Lân loạng choạng, gần như là ngã bổ chửng khi cánh cửa bung ra, đột ngột như trêu tức anh cũng nhiều như khi ương bướng thách thức anh ban nãy. Anh đứng thẳng dậy và nhìn vào trong. Ơtec đứng đó, một luồng gió nhẹ cũng có thể thổi ngã cô. Mặt cô trắng bệch và mắt sưng đỏ... Cô loạng choạng.

Lân lập tức bước tới, đỡ cô vào lòng, không ngăn được mình siết chặt lấy cô. Ơtec lạnh quá, chiếc áo dài tím than vân chìm của cô nhăn nhúm và nhếch nhác, nhưng không có vết máu, không gì cho thấy cô bị thương.

Lân hít căng buồng phổi không khí quanh cô, làn hương mà anh thiếu thốn! Cô đây rồi, trong tay anh... “Em không sao chứ?”

Nhũn người vì được sức nóng của anh bảo bọc, Ơtec chậm rãi lắc đầu. Hãy để yên cho cô giây phút này, khi anh đã tìm ra cô, để cô được tin là anh cần cô vô cùng...

Lân đang ôm lấy cô, sự thực chứ không phải ảo giác. Anh đã tìm cô, và tìm thấy cô... Anh chính là ánh sáng của cô! Lân. Lân, Lân!!!

“Không bị thương, trầy xước gì chứ? Em không...” Lân hỏi ngay, vội vã quá mức. “Em ổn.” Ơtec trấn an anh. Cô đã tự do rồi, sao Lân phải lo lắng khẩn trương thế, không giống anh thường ngày, “Em chỉ hơi mệt, choáng váng một chút, có lẽ là tại ête...” “Em bị đánh thuốc sao?” Lân phẫn nộ hỏi. “Vâng, nhưng chỉ thế thôi...”

“Những chuyện gì đã xảy ra? Tên khốn nào...” “Em không biết... Em đến đây tìm tài liệu, giờ em nghĩ đã có ai đó cố tình đánh cắp nó, rồi em nghĩ có ai đó đã gây mê em từ phía sau... khi em tỉnh lại thì mọi cửa đã bị khoá.” Anh nhìn những mảnh giấy vụn dưới sàn. Ơtec nói dùm cho anh kết luận. “Bài viết của em.”

Làm thế nào mà chuyện này có thể xảy ra với Ơtec, ai có thể làm như thế với cô? Lân suy nghĩ. May cho đời hắn là đã không làm gì tổn thương đến cô, có lẽ thuốc mê hết tác dụng trước dự tính của hắn, nhưng suýt chút nữa thì Ơtec đã lỡ lượt thuyết trình...

“Buổi hội thảo? Em phải đến buổi hội thảo, mấy giờ rồi anh?” “Bình tĩnh nào! Chưa đến lượt của em đâu, nhưng cũng ...sắp,” Lân nhìn đồng hồ, “chúng ta phải có mặt ở đó ngay. Em đi được không?”

“Được, em ổn mà.” “Em chắc không? Đủ sức để đứng thuyết trình...” “Em không sao. Em phải đi!”

Lân không tranh cãi với tính trách nhiệm của cô, buổi hội thảo quá quan trọng đối với tương lai của cô để anh ngăn cản cô đi. Anh dẫn cô tới hội trường. Thầy Thành đón họ với cơn giận sắp bùng nổ, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng của Ơtec, ông dừng mình lại. “Sắp đến lượt em rồi đấy Hồng Bì. Chuyện gì thế, em nói được chứ?” “Em làm được mà thầy...”

“Em nghĩ cô ấy cần thêm thời gian để chuẩn bị,” Lân vội ngắt lời cô “thầy có thể sắp cho cô ấy xếp cuối cùng không ạ?”

“Ừ à được.” Thầy Thành nói, “dĩ nhiên được, em phải chuẩn bị tốt cho buổi thuyết trình chứ!” “Thầy còn giữ của cô ấy bản in bài thuyết trình chứ ạ?”

“Dĩ nhên là còn...” “Thầy có mang theo...” “Có.” Cuối cùng thầy Thành cũng nóng nảy ngắt lời Lân. Thật đáng ngưỡng mộ khi ai đó có thể ngắt lời anh trong bộ dạng như thế. “Đưa con bé ra sau chuẩn bị và thầy sẽ đưa cho em bản in đó!”

“Vâng, cám ơn thầy!” “Em sẽ phải giải thích với thầy sau đấy!” Thầy Thành nói với anh sinh viên xuất sắc của mình, rồi vội vã tìm tới chỗ người sắp xếp chương trình.

Lân tất nhiên không phản đối gì, anh để một trong những chị khoá trên cùng Ơtec vào phòng vệ sinh để chỉnh trang lại.

Cô cần, rửa mặt, chải lại tóc, làm cái gì đó với cái áo dài của mình... Thời gian không còn nhiều khi Ơtec bước ra, Lân chỉ kịp nắm lấy tay cô, cố gắng bảo cô bình tĩnh trước khi cô bước vào phòng hội thảo.

Những dòng đầu tiên của bài viết, Ơtec đọc một cách thụ động, cô gần như không biết nghĩa của những gì mình vừa phát âm. Cô nhìn quanh hội trường, bắt gặp ánh mắt Lân.

Anh nhìn cô trìu mến, ánh mắt dịu dàng khích lệ cô. Anh vẫn ở đây, chờ em. Lân...

Ơtéc hít một hơi thở sâu, cô bắt đầu thuyết trình bài viết của mình. Cô phải làm được điều đó! Đây là bài viết của cô!

Lân nhìn cô đọc bài viết của mình, những quan điểm mới mẻ, cách trình bày sáng tạo,... người con gái anh yêu! Rõ là anh không thể công tâm được nữa! Lân chẳng buồn tìm hiểu kẻ chí-công-vô-tư trong anh đã đi lẫn vào cái xó nào nữa. Cô đang ở trước mắt anh, với Lân, thế là đủ. Anh chờ cho đến khi cô kết thúc phần thuyết trình của mình và lắng nghe bao nhiêu là tiếng vỗ tay cô nhận được, cái gật gù của những vị giáo sư ngồi hàng đầu... anh xem xét kỹ hơn là lúc cho chính bản thân anh ban nãy! Cô thật tuyệt vời biết bao. Và người con gái tuyệt vời ấy lại dành cho tên ngốc là anh đây. Ông bà đã dạy hay không bằng hên. Và anh còn nợ cô một vài điều chưa nói!

Lân bắt đầu nhớ lại hoàn cảnh cô bị nhốt lại,... Tai nạn ư? Quá vô lý... Anh nhìn quanh hội trường, tìm kiếm một người... Lông mày anh nheo lại, đôi mắt đóng băng lạnh lẽo khi không tìm thấy kẻ đó... Dù là ai thì Lân cũng sẽ không bao giờ buông tha vụ này một cách dễ dàng. Hắn ta (hay cô ả, Lân nghi ngờ) sẽ không được buông tha... Kẻ bắt Ơtec còn để lại một số sơ suất, Lân nhận thấy nhiều điểm mà hắn để lại... anh sẽ không trực tiếp nhùng tay vào. Lân lặng lẽ rời khỏi hội trường, bấm vài số điện thoại, đảm bảo sẽ có người để thời gian vào vụ này.

Phạm Quốc Lân là ngươi không dễ tha thứ cho ai dám đụng đến người con gái của anh, chưa kể đó là cô, là Ơtec yếu đuối...

À, anh nghĩ, anh còn phai rgoị cho một tên nữa hẳn đang điên đầu lên vì tìm kiếm cô! Gã ngốc! Anh còn chuyện phải tính với hắn nữa, nhưng là sau này! Sao có lắm chuyện phải lo thế không biết!

Nhưng đó chẳng phải là điều anh quan tâm nhất lúc này.

Lân đi vòng sang cánh cửa phía sau hội trường. Ơtec đang bị vây quanh bởi bạn bè, trong đó có Thu. Gương mặt cô vẫn chưa hết xúc động, đáng yêu làm sao. Ơtec nhìn thấy anh, đôi mắt mở to, sáng lấp lánh. Lân cười. Anh nắm lấy tay cô, hoàn toàn sở hữu, kéo cô ra khỏi đám đông. Sau cùng, có cô ở kề bên thật mới khiến anh an tâm. Tay đan vào tay, cảm giác yên ổn...

Cuối cùng Lân cũng thừa nhận tình yêu của mình, anh hiểu ra cảm giác điên cuồng hận ấy chẳng phải là cơn giận dữ thông thường vì sự phản bội, mà là cơn ghen không thể kiểm soát. Anh đã dối mình khi bảo không cần cô yêu anh, anh cần tình yêu của cô hơn tất thảy. Anh cần cô! Cuộc sống của anh, đời anh sẽ ra sao khi không có cô nữa? Hốt nhiên quá khứ trước khi cô xuất hiện chỉ còn là một mảng tối đen, tương lai không có cô chỉ còn là một màn sương mù mịt. Thế giới của anh, vũ trụ của anh trở thành một khoảng thống nhất chỉ còn có cô làm tâm điểm, vắng cô, chết tiệt Lân sẽ không thể đứng vững nữa.

Anh không chỉ muốn, anh cần cô ấy! Mỗi một giây của cuộc đời anh!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play