Sau cái sự cố đầy kinh dị ấy, tôi không gặp Hải, cũng như mấy người còn lại
trừ Chi vì bị cuốn vào những ngày thi cử đầy mệt mỏi, chán ngán.
Ngày cuối cùng, buông bút khỏi giấy, đưa cho lớp trưởng thu bài, tôi đứng dậy
hô vang
- Sống rồi, hu raaaaaaaaa!!!!!
- Mày thần kinh thì ra chõ khác bùng phát đi, chết ngượng vì mày mất!!!!
Chi bực mình kéo tay tôi ngồi xuống trong cái nhìn đầy ý nghĩa của cả lớp,
nhưng cũng chỉ được 3s, sau đó……
- xong rồi, sướng quá đi!!!!!
Cả lớp nhảy nhót tưng bừng, hò reo đầy phấtn khích. Tôi lia mắt qua Chi
- Mày vừa nói ai bị thần kinh???
- hê hê, không có gì, tao nói…..mày mừng sớm quá, mừng cùng cả lớp cho đoàn
kết chứ lỵ hê hê
- Mày chỉ được cái giỏi bao biện!!!!
- Thế mày thi qua chứ?
- Ai biết, có biết trước điểm đâu!
- Thể dục ý???
- Há???????
-…………
-………..
-………….
- Tao bị ông béo trù rồi mày ôi oa oa oa!!!
Tôi ngồi xuống lay lay vai Chi, kêu gào khóc như mưa nhưng chả giọt nào chảy
ra khỏi mắt. Chi chỉ lườm tôi 1 cái dài cả cây số, sau đó điềm nhiên ngồi nghe
tôi kể khổ
- Rõ ràng là tao đã nhảy được đến vạch 7 điểm, thế mà ông ấy dám cho tao có 6
điểm. Tao thắc mắc thì ổng kêu tôi thấy em nhảy ở vạch 6 điểm. Mày coi, chả nhẽ
tao lại đứng đấy cãi tay đôi với ông ấy??? Thằng Mạnh nó cũng cãi lại bị ông ấy
trừ hẳn 2 điểm, trượt luôn. Tao không dám noi gương nó, nhưng mà……Mày không nghe
hả con kia???
Tôi vừa ngẩng mặt lên thì thấy Chi đang ngồi cắn hạt bí, chân rung rung, nhàn
rỗi rõ rệt
- Tao vẫn nghe!
- Thái độ thế à?
- Tao nghe mày nói được rồi, biết thái độ gì?
- Cũng phải bênh tao với chứ, rõ ràng tao bị oan!
- Mày nói 1 tràng thế ai chen vào được mà bênh với không hả?
- Mày….thật sai lầm khi làm bạn với mày!!!
- Hai người! Đừng cãi nhau!!
Đang nói tôi bị 1 cái màu vàng chói lọi đập ngay vào mặt, Hất đống rơm ấy ra,
tôi khinh khi hỏi:
- Đến đây làm gì thế?
- Em thăm xem hai chị làm bài được không mà, sao lạnh lùng thế?
- Bỏ ngay cái kiểu nhảy vào họng người ta ngồi đi nghe chứ, hóng hớt
mãi!!!!
- Em có hóng gì đâu, mới vào cửa đã nghe thấy thế mà, đúng không Hải?
Hoàng quay qua đằng sau lôi kéo viện binh, tôi cũng hướng ánh mắt về phía
cửa, Hải cùng Duy đang đứng “bán dáng” ngoài cửa lớp.
- Đứng đó ách tắc giao thông lắm đấy, vào thì vào luôn đi! – Chi ra lệnh cho
2 “người mẫu tự phong”
- Làm tốt cả chứ?
- Tốt, tôi là ai ông còn phải hỏi hô hô!
- Thế cơ! Thế ai là người vừa giãy nảy với điểm thể dục ý nhể????
Duy cười đểu cáng quay qua 2 quỷ sinh đôi háy mắt đầy ẩn ý
- Thế mà bảo không hóng hớt à? – Tôi nhảy dựng lên lấy vở đập vào người Hoàng
trừng trị
- Oái, đâu có, đi ngoaidf hành lang đến cửa lớp thì nghe thấy thôi mà!
- Giọng bà chi to còn hơn sư tử gầm, ai không nghe thấy không phải người!
- Cậu…….
Hải luôn tìm cách chặn hòng tôi mọi lúc mọi nơi. tôi không hiểu kiếp trước có
thù oán gì với Hải không nữa!!!!!!
- Này, về nhà em chơi nhá!
- hửm?
- về nhà em, hôm trước em về nhà chị rồi!
- Định kêo đám giặc này về nhà mình á?
- Cậu bảo ai giặc? hôm trước ai vè nhà tôi quậy tung cả nhà lên hả?
- không phải tôi, anh Duy với Hoàng!
- thì làm sao? cũng có cậu. tôi sẽ đi hà cậu cho cậu xem, hứ!
- Thử xem, hừ!
Tôi với Hải hếch mặt về hai hướng khác nhau, để 3 người trung gian trố mắt
nhìn.
- nhất trí thế nhá! Mai mọi người đứng chờ ở cổng ký túc, cùng về nhà em
nhá!
- đươc rồi, biết thế!
Chi phẩy tay đuổi ruồi, quay qua cùng tôi tiếp tục sự nghiệp ăn vặt.
***********************
Sáng hôm sau, tôi đứng chờ cùng Chi dưới KTX, đi
qua đii lại, vẫn chưa thấy tông tích ai
- Có khi nào mình bị chơi khăm không ta?
- Mày chơi khăm người khác nhiều giờ sợ bị trả thù à?
- Mày chỉ đổ oan cho người tốt! Tao chơi khăm ai nào?
- Khiêp, nai hả? Chả nhẽ những năm cấp 3 mày để yên cho Duy chắc, còn Hải như
chó với mèo với mày, mày cũng để yên hử? tao lạ gì tính mày, có thù ắt trả!
- Hey nhìn phía kia đi!!!!
- Không phải đánh bài lảng!
- Không, tao lảng đâu, hoàng tử của mày kìa!
- Hoàng tử nào của tao, ngộ truyện cổ tích à?
- Bực với mày quá! Có ý tốt nhắc nhở mà thế à, nhìn qua bên kia!!!
Tôi nạt nộ quát ầm lên khiến Chi giật mình nhìn theo hướng tôi chỉ, nhưng vì
sân trường vắng bóng người, độ vang đạt tối đa nên cái giọng oanh vàng của tôi
cũng thu hút người bên kia nhìn sang.
Chi rối rít quay người lại nhìn tôi
- Ối, sao mày không nói sớm!
- Tao nói từ nãy giờ! Xì
- Trời ơi, ảnh đang nhìn mình kìa!
- Lại gần bắt chuyện đi, cơ hội tốt đấy!
- Nhưng, tao……
- Mày rụt rè từ khi nào thế? năm nhất mày còn dám tỏ tình với anh Bảo cơ
mà!
Nhắc mới nhớ năm đầu tiên vào học, Chi mới quen tôi đã rủ rê đi tia trai đẹp,
tia thế nào trúng ngay anh trai tôi. Đẹp trai, trẻ trung, mới ra trường đã được
mời làm giảng viên tại trường nên vô hình chung trở thành nam châm với tất cả
sinh viên nữ. Chi cũng vậy, hùng hổ đi tỏ tình rồi sau đó bị anh Bảo “vùi hoa
dập liễu” liền trong 1 tháng vì cái tội không lo học chỉ chăm chăm lo dìm hàng
thầy giáo trẻ.
Sau này biết được đó là anh tôi thì quay sang trù dập tôi 1 tuần bắt ngày nào
cũng phải mua đồ ăn về….cúng!
Mải tưởng tượng về thờ đã qua, tôi không để ý Chi đang mở tròn mắt càng ngày
càng lớn, lay tay tôi đến độ muốn rụng
- Mày bị cái gì thế?
Chi không đáp, chỉ đưa mắt ra hiệu cho tôi. Tôi tò mò quay mặt lại, cái tên
hoàng tử của Chi đã đứng sau lưng tôi tự bao giưof
- Lại gặp nhau rồi!!!!!!!!!!!!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT