Di mở tủ lạnh lấy chai nước, sẵn tiện quơ 1 ít bông gòn và băng y tế từ trong 1 ô kệ.
“Cảm ơn” – Tôi đón chai nước, đồng thời ko giấu thiện cảm đối với căn phòng – “Tiện nghi và giản đơn nhỉ? Anh kiếm đâu ra 1 căn nhà hay như
thế này?”
“Thuê đấy. Chỗ này được tách ra từ căn biệt thự bên cạnh để cho thuê. Tôi thì chẳng có tiền nhiều đủ để mua nổi 1 met vuông đất ở khu này
đâu”.
“À, ra vậy” – Cơn khát khiến tôi ko giữ ý tứ gì, đưa chai nước lên và tu 1 hơi.
“Uống xong rồi chứ?” – Di bước đến chỗ tôi, hỏi nhưng lại ko đợi tôi
trả lời. Hắn kéo tay tôi đưa ra ngoài cửa sổ, giật luôn chai nước trên
tay tôi, xối vào chỗ bàn tay trái đang bị rướm máu để rửa.
“Ối…” -
Tôi kêu khẽ, ko hẳn là đau, nhưng… nước lạnh quá. Trong khi đó, Di chẳng nói năng gì mà chỉ quay vào và ném cho tôi miếng bông cùng chai alcol,
nói giọng như 1 ông anh trai – “Giờ thì tự sát trùng đi. Thích thì băng
lại, ko thì cứ để thế cho mau lành”.
Tôi bỗng thấy mình ko thể xác định được tính cách của Di. Bông đùa, dễ gần, nhưng lại rất dứt khoát và đôi khi dửng dưng.
Hắn ngồi ăn cơm và cũng uống cùng chai nước tôi đã uống. Tôi dùng ít
bông gòn thấm alcol sát trùng rồi hơ tay trước quạt cho khô, đồng thời
ngắm nghía căn phòng thêm lần nữa.
“Nhà anh ở đâu?”
“Tỉnh lẻ” – Nuốt 1 miếng cơm, Di đáp qua loa, rồi hất hàm chẳng khác
nào đang hỏi 1 thằng bạn – “Mà lang thang kiểu gì lại chui vô khu nhà
tôi thế?”
Dĩ nhiên tôi ko tránh khỏi lung túng khi bị hỏi câu hỏi “chất vấn” mà cứ tưởng đã thoát khi nãy.
“Khu này đẹp mà yên tĩnh nên…”
“Cứ tưởng tìm tôi”.
“Không!!” – Tôi hơi lớn tiếng, kiểu phủ định mạnh.
“Sao anh nghĩ…tôi tìm anh?”
“Nhớ tôi?”
“Điên à?” – Mặt tôi đỏ lên tức thì.Thường thì người ta có thể đỏ mặt
khi giận dữ lẫn khi xấu hổ. Lúc này tôi ở vào trường hợp thứ 2 T_T. Còn
Di, hắn chỉ nhe răng cười.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT