Có lẽ chẳng cần giới thiệu thêm về duyên phận giữa….nước nóng, tai nạn với nước mà nhóm Hân, hay chuẩn hơn là Hân đã gặp phải. Lần này cũng chả
ngoại lệ.
Phản xạ cơ thể nhanh hơn cả lý trí, với một người thần kinh vận động đã
bị liệt như Hân thì việc cô làm thật sự khó tin. Trước khi mọi người kịp hoàn hồn với tiếng hét của cô, Hoàng vốn loạng choạng, nay thêm phần
giật mình, bát canh nóng hổi khói bay nghi ngút vẫy tay chào tạm biệt
bàn tay yêu dấu, cứ thế hướng đến lưng người trước mặt,đổ ập xuống rồi
kết thúc sự tồn tại bằng tiếng động chói tai. Hoàng vẫn còn khá bình
tĩnh, cố gắng giữ lại được một bát còn lại, chỉ hơi sóng ra ngón tay cậu chứ không rơi.
Mọi người nhìn từng mảnh bát sứ đã vỡ vụn, rồi òa lên hoảng hốt trước cảnh tượng kinh hãi.
Nơi chiếc bàn chật hẹp, bóng dáng nhỏ bé, đôi vai co lại vì đau của
người con gái cùng ánh mắt hốt hoảng của người bên cạnh khiến tất cả
lặng thinh. Hải vội vàng cấm lấy khăn ướt trên bàn, vạch tay áo khoác
của Hân, nhanh chóng đắp lên phần da đỏ ửng vì nóng của cô. Dù hành động bình tĩnh, nhưng toàn bộ gương mặt đều toát lên nỗi sợ to lớn.
Yến Nhi lãnh trách nhiệm, chạy như bay đến phòng y tế, Chi vội vàng xô ghế tiến lại gần Hân, hai mắt đỏ ửng:
- Hân, có sao không? Bị bỏng rồi, có nặng không? Đi viện đi!
- Tao không sao!- Hân nắm đôi tay lạnh buốt của Chi, xoa dịu cô – may
hôm nay mậc áo len, áo khoác dày, chỉ hơi nóng thôi, không bị bỏng đâu!
- Mày đừng có lừa tao, sao không bỏng được! Đi viện đi! – Chi ngước đôi mắt long lanh mờ ảo, năn nỉ Hân
- Không sao thật! Hỏi Hải thì biết! – Hân khẳng định chắc chắn, hướng ánh mắt nhìn Hải, chờ đồng minh
- Da chỉ tấy đỏ thôi, bỏng nhẹ, bôi thuốc chút là đỡ, chị đừng lo! – Hải không rời mắt khỏi tay Hân, lên tiếng xoa dịu Chi
- Đến phòng y tế đi! – Chi vẫn không ngớt lo lắng, nhanh chóng nắm tay
Hân kéo đi xềnh xệch, Hải vẫn giữ khăn chườm bên cạnh cũng vô thức đi
cùng.
Mọi người nhanh chóng thu ánh mắt khi biết không có gì nghiêm trọng.
Hoàng đặt cẩn thận bát canh xuống bàn, lấy giấy lau tay, hướng về phía
Duy:
- Anh có bị nước nóng bắn lên người không? Anh Duy, anh Duy????
Mặc cho Hoàng í ới bên cạnh, Duy cũng không đáp. Đôi mắt thất thần nhìn
về phía xa, trong đồng tử không tồn tại một hình ảnh rõ rệt nào. Điều
duy nhất Duy nhớ đến, chính là khoảnh khắc Hân lao người đến hứng trọn
bát canh nóng vào cánh tay mình, che chắn cho một người………….
Bôi thuốc, băng nhẹ quanh cẳng tay, Hân, Chi, Yến Nhi, Hải cùng nhau trở về khoa. Chi khư khư giữ tay Hân, cứ như cô ốm nặng đến nỗi đi không
vững. Đến khi Hân không chịu nổi, càu nhàu mãi mới thôi. Yến Nhi nhanh
chóng tạm biệt mọi người đi chuẩn bị cho buổi tối. Hân cũng xua Hải đi
về ký túc xá, khi chỉ còn lại Chi đứng đó, Hân mới bỏ đi nụ cười trưng
ra nãy giờ, thẫn thờ nhìn xa xăm.
- Mày có chuyện gì thế? – Chi đứng một bên quan sát Hân rồi hỏi nhỏ
- Tao…..có lẽ…tao xác định được tình cảm của mình rồi! – Hân ngập ngừng, rồi cũng bối rối thừa nhận với Chi, đôi mắt vẫn còn chút hoang mang
nhưng sự kiên định lại thể hiện rõ trong từng câu chữ
- Thật sao? Từ bao giờ? – Chi ngạc nhiên hỏi lại
- Mới khi nãy, khi Hoàng đánh đổ bát canh nóng ý!
Chi bất chợt hiểu ra mọi chuyện. Kể cả lý do khiến một Hân bối rối, do dự, không dứt khoát trở nên chắc chắn đến nhường ấy.
- Tao hiểu rồi, không cần nói thêm nữa đâu! – Chi lên tiếng ngăn cản khi thấy Hân định nói tiếp, cô nhẹ nhàng nắm chặt tay Hân – mày đã xác định được rồi, điều cần thiết bây giờ là phải nói rõ, cho cả hai người cùng
biết. Đâu thể trốn tránh mãi khi trong lòng đã có câu trả lời, đúng chứ?
- Uhm, tao biết! – Hân gật nhẹ đầu, đôi mắt lo sợ cụp xuống, nhưng bàn
tay đã siết chặt tay Chi từ thủa nào, như khẳng định quyết tâm của chính mình.
7 giờ tối, đêm dạ hội mở màn cùng bài hát truyền thống của trường do ban nhạc biểu diễn, Tiếp sau đó, CLB Nhạc bắt đầu khơi mào hứng khởi với
một loạt những bài hát đầy sôi dộng được remix phối hợp khéo léo. Hàng
nghìn sinh viên đổ dồn về sân chính rộng rãi, được nới rộng diện tích
đến cả những khoảng sân nhỏ xung quanh trước mỗi tòa nhà. Cổng trường mở từ sáng đón chào các sinh viên trường đại học cao đẳng lân cận đến tham dự làm khách mời. Trong ánh sáng rực rỡ của đèn cao áp, đèn nháy đủ mùa xanh đỏ, các nữ sinh xúng xính váy áo điệu đà, nam sinh chín chắn,
chững chạc trong những bộ vest hay nghịch ngợm trong những trang phục
phá cách độc đáo. Tiếng nói cười vang khắp nơi, đèn flash của máy ảnh,
điện thoại thi thoảng hiện lên đâu đó, lưu giữ lại kỷ niệm của mỗi người trong khoảnh khắc hiếm có này.
Yến Nhi khoác tay Hoàng đi song song cùng bạn bè vui đùa bên bàn trái
cây. Chi, Trần Duy lại đứng tụ tập cùng Thiên, Hân. Ngày hôm nay, Chi
diện bộ váy đỏ tươi đầy quyến rũ, đuôi váy mềm mại uốn lượn dày thướt
tha phía sau, vạt trước xếp tầng đến đầu gối. Hân ngược lại, mặc bộ váy
màu xanh da trời bồng bềnh kiểu công chúa, khoác ngoài áo vải lửng ngang lưng màu xanh biển, thắt lưng xanh biển với từng hạt ngọc nhỏ xíu nổi
bật trên nền váy như mây trời. Ai nấy đều cười hết cỡ, giải phóng bao
mệt mỏi nặng nề của cả năm, thả mình thư giãn vói bạn bè.
Chẳng mấy chốc, Duy, Hải cũng nhập cuộc. Còn 30 phút nữa đến giờ công
bố, trao giải tiết mục xuất sắc nhất. Mọi người dần tập trung về sân
chính, chọn chỗ đứng cho mình. Hân cũng theo dòng người,đi gần hơn đến
bục sân khấu trung tâm. Bỗng nhiên, một bàn tay to và ấm nắm lấy tay cô
kéo đi len lỏi qua dòng người, đi về phía sân bóng mini. Hân hốt hoảng
nhìn bóng lưng trước mặt, chỉ biết ngơ ngác đi theo, cố gắng di chuyển
cẩn thận trên đôi giày cao gót. Đến khi cả hai thoát khỏi biển người, đi xa dần đám đông, tiếng ồn dần nhỏ đi, trở nên xa xăm, hai người mới
dừng lại.
Người con trai vẫn nắm tay Hân, như sợ buông tay sẽ để mất cô mãi. Hân
im lặng đứng sau lưng, không nói. Cô biết người đó định nói gì, cô cũng
biết mình phải đối diện với chuyện này, vậy nên….hãy để hôm nay là ngày
chấm dứt tất cả.
Ở gần sân khấu, Chi dáo dác nhìn quanh, níu tay Trần Duy nói lớn:
- Hân với………………..đâu rồi?
- Sao cơ? – Trần Duy cũng hét trả. Tiếng ồn chào mừng dẫn chương trình
ra sân khấu quá lớn lấn át tiếng nói của Chi, khiến cho câu nói của cô
đứt đoạn, không rõ ràng.
Yến Nhi đứng cạnh hỏi nhỏ Hoàng cái gì đó, nhưng chỉ nhận được cái nhún
vai của cậu. Bên cạnh, một người con trai cũng đang hốt hoảng kiếm tìm
hình bóng quen thuộc giữa rừng người đứng chen chúc. Nhờ lợi thế chiều
cao, cậu dễ dàng nhận ra bóng dáng Hân cùng một người ở xa. Cơ thể như
đông cứng, hai tay nắm chặt, cậu gắt gao nhìn về phía đó, chỉ mong lời
kêu gọi của mình có thể vọng đến tai Hân, kéo cô quay trở lại. Đôi mắt
như có màn sương mờ che kín, nỗi lo lắng dấy lên từ sâu thẳm càng khiến
cho cậu thấy suy sụp. Cậu không nghe, không hiểu hai người ấy đang nói
những gì, kết quả ra sao, nhưng cậu đủ hiểu chủ đề chính của cuộc nói
chuyện.
Cậu nên đứng đây, chờ đợi câu trả lời cho mình, không thể đến đó gây
rối, rồi lại khiến Hân khó xử được. Dẫn chương trình nói gì, cậu không
biết, mọi người đứng cạnh có gọi, cậu không hay, đám đông reo hò ầm ỹ cỡ nào, cậu cũng không thể nhận thức. Đôi tai như đóng chặt cánh cửa, ngăn không cho bất cứ âm thanh nào đi lọt truyền lên não bộ, gián đoạn sự
tập trung chú ý dồn cả vào khuôn viên trước sân bóng mini kia.
Lễ trao giải kết thúc, mọi người reo hò bắt đầu tản ra xa dần, để lại
khoảng trống to trong sân, nhường chỗ cho màn trình diễn đầy lôi cuốn
của những sinh viên khoa Điện ảnh đi đầu,, sau đó cùng nhau nắm tay nhảy nhót vui vẻ.
Ở một góc nhỏ, ánh đèn chỉ chiếu hắt đến những tia sáng yếu ớt. Hân nắm
chặt tay người con trai thân thiết, gần gũi đã từ lâu thành một phần
không thể thiếu của mình, ngước nhìn vào đôi mắt cậu, mỉm cười tươi tắn.
- Đi lại đó đi, có người quan trọng đang chờ Hân đấy!
Giọng nói trầm ấm, thanh thản vang lên cùng với nụ cười thật sự, không
gượng ép, không đóng kịch. Hân siết nhẹ bàn tay to và ấm ấy, gật đầu vui vẻ. Khẽ nhướn chân, Hân tặng người con trai ấy nụ hôn phớt vào má:
- Cảm ơn!
Sau đó, cô buông tay, quay lưng chạy nhanh về phía sân trường, hướng đến một nơi.
Từ giữa sân, cậu đã nhìn thấy tất cả. Cả cái nắm tay, lẫn nụ hôn của Hân dành cho người kia. Nói không buồn là nói dối. Cậu chỉ thấy hụt hẫng
trong tim, không biết nên đối diện với sự thực, hay chạy trốn khỏi câu
trả lời. Nhưng đến khi thấy Hân chạy dần về phía mình, nụ cười sáng bừng sức sống ấy, đôi mắt lấp lánh như những vì sao, cậu nhoẻn miệng cười,
chờ đợi cô gái của đời mình.
Hân chạy nhanh trên đôi giày cao gót vẫn còn tập tễnh từng bước hôm qua, cô chỉ muốn cởi phắt đôi giày ra, nhưng dù trong trường hợp nào cũng
phải giữ lại hình tượng chứ ^^. Đến khi còn cách người đối diện 5 bước
chân, Hân ngừng lại. Hơi thở dồn dập vì chạy và cũng vì hồi hộp, trái
tim nhảy nhót lung tung trong lồng ngực giúp cô xác định được, khoảnh
khắc này là thật, thật đến mức trở thành cổ tích. Nhìn vào đôi mắt chan
chứa tình cảm, sự quan tâm ấy, cô hiểu được rằng cậu đã biết. Dù cho cô
không cần nói, nhưng cậu cũng đoán được kết quả.
Đôi tay rộng mở, hướng về phía trước, chờ đợi Hân. Nụ cười rạng rỡ như
ánh mặt trời, sáng hơn cả sắc màu lung linh của đèn điện. Hân cười thật
tươi, nhào vào vòng tay vững chãi, ấm áp ấy, ôm chặt. Áp tai nghe nhịp
đập trái tim cậu dần hòa nhịp với trái tim mình, cô thì thầm:
- Tôi thích cậu! Thích rất nhiều!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT