Tư Dao chạy tới phòng máy khoa công nghệ thông tin đại học Giang Kinh, bên trong còn có mười mấy sinh viên đang ngồi trước máy tính thực hành, còn Trương Sinh ngồi một mình trong phòng làm việc làm bài của mình. Cái phòng máy này được sắp xếp giống hệt quán net của Trương Sinh. Có lẽ toàn bộ cuộc sống của Trương Sinh chính là trên mạng.
Cánh sinh viên thiếu tập trung tư tưởng thấy Tư Dao tha thướt đi vào căn phòng làm việc của thày Trương Sinh “gàn dở”, đều tặc lưỡi trầm trồ, xem ra thày Sinh nói không sai: trong máy tính tự nhiên có mỹ nhân(2).
--------------------
(2). Mượn ý câu văn cổ: Trong sách có nhà vàng, có mỹ nhân… (câu nói với ý khuyến học)
--------------------“Cái ‘mật mã’ đó đã tra ra kết quả gì chưa?” Tư Dao hỏi luôn vào việc.
Trương Sinh dường như không có vẻ gì kinh ngạc và hoảng sợ về việc Tư Dao đến đây, anh biết bọn học sinh bên ngoài như bọn trộm - đang dán mắt nhìn vào mình, nhất định anh phải giả bộ “khô khan” đến cùng, đối diện với người đẹp như hoa mà không nao núng!
“Tôi đã hỏi hết mấy cao thủ trong khoa công nghệ thông tin, khoa toán và phòng giáo vụ thống kê số liệu của trường này, cả những vị anh hùng mà tôi biết, nhưng chỉ thấy những con số đó rất ngẫu nhiên, không có vẻ là mật mã. Bây giờ chỉ còn một người tôi chưa tới hỏi, người này là một cuốn Bách khoa toàn thư, nếu anh ta cũng không biết thì chỉ còn cách đi hỏi Viên Thuyên”.
“Có ai ăn nói như bạn không?” Tư Dao lập tức nhớ ra Trương Sinh vốn không thạo lời lẽ ngoại giao: “Vậy thì đi tìm người cuối cùng này, tôi vẫn còn một vấn đề cần thỉnh giáo nữa, không biết liệu có cần tìm anh ta để hỏi không?
“Trước tiên hãy thử nói với tôi xem sao”.
Tư Dao nói nhỏ: “Có cách nào để xem được hồ sơ của Lịch Thu trong thời gian học ở đại học Pensylvania Mỹ không? Không vì mục đích gì khác, mà chỉ là muốn hiểu hơn về hoàn cảnh của cô ta thôi.”
“Chỗ anh phóng viên giải trí…”
“Trong nước, Lịch Thu không có bất cứ tài liệu gì có thể tra cứu, cô ta đơn giản gần như một cốc nước lọc vậy.”
“Nước lọc mà đơn giản? Bạn biết trong một cốc nước lọc có bao nhiêu nguyên tố vi lượng và vi khuẩn không…”
“Thôi nào, dù sao thì tư liệu về cô ta ở trong nước gần như bằng không. Tôi có cảm giác cô ta đang cố ý không để lại một manh mối nào. Nhưng ở bên Mỹ, có lẽ cô ta sẽ không nghĩ cách giấu giếm gì đó, cho nên những tư liệu trong thời gian cô ta học đại học chắc sẽ rất có ý nghĩa.”
Trương Sinh đờ người ra một lúc, lúng búng nói: “Lúc cần mới biết mình học ít, tuân theo luật pháp là lương dân.”
Tư Dao nghe anh ta đọc ra hai câu râu ông nọ cắm cằm bà kia, dở khóc dở cười hỏi lại: “Rốt cuộc bạn có giúp được không, hay là tìm đến vị cao thủ đó?”
Tôi đương nhiên muốn giú bạn, nhưng đề nghị của bạn giống như là hành vi hacker.”
“Tuyệt đối không được phạm pháp!”
“Nhưng bạn muốn lấy những tư liệu đó, tám chín phần là ở trong hệ thống máy tính của trường đại học bên Mỹ đó, muốn xem thì đồng nghĩa với việc phải làm hacker”.
Tư Dao nhíu mày, cô thấy bí quá.
“May mà chúng ta có anh ta - cao thủ mà chúng ta cần đi gặp, sẽ giao cho anh ta hai vấn đề khó khăn này”.
“Tôi không muốn kéo thêm người vào việc”.
“Nếu như anh ta không phải là người thì sao?” Trương Sinh thấy Tư Dao ngớ người, bèn cười ngất: “ Anh ta là nhân vật nổi tiếng lẫy lừng ở Giang Kinh: Huyết - Trích - Tử”.
Theo sự giới thiệu của Trương Sinh, nguồn gốc của cái tên “Huyết Trích Tử” là do vị đại ca đó chìm đắm trong việc thiết kế một trò chơi điện tử tên là “Huyết Trích Tử”. Đại khái kịch bản của trò chơi đó là, “Huyết Trích Tử” là tên tay sai độc ác của triều đình và bọn gian thần, chuyên đối đầu với các trung thần và nghĩa sĩ võ lâm. Nhân vật chính ngẫu nhiên biết được một bí mật động trời của hoàng cung nên bị “Huyết Trích Tử” truy sát, trên đường chạy trốn, võ công đã không ngừng tiến bộ, cuối cùng đánh thắng “Huyết Trích Tử”, đem được người đẹp trở về.
“Tuy nhiên, theo thiết kế của anh ta, tình yêu trong này có xen một chi tiết trắc trở nhỏ. Nhân vật chính của câu chuyện luôn ngại nói với mọi người: Anh ta… anh ta là một tiểu thái giám.”
“Sao? Đó mà là ‘trắc trở nhỏ’? Đối với tình yêu, hình như đây là vấn đề căn bản thì có! Có cần thiết kể như vậy không? Anh ta nghĩ thật kỳ cục!”
“Cư xá Thông Giang” là một khu ‘nhà khách’ được cải tạo lại từ hầm trú ẩn phòng không ngày trước, dành cho các loại người từ nơi khác đến Giang Kinh tìm cơ hội. Mấy ngày nay trời ẩm, những căn phòng dới lòng đất càng thêm ẩm thấp.
Hai người đi xuống một cầu thang có tay vịn dài qua một bếp than lớn hình tròn dùng để sưởi ấm, xuyên qua một hành lang tối om, mở cánh cửa một phòng trọ ra. Thứ đầu tiên đập vào mắt họ là một tấm lưng rộng, một chiếc áo may-ô bông cào, một cái đầu trọc. Bên cạnh người này là hơn mười cái case máy tính cao thấp đủ vẻ, trên bàn là ba cái màn hình. Tư Dao lập tức nhớ ra cách đây không lâu, cảnh sát khám nơi ở của Dục Chu cũng phát hiện ra số case và màn hình đủ để mở một quán neet. “Huyết Trích Tử” sống ở một nơi đơn sơ gian khổ thế này mà dùng nhiều máy tính như vậy để làm gì? Cô đột nhiên trở nên cảnh giác.
“Đã ăn sáng chưa? Trương Sinh đứng ở cửa hỏi.
Tư Dao nhìn đồng hồ, bây giờ là hơn 6h chiều, sao lại ăn sáng?
“Chưa, tôi đang chờ anh mang đến, tôi muốn ăn bánh bao nhân thịt ở trường anh làm”. ‘Huyết Trích Tử’ không quay đầu lại, đang gõ bàn phím nhanh như máy. Giọng của anh ta mềm mại đầy nữ tính.
Trương Sinh giải thích với Tư Dao: “ ‘Huyết Trích Tử’ ngày ngủ đêm thức, vừa mới dậy”. Dường như anh ta không để ý rằng ‘Huyết Trích Tử’ không biết Tư Dao đang có mặt.
Quả nhiên ‘Huyết Trích Tử’ nhảy dựng dậy: “Ôi, thằng cha này đưa khách đến mà không đánh tiếng gì cả? Lại là nữ nữa!”
Không hiểu sao ‘Huyết Trích Tử’ lại rút về góc phòng, hình như vì thấy mình cởi trần nên xấu hổ. Tư Dao nhìn anh ta, người to béo, cao chừng 1,8m, cặp mắt bé không dám nhìn thẳng Tư Dao, cứ như dã mắc lỗi gì đó đáng bị phạt.
“Được, đã kết thúc phạt đứng, mời các học sinh về chỗ ngồi!” Tư Dao không nhịn nổi chỉ muốn cười.
Trương Sinh nói: “ ‘Huyết Trích Tử’ lại đây ngồi đi, có hai việc muốn thỉnh giáo anh.”
Tư Dao cười hỏi: “Chúng ta có thể dùng ‘tên đã từng dùng’ của Huyết Trích Tử để xưng hô không, cứ huyết với trích mãi nghe mà phát sợ!”
‘Huyết Trích Tử’ đã quay về ngồi trước máy tính, thỉnh thoảng vẫn căng thẳng liếc Tư Dao, nói nhỏ: “Gọi tôi là Điền Xuyên cũng được.”
“Cái tên này quá hay!”
Trương Sinh không để lãng phí thời gian, lấy tờ giấy ghi chuỗi mã số ra - chuỗi ký tự mà Viên Thuyên để lại cho Tư Dao. “Nhìn xem chuỗi ký tự giời ơi này, có gợi nhớ đến cái gì không?”
“Bánh bao ở trường anh!”
“Nói nghiêm chỉnh kia mà! Nhìn vào chuỗi ký tự này, anh có thể nghĩ đến điều gì?”
Trên đường đi, Trương Sinh đã giới thiệu sơ qua về Điền Xuyên với Tư Dao, người này chưa hề học qua chuyên ngành công nghệ thông tin chính quy ở trường đại học, nhưng rất yêu thích những thứ liên quan đến máy tính, đem tất cả tâm tư tình cảm dồn vào trong các hộp sắt này; hiện đã thuộc vào hàng chuyên gia máy tính già đời. Những thứ liên quan đến máy tính như phần cứng, phần mềm, mạng interrnet, chẳng có gì là anh ta không biết. Tiếc là anh ta chẳng có tý năng khiếu gì về kinh doanh máy tính và mạng, dù là tinh thông nhưng không biết dùng vào việc mưu sinh, càng không thể đi làm công kiếm sống. Vì thế dù đã hai mươi lăm tuổi nhưng vẫn chưa có một công việc ra hồn. Sau khi quen Trương Sinh qua mạng, anh ta tay không đến Giang Kinh, thoáng chốc đã gần hai năm, trở thành một trong ngàn vạn người “lang bạt” ở Giang Kinh, ở trong căn phòng dưới đất này tiếp tục sự nghiệp vĩ đại của mình - viết ra trò chơi “Huyết Trích Tử”. Để chu cấp cho anh ta, có lúc Trương Sinh nhận về một vài hạng mục công việc, bảo anh ta làm giúp, trở thành huynh đệ cơm áo của anh ta. Điền Xuyên không biết chuyện đời, nhưng cực kỳ thông minh, bất kể người nào từng gặp hay là kiến thức kỹ thuật đã học, gần như đều nhớ như in; tích lũy dần dần, anh ta trở thành một “bách khoa” về phương diện máy tính.
Lúc này, Điền Xuyên ngây nhìn dãy kí tự và chữ số rồi lắc đầu quầy quậy: “Quá ngẫu nhiên, nếu cái này không liên quan gì đến máy tính thì tôi cũng hết cách”.
“Chương trình phá giải mật mã mà anh đã viết, vừa khéo có thể ứng dụng!”
“Đã là phần mềm phá giải thì ăn thua gì?” Điền Xuyên chậm rãi nói.
“Thử một chút cũng được.” Tư Dao cảm thấy có hy vọng. “Có vẻ rất cao siêu, phá giải mật mã kia mà!”
“Chẳng cao siêu gì cả, một trò chơi chữ cái và chữ số đơn giản mà thôi, chính là mấy phương pháp thường dùng trong mật mã học truyền thống, ví dụ như phương pháp đổi vị trí, phương pháp thay thế, thơ ẩn đầu, thơ ẩn đuôi, mã hài thanh… của tiếng Trung soạn thành một trình tự logic, gần giống như trò chơi của tụi trẻ con, ứng dụng rất hạn hẹp. nếu mật mã không phù hợp với những loại vừa nói thì chẳng có tác dụng gì. Chuỗi ký tự mà anh chị mang đến, nhìn biết ngay là không phù hợp với bất cứ quy luật sắp xếp nào của mật mã truyền thống, tôi đoán chắc là bó tay.” Chỉ ngần ấy câu mà anh ta nói phải mất nửa tiếng.
“Anh mà còn nói như vậy thì xem chừng chẳng có cách nào rồi.” Tư Dao nghe kết luận của anh ta giống như ý kiến của mấy “cao thủ” ở đại học Giang Kinh, cảm thấy cực kỳ thất vọng.
Trương Sinh cúi xuống nhìn đôi mắt đờ đẫn của Điền Xuyên: “Không đúng, tôi lại cảm thấy anh vẫn còn điều gì chưa nói ra, đã nghĩ ra gì rồi, đúng không?”
“Anh rách việc quá! Tôi đã hơi hơi có cảm giác… nhưng bị ảnh hỏi dồn thế này, ý tưởng đã biến mất rồi!” Điền Xuyên thở hồn hển ngẩng lên nhìn Trương Sinh, thần thái, ngữ điệu đều hơi giống một cô gái làm nũng, toát lên từ vóc người to lớn của anh ta khiến Tư Dao suýt bật cười.
“Tại anh Sinh, anh im đi, để cho người ta suy nghĩ!” Tư Dao thuận miệng nói theo giọng điệu của Điền Xuyên.
Điền Xuyên nôn nóng vò đầu, nhưng chẳng túm được sợi tóc nào, lại càng nôn nóng hơn: “Muộn rồi, muộn rồi, ý nghĩ vừa hiện lên đã biến mất, đành phải từ từ nghĩ vậy, hai người ở đây thì tôi làm sao tĩnh tâm mà nghĩ được?”
Trương Sinh vẫn không chịu tha: “Rốt cuộc anh nghĩ ra cái gì?”
“Chỉ đơn giản là chuỗi số này nhìn rất quen mắt. Tôi cần có thời gian ‘đào sâu’ đã.”
Trương Sinh và Tư Dao nhìn nhau, trong mắt đều lộ ra tia hy vọng, Trương Sinh có vẻ hơi đắc ý.
“Trước khó sau dễ, việc thứ hai chắc anh chuyên nghiệp hơn. Bọn tôi cần tra thông tin về một Hoa kiều”.
“À, lại là một câu chuyện đi trốn vì tình à?”
Trương Sinh vội kể cho Tư Dao nghe: anh ta và Điền Xuyên từng giúp một nữ giảng viên ở đại học Giang Kinh tìm bạn trai bị “thất lạc”. Thì ra sau khi anh này ra nước ngoài bèn cắt đứt liên lạc với nữ giảng viên kia, đã ngả vào lòng một quý bà người Mỹ. Anh ta tưởng rằng không liên hệ gì với người bạn gái trong nước thì có thể cắt đứt tiìn yêu, không ngờ lại bị Điền Xuyên truy tìm trên mạng tóm được, cuối cùng đại ca này bị cô bạn gái chửi cho một trận nên thân.
“Không, đây chỉ là tìm lai lịch của một người không có lai lịch”. Tư Dao không biết phải hình dung theesnoaf.
“Nghe không hiểu. Mới hai năm không ra khỏi cửa mà tiếng Hán đã biến đổi nhanh hơn cả mạng internet à? Trương Sinh dịch hộ đi.”
Trương Sinh không dài dòng, hỏi ngay: “Họ tên là Maggie Li, cũng có thể là Maggie Qiu Li(3), khoảng một năm trước tốt nghiệp thạc sỹ ở đại học Pensylvania Mỹ, có thể điều tra xem cô ta có quan hệ xã hội thế nào không?”
---------------------------
(3) phiên âm latinh của tên Lịch Thu
----------------------------
Điền Xuyên vừa lên mạng, vừa nói: “Thật đáng buồn, anh xem tôi đường đường là Huyết Trích Tử, không biết từ khi nào đã sa sút đến mức này, phải sống nhờ vào việc đi dò tìm những chuyện riêng tư hộ người ta!”
“Coi như là anh giúp tôi, được không?” Trương Sinh cười.
“Anh nói gì thế, anh là cha mẹ tái sinh ra tôi, sao lại nói là giúp? Đã là cha mẹ thì con cái không thể ca thán, đúng không?” Điền Xuyên nhanh chóng vào một trang toàn tiếng Anh, gõ chữ Maggie Li, vào bảng menu chọn thành phố Philadelphia của bang Pennsylvania, là nơi có trường đại học Pennsylvania, sau đó nhấn phím “tìm kiếm”. Anh ta vừa đợi kết quả vừa nói: “Mỗi lần lên mạng tôi đều không quên anh Trương Sinh
là cha mẹ tái sinh, anh có kỹ thuật cao siêu, thiết bị hoàn hảo, đã kéo dây ADSL vào cái ‘hang cặn bã’ này, khiến tôi trở thành người đầu tiên lên mạng trong hầm phòng không ở Giang Kinh này…”
“Được, đừng trình bày nữa, khiến tôi nổi cả da gà. Hình như anh đã tìm được rồi, dãy địa chỉ này…” Trương Sinh nhìn thấy một chuỗi danh sách họ Li ở Philadelphia, “Maggie Li” đứng đầu, Điền Xuyên nhấn vào “Maggie Li” thì bật ra sáu, bảy địa chỉ.
“Đây là địa chỉ mà tiểu thư Maggie Li của chúng ta từng ở tại Mỹ sau khi trưởng thành. Ở Mỹ, những thông tin này đều là tư liệu công khai, chỉ cần anh biết cáchtìm kiếm thì huơ tay một cái là được. Chúng ta lấy được rồi, có thể tra ra những địa chỉ này là nhà của ai, như vậy có thể hiểu được một chút về cuộc sống riêng tư của cô Maggie, ví dụ nhà cô ta được mua dưới danh nghĩa của ai, hay là thuê, chủ hộ có phải họ hàng cô ta không, có phải chồng cô ta không… đều là những tư liệu công khai, vừa may tôi cũng biết tra ở chỗ nào.” Điền Xuyên đang giải thích đột nhiên nói: “Kỳ lạ, kỳ lạ…”
Anh ta đánh dấu khuyên lên một địa chỉ trong đó, nói: “Xem địa chỉ này đi, có phải hơi quen không?”
Trương Sinh lắc đầu: “Tôi không có tài nhìn một lần là nhớ như anh!”
Điền Xuyên ấn nút “Quay lại” trên thanh công cụ, trên màn hình lại trở lại danh sách những người họ Li ở Philadelphia vừa rồi, sau đó lại dùng khuyên đánh dấu lên một cái tên là ‘Bernard R. Li’: “Xem địa chỉ này xem, hoàn toàn giống với một địa chỉ mà cô Maggie đã từng ở.
Tư Dao nói xen vào: “Trí nhớ của anh siêu thật. Nhưng chỗ này rất dễ giải thích. Maggie theo cha mẹ di cư đến Mỹ. Đây chắc chắn là địa chỉ nhà cha mẹ cô ta, sau khi trưởng thành vẫn ở lại nhà cha mẹ một thời gian, rất bình thường mà.”
“Điều không bình thường là địa chỉ của Bernard R. Li đã bị xóa bỏ, ở đây đánh dấu Bernard R. Li đã không còn sống ở đây nữa.”
Tư Dao cảm thấy chẳng có gì không bình thường, cha mẹ Lịch Thu chuyển nhà đi, chỉ có vậy thôi. Điền Xuyên lại nói: “Điều không bình thường nữa là chuỗi sao màu đỏ ở cạnh tên Bernard Li, một loại logo của Gooogle, cho thấy cái tên này là điểm nóng trong mục “tìm kiếm” của Gooogle, nói cách khác là, số lần xuất hiện của nó trên mạng khá nhiều, hoặc là đã có một thời gian nổi tiếng. Anh xem, bên cạnh những cái tên khác đều không có sao đỏ.”
“Chú nói ít thôi được không, nhấp thử vào đó xem nào!” Trương Sinh tràn đầy hứng khởi, chưa nói hết câu Điền Xuyên đã nhấp vào phím “Tìm kiếm” trong Google.
Đầu tiên xuất hiện một mục là “Công ty Thiết kế Xây dựng B&G” Philadelphia, một trong những người sáng lập là Bernard Li. Nhấp vào cái tên này, hiện ra một trang chuyên biệt giới thiệu về Bernard Li và sản phẩm thiết kế xây dựng của ông ta, không có ảnh người nào, nhưng có một vài bức ảnh kiến trúc, có cao ốc thương mại, cũng có cả nhà ở. Đại ý giới thiệu bằng tiếng Anh là: kiến trúc sư nổi tiếng Bernard Li đã kết hợp một cách hoàn hảo tinh hoa của nghệ thuật kiến trúc Đông Tây vào trong những thiết kế của ông, được những người trong ngoài giới chuyên môn tán thưởng. Tác phẩm của ông bao gồm trung tâm giải trí Philadelphia, Bảo tàng văn hóa dân tộc New York và vô số những khu dân cư cao cấ. Mấy năm nay, Bernard Li chú ý đến thị trường Viễn Đông hơn, đã thiết kế một loạt nhà ở Hồng Kông và Trung Quốc đại lục.
Dưới từ “Trung Quốc đại lục” có một gạch chân, Tư Dao nhìn qua bức ảnh chụp kiến trúc nhà, hơi giật mình, khẽ “a” một tiếng, nói: “Điền Xuyên, nhờ anh nhấp vào cụm từ “Trung Quốc đại lục” đó!”
Chuỗi ký tự được mở ra, Tư Dao lại “a” một tiếng nữa đầy kinh ngạc.
“Trời ơi!” Tiếng kêu kinh ngạc còn xen cả nỗi sợ hai.
Trên trang web mở ra có mấy tòa biệt thự oai nghiêm khác thường, đều là bản vẽ của Bernard Li, trong đó có một tòa nhà có mái hiên vòm kiểu Tây Ban Nha, kết cấu khung kiểu nhà thờ đạo Hồi, mái nhà kiểu Trung Quốc, phòng ốc rộng… chính là tòa biệt thự mà Tư Dao và ba thanh niên nữa đang cùng thuê trọ.
Cái duy nhất không giống là tòa nhà trên bức ảnh có một mặt tường sơn màu trắng, trên là mái ngói đỏ, còn ngôi biệt thự cô đang thuê, mái tường màu nâu, lợp ngói đen.
Nhưng khung cảnh ở trước vườn, thậm chí con đường nhỏ phía trước nhà lại rõ ràng là tòa nhà nằm trong “ốc đảo quý tộc”.
Nếu câu chuyện được nghe trước đây là đúng, chủ cũ của ngôi biệt thự này là một kiến trúc sư đã tự thiết kế, vậy thì ông ta rõ ràng là Bernard Li.
Còn Lịch Thu, khi ở Philadelphia cô cũng ở nhà Bernard Li, rốt cuộc cô có quan hệ gì với ông ta? Tại sao về đến Giang Kinh lại thuê biệt thự của ông ta? Hiện nay Bernard Li đang ở đâu?
Li có phải là Lịch? Nếu đúng, Lịch Thu và Bernard Li là thân thích.
Rõ ràng, Điền Xuyên không nhận thấy phản ứng của người khác, chỉ chú ý đến việc nhấp hết mục này đến mục khác, anh nói: “Kỳ thực, việc Lịch Thu đã từng ở nhà Bernard Li, nếu không phải do tôi liên hệ hai người này lại thì thông tin này cũng sẽ xuất hiện trong kết quả tìm kiếm sau. Chỉ cần tra lần lượt những nơi cô ta từng ở là ra.” Đột nhiên, một bức ảnh những người mặc complé đi giày tây xuất hiện trên mặt trang. Điền Xuyên lấy ngón tay chỉ một người trung niên gốc Á, nói: “Đây là Bernard Li, chụp cùng với các kiến trúc sư tầm cỡ trong một hội nghị các kiến trúc sư”.
Tư Dao và Trương Sinh cùng kêu lên: “Chính là ông ta!”
Là ông ta.
Chính là người trung niên đó! Trong bức ảnh lấy được từ bụng con sóc, ông ta và một người con gái giống Lịch Thu đứng trước cầu Bộ Nhai ở Tân Thường Cốc.
***************************
Chú thích
(1) Vốn là tên một nhân vật trong truyện võ hiệp của Hoàn Châu Lâu Chủ
Lý Bá Thụy là chủ cũ của căn nhà của chúng ta? Là chồng của dì Lịch Thu? Ông ta đâu? Tại sao khi Lịch Thu từ Mỹ về lại phải thuê ở đây?” Tử Phóng nghe thấy Tư Dao nói ra phát hiện của Điền Xuyên, kinh ngạc đến mức lập tức ngồi vào trước máy tính. “Trên mạng còn tư liệu gì nữa, để tôi tra xem.”
“Lý Bá Thụy đã chết cuối năm ngoái. Khi đang đi trên du thuyền ngắm cảnh sông Thanh An thì xảy ra tai nạn, cả nhà ông ta đều chết, vợ, hai đứa con, một cháu gái bên ngoại nghỉ ở nhà họ”.
“Lịch Thu?”
“Không rõ, việc này phải làm phiền anh.”
“Đợi đã, chắc bộ não tôi trục trặc rồi. Năm người trên bức ảnh đó, ngoài Lịch Thu còn bốn người nhà Bá Thụy. Bọn họ đến Tân Thường cốc, sau này đều chết hết, lại là sự cố bất ngờ, rất phù hợp với quy luật ‘Đau thương đến chết’, nhưng người ở cùng nhà chúng ta cũng tên Lịch Thu, lẽ nào cô ta không phải là người sống?”
“Tôi cũng không trả lời nổi anh, tuy vậy cảm nhận là có thể giải thích được cảnh tượng kỳ quái đêm qua trông thấy ở ‘Thiên Phủ cẩm tú’ - cảnh Lịch Thu ăn cơm cùng bốn người vô hình. Đoán xem hôm qua là ngày gì?”
“Trời ơi, lẽ nào là…”
“Đúng, hôm qua đúng là ngày tròn một năm xảy ra tai nạn đắm thuyền, ngày hôm qua của năm ngoái, bốn người gia đình Bá Thụy và một cháu gái bên ngoại đi du ngoạn trên sông buổi sớm. Hôm đó trên sông sương mù dày đặc, nghe nói thuyền trưởng lái du thuyền đó tối hôm trước uống say mèm, chiếc thuyền đang chạy với tốc độ cao, đâm vào khung sắt của công trường sửa chữa cầu Thanh An ở giữa sông, phát nổ và chìm ngay tại chỗ. Sau này cảnh sát phát hiện ra sáu thi thể gồm cả chủ thuyền, có người vẫn kẹt trong thuyền, có người sau này mới nổi lên.”
“Tôi hiểu ý cô, nhưng vẫn muốn hỏi cho rõ, cô nghi ngờ Lịch Thu một mình trốn trong phòng bao của “Thiên Phủ cẩm tú” ăn cơm uống rượu cùng với bốn bộ bát đũa trống không, bốn bộ bát đũa đó chính là thay mặt cho gia đình Bá Thụy đã chết?”
“Tôi còn có thể suy đoán thế nào nữa đây? Anh lại có cao kiến gì chăng?”
“Tôi ngu, đâu có cao kiến gì! Nếu Lịch Thu ở trong nhà chúng ta là người sống, vậy người chết là ai, liệu có phải…”
“Nếu chúng ta không tin những chuyện ma quỷ, vậy thì, người chết trên thuyền không phải là Lịch Thu, hoặc nói rằng, vốn dĩ là Lịch Thu nhưng không biết vì nguyên nhân gì mà Lịch Thu không chết.”
“Vậy giải thích thế nào về thi thể đó? Là xác của ai? Dùng ly miêu đánh tráo thái tử à? Ly kỳ quá, không thể… Ngày mai tôi sẽ cố gắng thăm dò, xem xem người cháu gái cùng gặp nạn với gia đình Bá Thụy có phải Lịch Thu không.” Tử Phóng hơi có vẻ hậm hực, anh ta vốn có thể là người đầu tiên lấy được những tư liệu này, ai ngờ lại bị một tên “lang bạt” chui rúc trong hầm trú ẩn ở Giang Kinh suốt ngày không thấy ánh mặt trời phát hiện ra trước. Đúng là cao nhân có sẵn ở dân gian.
Tư Dao nhìn đồng hồ: “Thường Uyển đã nói chuyện với Lịch Thu một tiếng, nên kết thúc rồi, không biết cô ấy có nhìn thấy cặp kính râm đó không?”
“Cặp kính râm?”
“Là cặp kính mà ‘Lịch Thu’ trên ảnh đã đeo, chụp chung với gia đình Bá Thụy, nhớ chưa? Đó là cặp kính gọng tím rất to, mắt kính rất rộng”.
Đang nói chuyện, tiếng bước chân “cộc cộc” ở tầng dưới vọng lên, chắc chắn là Thường Uyển.
“Mình thấy rồi, mình thấy rồi!” Thường Uyển hưng phấn đến mức gần như reo lên.
“Cậu khe khẽ một chút được không?” Tư Dao làm dấu tay. “Thấy cái gì?”
“Đúng cặp kính râm đó, gọng to màu tím nhạt, mắt kính rộng.”
*
**
Ông nhìn tấm bản đồ thế giới trên tường, hồi lâu không rời bước. Khi ông còn trẻ, sôi nổi khát khao, đã từng rất mong được đi khắp toàn cầu để làm phong phú thêm kiến thức. Lúc đó còn nghèo rớt, ngay một quyển sách mới ông cũng không mua nổi. Còn hôm nay, tiền đã không còn là vấn đề với ông nhưng mỗi khi nghĩ đến chuyện đi du lịch, ông lại luôn bận tâm đến trăm mối ngổn ngang quanh minh. Ông cảm thấy mình đã xây dựng một vương quốc, nhưng ông - một “quốc vương” lại bị nhốt trong “thành bị vây”, chỉ e hễ ra khỏi, thì nội loạn sẽ nổ ra, bên ngoài thì quân binh áp sát.
Tổng kết một cách đơn giản là ông không có thời gian hưởng phúc thanh nhàn.
Ví dụ như lúc này, Dương Tín Chí xin vào gặp. Tín Chí rõ ràng sẽ mang đến một tin tức mới. Hắn là người ông rất tin cẩn. Nghĩ tới đây ông thậm chí còn thấy bùi ngùi chua xót. Đúng, người ông tin cẩn nhất lại không phải là người hàng ngày sống cùng ông. Tín Chí có đủ khả năng độc lập làm việc, nếu hắn xin vào gặp khẩn cấp chắc chắn là đã đụng phải vấn đề nhức nhối.
Tín Chí vẫn đến cửa phòng làm việc của ông đúng giờ. Đúng giờ hình như là một phẩm chất đi kèm theo con người Tín Chí. Hoặc nói rằng, đó là thể hiện phong cách làm việc không chút cẩu thả.
“Chú ơi, xin lỗi chú, cháu phải gặp chú, nhưng chỉ lo là sau khi báo cáo, chú sẽ thấy là tại sao một việc nhỏ như vậy mà cháu cũng giật mình hoảng sợ”.
“Kìa, anh chàng này! Ta còn không biết hay sao, những việc ta nhờ cháu làm chẳng có việc nào dễ như trở bàn tay cả, nhất là việc này, bất kể là người trong cuộc hay ngoài cuộc đều có cảm giác xa vời khó hiểu, những gian nan đó ta đều hiểu cả”.
Tín Chí cảm động nhìn ông: “Vậy thì cháu có thể nói thoải mái rồi. Cháu cảm thấy hình như sự việc mỗi lúc một lớn hơn.”
Ông cau mày, nhận thấy nét sợ hãi trong câu nói của Tín Chí, đây là một dấu hiệu nguy hiểm vô cùng. Ông không nói gì, lặng lẽ lắng nghe.
“Giảng viên học viện âm nhạc Giang Kinh tên là Lịch Thu, là cháu của vợ Lý Bá Thụy. Trước đây Bá Thụy sống ở Philadelphia, Lịch Thu đã từng ở nhờ nhà ông ta, tình cảm rất sâu sắc. Khi Bá Thụy gặp nạn, Lịch Thu bèn về nước, cố ý thuê một phòng trong căn nhà cũ của ông ta, không biết có dụng ý gì. Không may nhất là, Tư Dao hình như đã nắm bắt được quan hệ này, cô ta đang gấp rút điều tra thân phận của Lịch Thu.”
“Thảo nào cháu hơi căng thẳng, đúng là một điều bất ngờ! Sự việc không đơn giản đâu, tại sao Tư Dao bỗng nhiên có hứng thú với mối quan hệ giữa Lịch Thu và Bá Thụy?”
“Đây rõ ràng là một điểm nghi vấn, chắc chắn không phải ngẫu nhiên. Thậm chí giờ đây cháu còn nghĩ rằng, những điều Viên Thuyên biết không nhiều như chúng ta tưởng tượng, vì vậy Tư Dao cũng không có quá nhiều phát hiện mới. Nhưng điều cháu sợ là, xem ra cô ta là một người cố chấp, nẻo đường sống của cô ta nếu đan chéo với bí ẩn về cái chết của cả nhà Bá Thụy, rất có khả năng cô ta sẽ tìm ra sự thật. Sự việc ngày càng phức tạp, đối với chúng ta đương nhiên cũng sẽ ngày càng bất lợi.” Tín Chí căng thẳng nhìn bậc bề trên mà mình nể sợ.
Ông đi đến bên giá sách, ngắm nghía chiếc hũ rượu đồng thời Tống hôm qua vừa sưu tầm được ở chợ bên ngoài Khổng miếu, trầm ngâm suy nghĩ, bắt đầu xem xét một cách nghiêm túc tính nghiêm trọng của sự việc.
Dưới vòm trời này người thông minh quá nhiều, kẻ tham lam càng lắm nên mới diễn biến như cục diện hôm nay. Trước đây vương quốc của ông trời yên bể lặng, nắng xuân tươi đẹp thanh bình. Quốc vương như ông đáng lẽ phải được đi chu du các nước, thưởng ngoạn phong cảnh mọi nơi, ai ngờ lại xảy ra những chuyện đã bước chân đi là không thể quay lại đó. Lý Bá Thụy, Viên Thuyên và cả Mạnh Tư Dao hôm nay, lần lượt, từng người như những quân cờ bị đẩy vào tàn cục này, đang đều cố gắng kiểm soát số mệnh của mình.
“Có lẽ vào thời điểm then chốt chúng ta đành phải tạm vứt bỏ nhu cầu, mau chóng bỏ nước cờ!” Câu nói vừa thốt ra, ông thầm cảm thấy kinh ngạc. Từ khi nào mình lại nói thẳng những suy nghĩ của mình ra thế? Là dấu hiệu của tuổi già ư?
Câu nói này cũng khiến Tín Chí kinh ngạc, không phải ngạc nhiên ở chỗ người thày, người lãnh đạo, người cha nghiêm khắc này làm việc quyết đoán dứt khoát, mà là vì ông lại nói thẳng ra suy nghĩ của mình như vậy. Những người đồng liêu của Tín Chí đã nói nhỏ với nhau, ông chủ dù vẫn quả quyết không kém trước đây, nhưng bao năm trù hoạch kế sách, phải tự tay làm nhiều việc khiến ông dần dần lộ ra dấu hiệu mệt mỏi của tuổi già. Nhưng, ông vẫn chưa đến sáu mươi kia mà?
Tín Chí lại tập trung sự chú ý vào mấy chữ “mau chóng bỏ nước cờ”.
Đây đã không còn là một tín hiệu mà là một chỉ thị rõ ràng, mệnh lệnh ra tay.
“Cháu sẽ lên kế hoạch tỷ mỷ, gắng sức làm chu đáo vẹn toàn”.
“Đừng quên phải biết bảo vệ mình, không nhúng tay vào máu… Ta gửi gắm ở cháu niềm hy vọng rất lớn, sự nghiệp của ta phần lớn đều là sự nghiệp trong tương lai của cháu.”
Câu nói này của ông khiến Tín Chí rơm rớm nước mắt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT