Lúc Tư Dao và Thường Uyển vào đến cửa, vừa khéo gặp ngay Lịch Thu. Lịch Thu mặc một bộ váy dạ hội màu đen, đẹp mê hồn; chỉ riêng khuôn mặt dường như còn trắng hơn trước, trắng hơn cả tuyết trên mái nhà. Đã chập choạng tối, cô ta đang muốn ra ngoài, vẫn đeo cặp kính râm to tướng.
"Chị Thu đi ra ngoài à?" Tư Dao bỗng trở nên nhanh trí. "Cô em Thường Uyển của tôi, hai người đã từng gặp nhau rồi, cô ấy đặc biệt thích các loại kính râm. Nghe nói chị đã có bộ sưu tập còn nhiều hơn cả bảo tàng, muốn chờ lúc nào chị rỗi để được xem một chút... "
Để chứng minh chắc chắn Lịch Thu là cô gái trong ảnh, Tư Dao hy vọng có thể tìm thấy cặp kính râm trong ảnh đó ở bên ngoài.
Lịch Thu vẫn tỏ ra khiêm nhường bình tĩnh như mọi ngày. Cô gỡ kính xuống, ý chừng tỏ ra lịch sự đối với khách. Nhìn kỹ, mắt cô hơi có quầng thâm, chứng tỏ đêm qua không được nghỉ ngơi thoải mái. Cô mỉm cười nhìn Thường Uyển: "Được thôi, tối nay tôi có chút việc, còn bình thường thì hầu như tối nào tôi cũng ở nhà soạn bài, ngày cuối tuần cũng ít ra ngoài, tùy cô đến lúc nào cũng được"
Nghe nói như vậy, Tư Dao lại giật mình: "Đúng, trừ lúc đi dạo, buổi tối Lịch Thu rất ít ra ngoài một mình, bây giờ ăn mặc sang trọng như thế này là định đi đâu?"
Một ý nghĩ đã từng bị Tư Dao khinh miệt bất chợt hiện lên: phải bám theo cô ta!
Cô bỗng có một mong muốn rất mạnh mẽ là đêm nay bám theo Lịch Thu, để biết cô nàng "thoát tục" này rốt cuộc có cuộc sống bí ẩn ra sao mà không muốn cho người khác biết.
Vậy mà cách đây không lâu, mình còn là đối tượng bị bám theo. Ai mà biết được, có lẽ bây giờ vẫn còn người đang ngầm theo dõi mình cũng nên.
Nhưng tại sao mình lại tồi đến mức đi theo dõi một người con gái vô tội?
Nhưng nếu cô ta không vô tội thì sao?
Tư Dao mải nghĩ đến nỗi không nghe thấy tiếng Lịch Thu chào tạm biệt hai người. Đến khi Thường Uyển gọi cô, thì Lịch Thu đã ngồi vào trong chiếc taxi rồi.
"Dao Dao, sao cậu lại đờ người ra vậy? Nhìn mà phát sợ!"
"Thường Uyển, đi, lên xe!"
"Lên xe gì?"
"Chiếc xe Vũ Yến của cậu, chúng ta bám theo chiếc taxi chở tiên nữ"
"Cậu định làm gì?"
"Lúc về mình sẽ giải thích". Tư Dao kéo Thường Uyển ra xe của cô. "Nhanh lên, bám theo chiếc taxi đó. Kể từ lúc này, việc tìm hiểu về hành động của Lịch Thu quan trọng hơn hết thảy"
Thường Uyển nhấn ga: "Nhưng mình vẫn không hiểu."
"Rồi mình sẽ nói với cậu, bây giờ nói, chỉ sợ cậu sẽ lái xe đâm xuống cống mất".
"Dao Dao đồ tồi!" Thường Uyển trách móc, lái xe ra khỏi tiểu khu.
Vẫn coi như chưa muộn, chiếc taxi kia đang dừng chờ đèn đỏ ở ngã tư không xa phía trước.
*
* *
Ngoài dự đoán, chiếc taxi ấy đỗ ở trung tâm thành phố nhộn nhịp, trước cửa một quán ăn Tứ Xuyên nổi tiếng tên là "Thiên Phủ Cẩm Tú"
"Kỳ lạ!"
"Sao lại nói là kỳ lạ?" Thường Uyển tò mò hỏi. "Lẽ nào cậu cho rằng cô ta đi đến một nơi hoang vắng? Cô ta ăn mặc yêu kiều như thế, 99,99% là hẹn hò với người yêu, cậu đoán xem, đó là một ông già giàu có hay một chàng công tử trẻ đẹp tay chơi?"
"Mình không biết, mình chỉ cảm thấy nếu là hẹn bạn trai, có khả năng là sẽ đến một nơi kín đáo hơn một chút, nếu không thì chẳng phải quá dễ dàng cho chúng ta "bám theo" thế này sao? Đành để cậu đi tìm chỗ đỗ xe vậy, mình theo cô ta vào đó". Tư Dao vừa nói vừa mở cửa xe.
Đi vào "Thiên Phủ Cẩm Tú", cô nhìn thấy Lịch Thu đang đi lên gác. Tư Dao đang định theo lên thì nhân viên phục vụ bước đến. Tư Dao đành phải nói phứa mình đến cùng mấy người đã ngồi ở trên.
Ở góc rẽ của cầu thang tầng hai, cô liếc thấy Lịch Thu đi vào một phòng bao trọn gói, thuận tay đóng chặt cánh cửa lại.
Lịch Thu làm gì trong đó? Ngồi cùng với ai?
Hay chỉ là một cuộc hẹn bình thường, Lịch Thu còn hơn mình hai tuổi, tình yêu thì chưa đâu vào đâu, mình có quyền gì mà tìm hiểu?
Liệu có phải mình đã quá nhạy cảm không?
Trong đầu cô lại hiện lên bức ảnh ấy và bộ dạng của Lịch Thu chạy chân trần trong tuyết lạnh. Không chừng, tất cả những gì diễn ra trong căn phòng kia, vừa khéo có thể lý giải được mọi mối nghi ngờ của cô.
Nhưng cửa vẫn đang đóng chặt cô chỉ cần hé mở cửa sẽ khiến Lịch Thu chú ý.
Đang lo lắng thì ở cầu thang phía sau lưng vang lên tiếng bước chân. Tư Dao đành giả bộ quay lưng đi xuống. Hóa ra người phục vụ đang bưng khay đồ ăn lên.
Cô lại quay lên, thấy người phục vụ đi thẳng đến trước cửa căn phòng đó, gọi to "Món ăn đã mang lên đủ".
"Mời vào"
Mang đồ ăn lên nhanh thế chắc chắn là đã đặt món từ trước. Số lượng ít nhất cũng phải dành cho bốn người ăn.
"Mời vào".
Người phục vụ đẩy cửa vào, cánh cửa kêu cót két. Một lát sau, tiếng Lịch Thu vọng ra "Phiền các vị đóng cửa giùm". Người phục vụ đi ra, thuận tay đóng cửa lại.
Làm thế nào để có thể biết được tình hình bên trong? Hỏi người phục vụ à? Có lẽ bọn họ sẽ trả lời. Nhưng lỡ họ nói lại với Lịch Thu thì sao?
Cần nghĩ kỹ xem, nên làm thế nào?
Kỳ thực cô chỉ cần có một khe cửa là đủ.
Điều gay go là đồ ăn của Lịch Thu đã mang lên rồi nên ngay cả cơ hội lợi dụng lúc người phục vụ ra vào cũng không còn nữa.
"Này, đồ ngốc đứng đây làm gì thế?" Thường Uyển vỗ mạnh vào vai cô. Tư Dao đang chìm đắm trong suy nghĩ chợt giật mình.
Suỵt, cậu khe khẽ một chút được không. Bà chị tiên nữ đang ở trong phòng thuê bao số 5 đấy". Tư Dao rất lo Thường Uyển lại xông ngay vào quậy Lịch Thu.
"Đã nói với cậu là đi gặp người yêu, cửa phòng đóng chặt thế kia, không chừng còn có những pha ướt át nữa. Mình vừa nhớ ra, nghe đồng nghiệp nói, ở đây có rất nhiều thái tử công tử ra vào, chị Lịch Thu chắc đang bước lên tầng lớp trên rồi".
"Dù là như vậy thì mình cũng muốn biết người ấy là ai?" Tư Dao đột nhiên thấy mình thật vô lý. Có nên gọi điện cho Tử Phóng không? Đây là nghề của anh ta mà!
"Chỉ cần người ấy không phải là chàng luật sư của cậu là được phải không? Bây giờ anh ấy đang nằm trên giường, muốn đến cũng không đến được đâu."
Lúc này Tư Dao mới nhớ ra hôm nay cô chưa gọi điện cho Lâm Nhuận, mới xa nhau có mấy ngày mà cô đã nóng lòng muốn gặp anh.
"Không đâu, mình nói với cậu vậy, mình cảm thấy cô ta có liên quan chặt chẽ với lời nguyền "Đau thương đến chết". Quay về nhà mình sẽ nói cụ thể... Tối nay cậu ở lại chỗ mình, mình sẽ cho cậu xem một thứ. Việc khẩn cấp trước mắt là mở hé cửa ra một chút, mình chỉ cần nhìn thoáng là được".
Đã không thể trực tiếp đẩy cánh cửa "cọt kẹt" đó ra, thì cần có một lực tác động bên ngoài để cửa hé ra một cách tự nhiên.
Dao Dao hãy cố nghĩ xem.
Chợt cô nghĩ ra, Lịch Thu là một người yêu thích trà đạo, thường uống một loại trà, lúc này cô lại không nhớ ra tên.
"Thường Uyển, cậu giao tiếp nhiều, nghĩ giúp mình xem, có loại trà nổi tiếng, mang một chữ "Đỉnh"..."
"Nhiều lắm, để mình nghĩ xem trà Đông Đỉnh, trà Mông Đỉnh..."
"Đúng, là trà Mông Đỉnh"
"Trà nổi tiếng của Tứ Xuyên, đây là quán ăn Tứ Xuyên, Lịch Thu là người Tứ Xuyên à?"
"Mình không biết, mình chỉ biết cô ta ở nước ngoài về, học đại học và là thạc sỹ giảng dạy âm nhạc. Không nghĩ nhiều làm gì, thế là vừa khéo, mình muốn lấy cho cô ta một ít trà Mông Đỉnh". Tư Dao đang dần hình thành cách làm.
"Đây là hiệu chuyên bán món Tứ Xuyên, cậu cũng phải nói cho chuyên nghiệp một chút, phải gọi là "Mông Đỉnh cam lộ""
"Đúng, chính cái tên này, Thường Uyển hiểu biết rất rộng! Cậu chờ ở đây, mình xuống một lúc rồi lên ngay".
Vừa nói Tư Dao vừa móc điện thoại di động ra, đi xuống tầng dưới, hỏi nhân viên phục vụ số điện thoại của "Thiên Phủ cẩm tú", sau đó đi ra ngoài, gọi vào số máy đó: "Chào cô, tôi là Lịch Thu ở phòng số 5, tôi cần một ấm trà "Mông Đỉnh cam lộ", nhờ cô bảo người phục vụ mang lên".
Ban đầu cô gái nghe máy thuận miệng đáp "vâng", liền sau đó ngớ người "Nhưng chị ấy đã lấy một ấm "Mông Đỉnh cam lộ " rồi mà?"
Tư Dao cũng ngớ người, lập tức nói "À... đúng rồi, nhưng tôi đã uống hết, nên muốn uống thêm một ấm nữa"
"Nhanh như vậy à?"
Ngắt điện thoại, Tư Dao tất tả chạy lên cầu thang, Thường Uyển hỏi: "Cậu đang làm trò gì thế?"
Tư Dao nói: "Chờ một lát chúng ta có thể nhìn thấy anh chàng trong căn phòng đó". Rồi lấy trong túi xách một tờ giấy lau mặt.
"Có cần đánh phấn lại không; tô một chút son môi?" Thường Uyển trêu ghẹo.
Tiếng bước chân lên cầu thang vọng đến. Một người phục vụ bê một khay để hở, trên khay là một ấm trà.
Hai người giả vờ nói chuyện, người phục vụ đi qua không hề để ý đến họ. Hai người bèn đi theo người phục vụ vào hành lang, vẫn giả bộ đang tán gẫu.
"Trà đây ạ!"
Bên trong không có động tĩnh gì. Người phục vụ thấy hơi kỳ lạ, lại nói "Phòng số 5, trà đây ạ, có thể vào được không?"
"Trà vẫn còn mà... vào đi"
Chính lúc người phục vụ đi vào phòng, Tư Dao đi vội đến gần cánh cửa, vứt đám khăn giấy vào bên cánh cửa. Sau đó đi vụt về bên Thường Uyển.
Người phục vụ mang vẻ mặt nghi hoặc đi ra, đằng sau là tiếng Lịch Thu vang lên "Xin đóng cửa vào giùm". Người phục vụ thuận tay khép cửa lại, lúng búng: "Rõ ràng chị nói trà uống hết rồi, thật kỳ lạ"
Lịch Thu không để ý cửa chưa được thật kín, vì giữa mặt đất và khung dưới cánh cửa đã được kẹp một xếp giấy.
Tư Dao đã có được một khe cửa.
Tiếng bước chân người phục vụ đi xa dần. Sau khi mấy người khách ở các phòng thuê bao khác đi ra đi vào, Tư Dao và Thường Uyển rón rén bước đến trước cửa phòng số 5.
Bên trong yên tĩnh đến đáng sợ.
Lịch Thu ăn tối với ai, sao không thấy nói một câu?
Qua khe cửa nhìn vào, Tư Dao cảm thấy hơi choáng váng.
Lịch Thu ngồi bên cửa sổ, uống trà một mình.
Nhưng trên bàn, là năm bộ đồ ăn kể cả của Lịch Thu.
Đáng sợ nhất là trong bốn bộ bát kia cũng đều có một chút thức ăn.
Là ai? Những người khách vô hình cùng ăn tối với cô là?
Năm bộ đồ ăn lập tức khiến cô nghĩ đến bức ảnh kia. Trên ảnh có năm người, một trong năm người đó đang ngồi đây, là Lịch Thu.
Lịch Thu bắt đầu nói rì rầm, ánh mắt cô ta hướng về bên kia chiếc bàn tròn, không có một ai.
Sắc mặt cô ta vừa có vẻ dịu dàng vừa có vẻ ai oán.
Cô ta đang nói gì? Đáng tiếc, tiếng nhỏ quá, Tư Dao nghe không rõ
Huống hồ, Tư Dao đang trong cơn kinh hoảng thì nghe thấy bốn chữ
Đau thương đến chết!
"Chúng tôi gần như chờ đến lúc cô ta ra khỏi cửa, cũng không thấy có người vào trong phòng đó" Tư Dao kể lại "cảnh" mình nhìn thấy tối nay cho Tử Phóng nghe, vẫn còn thấy rờn rợn.
Lúc này, hai người và Thường Uyển đang ngồi trong một quán rượu nhỏ của Bách Gia Thôn. Nhìn thấy Lịch Thu lên taxi, Tư Dao lập tức gọi cho Tử Phóng, hẹn gặp anh ta trong quán rượu.
"Căn cứ vào những điều hai người nói, thì chẳng phải cô ta đã mắc bệnh thần kinh à?" Tử Phóng vuốt cái cằm dài. Gần đây anh ta để râu dê theo mốt thịnh hành, tiếc là anh ta vốn ít râu, râu mọc rất chậm. " Các cô đừng tò mò, tôi thấy cô giáo Thu rất bình thường, ngoài việc thích đeo kính râm, thích mặc đồ đen, thích đi dạo một mình, thích gọt táo trong bóng tối... À, sao càng nói càng thấy hơi kỳ dị nhỉ? Tuy nhiên, ai mà chẳng có điểm khác thường phải không?
"Nhưng anh không thấy năm bộ bát đũa trùng với năm người trong ảnh hay sao?"
"Quả là hơi kỳ lạ. Cô ta ăn cơm một mình, sao lại phải bày năm bộ bát đũa?"
"Trước khi anh đến, tôi và Tư Dao đã bàn luận rất lâu. Tôi bảo thực ra bốn người còn lại đều ngồi đó, Lịch Thu ăn cơm cùng với bốn linh hồn. Dao Dao lại không đồng ý". Thường Uyển nói năng hùng hồn.
"Tôi thật may mắn được ở cùng nhà với Tư Dao chứ không phải là bà đây. Tôi sợ nhất là các bà phù thủy thầy mo!" Tử Phóng cười nhạt.
Thường Uyển tức giận gõ đầu Tử Phóng: "Nói cho anh biết, mấy ngày tới tôi sẽ nằm lỳ ở chỗ Tư Dao không đi đâu hết! Ngày ngày gọi mà về hù dọa cho anh chết khiếp!"
"Thật thế, mấy ngày tới Thường Uyển đến nhà mình ở nhé!"
Tư Dao cảm thấy sự việc diễn ra xung quanh cô ngày càng kỳ lạ. Trong số những người đã từng vào hang Thập Tịch chỉ còn ba người sống sót là cô, Thường Uyển và Lâm Nhuận, cả ba lúc nào cũng có thể gặp nạn "Đau thương đến chết"; nhất là Thường Uyển thường là ruột để ngoài da, cô hy vọng hai người có thể ở sát bên nhau, qua khỏi lúc khó khăn này, nhanh chóng tìm được người mặc áo mưa. Thường Uyển thuê một căn hộ chung cư mà khu ấy dường như chẳng ai giao du với ai, là nguy hiểm nhất. Mình thì ở trong tòa nhà này, ít ra còn có Tử Phóng và Lâm Nhuận không lâu nữa sẽ trở về; nhà bên còn có một bà già mới chuyển đến, luôn rất cảnh giác cẩn thận, như được canh gác thường xuyên, cảm thấy an toàn hơn nhiều.
Thường Uyển cũng có suy nghĩ tương tự, gật đầu nói: "Nói thực, nếu ở một mình mình cũng hơi sợ!"
Tư Dao chuyển qua vấn đề chính: "Đêm qua, tôi còn thấy một sự việc, hai người cứ nghe, nhưng đêm nay chớ có mất ngủ".
Tử Phóng lại cười nhạt: "Cùng lắm là có ma, trong nhà có đại tiên cô Thường Uyển trấn rồi, còn sợ cái gì?"
"Đừng nói thế nữa. Đêm qua tôi không ngủ được, đứng bên cửa sổ một lúc, đột nhiên nhìn thấy ngoài đường có một bóng trắng đang đi, trong chớp mắt lại không thấy nữa, cực kỳ giống cái lần nhìn thấy trước nhà hàng Tùy Viên trước đó.."
"Này, cô bảo là cô nhìn thấy, nhưng không có ai chứng thực!" Tử Phóng cắt ngang một cách thô bạo.
Tư Dao lườm nhìn Tử Phóng: "Anh không biết là tôi có bệnh thần kinh à? Để tôi kể nốt đã. Tôi tự nhiên liên tưởng đến Lịch Thu, bèn ra khỏi phòng và thấy phòng cô ấy trống không. Lúc đó đã hơn 12h đêm. Tôi bèn vào phòng cô ta, đoán xem tôi nhìn thấy thứ gì? Bức ảnh - bức ảnh năm người ở Tân Thường Cốc! Tôi lại nghe thấy tiếng kẹt cửa dưới nhà, bèn chạy ra, quả nhiên là Lịch Thu về, mặc một bộ váy trắng, giống như váy ngủ. Tôi xuống dưới, thấy trên phiến đá ở thềm cửa có hai dấu chân ướt đẫm, chính xác là dấu "chân", mười ngón chân đều rất rõ ràng"
"Gì thế? Để tôi nghĩ xem có phải tôi đã nghe rõ không. Cô nói là trời lạnh, nửa đêm khuya khoắt, Lịch Thu mặc một bộ váy ngủ màu trắng đi ra ngoài, lại còn đi chân không để làm gì? Cầu xin thượng đế trừng phạt? Hay là khởi động làm nóng cơ thể trước khi bơi?"
"Anh cho rằng tôi bịa chuyện lăng nhăng à?" Tư Dao phát cáu
"Không, tôi chỉ không hiểu mà thôi. Nhưng cô nói cô cũng nhìn thấy bức ảnh Tân Thường Cốc ở chỗ cô ta, điểm này quả là rất có ý nghĩa, nếu như có thể kiểm tra một chút..."
"Việc này tôi đã thu xếp xong, Thường Uyển sẽ giúp tôi. Trong vài ngày tới chúng tôi sẽ nói chuyện với Lịch Thu về những vấn đề mà nữ giới ưa thích như kính râm, chụp ảnh... Anh cũng đừng chỉ có ngồi nghe, hãy cho chúng tôi biết phát hiện của anh đi, chị Lịch Thu có nhân thân bí hiểm thế nào?"
Sắc mặt Tử Phóng lộ vẻ hơi lúng túng: "Mới có một hai ngày.."
"Được, anh cứ việc lần lữa. Không chừng một hôm nào đó tôi "Đau thương đến chết", thì anh khỏi cần nhọc lòng nữa". Nói ra rồi Tư Dao mới cảm thấy mình hơi đanh đá, Tử Phóng cũng có công việc hàng ngày cần làm, cũng có cuộc sống riêng, chỉ vì lòng tốt nên mới giúp mình. Cô gần như định xin lỗi anh ngay.
May mà Tử Phóng cũng không giận, trái lại anh cười nói: "Không phải tiôi không để tâm, cũng không phải chưa điều tra được tí nào; đã tiến triển được một chút, ví dụ Lịch Thu... cô ấy đã đi du học rồi về nước"
"Việc này ngay cả tôi cũng đã biết rồi, cô ấy đã nói với chúng ta còn gì!"
"Thế này vậy, thu hoạch lớn nhất của tôi, chính là nhân thân của cô ta là một khoảng trống không!" Tử Phóng vẫn cố đấm ăn xôi.
"Anh đùa à! Nhân thân của ai có thể là một khoảng trống không? Anh cần thêm bao nhiêu thời gian thì cứ nói thẳng đi!" Thường Uyển giúp Tư Dao dồn ép Tử Phóng.
Sắc mặt Tử Phóng bỗng nghiêm lại, nói: "Tôi nói thật đấy. Suýt nữa thì tôi xem được hồ sơ của cô ta trong phòng tổ chức trường cô ta dạy, tôi đã tiếp cận sự thật, đúng không? Tuy nhiên xem hoặc không xem dường như chẳng có can hệ gì lớn lắm, vị "tay trong" nói với tôi, hồ sơ của cô ta chỉ có vài trang biểu bảng đơn giản, đã học tiểu học, trung học cơ sở Giang Kinh, lên trung học phổ thông thì theo cha mẹ đi Mỹ, học đại học ở Mỹ, lấy được hai bằng thạc sỹ thanh nhạc và âm nhạc, đầu năm nay về nước, trực tiếp đến học viện âm nhạc Giang Kinh dự tuyển. Cha mẹ trước khi đi sang Mỹ đều là giảng viên đại học. Trên lý lịch chỉ có vậy. Cô ta ở học viện âm nhạc Giang Kinh chưa đầy một năm đã được đề cử là giảng viên trẻ ưu tú. Cô ta rất có trách nhiệm với học sinh, làm việc nỗ lực, nhưng không có người bạn thân nào. Có hàng tá nam nhi ở học viện theo đuổi cô, nhưng đều bị cặp kính râm của cô ta cản lại. Tất cả những gì biết được tôi đã nói hết rồi, nói cho cùng, cô ta chỉ là một người đơn giản như vậy."
"Nhưng anh không cảm thấy, "đơn giản" như vậy, lại chính là "không đơn giản" à?" Tư Dao ý thức được sự tận tâm tận lực điều tra của Tử Phóng, nhưng dường như đã gặp phải một bức tường chắn.
"Đương nhiên tôi cũng cảm thấy thế, nhưng đối mặt với khoảng trống đó, tôi cũng không vẽ nổi sắc màu gì. Tôi cho rằng nếu vẫn quan tâm đến nhân thân của cô ta, thì việc duy nhất có thể làm là tiếp tục điều tra tình hình trong thời gian cô ta học đại học. Ở đây thì mức độ khó tăng lên gấp bội. Cô ta học ở đại học Pensylvania ở Mỹ, chúng ta làm thế nào mà điều tra được?"
"Nếu có tên tiếng anh của cô ta..."
"Maggie, tên tiếng anh là Maggie Li". Tử Phóng quả đã điều tra rất rõ ràng, chẳng qua anh ta phát âm tiếng Anh hơi cứng, Maggie thành "Makê" nên Thường Uyển bật cười.
"Hay là nhờ vị tiến sỹ bạn cô giúp cho, có lẽ anh ta biết làm thế nào để tìm tư liệu trên mạng, tôi hễ nhìn thấy tiếng Anh là đau đầu". Tử Phóng ngượng nghịu nói.
Tư Dao tập trung nghĩ ngợi: "Được, đương nhiên có thể nhờ Trương Sinh giúp, nhưng chúng ta cũng không thể hy vọng hoàn toàn vào việc điều tra hồ sơ sinh viên. Tôi phải nghĩ cách xem lại tập ảnh của Lịch Thu. Trong đó chắc chắn có rất nhiều gợi mở"
Thường Uyển hỏi: "Nhân lúc cô ta không ở nhà, vào xem có được không? Giống như cậu lần trước..."
"Cậu không biết à, về mặt này Lịch Thu rất cẩn thận, bình thường khi cô ta không ở trong phòng đều đóng cửa, khóa cửa. Đêm hôm đó, chắc chắn là vì đã nửa đêm, cô ta không nghĩ rằng mình còn thức dậy, hoặc là vì tình cảm quá xúc động, hoặc có phần lú lẫn, mới ra ngoài mà quên khóa cửa. Tóm lại, để có được cơ hội như lần đó là cực khó, không biết phải đợi đến bao giờ"
"Chào cô! Cháu... cháu là Dao Dao, muộn thế này còn làm phiền cô chú, thật ngại quá"
"Không phiền, không phiền, Lâm Nhuận chờ điện thoại của cháu, chờ đến hóa rồ rồi". Khi bà nói, nghe thấy cả tiếng Lâm Nhuận: "Mẹ đừng cường điệu như thế được không". Tư Dao cười ngọt ngào, cảm thấy thần kinh bị căng thẳng vì những chuyện của Lịch Thu mấy ngày nay dần dần được chùng xuống một chút.
Giọng nói của Lâm Nhuận dù ở rất xa nhưng vẫn rất tha thiết.
Khi giọng nói dịu dàng của anh lọt vào tai, càng khiến Tư Dao không kìm được nỗi nhớ thương.
Cô cầm ống nghe, muốn được nghe mãi âm thanh đó. Anh hỏi han nồng nàn cứ như cô mới là người đang dưỡng bệnh.
"Sao thế, sao không nói gì thế?" Cuối cùng Lâm Nhuận cũng nhận ra Tư Dao đang im lặng.
Anh chàng ngố này chẳng có tình cảm gì cả, lẽ ra nên hỏi rằng "Anh có phải là người em yêu thương nhất không?" ( Câu này là ám hiệu mà Tư Dao và Viên Thuyên hay sử dụng)
"Mấy hôm nay, mỗi ngày em đều phải tự nói với mình không biết bao nhiêu lần. Nếu anh ở đây thì tốt biết bao, nếu Lâm Nhuận ở đây thì tốt biết bao... cho nên bây giờ không nói nữa!"
Lâm Nhuận cười: "Nhưng em vẫn nói những hai lần!"
"Anh khỏe hơn chưa? Lúc nào có thể quay về với em?"
"Mới có ba ngày, xương của anh có thể tăng tốc liền hay không? Cha mẹ tìm được một thầy thuốc đông y đã từng chữa bệnh cho lãnh đạo Trung ương, là người địa phương này, chuyên trị vết thương do ngã, gãy xương. Dùng thuốc của ông ấy anh thấy khá hơn rất nhiều"
"Mới có ba ngày thật à? Sao em lại cảm thấy giống như... hai ngày vậy?" Tư Dao cố ý bỡn cợt, không nói cho Lâm Nhuận biết mình nhớ anh ấy đến thế nào.
"Anh vốn định thế này: mỗi ngày khi thức dậy vào buổi sớm đều gấp một con hạc giấy tượng trưng cho nỗi nhớ em. Kết quả là bây giờ đầu giường anh đã có một xâu hạc giấy rồi"
"Chứng tỏ rằng, một là anh ngủ nhiều quá, mỗi lần tỉnh dậy lại tưởng đã qua một ngày; hai là, anh xem phim Hàn Quốc quá nhiều , đã lãng mạn theo rồi!" Tư Dao thừa biết anh đang ví von thế thôi, nên cô cố tình giả vờ ngớ ngẩn.
"Được, cô nàng ngốc nghếch hãy kể cho anh nghe cuộc sống diễn ra từng phút trong ngày hôm nay của em đi?"
"Có một... một loạt các sự việc, hai hôm trước gọi điện chưa nói với anh, sợ anh lo lắng, nhưng em muốn nói rõ với anh, để anh cho ý kiến giúp em"
"Việc rất đáng sợ à?" rõ ràng Lâm Nhuận nhận thấy sự nghiêm túc trong câu nói của Tư Dao.
"Rất đáng sợ, sợ lắm!" Tư Dao cố ý bắt chước giọng của một cô gái nhỏ đang sợ hãi. "Không trêu anh nữa, một việc rất nghiêm túc, anh nằm cho chắc kẻo lại sợ quá ngã từ trên giường xuống đất".
Tư Dao nghĩ, bản thân mình cũng cảm thấy những sự việc xảy ra trong mấy ngày qua quả là không có gì đáng để cười, thực là đáng sợ. Có lẽ, mình đã quen dùng cách pha trò để xua đi nỗi sợ hãi, âu cũng là một bản năng sinh tồn?
"Từ giờ phút anh đi, nỗi sợ hãi luôn bám theo em. Chắc chắn anh không ngờ rằng, lần này, tất cả lại xoay xung quanh một người mà chúng ta vừa rất quen thuộc, lại vừa cực kỳ xa lạ - Lịch Thu
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT