Sang tháng 8 rồi nhưng tiết trời vẫn nóng đến ghê người, đi ngoài đường có cảm tưởng như bị thiêu sống đến nơi, lòng đường như cái chảo khổng lồ vậy!

Thật may là trường tôi đầy rẫy cây xanh, che bóng từ cổng trường đến khắp hang cùng ngõ hẻm, vì thế nên cũng chả phải lo ngoài kia bao nhiêu người đang tranh đấu với từng mi li mét tờ bóng râm hiếm hoi.

Tôi cùng Chi ngồi nhâm nhi trà chanh mát lạnh, tranh thủ xả stress, xem Duy đá tập. Trình độ của đội bóng trường khá cao, xem cũng mãn nhãn.

Nghỉ giải lao

- mấy bà thấy thế nào? được chứ?

Duy vừa ngồi xuống đã chấp vấn 2 khán giả nhiệt tình là tôi với Chi, như bao lần, đồng thời cướp luôn cốc trà chanh trên tay tôi, tu 1 hơi hết sạch.

- Này!!!! Ai cho cướp cảu tôi! Trả đây!!!

- Nước của đội bóng, bà uống miễn phí còn đòi cái gì???

- Tập không mệt hả?

Chi nhìn 2 đứa tôi, không thèm can ngăn vì đã là chuyện thường ngày ở huyện

- Có chứ!

- Vừa ra đã cãi nhau được rồi, dành sức mà nghỉ đi

Chi ném cái khăn to oạch vào mặt Duy, quay sang tiếp nước cho những thành viên khác.

Đừng lạ! vì tôi cũng như Chi hay đến xem quá đỗi nên thành người phục vụ cho đội khi nào không hay

- Em quản lý ngời ngời của ông đâu rồi?

Tôi trấn được cốc nước khác, thảnh thơi nói chuyện

- Biến rồi, ở chỉ tổ vướng mắt!!

- Ai là người nhất quyết đòi tuyển vào ý nhỉ? – Tôi móc mỉa

- Bà thích chết không? đồ nhớ dai như đỉa!!!

- há há há, có tật giật mình kìa!!

- Sao mấy hôm nay tôi không thấy Hoàng đến tập?

Chi tham gia vào câu chuyện của 2 đứa

- Ừ hén, tôi cũng không thấy?

Tôi giờ mới nhớ đến quả đầu chôm chôm, mọi lần tôi đến Hoàng đều chạy như bay đến chào hoặc tiếp chuyện, vậy mà giờ…

- Xin nghỉ vài ngày, không biết có việc gì!

- Có bao giờ thấy Hoàng bỏ tập đâu nhỉ? nhất là khi đang muốn vào đội hình chính?

- Cái này tôi cũng chịu, Hoàng không nói lý do!

- Lạ nhỉ? Mày biết gì không Hân?

- Sao hỏi tao?

- Mày không thấy Hải nói gì hả?

- Đến nói chuyện với tao còn chả có lấy đâu ra tự dưng trình bày với tao lý do Hoàng mất tích. Mày biết còn hỏi à?

- Cứ hỏi đâu có thừa. Ah…nhắc là thấy!!!

Chi chỉ ra xa, tôi cùng Duy hướng mắt nhìn theo.

- Đấy là Hải, có phải Hoàng đâu!!!

- Tao không chỉ đấy là Hoàng, con dở!!

- Thử hỏi xem Hải có biết gì không! Hải!!!!!!

Duy gọi lớn. hải nghe thấy tiếng gọi, nhìn quanh quất 1 hồi, rồi đi lại phía chúng tôi

- Có chuyện gì?

Vẫn cái giọng khó nghe ấy >”
- Mấy hôm nay em có thấy Hoàng không?

- Có, vẫn đi học, về KTX ngủ đều đều!

- Vậy có biết sao Hoàng Nghỉ tập ở đội bóng không?

- Em bó tay!!!

Ối, tôi nghe nhầm không nhỉ? Hải xưng em kìa. Đang hếch tai lên hóng hớt nên tôi không dám phản ứng mạnh. Tôi tưởng từ điển của Hải mấy từ em rồi chứ?

- Nhưng chiều nào cũng đi đâu mất, đến tối mới về!

Thông tin tiếp theo Hải nói làm tôi, Chi, Duy sốc. Đi đâu kia?

- Đi đâu?

Tôi thò mặt vào chen ngang

- Không biết!

Cái từ “em” chạy đâu rồi nhỉ??? Tôi tiếp tục hỏi

- Cùng phòng, lại là anh em mà không biết?

- Không quan tâm, không hỏi!

Tôi tức nghẹn họng, ở đâu kiểm em trai như thế chứ!!!!!

- ngày nào cũng thế sao?

Chi cũng chen ngang

- Ừm (tên này không thể nói từ vâng <_ align="center" id="Bsinpage">

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play