Nghe lời khuyên của Duy, Chi quyết định vẫn sẽ bình thường ngày hôm nay để
Trần Duy quyết định kết quả. DÙ gì cũng có nguy cơ là ngày cuối cùng nên Chi dự
định sẽ chủ động rủ Trần Duy đi chơi. Chi đứng lên, hướng KTX nam đi tới. Vừa
mới đến đã thấy Trần Duy ngồi ở sảnh, Chi mỉm cười chạy đến, thế nhưng…..chưa
kịp cất tiếng gọi cô dã phải nghe những lời khiến trá tim bất chợt đau nhói.
Chi đứng lặng người nghe từng chữ, từng câu Trần Duy nói, như xát muối vào
tâm hồn cô. Chi chỉ biết đứng im như thế, cả khi Trần Duy phát hiện ra mình.
Chi thấy như kiệt sức, nhưng lòng tự trọng không cho phép cô bỏ đi như kẻ hèn
nhát chạy trốn sự thật. Chi lạnh lùng lên tiếng
- Ra là vậy! Hóa ra tôi nhầm tưởng về cậu thật rồi! Tôi cứ nghĩ cậu thật lòng
với tôi, nhưng tất cả cuối cùng cũng chỉ là….1 vụ cá cược
Nói đến đây, Chi lại thấy đau xót, Đã biết sự thật như thế nhưng sao cô thấy
đau thé này????
- Đủ rôi! – Chi ngắt lời – chúng ta chia tay, coi như chưa từng quen biết,
chưa từng có những ngày trước đây!
Chi hất tay Trần Duy rồi lặng lẽ quay đi, cô chỉ muốn chạy thật nhanh khỏi
nơi này, nhưng…..cô không còn đủ sức nữa rồi.
Trần Duy thẫn thờ nhìn theo bóng Chi. Nhìn Chi bị tổn thương, cậu không hề
vui sướng mà lại thấy nặng trĩu trong lòng? Chẳng nhẽ cậu đã yêu Chi thật sao?
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi ấy cậu đã bị Chi chinh phục sao?
Cậu muốn phủ nhận nhưng trái tim đã đánh bại lý trí từ khi nào. Thiên nhẹ
nhàng lại gần, choàng vai an ủi
- Mày đừng buồn! Chuyện đâu sẽ có đó thôi mà!
- Mày nghĩ giờ Chi đâu còn muốn gặp tao, có thể không buồn không?
-…………
- Mày nói đúng, lần này tao thua! Tao yêu Chi thật rồi!
Trần Duy thểu não quay về phòng, không còn chút sức sống. Thiên nhìn theo
cũng thở dài, phải giải quyết thế nào cho ôn đây????
***************
CLB Nhiếp ảnh
mới sáng sớm đầu tuần nhưng 1 bầu không khí dị thường đã bao trùm toàn bộ
phòng họp. Ai nấy đều căng thẳng tột độ, đứng ngồi không yên. Người thì lật đi
lật lại giấy tờ, người thì chíu đầu vào máy tính, bấm chuột lia lịa, người thì
uống nước liên tục.
Tình trạng căng như dây đàn, không biết khi nào mới có hồi kết.
- Em kết thúc phàn trình bày của mình! – Hân….sau 1 hồi khoa môi múa mép dùng
hết vốn từ ngữ cũng đã thuyết trình xong phần của mình. Cô nhẹ nhõm quay về chỗ
ngồi, chờ Bảo nhận xét
Bảo nhìn lại lần nữa tập ảnh của Hân, sau đó mới nói:
- Chủ đề của Hân…..khá đơn giản! Nhưng ảnh được chú trọng về mặt kỹ thuật, độ
sáng, góc chụp đều tốt. Hơn nữa có sự liên kết giữa các bức ảnh. Vậy nên phần
thiếu sót trong chủ đề chung sẽ tạm thời bỏ qua. Tiếp theo!
Hân thở phào nhẹ nhõm . Quả thật khi đi tìm chủ đề cô không thể chọn lựa được
điều gì là khó quên, thế nên bê nguyên tour du lịch 2 ngày 1 đêm năm ngoái của
cô cùng Chi, Duy, có cả anh Bảo vào, thành 1 cốt truyện, thế là xong. Hải ngồi
bên cạnh, vẫn đang chú mục vào máy của mình chỉnh sửa lần cuối trước khi lên
trình bày, thì thầm với Hân:
- Chị Chi sao rồi?
- Hử? Vẫn vậy! Không hiểu sao lại thế! – Hân rầu rĩ nói
Nhớ lại ngày hôn kia, vừa thức dậy Hân đã thấy Chi nằm sấp trên giường, im
lìm không nói năng gì. Hân tò mò quay qua kiểm tra, có vẻ như Chi đang ngủ. Lạ 1
điều là Chi chẳng bao giờ ngủ nướng như Hân, hơn nữa quần áo lại chỉnh chu như
vừa mới ra ngoài về.
Sau đó gặp Duy thì mới biết là đó là ngày cuối cùng trong kế hoạch mang tên
Trần Duy. Duy cũng không biết gì hơn về thái độ của Chi, chỉ kể sơ qua mình đã
nói gì với Chi vào hôm đó. Đến khi Duy tỏ ý nghi ngờ Chi có tình cảm vơi Trần
Duy thì Hân giãy nảy gạt đi ngay lập tức. Hỏi Chi cũng không có kết quả gì!
Haizzzzz
Hân trầm ngâm rồi ghé vào Hải nói nhỏ:
- Cậu nghĩ có khả năng hai người ấy nảy sinh tình cảm không?
- Cũng có thể! – Hải ngẫm nghĩ rồi nói
- HẢ??????
- Đâu có gì lạ! Lửa gần rơm lau ngày cũng “cháy”. Ai biết được chứ!
- Không thể! Tên đó đâu có thật lòng thích ai bao giờ chứ?
- Hải! Lên trình bày đi! – Tiếng Bảo làm cắt ngang cuộc nói chuyện của 2
người. Hải cười nhẹ với Hân, ra hiệu sẽ nói sau rồi nhanh chóng lên hoàn thành
phần của mình.
Hải bắt đầu cho chạy 1 loạt những bức ảnh, liên tục, không ngừng nghỉ. Mọi
người ai cũng dán mắt vào xem….và ngạc nhiên bởi vì những bức ảnh đã nói nên tất
cả, Hải không phải trình bày thêm bất cứ điều gì.
Hân nhìn chăm chăm vào màn hình máy chiếu, càng xem càng cảm thấy…ngờ ngợ.
Tình huống này….cô đã gặp ở đâu rồi thì phải (tình huống gì sẽ được bât mí…vào
chap sau
)
Hải kết thúc phần bài của mình trong sự ngượng mộ và thán phục của tất cả mọi
người. Bảo gật gù thỏa mãn, không cho nhận xét gì hơn nữa.
- Bắt đầu từ hôm nay Thiên sẽ cho đăng từng phần bài thi lên diễn đàn, 1 tuần
sau tập trung tại đây nghe kết quả. Còn trong thời gian này mọi người có thể
nghỉ ngơi thoải mái được rồi! Giờ thì giải tán!
Hân đang cùng Hải vừa đi vừa nói tiếp chuyện khi nãy thì có tiếng gọi:
- Hai người chờ chút!
Hân và Hải đồng thời quay lại nhìn, Thiên đi lại gần, đề nghị:
- Chúng ta nói chuyện chút được không?
- Có chuyện gì thế? – Hải hỏi
- Về Chi và Trần Duy!
- Hai người ấy kết thúc rồi! – Hân lạnh lùng cắt đứt ý đồ nhắc lại về chủ đề
nhạy cảm của Thiên
- Không đơn giản thế đâu! Mọi người nghe đã!
Sau đó Thiên bắt đầu kể lại chi tiết cuộc nói chuyện và tình hình ngày hôm đó
cho Hân và Hải, càng nghe sắc mặt của Hân càng tối dần, cuối cùng trở nên trầm
mặc
- Trần Duy….nó thật sự có tình cảm với Chi đấy! – Thiên nói thêm
- Tôi không tin! Cậu ta mà có tình cảm với ai chứ? Chính miệng cậu ta cũng đã
khẳng định! – Hân nói cứng
- Cậu còn không hiểu sao? – Thiên bực mình gắt – nó chỉ nói thế để lừa dối
chính bản thân mình thôi! Từ hôm đó đến giờ nó đã không đi học, thậm chí còn chả
ăn uống gì rồi!
- Vậy cậu nghĩ Chi thoải mái hơn sao? Trong chuyện này ai sẽ bị tổn thương
nhiều hơn chứ? Mấy người lôi tình cảm của người khác ra chơi đùa để rồi bây giờ
tỏ vẻ ăn năn hối lỗi à? – Hân hét lớn, bao cảm xúc ứ đọng dồn nén được xả hết.
Dù cho sự việc lần này cô cũng có lỗi vì đã thúc đẩy hai người ấy, nhưng nghĩ
đến Chi, cô không cầm được nước mắt, thoáng chốc khuôn mặt đã ướt đẫm từ khi
nào
Thiên bối rối nhìn Hân, nhẹ giọng:
- Xin lỗi! Thế nhưng Duy nó cũng đã hối hận rồi, cậu có thể bỏ qua và giúp
cho hai người ấy được chứ?
- Không bao giờ tôi giao Chi cho cái tên háo sắc, bắt cá nhiều tay, đùa giỡn
tình cảm như thế! Không bao giờ!
Hân quay đầu bỏ chạy, vừa ngăn những giọt ước mắt tiếp tục rơi, vừa để thoát
khỏi tình trạng này.
- Tôi sẽ cố thuyết phục Hân, còn anh, về nói với bạn anh nếu muốn thay đỏi
hoàn cảnh thì nên chủ động đứng dậy và hành động, đừng chờ kết thúc viên mãn tìm
đến mình hư bao cô bạn khác sẵn sàng tim đến cậu ta trao tình cảm như trước
nữa!
Hải nói nhanh, rồi vội vàng đuổi theo Hân. Còn lại mình Thiên đứng đó, suy
ngẫm về những điều mình đã nghe.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT