Kenny lại làm giây nước sốt ra tờ bài tập của bọn mình, trong khi vừa ăn tối vừa làm bài tối qua. Cậu ấy nhờ mình chép lại bài ra tờ giấy khác.

Mình đã mặc cả với Kenny rằng nếu cậu ấy chịu làm hộ nốt bài tập tối nay cho mình thì mình mới chép lại.

Kenny nhìn mình như như vật thể lạ (bởi bài tập nào của bọn mình chẳng do cậu ấy làm) nhưng cuối cùng cũng đồng ý.

BÀI TẬP VỀ NHÀ:

Thể dục: QUẦN THỂ THAO!!!! QUẦN THỂ THAO!!! QUẦN THỂ THAO!!!!

Kinh tế Mỹ: Đọc trước Chương 9 cho bài học ngày thứ 2

Tiếng Anh: đọc truyện O Pioneers! Trang 155-175

Tiếng Pháp: Vocabulaire 3ème étape

NK&TN: Chọn váy cho buổi tiệc ở nhà Michael

Hình học: Chương 18

Khoa học Trái Đất: Có Kenny làm rồi! HA-HA-HA-HA

Thứ Sáu, ngày 5 tháng 3, phòng Khiêu vũ khách sạn Plaza

Trong buổi diễn tập đầu tiên của vở Bím tóc! Bà chỉ yêu cầu bọn mình mỗi một việc "đọc qua" kịch bản. Bọn mình sẽ đọc qua kịch bản một lượt từ đầu tới cuối cùng nhau, không phải diễn nhưng giọng đọc phải truyền cảm và có hồn như đang diễn.

Không có gì ngán ngẩm bằng cái khâu đọc qua kịch bản này.

Mình lén giấu quyển nhật ký này xuống dưới tập bản thảo nên không ai phát hiện ra. Mặc dù mỗi lần tới lượt mình đọc thoại là phải giấu thật nhanh cuốn sổ xuống dưới xấp giấy.

Hóa ra bà chỉ đảm nhiệm mỗi phần viết lời thoại cho vở Bím tóc! thôi, còn phần nhạc là do một người tên là Phil sáng tác. Phil cũng chính là anh chàng đệm piano cho tụi mình lúc thử vai hôm qua. Bà đã trả cho Phil cả đống tiền để sáng tác sao cho khớp lời thoại trong vở nhạc kịch của mình. Nghe nói bà kiếm được Phil trong mục "Tìm việc làm" ở trường ĐH Hunter.

Nhưng xem ra anh chàng này cũng chẳng có thời gian để tiêu xài khoản tiền kếch xù từ trên trời rơi xuống này. Có vẻ như Phil đã thức suốt đêm để sáng tác nhạc cho vở Bím tóc! và chưa hề được chợp mắt một phút nào! Thấy đầu anh ấy gật lên gật xuống như bị giật dây trong suốt buổi đọc thoại.

Phil không phải là người duy nhất trong cái phòng này đang gà gật. Quý ngài Eduardo thậm chí còn chưa mở mắt LẤY MỘT LẦN kể từ khi câu thoại đầu tiên của vở kịch (từ Rosagunde-mình: "Oh, la, thật hạnh phúc biết bao khi được sống giữa chốn làng quê thanh bình và yên ả như thế này") được thốt ra.

Quý ông ngủ như bị đánh thuốc!

Lại còn ngáy rõ ro nữa chứ!

Óe, đến lượt mình:

"Ôi, Gustav yêu dấu, xin chàng đừng tự cho mình là nông dân hèn mọn! Bởi những chiếc móng ngựa do chàng rèn nên đã tiếp thêm sức mạnh cho đoàn kỵ binh vững bước trên chiến trường. Những chiếc kiếm rèn bởi tay chàng chính là nguồn sức mạnh cho binh lính chống lại giặc ngoại xâm".

Tiếp đến là lời thoại của J.P. Anh ấy quả là một diễn viễn xuất sắc. Mình không thể không nhận thấy một điều: cuốn sổ tay bìa đen của ANH ẤY cũng đang giấu dưới xấp kịch bản.

Thật kỳ dị nếu anh ấy cũng viết về MÌNH, trong khi mình đang viết về ANH ẤY. Công nhận là tụi mình có nhiều điểm chung thật - trừ chuyện anh ấy không phải là người của hoàng gia.

Lúc nãy trước buổi diễn tập mình có nói chuyện mấy phút với J.P (bởi vì chẳng ai buồn để ý tới anh ý cả. Boris và Tina thì đang bận tâm tình, Lilly thì đang cùng Kenny xem lại bài viết của Kenny sẽ đăng trong số báo tới, còn Perin thì ra sức thuyết phục bà rằng cậu ấy là con gái, chứ không phải con trai. Ling Su được giao nhiệm vụ đánh lạc hướng chị Amber Cheeseman, không cho tới gần mình. J.P nói niềm đam mê của anh ấy không phải là diễn xuất - và lý do duy nhất khiến anh ấy đi thử vai cho tất cả các vở kịch của CLB Kịch nghệ ở THAE là vì bố mẹ anh ấy là fan cuồng của sân khấu kịch, luôn mong muốn con trai mình tham gia vào ngành giải trí này.

"Nhưng anh thích được theo nghiệp văn chương hơn" - J.P tâm sự - "Mặc dù làm nhà thơ không phải dễ kiếm tiền. Nhưng anh thích được viết văn hơn là diễn kịch. Bởi vì diễn viên chỉ là người truyền đạt lại những gì người khác viết. Họ không có SỨC MẠNH thực sự. Sức mạnh thực sự của một tác phẩm chính là nằm ở lời thoại mà họ nói ra. Đó chính là điểm khiến anh đam mê ở nghiệp văn chương. Là người sức mạnh đằng sau những câu thoại của những ngôi sao lớn như Julia Roberts và Jude Law".

!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

ÔI. CHÚA. ƠI! J.P như đang đọc thấy từng suy nghĩ của mình này! Mình nhớ đã từng nói những câu tương tự như thế!

Mình hoàn toàn có thể hiểu cảm giác phải làm hài lòng bố mẹ và những áp lực mà anh J.P phải chịu. Cứ nhìn các bài học công chúa của mình thì thấy. Hoặc áp lực phải thi đỗ môn Hình học, trong khi mình sẽ không cần dùng gì đến nó trong tương lai.

Chỉ có điều... mặc dù đã tham gia thử vai trong tất cả các vở kịch của trường nhưng anh J.P chưa bao giờ được nhận một vai nào. Và nguyên nhân là vì CLB Kịch nghệ là những người thích kết bè kết phái.

"Nếu THỰC SỰ muốn có một chân trong những vở kịch của họ" - J.P nói tiếp - "thì trước tiên anh cần phải tìm mọi cách chen được chân vào hội - tức là ngồi ăn trưa cùng họ, tụ tập trên bậc cầu thang ngoài cổng trường trước giờ vào lớp, đi mua cà-phê ở tiệm Ho cho họ, đeo khuyên mũi, tập hút thuốc lá... Chưa hết, cái chính vẫn là anh không thể chịu nổi cái đám diễn viên trong CLB. Họ lúc nào cũng chỉ biết có mình! Thật không có gì chán bằng việc phải ngồi xem họ diễn đi diễn lại một phân đoạn kịch. Họ không phải đang diễn, mà là đang độc thoại môt mình, không có chút cảm xúc nào trong đó".

"Ừm..." - mình nghĩ tới những câu chuyện về các diễn viên trẻ trên tờ Us Weekly - "Có lẽ bởi vì họ cảm thấy bất an. Bởi vì anh cũng biết rồi đấy, đa số các teen hiện nay đều cảm thấy bất an".

May mà mình không lỡ mồm huỵch toẹt với J.P rằng trong số đó mình là đứa luôn cảm thấy bất an NHẤT. Không bất an sao được khi một đứa đang ở độ tuổi teen như mình lại không hiểu biết gì về chuyện tiệc tùng, lại còn bị chính bà nội của mình "tống tiền" nữa chứ!

"Có thể em đúng" - J.P gật gù - "Hoặc có thể do anh quá khắt khe. Chỉ là... anh không phải týp người của các câu lạc bộ. Anh thuộc týp người cô độc thì đúng hơn. Chắc em cũng nhận thấy". Nói rồi, anh J.P ngượng ngùng quay ra cười với mình.

Giờ thì mình đã hiểu tại sao Tina và Lilly khen anh ấy dễ thương.

J.P cũng nói không sai về chuyện giới diễn viên. Cứ xem cách họ nói chuyện trong các chương trình talk-show là thấy, họ nói về bản thân mình quá nhiều!Ôi, ôi, lại đến lượt mình:

"Hầu gái, hãy mang cho ta loại rượu nặng nhất dưới hầm lên đây! Ta sẽ dạy cho tên bạo chúa này biết thế nào là đùa giỡn với nhà Renaldo".

Còn hai tiếng nữa thôi là mình sẽ được gặp Michael. Mình sẽ có thể thư giãn bằng việc cùng anh ấy vào bếp làm bánh nhúng, được nghe giọng nói trầm ấm của anh ấy thao thao bất tuyệt về một loại học thuyết khó hiểu nào đó.

LÀM ƠN CHO TÔI THOÁT RA KHỎI CHỖ NÀY!!!

Lại đến lượt mình:

"Nhân danh cha ta, chính ta sẽ là người tiễn ngươi - lãnh chúa Alboin - xuống địa ngục, nơi ngươi đáng thuộc về".

May quá, cuối cùng thì Alboin cũng đã chết! Hát nốt đoạn nhạc kết rồi nắm tay nhau đi một vòng tròn nữa là xong! Mình sẽ có thể về nhà! Đi gặp Michael!

Ối, bà có điều gì muốn nói trước khi kết thúc:

"Xin có lời cảm ơn tới toàn thể các bạn đã nhiệt tình tham gia buổi diễn tập ngày hôm nay. Đây sẽ là vở nhạc kịch mang tính lịch sử đối với tất cả chúng ta. Và thành quả mà chúng ta nhận được sẽ vô cùng to lớn..."

Bà có ý gì khi nhìn chằm chằm vào mình lúc nói câu này? Chi bằng bà cứ nói trắng ra rằng thành quả mà MÌNH sẽ nhận được từ vở nhạc kịch này chính là không bị chị Amber Cheeseman cho ăn đòn vì tội tiêu sạch tiền quỹ.

"Nhưng trước khi đạt được thành công đó, chúng ta cần phải nỗ lực hết mình, tập luyện chăm chí" - bà nói bằng một giọng ngọt như mứt dâu - "Các buổi tập của chúng ta sẽ diễn ra hàng ngày sau giờ học và sẽ kết thúc muộn vào buổi tối. Các bạn hãy thông báo trước với gia đình về chuyện không thể về nhà ăn tối vào tất cả các ngày trong tuần tới. Và đề nghị mọi người phải học thuộc lời thoại trước buổi diễn tập ngày thứ hai tới".

"Nhưng thưa Nữ hoàng, cháu không nghĩ mình có thể học thuộc hết các từ tiếng Ý trong thời gian ngắn như vậy" - Perin rụt rè nói.

"Vớ vẩn!" - bà gạt phắt đi - "Nessun dolore, nessun guadagmo"

Tất nhiên là chẳng ai hiểu gì, ngoài bà.

Và anh J.P.

J.P đã đứng lên trấn an mọi người bằng một giọng trầm ấm, bình tĩnh: "Thôi nào mọi người. Tôi nghĩ là chúng ta có thể làm được mà. Cứ coi như đó làm một thử thách đi".

Vẫn còn lác đác vài người phản đối, cho tới khi Lilly lên tiếng: "Mọi người, anh J.P nói đúng. Tôi cũng cho là chúng ta có thể làm được!"

Nghe thấy vậy Boris phản bác lại ngay: "Xin lỗi, chứ không phải cậu chính là người vừa kêu ca về việc không có thời gian chuẩn bị cho tờ tạp chí văn học sắp xuất bản vào cuối tuần này đó sao?"

Lilly lờ đi như không nghe thấy gì. Còn anh J.P thì trông có vẻ hơi bối rối.

"Cá nhân tôi cho rằng nếu chúng ta gặp nhau cùng tập đọc thoại vào hai buổi sáng mai và sáng Chủ Nhật, thì có lẽ chúng ta sẽ thuộc được lời thoại của mình trước buổi diễn tập thứ Hai".

"Sáng kiến rất hay!" - bà vỗ tay tán thưởng, to đến nỗi quý ngài Eduardo cũng phải choàng tỉnh dậy - "Như vậy chúng ta sẽ có nhiều thời gian cho việc luyện vũ đạo và luyện thanh".

"Vũ đạo ý ạ?" - Mặt Boris tái xanh - "Lại còn luyện thanh nữa? Vậy chứ bọn cháu phải mất bao nhiêu thời gian cho vở nhạc kịch này?"

"Cho tới khi nào vở kịch được hoàn tất" - bà lạnh lùng nói - "Nào, giờ thì mọi người hãy đi về và nghỉ ngơi đi! Hãy ăn thật nhiều để có sức khỏe cho buổi diễn tập ngày mai. Một miếng thịt bò tái, kèm theo một chút sa-lát và một đĩa khoai tây nướng trộn bơ luôn là bữa ăn dinh dưỡng lý tưởng cho giới diễn viên. Hẹn gặp lại mọi người tại đây lúc 10 giờ sáng mai. Nhớ phải ăn sáng thật no - trứng, bánh mỳ và thật nhiều cà-phê vào! Ta không muốn có ai bị ngất xỉu vì kiệt sức đâu đấy! Buổi đọc thoại kết thúc ở đây! Mọi người đã rất cố gắng! Hãy tự thưởng cho mình một tràng pháo tay nhiệt liệt nào!"

Từng người một, uể oải vỗ hai tay. Bởi nếu không làm thế, chắc chắn bà sẽ không cho tụi mình rời khỏi đây đâu.

Thật không may, tiếng pháo tay của bọn mình đã làm ngài nhạc trưởng/đạo diễn ngủ gật kia bừng tỉnh giấc: "Cảm ơn các bạn! Cám ơn rất nhiều! Tôi đã không làm được điều đó nếu không nhờ có các bạn. Các bạn thật đáng mến!". Xem ra cái ông Eduardo này vẫn chưa tỉnh ngủ thì phải.

"Hẹn gặp em ngày mai, Mia" - J.P vẫy tay chào mình - "Đừng quên ăn nhiều bánh mỳ và thịt bò nhé!"

"Cậu ấy ăn chay" - Boris bực dọc nói. Anh chàng có vẻ vẫn chưa hết ấm ức vể chuyện bị lấy mất thời gian luyện tập vi-ô-lông.

J.P chỉ cười, nháy mắt với mình.

"Anh biết chứ! Anh chỉ đùa thế thôi. Sau lần Mia làm ầm ỹ lên về chuyện có thịt trong món lasagna rau ở căng-tin, CẲ TRƯỜNG này ai chẳng biết cô ấy là người ăn chay"

"Ô, vậy sao?" - Boris mỉa mai - "Một người ghét-người-ta-b..."

Mình chụp vội tay lên miệng Boris, ngăn không cho cậu ấy nói hết câu.

"Chúc ngủ ngon, anh J.P. Mai gặp" - mình nói vội

Sau khi J.P rời khỏi phòng mình mới buông Boris ra, và đi rửa tay.

"Kinh quá đi thôi, Boris. Cậu có cần lắm dãi thế không hả?" - mình làu bàu.

"Thì mình mắc chứng rối loạn bài tiết tuyến nước bọt mà" - Boris nghiêm nghị nói.

"Và GIỜ cậu mới thèm nói với mình sao?"

"Wow, Mia" - Lilly quay qua mình - "Cậu phản ứng hơi thái quá rồi đó. Cậu không sao đấy chứ? Cậu thích anh J.P đó hả?"

"Không phải!" - mình phẫn nộ nói. Thật quá đáng, mình đã hẹn hò với anh trai cậu ấy được một năm rưỡi rồi vậy mà cậu ấy dám thốt ra những câu xằng bậy như vậy. Mình thích ai, đáng ra Lilly phải là người RÕ HƠN CẲ chứ! - "Nhưng các cậu cũng nên đối xử tử tế với anh ấy một chút".

"Mia chỉ là đang thấy có lỗi" - Boris trầm ngâm phân tích - "vì đã giết chết nhân vật của anh ta trong câu chuyện của mình mà thôi"

"Không hề nhá!" - mình độp lại.

Mình lại đang nói dối. Bởi đúng như Boris nói, mình có cảm giác tội lỗi khi giết chết nhân vật J.P trong câu chuyện của mình.

Từ giờ trở đi mình thề là sẽ không bao giờ để cho một nhân vật nào - dựa theo hình tượng có thật ngoài đời - trong truyện của mình phải chết nữa.

Trừ khi đó là người mình ghét! Như Lana chẳng hạn!

Thứ Sáu, ngày 5 tháng 3, 10 giờ tối, tại phòng khách nhà Moscovitz

Mấy bộ phim Michael bắt mình ngồi xem cùng thật vô cùng rối rắm. Ngồi xem phim mà cứ như bị tra tấn ý vì phải suy nghĩ nhức hết cả óc.

Điều an ủi duy nhất là mình được ở bên cạnh Michael, trò chuyện và... kiss anh ý!

Đến đoạn phim nào chán quá thì tụi mình quay ra ngồi ngắm nhau hoặc thủ thỉ tâm sự với nhau.

Còn đoạn nào rùng rợn quá thì mình gục đầu vào lòng anh ấy, còn Michael thì vòng tay ôm lấy mình thật chặt.

Nói chung là không khí lãng mạn ấy sẽ trọn vẹn nếu thỉnh thoảng không có tiếng gào của Lilly từ trên lầu vọng xuống: "Ta nguyền rủa ngươi, Alboin vì đã biến thành một kẻ hèn nhát thối tha".

Bao nhiêu cảm hứng và sự lãng mạn của bọn mình đều bị phá nát bởi tiếng gào thét của Lilly: "Ngươi thà kết hôn với một đứa con gái hèn mọn Genovia còn hơn là chọn ta? Alboin, thật nhục nhã thay!".

Có lẽ vì thế mà Michael đứng dậy bỏ vào bếp lấy thêm bỏng ngô. Chắc chỉ còn cách vặn hết cỡ volume phim 2001: A Space Odyssey lên, may ra mới át được cái âm thanh chói tai của Lilly (đang mải học lời thoại cùng chú Lars)

À, vụ bữa tiệc sắp tới ở nhà Michael, mình đã có một kế hoạch. Cũng nhờ lần trước nói chuyện với nhỏ Lana. Đã chuẩn bị được trang phục và điệu nhảy mà mình sẽ "biểu diễn" hôm đó rồi. Mặc dù hình như mình cắt cái váy đó hơi NGẮN QUÁ thì phải.

Đó là đối với mình, còn với Lana, ngắn thế chứ ngắn nữa cũng không thành vấn đề!

Ui ui Michael đang đi ra. Có bỏng ngô ăn rồi!!

Thứ Bảy, ngày 6 tháng 3, nửa đêm

Khi mình từ nhà Moscovitz về đến nhà, mẹ vẫn đang thức đợi mình (thực ra không hẳn là đợi MÌNH. Mẹ đang ngồi xem chương trình Đại Phẫu Thuật trên kênh Sức khỏe về một anh chàng nào đó có cái bớt trên mặt to đến nỗi mặc dù đã trải qua 8 cuộc phẫu thuật lớn nhỏ nhưng vẫn không xóa được hết cái bớt đó. Thậm chí anh ấy còn không thể đeo mặt nạ để che cái bớt đó bởi nó sưng vù lên như quả bóng vậy).

Mình đã cố rón rén đi vào thật nhẹ nhàng nhưng vẫn bị mẹ bắt gặp. Và mình đành phải ngồi trò chuyện với mẹ:

Mẹ (với tay tắt tiếng TV): Mia, nghe nói bà con đang dựng một vở kịch kể về cuộc đời bà cố tổ Rosagunde và chọn con vào vai chính?

Mình: Vâng. Đúng ạ.

Mẹ: Đó quả là điều nực cười nhất mà mẹ từng nghe. Chẳng nhẽ bà không biết rằng con suýt nữa thì trượt môn Hình học sao? Con làm sao có thời gian tham gia kịch cọt. Con phải chú tâm vào chuyện học hành. Con đã có quá đủ chương trình ngoại khóa rồi. Chẳng phải con vừa phải học làm công chúa vừa điều hành Hội học sinh đó sao? Giờ lại thêm chuyện kịch cọt này nữa. Bà con đang nghĩ gì thế không biết?

Mình: Là nhạc kịch mẹ ạ.

Mẹ: Cái gì?

Mình: Đó là một vở nhạc kịch, chứ không phải kịch thông thường

Mẹ: Mẹ không cần biết đó là gì. Sáng mai mẹ sẽ gọi cho bố và nói bố bảo bà tha cho con.

Mình: Không! Không! Đừng mà, mẹ! Con... ừm... con thực sự thích tham gia vở nhạc kịch này vô cùng. (Thực ra là vì mình sợ bà sẽ tố chuyện quỹ Hội bị phá sản với chị Amber Cheeseman và mình sẽ bị lãnh đòn đủ)

Mẹ: Con thích cái gì?

Mình: Vở nhạc kịch này. Con rất muốn được tham gia. Sân khấu là lẽ sống của đời con. Xin mẹ đừng bắt con ngừng lại.

Mẹ: Mia, không sao đấy chứ?

Mình: Tất nhiên rồi ạ! Mẹ đừng gọi cho bố mẹ nhé? Con xin mẹ đấy. Bố đã đủ bận rộn với mấy cuộc họp Quốc hội rồi. Đừng làm phiền bố với những chuyện nhỏ nhặt như thế này làm gì. Con thích vở nhạc kịch của bà phết. Đóng kịch vui lắm mẹ ạ. Hơn nữa đây còn là cơ hội tốt cho con mở rộng tầm nhìn của mình.

Mẹ: Nhưng... mẹ chẳng biết nữa...

Mình: Đi mà mẹ. Con thề là sẽ không để điểm số bị tụt dốc nữa đâu.

Mẹ: Thôi được rồi. Nhưng nếu con còn mang một điểm C nữa về nhà thì mẹ sẽ gọi ngay sang Genovia.

Mình: Cám ơn mẹ! Mẹ đừng lo! Con sẽ không để bị điểm C nữa đâu.

Sau đó mình chạy ngay vào phòng, hít lấy hít để cái túi giấy, trước khi mình bị ngừng tim vì thở gấp (can tội nói dối không chớp mắt)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play