Hải Phượng
và mẹ qua nhà chào má Bảo trước khi về quê nhà Bến Tre. Bảo ngồi thu lu trên
gác nghĩ tới việc sẽ không được gặp Hải Phượng thường xuyên mà buồn muốn khóc. Hải
Phượng sang nhượng lại quán bar cho người khác, trả nhả, dọn tất cả mọi thứ đi,
chỉ để lại cho Bảo mấy chậu cây cảnh làm kỷ niệm. Bảo chẳng thể giữ được Phượng
ở lại thành phố. Mẹ Phượng muốn Phượng về nhà.
- Trời
nóng nực mà em ở trong cái lò than này được hả?
Phượng leo
lên gác đi một vòng ngó nghiêng.
- Chị về
Bến Tre rồi chị định làm gì? - Bảo ngước mắt lên. - Nếu thấy buồn chị quay lại
Sài Gòn nha.
- Chị định
mở quán cà phê. Chắc là bận lắm không có thời gian đi chơi đâu.
- Chị
không định quay lại Sài Gòn nữa à?
- Ừ.
Bảo ngập
ngừng:
- Chị nè…
chị và anh Huy chia tay thiệt rồi sao?
- Chị vẫn
chưa tính sổ vụ em thông đồng với ảnh giấu giếm chị mọi chuyện. - Phượng liếc
mắt.
- Em… -
Bảo cứng họng.
- Những gì
cần nói tụi chị đã nói hết với nhau. Giữa chị và ảnh bây giờ chẳng còn gì nữa
hết. A! Em có con vịt dễ thương ghê.
Hải Phượng
cầm con vịt bông đặt trên giá sách lên cười khúc khích. Bảo có cảm giác như Hải
Phượng đang cố che giấu nỗi buồn đằng sau vẻ mặt bình thản. Cuộc sống là vậy, không
phải những ai yêu nhau cũng có thể đến được với nhau. Nếu một chàng trai sinh
ra trong một gia đình giàu có yêu một cô gái có gia cảnh bình thường thì hai
người họ sẽ gặp những ngọn núi sừng sững khó có thể leo qua. Trong những bộ
phim tình cảm thường thấy các bà mẹ sang trọng quý phái phản đối quyết liệt
những mối tình hoàng tử lọ lem. Nhưng rồi đâu cũng vào đấy, sức mạnh tình yêu
sẽ giúp họ vượt qua được mọi rào cản.
- Chị nè,
chị không thể cho anh Huy một cơ hội được ạ? Ảnh rất yêu chị.
- Yêu mà
lại lừa dối chị nhiều điều như vậy sao? Chị không đủ bao dung để tha thứ cho ảnh.
- Phượng nhún vai.
- Phượng
ơi, đi thôi con. - Tiếng mẹ Hải Phượng gọi cô dưới nhà.
- Dạ, con
xuống ngay đây. - Phượng trả lời mẹ rồi nói với Bảo. - Chị đi nha bé.
Bảo ủ rủ
bước ra ban công nhìn Hải Phượng chui vào trong taxi. Sau đó, chiếc xe lao đi
mất hút. Cô rút điện thoại ra gọi cho Huy, rất lâu anh mới bắt máy.
- Bữa nay
chị Phượng về Bến Tre anh biết chưa vậy? - Bảo hỏi.
- Biết rồi!
- Sao anh
không giữ chỉ lại?
- Phượng
đã tỏ rõ quyết tâm của cổ cho anh thấy thì anh còn làm được gì nữa. Chuyện của
tụi anh kết thúc rồi.
***
Bảo vo
tròn tờ giấy rồi ném ra đằng sau lưng. Ngồi cả ngày trong cái “chuồng heo” mà
chẳng viết được cái gì ra hồn. Nhảm nhí. Tất cả đều là nhảm nhí. Không phải mọi
ý tưởng đều có thể viết ra giấy. Thực sự cô muốn phát điên lên mất.
- Mẹ, con
đã nói là con không ăn mà mẹ còn mang lên làm gì vậy?
Đó là
tiếng con nhỏ Trinh con cô Châu nhà sát bên. Năm nay nó thi Đại học. Buổi sáng
học chính khóa, chiều tối đi học thêm hiếm hoi lắm mới thấy nó ở nhà nhưng toàn
nghe thấy tiếng nó quát tháo ầm ĩ. Nghe nói cả nhà cô Châu đều hy vọng nó thi
đậu Đại học Ngoại thương. Bảo ít khi bắt chuyện với con nhỏ vì lần nào gặp cũng
thấy mặt nó nhăn nhó.
- Con ráng
ăn vô cho có sức mà học bài. - Giọng cô Châu vang lên.
- Ăn ăn
ăn. Sao mẹ lúc nào cũng bắt con ăn? Học muốn khùng mà mẹ còn vào làm phiền con.
Còn cả đống bài tập toán đang chờ con đây nè. Mẹ thấy không hả?
Sau đó là
tiếng đóng sầm cửa, tiếng đập sách đập vở chát chát. Bảo cắn môi. Mấy quyến
sách có tội tình gì đâu chứ? Mẹ nấu cho ăn mà còn nạt lại mẹ. Nó không biết là
có rất nhiều em học sinh nhỏ tuổi hơn nó đi học về còn phải đi phơi lúa, chăn
bò, cho heo ăn rồi còn phải lo cơm nước… Những việc đó có trong mơ chưa chắc nó
đã làm.
- Bảo ơi,
có quyển báo Mực tím nhân viên bưu
điện mới đưa nè con.
Má Bảo lên
gác đưa cho cô quyển báo. Bảo lúc lắc cổ cho đỡ mỏi, nhìn thấy hai chữ Kính biếu liền hí hửng lật ra tìm truyện
ngắn được đăng của cô.
- Nè, sao
con không gửi tiểu thuyết cho các công ty khác. Chỗ này không được xuất bản thì
còn chỗ khác mà.
- Cuốn tiểu
thuyết của con có nhiều vấn đề lắm, có nói má cũng không hiểu đâu. - Bảo nhíu
mày. - Con không muốn gửi cho công ty nào nữa. Giờ con viết cuốn khác.
- Con nè,
con gọi điện cho anh con hỏi coi hè này nó có về không?
Bảo lật tờ
báo xem lướt qua các mục:
- Sao má
không gọi cho ảnh đi?
- Má gọi
rồi nhưng nó toàn nói đang bận rồi cúp máy.
- Ảnh là
luật sư mà má. Muốn gặp ảnh còn khó hơn gặp VIP, con có gọi cũng giống như má
thôi. Không gặp được đâu.
- Có thể
vào phay búc hỏi mà con.
- Anh Hai tám
vạn năm mới vào facebook một lần.
- Vậy còn meo
miết gì đó thì sao?
- Con mới
gửi ảnh cho anh Hai mà không thấy trả lời.
- Cái
thằng…
Má Bảo thở
dài rồi quay người đi xuống cầu thang. Bảo nhìn bức ảnh chụp cô và anh trai cách
đây một năm khi cô sang Đức, bực bội lật úp xuống mặt bàn. Cô bấm số của Vũ
Phong nhưng máy báo bận. Hình như anh Hai cô cứ thấy mã vùng của Việt Nam là tắt máy.
Có lẽ anh sợ phải nghe má và Bảo càm ràm sao không về. Sau khi tốt nghiệp Đại
học rồi trở thành luật sư nổi tiếng đến nay đã bốn năm nhưng chẳng hề thấy anh
đả động gì tới chuyện về Việt Nam
thăm má. Bảo nhớ hồi nhỏ má thương anh Hai hơn Bảo. Má nói anh Hai phải sinh
hút, sinh anh ra lúc gia đình khó khăn, ba đang thất nghiệp bên Đức, má phải
chạy ăn từng bữa, anh thì lại hay ốm vặt. Còn nhớ, mỗi lần anh Hai phạm lỗi
chẳng bao giờ bị đánh đòn còn Bảo không bị đánh cũng bị mắng. Má Bảo vẫn thường
đối xử bất công như vậy. Thế mà anh Hai luôn biện hộ đủ lí do lí trấu để má
thông cảm cho việc anh không về nước.
“Anh Hai,
em sắp lấy chồng rồi. Anh về đi. Anh mà không về dự đám cưới thì cả đời này em
sẽ không bao giờ nhìn mặt anh nữa.”
Bảo nhắn
một tin nhắn gửi tới số điện thoại của Phong rồi ngồi chờ. Một lúc sau, Phong
gọi lại cho cô.
- Cá tháng
Tư qua lâu rồi, đừng có lừa anh. Bé mà lấy chồng chẳng phải đã thông báo trên facebook
rồi sao?
Bảo hỏi:
- Sao anh
Hai nói tám vạn năm anh mới vào facebook một lần?
- Thì hôm
qua anh vào là sau tám vạn năm đó. Gọi có chuyện gì không? Nói nhanh đi. Anh
bận lắm.
Bảo nói
to:
- Anh là
đồ máu lạnh hả? Bốn năm rồi anh chưa về thăm má đó.
- Anh bận.
- Anh lúc
nào cũng bận. Mới tốt nghiệp Đại học thì kêu phải phấn đấu chứng tỏ năng lực,
giờ anh lên tới chức trưởng phòng rồi lại lấy lý do quá bận. Má nhớ anh, muốn
anh về.
- Nói má
sang Đức đi.
- Anh quên
là má sợ độ cao, sợ đi máy bay rồi hả?
- Vậy thì
anh chịu thôi. Anh còn cả đống công việc cần phải xử lý.
- Anh lúc
nào cũng đống này núi nọ. Em hết nói nổi với anh rồi.
Bảo ngắt
bụp điện thoại, thở mạnh một cái. Anh Hai thật quá đáng. Chạy xuống cầu thang,
Bảo nói với má cô đang ở dưới bếp:
- Má, con
gọi rồi. Anh Hai nói ảnh bận lắm không về được. Ảnh còn nói nếu má muốn thì
sang Đức thăm ảnh.
- Cái
thằng…- Má cô nói - Thôi kệ anh con, nó muốn về lúc nào thì về.
Bảo quay
lên gác ngồi xuống ghế vẽ nguệch ngoạc trên giấy hình thù ông anh Hai mặt mụn, già
khằn và xấu xí. Vẽ được một lúc, cô vo tròn thành cục, ném ra sau lưng.
***
Buổi tối,
lúc Bảo đang nằm dài ngoài ban công đọc tiểu thuyết thì Trúc mang sang hai hủ
bắp rang bơ. Trúc đứng dựa vào lan can, hào hứng kể về cậu nhóc mà nó say nắng.
Bảo bốc bắp rang vừa ăn vừa lắng tai nghe, thỉnh thoảng cười một cái hưởng ứng.
- Hôm nay
lớp em diễn một vở kịch. Hoàng đóng một lúc hai vai là anh chàng học sinh lớp mười
hai và ông lão bảy mươi tuổi chính là anh chàng đó lúc về già về thăm trường cũ.
Cả lớp được một trận cười muốn bể bụng. Không ngờ Hoàng còn có khả năng diễn
xuất nữa chị.
- Đa zi
năng vậy sao? Con nhà nòi à? - Bảo hỏi.
- Em cũng
không biết nữa.
- Ê, nhưng
mà nó vẫn chưa biết em thích nó hả?
- Dạ, em
không dám nói.
- Nói cho
nó biết đi. Cứ ôm tình cảm đơn phương trong lòng thấy nặng nề lắm.
- Nhưng mà
em sợ bị từ chối…
- Từ chối
thì thôi.
Trúc ôm
gối đẩy chân Bảo qua một bên ngồi xuống nệm. Nó nói tiếp:
- Chị nè,
ở chỗ làm thêm của em có một chị, chỉ kể đã theo đuổi bạn của anh trai suốt bốn
năm trời. Anh đó từ chối tình cảm của chỉ nhưng chỉ vẫn không từ bỏ. Kết quả
mưa dầm thấm lâu, anh kia cuối cũng cũng chấp nhận tình cảm của chỉ và họ thành
đôi.
“Mưa dầm
thấm lâu”, kế hoạch đó thực sự có hiệu quả chứ? Bảo nghĩ tới một khuôn mặt tươi
cười nói với cô: “Rất cảm ơn tình cảm của em. Nhưng anh chỉ coi em là bạn gái
của em trai anh”. Cô bị Hải Anh từ chối như vậy đấy, chỉ bằng một câu nói đơn
giản. Có lẽ anh được tỏ tình nhiều nên mới thản nhiên và còn cười rất vui nữa.
Nhưng dù sao như vậy còn đỡ hơn làm mặt lạnh lùng rồi nói, anh không thích em.
Lúc đó đang là thời điểm nhạy cảm mà nói như vậy kiểu gì cũng thấy vô cùng đau
khổ.
- Chị Bảo,
chị nghĩ em có nên nói cho Hoàng biết tình cảm của mình không? - Trúc hỏi.
- Chị đã
nói là nói đi rồi mà hỏi hoài. Biết đâu khả quan hơn chị. - Câu sau Bảo nói
nhỏ.
- Dạ?
- Chị nói
em cứ nói ra đi. - Bảo cười hì hì.
***
Bước ra
khỏi tòa soạn báo Mực tím sau khi nhận tiền nhuận bút, Bảo cười toe một cái.
Sau tất cả những chuyện buồn đã qua, cô có nên thay đổi phong cách không nhỉ? Nhuộm
tóc, làm móng tay hay mua một bộ quần áo thật mắc tiền. Tối qua má cũng cho cô một
khoản nho nhỏ đủ để vào shop thời trang. Thế nhưng, cứ nghĩ tới cảnh tiền đi là
cô lại thấy xót ruột. Thời gian gần đây, kiếm tiền rất khó khăn, quán xá cũng ế
mà cô mặc sướng có phải là phung phí không? Thôi thì, “đồ second-hand là lựa
chọn tốt nhất của bạn”.
Bảo lái xe
tới shop Pink Pink nơi cô hay tới để mua đồ si đa. Hình như mới xổ đồ hay sao
mà trong shop có tới năm sáu chị gái xúm quanh đống đồ giữa nhà.
Hê! Mình
đến đúng lúc ghê. Bảo mừng thầm.
- Con nhỏ
kia, sao mấy tháng rồi không thấy mày tới hả?
Vừa thò
mặt vào, Bảo liền bị Hồng - chủ shop hỏi liền.
- Em bận.
- Bảo cười toét.
- Mày thì
bận cái gì?
- Em bận
thiệt mà. - Bảo trả lời rồi hỏi. - Đồ mới xổ hả chị?
Không đợi
câu trả lời, Bảo chui vào giữa hai chị gái ăn mặc khá mô đen để lựa đồ. Họ cũng
giống như cô thích săn hàng độc. Đôi khi Bảo gặp may chụp được cái áo hàng hiệu
sướng điên cả người, nhưng cũng chỉ được vài lần và cũng bởi vì là đồ cũ nên
chuyện mất nút hay lủng túi là chuyện bình thường. Có lần Bảo kết một cái áo sơ
mi trắng phoọt dài Hàn Quốc nhưng nó bị thiếu mất một nút, đành phải gắn một
cái na ná nhìn hơi buồn cười. Dĩ nhiên có thể thay hàng nút mới nhưng mấy cái
nút đó chính là điểm nhấn của áo, nút được làm bằng gỗ, nhìn mộc mạc và độc
đáo. Cô từng mặc nó đi đám cưới và ai cũng khen đẹp.
Hồng xếp
lại mấy bộ quần áo treo trên cao rồi hỏi Bảo:
- Ê Bảo,
mày đăng trên mạng giùm chị coi có ai mua máy ảnh cổ không nói người ta liên
lạc với chị.
Bảo không
bới đồ nữa:
- Ủa, chị
có máy ảnh cổ hả?
- Chồng
tao đi xuất khẩu lao động ở Hàn vác về mấy cái máy ảnh cổ lỗ sĩ. Nghe nói đồ cổ
bán được giá lắm phải không?
- Em cũng
không biết nữa. Còn tùy thuộc vào tuổi đời của máy, rồi nó có hiếm hay không
nữa. Chị định bán hết luôn hả?
- Ừ, thời
buổi này mấy ai còn xài máy ảnh phim. Tao có cái Canon rồi giữ mấy đồ cổ đó lại
làm gì. Mày coi có ai mua không giới thiệu họ tới đây.
- Dạ, em
có biết một người. Để trưa em gọi cho ảnh hỏi thử ảnh có mua không.
Lựa được
mấy bộ đồ thì mặt trời đứng bóng, Bảo về nhà chui vào phòng tắm, phân loại quần,
áo màu và áo sơ mi trắng vào ba thau riêng rồi ngâm xà phòng. Má Bảo ló đầu vào
hỏi:
- Sao không
mua đồ mới mà mặc?
- Con ghét
đụng hàng. Thay vì mua trong shop được hết sức hai bộ, con đi lựa đồ xổ mua
được cả chục bộ. Con đang tiết kiệm tiền.
- Tiền anh
Hai cho đâu?
- Con gửi
ngân hàng hết rồi.
Bảo ra nhà
bếp lấy bịch bánh tiêu trên kệ rồi tung tẩy đi lên gác.
- Sao
không ăn cơm mà ăn bánh vậy con? - Má hỏi vọng lên.
- Chút nữa
con mới ăn.
Bảo ngồi
xuống bàn thảy bịch bánh tiêu lên trên cuốn tiểu thuyết đang đọc dở. Tháng này
hầu như cô chẳng mua gì nhiều, chỉ mua vài cuốn sách, đi ăn hàng quán, vậy mà
bây giờ trong túi chẳng còn bao nhiêu tiền. Giá cả leo thang ghê quá.
Đang gõ
lạch cạch thì cái máy tính dở chứng đơ như trái bơ, Bảo bực mình bấm nút reset.
Đồ cổ. Đúng là đồ cổ. Phải sớm tống khứ nó đi rồi xin tiền anh Hai mua máy mới.
Làm việc quần quật cả năm trời như vậy chắc anh Hai kiếm được rất nhiều tiền.
Sực nhớ ra
chị Hồng cần bán mấy cái máy ảnh, Bảo bấm số của Hải Anh. Tim đập rộn cả lên.
- Alo. -
Giọng Hải Anh vang lên trong điện thoại.
- Dạ, em
gọi là để hỏi anh có mua máy ảnh cổ không? Em có quen một chị, chị đó muốn bán mấy
cái.
- Của
những hãng nào?
- Dạ, em
không biết nữa. Em nhắn tin cho anh số điện thoại và địa chỉ nhà nha.
- Ok.
Nhắn tin
xong, Bảo nằm dài ra bàn. Nghe giọng anh thôi cô cũng thấy run, nếu mà gặp mặt
chắc sẽ còn run hơn nữa. Tim vẫn còn đập thình thịch. Cứ như vậy sao cô dám gặp
anh nữa đây.
***
Quán bar
HP tuy đã sang tên đổi chủ nhưng vẫn hoạt động như cũ không có gì thay đổi. Chủ
mới giữ lại toàn bộ nhân viên chỉ bổ sung thêm vài anh chàng bảo kê tay đầy
hình xăm. Bảo ngồi uống rượu ngay quầy, xầm xì hỏi anh chàng bartender:
- Ê Thái,
ông chủ mới thường hay tới đây không?
- Dạ
không, em ít thấy ảnh tới đây.
- Vậy thì
ai quản lý quán bar.
- Ủa, chị
không biết à? Là thằng nhóc lần trước ngồi uống rượu với chị ở đây đó.
- Thằng
Đăng hả? - Bảo kinh ngạc.
Anh chàng
bartender gật đầu. Bảo nghĩ thầm, hèn gì nhìn mặt mấy thằng bảo kê thấy quen
quen.
- Em biết
anh chủ quán bar làm gì không?
- Ảnh là
chủ của một gara sửa chữa ô tô.
- Liệu ảnh
có làm ăn phi pháp không nhỉ? - Bảo nói nhỏ. - Chẳng hạn như buôn lậu, rửa
tiền…
- Sao chị
lại nghĩ như vậy?
- Thì tại
chị thấy chủ gara sửa ô tô mà có tiền cho vay, mua lại quán bar rồi còn có cả
chục thằng đàn em tay đầy hình xăm hổ báo bọ cạp...
- Không có
đâu. Chị đọc tiểu thuyết nhiều quá bị nhiễm rồi. Đó toàn là nhân viên của gara
đó. Nhìn ảnh cũng hiền, có một đứa con gái khoảng tám tháng tuổi. Nghe nói ba
mẹ ảnh cũng giàu lắm.
- À…
Bảo cười
tít mắt. Đúng là cô đọc tiểu thuyết, xem phim nhiều quá rồi. Chỉ toàn suy diễn
lung tung, không có căn cứ.
- Chị ngồi
đây lâu chưa?
Có người
ngồi xuống ghế bên cạnh. Bảo giật mình quay sang rồi cười he he:
- Đăng đến
rồi hả? Nghe nói nay em làm quản lý quán bar này hả? Thích nha.
- Cũng
bình thường. Ban ngày tôi tới gara ô tô, tối phải tới quán bar nên không có
nhiều thời gian rãnh rỗi.
Đăng nói
với Bảo rồi ra hiệu với bartender:
- Lấy cho
tôi chai rượu gửi hôm qua.
Bảo nheo
mắt nhìn Đăng. Mới nhỏ mà nói chuyện xấc láo với những người lớn hơn mình nhiều
tuổi.
- Em không
đi học hả?
- Nhà tôi
người thì ở tù, người thì suốt ngày đi đánh bài, không đi làm kiếm tiền lấy gì
ăn.
- Sao lần
nào nghe giọng em cũng đầy phẫn nộ khi nói về gia đình mình vậy hả? Ba của em
thì chị không muốn nói tới nhưng còn mẹ em, mẹ suốt ngày đi đánh bài tức là mẹ sai,
em phải khuyên nhủ mẹ chớ cứ để mẹ như vậy hả?
- Chị
không cần phải dạy khôn tôi. Chuyện nhà ai người nấy lo.
- Ai nói
gia cảnh nhà mình ra trước hả? Nếu em không kể ra thì chị nói làm gì?
- Nè bà
chị! - Thằng nhóc bỗng dưng nổi cáu làm Bảo giật mình. - Bữa trước bà chị hỏi
tôi là gì với ông ta đó thôi.
Trong một
bàn đông người gần đó, Hải Anh vừa cầm chai bia vừa quan sát Bảo và Đăng. Ban
nãy thấy cô ngồi một mình anh định tới ngồi nói chuyện phiếm với cô thì thằng
nhóc quản lý xuất hiện. Thằng đó nhìn đầu tóc quần áo trông rất ngầu. Ông bà ta
có câu: “Quen sợ lòng sợ dạ, lạ sợ áo sợ quần”. Nhìn nó không có vẻ gì là người
tốt.
Bảo bực
bội:
- Nè, sao
tự nhiên em lại nổi khùng với chị. Ừ, đúng là chị sai khi tò mò về gia đình em.
Nhưng có nhất thiết em phải quát tháo như vậy không hả? Em đáng tuổi em của chị
đó. Hỗn hào.
- Ha ha. -
Đăng đột nhiên bật cười. - Nói chuyện với chị thú vị ghê. Thôi, cụng ly nào.
***
- Là lá
la…
Bảo khệnh
khạng đi ra ngoài quán bar vừa đi vừa hát lá la. Đăng đi theo sau lắc đầu. Nghe
đồn bà chị này uống ba chai rượu Tây không say mà giờ say khướt như vậy.
- Lá la…
Bảo đang
nghêu ngao hát thì đứng khựng lại khi thấy Hải Anh khoanh tay ngồi trên xe máy
dựng trước quán bar. Cô nhăn mặt quay ngoắt rón rén định đi vào trong quán thì
nghe tiếng Hải Anh vang lên sau lưng:
- Bảo, lên
xe anh chở về.
Bảo nhìn
nhóc Đăng híp mắt, nhăn mặt. Cô không muốn anh chở về. Trời ơi, sao anh lại ở
đây? Bộ dạng của cô lúc này có phải là hơi nổi loạn không? Không phải, nói đúng
ra là ăn chơi thì đúng hơn.
- Còn đứng
đó làm gì. Lên xe anh chở về.
Bảo quay
lại cười xòa, xua hai tay:
- Anh à… Em
có xe mà… Không… Không cần… anh phải chở
em về đâu.
- Em đi
lấy mũ đi.
Hải Anh
cười mà như không cười, nhìn ánh mắt anh trông rất ngầu và đáng sợ. Bảo gục gặc
đầu rồi quay người định đi lấy mũ thì Đăng bước tới thì thầm vào tai cô:
- Bồ chị
hả? Đứng đây đi. Để tôi đi lấy mũ cho.
- Bồ đâu
mà bồ? Ảnh là anh trai của bạn chị đó… - Bảo đập lên vai Đăng một cái. - Thôi,
đi lấy mũ nhanh giùm đi.
Rồi Bảo
chạy lại chỗ Hải Anh cười toét:
- Anh ơi,
anh cũng đi uống rượu hả?
Sau đó, cô
ngồi lên xe, hai mắt nhắm nghiền, ngã ập vào lưng Hải Anh. Đăng cầm mũ bảo hiểm
chạy ra đưa cho Hải Anh:
- Nhờ anh
chở chỉ về giùm tôi.
- Ừ. - Hải
Anh lạnh lùng đáp lại.
Sau khi
Đăng đi rồi, anh quay lại nói với cô nàng say rượu:
- Con gái
mà ngồi uống rượu với đàn ông con trai coi vậy được không?
Bảo choàng
hai tay ôm Hải Anh không trả lời, đầu dựa vào lưng anh. Thực ra việc ôm một
người đàn ông trong tình trạng say xỉn như thế này còn đáng ngại hơn. Hải Anh
thấy lúng túng khi bị Bảo ôm chặt.
- Bảo, dậy
đội mũ vào em. - Anh nói.
- Cứ để
đầu trần cho mát. - Cô lèm bèm.
Hải Anh
phải gỡ tay cô ra rồi quay lại đội mũ cho cô. Nhìn Bảo lúc này không giống cô ngày
thường chút nào. Tại sao anh lại phải khổ sở như vậy chứ? Có lẽ tại vì nhìn mặt
thằng nhóc kia anh không tin nó là người tốt. Trước giờ anh vốn không bao giờ
để ý đến mấy cô nàng say bét nhè ngồi uống rượu với mấy thằng quậy. Nếu Bảo
không phải là bạn của Đại thì anh đã lờ đi rồi.
- Đi đi
anh... Là lá la… - Bảo ôm chặt Hải Anh.
***
Chở Bảo về
nhà, Hải Anh thấy má Bảo đang đứng trước cửa lo lắng. Dù sao cũng đã gần nửa
đêm, bà mẹ nào mà chẳng cuống cuồng lo cho con gái nếu chưa thấy có mặt ở nhà.
Thấy Hải Anh dựng xe trước quán, má Bảo chạy vội ra giúp anh đỡ cô xuống xe.
- Trời
đất… Cái con nhỏ này… nặng quá.
Hải Anh cõng
Bảo vào trong quán nghe má cô nói:
- Phòng
Bảo ở trên gác con à.
Anh lại
phải cõng cô lên trên gác, thả xuống giường.
- Con gặp
bé Bảo ở quán bar HP. Thấy Bảo say quá nên con chở về cho an toàn. Xe vẫn để ở
bar cô à.
Má Bảo
cười nói:
- Cô cảm
ơn con nghen. Mà con là ai vậy?
- Dạ, con
là Hải Anh, anh trai của Đại.
- À…
- Thôi,
con về nghen cô.
- Ờ ờ. Con
về cẩn thận nghen.
***
- Anh Heo Boo, em rất thích anh. Anh cool
nhất trong số những người con trai em biết. Thích anh từ năm lớp mười, nhiều
năm trôi qua rồi vẫn thấy rất thích anh. Em từng có hai người yêu. Thế rồi sao?
Cả hai đều bỏ rơi em. À… Không phải. Chỉ có Đại bỏ rơi em còn gã Thiện thì muốn
dâng em cho lão sếp già… Rất may là em đã thoát được…Ha ha ha… Nhờ nhóc Đăng đó
anh…
- AAAAAAA! Sài Gòn mát quá… Là lá la.
Hải Anh
nằm xuống giường nhớ lại những gì Bảo nói với anh trên đường về. Lúc nhắc lại
hai người cô từng yêu, anh nghe thấy những tiếng nấc. Anh không biết phải nói
gì nên chỉ có thể im lặng lắng nghe cô nói. Bảo nói thích anh từ năm lớp mười
nhưng thậm chí anh còn không nhớ cô bé tóc xù là ai. Bảo còn nói có lần đi nhặt
rác thấy anh hôn bạn gái sau dãy phòng học A ở trường cấp ba. Rồi anh đi thi
học sinh giỏi cấp thành phố, cấp quốc gia và sau đó là kỳ thi đại học đều có
một cô bé tới nhà thờ cầu nguyện cho anh thi đạt kết quả cao. Nếu Bảo không say
rượu thì có lẽ suốt cuộc đời này anh cũng không biết những điều đó.
Anh cũng
từng có vài người yêu, các cô nàng yêu anh vì nghĩ rằng anh sẽ đưa họ đến những
nhà hàng sang trọng của chú anh, đến siêu thị M&A và chỉ việc rút thẻ ra
tính tiền giống như những anh chàng nhà giàu thường làm vậy trên phim. Trước
khi quen anh, họ không bao giờ nghĩ rằng đến đồng xu 500 đồng anh cũng muốn
được thối lại cho bằng được. Quen anh rồi họ mới khám phá ra được một điều anh chẳng
có gì ngoài cái mác cháu trai của đại gia. Ông nội chỉ cho tiền học phí và
những khoản cần thiết. Nếu anh muốn đi xem phim, dẫn bạn gái đi ăn uống hoặc
mua những gì mình thích thì bắt buộc anh phải tự đi kiếm tiền bằng những công
việc part time. Rồi các nàng cũng đá anh vì xấu hổ do đã ba hoa quá nhiều với
bạn bè về anh, vì bị vỡ mộng và vì gì nữa thì anh không biết. Đến cô bé Nga
trong sáng thuần khiết cũng thay đổi. Khi đặt lên bàn cân anh chàng đại gia đi
xe siêu sang và một thằng đi xe Honda 67 thì sẽ biết được ngay sức nặng nghiêng
về bên nào. Anh đã quá mệt mỏi khi bị các nàng soi xem thực sự anh có bao nhiêu
tiền trong tài khoản, anh được thừa kế bao nhiều tiền từ ông nội, liệu anh có
cất siêu xe trong căn biệt thự đẹp đẽ nào đó hay không. Có lần anh đã ước ông
nội của anh chỉ là một người ông bình thường không bị gắn hai chữ “đại gia” vào
đằng trước tên của ông để anh cũng thoát khỏi các mác “thiếu gia”. Anh muốn tìm
được người con gái yêu anh chân thành giống như tình yêu của Hải Phượng dành
cho Huy nhưng chỉ toàn gặp những cô nàng thích soi đồ hiệu, xe cộ, biệt thự.
- Được ôm anh như vầy thiệt là thích. AAA!
Em ngửi thấy mùi xà phòng. Áo anh thơm mùi xà phòng…Hà hà…
Hải Anh
bật cười. Lúc nào say rượu Bảo cũng huyên thuyên cả buổi như vậy sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT