Người dịch: Michelle Yip

Biên tập: CáoĐường Quả thấy tình hình rất bất lợi mà không có kế sách nào. Ánh mắt Lý Bố Y và Lại Dược Nhi tràn ngập sự lo lắng nhưng đến cả nói năng cũng không được. Bên ngoài, tiếng giao tranh vẫn vang lên dữ dội, không ngớt truyền đến tai. Giọng kêu thét của Phi Điểu càng khẩn cấp hơn.

Đường Quả bỗng nhiên lóe lên ý nghĩ.

Nó bò qua, từ trong vạt áo Lại Dược Nhi lấy ra một vật. Kế đó, nó xiêu vẹo bước về phía giường.

Nét mặt Lý Bố Y, Lại Dược Nhi đầy vẻ hồ nghi.

Những vẻ hồ nghi nhanh chóng biến thành sợ hãi và lo lắng.

Bởi vì cục diện đã hoàn toàn không thể cứu vãn.

Cốc Tu Phu rõ ràng chiếm ưu thế, nhưng hắn đột nhiên bắn ra hai đạo chỉ phong vào Mẫn Tiểu Ngưu.

Yên Dạ Lai chấn động, lao đến ôm lấy Mẫn Tiểu Ngưu. Mẫn Tiểu Ngưu trúng một chiêu, nàng cũng trúng một chiêu. Khóe miệng Mẫn Tiểu Ngưu rỉ máu, nhắm nghiền mắt. Yên Dạ Lai rơi lệ nhưng ngay cả tiếng nấc cũng không thể phát ra.

Cốc Tú Phu đã điểm vào á huyệt của nàng.

Cốc Tú Phu khống chế toàn cục diện, mặt lộ vẻ đắc ý:

“Ta đã nói rồi, muốn nàng theo ta, đành phải trừ đi những gì vướng tay chướng mắt. Mấy kẻ khác đều là hạng vương bát!”

Vừa nói hắn vừa đi về phía Yên Dạ Lai, bỗng nghe có người trầm giọng thốt:

“Mau đón lấy, đừng để tên giết người cướp được!”

Nếu có người bảo Cốc Tú Phu “ngừng lại”, “dừng tay” hoặc ra bất kì mệnh lệnh nào khác, hắn chỉ có hai loại phản ứng. Một là không thèm để ý, xem lời nói như của loài động vậy nào đó, hai là quay đầu trở tay giết chết kẻ vừa lên tiếng.

Nhưng câu vừa rồi không phải dành cho Cốc Tú Phu, thậm chí không muốn Cốc Tú Phu nghe được.

Cốc Tú Phu vẫn là đã nghe.

Hắn tức thơi xoay người, liền thấy một tiểu hài.

Mặc dù tiểu tử này ra vẻ như thấy chết không sợ, bộ dạng rất dũng cảm, nhưng trong mắt vẫn lộ ra vẻ ngây ngô thật thà.

Tiểu tử quả nhiên không phải nói với hắn mà đang nhìn lên nóc nhà. Lẽ nào trên nóc nhà có người?

Cốc Tú Phu lập tức đề cao cảnh giác, dễ dàng phát hiện tay tiểu hài đặt ở sau lưng, gắng sức giấu vật gì đó.

Hai mắt Cốc Tú Phu như có sợi dây vô hình, mau chóng nhíu lại thành một đường rồi tức thì phục hồi nguyên trạng. Cử chỉ đó khiến người khác cảm giác hắn là một lão hồ ly. Hắn rất hi vọng người khác cho rằng hắn giống lão hồ ly, tốt nhất là dọa được tiểu tử.

“Đem ra đây!”

Đường Quả dường như hết sức kinh hãi, nhìn phía trên sốt sắng:

“Mau bắt lấy!”

Vật trong tay bị ném về phía nóc nhà, không ngờ thiếu lực, rơi phịch xuống mùng, nảy lên một cái rồi rớt tại giường.

Vật đó là một cái hộp gấm nhỏ.

Hộp gấm nằm trên tấm chăn, nắp hộp bật mở, có vật từ trong rơi ra ngoài, hương thơm xộc vào mũi, ngửi được thì thư thái vô cùng, ngửi lần nữa như đã say rượu. Trong mắt Cố Tú Phu giống như có ngọn nến phát sáng, thất thanh kêu:

“Long Tình Sa Sâm?”

Long Tình Sa Sâm được người võ lâm xem như chi bảo, thánh trong các loại thuốc. Cốc Tú Phu có kiến thức rộng, liếc qua thì nhận ra ngay.

Hắn lập tức lao đến bên giường, đoạt Long Tình Sa Sâm trước hãy hay.

Đường Quả ngửa mặt kêu:

“Mau, mau xuất thủ, đừng để hắn đoạt được.”

Cốc Tú Phu biết trên nóc nhà có kẻ địch, ngầm vận chỉ lực. Năm ngón tay tụ lực chờ phát động. Chân trái vừa chạm giường, chân phải liền kẹp lấy Long Tình Sa Sâm, tránh kẻ khác cướp mất.

Ngay lúc này Cốc Tú Phu cảm giác lòng bàn chân đau nhức.

Cốc Tú Phu biết không phải chuyện nhỏ, rút mạnh chân lại, máu tươi bắn lên tấm chăn, lan dần thành hoa văn bằng máu trông thật kinh dị. Một mặt hắn vẫn đề phòng đột kích từ phía nóc nhà, mặt khác liếc nhìn mũi kiếm bên cạnh sa sâm, trong lòng hoảng loạn, bỗng dưng chân trái hụt hẫng, cả người ngã xuống.

Chân phải Cốc Tú Phu đạp phải thân kiếm.

Đương nhiên đó là hoài kiếm của Yên Dạ Lai.

Kiếm của Yên Dạ Lai đặt sẵn trong chăn, mũi kiếm chĩa lên, đợi Cốc Tú Phu giẫm vào. Đây đều là bố trí của Đường Quả. Đồng thời phó phát động cơ quan trên giường.

Ván giường lộn ngược, Cốc Tú Phu lập tức bị ném ngã.

Tầng ngầm dưới giường đó vốn là do đám người Cốc Tú Phu bố trí dùng để ám toán Yên Dạ Lai.

Cốc Tú Phu vừa té ngã, cảm giác trước mắt tối sầm, lập tức muốn vận công phá ván lao ra.

Đường Quả biết đây là thời điểm sinh tử tồn vong của nó và mọi người. Nó không dám kinh xuất, nhảy lên giường, rít lên một tiếng chói tai, nằm phục sát giường, một kiếm đâm thẳng xuống.

Kiếm đâm rồi, bên dưới giường có tiếng kêu đau đớn, nhất thời tĩnh lặng.

Đường Quả rút kiếm, một vòi máu từ cái lỗ đó bắn vào mặt Đường Quả.

Đường Quả sửng sốt, vội vàng nắm chặt chuôi kiếm, toàn thân run rẩy. Tình cảnh này, không ai có cách giúp nó, muốn giúp cũng không được. Nó giống như đang một mình trong rừng thẳm, cưỡi trên đầu lão hổ. Nó không giết được hổ thì hổ giết nó.

Nhưng nó chưa từng giết người.

Tại La Tơ Phú Quý sơn trang nó bắn ám khí trong suốt đả thương Bạch y tuần sứ Triển Sao và Niên Bất Nhiêu. Đương nhiên ám khí không có độc. Nó kê phương thuốc giải chẳng qua là cố ý chỉnh trị Niên Bất Nhiêu một phen.

Bây giờ, tấm ván giường nó đang đè lên rung động dữ dội, phảng phất có tiếng thở hổn hển của cương thi ngàn năm đang muốn phá tung mặt đất chui ra!

Đương Quả thét to, dùng tiểu kiếm hung hãn đâm xuống, lại rút lên, đâm xuống. Năm sáu lần như thế, vết thương của nó muốn vỡ ra, khí lực hao tổn gần hết mới chịu dừng tay. Ván giường cũng ngừng lay động. Nó nằm phục trên giường thở dốc.

Lúc này, tấm ván giường đã có bảy tám cái lỗ. Mỗi lỗ đều ngập máu.

Đường Quả vất vả lắm mới khôi phục chút ít sức lực, ghé mắt vào một cái lỗ, muốn xem Cốc Tú Phu chết hay chưa.

Bỗng nhiên, ván giường vỡ tung. Đường Quả như bị loài hoa ăn thịt người nuốt chửng lấy, rơi tõm xuống.

Nó vừa rơi, liền bị người trói lại.

Người đó toàn thân ẩm ướt, dịch thể nhơm nhớp khắp người, cặp chặt nó, không ngừng thở ra, tựa con cá sấu quẫy đuôi giãy chết trong hồ nước.

Một chút ánh sáng từ ngọn nến bên ngoài len lỏi vào, toàn thân Cốc Tú Phu đầy máu. Trong mấy kiếm Đường Quả đâm, có một kiếm đã trúng vào điểm giữa hai mắt hắn, mở ra một cái lỗ khiến hắn không thể nào mở mắt.

Cho nên dù hắn tóm được Đường Quả, nhưng không thể chế ngự huyệt đạo nó.

Đường Quả bị cảnh tượng như địa ngục máu dọa đến thét lớn, liều mạng chống đỡ. Cốc Tú Phu kẹp thật chặt như muốn siết chết nó.

Đường Quả và Cốc Tú Phu cơ hồ mặt đối mặt, hai thân hình dán chặt một chỗ. Đường Quả bị cảnh tượng trước mắt làm khiếp hãi đến độ hồn lìa khỏi xác. Nó vội vàng dùng cầm nã thủ, phép điểm huyệt, quyền cước loạn xạ nhưng thân thể không đủ lực, hoàn toàn chẳng có hiệu quả. Trái lại, năm ngón tay Cốc Tú Phu bóp chặt yết hầu khiến nó không thở được hơi nào.

Đường Quả cũng không để ý nhiều, từng kiếm từng kiếm đâm vào thân thể Cốc Tú Phu.

Bị đâm hai ba kiếm, Cốc Tú Phu phát ra tiếng gầm gừ như dã thú sắp chết, năm ngón tay gần như xuyên qua cổ Đường Quả.

Đâm đến kiếm thứ tư thứ năm, ngón tay Cốc Tú Phu mới buông lỏng. Đường Quả đâm đến lần thứ sáu, thứ bảy mới có thể thoát được ác chưởng của Cốc Tú Phu. Nó bám mấy mẩu ván trèo lên trên, trở lại giường, cũng không biết Cốc Tú Phu đã chết hay chưa.

Nó vừa trèo lên, cả người đầy máu, tay nắm chặc huyết kiếm loang loáng, không ngừng thốt:

“Ta giết người, giết người rồi…”

Nào ngờ từ gầm giường thò lên một cánh tay máu run rẩy, chộp lấy chân nó, mạnh mẽ kéo nó trở lại tầng ngầm!

Đường Quả rít lên, giữ cái mùng kéo mạnh, mùng giãn ra trùm lên mặt giường. Thân hình Đường Quả vẫn trôi tuột về phía tầng ngầm.

Đường Quả cật lực níu mép giường. Nghe rắc một tiếng, tấm ván chỗ đó bị nứt toát. Đường Quả trôi nhanh về phía sau, cuốn theo tấm chăn nhuộm huyết hoa.

Đường Quả rơi ngay trên thân Cốc Tú Phu.

Nó sợ đến không còn biết gì. Lúc này tấm chắn phủ trùm ngăn ngầm biến không gian thành một mảng đen tối, không có tia sáng nào lọt qua. Đường Quả cảm giác nó đang nằm trên thân thể một người, không cần biết người đã chết hay chưa, nhưng đã trúng hơn mười kiếm, nhất định sống không nổi.

Đường Quả bật khóc. Nó không muốn chết, đành phải giết người. Hai tay nắm chặt kiếm, mỗi kiếm đâm xuống, trong bóng tối chỉ nghe thấy tiếng da thịt bị cắt ra bởi lưỡi kiếm sắc bén.

Lại Dược Nhi, Lý Bố Y và Yên Dạ Lai ở bên ngoài đều không thể cử động. Bọn họ vừa rồi thấy Đường Quả biến thành một huyết nhân bò lên, tưởng rằng nó đã chết, sau lại chứng kiến nó bị lôi xuống ngăn ngầm, cả chăn mùng đều bị kéo theo, cái gì cũng không còn trông thấy nữa.

Tấm chăn bị tung lên xuống, không lâu sau, huyết tích trên chăn giống như bông hoa đẫm máu, dần lan rộng, ngay cả góc mùng cũng nhuộm màu đỏ, giăng đầy thành hoa văn trên chăn. Mỗi chỗ đều thấm một vũng máu tươi.

Qua một lúc, ngay cả những tiếng giao đấu ngoài kia cũng lặng đi.

Động tĩnh trên giường cũng dừng lại, chỉ có máu tanh lan rộng.

Lại qua một hồi nữa, tấm chăn chuyển động.

Từ trong chăn xuất hiện hình một cái đầu lâu, dần dần được đẩy lên, lại hiện ra hình dạng một người. Sau đó tấm chăn bị xốc dậy, có người chui ra khỏi chăn.

Bấy giờ bọn người Lý Bố Y mới thở hắt ra.

Người đang giãy dụa chính là Đường Quả, hai tay dính đầy máu. Nó vẫn nắm chặt đoản kiếm, lẩm nhẩm:

“Ta giết ngươi, ta giết ngươi…”

Dường như nó đã mất ý thức.

Đáng sợ hơn là trên người nó còn dính một ít thịt vụn, xương vụn cùng với dịch trong nội tạng. Đường Quả cảm thấy kinh khủng vô cùng, nhưng nó phủi đi không được, cũng chẳng dám chạm đến.

Một lúc sau, nó đột nhiên ném kiếm, gào khóc. Mấy người Lý Bố Y nghe được, trái lại mới yên tâm. Nó nghẹn ngào thốt:

“Ta giết người rồi, giết người rồi…”

Hảo hán võ lâm, hào hiệp giang hồ giết người như chặt dưa thái rau, là chuyện bình thường. Đường Quả bản tính lương thiện. Con người nó tuy lém lỉnh, thích trêu người, nhưng từ bé đã nhiễm tính cứu người không giết người của Thần y Lại Dược Nhi, tự nhiên cũng phát triển theo hướng thiện. Hôm nay trong hoàn cảnh đặc thù, cần bảo vệ tính mạng mình và bạn bè mà phải giết đi một người. Ban đầu là nó sợ giết người không chết sẽ bị người giết, về sau chính là sợ giết người không chết còn lưu lại hơi tàn càng đau đớn. Nó chưa từng giết người, cũng không biết giết người như thế nào, chỉ biết Lại Dược Nhi làm sao cứu người chết sống lại.

Đây là lần đầu nó giết người.

Lần đầu nó nếm qua tư vị sát nhân.

Đây cũng là lần cuối cùng nó giết người.

Mùi vị sát nhân không ngờ đáng sợ như thế…Thật không hiểu sao thế gian vẫn còn còn những kẻ giết người, hơn nữa còn giết người làm vui. Mùi vị bị giết nó bắt đầu chân chính lĩnh giáo, nhưng mùi vị sát nhân lẽ nào dễ tiếp nhận hơn sao?

Người, vì sao muốn giết người chứ?

Đường Quả không hiểu. Một con trâu sẽ không vì còn sống mà đi giết một con trâu khác. Một con hổ cũng không lấy việc giết một con hổ khác làm trò vui. Lần giết người này khiến nó hạ quyết tâm. Trọn đời này nó vĩnh viễn không giết người nữa!

Đường Quả càng nghĩ càng hận, càng nghĩ càng thương tâm. Nó hận không thể chặt đứt đôi tay sát nhân đi. Nó vừa nghĩ vừa khóc, đến khi nghe một tiếng rầm, có người phá cửa xông vào.

Người phá cửa xông vào là ai, nếu là Câu Lậu Tam Quỷ thì Đường Quả còn chưa lấy lại tinh thần, tuyệt đối không thể ngăn cản. Vận mệnh mọi người trong phòng có thể nói là phụ thuộc bố trí của nó.

Ai nấy cũng hi vọng người vừa vào không phải Câu Lậu Tam Quỷ. Nhưng so sánh tình cảnh vượt trội của kẻ địch mà nói, người vừa vào không thể là Phi Điểu và Phó Vãn Phi.

Phi Điểu và Phó Vãn Phi không thể thắng.

Phó Vãn Phi dụ Bàn Quỷ ra ngoài. Câu Lậu Tam Quỷ quan niệm “tam nhân đồng tâm, tam tâm đồng thể”, bởi vậy Sấu Quỷ và Ải Quỷ bức Phi Điểu cùng ra ngoài.

Dưới trăng, Phi Điểu cật lực chống đỡ Sấu Quỷ, Ải Quỷ, tuy rơi vào thế hạ phong nhưng nhất thời cầm cự không bại. Chỉ là bên Phó Vãn Phi khổ chiến Bàn Quỷ rơi vào cảnh nguy hiểm vô cùng.

Phó Vãn Phi sử dụng Trầm Ngư Đao Pháp kháng địch.

Bàn Quỷ trong vòng bảy chiêu đã đánh bay đao của gã.

Phó Vãn Phi đành dùng Du Ngư Quyền Pháp tận lực chiến đấu.

Lần này Bàn Quỷ chỉ dùng năm chiêu đã đá trúng gã.

Phó Vãn Phi ngã xuống, hồi lâu không đứng dậy. Ban Quỷ căn bản không để gã vào mắt, không muốn giết mà chạy đến hợp sức cùng Sấu Quỷ, Ải Quỷ đánh Phi Điểu.

Phi Điểu vừa mới đón trường thụ của Bàn Quỷ, liền phải tránh trung thụ của Sấu Quỷ, vừa tránh được Sấu Quỷ, đã gặp phải đoản thụ của Ải Quỷ, vất vả tiếp Ải Quỷ, Bàn Quỷ đã công tới.

Ba kẻ này có thế công tựa như phong xa luân. Phi Điểu như bị câu thúc, muốn di chuyển cũng không chuyển được.

Phi Điểu khẩn trương đến độ cái đầu bóng đổ mồ hôi như lớp dầu phát sáng, gầm lên không ngừng.

Bàn Quỷ nói:

“Đại hòa thượng, nếu ngươi cúi mình xuống nói ba tiếng phục, ta sẽ chừa một đường sống!”

Sấu Quỷ nói:

“Còn phải kêu ba tiếng cha.”

Ải Quỷ tiếp:

“Thêm ba tiếng gia gia.”

Bỗng có tiếng nói:

“Ồ, cháu ngoan.”

Ải Quỷ cơ hồ nhảy dựng lên, trông thấy một thanh niên mày rậm mắt to, tức giận quát:

“Ai bảo ngươi chứ?”

Phó Vãn Phi cười hi hi, dung tay chỉ Sấu Quỷ:

“Hắn gọi.”

Sấu Quỷ cảm thấy kì quặc, nói:

“Không có à.”

Phó Vãn Phi lại trỏ Ải Quỷ:

“Hắn mắng cha ngươi.”

Sấu Quỷ nhì Ải Quỷ giận dữ hỏi:

“Ngươi mắng cha ta sao?”

Ải Quỷ đáp:

“Không có, cha ta chính là cha ngươi. Ta mắng cha ngươi làm gì.”

Phó Vãn Phi nói:

“Là hắn mắng cha các ngươi.”

Lần này gã trỏ Bàn Quỷ.

Sấu Quỷ, Ải Quỷ nhìn nhau, cùng nói:

“Cha chúng ta chính là cha y, y mắng cha chúng ta sao được?”

Phó Vãn Phi nhịn cười:

“Các ngươi do một cha sinh ra, vì sao họ lại không giống nhau?”

Sấu Quỷ cất giọng the thé:

“Cùng cha có thể không cùng mẹ.”

Ải Quỷ nói:

“Chúng ta theo họ mẹ.”

Phó Vãn phi dẫn dụ Sấu Quỷ, Ải Quỷ đối đáp. Nhị quỷ vừa hồi đáp, tự nhiên phân tâm, cơ hồ ngừng tay, Bàn Quỷ bị song phủ của Phi Điểu bức bách đến không thể mở miệng, rơi vào tình thế cấp bách.

Thì ra tam quỷ có võ công tương đương nhưng tính tình kì quặc. Ngày đó khi chúng xông vào Thiên Tường, nhân lúc chúng thay phiên nhau nói chuyện, Phó Vãn Phi mang thứ tự của chúng ra làm loạn, khiến cho chúng đầu óc choáng váng bỏ đi.

Hiện tại trong tam quỷ chỉ có Sấu Quỷ và Ải Quỷ nói chuyện, Bàn Quỷ nửa câu cũng thốt không nên lời. Với hắn mà nói thì khó chịu vô cùng, võ công khi xuất thủ cũng suy giảm, nóng nảy trừng mắt.

Sấu Quỷ nói:

“Lão Nhân hình như không xong.”

Ải Quỷ nói:

“Chúng ta đến giúp y.”

Ba người lại liên thủ. Cục diện giằng co lại diễn ra. Nào ngờ có người nhảy vào, giương đao bổ vào Sấu Quỷ.

Sấu Quỷ vội cử binh khí chống đỡ và phản công. Phó Vãn Phi để Phi Điểu che cho gã một chiêu, rồi huy động đao về phía Bàn Quỷ.

Bàn Quỷ vội vàng nghênh đón, nói:

“Không phải lượt của ta, đến y, đến y…”

Hắn trỏ sang Ải Quỷ.

Ải Quỷ thấy không có cơ hội xuất thủ, công kích Phi Điểu. Phi Điểu trở búa ngăn cản. Phó Vãn Phi lại hướng đao chém Sấu Quỷ, nói:

“Chém Bàn Quỷ ấy!”

Đổi là người thường, tự nhiên sẽ không nghe theo bởi làm sao không tự cứu mình mà đi công kích kẻ chưa xuất thủ? Nhưng Phi Điểu cũng là quái nhân. Y thấy Phó Vãn Phi vừa vào cuộc đã kéo hòa cục diện, trong lòng nghĩ tiểu tử này cũng không tệ. Y quên mất võ công Phó Vãn Phi kém xa y, càng không ngờ chịu nghe theo lời gã, hai búa cùng hướng về Bàn Quỷ chặt xuống.

Bàn Quỷ kêu lên:

“Hắn đánh ngươi, ngươi vì sao đánh ta…?”

Tay chân hắn vung loạn chống đỡ.

Sấu Quỷ bên kia đâm trúng Phó Vãn Phi, không ngờ Phó Vãn Phi lúc này lại tấn công Ải Quỷ. Ải Quỷ lúc này đánh vào giữa, một chiêu của Sấu Quỷ trở thành đâm về phía Ải Quỷ.

Ải Quỷ kịp thời đỡ chiêu, nghe tiếng keng, hoa lửa bắn ra tứ phía. Ải Quỷ nổi giận mắng:

“Ngươi phản rồi!”

Sấu Quỷ ngây ngốc:

“Cái gì?”

Phó Vãn Phi vừa cướp thế công vừa nói:

“Hắn mắng ngươi là ăn xin!”

Sấu Quỷ giận dữ:

“Hắn mắng ta là ăn xin! Xú lão tam, ngươi là khiếu hóa tử!”

Ải Quỷ cũng tức giận:

“Ngươi mắng ta là khiếu hóa tử. Lão tam là khiếu hóa, vậy lão nhị là cái gì đây!”

Bàn Quỷ quát:

“Đừng mắng nhau.”

Phó Vãn Phi ngắt lời:

“Lão nhị gọi lão ta là khiếu hóa, lão tam mắng lão nhị là ăn xin, ngươi biết lão đại ngươi là gì không?”

Bàn Quỷ vụt hỏi:

“Là gì?”

Phó Vãn Phi đáp:

“Khất cái.”

Cục diện trở nên hỗn loạn. Trật tự hợp công của tam quỷ đại loạn mà lại trở ra mắng nhau, không cách nào tác chiến, tức giận vô cùng. Chúng không còn để ý đến thế công của Phi Điểu và Phó Vãn Phi nữa.

Bàn Quỷ mắng:

“Đều tại các ngươi, bằng không lão đại ta làm sao bị thương!”

Sấu Quỷ phản đối:

“Đều tại ngươi, một tiểu tử cũng không thu thập được, liên lụy chúng ta phải mắng chửi nhau.”

Hắn dù biết rõ bởi vì mắng nhau mà phân tâm nhưng vẫn cứng họng đáp lại.

Phó Vãn Phi xen vào:

“Các ngươi cùng cha khác mẹ, không đủ tề tâm, tự nhiên phải thua thôi!”

Ải Quỷ kêu lớn:

“Đến ta nói, ta nói!”

Phó Vãn Phi xen lời đã chặn lượt nói của hắn.

Bàn Quỷ nổi giận quát:

“Nói thì nói, kêu cái gì? Đừng làm mất mặt!”

Ải Quỷ tức:

“Ngươi bảo ta làm mất mặt?”

Sấu Quỷ thốt:

“Đến phiên ta nói! Đến phiên ta nói…”

Ba người không thể hợp tác nên bắt đầu đánh trượt nhiều. Đầu tiên là Ải Quỷ bị Phi Điểu chém một búa, đau đớn bỏ chạy. Sấu Quỷ cũng bị Phó Vãn Phi đâm trúng, bỏ trận trốn đi, còn lại Bàn Quỷ, thiếu lưỡng quỷ, trái lại có thể chuyên tâm tác chiến, lấy một địch hai, chống đỡ được mười bảy chiêu hơn. Thấy tình hình không hay, tam quỷ xuất mấy chiêu dữ dội, bức thối Phi Điểu và Phó Vãn Phi rồi lật đật rút chạy.

Phi Điểu vui mừng:

“Thắng rồi! Thắng rồi! Chúng ta thắng rồi!”

Phó Vãn Phi cười nói:

“Chúng ta “đao phủ song phi, thiên hạ vô địch”, lý nào không thắng chứ?”

Phi Điểu đáp:

“Phải đó, đao phủ song phi, thiên hạ vô địch. Tên hay, tên hay! Sao chúng ta không kết nghĩa dưới trăng nào?”

Vậy là hai người cao hứng kích chưởng làm chứng, lạy chín lạy.

Phó Vãn Phi hỏi:

“Lý đại ca là đại ca của đệ, huynh là nhị ca, thế nào?”

Phi Điểu cười:

“Ngươi không cần lo, với Lý Bố Y ta cũng tâm phục khẩu phục, kêu tiếng đại ca có là gì.”

Phó Vãn Phi thốt:

“Không hay rồi.”

Phi Điểu hỏi:

“Có gì không hay?”

Phó Vãn Phi nói:

“Trong kia…”

Vừa rồi gã dẫn Câu Lậu Tam Quỷ ra ngoài quyết chiến, trong phòng vẫn còn Hắc y tuần sứ Cốc Tú Phu khống chế. Lúc này e là tình thế không hay, hai người liền chia ra phá hai bên cửa sổ xông vào…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play