Hơn mười
giờ sáng, Bảo mới ngủ dậy. Cô lò dò đi xuống cầu thang vào phòng tắm đánh răng
rửa mặt. Bóp hết kem đánh răng trong ống, Bảo nói vọng ra ngoài nhà bếp có má
cô đang rửa rau:
- Má, hết
kem đánh răng rồi.
- Con đi
mua đi. - Má Bảo đáp.
Bảo súc
miệng rồi ra khỏi phòng tắm, đứng dựa tường, giơ tay ra:
- Má, cho
con tiền.
- Con có
nhiều tiền hơn má sao phải xin. Lấy tiền của con đi.
- Con đã
nói là con gửi ngân hàng hết rồi mà.
Má Bảo
ngừng tay, lấy từ trong túi quần ra mấy chục ngàn lẻ đưa cho cô:
- Tiền
đây. Đi mua đi. Mua luôn chục ngàn hành khô và gói bột giặt.
Bảo cầm
tiền đếm đếm, lẩm bẩm:
- Không
biết có đủ không nữa.
- Tối qua
có chuyện gì mà con uống say mèm vậy? Thằng Hải Anh chở con về nhà rồi phải
cõng con lên trên gác. Đẹp mặt chưa.
- Má nói
ai chở con về? - Bảo tròn xoe mắt ngạc nhiên.
- Thằng
Hải Anh, anh thằng Đại.
Cô ngẩn
người. Tối qua Hải Anh chở cô về chứ không phải thằng nhóc Đăng sao? Kỳ lạ vậy
nhỉ? Rõ ràng cô ngồi uống rượu với Đăng thì nó phải chở cô về chứ sao lại là
anh.
- Con
không nhớ gì hả?
- Con
chẳng nhớ gì cả. Con tưởng thằng kia chở con về.
- Trời
đất. - Má Bảo đứng phắt dậy mắng cô. - Sao mày lại đi uống rượu với mấy thằng
đàn ông lạ hoắc lạ huơ lỡ có chuyện gì thì sao?
- Má cứ lo
xa. - Bảo đút tiền vào túi quần. - Bạn con đó má. Giờ con qua tiệm tạp hóa nha
má.
Bảo ra
khỏi nhà nhưng chưa đi vội mà đứng dưới mái hiên đút tay vào trong túi quần.
Sao tối qua lại là Hải Anh đưa cô về? Đúng là trong cuộc sống chuyện gì cũng có
thể xảy ra.
- Sao chưa
đi mà còn đứng đó? Đi mua nhanh rồi về cuốn chả ram. - Má Bảo từ dưới bếp đi
lên nói to.
- Dạ, con
đi liền nè.
Bảo trả
lời rồi choàng mũ áo lên đầu, đi thẳng tới quán tạp hóa.
***
Đâu rồi
nhỉ? Rõ ràng mình để nó ở đây mà.
Bảo kéo ngăn
kéo cô vẫn thường để cuộn kim chỉ nhưng không thấy đâu. Kéo tiếp tất cả các
ngăn kéo ra Bảo cũng không thấy. Cô cần kim chỉ để may lại cái bao gối bị sứt
chỉ.
Điện thoại
chợt phát nhạc inh ỏi. Bảo cầm điện thoại lên bấm nút nghe:
- Alo.
- Tôi nè. -
Đại cười he he. - Tôi đang ở Singapore.
Chiều bà ra sân bay đón tôi.
- Ông kia!
- Bảo bực dọc. - Ông là ông hoàng hay sao mà lần nào ra nước ngoài ông cũng bắt
tôi tháp tùng ông ra tận sân bay rồi lúc về lại bắt tôi ra sân bay nghênh đón.
Ông làm như tôi rãnh lắm đó.
- Bà đang
rãnh mà. Ngồi nhà chơi không chớ có làm gì đâu.
- Ai nói?
Tôi phải phụ má tôi bán quán nhậu.
- Đi một
chút rồi về bán tiếp.
- Thôi
được rồi, tôi sẽ ra sân bay đón ông. Mà ông có quà gì cho tôi không vậy?
- Có,
nhiều lắm.
Cúp máy,
Bảo chạy xuống, đứng giữa cầu thang hỏi má:
- Má có
thấy cuộn kim chỉ của con bỏ đâu không má?
- Ở trong
phòng má đó. Má lấy may lại nút áo.
- Má lấy
sao không nói với con một tiếng.
- Sáng nay
con ngủ say như chết gọi có dậy đâu.
Bảo cười
he he chạy xuống phòng má lấy cuộn kim chỉ rồi bay lại lên gác. Má Bảo quát:
- Bảo,
định chừng nào cuốn chả ram?
Bảo nói
vọng xuống:
- Chút nữa
con cuốn.
- Mày nói
câu đó nãy giờ ba lần rồi đó.
Ngồi trên
gác, Bảo nheo mắt xỏ chỉ nghĩ tới chuyện tối qua. Cô đang thắc mắc không biết
liệu cô có lảm nhảm gì với Hải Anh không. Cô chẳng nhớ gì cả.
***
Sau khi về
nhà nội, Đại mở valy tống cho Bảo cả đống quà. Quần áo, giày dép, bút máy, sổ
tay… Cô ngạc nhiên hỏi:
- Sao ông
mua cho tôi nhiều vậy?
- Bà thích
không?
- Thích
nhưng mà nhiều quá…
- Bà thích
là được rồi.
Đại cắt
ngang lời cô rồi đi vào phòng tắm nói vọng ra:
- Bà giúp
tôi treo đồ vào tủ đi.
Bảo thả
đống quà xuống giường chạy lại treo quần áo của Đại vào tủ. Phòng của con trai
mà sáng sủa, sạch sẽ chẳng giống căn gác lộn xộn bừa bộn của cô. Hai căn phòng
hoàn toàn đối lập nhau về mọi thứ.
- Đại về
rồi hả? - Hải Anh bất ngờ đẩy cửa ra. - Mẹ và Katharine khỏe không?
Thấy có
mình Bảo trong phòng, anh lúng túng hỏi:
- Thằng
Đại đâu em?
- Dạ, Đại
đang tắm.
Bảo trả
lời rồi đi theo Hải Anh ra ngoài. Cô muốn cám ơn anh về chuyện tối qua.
- Anh Hải
Anh, cám ơn anh vì tối qua đã chở em về.
Hải Anh
cười nói:
- Không có
gì đâu em.
- Em tưởng
thằng Đăng sẽ chở em về. À anh nè… - Bảo hỏi nhỏ. - Tối qua lúc anh chở em về,
anh có nghe thấy em lảm nhảm gì không?
- Em ngồi
sau lưng anh hát mấy bài, đọc một bài thơ rồi ngủ khò.
- Ủa, em
có đọc thơ nữa hả?
- Ừ… - Hải
Anh cười một cái, hắng giọng, chuyên tông trầm trầm. - Người ấy dịu dàng, người ấy đẹp trai. Người ấy giống anh cũng hào hoa
phong nhã1… Anh nhớ được có hai câu.
Bảo bật
cười:
- Ha ha. Đó là bài thơ em
thích nhất. Không ngờ em lại đọc thơ nữa.
***
Buổi tối,
sau khi tiết mục rock cuối cùng được biểu diễn ở quán cà phê, Bảo bon chen lên
xin chữ ký của bốn thành viên trong nhóm nhạc rồi hỉ hả ra về với cuốn sổ trên
tay. Đại lặng thinh đi bên cạnh Bảo, nghe cô huyên thuyên:
- Nhóm
nhạc rock S.4 đã có một buổi biểu diễn thành công. Các chàng trai đều rất
tuyệt. Tôi thích nhất tay trống, thằng nhóc đẹp trai quá. S.4 ban đầu có tên là
S.5 được thành lập với năm thành viên trong đó có ca sĩ Linh Vy, dưới sự quản
lý của công ty B.A Entertaiment. Nhưng sau đó, công ty quyết định cho Linh Vy
solo và gây bão với single đầu tay. Thế là S.5 được đổi tên thành S.4 ra mắt
sau cô một năm và đang từng bước chinh phục trái tim của fan rock.
Đại quay
nhìn Bảo rồi bước tiếp. Cô đuổi theo không kịp liền kêu lên:
- Đi chậm
chút đi. Ông biết là chân tôi ngắn hơn chân ông mà.
Cả hai vào
tiệm bánh mỳ mua hai ổ bánh và hai lon nước ngọt rồi ra công viên ngồi ăn. Bảo
lại huyên thuyên về nhóm nhạc S.4:
- Chữ S có
nghĩa là Sài Gòn, con số bốn tức là bốn chàng trai đến từ Sài Gòn. Một cái tên
dễ nhớ. Anh chàng leader của S.4 rất tài năng. Trong album đầu tay của nhóm có
tới ba ca khúc do chính cậu ta sáng tác. Nam không những chỉ sáng tác cho
nhóm mà còn sáng tác cho cả đàn chị Linh Vy và các ca sĩ khác. Tôi bắt đầu thấy
hâm mộ S.4 rồi nha.
Bảo cắn
một miếng bánh mỳ rồi quay sang Đại:
- Ủa, sao
ông không nói gì hết? Ông không thích S.4 hả?
Đại mỉm
cười:
- Thằng
Anh Vũ chơi trống là em họ tôi đó.
Cô há hốc
miệng:
- Trời ơi,
sao ông không nói sớm. Hèn gì hồi nãy không thấy ông bon chen xin chữ ký.
Đại cầm
lon nước ngọt lên uống một ngụm. Anh không biết phải hỏi Bảo như thế nào về mối
quan hệ giữa cô và Hải Anh. Hồi chiều, anh nhìn thấy anh traivà Bảo đứng nói
chuyện với nhau rất vui vẻ. Lúc nãy trong tiệm bánh, khi cô rút ví ra tính
tiền, anh đã nhìn thấy ảnh của Hải Anh. Kẹp ảnh một người con trai trong ví thì
chắc chắn là Bảo thích người ta rồi. Giống như anh, màn hình điện thoại cũng là
hình cô, trong ví tiền cũng kẹp hình cô, trong phòng ngủ cũng treo hình cô.
- Bảo
thích anh Hai tôi hả? - Rốt cục Đại vẫn phải hỏi Bảo.
- Sao ông
biết? - Mặt Bảo đỏ bừng.
- Lúc nãy
bà rút ví tiền tôi thấy hình của ảnh. Bà thích anh Hai tôi từ bao giờ?
Bảo quay
mặt nhìn ra đường phố, lúng túng xoay xoay lon cô ca trong tay:
- Tôi
thích ảnh từ năm lớp mười. Mấy năm sau gặp lại tôi nhận ra mình vẫn còn rất
thích ảnh.
- Anh tôi
biết bà thích ảnh không?
- Biết.
Tôi đã tỏ tình và bị từ chối.
- Ừ, tôi
biết mà. - Đại quay sang. - Anh Hai không thích mẫu người như bà đâu. Ảnh thích
những cô gái sexy.
Bảo nhoẻn
cười nhìn lên bầu trời đêm:
- Ừ, chắc
là vậy… Ông có buồn không? Vì tôi thích Hải Anh.
- Bà hỏi
lạ thiệt. Người con gái mình yêu lại đem lòng yêu anh mình. Nếu là bà, bà có
buồn không?
Bảo khẽ
cười:
- Tối về
đừng có trùm mền khóc nha!
***
Đại không
về nhà nội mà đến căn hộ chung cư của Hải Anh đi tới ghế nệm nằm dài. Hải Anh
bước ra từ nhà bếp hỏi Đại:
- Ngủ hả?
Vào phòng thằng Huy mà ngủ.
Đại ngồi
bật dậy:
- Anh Hai,
nhà có rượu không?
Một lúc
sau, hai anh em ngồi dựa vào tường sau khi đã uống sạch hai chai rượu còn lại
trong tủ lạnh. Từ nhỏ tới giờ, Hải Anh luôn chiều theo mọi ý muốn của Đại, chỉ
cần không quá đáng là được. Hồi còn nhỏ, bà nội mua bánh kẹo về chia đều cho cả
hai anh em nhưng Hải Anh luôn nhường cho Đại nhiều hơn. Có đồ chơi mới anh cũng
nhường cho em chơi trước.
Đại cười
buồn:
- Em thấy Bảo kẹp hình anh trong ví.
Hải Anh quay sang cười:
- Chắc bé Bảo hâm mộ anh.
- Anh sợ em buồn nên không nói với em phải
không? - Đại ngả đầu vào tường. - Cổ nói đã tỏ tình với anh.
- Vì chuyện đó mà em uống rượu?
Đại quay sang nhìn Hải Anh:
- Anh đừng thích Bảo. - Anh nhấn mạnh từng
chữ. - Em rất thích cổ. Vì vậy, anh đừng thích Bảo nghen anh Hai.
***
Ánh nắng chói chang rọi qua khe cửa chiếu
thẳng vào mặt Bảo như trêu ngươi. Cô nheo nheo mắt rồi nằm quay mặt vào tường.
Mông bất ngờ bị đập mạnh một cái, Bảo hoảng hồn ngồi dậy. Trúc ngồi vắt vẻo trên
giường cười sặc sụa:
- Ha ha. Nhìn đầu tóc chị mắc cười quá.
Bảo vuốt lại tóc, liếc mắt:
- Ai ngủ dậy mà đầu tóc chẳng rối xù.
- Chị biết bây giờ là mấy giờ rồi không? -
Trúc dài giọng. - Hơn mười một giờ trưa rồi đó chị.
Bảo bước xuống giường nheo mắt tìm cột tóc
trên bàn:
- Tối qua chị thức khuya để viết. Viết tới năm
giờ sáng mới leo lên giường rồi làm một mạch tới giờ.
- Sao chị không đi ngủ sớm? - Trúc hỏi.
Bảo túm tóc lên cao quấn tròn lại sau đó
lấy dây cột tóc quấn quanh.
- Cảm hứng đến. Thế là viết như điên không
dừng được.
Trúc nhìn khắp phòng bừa bộn giấy và rác:
- Chị không dọn phòng hả?
- Tết dọn.
- Trời!!!
Đi xuống cầu thang, Bảo bị má túm cổ bắt
rửa rau. Cô nhăn trán nhíu mày làm ra vẻ phản đối nhưng vẫn bước lại vòi nước
có mấy bịch rau béo núc ních đang chờ. Bé Trúc chạy lại vui vẻ phụ cô.
- Em sắp đi học mà, để mình chị rửa được
rồi. - Bảo nói.
- Mới mười một giờ, còn sớm mà chị. - Trúc
đáp lại.
Bảo cười toe ngồi lựa rau má héo quăng vào
sọt rác. Trúc gần đây ngoan ngoãn hẳn không còn thấy nó đưa cô bản kiểm điểm để
nhờ ký tên nữa. Tối nào ra ban công Bảo cũng nghe thấy nó rì rà rì rầm học
thuộc bài. Con nhỏ đang chăm chỉ học và quyết tâm thi đậu Đại học hoặc Cao
đẳng.
Thấy má Bảo đi lên quán, Trúc thầm thì:
- Chị, Hoàng sắp đi Anh du học rồi.
- Hả? - Bảo ngạc nhiên. - Và nó vẫn chưa
biết tình cảm của em hả?
- Em định không nói.
- Con bé ngốc nghếch này. Phải nói cho nó
biết.
- Nói ra rồi cũng bị từ chối thôi, vậy thì
nói ra làm gì hả chị?
- Em xinh xắn, dễ thương thằng nào không
thích em chắc mắt thằng đó có vấn đề.
- Hôm qua có hai con nhỏ lớp mười tới tặng
quà cho Hoàng rồi hỏi “Anh có bạn gái chưa?”, Hoàng trả lời là chưa.
- Vậy em còn lo lắng gì nữa mà không dũng
cảm nói cho nó biết tình cảm của em.
- Bảo, rửa rau nhanh lên con.
Tiếng má Bảo vang lên làm hai chị em giật
mình vội hốt rau má đổ vào thùng xốp.
***
-
Woke up to the soud of pouring rain. The wind would whisper and I’d think of
you…
Bảo đeo headphone hát rống lên khi trời bắt
đầu đổ mưa. Trời mưa to sẽ át đi “giọng ca Chaien” của cô. Nếu trời nắng ráo
yên ắng thì thế nào con bé Trinh xấc láo nhà bên cũng hét toáng lên: “Im cho
người ta học bài coi!”. Cô ngồi trên ghế xoay nhìn mưa tạt vào ban công, mấy
chậu cây cảnh rung rinh trong gió thích thú khi được tắm mưa. Một vòng tay con
trai bất ngờ vòng qua vai làm Bảo giật mình nhảy ra khỏi ghế. Cô gỡ headphone
ra quát to:
- Tôi đã nói là ông đừng ôm tôi nữa mà sao
ông vẫn làm vậy? Tôi không thích.
Đại thản nhiên ngồi xuống giường cầm cuốn
tiểu thuyết lên đọc.
Bảo nói tiếp:
- Ông biết tôi có người trong lòng rồi mà
ông vẫn hy vọng chúng ta sẽ quay lại với nhau. Tôi đã nói tôi và ông chỉ có thể
là bạn được thôi.
Cô ngồi xuống ghế xoay, bực bội xếp lại xấp
A4:
- Làm quản lý nhà hàng mà toàn bỏ việc đi
chơi như ông sao anh Huy không đuổi việc ông nhỉ?
- Tôi thích tới đây nghe bà càm ràm. - Đại
đáp.
Bảo liếc mắt:
- Khùng!
Vì Đại đã biết Bảo thích Hải Anh nên cô hy
vọng anh sẽ từ bỏ ý định theo đuổi cô. Thế nhưng có vẻ như Đại càng quyết tâm
hơn. Không nói những lời tỏ tình bay bướm, Đại dùng hành động để thể hiện tình
cảm của mình. Anh tới phụ má Bảo bán quán nhậu, giúp cô rửa chén, úp ly. Thiếu
gia con nhà giàu ở nhà chẳng phải làm gì vậy mà tới quán nhậu xắn tay áo, ống
quần lau nhà. Bà nội và mẹ Đại mà thấy chắc đau lòng dữ lắm. Bảo đã hoàn toàn
bó tay trước anh chàng si tình này. Mọi lời nói của cô đều vô ích. Cô từng đọc
một câu chuyện. Có anh chàng vì muốn có được người con gái mình yêu mà anh ta
cứ rãnh là tới nhà cô gái, nhưng mà rất “cáo” không ngồi phòng khách lại xuống
nhà bếp nói chuyện với người nhà cô gái. Các anh chàng nào tới tán cô gái đó
đều được anh ta bưng nước lên niềm nở đón tiếp, khi ra về còn nói với mẹ cô gái
“thưa mẹ con về”. Chiến thuật đó cũng không tồi đâu.
Bảo nói to:
- Từ giờ trở đi ông không cần tới quán nhậu
phụ tôi và má tôi nữa. Đắt khách thì không sao nhưng quán ế òm mà ông cũng tới
sẽ chỉ khiến người ta nổi nóng.
- Tôi tới nhậu không được hả? - Đại hỏi.
Bảo thở hắt ra một cái:
- Ông từ bỏ đi.
- Từ bỏ cái gì?
Giọng Bảo trở nên gay gắt:
- Ông biết rồi còn hỏi. Tôi nói ông hãy từ
bỏ ý định theo đuổi tôi.
- Bà cũng đừng hy vọng anh tôi sẽ thích bà.
- Đại nhấn mạnh. - Bà không phải mẫu người anh tôi thích.
Bảo đứng phắt dậy giận dữ:
- Sao ông nói cứ như muốn xát muối vào tim
người khác vậy hả? Tôi bị Hải Anh từ chối đã buồn lắm rồi mà ông còn nói như
vậy.
- Bà tưởng bà không nói như xát muối vào
tim tôi chắc. Bà nói tui từ bỏ ý định rồi chúng ta chỉ có thể là bạn. Sao bà
không cho tôi một cơ hội?
Bảo mím môi rồi nói:
- Ông từng làm tôi bị tổn thương. Tôi đã tha
thứ cho ông và chúng ta quay lại làm bạn bè như trước đây. Tôi thấy rất tốt,
rất vui vẻ. Và tôi thích hai đứa mình cứ như vầy thôi. Mãi mãi là bạn. Sao ông
không hiểu tôi?
***
Hải Anh về đến chung cư lúc hơn mười một giờ
đêm. Huy lại hẹn anh đi uống rượu, thế là hai anh em ngồi lai rai ở quán nhậu
vỉa hè. Ra khỏi thang máy, anh đi về phía căn hộ của mình thì thấy Đại ngồi
trước cửa khắp người nồng nặc mùi rượu.
Hết em họ tới em ruột mượn rượu để giải
sầu, Hải Anh thấy mệt mỏi thay cả hai. Uống rượu nhiều không tốt cho sức khỏe.
Nội đã dặn vậy rồi mà sao mấy thằng này không chịu nghe.
Anh lai vai Đại:
- Đại, dậy đi.
Đại choàng tỉnh, cười khì khì:
- Anh Hai về rồi hả?
- Em thành bợm nhậu từ lúc nào vậy?
Bước vào nhà, Đại ngả người ngay xuống ghế
sofa, đưa tay lên vò đầu. Hải Anh đưa cho Đại khăn mặt và cốc nước cam ép rồi
ngồi xuống nệm.
- Đi xe máy về hả?
- Dạ.
- Lần sau nếu có uống ở đâu thì đi taxi
hoặc gọi anh tới chở về.
- Anh Hai, em đâu còn con nít mà làm vậy.
- Anh không muốn phải tới nhà xác nhận mặt
mày. - Hải Anh bực bội.
- Anh nói nghe ghê quá.
Hải Anh nghiêm mặt nhìn Đại. Năm anh lên
năm, anh thấy ông nội phải tới bệnh viện để nhận mặt ba anh. Chắc điều đó khủng
khiếp lắm. Bà nội ngất lên ngất xuống còn mẹ anh thì khóc suốt. Ba gặp tai nạn
vì rượu và tốc độ. Bà nội đã dặn đi dặn lại nếu có uống rượu thì không được lái
xe. Thằng này cứ muốn làm người khác phải lo lắng cho mình.
- Em mệt rồi thì vào phòng ngủ sớm đi.
Hải Anh đứng dậy định đi vào phòng thì câu
nói của Đại sau đó làm anh phải dừng bước chân.
- Anh Hai, anh có bạn gái đi. Chỉ cần anh
có bạn gái thì Bảo sẽ thôi không còn hy vọng gì nữa.
Hải Anh quay người lại nhìn thằng em mà anh
rất mực yêu thương. Nó đề nghị anh có bạn gái bằng giọng bức xúc thấy rõ. Nó
làm như anh là tảng đá ngáng chân nó đến với người con gái mà nó yêu, chỉ cần
hòn đá tự dịch chuyển là mọi chuyện sẽ suôn sẻ.
- Mày có chắc là chỉ cần anh có bạn gái thì
Bảo sẽ chấp nhận tình cảm của mày?
Đại gục gặc đầu:
- Em không biết.
Thằng ngốc. Không biết mà còn đề nghị anh
mình có bạn gái đi. Không đủ tự tin thì quên con bé đi. Cảm xúc chứ có phải cái
tivi quạt máy đâu mà nghĩ rằng có thể điều khiển được nó. Hôm trước nó nói anh
đừng thích Bảo. Hôm nay nó nói anh có bạn gái đi. Ngày mai có lẽ nó sẽ nói anh
hãy lấy vợ đi. Chẳng lẽ nó muốn anh đi với một cô gái mà trong tim không hề gợn
lên bất kỳ cảm xúc nào.
- Mày quá đáng lắm. Vì một đứa con gái mà
mày…
Hải Anh không nói gì nữa khi thấy Đại ngồi
khóc. Cái thằng… Đàn ông con trai mà ngồi khóc sướt mướt như con gái.
- Anh Hai, em yêu Bảo. Em rất yêu cổ. Anh Hai
có hiểu được cảm giác của em khi người con gái em yêu lại đem lòng yêu anh trai
mình không? Em biết anh không có lỗi gì trong chuyện này nhưng không hiểu tại
sao em thấy rất khó chịu, bực bội trong người. Từ nhỏ tới giờ em luôn bị người
ta đem ra so sánh với anh. Anh đẹp trai hơn em, học giỏi hơn em, năng động hơn
em, đến bà cô thư viện khó tính ở trường cấp ba cũng thích anh. Tất cả mọi
người ai cũng thích anh. Nhiều lúc em ước gì em không có người anh trai như anh…
1 Hai câu thơ trong bài thơ Người ấy không là anh của tác giả Nguyễn Thị Hải Yến
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT