E1.

Tình bạn của đàn bà ươm mầm bằng nước mắt, tình bạn của đàn ông hàn gắn bằng cú đấm...

“Đồ ngốc!” Tín vừa rên lên, vừa nằm dài ra sàn đấu, kiệt sức. Lân cũng đổ người xuống bên cạnh anh. Máu tràn ra khi anh phun miếng bảo vệ răng. Lân đã chủ động tìm đến anh mà thách đấu. “Luật cũ. Kẻ thua phải phục tùng người thắng?!” Lân đã cười khi nói thế. Ngốc nghếch. “Điều kiện của cậu là gì?” “Hãy để tớ tha thứ cho cậu!” Đó là những gì chàng-số-một nói. Thằng bạn khốn khiếp! Thậm chí anh còn chưa cầu xin sự tha thứ. Cậu ta không cho anh cả một cơ hội để nói lời xin lỗi.

Họ đã đấu một trận ra trò. Đó là lý do hai ngươi thích quyền anh, không có chỗ cho những suy nghĩ, cảm xúc, không tình yêu, không tình bạn, anh em... Chỉ có những cú đấm bằng tất cả sức lực, đánh cho đến khi đối phương phải gục ngã. Cùng lúc vừa suy nghĩ, vừa quên đi tất cả. Ăn đấm, thay vì lùi lại, anh phải tiến tới, dấn sâu vào... Chân thả lỏng, tay cuộn lại, tiến lùi, trái phải đều là cử động của toàn bộ cơ thể. Chân liên tục di chuyển, tay nâng cao trong tư thế tự vệ và tranh đấu nguyên thuỷ nhất, sẵn sàng né đòn và phản đòn, trong đầu chỉ cô đặc duy nhất một giọng nói yêu cầu phải tống vỡ hàm kẻ đứng trước mặt... Nhất định phải thắng!

“Đồ ngốc!” Tín lầm bầm khi rút găng bảo vệ ra. “Cậu làm gãy xương sườn tớ rồi.” “Lỗi “vô ý” ấy mà!” Lân vẫn cười được, tuy rằng nó giống với tiếng hổn hển hơn. Vô ý thế quái nào được!

Họ lại nằm bên nhau trên sàn đấu, như rất rất nhiều lần trong quá khứ, sau mỗi hiệp... “Đồ ngốc.” Tín nói nhỏ sau một khoảng dài im lặng. “Cậu sẽ làm gì nếu tớ thắng... và bảo cậu nhường cô ấy cho tớ?” “Cậu đã không thắng.” Lân chỉ ra.

“Nhưng nếu tớ thắng?!” Tín ngoan cố. “Tớ sẽ nuốt lời.” Câu trả lời được nói thành tiếng bằng một giọng tỉnh bơ. “Cậu là đồ khốn khiếp, không biết xấu hổ...” “Muốn gãy thêm mấy cái xương sườn nữa?”

“Không cái nào nữa đâu!” Tín cười rung cả xương sườn, khỉ thật, đau! Càng đau càng muốn chửi người. ... “Tớ yêu cô ấy, bạn ạ.” Cuối cùng Lân nói. “Tớ đã biết sẽ như vậy từ đầu mà.” “Không cái nào nữa đâu!” Tín cười rung cả xương sườn, khỉ thật, đau! Càng đau càng muốn chửi người. ... “Tớ yêu cô ấy, bạn ạ.” Cuối cùng Lân nói. “Tớ đã biết sẽ như vậy từ đầu mà.”

“Cá mười ăn một là cậu chẳng biết gì lúc đó cả.” “Tớ sẽ thắng! Cậu không biết khi hai người bên nhau cái mặt cậu trông như thế nào đâu. Nó hiển hiện mồn một ba chứ Tôi-đang-yêu đấy!”

Lân rên lên. “Có lẽ cậu đúng...” “Tớ thắng!” Tín sẽ reo lên nếu như xương sườn anh cho phép. “Nhưng ta còn chưa nói là cược cái gì hết!” Lân cười. “Xui thật, nếu không tớ sẽ giàu to.” “May quá...” ... “Lân này!” “Gì hả thông tấn xã?” “Tớ xin lỗi!” Tín nói. “Vì đã yêu cô ấy.” “Khi tớ nói tha thứ,” Lân trả lời “thì không phải là tha thứ việc cậu đã hôn cô ấy, người anh em!” Người ta không thể xin lỗi việc đã được tha thứ rồi! “Thằng khốn!” Tín văng. Lân cười vang.

E2.

Tám tháng sau khi kết hôn, hoa khôi ngành dược lại làm trường Đại học Y Dược của thành phố H ngỡ ngàng với cái thông tin cô ly dị. Nghe đồn công ty của bố cô một phen điêu đứng, bị người con rể cũ trả đũa nặng nề, may mà có được nguồn vốn từ một gia đình quen biết cũ...

Lan ngẩng đầu lên, bắt gặp cái nhìn thoải mái nhẹ nhàng của Tổng giám đốc Lân và nụ cười trìu mến thường trực của phu nhân ông. “Cháu và gia đình rất cảm ơn bác....”

“Bác không vì cháu hay mối quen biết cũ mà đem tiền đổ vào công ty bố cháu đâu. thực phẩm khô là một lĩnh vực hứa hẹn trong lúc này!” Ông Phạm Quốc Lâm ngắt lời ngay. “Cái nhà máy chế biến mía của bố cháu đúng là một thảm hoạ, bởi vậy bác đã không cộng tác với ông ấy cách đây tám tháng. Giờ khi ông ấy đã ổn định được nguồn nguyên liệu thì bác đây mới nhảy vào. Bác là một kẻ kinh doanh vì lợi nhuận!” Lan cười.

Phạm Quốc Lâm, vị Tổng giám đốc có tầm nhìn và khả năng chiến lược, bất chấp tuổi tác ngày càng cao, những nhận định sắc bén của ông trong lĩnh vực đầu tư cũng vẫn khiến người khác phải nể trọng mấy phần. Lan kính phục ông ấy đã lâu. bố cô không có sự nhạy bén bằng người đàn ông này, có một thời gian cô những tưởng ông sẽ là bố chồng cô... “Dù thế nào thì công ty cũng phải chịu ơn bác rất nhiều!”

“Công ty, có thể. Nhưng cháu và vợ chồng bác không ơn nghĩa gì hết. Đặc biệt số tiền đó là bác chỉ đầu tư giúp bác gái thôi. Đó là tiền của bà ấy và do bà quyết định!” Lan hướng cái nhìn của mình sang người phụ nữ trang nhã vừa được nhắc đến. “Bác sẽ không từ chối lời cảm ơn của cháu chứ?”

Bà Hương nhìn người con gái nhanh nhẹn hoặt bát, trông cô đã trưởng thành hơn, sau một cuộc hôn nhân chóng vánh.

“Chẳng phải nếu ta có từ chối thì cháu cũng vẫn cảm ơn mà!” Tính cứng đầu của cô gái này còn nhiều hơn sự kiêu hãnh của cô. “Cháu chỉ cần cảm ơn bác thật chân thành là được rồi!” “Cháu cảm ơn bác!”

Mọi người im lặng thưởng thức trà trong giây lát. Rồi ngài Tổng Giám đốc vui vẻ bắt chuyện. “Bác nghe bố cháu nói cháu nói cháu đang có kế hoạch gì đó cho tương lai?”

Câu này vô thưởng vô phạt, ai mà chẳng có kế hoạch cho tương lai. Nhưng Lan hiểu ông muốn nhắc đến chuyện cô đi London. “Cháu định nghỉ học và đi Anh, học chuyên ngành trang điểm!”

“Cháu bỏ ngành Dược ư?” Phải. Bỏ ngành Dược. Lan phát hiện ra ước mơ dược sĩ của cô chẳng qua là do gắn với dự định làm bác sĩ của Lân. Cô thực sự muốn làm một người phụ nữ tự lập, nhưng lúc ấy, cô không thực biết mình mong muốn điều gì...

“Cháu khám phá ra mình có chút năng khiếu và thích thú muốn học trang điểm.” Lan trả lời. Cô cũng thực sự chán việc phải nở nụ cười trước những kẻ tò mò luôn tìm kiếm ở cô một tin đồn mới, thành phố này không còn nhiều điều để cô luyến tiếc. “Cháu cũng có máu mạo hiểm của cha cháu.” Ông Lâm cười khà, nói với cô cháu gái, “Nhưng cháu thông minh và nhanh nhạy hơn nên sẽ chẳng có gì phải lo cả!”

“Bác có định đầu tư vào lĩnh vực thẩm mỹ sao ạ?” Câu nói đùa này của Lan lại càng làm ông cười lớn hơn. “Cháu có hối hận không?” Bà Hương hỏi.

Lan nhìn thẳng vào bà, ánh mắt cô vẫn thẳng thắn như ngày xưa, có cương nghị hơn. Cô mỉm cười với người phụ nữ dịu dàng đáng nể trọng ấy. “Cháu có nhiều sai lầm, nhưng không, cháu không hối hận. Tương lai cháu cũng sẽ không hối hận.” “Tốt lắm, hai bác chúc cháu thành công.” Ông Lân nói.

“Trước khi đi phải đến ăn cơm với hai bác một bữa nhé!” Bà Hương vui vẻ tiếp lời chồng. Lan rời khỏi ngôi nhà đó mà trong lòng hoàn toàn nhẹ nhàng. Cô đã không nghĩ đến Lân và quá khứ trong suốt cuộc trò chuyện hôm đó.

E3.

Vào một lần nọ, trong lúc dọn nhà, chẳng là Lân sắp chuyển đi xa, anh nhặt được một mảnh giấy rơi ra từ cái chụp đèn ngủ. Vô cùng ngạc nhiên, anh mở tờ giấy ra.

Bên trong đầy những chữ viết tay thanh mảnh của một cô gái: Hồng Bì & Quốc Lân, Quốc Lân và Hồng Bì.. Những chữ lồng vẫn được vẽ trên thiệp cưới... Rõ ràng là nét chữ viết tay của bạn đồng hành của anh trong chuyến đi dài sắp tới. Lân gài mảnh giấy lại chỗ cũ. Tối nay anh sẽ hỏi tội nàng vợ tương lai. “Sao em dám phá chụp đèn của anh?” Hình phạt khỏi nói cũng biết sẽ nặng vô cùng!

E4.

Một đêm nọ, sau khi chia tay người yêu, Ơtecpơ trở về phòng, hoàn toàn ngạc nhiên khi trên chiếc kệ dặt ở đầu giường nàng, có một “vật thể lạ”. Một chậu phong lan trắng, đại hồ điệp. Dáng hoa mảnh dẻ, thanh tao, sống động vô cùng.

“Anh Lân tặng em đấy!” Em gái chung phòng nàng ấp úng giải thích.

Đó dĩ nhiên không phải, không thể là phong lan thứ thiệt, mà là một chậu hoa đất được làm tinh xảo như thật. Món quà còn kèm theo một lọ hương liệu không gây dị ứng để tạo hương cho hoa đất.

Cái kệ trưng chậu hoa nằm giữa đầu giường của Ơtec và Clio. Cô gọi điện nói lời cảm ơn anh. “Anh tặng Clio chứ đâu phải tặng em.” Trả lời thế có ghét không cơ chứ. “Vậy em cảm ơn anh thay Clio vậy.” Giọng Ơtec đều đều không nhấn nha gì đặc biệt. “Anh sẽ không bao giờ tặng hoa đất cho em!” Lân nói tỉnh bơ. “Tại sao?” “Không cần thiết!” Lân cười gian bên đầu dây bên kia, “Khi nào chuyển về cùng địa chỉ với anh thì em sẽ giúp anh chăm sóc số phong lan thật mà anh mua nhé?” A! Cái này không thể tính là một lời cầu hôn đâu! ... Nếu có bạn đọc thắc mắc gì về việc Lân đã ngỏ lời cầu hôn Ơtec như thế nào, thì xin trả lời rằng có rất nhiều hoa, nến,... nhưng không có bong bóng!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play