Tấm ảnh Hải đưa ra dù nhỏ nhắn nhưng cũng đủ sức khiến tôi bất động mấy phút,
không thể làm gì khác. đó chính là tấm tôi đã chụp lén Hải ngồi ngủ ở khoảng
vườn lần trước
Hải quan sát sâc mặt tôi, thu tấm ảnh lại ngắm nghía rồi chẹp
miệng:
- Nhưng cũng phải nói tôi ăn ảnh, chụp tư thế nào cũng đẹp, bảo sao
ngay cả bà chị cũng mê
- cái đấy…..cái đấy….cậu đừng có mà ăn dưa bở
- Tôi
ghét dưa bở lắm. Bị bắt quả tang nên ngượng?? An tâm, tôi rộng lượng, sẽ cho bà
chị suất ưu tiên theo đuổi tôi
- Ai thèm chứ! Chẳng qua
là…….Khoannnn!!
Tôi vừa sực nhớ ra. sao Hải lại có tấm ảnh đấy nếu
như…..
- Cậu đã lấy máy ảnh…CỦA TÔI??
- Sao kia?
- Nếu không sao cậu
lại có được tấm ảnh này chứ? vậy mà còn chối
- Tôi đâu có chối!
- Tôi hỏi
cậu không trả lời……
- Chứ không phủ định điều đó!!
Hải vẫn vậy, luôn khiến
tôi cứng họng vì những câu nói lạnh gáy.
- Trả lại cho tôi!
- Tại
sao?
- Vì đó là máy ảnh của tôi. Cậu đã lấy mà không xin phép!
- Do có
người bất cẩn để quên thôi. không phải tôi cũng sẽ có người lấy!
- Còn ai
biết đến chỗ đó nữa sao?
- Dĩ nhiên….không!!
- Vậy thì mau trả tôi!!
-
Tôi nhặt được thì đó là của tôi! Tôi chưa tính phí bà chị lấy tôi làm người mẫu
chụp hình đấy nhá!! bao nhiêu được nhỉ?
- Cậu….Tôi sẽ mách anh Bảo!
- Có
gan bà chị cứ nói, tôi sẽ xì vụ bà chị không hoàn thành nhiệm vụ, phải để tôi
cứu nguy!!
Đấy, thử hỏi toi làm sao có thể ưa nổi loại người này,nói gì đến
thích chứ >_ - Vậy…tôi phải làm thế nào
cậu mới trả cho tôi??
- Làm thế nào sao?
Hải ra chiều nghĩ ngợi ghê gớm
lắm, đầu nghiêng bên nọ bên kia
- Vậy thì…..
- Tôi không làm osin, hay tay
sai vặt của câu, cũng không giúp cậu làm việc xấu, ok?
Tôi nhảy ngang họng
Hải mà đứng hiên ngang bất khuất, trường hợp này tôi gặp nhan nhản trong
truyện,, nhân vật nam bắt nhân vật nữ hầu hạ rồi dần dần có tình cảm. Tôi phải
chặn đứng cái tình cảm nghiệt ngã ấy, dây vào hải…chỉ có hy sinh trong khoa thần
kinh!!!!
- Tôi không yêu cầu làm những việc đó! – Hải nhìn tôi chán nản
-
Vậy chứ việc gì? – tôi ngờ vực
- Chỉ cần bà chị đừng có theo tôi nữa!
-
Tôi theo cậu khi nào?
- Đúng là…….Tôi không cần bà chị cùng nhóm với tôi,
hiểu không?
- À ra vậy, cậu nghĩ tôi muốn sao? Đơn giản thôi,nhưng với điều
kiện…
- Đã mang ơn người ta còn ra điều kiện?
- Cậu phải nói với anh Bảo
cho phép đổi nhóm!
Tôi cực lực từ chối cái vụ cần tiếp xúc với ông anh hổ
mang, anh ý sẽ dẹp ngay ý định của tôi
- Được thôi! Nhớ giữ lời hứa
- Cậu
cũng vậy, phải trả máy ảnh và…tấm ảnh đó cho tôi!
- Đây là ảnh có hình tôi,
nó là của tôi, miễn đòi, miễn mặc cả!!
Hải nói lạnh lùng rồi quay lên chỗ anh
Bỏa “trò chuyện”
Tôi cũng chả cần, thoát khỏi tên khó chịu đó đã là may
rồi
*********************
sáng hôm sau tôi cùng Chi ra ngoài shopping giải
trí thì gặp Hoàng và Duy đang chuẩn bị mua sắm vài thứ cho đội bóng. Bệnh lười
trỗi dậy tôi đùn đẩy công việc để Chi sai Duy khuân vác những đồ định mua, còn
mình ngồi thưởng ngoạn đồ ăn thức uống cùng Hoàng. Cũng khá lâu rồi tôi chưa gặp
Hoàng, vì toàn bị ám bởi…gương mặt khác của Hoàng
- Dạo này em học hành sao?
(câu hỏi thăm cực cực cực phổ biến)
- Em vẫn vậy thôi, tham gia đội bóng tập
luyện nhiều nên cũng hơi căng thẳng!
- Duy bắt tập nhiều lắm hả? năm ngoái
chị lỡ dại đồng ý làm quản lý đội bóng cũng phát khiếp!
- Sao vậy chị?
-
Thì Duy cậy đội trưởng bắt chị làm đủ thứ. nào là dọn dẹp, lau bóng, đăng ký sử
dụng san, liên hẹ giao hữu với đội bóng các khoa, các trường…..
- Cũng nhiều
nhỉ. em thấy chị quản lý bây giờ đâu có làm gì?
- Do Duy phải lòng ả đấy, có
bắt làm gì ngoài việc ngồi coi hắn phô diễn tài năng chứ!!!
- Vậy à hihi. Em
không ngờ anh Duy cũng biết yêu!
- Đúng mà, đâu có biết yêu, chỉ chơi bời
thôi!
- Chị có vẻ hiểu anh Duy nhỉ?
- Bạn thân gần 5 năm muốn không hiểu
khó lắm!! >_ - 5 năm?
- Chị cùng Duy học chung từ cấp 3, sau đó
chung trường, nhưng khác khoa!
- À….
- Ngừng nói chuyện về Duy, em được
vào đội hình chính thức chưa?
- Anh Duy yêu cầu em thể hiện khả năng qua đợt
thi đấu giữa các khoa trong kỳ thể thao tới, sau đó mới được xét…
- Vậy là
cũng sẽ được ra sân rồi, nhanh đấy em. Ngày đầu Duy mới vào đội mất cả năm trời
chỉ biết ngồi dự bị thôi!
- Vậy ạ? Ễm cố gắng! Chị với Hải dạo này….
-
Ngừng!!!! Chị không muốn dính líu gì đến đứa em trai của em hết, ok?
-
Dạ…..?
Tôi chấm dứt màn nói chuyện qua lại với hoàng để tránh chỉ đề…nhạy
cảm. Tôi với Hoàng gặp nhau là nói không hết chuyện, thế mà với Hải…..ngược hoàn
toàn.
Tôi đư mắt tìm kiếm Chi cùng Duy xem đã có dấu hiệu quay trở ra chưa,
nhưng không thấy. Ô ô, xem lìa, có một em xinh gái đang lượn lờ trước mắt tôi
(và Hoàng). Tôi không có les nhá, tôi mê trai đẹp nhưng gái xinh cũng chả chê.
Người ta xinh thì phải công nhận.Thế là thay vì ngóng Chi hay nói chuyện với
Hoàng,tôi quay ra dõi theo từng bước di chuyển của em gái baby ấy. tóc dài ngang
lưng, xõa thẳng, mềm mại, đôi mắt to tròn, hàng mi cong vút do mascara nhưng
cũng không phả là giả,đôi môi chúm chím cười nhỏ nhẹ cùng bạn bè.Ôi chao, hiền
hòa thật, như 1 bức tranh sống động,mãi đến khi em gái ấy đi khuất, tôi mới quay
ra Hoàng
- ở đời nhiều người hoàn mỹ hết chỗ chê!!
Đáp lại lời tôi là sự
im lặng.Hoàng vẫn ngước ánh mắt về phía em gái kia đi khuất, đầu như muốn lệch
khỏi cổ để đi theo người ta luôn
- Này!!!!!
Tôi đập vai Hoàng để thức
tỉnh
- Hả???? Dạ??
- Em làm sao thế? nhìn gì ghê vậy?
-……….
- Chị
biết là người ta đẹp, nhưng cũng không đến mức ấy chứ!
-…………
- Sao không
nói gì?
- Chị ơi……..
- Ơi?
- em….
- Em sao?
- Em………cảm nắng
rồi!!!!!!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT