Ba má tôi ngỏ ý muốn anh Dũng kèm thêm cho chúng tôi về việc học, anh đã vui
vẻ nhận lời. Nhưng thay vì có ba học trò, anh chỉ còn hai. Chị Lan Phương tôi
không học, viện cớ năm nay chị học lại, thêm nữa, không muốn làm phiền anh Dũng.
Ba má tôi nghe thế thì biết thế thôi. Ba tôi nói : “Học hay không tuỳ mày”. Má
tôi : “Hay là mày xấu hổ ?”
Phần tôi và Lan Anh, chúng tôi biết lý do từ chối của chị Lan Phương không
phải chỉ đơn giản thế. Nguyên nhân chính bởi chị ấy đang “cay” anh Dũng ! Anh đã
thẳng thắn từ chối lời mời hợp tác của ban Four Stars, dĩ nhiên, cũng khước từ
luôn sự cộng tác với nhà hàng Tiên Cảnh với tính cách ca sĩ tự do.
Không học với anh Dũng, đó là một cách phản đối của chị Lan Phương. Nhưng anh
Trí thì không thế. Vì anh chưa tin là mình đã thất bại. Anh tôi rất ham chuộng
âm nhạc - đó là một điều lạ vì tôi, tôi lại không ưa ca nhạc chút nào - anh có
một ước muốn duy nhất khi quyết định thành lập nhóm Four Stars : nêu cao tên
tuổi ban nhạc và cá nhân mình trong giới mộ điệu ! Ham chuộng âm nhạc, mong muốn
tiếng tăm, nhưng anh cũng mến những người cùng ý thích với mình, cũng muốn người
có tài được tiếng tăm như mình. Đức tính này, tôi cho là một đức tính tốt, và
tôi rất kính mến đức tính này của anh. Không được như ý trong dự tính đầu tiên
để đưa anh Dũng vào ban nhạc với mình, anh không như chị Lan Phương, hờn dỗi,
trả thù rất con gái ! Anh như đang nghĩ đến một kế hoạch khác để lôi cuốn anh
Dũng cho bằng được !
Đại học đã bắt đầu tựu trường. Trong lúc anh Trí học ở luật còn nhàn, thì tôi
thấy anh Dũng đã như con vụ xoay tròn quanh thời khoá biểu nào lý thuyết, nào
thực tập… Ngoài giờ học, giờ kèm tôi và Lan Anh, tôi tưởng anh Dũng chỉ còn một
số thời gian rất ít để nghỉ ngơi. Giải trí thì tôi chắc là không rồi. Thế mà
không ngờ, anh còn có một hoạt động khác nữa !
Anh kể cho tôi biết, anh vừa gặp được người bạn thân ở Cần Thơ, cũng lên đây
học và nhà trọ anh ta - anh Nhật - trong một khu xóm cách nhà tôi chừng cây số.
Gặp nhau, hai anh mừng rỡ hàn huyên. Rồi một ước mộng ngày ở trung học được hai
anh nhắc lại, bàn tính và quyết định bắt tay vào việc thực hiện…
Tôi hỏi :
- Ước mộng gì vậy anh Dũng ?
Anh cười lắc đầu :
- Một ước mộng nhỏ thôi… nhưng chưa tiện nói ra bây giờ…
- Anh giữ bí mật cả với em nữa sao ?
- À không… gọi là giữ bí mật thì không đúng lắm đâu. Tính anh thích làm hơn
nói vì anh nghĩ, nếu nói cho người khác biết mình sẽ làm cái này, mình sẽ làm
cái nọ, rồi đến khi vì hoàn cảnh hoặc trở ngại nào đó, mình không làm được điều
mình đã nói… Có phải là… kỳ lắm không ? Chi bằng cứ… không nói gì hết, mà
làm…
- Như vậy chắc em còn phải chờ một thời gian rồi… Mà… bao giờ hai anh mới bắt
đầu thực hiện giấc mộng đó?
- Anh Nhật và anh đang chuẩn bị…
- Em có thấy anh làm gì đâu mà anh nói là đang chuẩn bị ?
Anh Dũng cười :
- Làm sao mà Tuấn thấy được. Cả ngày Tuấn chỉ mải miết với sách vở, có để ý
gì đâu…
Tôi hơi thẹn :
- Em chỉ sợ thi rớt…
- Thế bây giờ Tuấn có muốn biết bọn anh đang chuẩn bị những gì không nào
?
- Sao không…
- Vậy thì… chiều mai, chiều thứ bảy, anh mời Tuấn đi chơi chung với anh và
anh Nhật một chuyến… Nhé ?
- Đi chơi ?
- Đúng ra là đi viếng thăm một nơi mà anh và anh Nhật đang chọn làm môi
trường để chuẩn bị khả năng…
- Anh nói có vẻ bí mật quá, em chẳng hiểu gì cả.
- Thì để anh nói rõ hơn cho Tuấn hiểu vậy : anh mời Tuấn đi chứng kiến những
hoạt động của anh và anh Nhật tại cô nhi viện Từ Tâm…
Tôi reo lên :
- Thì ra hai anh đang làm một việc thiện ?
- Các anh làm gì có tiền bạc nhiều mà làm phước…
- Chứ không thì các anh đến cô nhi viện làm gì ?
- Thì… cứ đợi đến lúc đó rồi Tuấn sẽ biết… Mà trước hết, anh muốn biết Tuấn
có nhận lời hay không đã ?
Tôi chần chờ khi nghĩ đến mấy bài tập toán lý hoá đang chờ đợi. Tôi dự định
sẽ thanh toán chúng nội trong chiều thứ bảy để chủ nhật, tôi còn làm thêm ít bài
nữa. Nhận lời của anh Dũng thì chắc chắn phải dời mấy bài toán ở lớp sang chủ
nhật rồi… Nhưng thôi, chiều ý anh ấy một phen xem sao. Vả, cái vẻ bí mật của anh
làm tôi thắc mắc quá ! Tôi hỏi :
- Anh có cho Lan Anh đi không ?
- Lan Anh thì hẳn là phải có mặt rồi…
- Được đi chơi những chỗ như cô nhi viện, chắc nó vui lắm.
- Anh cũng mời cả anh Trí và chị Lan Phương của Tuấn…
- Thế à ?
- Nhưng chỉ có anh Trí đi thôi…
Tôi nhớ lại chuyện không chịu học của chị Lan Phương. Tôi cười với anh Dũng
:
- Chị Lan Phương có vẻ như… giận anh rồi đó !
Anh Dũng :
- Giận hẳn đi rồi chứ “có vẻ” gì nữa. Nhưng đành thế chứ biết làm sao bây giờ
Tuấn ! Thật lòng, anh không muốn làm mất lòng ai trong gia đình Tuấn cả. Nhưng…
nhiều khi mình phải chọn lựa, Tuấn ạ…
Lại bí mật rồi ! Anh Dũng này khó hiểu quá đi !
***
Mãi đến khi đứng trên thảm cỏ xanh trong cô nhi viện Từ Tâm, và trước mặt là
các em cô nhi ngồi xếp bằng ăn bánh kẹo, tôi mới lờ mờ hiểu việc làm của anh
Dũng.
Chừng như việc anh mời anh Trí và chị Lan Phương đi dự buổi viếng thăm này là
để “đáp lễ” tối đi nhà hàng Tiên Cảnh hôm trước. Họ đang ăn miếng trả miếng nhau
hay đang muốn lôi kéo nhau ?
Anh Dũng, anh Nhật, mỗi người một cây guitare, vừa đàn, vừa hát :
… chúng con xin yêu đàn trẻ thơ
Xin yêu đàn trẻ thơ
Chúng con xin biến thành người làng
Xin làm con xóm làng…
Con người nhiều khả năng của anh Dũng lại một phen làm tôi ngạc nhiên. Lần
đầu tiên, khi nghe anh hát nhạc trẻ, tôi đã có ý không tốt về anh. Ý nghĩ đó mất
dần khi tôi nghe anh hát dân ca Hoa Kỳ, rồi nhạc tiền chiến Việt Nam, và kia :
những bài du ca. Nữa : nhi đồng ca… anh Dũng khoác đàn tiến tới trước các em cô
nhi :
- Bây giờ, anh sẽ tập cho các em hát một bài hát vui. Các em ngồi lại thành
vòng tròn đi nhé. Kẹo bánh thì để… khoan đã, tập hát xong mình sẽ tiếp tục ăn.
Chứ vừa ăn, vừa hát, xem kỳ lắm, phải không các em ?
Lũ trẻ vừa trả lời vừa đứng lên đổi chỗ nhau, quây thành một vòng tròn quanh
anh Dũng. Anh Nhật xách đàn lại nhập bọn với anh em tôi và Soeur giám đốc :
- Soeur thấy anh bạn con thế nào ? Nó hăng quá Soeur nhỉ ?
Soeur giám đốc mỉm cười :
- Còn phải hỏi ! Có hai anh em mà phải xoay quanh với mấy mươi em nhỏ suốt
mấy tiếng đồng hồ hỏi sao không mệt. Giá có được bốn năm người…
Anh Nhật quay sang anh Trí :
- Chúng tôi hy vọng sẽ được anh hợp tác đó anh Trí !
Câu nói của anh Nhật nửa đùa, nửa thật làm anh Trí khó trả lời, anh chỉ còn
biết cười trừ.
Đằng kia, tiếng anh Dũng vang lên :
- Anh sẽ hát trước một lần cho các em nghe rồi sau đó, anh sẽ tập cho các em
từng câu một nhé, các em chịu không ?
- Chịu ! Chịu !
- Tập rồi mình ăn kẹo nghe anh Dũng ?
- Anh Dũng cũng phải ăn kẹo luôn đó !
Tôi nhìn sang anh Trí, anh đang hướng mắt về phía anh Dũng, tia nhìn đầy chăm
chú và mông lung, chừng như anh đang suy nghĩ gì đó…
Tiếng hát của anh Dũng vang vang :
Ta học nhiều lắm rồi
Nào anh em ơi
Xếp sách ta ra
Ngoài sân ta chơi…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT