“Vâng ạ.” Tôi bối rối.

Trời ạ. Tự nhiên ông lại nói thế, lại còn “người trong nhà” nữa! Cháu bắt đầu ngượng rồi đây…

“Ông yên tâm, cháu sẽ để mắt đến Kem.” Kiwi vui vẻ đáp.

Cách anh ấy nói, từng câu từng chữ đều khiến tôi có cảm giác rất tin tưởng, rất vững chãi.

“Kem này?”

“Dạ?”

“Trước khi bắt tay vào thu âm ca khúc quan trọng này, cháu sẽ có khoảng thời gian hai tuần làm việc với những chuyên gia về thanh nhạc hàng đầu. Ta rất thích giọng hát của cháu, nhưng làm gì cũng cần có sự chuẩn bị kĩ càng. Được rèn luyện, hướng dẫn chu đáo, ta tin cháu sẽ ngày càng hoàn thiện hơn. Hai tuần, cháu thấy thế nào? Có hơi lâu không?”

“Dạ không ạ.” Tôi lắc đầu.

“Tốt rồi! Vậy mỗi buổi chiều rảnh rỗi, cháu sẽ đến nhà ta học thanh nhạc. Kiwi, thời gian tới thỉnh thoảng cháu hãy đến thăm ông. Cháu ở nhà chú ý đến việc học của Kem, có gì khó khăn thì giúp đỡ nó. Hy vọng của ta, danh dự và sự tự hào cuối đời của ta, đặt cả vào các cháu đấy…khụ….khụ…”

Nói rồi ông lại ho dữ dội. Chú An Thông vội đem nước đến cho ông uống.

“Bố nằm nghỉ đi. Chuyện này cứ để con lo là được rồi.”

“Ừ…” Ông An Mạnh nằm xuống một cách mệt nhọc.

“Ông ơi, vậy ông nằm nghỉ đi nhé. Ông đừng lo, chúng cháu sẽ không làm ông thất vọng đâu.” Kiwi kéo chăn đắp cho ông, rồi khẽ ra hiệu cho mọi người ra ngoài.

Cửa phòng đóng lại, tôi, Kiwi cũng chú An Thông bước ra hành lang bệnh viện trò chuyện.

“Chú An Thông, cho cháu mạn phép hỏi, bệnh của ông là bệnh gì vậy? Có nặng lắm không?”

Nghe hỏi vậy, chú An Thông buồn bã thở dài.

“Là ung thư phổi, giai đoạn cuối rồi cháu ạ.”

Giai…giai đoạn cuối?

Nhớ lại gương mặt gầy gò của ông vừa nãy…tôi không khỏi đau lòng.

Tuy không phải người thân quen gì, nhưng từ khi gặp ông, tôi bỗng có cảm giác rất gắn bó, gần gũi như thể là ông của mình vậy.

Hẳn là ông đã phải chịu đựng những đợt hóa trị, xạ trị, rồi các loại thuốc giảm đau kinh khủng lắm…

“Đừng suy nghĩ nhiều Kem ạ, việc của cháu lúc này là chăm chỉ rèn luyện. Dù không thể giúp ông sống mạnh khỏe, nhưng được nhìn thấy ông hạnh phúc là gia đình chú đã mãn nguyện lắm rồi…”

“Vâng.” Tôi nghẹn ngào.

“6h chiều rồi. Hai cháu về trước đi, nghỉ ngơi, ăn cơm rồi còn bài vở nữa. Chú ở đây với ông được rồi. Kiwi chở Kem về giúp chú nhé?”

“Vậy bọn cháu về trước đây. Khi nào rảnh cháu sẽ đến.” Kiwi nói. “Ta về thôi Ice-cream.”

“Ừm vâng. Cháu chào chú An Thông.”

Nhanh chóng, tôi và Kiwi rời khỏi bệnh viện.

Hai bọn tôi đi song song nhau, Kiwi vừa đi vừa cho tay vào túi áo, bộ dạng rất thoải mái, thong thả.

Suốt quãng đường ra nhà để xe, trong thang máy, cả hai đều rất yên ắng. Chắc chuyện cuốn sổ ngu ngốc lần trước khiến anh ấy cảm thấy khó xử.

Vào trong xe, Kiwi quay sang thắt dây an toàn cho tôi. Lúc chạm nhẹ vào người anh ấy, mùi hương kì lạ trên áo Kiwi khiến tôi ngừng thở. Một mùi hương dịu nhẹ nhưng mạnh mẽ, nam tính và cuốn hút.

Gì thế này? Sao mình lại có cái cảm giác chết tiệt này nhỉ? Ôi không được, phải tống khứ nó ngay lập tức ra khỏi đầu!

Thế là tôi cứ niệm đi niệm lại câu: “Anh ấy là Shia Labeouf! Anh ấy là Shia Labeouf!” cả n lần.

Có vẻ tốt hơn đấy. Dù cho cả hai đối với tôi đều rất hot, nhưng nếu là thần tượng Shia thì tôi sẽ không còn cảm giác đó nữa.

“Anh Shia này.” Tôi bâng quơ lên tiếng phá vỡ sự tĩnh mịch trong xe.

Úi chết! Câu thần chú ấy khiến tôi bị lậm rồi!

“Em nói gì cơ? Shia?” Kiwi khó hiểu.

“À không, ý em là, anh Kiwi.” Tôi tự đập cho mình một cái. “Em biết mình không phải ca sĩ chuyên nghiệp, cũng không chắc sẽ làm tốt như ông mong đợi. Nhưng em sẽ cố gắng hết mình! Nhất định!”

Tôi giơ nắm tay lên, bừng bừng quyết tâm. Kiwi thấy vậy liền bật cười:

“Ừ. Anh tin em nhất định sẽ làm được. Anh sẽ ở bên cạnh giúp đỡ em.” Kiwi vừa nói vừa lái xe.

Anh-sẽ-ở-bên-cạnh-giúp-đỡ-em.

Rất chậm rãi. Rất bình thản.

Câu nói ấy khiến tâm hồn tôi suýt bay vút ra ngoài cửa xe.

“Cảm ơn anh…” Tôi ngại ngùng cúi đầu xuống. “Em xin lỗi vì chuyện lần trước…về cuốn sổ…”

“Xin lỗi gì cơ? Đó đâu phải lỗi của em. Anh phải xin lỗi em mới đúng, lẽ ra anh nên ngăn không cho Antony đọc nó. Em không có lỗi gì hết.”

“Chuyện đó…đúng là em rất yêu mến, ngưỡng mộ anh, không hề có gì khác cả.” Haiz. Lại bắt đầu tự lừa dối bản thân mình.

“Anh hiểu. Em đừng nghĩ ngợi gì nhiều. Anh…cũng rất quý mến em.”

o_o

“Hơ…ồ, anh nhìn kìa, cửa hàng ốc! Lâu rồi em chưa đến đó ăn. Trông hấp dẫn quá!” Tôi vờ chỉ tay ra ngoài đánh trống lảng.

“Ốc?”

“Vâng. Mùa đông ăn ốc luộc tuyệt lắm! Cửa hàng đó không chỉ bán ốc không đâu, còn có khoai tây chiên, nem chua rán, quẩy nóng,…ôi chao.”

Kittt…

Đột nhiên Kiwi dừng xe lại.

“Em nói em thích ăn ốc?” Kiwi hỏi rất nghiêm túc.

“À ừm…sao ạ? Sao anh dừng xe vậy?” Tôi rụt rè.

“Chúng ta vào đó ăn đi. Anh cũng đói rồi.” Kiwi nhìn tôi cười híp mắt.

Hả?

“Anh nói sao cơ ạ? Vào đó?”

“Ừ?”

Nghĩ lại, chuyện này cũng thật kì quặc. Kiwi đi xe hơi thể thao, ăn mặc sang trọng thế này mà lại vào hàng ốc ăn, rồi xì xụp xì xụp. Có hơi hài hước không nhỉ?

“Xuống xe đi. Nghe em nói thì chắc khá là ngon đây.”

Không để tôi kịp từ chối, Kiwi đã mở cửa xe và kéo tôi ra ngoài. Bọn tôi bước vào cửa hàng ốc bé xíu có cái biển đèn ne-on rất bắt mắt: “A, đây rồi! Ốc luộc cô Lan!”

Tôi băn khoăn tự hỏi cô chủ quán đã thay cái biển xì tin này từ khi nào nhỉ? Mùa đông năm trước bọn tôi đến đây ăn nó chỉ đơn giản thôi mà. Còn năm nay thì…

“Chào cô! Cháu đến ăn ốc!” Tôi tươi cười hớn hở chọn bàn tít trong cùng, kéo ghế ra mời Kiwi ngồi. Anh ấy có vẻ khá cao lớn so với cái ghế nhỏ xíu nơi đây.

“Cho cháu hai bát ốc vừa to vừa nhỏ, một đĩa khoai tây chiên bơ, một đĩa nem chua rán, hai đĩa quẩy nóng.” Tôi í ới.

“Có ngay! Chờ cô chút.”

Tôi xoa xoa hai tay vào nhau cho đỡ lạnh. Còn Kiwi thì ngó ngó nghiêng nghiêng nhìn khắp quán trông thật buồn cười.

“Anh chưa ăn ốc luộc bao giờ ha?”

“Anh chưa.” Kiwi nhún vai.

“Nem chua rán? Quẩy nóng?”

“Cũng chưa nốt.”

“Ý. Sao cái gì anh cũng chưa ăn vậy? Học sinh ở đây ai cũng thích ăn mấy món này lắm!”

“Không sao. Chưa ăn thì hôm nay ăn. Sau này ăn. Còn nhiều cơ hội mà.”

“Ừm.” Tôi gật gù.

Đột nhiên, Kiwi nắm lấy tay trái của tôi và lật ngửa nó lên. Từng ngón tay anh ấy miết lấy đầu ngón tay chai sạn vì chơi đàn guitar của tôi. Như có một luồng điện xẹt qua, tôi vội rút lại ngay.

“Hầu hết bàn tay của những người chơi guitar đều như vậy.” Tôi giải thích.

“Ừm.”

“Nó khá xấu xí. Nhưng em rất tự hào vì nó. Có chai sạn, có xấu xí thì mới chạm được tới cái đẹp, mới có được Kem của ngày hôm nay. Mất mát một chút cũng đáng.”

Vừa kịp lúc các món yêu thích của tôi được bê ra. Chà, thơm ngon, nóng hổi ghê!

“Để em hướng dẫn anh cách ăn nhé?”

“Okay.”

Nói rồi tôi cầm miếng kim loại hình tam giác nhọn trên tay, bắt đầu dạy Kiwi cách dùng.

“Miếng hình tam giác này thần kì lắm nhé. Nó có thể xiên khoai tây, nem chua rán, cũng có thể dùng để ăn ốc nữa.”

Kiwi nhìn và cũng làm theo.

“Thú vị thật!” Anh ấy reo lên.

Sau đó, tôi cho một chút ớt vào bát nước chấm.

“Ý? Anh làm cái gì vậy?” Tôi nhảy dựng lên.

“Lấy ớt?”

“Sao anh cho cả thìa to tướng thế? Nó là ớt nguyên chất đấy, cay lắm!”

“Không sao, anh ăn cay được mà.” Kiwi cười hì hì rồi bắt đầu ăn thử miếng ốc đầu tiên.

“Nhưng nó cay lắm…” Tôi ra sức khuyên can.

Đúng như dự đoán, vị cay của nó đã khiến Kiwi đỏ bừng cả mặt. Nước mắt giàn giụa trông đến khổ sở. Nhưng anh ấy vẫn cứ lì lợm tiếp tục.

“Không sao…rất ngon mà!”

“Anh có chắc không?” Tôi phải hỏi lại thêm lần nữa.

“Ừ, chắc mà.”

Tôi tự nhủ rằng khả năng ăn cay của Kiwi thật cao cường, hơn cả ông nội nhiều lần. Bữa cơm nào ông cũng ăn kèm hết cả một quả ớt. Cứ tưởng ông là thiên hạ đệ nhất ăn ớt rồi, hóa ra còn có người siêu hơn ông!

Nhưng tôi đã đoán trật lất.

Tạm biệt cửa hàng "A, đây rồi! Ốc luộc cô Lan!"

Chỉ một lúc sau, chúng tôi bước ra khỏi quán kem gần đó, mỗi đứa hai tay hai cây kem ốc quế, ăn hết sức nhiệt tình.

Haiz.

Có một điều hải hước xảy ra sau đó là tôi tình cờ gặp Gigi cùng mấy đứa nữa đang bước ra khỏi shop thời trang. Trên tay họ là một đống túi các loại, hớn hở cười nói vui vẻ.

“Chào các cậu.” Tôi dừng lại và mở lời đầy thân thiện dù chẳng hề ưa gì mấy cô nàng này.

Gigi lúc đó đang bận trò chuyện rôm rả, nhìn thấy tôi, cả đám cùng đứng khựng lại, tròn xoe mắt.

“Bạn em hả?”

“Vâng, là bạn cùng lớp.” Tôi đáp lại Kiwi.

“Chào các em.” Kiwi khẽ nghiêng đầu chào lịch sự.

“Chào…chào anh!” Gigi lắp ba lắp bắp, và mắt cô nàng thì cứ dán chặt vào anh ấy không rời.

Chà, chuyện này tôi biết mà. Bạn nhớ không, tôi đã có vài lần nói về việc Kiwi là mục tiêu được yêu thích và săn đuổi hàng đầu của trường Isaac Newton. Hầu hết bọn con gái đều chết mê chết mệt anh ấy.

“Ừm…bọn tớ phải về bây giờ, đi trước nhé!”

Nói rồi tôi cùng anh Kiwi lên xe ra về, còn Gigi thì cứ đứng ở đó, há hốc mồm ra kinh ngạc.

Thật lòng mà nói, ngày trước khi đi bên cạnh anh ấy, nhìn thấy thái độ bực bội của hội Gigi, tôi thấy hả hê lắm. Việc này chẳng khác nào chọc tức cô nàng. Nhưng bây giờ, tôi chẳng thấy thú vị một chút nào.

Nếu là trước đây, tôi sẽ ước được ngồi trong xe của Kiwi mãi như thế này. Nói chuyện với anh ấy mới thú vị làm sao.

Kiwi rất thông minh, hiểu biết rộng nhưng lại rất hài hước, anh ấy cứ khiến tôi cười mãi. Bọn tôi tám chuyện về mọi thứ, về sự ấm lên của Trái Đất, về ngày tận thế năm 2012 (Kiwi nói rằng ngày tận thế sẽ không thể xảy ra bởi vì lọ thuốc nhỏ mắt của anh ấy ghi hạn sử dụng đến tận năm 2014 cơ ^^!), rồi thì album mới của Britney Spears (thật tuyệt là Kiwi cũng rất yêu thích Brit), hay về một vài bộ phim hay ho trên tivi.

Nhưng Kem của hiện tại đã bắt đầu có sự thay đổi. Tôi không muốn ngồi mãi như thế này. Tôi muốn tạm biệt Kiwi thật nhanh, chạy về nhà, chui vào phòng tắm ngâm mình trong làn nước nóng.

Ngay cả tiếng loạt xoạt của chiếc áo khoác Kiwi đang mặc cũng ám ảnh tôi ghê gớm. Anh ấy đáng yêu, thân thiện và ngọt ngào quá, càng như vậy tôi lại càng khó xử.

“Bye anh Kiwi!” Đến nơi, tôi đeo túi xách lên, ra ngoài và đóng rầm cửa xe lại, mau chóng chạy vào nhà.

“Bye Ice-cream!” Kiwi nói vọng theo, nhưng tôi cứ lao đi, vờ như không nghe thấy.

Tôi bắt đầu có cảm giác việc này thật sai trái.

Hẳn rồi, tôi không thể nào thích một người chỉ vì bề ngoài của anh ấy, càng không thể thêm cái lý do “hầu hết các cô gái đều như thế” được.

Ahhh! Sao mà lại đau khổ thế này cơ chứ!

...

Vừa bước chân vào nhà, tôi đã bị chị Sam dọa cho một mẻ hết cả hồn.

Bụp bụp bụp!

Một tràng âm thanh liên hoàn bất ngờ đập ngay vào tai, kèm theo đó là hàng loạt các miếng giấy đủ các sắc màu lấp lánh bay vụt ra từ cái ống pháo giấy của chị ấy.

Tôi phải nói thêm bao nhiêu lần với Sam là đừng có mà nổ mấy cái thứ này, nó sẽ dính hết cả lên tóc, và có khi còn chui tọt vào mũi hay miệng nữa?

“Gì thế chị Sam?” Tôi lắc lắc đầu rồi lấy tay gạt chúng đi.

“Chúc mừng Kem sắp trở thành ngôi sao ca nhạc!” Sam hí hửng reo lên.

“Hả? Ngôi sao ca nhạc?”

“Ừ, em gái chị tài ghê, còn được hãng đĩa của nhạc sĩ nổi tiếng mời hát nữa chứ! Hú hú!”

Ôi trời ạ.

Tôi để chị Sam tiếp tục hí hừng, không bình phẩm thêm gì, mệt mỏi lên phòng tắm qua rồi xuống dọn cơm với mẹ.

“Thế nào rồi Kem?” Mẹ vửa hỏi vừa với tay lên tủ bếp lấy lọ hạt tiêu.

“Con nhận lời với ông An Mạnh rồi mẹ ạ. Từ mai, con sẽ đến phòng tập nhà ông ấy luyện giọng, khoảng hai tuần sau thì bắt tay vào thu âm.”

“Thế bệnh tình của ông ấy sao rồi?”

“Trông ông có vẻ yếu lắm. Nhưng ông rất hiền và tốt bụng.” Tôi ỉu xìu.

Chợt tôi nghe thấy tiếng mẹ thở dài.

“Kem này.” Bố từ phòng khách bước vào bếp.

“Dạ?”

“Con lớn rồi, nên bố mẹ cũng không khắt khe với con nữa. Bố đồng ý cho con đi hát hay luyện giọng gì gì đó, nhưng phải biết cân bằng với thời gian học ở nhà cũng như trên lớp, nhớ chưa?”

“Vâng, cảm ơn bố!” Tôi mừng rỡ.

Vậy là lần này cả nhà đều ủng hộ mình, thật tốt quá đi!



Sáng hôm sau.

“CÁI GÌ CƠ? NHẠC SĨ AN MẠNH?” Chưa kịp nghe tôi nói hết, My đã hét ầm cả lên.

“Yên nào My!” Tôi vội lấy tay bịt miệng cậu ấy lại, dù gì thì đây cũng là sân trường Isaac Newton.

“Ừ ừ.” My gật đầu. “Không thể tin nổi!”

“Mình cũng vậy.” Tôi tiếp tục rảo bước.

“Vậy là, cậu sắp trở thành ca sĩ rồi. Không phải ai cũng được ông nhạc sĩ đó chú ý đâu.”

“Ừm, mình biết. Nhưng cậu nói xem, mình có thực sự đặc biệt như thế không?”

“Chắc chắn rồi, Kem.”

“Chiều nay mình đến nhà ông ấy luyện thanh nhạc. Cái khoản này chắc mình tệ lắm.” Tôi thở dài đánh sượt.

“Ôi dào, đừng lo lắng quá. Có gì đâu nhỉ, chắc lại mì mi mí mi mì, mò mo mó mo mò thôi. Ha ha nghĩ đến là thấy thú vị!”

Rồi My hắng giọng một cái, rướn cao cổ lên, bắt đầu mì mí mi rõ là hài hước.

“Chưa chuẩn đâu, hai tay cậu phải ôm bụng nữa. Mấy người tập hát đều làm thế. Ha ha ha!” Đoạn cả tôi và My đều cười vang.

Vừa bước chân vào cửa lớp, Gigi đã đứng sẵn ở đó và dang tay ra chặn tôi lại.

“Cho mình hỏi cậu một chút, được không?” Gigi lên tiếng rất dịu dàng.

“Ừm. Cậu hỏi đi.”

“Rốt cuộc cậu và Kiwi là gì của nhau vậy? Cậu là bạn hay bạn gái anh ấy thế?” Đắn đo mãi, cuối cùng cô nàng cũng lên tiếng.

Nhìn gương mặt thành khẩn của Gigi, tôi thực sự chẳng muốn chọc cô ấy thêm chút nào nữa.

“Là bạn bình thường thôi, không có gì cả.”

Nghe đến đây, Gigi rạng rỡ hẳn ra, mỉm cười đắc ý quay lại nói với mấy đứa con gái khác.

“Đấy chưa, mình bảo rồi mà. Trước đến nay anh ấy vẫn độc thân.”

“Không hẳn đâu, anh ấy có bạn gái rồi.” Không hiểu sao tôi lại thốt ra được mấy câu ấy một cách hết sức bình thản.

“HẢ?”

Đúng như dự đoán, tất cả bọn con gái đều ồ lên.

“Cậu có đùa không thế Kem? Bạn gái của anh ấy là ai cơ?” Gigi đứng phắt dậy, chống hai tay lên bàn.

“Không đùa đâu. Cô ấy đâu có học trường mình, nên các cậu không biết là phải.” Nói rồi tôi chuồn lẹ về chỗ, bỏ lại Gigi cùng hội bạn đang thất vọng tràn trề. Nghĩ lại, mình có hơi nhẫn tâm quá không nhỉ? Tự nhiên vùi dập hy vọng đang nhen nhóm của bọn họ.

Nhưng thôi kệ, đó là sự thật mà, chẳng có gì sai trái khi nói ra sự thật cả. Với lại, tôi thấy vô cảm với chuyện này.

Kiwi có bạn gái hay cái quái gì đi nữa là chuyện riêng tư của anh ấy, không liên quan đến tôi. Từ giờ trở đi, không-liên-quan-đến-tôi-nữa!

Có thế chứ, phải lạnh lùng dứt khoát mới đúng phong cách của Kem.

Kiwi, từ giờ trở đi, em sẽ không quan tâm đến anh nữa. Anh là gì chứ? Là trái Kiwi xanh tươi chua chua mát mát? Tốt thôi, em sẽ bỏ anh vào máy xay và trộn anh cùng món kem vani.

Đúng lúc đang hào hứng, sung sướng vì sự thay đổi xuất sắc của mình thì tôi bỗng thấy Kiwi trong bộ đồng phục siêu cool của Isaac Newton, vai khoác chiếc túi xách da màu nâu sáng đi qua hành lang lớp học. Nhìn thấy tôi qua cửa kính trong suốt, Kiwi vui vẻ nở nụ cười rạng rỡ, rất thu hút và lịch lãm.

Trong giây lát, tất cả hệt như một thước phim quay chậm, tôi thấy mình ngừng thở và nghe được cả tiếng nhịp tim đập thình thịch.

Kem đã thất bại toàn tập.

Tại sao chứ? Tại sao cứ xuất hiện cool như vậy hả!!!



3h chiều. Tôi đã có mặt trước cổng nhà ông An Mạnh.

Ra mở cửa là cậu nhóc Antony. Nhìn thấy nó, tôi bỗng chẳng còn cảm giác tức giận vì nó đã đọc cuốn sổ của tôi cả.

“Chị Kem!” Cậu bé reo lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play