Sáng Chủ Nhật đẹp trời. Nắng lách qua khe cửa hắt một luồng sáng trong suốt lấp lánh vào tận giường của Bảo. Cô nheo mắt choàng tỉnh rồi nhảy xuống giường. Sắp trễ giờ lễ ở nhà thờ và cô còn có một cuộc hẹn với Hải Anh. Cô chủ động hẹn anh đi uống cà phê bệt, anh đồng ý ngay. Vậy mà cô cứ nghĩ rằng anh sẽ đề nghị đến một quán cà phê nào đó như Gõ Cóc Cóc chẳng hạn. Anh nói rất thích không gian Sài Gòn thu nhỏ ở Gõ Cóc Cóc còn gì. Tim Bảo đập rộn rã. Đây là cuộc hẹn chính thức của hai người độc thân trong đó có một người yêu thầm người kia.

Bảo mặc áo sơ mi trắng rộng thùng thình, quần caki đen, đội mũ rộng vành, tóc bồng bềnh mềm mại. Vì là ngày Chủ Nhật nên khá vất vả Bảo mới chen lên được xe buýt. Cô ngồi ghế gần cửa sổ, và dĩ nhiên cô phải chạy tới thật nhanh mới giành được. Chợt nhận ra có một chị mang bầu đang phải đứng, Bảo vội đứng dậy nhường ghế cho chị, nhận lại được nụ cười trìu mến trên môi chị ấy.

Xe buýt dừng ở trạm gần nhà thờ Đức Bà, Bảo xuống xe đi nhanh tới nhà thờ để kịp tham dự thánh lễ. Tan lễ, cô chạy tới công viên dáo dác tìm Hải Anh. Ánh nắng chói chang rọi qua kẽ lá chiếu xuống vành mũ. Bảo ngơ ngác đứng giữa công viên đông nghịt. Đột ngột có một ly cà phê chìa ra trước mặt, Bảo quay sang nhìn thấy Hải Anh liền cười tít mắt:

- Em tưởng anh về rồi.

- Anh đi lễ ca trước em, qua đây ngồi chờ nãy giờ nè.

- Hì, em dậy muộn. - Bảo thành thật. - Xin lỗi anh nghen.

Công viên toàn người trẻ, ngồi nói chuyện cười đùa. Hải Anh và Bảo ngồi bệt trên cỏ, dưới những tàng cây xanh ngắt. Bảo cười sung sướng với vẻ mặt vô cùng mãn nguyện. Nếu đã không còn rào cản gì nữa thì cô có quyền theo đuổi anh. Mỗi lần gặp anh, tim cô cứ đập loạn cả lên. Cô không còn trẻ con với những cảm xúc chưa kịp gọi tên nữa. Sau nhiều năm, những cảm xúc ấy lại được đánh thức và cô biết đó là tình yêu.

Ngẩng đầu ngắm nhà thờ Đức Bà, Bảo cười vu vơ:

- Sài Gòn đẹp quá!

- Ừ! - Hải Anh nhìn Bảo cười.

Cô quay sang hỏi:

- Anh nè, hồi học cấp ba, anh có nhớ một con nhỏ tóc màu hạt dẻ uốn xù lên hay bị thầy Tuấn bắt lên văn phòng ngồi uống nước trà không?

Hải Anh lắc đầu:

- Lâu quá rồi nên anh cũng không nhớ nữa. Mà đó là em hả?

Bảo cười hì hì:

- Dạ. Em thấy anh ngồi với bí thư các lớp, trao đổi sôi nổi về hoạt động Đoàn. Bên này, mấy thằng bạn và em ngồi im như thóc nghe thầy phổ biến nội quy rồi sau đó cặm cụi viết bảng kiểm điểm. Đứa nào cũng ngán ngẩm.

- Sao mấy đứa không lo học hành mà chỉ lo quậy phá cúp học?

Bảo khẽ thở dài:

- Hầu hết mấy đứa tụi em đều có ba mẹ bỏ nhau còn không thì mải lo làm ăn kiếm tiền không quan tâm tới tụi em. Có mấy đứa nghiện game nặng, rủ theo cả đám ham vui. Lên lớp mười một có cô giáo chủ nhiệm tâm lý, tụi em nể cô nên cũng chăm chỉ hơn một chút.

Rồi cô cười toe hỏi Hải Anh:

- Anh biết ước mơ của em hồi đó là gì không?

- Trở thành nhà văn nổi tiếng hả? - Hải Anh nở nụ cười.

- Không phải. - Bảo nhoẻn cười. - Em muốn trở thành một cô giáo. Nhưng cuối cùng lại chẳng thực hiện được. Em thi rớt Đại học Sư Phạm, má bắt em học Cao đẳng Kế toán để dễ xin việc.

- Vậy hả?

- Em còn ước có một cái máy ảnh để chụp hình anh… - Bảo thầm thì.

- Chụp hình anh? - Hải Anh ngạc nhiên.

- Vì em… thích anh.

Hai má Bảo nóng ran sau câu nói đó. Cô không dám nhìn Hải Anh mà ngó lơ sang chỗ có một thằng nhóc đang ôm đàn guitar, hát nghêu ngao.

- Sài Gòn giấu em kỹ quá. Để đến khi anh tìm ra. Em yêu người ta mất rồi. Anh khẽ cười nụ cười vu vơ. Giấu che đi nỗi buồn vô cớ…

Bảo nhịp chân theo giai điệu rồi hát bè cho thằng nhóc. Nhóc ta nhìn cô cười. Âm nhạc cất lên khi ngôn ngữ đã bó tay. Thực sự Bảo đang rất xấu hổ, và cô chỉ có thể hát để giấu đi vẻ thẹn thùng hiện rõ trên mặt mình. Đôi khi những lời yêu vẫn rất khó nói ra thành lời. Có những người vì không dám nói ra tình cảm chất chứa trong lòng đã để tuột mất cơ hội có được một nửa của mình. Bảo không muốn cứ mãi là người chậm chân, chỉ biết đứng nhìn anh thuộc về người khác. Anh không chỉ là người yêu lý tưởng mà còn là thần tượng của cô. Những ngày mưa trút xuống thành phố, Bảo khao khát có một bàn tay ấm áp nắm lấy tay mình. Từ khi gặp lại Hải Anh, cô muốn người đó là anh. Khi thấy bên cạnh anh có một cô gái xinh đẹp, cô che giấu nỗi buồn bằng nụ cười bình thản, tự an ủi bản thân rằng: “Sài Gòn giấu anh kỹ quá, để đến khi em tìm ra, anh yêu người ta mất rồi!”. Và lòng cô vẫn luôn nhói đau.

Thằng nhóc lại dạo đàn, hát ca khúc Sài Gòn cafe sữa đá. Bảo quay sang nhìn Hải Anh cười ngượng nghịu. Anh nở nụ cười tỏa nắng, tóc anh óng ánh dưới ánh nắng. Bảo chờ đợi một câu trả lời. Nhưng Hải Anh lại nói:

- Thằng Đại rất thích em.

Bảo cười vu vơ:

- Em biết. Đại từng là bạn trai của em. Và giờ Đại muốn hai đứa quay lại với nhau. Nhưng em chỉ coi Đại là bạn thôi.

Hải Anh im lặng nhìn cô.

- Em thích anh từ hồi em học lớp mười nhưng bởi vì anh đã có bạn gái nên em tự động rút lui. Gặp lại anh thì đã mấy năm sau rồi, trái tim em lại một lần nữa rung động trước anh. Thấy bên cạnh anh có một cô gái rất xinh đẹp và quyến rũ, em nghĩ có lẽ mình không có cơ hội nên tự nhủ phải giấu kín tình cảm của mình.

Cô nheo mắt cười rồi nói tiếp:

- Nghe anh nói đã chia tay bạn gái, anh không biết em vui sướng như thế nào đâu. Em biết như vậy có hơi ích kỷ nhưng vì thích anh nên em muốn “nối sợ dây dài” và nói cho anh biết tình cảm của mình.

Bảo uống cà phê nhìn Hải Anh bằng ánh mắt sáng lấp lánh. Anh cười nói với cô:

- Rất cảm ơn tình cảm của em. Nhưng anh chỉ coi em là bạn gái của em trai anh.

***

Mặc dù đã chuẩn bị trước tinh thần nếu có bị từ chối thì sẽ buồn ít thôi, vậy mà Bảo vẫn thấy đau nhói ngay tim. Hải Anh đề nghị để anh chở cô về nhưng cô lắc đầu rồi bỏ chạy, nước mắt trào ra nóng hổi hai bên má. Đây là lần đầu tiên Bảo dũng cảm tỏ tình với một người con trai và cũng là lần đầu tiên bị người ta từ chối tình cảm. Rốt cục cô vẫn nghèo rớt tình yêu. Chỉ trong vòng chưa đầy ba ngày mà Bảo bị tới hai cú sốc. Cuốn tiểu thuyết thứ ba không được xuất bản. Người mà cô yêu nói với cô: “Anh chỉ coi em là bạn gái của em trai anh”. Cô có cảm giác như mình bị lạc vào hoang đảo. Tâm trạng của cô lúc này thật giống như trong ca dao: “Chiều nay có kẻ thất tình. Tựa mái mái đổ, tựa đình đình xiêu”.

Trời nắng đẹp nhưng Bảo chỉ nhìn thấy trước mắt một màu xám xịt và âm u. Cô đi lang thang trên đường phố, nước mắt vẫn rơi mặc cho những người hiếu kỳ nhìn vào mình. Các cô bạn của cô có thể dễ dàng tìm được một người đàn ông sinh ra để dành cho mình nhưng sao đường tình duyên của cô lại trắc trở như vậy.

Đường phố xe cộ qua lại tấp nập, tiếng còi xe chát chúa vang lên bên tai nhưng dường như không mấy tác động đến tâm trạng của Bảo. Cô đi vào trong hẻm. Con hẻm này không rộng bằng hẻm nhà cô, nắng không rọi tới, mát rượi. Cô đi ngang qua những ngôi nhà san sát nhau, nghe giai điệu một ca khúc Hàn Quốc phát ra từ ban công. Cô bước tiếp thấy có bà mẹ đứng giũ quần áo trẻ em phành phạch ngay góc sân nhỏ hẹp, đứa con đang tập đi lững chững mang đôi giày kêu chít chít ôm chân mẹ. Rồi Bảo thấy những gia đình có ba mẹ cùng con cái, hoặc là họ quây quần trước nhà coi ti vi, hoặc là đang dọn cơm, hay người ba cõng con trên vai còn người mẹ cầm chén cơm đi theo cười khúc khích. Những gia đình hạnh phúc, ấm êm. Những ngôi nhà đầy ắp tình yêu thương.

Chui vào hẻm để cảm nhận hơi thở cuộc sống thật gần gũi, một nhịp sống rất đời thường. Khói bụi, tiếng ồn, những vồn vã tấp nập đều được bỏ lại đằng sau.

Sau một hồi đi bộ lòng vòng, nước mắt Bảo đã khô rát trên má, chân mỏi nhừ. Cô ra khỏi hẻm đi xe ôm về nhà, kết thúc một buổi sáng nhiều cảm xúc.

Lúc chiếc xe ôm thả Bảo trước quán nhậu, cô thấy bà Sáu bán tạp hóa ngoài đầu hẻm ngồi buôn chuyện với cô hàng xóm sát nhà cô. Mấy bà cô nhiều chuyện hay bàn tán nhà này có đứa con gái bỏ nhà đi theo trai, nhà kia có thằng con trai dại gái… chuyện gì các bà các cô cũng có thể buôn được. Bảo trả tiền xe ôm, gật đầu chào bà Sáu và cô Châu rồi lẳng lặng đi vào nhà nhưng khi nghe loáng thoáng người bà Sáu đang nói tới, cô liền đứng sững lại.

- Con nhỏ Hải Phượng bị hai thằng du côn đi Exciter đạp xe ngã cái rầm, tui thấy chạy ra quớ làng xóm thì nghe một thằng nói to, mày mà còn giựt chồng người khác thì coi chừng cái mặt mày không còn lành lặn đâu. Tui nghe mà hết hồn. Con nhỏ ngoan ngoãn là vậy mà đi giựt chồng người ta hồi nào trời.

- Nó đi sớm về khuya ai mà biết.

- Chớ cái thằng đi xe Wave hay chở nó về là thằng nào?

- Chắc nó bỏ rồi. Mấy bữa nay đâu thấy thằng đó tới chở nữa đâu.

Bảo chạy tới hỏi ngay:

- Bà Sáu, chị Phượng giờ ở đâu vậy bà Sáu?

- Nó được người ta đưa vô bệnh viện rồi con. Nó bị chảy máu đầu.

Bảo hốt hoảng rút điện thoại gọi ngay cho Huy:

- Anh Huy, anh đang ở đâu vậy? Chị Phượng bị đánh ghen gần nhà… Trời ơi, anh không biết hả?

Cúp máy ngay sau đó, Bảo chạy vào nhà lấy xe máy phóng tới bệnh viện. Chuyện này là sao chứ? Làm gì có chuyện Hải Phượng giựt chồng người khác.

***

Vào bệnh viện, Bảo hỏi tùm lum cuối cùng cũng tìm thấy phòng của Hải Phượng. Thấy Bảo, Phượng òa khóc nức nở. Đầu Phượng quấn một vòng băng trắng toát, tay cũng được băng bó lại. Cô nắm chặt tay Bảo, nghẹn ngào:

- Chị… sợ quá… Bảo ơi… Chị… sợ…quá…

Mấy phút sau, Huy đẩy cửa lao vào. Phượng gào lên:

- Anh cút ra khỏi đây ngay cho tôi. Đi đi. Tôi không muốn nhìn thấy mặt anh nữa. Anh đi đi.

Rồi cô nằm vật xuống giường, quay lưng lại, cả người run rẩy.

- Phượng…

Sau khi sững người trước thái độ của bạn gái, Huy lao tới ôm cô mặc cho Hải Phượng giằng co dữ dội.

- Phượng, em hãy nghe anh nói. Bình tĩnh lại, nghe anh nói.

Hải Phượng vung tay tát Huy một cái thật mạnh rồi gào lên:

- Đồ khốn. Anh là đồ khốn. Tôi không muốn nhìn thấy mặt anh nữa. Anh đi đi.

Các y tá chạy tới nhắc nhở phòng 101 không được làm ồn. Bảo vội đẩy Huy ra khỏi phòng:

- Anh Huy, anh ra ngoài đi. Mà thôi, anh về đi. Chị Phượng không muốn nhìn thấy mặt anh nữa thì anh về đi. Em năn nỉ anh đó.

- Ừ, được rồi. - Huy nhìn Hải Phượng bằng ánh mắt đau khổ. - Anh sẽ chờ ở ngoài. Em chăm sóc cổ nghen.

Bảo đóng cửa rồi bước tới giường. Phượng nằm quay lưng lại khóc rấm rứt. Bảo không dám hỏi đã có chuyện gì xảy ra nhưng cô lờ mờ đoán ra người tuyên bố Hải Phượng giựt chồng mình chỉ có thể là cô gái tên Quỳnh, người được gọi là vợ sắp cưới của Huy. Phụ nữ một khi đã lên cơn ghen thì không biết họ sẽ làm tới những chuyện gì. Huy đã để chuyện này xảy ra nên người đáng trách nhất vẫn là anh. Làm đàn ông mà không bảo vệ được người con gái mình yêu nhất thì thật đáng xấu hổ. Người đáng trách tiếp theo là Bảo. Cô đã giấu giếm mọi chuyện.

- Chị, em xin lỗi. - Bảo nói nhỏ. - Em biết hết tất cả mọi chuyện nhưng giấu không nói cho chị biết. Em cứ nghĩ anh Huy sẽ nói với chị.

- Đồ xấu xa… - Phượng gằn giọng.

- Chị…

- Anh ta là đồ xấu xa. Giờ chị muốn ở một mình. Em đi về luôn đi.

Bảo khẽ thở dài. Tại sao cô lại tự chui đầu vào chuyện này cơ chứ. Nếu cô kể hết mọi chuyện cho Hải Phượng biết thì sự việc đâu đã đến nước này.

- Em xin lỗi. - Bảo cố vớt vát.

- Chị đã nói em đi về đi mà. - Giọng Hải Phượng gay gắt.

Lúc Bảo đẩy cửa bước ra ngoài, Huy chạy ngay tới hỏi:

- Hải Phượng sao rồi em?

- Chỉ nói muốn ở một mình. - Bảo buồn bã nói.

Huy và Bảo ngồi trên băng ghế ngoài hành lang nhìn các y bác sĩ đi qua đi lại. Anh vò đầu mấy cái nói với Bảo:

- Sáng nay Phượng tới biệt thự của anh tát anh hai cái rồi bỏ về. Không ngờ sau đó lại xảy ra chuyện này. Hình như Quỳnh đã đến gặp cổ và nói gì đó. Anh bức bối quá không nghĩ được gì nữa.

- Cô vợ chưa cưới của anh ghê ghớm quá. - Bảo nhăn mặt. - Thuê cả xã hội đen tới dằn mặt chị Phượng.

- Anh vừa gọi cho nó, nó nói làm vậy vì yêu anh, rằng Hải Phượng chỉ yêu tài sản của nhà anh chớ cổ không yêu anh. Con khùng!

- Chuyện này anh tự giải quyết đi. Em không chắc chị Phượng có tha thứ cho anh hay không nhưng anh hãy bảo đảm rằng không ai dám đụng tới chỉ lần thứ hai.

- Ừ, anh biết rồi.

Bảo đứng dậy tìm chìa khóa và thẻ giữ xe:

- Giờ em phải về nhà ăn cơm, có gì chiều em ghé qua. Anh gọi cơm cho chị Phượng nghen.

- Anh nói người trong nhà hàng mang tới rồi.

- Giờ chỉ đang bị kích động nên tốt nhất anh đừng vào trong, nhờ y tá mang vào giùm nghen. Em về đây.

- Ừ!

Bảo chào Huy rồi bước trên hành lang dài của bệnh viện. Trong cuộc sống chuyện gì cũng có thể xảy ra. Con người ta phải dũng cảm đối mặt với mọi chuyện kể cả trong tình huống xấu nhất. Cô không việc gì phải đau khổ vật vã chỉ vì bị từ chối tình cảm. Thất tình là chuyện bình thường như con đường mình đi hằng ngày, có phải chuyện gì ghê ghớm khủng khiếp lắm đâu. Bây giờ chuyện của Hải Phượng mới đáng để lưu tâm. Chắc Phượng đau khổ lắm. Huy lừa dối cô nhiều chuyện như vậy cơ mà. Nếu là Bảo, cô cũng khó có thể tha thứ cho anh.

***

Về đến nhà, Bảo đi thẳng xuống nhà bếp lục cơm nguội. Má Bảo đang làm lòng heo. Bảo múc cơm đầy nhóc ra tô, chẳng buồn hâm lại vì quá đói.

- Con Phượng sao rồi con? - Má Bảo hỏi.

- Chị Phượng bị thương nhẹ ở đầu, tay chân chỉ bị trầy xước sơ sơ thôi má. -Bảo trả lời.

- Tội nghiệp con nhỏ. Đúng là mấy thằng ác ôn… Mà thằng Huy có vợ rồi hả con?

- Vợ chưa cưới thôi, ba mẹ anh Huy bắt ảnh cưới chớ ảnh cũng có muốn đâu.

- Ờ. - Má Bảo ngừng tay ngẩng đầu lên.- Ủa, sao không hâm cơm canh lại rồi ăn con?

- Dạ, vầy được rồi má.

Bảo múc thịt kho vào tô cơm, múc thêm chén canh rồi bưng lên gác đặt trên bàn. Cô mở toang hai cánh cửa sổ và cửa chính cho căn gác đỡ ngột ngạt. Điện thoại chợt phát nhạc inh ỏi. Nhìn dãy số lạ lẫm, Bảo đoán là số điện thoại bên Mỹ.

- Alo.

- Là tôi nè. - Giọng Đại trong điện thoại.

- Ừ, giờ này bên đó là hơn nửa đêm. Sao ông không đi ngủ đi?

- Nhớ bà quá tôi không ngủ được. Bà đang làm gì vậy?

Bảo bước tới bàn ngồi xuống ghế xoay:

- Tôi ăn cơm.

- Vậy hả?

Chợt nghĩ đến Hải Anh, Bảo không biết có nên nói cho Đại biết chuyện cô bị anh từ chối tình cảm không. Dù gì Đại cũng là thằng bạn thân nhất của cô. Nhưng Đại lại thích cô. Nói với Đại cô thích anh của Đại có nên không?

- Sao bà không nói gì nữa? Tôi gọi điện chỉ để nghe giọng bà đó.

- Tôi đang nhai cơm. - Bảo xúc muỗng cơm và miếng thịt kho đút vào miệng nhau ngấu nghiến.

- Ừ, vậy bà ăn cơm đi. Lúc khác tôi gọi lại.

- Ừ!

Bảo ăn hết tô cơm, húp hết chén canh rồi bật máy tính mở thư mục Tiểu thuyết. Mở file word cuốn tiểu thuyết thứ ba, cô ngồi rê chuột chép miệng tiếc rẻ. Gần 500 trang word lận. Tiếc thiệt đó. Mất bao nhiêu là thời gian và công sức của mình. Đành cất tạm vào trong thư mục Của để dành mới tạo.

***

Chủ Nhật hàng tuần, Hải Anh thường hay lái xe đến nhà nội ăn tối. Ở đó anh sẽ gặp các anh chị em khác trong đại gia đình. Thu Minh và Minh Anh là hai người con của chú Hai đang điều hành một công ty bất động sản và hệ thống siêu thị M&A bận rộn như vậy nhưng hầu như tuần nào cũng đến chỉ trừ những khi đi công tác hoặc bận rộn công việc đột xuất. Huy là con trai chú Tư, một thằng được nuông chiều từ nhỏ, dù có ham chơi đến mấy nhưng Chủ Nhật nào cũng tới nhà nội ăn cơm. Anh còn hai đứa em họ nữa, bé Châu em gái Huy đang du học ở Mỹ và Anh Vũ con cô Út là thành viên nhóm nhạc rock S.4. Bà nội anh thường đích thân vào bếp nấu cho mấy đứa cháu, bắt ăn hết không được bỏ đồ ăn làm mấy chị em ăn no căng cả bụng.

Bên ngoài căn biệt thự đỗ hai chiếc ô tô một trắng một đen của Thu Minh và Minh Anh. Hải Anh dựng xe máy đi nhanh vào trong nhà. Mọi người đã dọn sẵn bàn ăn đang ngồi trên ghế nệm cười nói vui vẻ. Hải Anh chào bà nội và anh chị họ rồi ngồi xuống ghế nệm.

- Ủa, thằng Huy đâu con? - Nội hỏi anh - Nó không đi với con hả?

- Dạ, nó bận không tới được nội.

- Vậy vô ăn cơm thôi mấy đứa.

Bà nội ngồi xuống bàn sau đó ba chị em Hải Anh mới lục tục kéo ghế ngồi vào bàn. Bàn ăn bày biện nhiều đồ ăn ngon làm cả ba ai cũng háo hức.

- Mấy đứa tụi con ăn nhiều vô nghen. Đứa nào cũng làm việc vất vả, không chịu ăn uống điều độ. Nội nói là đừng có ham công tiếc việc tới độ không quan tâm tới sức khỏe của bản thân mà tụi bay cứ bỏ ngoài tai. Tụi bay đừng cho rằng mình còn trẻ, sức khỏe tràn trề mà làm việc như điên chỉ làm cơ thể nhanh bị lão hóa. Chừng về già muốn níu kéo sức khỏe cũng đã muộn.

Ba chị em đồng thanh trả lời:

- Dạ, thưa nội.

- Nè, Minh. - Nội nhìn đứa cháu gái.

- Dạ? - Thu Minh ngẩng đầu lên.

- Con hơn ba chục tuổi đầu rồi đó. Đừng cho là bà già này nói nhiều, con không còn trẻ nữa đâu, lo mà kiếm chồng đi.

- Dạ. - Minh cười híp mắt - Nhưng mà nội ơi, phụ nữ thành đạt khó lấy chồng lắm phải không nội?

- Tại con kén chọn quá chớ sao mà khó? Hạ tiêu chuẩn xuống đi. Ai đời cứ đòi tìm cho được người thông minh, giỏi giang hơn mình.

- Hì, con là vậy đó nội.

Bà nội quay sang nhìn Minh Anh đang cắm cúi gắp đồ ăn:

- Sao từ khi chia tay với con bé Lan, nội không thấy con nhắc gì tới chuyện quen bạn gái?

- Dạ, con bận lắm nội không có thời gian đi hẹn hò.

- Nội nói con bao nhiêu lần rồi, đừng có làm việc như điên nữa, thỉnh thoảng nên đi du lịch cho thoải mái rồi tìm bạn gái luôn đi.

- Dạ.

Hải Anh gắp đùi gà cho vào chén nội, cười khì khì:

- Con mời nội.

Nội nói với anh:

- Còn con nữa, ăn nhiều vô. Mới bệnh có mấy ngày mà nhìn ốm nhôm ốm nhách.

- Trời! Con bảy chục kí mà ốm nội.

- Ăn nhiều vô. - Nội bật cười.

Nội anh luôn vậy, quan tâm tới từng đứa cháu. Những gì nội anh nói nhiều khi thuộc luôn nhưng mấy chị em đều muốn nghe nội nói chuyện. Từ nhỏ ông bà nội đã dạy mấy đứa cháu hiểu thế nào là nhân, lễ, nghĩa, trí, tín. Những lời ông bà dạy dỗ mấy chị em đều khắc sâu vào đầu để sau này sẽ dạy lại cho con cháu.

Ăn tối xong, Hải Anh xin phép nội về rồi lấy xe lái thẳng tới quán bar HP. Huy gọi anh ra đó làm vài ly. Vào trong quán bar, Hải Anh thấy Huy đang ngồi nốc cả chai rượu.

Đập mạnh lên vai thằng em họ, Hải Anh cười hỏi:

- Có chuyện gì mà hẹn anh ra đây? Em dâu sao rồi?

Huy buồn rầu nói:

- Cổ không nhìn mặt em, còn mẹ của cổ thì mắng chửi em xối xả. Em không muốn chia tay cổ như thế này.

- Thôi quên đi. Mẹ em không đồng ý cho em yêu cổ đâu.

Hải Anh muốn lấy chai rượu trong tay Huy nhưng Huy giằng ra.

- Sao em có thể quên được? Anh nói đi, làm sao em có thể quên cổ được?

- Sao ngay từ đầu không nói cho cổ biết tất cả rồi từ từ tìm cách thuyết phục chú thím. Để sự việc tới nước này rồi giờ ngồi hối hận.

- Nếu cổ biết thì cổ sẽ không hẹn hò với em nữa. - Huy lại nốc rượu.

- Thôi đừng uống nữa.

- Anh mặc kệ em đi.

***

Hơn một giờ sáng, Hải Anh mới lôi được Huy say khướt ra khỏi quán bar, bắt taxi chở về biệt thự. Hai giờ sáng, anh về đến căn hộ, mệt mỏi cởi bớt mấy nút áo rồi nằm vật ra giường.

Cái thằng… Uống cho cố vào rồi than nhức đầu.

Rút điện thoại ra coi giờ, Hải Anh nhìn thấy tin nhắn thoại của “Vịt bông” gửi cho anh lúc một giờ hơn.

“Anh! Là em nè. Không ngủ được nên em muốn gọi cho anh nhưng lại sợ làm phiền anh. Chúng ta vẫn là bạn hen. Hồi sáng, em đã rất buồn. Em đi bộ một quãng dài để suy nghĩ và hiểu ra rằng, trái tim cũng giống như máy cát sét, chỉ có thể bắt được sóng cùng tần số mới kết nối được với trái tim khác. Em muốn đính chính với anh một điều, em không phải bạn gái của Đại. Anh ngủ ngon nhé!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play