ÔI CHÚA ƠI. ÔI CHÚA ƠI. ÔI CHÚA ƠI. ÔI CHÚA ƠI. Mình không viết nổi nữa. Mình vẫn còn chưa hết run.
Mình viết được. Mình cần phải viết hết ra trước khi mấy chuyện này làm đầu mình nổ tung.
Tối qua mình và Michael đã có một cuộc nói chuyện thẳng thắn và cởi mở về chuyện đó. Mình bày tỏ rất rõ quan điểm của mình về chuyện mình
chưa sẵn sàng và rằng mình vẫn còn quá trẻ, không muốn đi theo vết xe
đổ của mẹ… Và Michael đã tỏ ra hiểu chuyện và ủng hộ mình một cách bất ngờ.
“Anh hiểu mà. Anh cũng không bất ngờ khi em nói như vậy” – Michael hôn nhẹ lên má mình.
“Vậy sao?” – giờ thì đến lượt mình ngạc nhiên.
“Ừ… Chẳng phải em đã thể hiện rất rõ điều đó khi không buồn rủ anh tới khách sạn chơi lấy một lần. Thay vào đó lại đi rủ đám bạn gái thân của em tới ngủ qua đêm” – giọng Michael có vẻ hơi dỗi dỗi.
Thật oan cho mình quá, chính Lilly và mấy cậu ấy TỰ MỜI BẢN THÂN tới đó chứ.
“Em…em… Michael, em xin lỗi. Tại… em không… Nói tóm lại là em xin lỗi anh”.
“Được rồi, được rồi. Sao anh nỡ giận em chứ. Ngốc ạ” – Michael cười.
Đúng lúc đó chú Lars ngó vào: “Công chúa, muộn rồi. Trận bóng cũng đã xong. Đến giờ về rồi”. Michael đã tiễn mình ra tới tận xe. Bạn trai
mình thậ chu đáo làm sao!
Lúc đã yên vị trên xe mình hỏi chú
Lars sao lại tin tưởng để cho mình và Michael một mình trong phòng như vậy và thử đoán xem câu trả lời là gì nào?
“Chỉ cần vẫn nghe
thấy tiếng hai người nói chuyện thì tôi không lo lắng gì cả. Nếu không nghe thấy tiếng gì thì tôi mới lo. Hơn nữa, xin lỗi Công chúa, nhưng
phải công nhận là cô nói nhiều thật.”
Lưu ý: Gọi nhắc nhở mẹ là
mẹ vẫn đang trong giai đoạn cho em bú, vì thế dù cho có thèm bia đến
mấy cũng tuyệt đối không được động tới một giọt nào. Mình lo lắng như
vậy cũng không thừa đâu, nhất là khi mẹ ở cùng một vùng với hai con
sâu rượu là ông và bà ngoại.
Chủ Nhật, ngày 13 tháng 9, buổi trưa, trong phòng khách sạn Plaza
Sao mình không được yên ổn như những đứa trẻ bình thường khác? Tại sao mình lại là công chúa? Tại sao mình lại đi thả 10.000 con ốc sên xuống đại dương để rồi gây nên một thảm họa sinh thái cho chính đất nước
mình? Tại sao mình phải đâm đầu vào cuộc chạy đua tranh giành quyền lực mù quáng của Lilly, để rồi cuối cùng người thắng cuộc vẫn bất kể là
ai cũng không phải là mình?
Ôi giời ơi sao đời tôi khổ thế nàyyyyyyyy???
Chủ Nhật, ngày 13 tháng 9, 1 giờ chiều, trong phòng khách sạn Plaza
Sao mọi người không để mình yên cơ chứ??? Mình muốn nhốt mình trong
phòng hay không đó là quyền của mình. Dù gì mình cũng là công chúa mà!
Chủ Nhật, ngày 13 tháng 9, 2 giờ chiều, trong phòng khách sạn Plaza
Giờ mình rất muốn nghe thấy giọng của Michael. Lúc nãy anh ý có gọi
nhưng mình không bắt máy. Anh ý để lại lời nhắn rất ân cần ở dưới tiếp tân: “Anh đây. Em vẫn còn ở khách sạn chứ? Hay em đã về nhà rồi? Anh sẽ gọi về đó xem sao. Nếu nhận được tin này của anh thì gọi cho anh nhé”
Sau vụ nói chuyện tối qua về chuyện “đã đến lúc cho chuyện đó chưa”
mình vẫn chưa đủ can đảm gọi lại cho Michael. Mình cố gọi cho Lilly mà không được. Bác Moscovitz cũng không biết Lilly đang ở đâu, bác ý còn nhắn là nếu tìm thấy Lilly thì nhớ nhắc cậu ấy về nhà dắt Pavlov đi
dạo. Không hiểu cô nàng này lại lăng xăng đi quay phim ở đâu rồi không biết.
Ô… ô… hoạt hình Thủy thủ mặt trăng !!!
Thủy thủ
mặt trăng thật may mắn vì chỉ là một nhân vật hoạt hình. Nếu mình là
nhân vật hoạt hình thì chắc mình không phải đau đầu như bây giờ. Mà
nếu có thì đến cuối phim thế nào mọi chuyện cũng được giải quyết êm
thấm.Chủ Nhật, ngày 13 tháng 9, 3 giờ chiều, trong phòng khách sạn Plaza
Đây quả là sự xâm phạm quyền tự do cá nhân một cách quá đáng!!! Mình muốn nằm cả ngày trong phòng thì kệ mình chứ. Thử nếu đấy là BÀ xem.
Xem có ai dám xấn xổ vào phòng riêng của bà, khuyên bà đừng nằm đó mà than thân trách phận nữa, rồi kéo bà xềnh xệch ra khỏi giường không? Đảm bảo người đó sẽ xơi trọn một ly Sidecar vào giữa mặt hay một cái gì đó trong tầm với của bà.
Nhưng BÀ lại hoàn toàn có quyền làm mấy điều đó với MÌNH.
Bà đang đung đưa một cái dây chuyền vàng trước mắt mình. Cái mặt dây chuyền phải to gần bằng cái đầu của Louie Mập, đính trang sức lấp lánh xung quanh. Trông hơi giống mấy cái dây ngổ ngáo và hầm hố mà rapper
50 Cent thường hay đeo.
“Cháu có biết cái gì đây không, Amelia?”
“Nếu bà định thôi miên để cháu không cắn móng tay nữa thì bà không cần phải phí sức nữa. Bác Moscovitz đã từng thử cách này rồi.”
Bà không buồn để ý tới câu móc mỉa của mình.
“Cái cháu đang thấy chính là món đồ cổ vô giá của Hoàng gia Genovia. Nó từng thuộc về thánh Amelie, thần hộ mệnh của người dân Genovia. Tên cháu cũng được đặt theo tên của người.”
“Bà nhầm rồi. Tên cháu được đặt theo tên của bà Amelia Earhart, một nữ phi công dũng cảm.”
Bà cười khẩy: “Tất nhiên là không phải rồi. Tên cháu được đặt theo tên của thánh Amelie, chứ không ai khác.”
“Nhưng mẹ cháu đã nói…”
“Ta chẳng cần biết mẹ cháu đã huyên thuyên những gì với cháu nhưng tên cháu chắc chắn là được đặt theo tên thần hộ mệnh của nhân dân
Genovia. Một người hiền từ và thánh thiện. Thánh Amelie sinh năm
1070, một cô nông dân bình thường. Niềm hạnh phúc lớn nhất của người
là được chăm sóc đàn dê trong nông trại của Genovia. Khi đó người sẽ
thỏa sức nhảy múa trên đồng cỏ rộng mênh mông, miệng hát vang các bài dân ca Genovia. Giọng hát của người đã được người đời tôn vinh là
giọng ca trong trẻo, du dương nhất mọi thời đại. Truyền cảm và lay
động lòng người, hơn rất nhiều cái cô Christina Aguilera gì đó của
cháu”
Xin lỗi bà, nhưng bà có phải sinh vào năm 1070 mà biết
liệu điều đó có phải là sự thật hay không? Hơn nữa ai cũng phải thừa
nhận Christina có một giọng ca đặc biệt hiếm có.
Bà vẫn thao
thao bất tuyệt kể về vị thánh Amelie nào đó: “Một ngày đẹp trời nọ,
khi đang đi chăn dê gần biên giới Italy và Genovia, thánh Amelie (khi ấy mới chỉ 14 tuổi) đã tình cờ phát hiện ra một toán lính Italia
đang có hành động khả nghi gần biên giới nước mình. Lặng lẽ bỏ lại
bầy dê hằng yêu quí của mình, người lén nấp sau các bụi cây, tiếp cận dần tới đội quân do thám này và phát hiện ra một bí mật khủng khiếp: bá tước của tòa lâu đài gần đó đang âm mưu đợi tới khi trời tối sẽ
tấn công vào cung điện Genovia, khống chế nhà vua và nữ hoàng, dành
quyền kiểm soát Genovia.
Thánh Amelie đã nhanh trí chạy thật
nhanh về chỗ bầy dê của mình. Mặt Trời đã xuống núi, và Amelie biết
không còn thời gian quay trở về làng thông báo với mọi người về âm
mưu của tên bá tước thâm hiểm kia. Người đã giả vờ như không biết
chuyện gì đang xảy ra, cất cao tiếng hát thánh thót, vang vọng cả núi rừng…
Đúng lúc đó một điều thần kỳ đã xảy ra. Từng người từng
người một buông vũ khí, chìm vào giấc ngủ theo điệu hát du dương của
thánh Amelie. Ngay đến tay bá tước cũng không cưỡng lại được trước
tiếng hát thần thánh của người. Mọi chuyện sau đó trở nên dễ như trở
bàn tay, người đã chặt đầu tên bá tước để thị uy với đám lính của
hắn. Toán lính đó sau khi tỉnh dậy đã chạy bán sống bán chết về nước, không một lần ngoảnh mặt lại” – Bà kể chi tiết và rất đỗi hùng hồn cứ như chính mình được tận mắt chứng kiến toàn bộ sự việc ý.
“Sau đó Amelie đã được nhà vua phong thánh và sống nốt những chuỗi
ngày bình yên tại quê nhà” – nói rồi bà dùng tay tách đôi cái mặt dây chuyền – “Và đây là những gì còn lại của thánh Amelie cho tới ngày
nay.”
Mình ngó vội vào bên trong và rụt rè nhìn bà.
“Cháu có thể chạm vào nó” – bà nhìn mình đầy khích lệ - “Chỉ có người mang dòng máu nhà Renaldo mới được phép chạm vào. Cháu nên tận dụng cơ hội này.”
Mình chìa tay ra khẽ chạm vào cái vật ở trong mặt dây chuyền. Nó trông như – sờ như - một viên đá, không hơn!
“Ừm… Cháu cảm ơn bà… Nhưng cháu không hiểu việc sờ vào viên đá thần thánh này có ích gì với cháu?”
“Đấy không phải là đá, Amelie” – bà cáu kỉnh nói – “Đó là trái tim đã hóa thạch của thánh Amelie”
EOOOOOOOOOOOOOOOO!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Sao bà có thể đưa cho mình sờ vào một thứ khủng khiếp như thế chứ??? Bà nghĩ có thể khiến mình vui lên bằng việc sờ vào mẩu tin đã hóa thạch của một vị thánh đã băng hà từ đời nào ư???????
SAO MÌNH
KHÔNG CÓ MỘT NGƯỜI BÀ THÔNG THƯỜNG NHƯ BAO NGƯỜI BÀ KHÁC ???? Chỉ cần dắt mình đi uống một ly sô-cô-la nóng thôi có khi còn hiệu quả hơn
rất nhiều so với việc bắt mình chạm vào trái tim hóa thạch nào đó!!!
Giờ mình mới biết: tên mình được đặt theo tên người phụ nữ quả cảm, yêu nước. Và bà đang muốn truyền cho mình một chút dũng khí đó, chuẩn bị cho trận chiến quan trọng ngày mai với Lana.
Nhưng mình e rằng
kế hoạch của bà đã phản tác dụng. Bởi vì ngoài lòng yêu thích với
loài dê ra thì thánh Amelie và mình KHÔNG HỀ CÓ ĐIỂM CHUNG GÌ cả. Mặc dù Rocky có nín khóc mỗi khi mình hát ra cho em nghe, nhưng như thế
không có nghĩa là giọng ca của mình đủ ma lực để ru ngủ cả một đoàn
quân.
Và mình nghi thánh Amelie đã ở vậy tới cuối đời. Vì làm gì có người đàn ông nào đủ can đảm sống chung với người phụ nữ dám dùng rìu chặt bay đầu người khác từ năm mới 14 tuổi.
Giờ thì mình càng cảm thấy áp lực nặng nề. Đến chính bà của mình cũng cho rằng
mình không có khả năng đánh bại Lana Weinberger, nếu không có sự hỗ
trợ của thần thánh. Tuyệt thật!
Đến giờ phải về nhà rồi!
Chủ Nhật, ngày 13 tháng 9, 9 giờ tối, ở nhà
Hi hi được về nhà thích quasaaaaaaaaaaaa. Mới đi có hai ngày mà có cảm tưởng như HAI NĂM vậy. Nhớ cái ổ của mình và Louie Mập kinh
khungrgggggg. Cả tiếng khóc của Rocky nữa, vì giờ mẹ đã chữa triệt để
cái tật khóc-lóc-để-gây-sự-chú-ý của cu cậu rồi. Bằng cách nào ư? Quẳng Rocky cho ông bà ngoại trông, còn mẹ và thầy G cùng nhau đi xem triển
lãm xe cổ ở bãi đỗ xe Kroger Sav-On – sự kiện văn hóa duy nhất ở
Versailles đợt cuối tuần vừa rồi.
Khi mẹ và thầy về đến nhà, vẫn thấy ông bà đang ngồi nguyên xi trên ghế sa-lông như lúc hai người rời khỏi nhà 4 tiếng trước đó (xem chương trình Những thước phim vui
nhộn). Và Rocky thì đang ngáy o o trong nôi. Bà nhận xét đúng một câu:
“Thằng nhóc này đúng là gào khỏe thật. Chắc phổi phải nở lắm đây.”
Mẹ còn rất tự hào kể rằng giờ mẹ không còn nghi ngờ tẹo nào về tình yêu của thầy G dành cho mẹ. Bởi một người trọng thể diện như thầy ấy mà
vẫn vì mẹ nhảy lên lái máy kéo giùm ông ngoại (mặc dù loại xe trông gần giống với cái máy kéo nhất mà thầy ấy từng biết chính là chiếc Zamboni hồi đi xem đội Rangers thi đấu). Về phía thầy G, ấn tượng mạnh nhất mà Versailles để lại trong thầy chính là những tấm biển chỉ đường có
1-0-2 dọc đường cao tốc từ sân bay quốc tế Indianapolis. Và thầy ý tiếc nhất là không được tận mắt nhìn thấy tấm biển yêu thích của mình ở
Ngân hàng Versailles: “NẾU THẤY NGÂN HÀNG ĐÓNG CỬA, ĐỀ NGHỊ QUÝ KHÁCH
ĐÚT TIỀN QUA KHE CỬA”.
Mình rất hài lòng khi biết cả hai đều
làm theo đúng chỉ dẫn của mình và không để Rocky lại gần mấy cái máy
cắt cỏ, rắn hổ mang, và con dê Hazel của bà. Mẹ cũng nói rằng mình thật phí công khi cứ 3 tiếng gọi thông báo một lần về tình hình thời tiết ở Versailles. Nhưng mẹ rất vui vì sự quan tâm rất-ra-dáng-chị-gái của
mình với Rocky.
Nhân lúc thầy G đang bận dỡ đồ, mình lén hỏi mẹ
xem có gặp chú Wendell Jenkins không, nhưng mẹ đã tỉnh bơ trả lời: “Tại sao mẹ phải gặp chú ý?”
“Bởi vì… mẹ đã từng yêu chú ý”
“Ờ… nhưng là chuyện của 20 năm trước rồi”
“Vâng… Nhưng chẳng phải 15 năm trước mẹ cũng đã từng yêu bố và giờ hai người vẫn gặp mặt nhau đó thôi” – mình lý sự.
“Chỉ vì mẹ có con với bố thôi” – mẹ cười phá lên – “Tin mẹ đi, Mia, nếu không phải vì con thì chắc chắn bố và mẹ sẽ không bao giờ nhìn mặt
nhau lại đâu. Cả hai đều có cuộc sống riêng, cũng như mẹ và chú Wendell cũng vậy.”
Rồi mẹ nói tiếp: “Nếu không gặp dượng Frank, có lẽ
mẹ sẽ ân hận vì đã chia tay với chú Wendell hay bố con. Nhưng giờ mẹ đã kết hôn với người đàn ông trong mộng của mình, việc gì mình phải nhớ
nhung người cũ nữa. Do đó, mẹ xin nói với con lần nữa là: Không, lần
này về quê, mẹ không đi tìm chú Wendell Jenkins”
Wow… không ngờ thầy G lại là “người đàn ông trong mộng” của mẹ cơ đấy! Hy vọng là
thầy ấy hiểu được bản thân may mắn thế nào khi được lọt vào mắt xanh
của mẹ. Bởi vì mình dám chắc một vị hoàng tử đa tình và giàu có như bố
mình mới được coi là người đàn ông trong mộng của phần lớn phụ nữ trên
cái hành tinh này. Chứ không ai lại đi nghĩ rằng: “Hừm… ước gì mình gặp được một thầy giáo Đại số cấp 3 nghèo, chuyên mặc áo sơ mi vải flanen
và thích chơi trống, tên là Frank Gianini” – như mẹ mình.
Thật là tốt, hai mẹ con mình cùng một lúc đều gặp được người đàn ông trong mộng của đời mình…
Chỉ có điều… không hiểu mình có đi được đến cuối cuộc hành trình như mẹ không.
À, à, quên lúc nãy không ghi lại chuyện này vào: cái hộp bao cao su
trong phòng tắm hóa ra không phải của Michael, cũng chẳng phải của Doo
Pak. Đó là món quà “mừng lính mới” của các anh chị khóa trên dành cho
tất cả các sinh viên năm nhất khi chuyển vào ký túc xá. Sinh viên đại
học thật là quái gở đấy!!!!!!
Lúc nãy mới về mình thấy có tin
nhắn của Michael ở điện thoại bàn. Nội dung giống y xì cái tin nhắn cho mình lúc ở khách sạn, nói mình gọi lại cho anh ý.
Giờ mở máy tính lên cũng thấy một cái email với nội dung tương tự: gọi cho anh!
Khôngggggg, mình không gọi đâu! Nhỡ anh ý lại nhắc lại buổi trò chuyện tối qua thì sao? Mất mặt lắm!!!
Uiiiii uiiiii có message!
Hy vọng là Michael.
Không, xin đừng là Michael.
Hy vọng là Michael.
Không, xin đừng là Michael.
Hy vọng là Michael.
Không, xin đừng là Michael.
Hy vọng là Michael.
ILUVROMANCE: Ê, mình đây.
Thì ra là Tina
FTLOUIE: Hi, T
ILUVROMANCE: Cảm ơn về buổi tối hôm qua nhé. Vui khủng khiếp yyyyyyý
FTLOUIE: Ừ.
ILUVROMANCE: Ủa, có chuyện gì à?
FTLOUIE: Đâu có
ILUVROMANCE: Chắc chắn CÓ CHUYỆN GÌ ĐÓ. Nãy giờ cậu chưa gõ nổi quá 2
từ. Chuyện gì thế? Cậu và anh Michael nói chuyện với nhau rồi hả?
Sao cô nàng này tinh thế nhỉ???
FTLOUIE: Ừ.
ILUVROMANCE: Rồi sao, rồi sao???
FTLOUIE: Có gì đâu. Michael rất hiểu và thông cảm với mình. Anh ấy sẽ đợi tới khi mình sẵn sàng. Nhưng…
ILUVROMANCE: Nhưng sao?
FTLOUIE: Nhỡ Lana nói đúng thì sao? Nhỡ Michael không kiên nhẫn đợi được mình thì sao? Nhỡ…
ILUVROMANCE: Cậu nghe lời cái con Lana ấy làm gì? Những thứ nó nói toàn là điều nhảm nhí. Cậu nghĩ lại mà xem…. Vụ nó ba hoa rằng nếu một
người vừa bịt mũi vừa hắt hơi thì sẽ bị thủng màng nhĩ, hay vụ nếu đi
tắm khi đang bị nguyệt san sẽ khiến ta bị chảy máu tới chết… Có cái nào là thật đâu!!!
FTLOUIE: Nhưng…
ILUVROMANCE: Không
nhưng nhị gì hết. Cậu đúng là chúa phức tạp hóa vấn đề. Thế hai người
đã giải tỏa hết mọi thắc mắc của mình chưa?
FTLOUIE: Chưa, chưa nói xong thì chú Lars ấn cửa vào kêu mình về. Mình vẫn chưa nói chuyện với anh ấy từ hôm qua tới giờ.
ILUVROMANCE: Thế thì cậu NGỒI ĐÂY CHÁT CHÍT LÀM CÁI GÌ. Không mau đi lấy điện thoại và gọi cho anh ý đi chứ còn gì nữa.
FTLOUIE: Cậu nghĩ thế sao?
ILUVROMANCE: Còn chờ gì nữa. Hãy nói với anh ấy những gì cậu đang suy
nghĩ. Phải nhớ rằng trong mọi mối quan hệ, sự trao đổi thẳng thắn chính là chìa khóa thành công.
FTLOUIE: Nếu cậu nghĩ vậy thì có lẽ mình nên…
Mình còn chưa kịp nói hết câu thì thấy một người khác nhảy vào…
WOMYNRULE: Miaaaaaa. Chuẩn bị sẵn sàng cho ngày mai rồi chứ?
FTLOUIE: Lilly! Cậu đã đi đâu thế? Mẹ cậu đang tìm cậu đấy. Không phải lại đi quay lén ai đây chứ hả??? Lần trước bị Trung sỹ McLinsky cảnh
cáo mà chưa tởn à?
WOMYNRULE: Thưa cô, tôi đã dành cả ngày hôm
nay chuẩn bị mọi thứ cho cô ngày mai đấy ạ. Với mấy thông tin quí báu
mình mới nhận được hôm nay, đảm bảo ngày mai cậu sẽ NỔI BẬT tại buổi
tranh luận. Còn chuyện quay phim trên phố thì mình sẽ vẫn tiếp tục làm. Sau cuộc bầu cử ngày mai.
FTLOUIE: Lilly, cậu đang lảm nhảm cái gì đấy? Tin tức gì chứ? Mà mẹ cậu muốn cậu về cho con Pavlov đi dạo đấy.
WOMYNRULE: Đã làm rồi. À mà này, cậu và anh mình cãi nhau à?
FTLOUIE: SAO CẬU LẠI HỎI THẾ??? ANH Ý HỎI GÌ VỀ MÌNH À??????????????
WOMYNRULE: Thôi, khỏi cần trả lời. Chỉ cần nghe cậu hỏi thế là mình
biết rồi. Ừ, Michael đã hỏi xem mình có gặp cậu không. Nhưng giờ không
phải lúc nghĩ tới các tình cảm cá nhân. Mình muốn tinh thần cậu phải
thật tốt, chuẩn bị cho BUỔI TRANH LUẬN ngày mai. Tối nay, cậu nhớ phải
đi ngủ sớm – tốt nhất là ngay bây giờ - và sáng mai phải nhớ ăn sáng.
VÀ SUY NGHĨ TÍCH CỰC. Tiết 4 ngày mai sẽ là trận đánh cuối cùng của
chúng ta ở trong phòng Thể dục. Việc bỏ phiếu sẽ tiến hành ngay sau đó
vào bữa trưa. Mình không có ý gây áp lực gì cho cậu đâu, nhưng mình chỉ muốn nhắc lại cậu một lần nữa: nếu ngày mai cậu diễn thuyết không tốt
thì mọi cố gắng chúng ta đã làm mấy hôm nay – áp phích cổ động, mạng
lưới quan hệ tại trận đá bóng… tất cả - đều trở thành vô nghĩa.
FTLOUIE: Như thế mà gọi là KHÔNG GÂY ÁP LỰC à?? Lilly, mình hiện KHÔNG CÓ GÌ CẢ NGOÀI ÁP LỰC!!!!!! Đất nước của mình sắp bị tống cổ khỏi Châu Âu, bà nội bắt mình chạm tay vào một mẩu tim hóa thạch của một vị thánh đã chết từ nghìn đời nay. Em trai mình không cần mình hát ru nữa. Còn bạn trai thì có cả một hộp bao cao su trong tủ thuốc…
Mặc dù mình biết không phải do Michael mua, nhưng… vẫn cứ thấy thế nào ý…
WOMYNRULE: Anh trai mình có CÁI GÌ?????????
FTLOUIE: Óe, mình không định nói ra chuyện đó với cậu.
WOMYNRULE: MÌNH CẤM CẬU LÀM CHUYỆN ĐÓ TRƯỚC MÌNH!!! NẾU KHÔNG MÌNH SẼ GIẾT CẬU!!!!
FTLOUIE: CÓ AI BẢO LÀ BÂY GIỜ ĐÂU. MỘT NGÀY NÀO ĐÓ, KHI MÌNH ĐÃ CHUẨN BỊ TÂM LÝ SẴN SÀNG.
WOMYNRULE: Nhìn đi nhìn lại không thấy anh mình cuốn hút ở điểm nào cả. Đúng là chỉ có cậu mới thích nổi người như Michael. Mà thôi, dẹp
Michael sang một bên đi. Tối nay đừng nghĩ đến chuyện gì khác. Hãy giữ
cho đầu óc thật sảng khoái. Chúng ta chắc chắn sẽ thắng ngày mai!
FTLOUIE: LILLY!!! ĐỢI ĐÃ !!! CHẮC MÌNH CHỊU THÔI. VỤ THUYẾT TRÌNH NGÀY MAI Ý. CẬU NÓI THAY MÌNH ĐI. DÙ GÌ CẬU MỚI LÀ NGƯỜI MÊ ĐẮM CÁI GHẾ CHỦ TỊCH!!! MÌNH LUÔN DỊ ỨNG VỚI CÁC BUỔI DIỄN THUYẾT TRƯỚC ĐÁM ĐÔNG!!!
CHƯA MỘT NGƯỜI PHỤ NỮ GENOVIA NÀO GIỎI KHOẢN DIỄN THUYẾT CẢ!!! HỌ CHỈ
GIỎI ĐÁNH CƯỚP THÔI!! LILLY!!!!!!!!!!!!!!!
WOMYNRULE: (log out)
ILUVROMANCE: Mia, đừng lo. Ngày mai cậu sẽ ổn thôi.
FTLOUIE: Cảm ơn cậu Tina. Nhưng mình phải đi nằm đây. Hình như mình bị ốm rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT