Mới chỉ 3 ngày thôi tôi cảm giác như mình bị già đi cả chục tuổi cũng chả
chơi, ở nhà không đã đành, đằng này tư dưng vác giặc về nhà hoành hành, đúng là
không ai ngu bằng mình mà.
Hết Duy chọc phá con Ki khiến cho nó rượt khắp nhà, phá tan hoang vườn tược,
rồi đến Hoàng với Hải tranh nhau cấu xé bé Thỏ đáng yêu làm mồi cho Ki, rồi anh
Bảo thì suốt ngày đòi chế biến món ăn mới cho khách thưởng lãm nhưng hậu quả là
hỏng biết bao nhiêu xoong nòi, lại những trận oánh nhau bầm dập của 3 anh em nhà
“Quỷ”. sau đó để hậu quả lại cho 2 hồng chính cánh trong nhà dọn dẹp……
Để liệt kê ra có khi đến hết tết thiên đường!!!!
Cũng may chuỗi ngày tháng ấy đã kết thúc, hôm nay cả bọn lại trở về trường để
chuẩn bị bước vào kỳ thi.
Anh Bảo từ sáng sớm đã phi xe ra khỏi nhà, đến trường để chuẩn bị đề thi cũng
như nhận lịch coi thi của trường, dặn đi dặn lại 5 đứa chiều đi xe cẩn thận, đi
đến nơi về đến chốn, đúng giờ hay không không cần biết.
Tôi với Chi đứa thì ngồi ôm Thỏ sưởi nắng, đứa ngồi chải lông, trang điểm cho
Ki. Yên bình…………….
- Hây ya!!!!!!!!! Đứng lại!!!!!!
Hủy, hủy ngay lập tức không gian và cái từ lỡ dại nói ra vừa nãy. sao yên
bình nổi chứ! >_ Tôi ngán ngẩm nhìn cảnh tượng đã nhàn mắt mấy ngày
qua, Duy lại đang đuổi đánh Hoàng cướp cái đĩa phim, Hải tranh thủ làm ngư ông
đắc lợi, ngồi chễm chệ hưởng thụ. Haizzzzzzzzzz!!!!
- Ngừng! – Chi đạp bay Duy trở lại vị trí cũ, Giật trên tay Hoàng cái đĩa,
lia ánh mắt điện xẹt
- Chị à, anh ấy…bắt nạt em oe oe oe!!!!!!! – Hoàng bắt đầu giở chiêu ăn vạ
lần thứ N
- Chi, nó dám hỗn hào với tôi!!!!!!!!! – không hề kém cạnh Duy nghênh chiến
từ xa
- Hôm qua anh đã nói hôm nay sẽ nhừng em chọn phim xem lần cuối cơ mà!
- Hứa bao giờ, đứa nào làm chứng?
- Hải!!!!!!!!!!
- Don’t care – Hải buông 1 câu ngắn gọn, vừa bóc bim bim nhai rau ráu vừa
không rời màn hình
- Đấy!!!! Đừng có đổ oan cho người không lương thiện, anh mày đâu có hứa như
thế hả??
- Anh điêu vừa thôi, thấy em nhỏ bắt nạt à?
- Mày thì nhỏ với ai? To xác hơn cả anh còn nhõng nhẽo như con gái thế à?
- Thì sao chứ? ai bảo anh dám lừa em!
- anh lừa mày khi nào? ai làm chứng?
- Hải!!!!!
-#^*^$(*()*#@(*)(^$
tôi chỉ biết quay qua Chi nhăn mặt khổ sở, 2 người này đã cãi nhau thì con
nít cũng phải ngả mũ chào cả dặm, không ai can được
- Mày đi chợ đi, tao vào chuẩn bị đồ chiều mình đi! – Chi không quan tâm
chuyện thế sự, quay qua nói với tôi
- Mày để tao đi một mình á? Never!!!!
- Đi hết để mấy người này phá nhà mày ra nhá! Tao không chịu trách nhiệm!
- hIc, nhưng tao lười đi 1 mình lắm ý, kêu Duy đi!
- Có mà gọi được tên đấy! Gọi Hải đi!
- hải á? mày mơ à? cònn lâu nó mới nhận lời đi với tao, mở mồm ra nó chém đẹp
thì có!
- Để tao!
Chi đứng dậy đi lại gần Hải, cúi người thì thầm to nhỏ gì đó. Tôi chỉ biết
nhìn theo, có cần thầm thì đến mức ấy không chứ, Tôi hậm hực nhéo tai con Ki
khiến nó giật mình tỉnh giấc, nhìn tôi oan ức.
- Được rồi đó, đi đi!!
- Mày nói sao hay quá vậy? chỉ tao với – Tôi trầm trồ
- Lằng nhằng, đi mau đi!!!
Chi đá bay tôi ra ngoài, nới Hải đang đứng chờ sẵn tại cái xe đạp. Tôi ôm Thỏ
lững thững đi ra
- Đi xe đạp?
- Nhìn không phân biệt được xe đạp hay xe máy à?
-……..*cứng họng* (biết ngay mà, biết ngay mà, với người khác thì lễ phép, với
mình thì…..grừ……..)
- Ôm theo con mèo làm gì?
- Gửi Bác hàng xóm, mai đi rồi!
- Còn Ki?
- Nó tự trông nhà được! (O_O chó biết tự trông nhà)
- ……..Lên xe đi!
Đấy, bảo sao không ưa nhau, nói chuyện nhát gừng vi phạm hết quy tắc chủ – vị
của Tiếng Việt thế kia thì ai mà nói lâu cho nổi >_ Tôi gửi nhờ bác Vân trông chừng con Thỏ, xong lại leo lên xe để Hải đưa ra
supermarket.
- Này!!
- Gì?
- Mèo mà sao lại đặt tên là Thỏ?
- Thích thế, nó từ ngày mới sinh đã biến dị, đuôi vừa ngắn vừa tròn như Thỏ
nên gọi là thỏ thôi
- Suy nghĩ kỳ cục!
- Thì làm sao?
-…………..
Sau đó lại chuỗi im lặng. Đến siêu thị cũng ai biết đường người ấy, tôi đi
mua đồ, Hải đẩy xe theo sau, tôi cứ mua theo ý mình, Hải cũng cứ đẩy xe, không
cần biết tôi mua gì, mua bao nhiêu
Mua xong lại tiếp tục im lặng ra về. Cứ ở gần Hải tôi lại chiêm nghiệm chân
lý “im lặng là vàng”. Nếu im lặng tính ra tiền thật thì tôi giàu to rồi.
Xe lăn bon bon trên đường, Tôi vẩn vơ ngắm nghía xung quanh. Xe chầm chậm đi,
rồi bỗng dưng lao cái vut, tôi giật mình, suýt ngã ra phía sau. Hóa ra đang đi
xuống dốc, nhưng sao…cái tốc độ……
- Này, chậm lại đi!!!!
-…………
- Tôi nói đi chậm lại mà, dốc này đâu có thấp hả?
-………
- Này!!!!!!
- Im lặng đi, xe đứt phanh rồi!!!
Hải đanh giọng nói, tôi lạnh toát cả sống lưng, đứt phanh á? Thôi rồi, xe đi
hai người, lại chở theo cả núi đồ, đứt phanh lao đi phừng phừng trên con dốc
dựng đứng 20%, dài 1km thế này………..
Tôi chỉ còn biết nhắm tịt mắt, nghe gió rít bên tai càng ngày càng nhanh, bàn
tay bất giác ôm chặt lấy Hải, chỉ biết cầu nguyện cho tai qua nạn khỏi tôi sẽ
mua cả ban thờ trong KTX. Hải vẫn nhìn chằm chằm phía trước tay bóp phanh hết
cỡ, biết là không ăn thua nhưng phản xạ vẫn phải dùng đến.
từng giây trôi qua, chiếc xe cứ thế lao đi, mang theo những căng thẳng càng
ngày càng lớn dần trong hai chúng tôi. Đường vắng (may thay) nhưng giờ chỉ cần
đến ngã tư trước mặt có xe lao đến là coi như xong.
xe vẫn lao đi vun vút, tôi dần dần mấy đi hẳn khái niệm, tai cứ ù ù, không
còn nghe thấy cái gì, mãi đến khi gió bắt đầu dần chậm lại, tai nghe được rõ
hơn, tôi mới nghe thấy tiếng Hải vang lên
- Không sao rồi!!!!!! May không có người!
Tôi từ từ mở mắt, chiếc xe đã lấy lại vận tốc bình thường, à không nhanh hơn
bình thường tí xíu, Hải lại chẳng cần tốn công đạp xe vẫn cứ băng băng.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, các cơ cũng giãn ra, tựa như vừa trải qua 1 cuộc phiêu
lưu, đầu vô lực dựa hẳn vào lưng Hải
- Bà chị….. – Hải lừng chừng lên tiếng
- Hửm?
- Bỏ tay ra khỏi người tôi được rồi!
- hả?????
Tối ngớ người trước câu nói của Hải, chả hiểu cái gì. sau đó….cảm thấy mặt
mình càng ngày càng nóng dần, tay lúng túng buông ra. Nãy giờ tôi không hề hay
biết mình ôm Hải chặt cứng, Ngượng chết đi mắt, kiểu gì cũng bị trêu đến hết
kiếp T____T
Nhưng trái với tưởng tượng của tôi, Hải im lặng suốt quãng đường về nhà.
Về đến cổng, vẫn nghe vẳng ra ngoài tiếng chí chóe, không biết của ai với ai,
Tôi nhảy xuống xe, mặt vẫn chưa hết nóng, lúng túng nhìn Hải 1 khắc sau đó co
giò chạy vào nhà, không thèm lấy đồ vẫn để ở giỏ xe.
Nếu khi ấy, tôi dừng lại, chắc sẽ thấy….Hải nở 1 nụ cười nhẹ!!!!!!!! (tác giả
thấy nên nói cho độc giả hay, cứ để nhân vật thấy á, còn lâu nhá.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT