Gió lạnh thổi nhẹ nhàng, cuốn bay những chiếc lá vàng hiếm hoi, khiến tấm
rèm cửa màu hồng bay phấp phới. Không gian thoang thoảng mùi nhang trầm, thêm cả mùi thơm khó diễn tả của nước thảo mộc. Hân cuộn mình trong
chăn như con sâu đo, cánh mũi cử động không ngừng, hít căng tràn đầy
buồng phổi mùi bánh, mùi hương hòa quyện vào nhau. Thật là hạnh phúc khi được nằm trong chăn giữa tiết trời se lạnh haha.
- Dậy mau đồ lười! Định ngủ đến hết ngày à?
Một bóng người vút vào phòng nhanh như cắt, giật tung chăn ra, khiến Hân lăn lông lốc từ ngoài vào trong góc giường. Hân co người thành con tôm
chống chịu cái lạnh ùa đến bất chợt, la oai oái:
- Đồ bạo lực! Mày gọi dậy tử tế không được à?
- Gọi tử tế mày có chịu dậy không? Thay quần áo nhanh! – Chi lườm nguýt, gấp gọn chăn màn, lôi kéo đẩy Hân rời giường
- Từ từ cái coi! Mấy giờ rồi, đến làm gì thế hả? – Hân vẫn nhăn nhó, cố níu kéo ở lại thêm chút nữa với chăn bông thân yêu
- Cứ dậy đi! Duy đứng dưới kia chờ đấy, cấm lề mề! – Chi khoanh tay ra
lệnh, đôi mắt sát thủ ngầm cảnh cáo, Hân còn cò cưa thêm 1 giây, sẽ lãnh đủ đòn cho 1 năm
- Ý, vậy hả? Chờ xíu!
Hân nghe tin Duy đang chờ, biết điều nhanh chóng thay quần áo, liếc nhìn bầu trời đêm đã sáng ánh đèn.
Lễ tốt nghiệp cho sinh viên năm cuối được tổ chức 1 tuần sau dạ hội, năm học kết thúc tốt đẹp cả. Với Hân, tốt đẹp tức là…không có môn thi lại,
đủ điểm qua hết các môn, và thoát kiếp nạn thể dục vào năm sau há há. Kể ra thì trước khi nghỉ đông cũng hơi bận, đảo qua trường như rang lạc,
hết lo tập hợp danh sách sinh viên mới vào học kỳ sau, rồi đến hoàn tất
nốt tồn đọng của kỷ yếu lẫn album cuối năm. Thành ra đầu tháng 1, Hân
mới chính thức được coi là nghỉ ở nhà. Vì cái trường trái khoáy, tuyển
sinh vào hè, nhưng nhập học đầu năm, nên mới có chuyện tất bật đến mức
ấy.
Biến mình thành gấu từ đầu tới chân, Hân mới lò dò xuống nhà, chào qua
bố mẹ còn bận bịu gắp bánh chưng dưới bếp, Hân cùng Chi, Duy lôi nhau đi ra ngoài đường, hòa cùng dòng người nhộn nhịp chờ đợi phút giây đón năm mới. Năm nay Chi ở lại đón tết cùng Hân, sau màn năn nỉ ỉ ôi, hứa lên
hứa xuống với bố mẹ Hân, hơn nữa, học kỳ mới bắt đầu cũng là lúc nhóm
Chi, Hân liên hệ địa điểm thực tập, 3 tháng sau đã thực tế rồi. Tranh
thủ ở cùng nhau bàn bạc kỹ lưỡng luôn.
3 người đi đến ngã tư thì dừng lại, bắt đầu chờ tiếp đoàn người thứ hai. 10 phút sau, 3 chiếc xe khác xuất hiện. Yến Nhi vẫy tay chào Hân rối
rít từ trên xe Hoàng lái, Trần Duy cười dịu dàng đeo găng tay cho đôi
tay sớm lạnh cóng của Chi. Thiên đập tay cái tách với Duy thay câu chào. Hân cười toe, giơ tay chào Hải, không nói câu nào, chỉ trao nhau ánh
mắt. Yến Nhi, Thiên, Trần Duy đều lên đây đón tết cùng cả nhóm, sớm mai
sẽ về nhà, tiện chúc tết năm mới luôn.
Cả nhóm hòa cùng dòng xe cộ chạy ngược xuôi tấp nập, tiếng nói, tiếng
cười vang vọng từ những ngôi nhà ven đường, từng dãy dài đèn lồng được
treo đầy trên vỉa hè, tạo cảm giác ấm áp dù cho gió đêm có thổi mạnh đến nhường nào. Ngắm nhìn đường phố, Hân dựa đầuu vào bờ vai người ngồi
trước mặt, đôi môi giữ nguyên vẹn nụ cười hạnh phúc, cảm nhận hơi ấm từ
bàn tay nắm chặt lấy tay mình qua túi áo khoác dày cộp của người phía
trước.
Dừng xe trước công viên trung tâm, nơi hàng trăm thanh thiếu niên đang
đứng đó, cả nhóm tìm một chỗ trống bên cạnh hồ nước lớn. Con trai phụ
trách mua thức ăn đồ uống, con gái chịu trách nhiệm giữ chỗ. Vừa nhấm
nháp đồ uống nóng hổi, vừa trò chuyện. Năm cũ sắp qua, mọi người cũng
thoải mái hơn, mở lòng hơn, dễ dàng bắt chuyện với những người xa lạ
ngồi cạnh mình, chẳng mấy chốc tìm được chủ đề chung, hai nhóm nhập làm
một, câu chuyện lại thêm phần rôm rả.
- Năm sau….nhóm mình phân nửa đi thực tập rồi nhỉ! – Yến Nhi vừa ăn bánh vừa nói
- Gần hết chứ phân nửa gì! – Duy trề môi – còn 3 đứa bây là ở lại thôi, tha hồ tận hưởng cảm giác làm đàn anh đàn chị nhé!
- Xì, em chả có hứng! Mọi người đi hết, lúc tụ tập kém vui! – Hoàng lẩm bẩm
- Làm như ra trường rồi ý! – Hân chê bai – thực tập có 5 tháng, đã vậy
còn thi thoảng về trường báo cáo cơ mà! Sau đó lại học tiếp chứ đã đi
hẳn đâu!
- Ừ, muốn tiếc, muốn buồn, chờ 1 năm nữa anh chị ra trường rồi nói! –
Chi cũng mỉm cười hùa theo, trêu chọc tâm lý nhạy cảm của hai đứa em
- Hầy, đến lúc đó…….ôi em chả muốn nghĩ đâu! – Yến Nhi lấy hai tay che mặt, cúi đầu
- Này này, sắp năm mới đó nghen, đừng có để cả năm sướt mướt vậy chứ? –
Trần Duy lên tiếng, nghe có vẻ khó chịu nhưng nụ cười đi kèm lại khiến
không khí thoải mái hơn
- Đúng rồi đấy! Cứ tận hưởng đi, cái gì đến sẽ đến. Hơn nữa, mọi người ở cũng gần nhau, muốn gặp đâu có khó! – Thiên chêm vào
- Ra trường vẫn hoạt động CLB được mà! – Hải góp thêm lời – năm sau anh Bảo đã rút khỏi CLB nhiếp ảnh rồi!
- Ý, thế ai lên thay? – Hoàng tròn mắt hỏi lại, vô thức liếc nhìn Hân thăm dò
- Không phải chị, đừng có nhìn! – Hân xua tay phủ định – năm sau đi thực tập, còn đâu nữa mà chủ nhiệm!
- Vẫn chưa bầu người mới mà! – Hải thản nhiên nói thêm, tiện tay mở chai nước lọc ủ ấm nãy giờ trong lòng bàn tay đưa cho Hân
- Giời ạ, thế mà không nói trước! – Hoàng bực mình, đấm cậu em sinh đôi một cú đau điếng
- Ai bảo cầm đèn chạy trước ô tô! – Duy cười hềnh hệch trêu chọc Hoàng, vứt ổ bánh mì cho Hân, Chi.
- Mấy giờ rồi? – Hân dột nhiên hỏi
- 11 giờ 45! Sắp đến lúc bắn pháo hoa rồi nè! – Yến Nhi xem điện thoại,
suýt soa thúc giục mọi người – ăn nhanh, thu dọn nhanh, sắp đến rồi!
- Bình tĩnh nào! – Duy can ngăn – đã đến đâu mà vội! Xem xong còn chán
chê mới ra khỏi chỗ này! Không tắc đường 15 phút anh không làm người!
- Á, thế nếu cả nhóm thoát ra trước 15 phút, ông làm gì? Cún hay heo? – Hân nheo mắt, nhếch miệng cười đầy ý đồ
- Muốn chết hả? – Duy nổi sung, chạy đến vòng tay quanh cổ Hân từ phía sau, vờ bóp cổ
- Ối ối, tha cho tôi! Yêu đời lắm! – Hân la oai oái, tay khua khoắng lung tung trong không gian.
Mọi người phá ra cười nắc nẻ, tràng cười nhanh chóng chìm vào tiếng ồn ào mỗi lúc một gia tăng.
Kim phút chậm chạp nhích dần tưng chút một. Đám đông đã bắt đầu ngước
mắt lên vòm trời cao vời vợi, đen và sâu thẳm ấy, chờ mong. 10 giây đếm
ngược, từ một người khởi xướng, hàng loạt người đồng loạt hô vang, hai
tay giơ cao:
- 9….8……..7……6…..5….4……3….2……..1……….HAPPY NEW YEARRRRRRRRRRR!
BÙM! Âm thanh rộn rã vang lên. Từ nền trời tối đen, dải sáng bay vút từ
mặt đất lên đến giữa trời, sau đó tỏa ra thành muôn vàn tia sáng nhỏ
khác, cháy lung linh rồi tắt lịm. Hàng loạt bông pháo hoa đủ màu khác
tiếp tục bay lên và tỏa sáng. Đám đông hết hò reo phấn khích, lại đến á ố ngạc nhiên.
Hân nhìn lên từng bông pháo hoa, từ khi nở đến lúc tàn. Cười không dứt.
Từng ngón tay đan chặt vào một bàn tay khác, Hân quay sang nói lớn:
- Chúc mừng năm mới nha………..Hải!
- Chúc mừng năm mới, Hân! – Hải mỉm cười, hướng đôi mắt lấp lánh ánh đèn đường nhìn thẳng vào mắt Hân
- Happy new year, happy new…..you and me! – Hân cười toe toét, tiếp tục nói
- You and me…..happy together, forever! – Hải cũng hùa theo nói với Hân
Một Hải lạnh lùng, không biểu lộ cảm xúc, một Hải chín chắn, với hình
tượng hot boy đã biến mất, Thay vào đó là Hải hay mỉm cười, đôi mắt tràn ngập tình cảm hướng tới một người con gái, một Hải hùa theo làm đủ trò
sến đến mức nổi da gà, một Hải luôn quan tâm đến Hân, thầm lặng, không
cần đền đáp.
Hân siết chặt nắm tay, giữ lấy bàn tay ấy, niềm hạnh phúc lan tỏa từ đôi mắt to tròn lẫn nụ cười vẫn còn dáng dấp trẻ thơ. Phải, chính người con gái ấy, ngỡ như đưa trẻ chưa trưởng thành lại có thể chạm đến trái tim
sắt đá của một người. Tuổi tác cách biệt thế nào không còn là mối bận
tâm. Chỉ cần tình cảm hai người dành cho nhau, vậy là đủ.
Hải đưa tay giữ lấy đầu Hân, nhẹ nhàng đặt lên trán cô nụ hôn ấm áp,
thật lâu. Hân nghe trái tim mình hòa nhịp cùng muôn vàn tiếng pháo hoa
liên tiếp, gò má đỏ ửng sung sướng. Cả hai cùng chìm sâu vào ánh mắt
nhau, dõi theo hình ảnh chính mình phải chiếu trong đôi mắt người đối
diện, cùng ngước lên bầu trời tận hưởng màn pháo hoa đêm giao thừa, chờ
đón những điều bất ngờ phía trước.
Cạnh đó, một chàng trai khác đứng cô đơn, đôi mắt dõi theo hai người y,
nụ cười hiện lên trên môi khi cậu chứng kiến được niềm hạnh phúc thực sự của Hân. Cậu không hối hận. Ngày đó, vào đêm dạ hội, cậu đã kéo Hân đến sân bóng mini. Cậu muốn cho Hân biết cậu không bắt Hân lựa chọn, hơn ai hết, cậu hiểu trái tim Hân hướng về đâu. Chứng kiến Hân quên mình che
cho Hải khỏi bỏng do nước nóng, Duy biết….mình đã thất bại.
Nhưng thiết nghĩ, cậu cũng thành công đó chứ! Cậu vẫn là bạn thân, hay
thanh mai trúc mã (tự nhận) của cô, vẫn có thể lắng nghe những hôm lải
nhải chả rõ chủ đề của Hân trên sân thượng, hay cùng cô nổi hứng dắt
mèo….đi dạo. Ờ thì bỏ qua cái chi tiết tên Hải xuất hiện quá nửa khi nói chuyện đi, nhưng….những điều nho nhỏ ấy, cậu vẫn có thể cùng Hân trải
qua.
Trên hết, hạnh phúc của Hân là cái cậu trân trọng và muốn gìn giữ nhất.
Nhìn nụ cười vô tư lự, không chút buồn phiền của Hân, Duy thấy trái tim
trống rỗng dần ấm trở lại.
Ngước nhìn bầu trời sáng rực bởi pháo hoa, Duy cười, nụ cười xua đi
những gì đã qua của năm cũ, chờ đón năm mới đến. Biết đâu, năm sau cậu
sẽ gặp được định mệnh thực sự của mình thì sao?
-END-
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT