Bây giờ, thì đến lượt tôi im bặt. Nếu cứ gặp nhau, tôi sợ rằng mình
sẽ ko thể để lòng lặng yên được nữa. Tôi biết, và tôi tin chắc mọi
chuyện sẽ đi khỏi tầm kiểm soát của bản thân, vì nó đã từng, như hôm
qua.
“Thôi, khỏi đi” – Chắc vì thấy tôi ko nói gì, Di tự từ chối thay tôi.
“Ừ…”
“Vậy, bye nhé?”
“……….”
“Hey?”
“Anh định…đi đâu?”
….
Bạn biết đấy. Khi trái tim muốn bước tới, lý trí ko thể bắt nó dừng
lại. Khi tôi phải nghỉ phép vì những xáo trộn cảm xúc dành cho Di, thì
việc trốn tránh hắn để nằm co ro ở nhà cũng chẳng khá khẩm hơn là bao.
Di hẹn tôi ở sân bóng công cộng nằm cạnh khuôn viên 1 CLB bóng rổ ở
vùng vành đai thành phố. Ko khí ở đây trong lành và xanh mát, nhờ những
tán cây bàng vươn dài và cả 1 cái ao nhỏ cách đó mấy chục mét. Tôi chỉ
ngồi trên băng ghế gỗ cũ kỹ ko mái che nhìn Di chơi với 1 đám nhóc chân
đất, quần đùi, lưng trần và những quả đầu cháy nắng. Thỉnh thoảng, hắn
sút được bóng vào lưới, tỏ ra đắc chí và quay sang chỗ tôi, thấy tôi vỗ
tay chúc mừng thì nhoẻn cười, nhưng ngay sau đó lại có vẻ trầm ngâm nghĩ ngợi gì đấy.
Mặt trời bắt đầu lên cao và nắng sớm cũng tỏa rộng hơn, làm sáng hẳn
những đám cỏ xanh mượt mới mọc. Gió mát rười rượi. Tôi thích nơi này,
thích thời tiết và ko gian này. Tự do và bình yên.
Di rời sân để đám nhóc chơi với nhau và đi đến chỗ băng ghế, hành động đầu tiên là lấy áo khoác của mình che cho tôi.
Di quay nhìn tôi, cười nhạt, ko trả lời, rồi ngả lưng ra, dang hai
tay rộng lên thành ghế, ngửa mặt lên bầu trời, nhắm mắt và hứng nắng. Ở
góc độ này, tự dưng tôi thấy hắn điển trai và thu hút lạ thường. T_T
“Từ khi chia tay cô ấy, hôm qua lần đầu tiên tôi lại chở 1 cô gái phía sau mình”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT