Phương nhìn thấy tên Lân đó cứu được con bé Hồng Bì. Còn hơn cả tức giận! Nhưng cô biết không còn cơ hội nữa! Nhưng liệu hắn ta có đoán ra được là cô không? Chà, hắn có đoán được ai có động cơ? Phương kinh hoàng nghĩ lại kế hoạch của mình, cố kiểm tra xem liệu có thiếu sót? Tốt nhất là nên tránh đi, cô nghĩ và rời khỏi hội trường. Cô cũng không cam lòng đứng nghe nghững tràng pháo tay dành cho con bé đó, những tràng pháo tay vốn dành cho cô... Phương quay lại chỗ dãy phòng phía Đông. Đúng là sơ sót, cô đã quẳng mảnh khăn tẩm thuốc lại đó! Nhưng cô không tìm thấy mảnh khăn! Có thể nào tên oắt đó đã nhặt được? Mồ hôi chảy ròng ròng trên má, Phương lập tức rời khỏi, cắm cổ chạy về nhà xe! Chứng cớ ngoại phạm, cô cần rời khỏi nơi này lập tức! Phương đến chỗ chiếc xe của mình, cố tỏ ra bình thường nhất để không bị chú ý... “Chị Phương?” Một giọng nói vang lên!
Phương hoảng hốt dừng lại, không biết có nên quay đầu lại hay không! Kẻ đó tiến đến trước mặt cô! Ánh mắt Tín như có dao, chiếu thẳng vào Phương... Liệu gã ta có biết?
“Chị đến chỗ hội thảo ư? Nó chưa kết thúc mà?” Tín hỏi bằng một giọng thờ ơ, nhưng anh nghe những nghi ngờ của Lân quá cuộc điện ban nãy... Gã biết! Gã biết rồi! Phương cần rời khỏi chỗ này! “Ừm... Ừ! Chị có chút việc phải về gấp!”
“Vậy ư?” Tín cười nhẹ nhàng, nhếch mép chứ ánh mắt thì khiến người phải lạnh gáy. Rõ ràng ở lâu với Phạm Quốc Lân người ta cũng sẽ học được cách giết người không dao, một nghệ thuật hẳn hoi! “Vậy chị về nhé! Tạm biệt, sẽ sớm gặp lại!” Sẽ sớm gặp lại?
Phương rời khỏi nhà xe, cố ngăn cơn run rẩy và nức nở. Cô đã bị bắt gặp! Phải làm sao? Phải làm sao đây? Ôi, bố mẹ sẽ xiết bao thất vọng nếu biết... Phương dừng lại, cô ngồi bệt xuống lề đường, ôm lấy mặt, rấm rức khóc...
Tín tiếp tục vào trường, Lân chỉ kể sơ qua tình hình đủ để anh thôi lo lắng lục tung thành phố. Anh bất ngờ bởi những suy đoán của Lân về kẻ làm hại Bì Bì... Dù sao anh cũng muốn vào trường gặp Ơtec, hẳn cô ấy phải lo sợ lắm... Tín rảo bước. Và anh nhìn thấy hai người đó... Lân nắm lấy tay cô, bàn tay anh ấm áp, kéo cô ra khỏi các bạn không chút lịch sự. Họ đi đến một góc vườn trường vắng vẻ.
Trời đã chuyển sang phút hoàng hôn, không gian tràn ngập sắc hồng. Gió bắt đầu lưu luyến dịu dàng qua những cành cây khô, xôn xao nhè nhẹ. Lân cởi áo vét, khoác vào cho Ơtec.
“Em không sao rồi phải không?” Anh hỏi.
Ý anh là chuyện ở phòng học phía Đông. “Em... ổn.” Ơtec trả lời. “Không biết làm sao cánh của đó lại bị khoá như thế...” “Em nói là bị chụp thuốc mê còn gì. Có kẻ cố tình làm thế.” Giọng Lân rắn đanh.
“Ai lại...” Ơtec lắc đầu không tin được. Cô quá tốt dể có thể nghi ngờ một ai. “Em không nhớ gì sao?” “Không...”
Nhưng trong đầu Lân lại có những nghi ngờ riêng. Ơtec đối xử với tất cả mọi người rất tốt, chẳng ai có thể hiềm khích để mà hại cô. Hơn nữa, nhốt cô lại trong lúc diễn ra hội thảo là có ý gì? Rõ ràng là muốn cô cơ hội này... Lúc Lân tìm Ơtec ở khu phía Đông, anh đã nhìn thấy bóng dáng một người lảng vảng quanh đó. Quỳnh Phương. Chị ta không có việc gì ở trường vào hôm nay được, mà cũng không thấy xuất hiện ở hội thảo...
“Chuyện cuốn tạp chí Mel gửi cho em, cuốn em để lại nhà anh..., Ơtec, em có nói cho ai biết không? Phương có biết em có nó không?”
“Tạp chí Y học ư? Có,” Ơtec trả lời, “hôm em mới đi nhận số tạp chí ấy, có gặp chị Phương, chị ấy có vẻ không mấy quan tâm...” Quỳnh Phương!
“Sao thế anh?” “Có lẽ anh biết ai đã làm thế...” Lân chậm rãi chắp nối sự kiện. “Có lẽ cô ta muốn em không tham gia được hội thảo...” “Chị Phương á? Tại sao...” “Có lẽ là trả đũa, có khi cô ta nghĩ chính em đã nói với thầy chuyện cô ta sao chép bài luận của người khác!” “Sao chép?”
“Anh đã dịch và so sánh, bài của Phương không có một luận điểm nào mới, toàn bộ đều sao chép y nguyên từ bài báo ấy.” Ít ra chị ta cũng giỏi ngoại ngữ, Lân giễu thầm. “Đó là lý do thầy Thành loại chị ta ra khỏi danh sách thuyết trình hôm nay. Nhà trường còn chưa quyết định hình thức kỷ luật.” “Em không hề biết chuyện đó!” “Phải, các thầy muốn giữ kín chuyện này.”
“Tại sao anh b...” Ơtec hiểu ra, chính anh đã dịch bài báo đó. “Anh là người đã báo cáo với thầy.” Lân nói. “Chị ta đã nhầm người khi thấy em cầm số tạp chí đó...”
“Ít ra chị ấy cũng giỏi ngoại ngữ...” Ơtec nói nhỏ, cúi đầu suy nghĩ. Lân bật cười.
“Chị ta sẽ phải trả giá cho việc này. Hãy chờ xem hình thức kỷ luật đối với hành vi của Phương hôm nay. Bắt cóc là phạm pháp...” “Không tệ như vậy chứ?” Ơtec lo lắng hỏi.
“Dám làm thì phải dám chịu!” Lân nói dứt khoát. Rõ ràng anh không bao giờ bỏ qua chuyện này.
Ơtec im lặng. Cô không muốn Lân tiếp tục suy đoán, không kể cho anh nghe về chậu hoa trên giảng đường ban sáng. Nếu Lân nhìn thấy có mối quan hệ giữa những sự kiện này, không biết anh sẽ làm gì nữa. Mặt khác, chậu hoa đó có thể chỉ là tai nạn, cũng có thể chỉ muốn làm cô bị thương nhẹ... Chuyện xảy ra ở giảng đường... Ơtec có điều cần phải giải thích với anh. Họ ngồi xuống chiếc ghế đã gần đó.
“Lân!” Anh không nói gì, chỉ buông tay Ơtec, cô không thể nhìn thấy mặt anh. Có vẻ như anh còn suy tư điều gì đó nên không để tâm. Có lẽ là về biện pháp kỷ luật Phương?
“Lân, nghe em...” “Ơtec?” Lân rốt cuộc cũng quay lại nhìn cô. Anh nở một nụ cười. Trìu mến. Mặt trời ở sau lưng anh. Giống như có một vầng hào quang bao bọc. Ơtec nín thở, anh huy hoàng biết bao nhiêu?
Hốt nhiên cô phải nhắc mình hít thở trở lại mới có thể thốt lên mấy tiếng. “Lân?” Cô bối rối cúi đầu, tránh đôi mắt anh. “Ừ?”
“Em có chuyện cần giải thích với anh...” “Anh cũng có điều muốn nói... nhưng em cứ nói trước đi đã.”
Anh ấy định nói gì? Anh ấy có thể nói gì? “Chuyện sáng nay... cảnh sáng nay... anh thấy em và Tín...,” Ơtec ấp úng, “thực ra...” Nhắc lại chuyện ban sáng, đó là những gì cô muốn ư? Lân nhìn cô ấp úng.
“Anh biết.” Lân nhẹ nhàng ngắt lời cô. “Anh biết anh đã cư xử tệ hại, nhưng anh tin em!” Mắt Ơtec mở lớn nhìn anh. Cô không biết phải nói gì.
Chỉ có tim cô loạn lên trong những nhịp đập vui mừng. Ngôn từ trở nên ngèo nàn và lộn xộn. Cô vô thức tiếp tục.
“Tất cả chỉ là hiểu lầm... giữa bọn em chẳng có gì cả. Tín... Em.. Em không hôn anh ấy. Phải, em không có tình cảm gì với anh ấy hơn một người bạn, một người anh.”
Anh đã biết thế, Lân đắc thắng trong lòng, nó phải như thế! À, Lân chợt nhớ đôi chuyện lặt vặt khi tia nhìn của anh vô tình hướng về lối dẫn ra nhà gửi xe. Anh có lẽ có vài chuyện cần chuộc lỗi. Có lẽ anh đã cư xử hơi quá một... nhiều hơn một chút. Anh đã bắt gặp cái xe địa hình yêu quý của Tín... hà, có lẽ anh nên mua cho cậu ta một cái mới sau khi biến con ngựa sắt oai hùng đó thành một đống sắt vụn không hơn. Nhưng làm thế nào nhỉ? Âm thầm mua một cái xe mới và đặt trước nhà cậu ta vào lúc sáng sớm? Hay gửi nặc danh qua đường bưu điện? Anh đã có thể rộng lượng được rồi. Cô đã không yêu Tín. Cô vẫn... vẫn yêu anh phải không? “Em...” Lân chậm rãi tìm cách mào đầu. Làm thế nào mới khiến cô nói ra tình cảm của mình? Lân nhanh chóng cảm thấy bực bội với tốc độ làm việc của não bộ. “Lúc nãy anh có gặp Thu...” Hay là tình cảm của cô vẫn chỉ ở mức thích thôi. Trời đất nhưng có thể cô cũng chỉ coi anh hơn một người anh một chút thôi... Không thể, cái cách cô ở bên anh, tình cảm của cô,... có thể cô chưa nhận ra. Dù cho cô chưa yêu anh, anh quyết định, Lân cũng sẽ ở bên cô, theo đuổi cô cho đến lúc con tim cô bị anh làm cho chao đảo, buộc cô phải đem lòng yêu anh suốt đời mới thôi! “Thu? Anh nói chuyện với cô ấy ư?” “Ừ, chút chút... “ Lân cười thầm “Cô ấy là bạn thân của em mà, phải không?” “Mấy năm gần đây chúng em không liên lạc nhiều...”
Thu học Y Hà Nội, lần này cô ấy được tham dự hội thảo ở H, Ơtec vẫn chưa gặp cô ấy.
“Cô ấy nói với anh một số chuyện... về em ngày trước...” “?” “Cô ấy kể rằng,” Lân cười trước vẻ mặt cảnh giác của cô, “em phải lòng một ai đó từ thời cấp hai...”
Mặt Ơtec đỏ lựng lên trong niềm vui sướng không thể tả thành lời của Lân. “Rằng, em thích anh ta mà không hề nói ra...” “Thu!” Ơtec quay đi không nhìn anh vì quá xấu hổ. Cô thì thầm trách móc cô bạn, giọng nhỏ và ngẹn ngào. Nhưng anh không thể để cô quay đi dễ dàng như thế. “Nghe này, Ơtecpơ của anh.” Lân nói, quay cô lại, vào vòng tay anh. Anh nắm lấy vai cô để buộc cô phải hướng lên nhìn anh. Của anh! Lân lấy một hơi thở. Gò má ửng hồng của Ơtec khiến tim anh muốn vỡ vụn. “Nhìn anh.” Anh ra lệnh bằng một giọng trang nghiêm.
Đôi mắt Lân trong, màu nâu ấm áp với đường viền sáng bạc quen thuộc. Đôi mắt anh rực sáng khiến cô một lần nữa quên hô hấp. Đôi mắt đã từng chiếm lấy hồn cô thuở nhỏ, nó nhìn cô thẳng thắn, đầy sức mạnh như muốn thôi mien cô. Cô sẽ phải tin từng lời anh nói. “Anh yêu em, Ơtec.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT