Ngồi trên ghế cạnh chiếc bàn thẩm vấn, Vũ Thanh không biểu lộ bất kỳ biểu
hiện nào ngoại trừ việc tỏ ra lãnh đạm, thản nhiên trước ánh mắt dò xét
của hai vị cảnh sát đang đi tới đi lui: Lưu Quang và Đức Lộc. Hắn tự
hỏi, bọn ngớ ngẩn này lại muốn gì ở mình. Nhưng có một điều hắn chắc
chắn rằng: dù có tra hỏi thế nào thì bên phía cảnh sát cũng sẽ chẳng tìm ra được manh mối gì. Vốn, hắn nổi tiếng là kẻ ương bướng cứng đầu.
Không gian yên lặng bất chợt bị phá vỡ bởi tiếng thở mạnh của Lưu Quang kèm theo âm thanh kéo ghế, tiếp đến là đống giấy tờ đặt ngay trước mặt
Vũ Thanh. Ngồi phịch xuống, chỗ đối diện với tên tử tù, Lưu Quang chậm
rãi mở bìa hồ sơ ra. Hành động từ tốn ấy cho thấy, anh đã thân thiện với hắn hơn so với ngày đầu tiên.
“Đây!” – Lưu Quang chỉ chỉ vào bức hình 4x6 dán hơi lệch trong tờ giấy đầy ắp chữ – “Cậu quen người này chứ?”
Vũ Thanh khá ngạc nhiên trước cách xưng hô nhẹ nhàng từ chàng cảnh sát, vốn là anh trai của thằng học sinh mình giết chết bằng việc đâm mấy
nhát vào ngực nó. Nhớ ngày đầu tiên gặp, anh còn đánh hắn và không ngừng lên án hành động giết người dã man.
“Tôi không biết gì hết.”
Trông cái kiểu mắt chưa nhìn hình mà đã đáp hời hợt của Vũ Thanh, Lưu
Quang cười nhạt rồi chồm người dậy, đưa tay quàng qua cổ tên tội phạm
kéo mạnh hắn lại gần:
“Đừng có chọc giận tôi! Sự kiên nhẫn của một người có giới hạn thôi!”
Như muốn thử xem giới hạn chịu đựng của Lưu Quang đến đâu nên Vũ Thanh
nở nụ cười khỉnh, giống hệt lần trước. Hắn cố tình thách thức viên cảnh
sát trẻ đó. Và thật đáng tiếc, chiêu khích tướng từ phía Vũ Thanh hoàn
toàn thất bại khi Lưu Quang, vẫn rất bình tĩnh, cầm tờ giấy kia lên, để
tấm hình ngay trước ánh mắt bất cần của hắn.
“Nhìn đi rồi hãy trả lời!”
Dù chẳng hề muốn nhưng với cái cách kề sát tấm hình vào mặt như vậy thì Vũ Thanh không thể không nhìn. Để rồi, đôi mắt đang lờ đờ như kẻ nghiện kia bỗng chốc đứng yên, phản chiếu rõ sự kinh ngạc lẫn thất thần.
Nhận ra nét biểu cảm khác thường trên gương mặt luôn bất cần đời của
tên tội phạm cứng đầu ấy, Lưu Quang dường như đã có đáp án. Dẫu thế, anh vẫn hỏi:
“Sao? Quen lắm đúng không?”
Mau chóng lấy lại dáng vẻ thản nhiên vốn có, Vũ Thanh đưa mắt nhìn Lưu Quang, bảo:
“Tôi chẳng hề biết người này.”
Không tức giận, chỉ nhanh chóng bỏ tay ra khỏi cổ Vũ Thanh, Lưu Quang
ngồi lại đàng hoàng trên ghế. Cùng lúc, Đức Lộc sau nãy giờ im lặng mới
lên tiếng, khá trầm:
“Dù cậu có chối cũng vô ích! Cậu và
người trong hình, cô giáo Dương Đan, vốn dĩ có mối quan hệ rất thân
thiết. Những ngày qua, chúng tôi đã tìm hiểu về cậu... Đến cô nhi viện
Mái Ấm, cả trường N.H nơi cậu theo học trước đây. Dương Đan cũng là giáo viên ở đó. Tất cả mọi thứ liên quan đến cậu.”
Lặng thinh, Vũ Thanh cảm giác căn phòng trở nên bức bối đến kỳ lạ.
Quan sát người đối diện trong vài phút xong, Lưu Quang lướt cái nhìn vào những tờ giấy:
“Nhờ thầy hiệu trưởng cung cấp thông tin nên chúng tôi tìm đến nhà của
cô giáo Dương Đan. Hoàn toàn không có ai dù quần áo và đồ đạc vẫn còn.
Ngoài ra, tôi tình cờ phát hiện những tấm hình cậu và cô ấy chụp chung.
Trông khá thân mật! Ngoài mối quan hệ cô trò, giữa hai người có tình cảm gì khác sao?”
Dẫu cố gắng che giấu nhưng rõ ràng, sắc
mặt Vũ Thanh tràn đầy lo lắng. Hắn hít thật sâu để có thể làm chủ nhịp
thở đang nhanh dần của mình. Hắn phải đóng kịch.
“Tôi là kẻ sắp bị tử hình. Các vị còn điều tra cuộc sống riêng tư ấy làm gì?”
“Riêng tư?” – Lưu Quang nhíu mày – “À, vẻ như câu hỏi đó hơi khó chịu.
Vậy tôi sẽ hỏi câu khác mang tính công khai hơn nhé. Cho tôi biết, cậu,
cô giáo Dương Đan và em trai tôi Lưu Vinh có mối quan hệ thế nào?”
Lần này, chắc hẳn Lưu Quang sẽ không nhận được câu trả lởi thoả đáng
bởi Vũ Thanh lại tiếp tục im lặng. Với hắn, câu này còn khó trả lời gấp
bội.
“Nói đi nào! Rốt cuộc, cả ba người liên quan gì với
nhau? Việc biến mất đột ngột của cô giáo Dương Đan, có dính đến Lưu Vinh không? Cậu biết lý do cô ấy mất tích chứ?”
“Tôi rất khâm phục sự nỗ lực điều tra của các vị nhưng tại sao tôi phải trả lời?”
Một cách bất ngờ, Lưu Quang đứng bật dậy rồi túm lấy cổ áo Vũ Thanh
giật mạnh về phía trước. Nhìn sâu vào mắt hắn, anh nhấn mạnh từng chữ
như muốn hắn biết tầm quan trọng từ việc trả lời cho những câu hỏi nãy
giờ:
“Đó là vì tao muốn biết lý do mày giết Lưu Vinh!”
Trong lúc Đức Lộc cố gắng kiềm giữ Lưu Quang thì Vũ Thanh hướng cái nhìn thản nhiên vào gương mặt giận dữ của anh, từ tốn nói:
“Tốt nhất, anh không nên biết!”
“Tại sao?” – Chân mày dãn ra đột ngột, vị cảnh sát họ Lưu ngạc nhiên hỏi.
“Tôi bảo rồi, không biết sẽ tốt cho anh hơn.”
Trông nụ cười kỳ quặc khó hiểu trên môi Vũ Thanh, Lưu Quang hoàn toàn
mù mờ. Bàn tay thả lỏng, anh hơi ngã người ra phía sau, chân lùi vài
bước. Anh không hiểu hàm ý trong câu trả lời ấy. Lẽ nào, sự thật đằng
sau cái chết của Lưu Vinh là điều gì rất đáng sợ?
“Các vị sẽ chẳng moi được tin tức gì đâu. Tốt nhất hãy đưa tôi trở lại phòng giam.”
Thấy yêu cầu Vũ Thanh chí lý lại cộng thêm việc không muốn Lưu Quang
kích động thêm nên Đức Lộc liền gọi hai cảnh sát đứng trực bên ngoài
phòng thẩm vấn vào... Trước lúc Vũ Thanh sắp bị đưa đi thì Lưu Quang đột ngột cất giọng khẽ khàng:
“Cậu luôn mơ ước trở thành luật sư bảo vệ quyền lợi trẻ em!”
Khi nghe câu nói lạ lùng kia từ vị cảnh sát, trong thoáng chốc Vũ Thanh đã khựng lại.
“Một người mang suy nghĩ như vậy, nhất định không thể nào là kẻ cuồng
sát, giết người một cách bệnh hoạn được. Đặc biệt là những đứa trẻ vô
tội! Phải có lý do.” – Thình lình Lưu Quang hét lên – “Lý do đó là gì?
Tại sao cậu lại giết Lưu Vinh???”
Đứng lặng im ngay cửa
phòng, Vũ Thanh không đáp. Rất nhanh, hắn cười và rời khỏi đây, để lại
sau lưng câu hỏi kích động từ chàng cảnh sát đang đau đớn vì mất em
trai.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT