Gần 1 giờ trưa, trời bỗng đổ mưa ào ào, trong khi lúc nãy vừa mới nắng chang chang đấy. Thật đúng là…Sài Gòn. Ơ, mà, tôi lại chẳng mang theo áo mưa. Thế thì phải ngồi lại đây ư? Đến bao giờ chứ?

Đột ngột Di đứng dậy, bước đến chỗ tôi, đưa tay định đóng cửa sổ.

“Đừng đóng” – Tôi cản – “Để thế cho mát. Trong này ngộp lắm”

“Mưa lớn tạt vào đấy?”

“Kệ, ko sao. Tôi thích như vậy”

“Đừng có lãng mạn. Mưa kiểu này sẽ chẳng tốt lành gì đâu”.

Thế là hắn thản nhiên đóng sập cửa và cài chốt trước sự thất vọng và bực bội của tôi.



Có lẽ cảm thấy 2 người chẳng có gì để nói với nhau nữa, Di đi đến chỗ cái laptop đặt trên cái bàn dài ở ngay dưới chiếc giường tầng, mở máy và cho chạy 1 playlist nhạc tiếng Anh. Hắn ngồi dựa vào ghế, cạnh chiếc laptop, chân duỗi dài ra, mắt nhắm lại thưởng thức.

“Hôm nay cô ko phải làm việc hả?”

“Tôi nghỉ phép”

“Vì sao?”

“……”

“Ko phải thất tình đấy chứ?”

Tôi cười, kiểu như cái từ “thất tình” quá xa lạ với tôi, mặc dù có thể tôi cũng thất tình theo 1 cách nào đó mà chính tôi cũng ko biết. Di đã ngồi dậy, vặn nhỏ volume nhạc và kéo rèm chiếc cửa chính để ánh sáng tràn vào, tặc lưỡi – “Mưa bao giờ mới tạnh đây…”

“Sao anh biết là tôi đã có…” – Nhớ đến chuyện Linh nói hôm Noel, tôi lên tiếng hỏi, nhưng lại ngưng giữa chừng vì cảm thấy ngại ngại.

“Người yêu?” – Hắn quay lại, xác nhận câu hỏi, rồi nhún vai đáp luôn – “Chiếc nhẫn chói lóa ấy ai mà chẳng thấy!”

Như 1 phản xạ tự nhiên, tôi giơ ngón tay áp út của mình lên nhìn chiếc nhẫn hạt đá Khoa tặng đang khoe màu xanh biển lấp lánh.

“Thì ra là vậy” – Tôi nói trong khi tay xoay chiếc nhẫn và thẫn thờ nghĩ ngợi. Tự bao giờ người ta mặc định nếu ai đó đeo nhẫn vào ngón tay này, điều đó có nghĩa là họ đã có chủ?

“Anh ta đang ở xa à?”

Mải suy nghĩ, tôi chẳng hay Di đã rời ghế, đang đứng tựa vào cửa và ngó ra ngoài sân.

“Sao anh nghĩ vậy?”

“Thấy cô có vẻ cô đơn”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play