Từ phía phòng bên, tiếng Sam hét to làm tôi giật bắn cả mình. Tôi lồm cồm chui ra khỏi chăn, dụi mắt và tiến về phía cửa. Đã có ai nói với chị ấy rằng làm phiền người khác vào buổi sáng là điều rất bất lịch sự không nhỉ? Mà thôi quên chuyện đó đi, hình như trong từ điển của Sam không có từ "lịch sự" thì phải.
“Gì hả chị? Em đang ngủ.” Tôi làu bàu.
“Tao đã bảo mày bao nhiêu lần là không được phép cho con mèo chết tiệt này bước chân vào phòng tao cơ mà? Mày có biết tao ghét nhất chó mèo không?”
“Biến ngay đi!” Chị ấy tiếp.
Lại là Jimmy, không hiểu nó nghĩ gì mà lại sang phòng Sam nằm ngủ trên ghế sofa của chị ấy. Mà mùa này nó còn đang thay lông nữa chứ. Chẳng phải suy nghĩ nhiều, tôi xốc Jimmy lên và bế nó ra khỏi căn phòng sạch sẽ của Sam.
“Chị là đồ quá đáng!” Tôi gắt.
“Ừ, tao quá đáng, chỉ cần lần sau mày đừng để tao phải trông thấy bộ dạng gớm ghiếc của con quái vật này là được.”
“Chị nói cái gì thế? Jimmy đâu phải là quái vật?”
Sam cười khẩy và nhún vai:
“Tùy mày, tao cũng không có thời gian ngồi đôi co với mày, tao có việc phải đi, à mà mày cẩn thận với con mèo của mày đấy! Coi chừng đó!” Chị ấy trợn mắt lên.
Tôi không nói gì, chuyện này thường xuyên xảy ra giữa hai chúng tôi. Cãi nhau với Sam là việc làm ngu ngốc nhất mà tôi từng biết, bởi chẳng một ai có thể cãi lại chị ấy, chị ấy luôn cho mình là đúng, tốt hơn hết là để cho Sam muốn nói gì thì nói, tôi không thèm chấp.
Lần sau chắc tôi sẽ không thể để cho Jimmy lởn lởn quanh phòng chị ấy nữa. Mới hai tháng trước thôi, khi phát hiện ra Jimmy chui vào nằm giữa đống quần áo mới mua của Sam, chị ấy đã nổi khùng lên, "dã man" lấy kéo cắt hết ria của Jimmy và đá nó bay xuống dưới cầu thang không chút thương tiếc. Thật không công bằng là mẹ chỉ mắng chị ấy có một tí và rồi lại quay vào tập trung chế biến món Spaghetti mà mẹ mới học được từ một tạp chí online.
Thật không chấp nhận được, sớm muộn gì tôi cũng phải mua bảo hiểm nhân thọ cho Jimmy thôi.
“Nói với mẹ là tao ra ngoài một lúc.” Sam vừa nói vừa soi gương vuốt vuốt lại mái tóc xoăn mà chị ấy khoe vừa làm xong hôm qua.
“Vâng.” Tôi ngoan ngoãn trả lời.
Thật ra Sam có đi cả tuần chăng nữa cũng chẳng sao cả. Ở nhà một mình mà không có bà chị xấu tính ấy thì đúng là chẳng có gì tuyệt hơn.
Sam vung vẩy túi xách và lộp cộp đi đôi giày cao gót đen bóng ra khỏi nhà. Sam đi rồi làm căn nhà yên tĩnh hẳn. Phảng phất đâu đây vẫn còn mùi nước hoa của chị ấy, tôi vội đóng cửa và chui ngay vào phòng, ngửi nhiều mùi đó sẽ làm tôi thấy đau đầu kinh khủng.
Tôi 17 tuổi còn Sam 20. Sam đang học đại học khoa thiết kế thời trang. Tôi nghĩ ngành đó khá là hợp với một người như chị ấy, một tín đồ điên cuồng của quần áo và mĩ phẩm. Mẹ tôi đã không ít lần phàn nàn về việc mua sắm vô tổ chức của Sam, nhưng Sam chỉ gật gù rồi đâu vẫn vào đấy. Chị ấy có một công việc part-time ở tiệm coffee Romance, tiền lương cũng khá cao nhưng tôi cá là chị ấy đã rót hết vào việc mua sắm.
Sam thích hàng hiệu, những thứ đồ lấp lánh và đắt tiền làm cho Sam thích đến mê mẩn. Nếu như không mua được món đồ mà Sam thích thì cả tuần đó chị ý sẽ không thể ăn ngon ngủ yên được mất!
À, tôi đang băn khoăn không biết có nên mách mẹ về việc Sam đã mua một cái quần jean rách túa lua hư hỏng hay không. Sam nói đó là mốt của mùa thu năm nay và nếu như không mua được nó chị ý sẽ tiếc điên lên mất. Tất nhiên là mẹ cấm hoàn toàn mấy thứ đồ phản cảm.
Nhưng bằng một cách nào đó tôi đã thấy chị ấy diện nó tung tăng đi chơi cùng anh bạn trai ở trung tâm thương mại.
Tôi và Sam là hai chị em ruột, nhưng chúng tôi không hề ưa nhau, chính xác hơn là tôi không hề ưa chị ấy, một con người xấu tính và không thể nào chiều được. Thử tưởng tượng xem, nếu tôi mà là bạn trai của Sam, chắc tôi sẽ phát điên lên vì tính tiểu thư của chị ấy mất!
Tôi và Sam khác hẳn nhau về mặt bề ngoài. Chị ấy thường gọi tôi là con nhà quê (chắc chị ấy không biết rằng mình cũng là chị của một con nhà quê). Chuyện Sam gọi tôi như thế cũng chẳng khiến tôi bận tâm lắm, ai mà dỗi hơi đi tranh luận với Sam chỉ để chứng tỏ rằng mình không phải một đứa nhà quê. Sam hay mỉa mai những bộ quần áo của tôi và gọi nó là kiểu "bà già thập niên 70"! Cái câu ấy tôi nghe không lọt lỗ tai một chút nào nhưng vẫn cố lờ đi, ai chẳng biết tủ quần áo của Sam lúc nào cũng mốt nhất!
Nhưng mà...có đúng là trông tôi rất nhà quê không?
Có đến nỗi nào đâu nhỉ?
Tôi thấy yêu mái tóc của mình.
Nó khá dài, có màu chocolate và thật là mềm mượt.
Tôi nhớ hồi mình còn là một cô nhóc nhỏ xíu, cứ đến kì nghỉ hè là lại được đến trang trại bò sữa của ông nội. Cả ông và bà đều chăm sóc và yêu quý tôi hết mực. Nhất là bà. Mỗi sáng bà đều chải tóc cho tôi bằng chiếc lược gỗ xoan đào. Bà hay gọi tôi bằng cái tên “Công Chúa Nhỏ”-nghe khá là dễ thương nhỉ!
Tôi cũng rất thích đội những chiếc mũ len bà đan tặng. Nó nhỏ xinh thôi, và hầu hết đều có màu xanh lá cây hoặc vàng chanh-Hai màu tôi kết nhất.
Và thế là tôi cũng có thêm một cái tên đáng yêu nữa đó là: Mũ Len Nhỏ. Lại là một cái tên có từ “Nhỏ”.
Nhưng thực ra hồi bé tôi nhỏ thật. Và đến tận bây giờ cũng chẳng khá khẩm hơn là bao.
Tôi cao có 1m50. Cũng không hẳn là thấp lắm nếu so với bà cụ 70 tuổi ở nhà bên cạnh.
Được rồi, tôi thừa nhận là mình có chiều cao nhỏ nhắn và xinh xắn nhất lớp. Chiều cao nhỏ nhắn ấy nhiều lúc làm tôi thấy hơi phiền toái chút. Cụ thể là nó khiến cho tôi không thể nào chống chân nổi chiếc xe đạp của chính mình, và thành ra tôi phải nhảy xuống xe mỗi khi gặp đèn đỏ.
Cả việc tôi gặp rất nhiều khó khăn khi học thể dục, nhất là môn ném bóng rổ. Trời ạ, cái rổ chết tiệt ấy nó quá cao so với tôi, thử hỏi Kobe Bryant sẽ làm nên trò trống gì nếu như anh ta cao 1m50? Không, đúng không? Chắc chắn anh ta sẽ bị trượt khỏi đội tuyển ngay từ vòng gửi xe.
Ước gì môn bóng rổ biến thành môn Guitar hoặc hát nhỉ? Đảm bảo thầy Súp Lơ (đây là biệt danh bọn tôi đặt cho thầy, tất nhiên chỉ dám dùng khi không có thầy ở đó thôi!)-sẽ chẳng thể thẳng tay cho tôi điểm 6 vào sổ kèm theo tiếng thở dài ngao ngán mỗi lần kiểm tra nữa. Ha, vì chơi guitar và hát là sở thích và đam mê của Kem mà!
Nhưng cái sở thích ấy của tôi luôn luôn bị bố mẹ gạt đi và bị chị Sam chế nhạo. Bố không thích tôi có tính văn nghệ sĩ. Bố muốn tôi tập trung học và tương lai đi theo ngành kinh tế, thì xu hướng chung của thời đại là vậy mà. Thế nên tôi chỉ dám chơi đàn và hát hò ở trong phòng hoặc khi đến thăm trang trại bò sữa của ông. Ông và bà thật tuyệt, cả hai luôn luôn ủng hộ và lắng nghe tôi hát. Bà còn nói giọng hát của tôi rất đặc biệt nữa! Tôi chẳng biết nó đặc biệt hay không, chỉ cẩn có người thích nghe tôi hát là vui lắm rồi!
À, tôi còn bị cận thị nữa. Nhưng đó không phải là vấn đề gì quá lớn đối với tôi. Rất nhiều học sinh trên trái đất này cận thị đó thôi, chuyện quá bình thường. Vả lại, khi đeo kính, trông tôi rất ổn mà, thật đấy.
Tôi đeo một chiếc gọng bằng nhựa to tròn màu đen, tuy trông nó khá là cũ kĩ nhưng bạn có thấy là xu hướng thời trang bây giờ rất ưa chuộng style Nobita không?
Ha, phải đấy, style Nobita, rất đáng yêu và tinh tế.
À, cả nụ cười của tôi nữa, rõ ràng là nụ cười của tôi rất tươi, chỉ có điều là nó không sáng láng lắm bởi tôi đang mang niềng răng. Mà mang niềng răng thì sao chứ?
Mặc kệ, tôi vẫn cứ thích cười và hay cười.
Vì sao chị Sam cứ phải nhạo báng và so sánh tôi với Huyền Diệu của sêri "Cô gái xấu xí" trên kênh VTV3?
Ok, thế cũng tốt thôi. Chị Sam không thấy là Huyền Diệu có cả một anh giám đốc đẹp trai ga-lăng yêu say đắm còn gì, họ còn làm đám cưới nữa chứ, ôi, giá mà sau này tôi cũng lấy được một anh giám đốc như thế, tôi sẽ sướng điên.
Tôi thấy ghét bộ đồng phục của trường Isaac Newton. Ý tôi là, tôi rất yêu ngôi trường của mình, trừ việc đồng phục ở đây không phù hợp với tôi cho lắm. Váy ngắn ư, giá như ban giám hiệu nhà trường thiết kế quần cho học sinh nữ thì có phải tốt hơn không.
Bộ đồng phục này đối với tôi thật là vướng víu, lại còn thắt nơ cài áo nữa chứ, tôi phải loay hoay 15\' mỗi ngày với bộ đồng phục ấy, mà đáng lẽ ra với thời gian ấy tôi có thể mặc và thay liên tiếp 15 chiếc quần jean cũng nên.
Cuối cùng cũng mặc xong. Tôi vớ lấy chiếc cặp sách trên bàn học và phi xuống nhà.
Mẹ đã hoàn thành xong bài tập chạy bộ và đang chuẩn bị bữa ăn sáng.
Nhìn thấy tôi, mẹ mỉm cười và đặt xuống bàn ăn một ly sữa nóng hổi cùng hai lát bánh mì phết bơ lạc.
"Cảm ơn mẹ!" Tôi vui vẻ ngồi xuống.
Phải nói rằng món bơ lạc của mẹ làm rất tuyệt, luôn luôn là như vậy. Mẹ có bí quyết chế biến nó rất khéo léo như thể mẹ là người thợ làm bơ lạc thực thụ vậy. Nó không quá béo ngậy, không quá ngọt mà lại có mùi vị rất riêng. Tôi đã ăn bánh mì phết bơ lạc của mẹ được 11 năm rồi, từ hồi tôi lên 6. Và xin thề là tôi chưa bao giờ cảm thấy chán.
Mẹ của tôi nấu ăn không thể chê vào đâu được. Chẳng bù cho tôi. Bạn biết không, những món ăn tôi làm ra, người không thể nào ăn nổi, trừ khi người đó là siêu nhân! Những món ăn của tôi khi thì sống quá, khi thì dừ quá, hay khi thì mặn quá, khi thì nhạt quá. Nhiều khi tôi cũng thấy phát ngán về bản thân mình, chẳng làm được việc gì ra hồn cả, hễ đụng vào đâu là hỏng đấy, rõ là chán.
Ăn sáng xong, tôi không quên chào mẹ và sau đó leo lên xe đạp phi vù ra ngoài đường. Bố đang lúi húi sửa bóng đèn ở đầu ngõ, thấy tôi bố liền vẫy tay và nói:" Đi học vui vẻ nha Kem!". Mải vẫy tay với tôi, tí nữa là bố ngã nhào xuống đất cùng với cái thang sắt thấp lè tè của bố, may mà không sao, chuyện ấy cứ khiến tôi tủm tỉm cười mãi trên đường.
Như thường lệ, tôi sẽ ghé qua nhà My "xù" để rủ cậu ấy cùng đi. Trước cửa nhà My có một cây óc chó rất to và thân xù xì. Cậu ấy hay chờ tôi ở đó.
“Hey Kem!”
My đã đứng chờ sẵn ở dưới gốc cây và gọi tên tôi. Chúng tôi luôn đi học cùng nhau, và về cũng cùng nhau luôn.
Trên đường đi học, My cả tôi đều tranh thủ tám không biết bao nhiêu chuyện trên trời dưới đất, đối với hai chúng tôi, không bao giờ là thiếu đề tài để nói cả, từ chuyện hôm qua thằng Long Hôi Nách lên bảng mà quên chưa kéo khóa quần cho đến chuyện một anh hot boy trong trường bị bồ đá phũ phàng, thậm chí bọn tôi còn chẳng để ý gì đến xung quanh.
Việc buôn chuyện của chúng tôi sẽ chẳng ảnh hưởng gì nhiều lắm nếu như cả hai không hứng chí cười tít mắt lên và rồi a lê hấp hai chiếc gi-đông ngoằng vào nhau làm cho cả hai tự nhiên ngã lăn lộn ra giữa đường, khi thì My đè lên tôi, khi thì tôi ngã nhào vào cô ấy, và xui xẻo lắm thì cả hai đứa cùng đâm sầm vào cột điện.
My là bạn thân nhất của tôi bắt đầu từ hồi cấp Hai. Mọi người gọi cậu ấy là My "xù". Tôi thì thấy cái nick name ấy cũng khá là dễ thương. Tóc cậu ấy xoăn tự nhiên như mỳ sợi vậy, nhưng nó lại có màu đen và rất tiếc là nhìn chẳng giống Corbin Bleu tẹo nào. Cậu ấy cao lêu nghêu và gầy đét-xờ-ki-mô-na, đặc biệt là cũng bốn mắt như tôi.
My là con gái, nhưng tính cách của cậu ấy không khác nào một đứa con trai. Cậu ấy không thích nghe nhạc giống tôi mà thay vào đó cậu ấy thích mỗi bóng đá! My thần tượng CLB Manchester United và nhất là anh Wayne Rooney. Cậu ấy thích Rooney đến điên cuồng, tất cả mọi thứ có thể cậu ấy đều dán ảnh hoặc chữ Rooney vào đó. My có thể ngồi cả ngày để tám về chuyện bóng đá với một vài đứa con trai trong lớp.
Tôi biết điều đó, và mặc dù không đam mê bóng đá như My nhưng tôi luôn tôn trọng bạn ấy và sẵn sàng lắng nghe My tâm sự mỗi khi MU thắng hay thua. Tôi chẳng hiểu gì cả, nhưng khi My kể thì tôi luôn vui vẻ mỉm cười.
My cả tôi thân nhau, phải gọi là rất rất thân. Cậu ấy không điệu đà, cũng không đồng bóng như tụi con gái lớp tôi mà rất giản dị và chân thật. Chính điều đó mà giữa hai chúng tôi không hề có khoảng cách.
Cả hai đứa bọn tôi đều mê sách. Cứ đến giờ giải lao là hai đứa lại rủ nhau sang thư việc đọc sách. Tôi thích đọc những cuốn truyện teen nhẹ nhàng, còn My thì thích đọc "Những chuyện kì bí của Stine" hay các thể loại kiếm hiệp. Dù không giống nhau lắm về sở thích nhưng chúng tôi đều rất vui vẻ chơi cùng nhau suốt nhiều năm trời.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT