Điều mà Di vừa nói ra, thực sự đánh tan mọi cảm giác tốt đẹp mà tôi vừa có trong buổi sớm nay. Một sự thật tàn nhẫn. Rằng tất cả những gì xảy ra giữa chúng tôi, chỉ làm hắn nhớ về cô bạn gái cũ.

Tôi đứng phắt dậy, muốn chửi cho hắn 1 trận, nhưng cổ họng cứ nghẹn lại vì ức, mà cũng vì chẳng có lý do gì để rủa xả hắn. Tôi thấy khóe mắt mình bắt đầu nóng dần lên… Ôi ko, tôi ko thể khóc chỉ vì điều này, và càng ko thể khóc trước mặt hắn. Tốt nhất là rời khỏi đây ngay!!

Di co chân 1 lên ghế, 1 tay gác trên gối, cất giọng rất thấp khi tôi vừa định bỏ đi.

“Xin lỗi…”

“Sao phải xin lỗi tôi?” – Tiếng tôi như vừa có nước, vừa có lửa. “Vì tôi khiến anh nhớ đến người yêu cũ??!”

“Ko phải cô khiến tôi nhớ đến cô ấy. Mà là, ngược lại”.

“Ngược lại? Ý anh là sao?”

“Khiến tôi quên mất cô ấy”.

….

Mấy đứa con nít đang chơi trong sân nhìn chúng tôi – cặp trai gái 1 đứng 1 ngồi đang nói chuyện trong bầu ko khí rất căng thẳng. Tôi vẫn đứng đực ra ngó Di.

“Tôi chẳng hiểu anh đang nói gì”

“Tôi cũng chẳng biết mình đang nói gì”

“Anh đừng giỡn nữa được ko?”

Giọng tôi gần như van lơn, và nét mặt của Di cũng khổ sở chẳng kém. Rồi hắn bỗng đứng dậy, bước đến sát trước mặt tôi.

“Cô thấy tôi đang giỡn hả?”

“Được rồi…” – Tôi run run lùi lại, nới khoảng cách giữa 2 người xa hơn 1 chút – “…cũng…chẳng có gì quan trọng, phải ko…?”

“Sao run vậy? Sao tránh xa vậy? Cô sợ tôi? Hay cô đang sợ vì… thích tôi?” – Hắn kéo mạnh tôi lại và hỏi bằng giọng rắn rỏi quyết liệt. Đám nhóc đã bu quanh chăm chú theo dõi như đang xem phim. +___+

“Anh…” – Tôi mất hết bình tĩnh, xô mạnh Di ra – “…thôi đi!”

“Lẽ ra… sáng nay cô nên… cương quyết từ chối gặp nhau” – Di nói, thái độ thay đổi hẳn, vẻ khó nhọc và chán nản. Ko cần đợi hắn phải nhận định như thế, tôi cũng thấy hối hận lắm rồi. Phải, lẽ ra tôi thà nằm vật vã ở nhà trong mớ cảm xúc 1 mình còn hơn đứng đây để đối mặt với chuyện này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play