Thời gian thấm thoắt thoi đưa, chẳng mấy chốc 1 tuần đã lại trôi qua cái vèo, đầu tuần cứ kêu than ầm ĩ đến khi nào mới đến cuối tuần thế mà loáng cái, 7 ngày nghe thì cứ ngỡ to tát lại trôi qua chóng vánh.

Ngày nghỉ, Chi thư thái đi lại quanh sân ký túc, hít thở không khí trong lành sáng sớm. Sau 1 hồi…tập thể dục tại chỗ, Chi ngồi ngư ngẩn ở ghế đá. Từ khuôn viên của hai ký túc xá, đối diện hai phía có hai cái Ký túc hoành tráng, còn nhìn ra bên ngoài có thể thấy được rõ nhất sân bóng chuyền, sân cầu lông, kiên luôn các môn thể thao tự do. Ngoài ra những gì có thể thấy trong tầm nhìn chỉ là…tòa nhà khoa kinh tế và khoa Công nghệ thông tin.

Chi tư lự nhìn Khoa Kinh tế 1 cách vô thức, nghĩ gì đó sâu xa lắm

- Ngồi 1 mình hả? – Duy chạy bộ về đập vai Chi thay cho lời chào

- Ừ, Hân có bao giờ chịu dậy giờ này vào ngày nghỉ chứ?

- Cũng đúng he he – Duy ngồi xuống cạnh Chi, tập trung lau mồ hôi, Hồi sau quay ra nhìn Chi lại chìm đắm vào thế giới riêng

- 1 tuần rồi đấy nhỉ?

- Hả? À, ừ!…. – Chi sực tỉnh, có chút ngạc nhiên về câu nói của Duy nhưng nhanh chóng nhận ra ý tứ trong đó.

Còn có chuyện gì khác ngoài Trần Duy chứ! Quả là 1 tuần trôi qua thật nhanh! Có lẽ ngày hôm nay là ngày quyết định của cả hai. Theo như những gì đã dự định, ngày hôm nay Chi phải nhất quyết”đá” Trần Duy để ngăn kế hoạch từ phía bên kia. Thế nhưng, tận sâu trong thâm tâm cô, có điều gì đó ngăn cản lại. Biết rằng Trần Duy cũng không hề thật lòng với mình, bao nhiêu ngày qua cậu làm đủ trò để dành tình cảm của cô, nhưng cô chỉ cảm thấy điều đó là giả tạo, nhưng vẫn giả như mình đã “liêu xiêu”. Vậy mà….

- Bà….không nỡ phải không? – Duy lên tiếng cất ngang mạch suy nghĩ của Chi

- Sao ông nói thế?

- Con trai cũng có dự cảm riêng trong chuyện tinh cảm chứ! Tôi không khẳng định bà quý mến tên đó nhiều ít thế nào, cũng không biết tên đó ra sao, nhưng tôi dám chắc giờ yêu cầu bà dánh phủ đầu tên ấy là không thể!

- Hiểu chuyện quá nhỉ? – Chi cười nhạt – Nhưng tôi không phủ nhận. Bây giờ bảo tôi nói lời cay nghiệt để trả đũa…..tôi không làm được!

- Thế thì chờ hắn nói đi! – Duy thản nhiên đáp

- Hả?

- Cứ chờ hắn nói, rồi bình thản nhận lời, cũng là 1 cách mà!

- Ông là con trai mà đứng về phe con gái hả?

- AI kêu bà là bạn tôi, hơn nữa tên đấy……tai tiếng hơi nhiều! Quyết đinh là ở bà, đừng có để lộ ra với Hân! – Duy lộ vẻ trầm trọng cảnh báo

- Vì sao? – Chi nín cười hỏi lại

- Nhỏ ấy mà biết kiểu gì cũng tra tấn bà hàng thế kỷ, rồi tìm đủ mọi cách để thực hiện được kế hoạch! Bà cũng biết còn gì!

- Ừm, tôi hiểu!

- Thế nhá, về đây, nóng quá! – Duy đứng dậy vẫy tay chào lí lắc rồi chạy về, để lại Chi ngồi đó tiếp tục trầm mặc.

Nếu ở dưới có người đang khổ sở tính kế thì…trên tầng 5, khu ký túc xá nam cũng có 1 người khổ tâm không kém phần long trọng.

Trần Duy càng ngày càng cảm thấy muốn kéo dài hơn thời gian ở bên Chi. Không hiểu vì sao! Ban đầu cậu tiếp xúc với Chi là có mục đích, tuy ngày nào cũng phải hao tổn tâm sức cùng tiền tài để chứng tỏ bản lĩnh nhưng Chi đều từ chối. Cậu cứ ngỡ thất bại thì chỉ cần hành động nhỏ như đỡ cho Chi xô nước khi trực nhật, hoặc làm giúp cô mỗi lần cô được giao nhiệm vụ thu thập mẫu thí nghiệp, cô cũng tỏ vẻ cảm kích và thân thiện hơn với cậu rất nhiều

Trần Duy từ bị ép buộc trở nên tự nguyện muốn tìm hiểu tính cách, con người của Chi, dần thấy thú vị hơn, thấy thích những lần cậu đụng độ Hân “thật”, cãi nhau chí chóe, Chi không lên tiếng nhưng cũng có ý ngăn cản cuộc võ mồm trở thành….động thủ.

Thời hạn 1 tuần đã hết từ ngày hôm qua, Thiên cứ nhìn Trần Duy vừa đắc ý, vừa thúc giục, khiến cậ bực mình lẫn lo lắng.

Nên tiếp tục, và chịu thua cá cược với Thiên, hay chấm dứt với Chi????

Nghĩ mãi không xong, Trần Duy bỏ ra ngoài, đi xuống đại sảnh, cố gắng làm thư thái đầu óc.

Hoàng Thiên bước ra từ phòng tắm, cười khoái chí, len lén đi theo Trần Duy.

Vừa xuống đến sảnh, Thiên đã thấy Trần Duy ngồi tư lự nhìn ra khu ký túc xá nữ. Nén tiếng cười, Thiên lại gần

- Hôm nay rảnh rỗi xuống đây ngắm ai thế?

- Không có gì! – Trần Duy thờ ơ đáp lại

- Mày quyết định chưa? Lỡ hẹn 1 ngày rồi!

- 1 ngày có gì to tát, mày đừng có công kích tao! – Trần Duy trở nên nóng tính bất ngờ

- Tao nói thế thôi! – Thiên nhún vai, nhìn cậu bạn thích thú – Thôi, khai thật đi, tao sẽ bỏ qua lần này!

- Khai cái gì? – Trần Duy quắc mắt nhìn

- Thì là.. – Thiên ngồi xuống nói nhỏ – mày thích nhỏ ấy chứ cái gì!

- Mày điên à? Tao đã nói không phải!

- Thái độ của mày càng chứng minh lời tao nói là thật! Những lần trước tao có hỏi mày chỉ cười nhạt kêu tao ủy mị cơ mà! – Thiên bắt thóp

-………..- Trần Duy chỉ biết im lặng, càng nói càng bất lợi

- Hết nói rồi chứ? Vậy là kết quả đã rõ! – Thiên vươn vai đứng dậy

- Không! Ngay ngày hôm nay tao sẽ cho mày biết suy đoán của mày sai hoàn toàn! – Trần Duy lớn tiếng, quay lưng ra ngoài,hướng vào Thiên khẳng định

- Ô? – Thiên ngạc nhiên nhìn chăm chăm Trần Duy

- Con nhỏ đó có gì đặc biệt mà mày nghĩ đủ khả năng làm tao rung động? – Trần Duy cười lạnh, mạnh mồm nói, không biết rằng mình đang từ chối sự thật bằng những câu nói ấy

.-………Mày…. – Thiên ấp úng

- Khỏi khích tao lần nữa, tao sẽ chia tay nhỏ đó ngay bây giờ, ngay lúc này, tao không bao giờ là người thua cuộc! Không đứa con gái nào có thể lọt vào trái tim tao!

Trần Duy hậm hực nhìn thằng bạn đứng ngây như tượng, mắt cứ mở to ngạc nhiên. Hơi lạ nhưng cậu không để tâm, quay lưng định đi ra ngoài thì 1 hình ảnh đập vào mắt, khiến Trần Duy đứng khựng ngay lập tức, không thể bước thêm. Chi không biết từ lúc nào đã có mặt ở ký túc xá nam, chứng kiến toàn bộ cuộc nói chuyện, và thái độ không khác Thiên là mấy!

Trần Duy hốt hoảng, lắp bắp:

-….Chi? Sao cậu……cậu lại…..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play