Nhà có năm anh chị em thì chị Lan Hương đi dạy ở Bình Dương xa tít, mấy tuần mới về thăm nhà một lần ; anh Trí, chị Lan Phương thì quanh quẩn với bộ trống, cây đàn; em chỉ còn biết làm bạn với anh Tuấn. Khổ nỗi, anh Tuấn lại ham học quá, cả ngày cắm cúi học bài, làm toán, anh rất sợ mất thì giờ, nhất là mất thì giờ vì những chuyện không đâu. Em cô đơn và buồn quá.

Anh Dũng xuất hiện như một tin tưởng và hy vọng nơi em. Anh như một người tổng hợp mọi người trong gia đình em. Anh đàn, anh Trí thích ; anh hát, chị Lan Phương ưa; anh học, anh Tuấn mến và anh bày trò chơi, anh kể chuyện, em vui. Anh Trí chừng như ưng tiếng đàn, giọng hát của anh Dũng lắm, ngay tối hôm anh Dũng lên đây, anh đã ngỏ ý mời anh ấy gia nhập ban nhạc của mình. Anh khen anh Dũng không tiếc lời. Anh nói ít về những quyền lợi vật chất, mà nói nhiều đến những phần thưởng tinh thần, đến danh tiếng cá nhân. Anh Dũng có vẻ dè dặt, anh không nhận lời mà cũng không từ chối ngay. Anh hẹn sẽ trả lời dứt khoát sau khi suy nghĩ kỹ càng.

Chị Lan Phương, hễ mở miệng là chê anh Dũng “nhà quê”. Chị nói với anh Trí :

- Phải kéo hắn vào ban nhạc thì may ra mới đổi lốt cho hắn được…

Anh Trí :

- Tao xem chừng Dũng không muốn nhận lời. Hắn mà từ chối thì uổng quá, uổng cho hắn mà cũng uổng cho ban nhạc của mình nữa… Nhưng tao đã quyết, tao nhất định phải rủ cho bằng được hắn…

Anh Trí, chị Lan Phương tìm gặp anh Cường, anh Huy để dọ ý hai anh này. Bốn người đều đồng ý sẽ mời anh Dũng nhập bọn. Họ tìm cách để lôi kéo anh ấy. Chiều nay, ban Four Stars mời anh Dũng đến nhà hàng Tiên Cảnh dự khán một buổi trình diễn của họ.

Chừng như anh Dũng không muốn đi, nhưng có lẽ sợ anh Trí buồn, nên anh miễn cưỡng nhận lời với điều kiện phải có em hoặc anh Tuấn đi theo nữa. Anh Tuấn từ chối ngay, viện cớ bận học --. Em đành theo anh Dũng đi; phần vì không muốn anh đi một mình buồn, phần có lời năn nỉ của anh Trí và chị Lan Phương.

Mọi người đến Tiên Cảnh vào lúc bảy giờ rưỡi tối. Vào giờ này, chương trình văn nghệ của nhà hàng mới sửa soạn bắt đầu. Ban Four Stars, theo chương trình, đến khoảng tám rưỡi mới trình diễn. Cả bọn ngồi quanh một bàn nước nhỏ, vừa uống nước, vừa tán gẫu.

Các anh chị trong ban đang đua nhau khen tặng anh Dũng; anh Cường :

- Nghe nói anh Dũng đậu mention bien kỳ rồi thì phải ?

Anh Dũng :

- Vâng, ấy cũng nhờ may mắn…

Anh Huy :

- Anh Dũng khiêm nhượng thì thôi. Cứ xem cặp kính cận của anh thì đủ biết anh là người “gạo” bài đến mức nào rồi…

Chị Lan Phương :

- Thằng Tuấn nhà Phương chẳng khác nào anh Dũng, cặp kính càng dầy, nó càng học dữ dội. Năm nay thế nào nó cũng bắt chước anh Dũng đậu cao cho mà xem…

Anh Trí bĩu môi :

- Mầy định so sánh thằng Tuấn với anh Dũng đấy phải không ? Nói mà không biết ngượng…

- Ngượng gì ?

- Thằng Tuấn không bằng một góc anh Dũng !

- …

Anh Dũng pha trò :

- Anh Trí nói thế mà không sợ tôi khoái chí quá, phồng to mũi rồi nó… nổ bùng một cái sao ?

Mọi người cùng cười ồ. Anh Trí nói :

- Tôi nói thật đó mà… Này nhé, thì cứ cho là thằng Tuấn nó chăm học đi, cứ cho là cuối năm nay nó sẽ đậu cao đi, nhưng thử hỏi, nó biết gì về đàn, về hát ?

Anh Huy vỗ tay :

- Trí nói đúng lắm, tao đồng ý với mầy đó… Thằng Tuấn làm sao bằng anh Dũng được !

Anh Cường :

- Tôi đề nghị với anh Dũng điều này nhé. Chút nữa, sau khi bọn tôi trình diễn xong, tôi sẽ giới thiệu anh lên trình bày một bản nhạc, anh đồng ý chứ ?

Anh Dũng lắc đầu quầy quậy :

- Thôi, cho tôi xin đi… Tôi không dám đâu… Lại nữa, ai cho mình lên mà hát với hò…

Chị Lan Phương giải thích :

- Anh Dũng chưa biết đấy chứ ở các nhà hàng có ca nhạc ở Sàigòn này, việc giới thiệu bạn bè lên hát là thường. Nhiều người sau đó đã gây được tiếng vang rồi trở thành ca sĩ đó…

Anh Dũng cười :

- Vậy chắc anh Cường muốn tôi thành… ca sĩ ?

Anh Cường cười không nói thêm. Em tưởng anh chỉ đề nghị cho vui vậy thôi, chẳng ngờ anh làm thật.

Chuyện trò một lúc đến phiên Four Stars trình diễn. Nơi bàn nước chỉ còn em với anh Dũng. Khán giả vỗ tay hoan nghênh nhiệt liệt, họ đòi bis đến hai lần. Four Stars chiều ý khách, say sưa trình diễn.

Bản nhạc thứ ba vừa dứt với tràng pháo tay tán thưởng của mọi người, thì anh Cường tiến đến bên ông Vân Long, người giới thiệu chương trình, nói nhỏ gì đó. Ông Vân Long tiến ra sân khấu :

- Thưa quý khách, chúng tôi vừa được biết đêm nay, tại đây, có hiện diện một giọng ca điêu luyện, truyền cảm của một người bạn ban Four Stars. Thể theo lời đề nghị của ban này, chúng tôi xin giới thiệu với quý khách người bạn mới của chúng ta… Anh Dũng…

Anh Dũng đỏ bừng mặt khi từ trên sân khấu, anh Trí hướng về phía bàn nước vẫy anh. Và bao nhiêu cặp mắt của mọi người đều dồn vào anh. Anh còn đang nhìn em cầu cứu thì anh Cường đã rời khỏi sân khấu, tiến đến, kéo anh đi. Ông Vân Long giới thiệu :

- Chúng tôi xin hân hạnh giới thiệu với quý khách… đây, anh Dũng, người bạn mới của chúng ta…

Một tràng pháo tay vang lên khích lệ. Anh Dũng nhìn anh Trí, anh Cường, anh Huy và chị Lan Phương với ánh mắt thầm trách. Chị Lan Phương mỉm cười, trao micro cho anh rồi lui khỏi sân khấu, về bàn nước với em. Anh Dũng cầm micro ngượng ngập. Ông Vân Long tinh ý, nói :

- Thưa quý khách, có lẽ anh bạn Dũng của chúng ta hơi… khớp. Vậy để trấn tĩnh tinh thần của anh, chúng tôi đề nghị quý khách cho thêm một tràng pháo tay nữa…

Anh Dũng đứng trước cái thế không thể chối từ, khi tiếng vỗ tay vừa dứt, anh lấy giọng, nói :

- Thưa quí vị… Thật là ngoài ý muốn của tôi… Các bạn tôi vì quá yêu mà đã dồn tôi vào thế… chẳng đặng đừng…

Mọi người cười ồ. Anh Dũng :

- … nhưng đã lỡ lên đây, thì… đành vậy… Tôi sẽ xin cố gắng hết sức… Sau đây, tôi xin trình bày một bản nhạc Việt Nam : bài “Nhớ người ra đi” của Phạm Duy…

Ban Four Stars chuyên trình bày nhạc trẻ, nhưng không vì thế mà không đệm nhạc Việt được. Nhất là anh Trí, từ khi biết anh Dũng thích nhạc tiền chiến, đã cố tập được vài bài. Tiếng đàn của anh Trí nổi lên dạo một đoạn. Sau đó, giọng hát của anh Dũng mới cất. Trong đoạn đầu, có lẽ vì hồi hộp, giọng anh hơi run :

Ai có nghe

Tiếng hát hành quân xa…

Nhưng sau đó, khi đã lấy lại bình tĩnh, giọng anh thật êm ở những đoạn nhạc trầm, và thật vang ở những đoạn nhạc cao…

Con bước đi

Khi trống làng dồn xa

Mẹ đưa mắt trông về, ngọn cờ

Cầu cho đứa con trai

Ở đâu đó con ơi… được vui…

Chị Lan Phương ngồi bên em chăm chú lắng nghe. Mọi người chung quanh cũng vậy, như bị lôi cuốn bởi tiếng hát của anh Dũng, hướng cả lên sân khấu…

Khi những lời ca cuối cùng chấm dứt, tràng pháo tay vang lên thật lâu, thật dài. Anh Dũng cúi đầu chào rồi định bước xuống sân khấu. Nhưng những tiếng bis vang vọng từ dưới khán giả và đôi tay của ông Vân Long đã ngăn anh lại. Ông Vân Long quay xuống phía dưới :

- Thưa quý khách, theo tôi nhận thấy thì dường như quý khách chưa muốn anh bạn Dũng đây rời khỏi sân khấu… Phải thế không ạ ?

Dưới hàng khán giả :

- Đúng thế !

- Anh bạn Dũng hát hay quá… yêu cầu hát thêm bản nữa…

- Bis !

Ông Vân Long quay sang anh Dũng :

- Chắc anh Dũng đã nghe và thấy sự mến mộ của mọi người dành đến anh, một giọng ca truyền cảm, vâng, truyền cảm vô cùng ! Vậy thì chắc anh chẳng hẹp hòi gì mà không trình bày thêm một bản nhạc nữa chứ ?

Anh Cường tiến ra nói nhỏ gì đó với ông Vân Long. Ông ta hướng xuống phía khán giả :

- Thưa quý khách, chúng tôi vừa được biết thêm một điều rất lý thú. Đó là anh bạn Dũng của chúng ta đây chẳng những hát nhạc Việt rất hay mà còn hát dân ca ngoại quốc cũng tuyệt nữa… Chắc quý khách cùng đồng ý với chúng tôi là chúng ta sẽ yêu cầu anh Dũng hát một bản dân ca ngoại quốc chứ ?

Anh Dũng nhăn nhó đến tội nghiệp. Trong tiếng vỗ tay của khán giả, anh lên tiếng xin được hát bản Five hundred miles một mình. Four Stars lui xuống và ông Vân Long vào hậu trường tìm được cây guitare thùng ra trao cho anh Dũng. Tiếng đàn đệm bập bùng xen lẫn lời ca êm ái :

… Lord I’m one

Lord I’m two

Lord I’m three

Lord I’m four

Lord I’m five…hundred miles

Away from home…

Nơi bàn nước, anh Cường nhìn lên, khẽ mỉm cười :

- Dũng hát hay tuyệt…

Anh Trí :

- Hy vọng mình sẽ thành công…

Anh Huy :

- Hẳn đi rồi… Kế hoạch của tao thì làm sao thất bại được…

Bây giờ em mới hiểu việc giới thiệu anh Dũng lên hát là một việc đã được các anh trong ban Four Stars trù liệu trước. Và việc đó nằm trong kế hoạch lôi kéo anh Dũng nhập bọn ?

Anh Dũng trình bày xong, hối hả bước khỏi sân khấu ngay. Ông Vân Long lên tiếng cám ơn anh Dũng đã giúp cho phần văn nghệ thêm sôi động rồi giới thiệu tiết mục kế tiếp. Anh Dũng vừa về đến bàn nước, những người khán giả ngồi gần đó đã tiến lại bắt tay khen ngợi. Hai ba người đưa sổ tay xin chữ ký. Anh Dũng đỏ mặt cám ơn, dáng đầy cảm động. Lúc những khán giả ái mộ về chỗ họ, anh Dũng vừa kéo ghế ngồi thì một ông ăn mặc sang trọng tiến đến. Anh Cường giới thiệu :

- Xin giới thiệu với anh Dũng : ông Lê Nguyễn, trưởng ban văn nghệ của nhà hàng Tiên Cảnh…

Anh Dũng bắt tay ông Lê Nguyễn :

- Xin chào ông.

Anh Huy lấy thêm ghế cho ông Lê Nguyễn ngồi. Ông Lê Nguyễn nói với anh Dũng :

- Tôi được ban Four Stars giới thiệu về anh đã lâu rồi, thú thật với anh là tôi chưa có chút tin tưởng vào những lời giới thiệu đó. Nhưng mới rồi đây, được chứng kiến anh trên sân khấu, tôi thấy rằng những lời Four Stars đã giới thiệu với tôi quả không sai. Vì thế, tôi đến gặp anh để đề nghị với anh một chuyện… Số là, nhà hàng chúng tôi đang có chương trình khuyến khích, tìm tòi các tài năng mới…

Anh Dũng :

- Ông định mời tôi hợp tác ?

- Anh thật thông minh… Vâng, quả chúng tôi có ý đó… Nếu anh bằng lòng, chúng ta có thể ký giao kèo ngay từ bây giờ… Điều kiện rất dễ dãi : anh sẽ trình bày chung với Four Stars hoặc hợp tác với chúng tôi bằng tư cách một ca sĩ độc lập đều được cả…

Anh Dũng có vẻ bối rối. Anh Trí :

- Anh Dũng nên nhận lời đi anh Dũng ạ…

Anh Cường :

- Ông Lê Nguyễn đây nổi tiếng là người khó khăn trong việc chọn lựa ca nhạc sĩ, thế mà ông đã chọn anh, như thế đủ tỏ rằng ông mến anh đến mực nào rồi…

Anh Dũng :

- Thật ra, tôi chưa hề bao giờ có ý nghĩ rằng mình sẽ trở thành một nghệ sĩ trình diễn…

Ông Lê Nguyễn :

- Nếu thế thì anh có thể về suy nghĩ lại cho chín chắn rồi sẽ trả lời. Chúng tôi lúc nào cũng sẵn lòng đón anh hợp tác…

Chị Lan Phương ;

- Theo Phương nghĩ, anh Dũng bỏ qua cơ hội bằng vàng này thì uổng lắm đó…

Anh Dũng nói với ông Lê Nguyễn :

- Vâng, vậy xin ông chờ đợi tôi một ít lâu để tôi suy nghĩ đã…

Tự nhiên, em sợ anh Dũng nhận lời. Không biết có phải vì em nghĩ đến lúc anh nhận lời, anh sẽ như anh Trí, chị Lan Phương, xa dần em, để em trở lại tâm trạng buồn chán lúc trước; hay vì một ý nghĩ rất lạ và mơ hồ trong em : con người anh, em thấy anh không thể tạo tương lai bằng giọng hát, lời ca trong bầu không khí vui chơi của một nhà hàng ca nhạc…

Tiếng ông Lê Nguyễn :

- Tôi hy vọng một ngày không xa, tôi sẽ nhận được lời đồng ý của anh…

Anh Dũng hơi cúi đầu, dáng suy tư :

- Vâng, tôi cũng hy vọng sẽ không làm ông phật ý.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play