Mệt quá đi mất! SAO MÌNH LẠI ĐI MỜI MỌI NGƯỜI ĐẾN NGỦ CÙNG TỐI QUA CƠ CHỨ!!! Lại còn thức tới 3 giờ sáng hát hò nữa!!!
Nhưng ngu nhất vẫn là nghe lời Lilly đi cổ vũ cho ĐỘI BÓNG ĐÁ của trường THAE ngày hôm nay.
Chán không chịu nỗi! Mình vốn đã ghét thể thao, cả chơi lẫn xem. Nhưng phải ngồi xem người khác chơi vẫn là điều khủng khiếp nhất! Lúc Lilly
bảo mình dành cả ngày thứ Bảy cho cậu ấy mình đã không ngờ cậu ấy ám chỉ tới sự kiện thể thao trường học này. Ngoài bài tập về nhà ra mình
không hề muốn có một chút dính dáng nào với trường học vào NGÀY NGHỈ
CUỐI TUẦN!!!
Lilly thì cho rằng mình cần phải xuất hiện tại các hoạt động của trường càng nhiều càng tốt, vì thứ Hai là ngày bầu cử
rồi. Cậu ta không ngừng huých mình, rền rĩ nói: “Cất ngay quyển nhật ký đi, Mia. Tập trung vào trận đấu đi chứ”, “Làm bộ cổ vũ đi nào”…
Cá nhân mình cho rằng việc giả vờ cổ vũ bóng đá không phải là cách kiếm phiếu bầu. Vì sao ư? Vì chắc chắn toàn bộ những người có mặt hôm nay
sẽ bỏ phiếu cho Lana. Hãy cứ coi cái cách nó cổ vũ nhiệt tình ở cuối
sân thì thấy. Trông nó như sinh ra chỉ để cổ vũ thôi ấy! Ý mình là nếu
xét về vẻ bề ngoài thôi: nụ cười hoàn hảo với hàm răng trắng đều tăm
tắp, đôi chân thon dài mịn màng, mái tóc vàng óng ả và bờ môi hồng nũng nịu.
“Cậu đừng có suy nghĩ vớ vẩn. Cuộc đua vào chiếc ghế chủ tịch hội học sinh không dựa vào sắc đẹp hay sự nổi tiếng.”
“Nhưng cậu nhìn mà xem, chỉ có bọn trong nhóm thể dục và đội cổ vũ tới xem thôi. Mà bọn họ rõ ràng sẽ không đời nào đi bỏ phiếu cho mình đâu.”
“Đúng vậy, họ sẽ không bỏ phiếu cho cậu, nếu không dẹp ngay cái quyển nhật ký đó sang một bên và đi làm quen với mọi người”
“Cậu điên hả?” – lời của Lilly làm mình suýt ngã lộn từ trên ghế xuống đất – “Ở đây có ai biết mình là ai đâu”
Thứ Bảy, ngày 12 tháng 9, 3 giờ chiều, quán Ray’s Pizza
Thật phí thời gian!
Nhưng Lilly lại cho rằng buổi dạo chơi sáng nay của hai đứa mình mang
tính GIÁO DỤC rất cao. Chẳng hiểu giáo dục ở đâu, chỉ thấy cô nàng cả
buổi le ve đứng đằng sau nghe lén cuộc trò chuyện giữa hai nhà
Weinberger và Hayes. Bố mẹ của Lana và Trisha đều có mặt ngày hôm nay.
Còn mình? Lượn lờ chào hỏi những người
không-thèm-ngó-mặt-mình-tới-nửa-giây, kiểu như: “Chào bạn, mình là Mia
Thermopolis, công chúa xứ Genovia. Và mình đang tranh cử vào chiếc ghế
Chủ tịch Hội học sinh”. Chưa bao giờ cảm thấy nhục nhã như hôm nay!
Vậy mà có ai thèm đáp lại câu chào hỏi của mình đâu. Họ còn đang mãi
theo dõi trận bóng đá. Hôm nay đội bóng trường mình gặp trường Trinity, đối thủ truyền kiếp của THAE – chưa một lần thất bại trong các trận đấu gặp THAE. Trừ hôm nay! Bởi hôm nay THAE đã tung ra một vũ khí bí mật: Ramon Riveras. Một khi cầm được bóng trong chân, Ramon hầu như không
bao giờ để mất bóng, trừ lúc anh ta sút vào cầu môn của đối phương. Kết quả là THAE thắng Trinity 4-0.
Mình đã nghĩ đúng về Ramon. Cứ
ghi được bàn nào xong là anh ta lại cởi áo chạy khắp sân, hò hét tán
loạn. Phút cuối lúc hết giờ mình còn nhìn thấy anh ta điệu hẳn Lana
trên vai, như thể cô ta là cái cup vô địch không bằng. Mà hay là thế
thật? Kiểu: Thắng một trận cho THAE, được thưởng miễn phí một người
trong đội cổ vũ!
Sao cũng được. Miễn là anh ta đừng để cô ta có
thời gian châm chọc phá rối mình và “anh chàng sinh viên đại học” của
mình. Nhắc tới mới nhớ, sau trận đấu này mình phải qua ký túc của
Michael, để ra mắt anh bạn cùng phòng Doo Park nữa. Bọn mình cũng cả
tuần nay chưa gặp mặt nhau rồi.
Sáng nay lúc mình mở máy gọi cho Michael, nghe giọng anh ý có vẻ hơi bực: “Tối qua lúc anh gọi có chuyện gì thế?”
“À, cả lũ con gái bọn em ngủ chung với nhau ở khách sạn tối qua. Nhưng em hầu như không ngủ được tí gì, vì bọn em hát hò cả đêm tới gần sáng” – rồi mình kể cho anh ấy nghe chuyện mấy đứa bàn vụ Perin, chuyện trò đố vui trên mạng…
Nhưng Michael cứ thờ ơ như không: “Vậy là em có cả một phòng riêng ở khách sạn lớn, và em mời em gái anh tới chơi”.
“Vâng, cả Shameeka, Tina và Ling Su nữa”
“Ừm… Thế lát em có định tới chỗ anh không?” – nghe giọng Michael khó
chịu thấy rõ. Không hiểu anh ý đang giận mình chuyện gì??? Thôi để lát
tới đó xem tình hình thế nào rồi tính tiếp. Giờ mình phải đi ăn với
Lilly cái đã. Nghe nói món hot dog ở đây ngon kinh khủng, ai đang mệt
mỏi ăn vào một miếng là khỏe khoắn bội phần. Mà mình, sau đêm hôm qua,
đầu đau như búa bổ. Có lẽ phải ăn vài cái mới hết. Kính phục chị em nhà Hilton thật đấy, suốt ngày tiệc tùng như thế mà cứ phơi phới ra!
Lilly vừa tuyên bố xanh rờn là cuộc bầu cử này đã hoàn toàn nằm trong
tầm kiểm soát của cậu ấy. Trong khi tối qua bọn mình không hề tập dượt
được một lần nào về kỹ năng thuyết trình trước đám đông. Và tất cả những người mình chào hỏi ngày hôm nay đều nhìn mình như nhìn một sinh vật
lạ và nói: “Tôi bỏ phiếu cho Lana rồi, đi chỗ khác đi.”
Lilly sao biết được mấy chuyện này, bởi cậu ta còn đang mải quanh quẩn bên PHỤ HUYNH của ai đó.
Aaaaaaaaaaaa đến giờ tới ký túc của Michael rồi.Thứ Bảy, ngày 12 tháng 9, 5 giờ chiều trong phòng tắm ký túc xá của Michael
Mình đã cho rằng tiêu chí xét tuyển của trường ĐH Columbia rất cao,
rằng chỉ có những người như Michael mới vào được trường này. Nhưng…
SAO LẠI NẢY NÒI RA MỘT NGƯỜI ĐIÊN KHÙNG NHƯ TAY BẠN CÙNG PHÒNG CỦA MICHAEL THẾ KHÔNG BIẾT ?????
Mọi chuyện vẫn ổn cho tới khi ANH TA xuất hiện. Chú Lars và mình phải
đợi ở sảnh một lúc, đợi Michael xuống đăng ký rồi mới được lên. Họ đặt
sự an toàn của sinh viên trường mình lên hàng đầu, chứ không phải những vị khách tới thăm. Mình đã phải để lại thẻ học sinh ở bàn an ninh. Mình sẽ không thể chuồn khỏi khu ký túc xá này mà không lấy lại thẻ học
sinh. Chú Lars phải để lại giấy phép sử dụng súng (nhưng được phép mang súng theo người, sau khi họ biết mình chính là Công chúa của Genovia
và chú Lars là vệ sỹ của mình)
Sau khi đăng ký xong, Michael
dắt mình lên trên phòng. Cái hành lang ký túc hôm nay với hôm Michael
chuyển đến thật khác nhau một trời một vực. Mọi người chạy nhảy ầm ỹ,
đủ các thể loại nhạc phát ra từ các phòng dọc hành lang, tờ rơi, áp
phích dán khắp nơi… Nói chung một môi trường vô cùng tự do của ĐẠI HỌC
!!!
Michael hình như đã hết giận mình. Mình cảm nhận được điều đó khi anh ấy hồ hởi chạy tới hôm mình lúc mới đến.
Chú Lars ngay lập tức bị cuốn vào trận bóng chày đang chiếu trên TV ở
phòng sinh hoạt chung. Cứ tưởng ngày hôm nay chú ý xem đủ thể thao rùi, vậy mà vừa ngồi vào ghế đã thấy chú ý nhảy tưng tưng lên, reo hò cổ vũ ầm ĩ cùng đám sinh viên có mặt ở đấy.
Mình đi theo Michael ngó
qua phòng ốc của anh ấy. So với hôm mới chuyển vào giờ trông căn phòng
đã khá hơn nhiều. Tấm bản đồ dải thiên hà của Michael choán toàn bộ một góc tường, trên trần nhà là một cái biển CẤM ĐỖ XE mà Michael thề sống thề chết là không phải anh ý ăn trộm ngoài đường mang về. Cái tủ lạnh
mini được kê gọn ghẽ ở góc giường, phủ ga màu xanh nước biển. Máy tính, kệ đĩa nhạc và tủ sách được sắp xếp ngay ngắn.
Phần bên kia
của căn phòng có hơi bừa bộn hơn một chút. Nhưng cũng có thể coi là tạm chấp nhận được. Con trai mà, sao có thể bắt con trai ngăn nắp quá
được.
Mình còn chưa kịp hỏi Doo Pak đâu thì bỗng cánh cửa bật mở, một anh chàng người Hàn Quốc đeo kính cận cao ráo bước vào.
“Hi, Doo Pak” – Michael vui vẻ nói – “đây là bạn gái mình, Mia. Mia, đây là Doo Pak”
“Chào anh Doo Pak. Rất vui được gặp anh” – mình nhã nhặn chìa tay ra chào.
Nhưng Doo Pak không hề bắt tay mình. Thay vào đó anh ta hết nhìn qua
Michael rồi nhìn qua mình, rồi phá lên cười: “Ha ha. Cậu giỏi lắm! Anh
ta đã trả em bao nhiêu tiền để lừa anh thế?”
Mình bối rối nhìn Michael.
“Doo Pak. Ai đùa cậu làm gì. Đây là bạn gái của mình thật.”
Doo Pak lại phá lên cười: “Người Mỹ các cậu lúc nào cũng thích trêu
chọc người khác. Mình nói thật đấy, cậu dẹp vở kịch này đi được rồi.”
Đến nước này mình phải nhảy vào cuộc thôi: “Anh Doo Pak, em là bạn gái của anh Michael thật mà. Tên em là Mia Thermopolis. Michael đã kể cho
em nghe rất nhiều về anh”.
Mình không hề thấy câu nói của mình
có gì là buồn cười mà anh ta phải cười lăn lộn trên giường như thế.
“Không… Không…” – anh ta cười đến nỗi chảy cả nước mắt – “Em đừng có
lừa anh. Ha..ha.. Làm sao có chuyện EM…” – anh ấy đưa tay chỉ vào mình – “… hẹn hò với CẬU TA được.” Và đưa tay chỉ vào Michael.
Trông mặt Michael lúc này có vẻ nổi giận thực sự.
“Doo Pak” – Michael nói bằng cái giọng cảnh cáo mà mình thường nghe
thấy mỗi khi Lilly chế nhạo bộ phim yêu thích của Michael Star Trek:
Enterprise.
“Em nói thật mà” – anh ta vẫn cười, và mình vẫn
không hiểu nổi có chuyện gì đáng cười ở đây – “Bọn em được hơn 9 tháng
rồi. Em đang học ở trường Trung học Albert Einstein, ngay cuối phố
thôi. Em sống với mẹ và dượng ở phố Vill…”
“Em có thể đừng nói
nữa được không” – Doo Pak nhã nhặn yêu cầu. Làm mình chưng hửng mất một lúc, vì chưa bao giờ có ai lại yêu cầu mình một điều tương tự như vậy. Doo Pak quay lưng lại chỗ mình và hạ giọng nói với Michael bằng một
giọng rất khẩn thiết. Michael cũng hạ giọng trả lời một cách khó chịu.
Thật vô duyên khi một mình đứng trơ giữa phòng nhìn hai người thì thào nói chuyện với nhau (mà không nghe lén được câu nào). Vì thế mình đi
vào trong này, để cho họ chút riêng tư.
Ở trong này mình có thể nghe thấy tiếng thì thào khẩn thiết của Doo Pak với Michael, còn
Michael thì không còn hạ giọng trả lời nữa. Ít nhất thì mình có thể
nghe rất rõ câu trả lời CỦA ANH Ý.
“Doo Pak, mình ĐÃ NÓI cô ấy là ai rồi mà. Cô ấy là BẠN GÁI CỦA MÌNH. Không ai bày trò trêu chọc gì cậu đâu”.
Phòng tắm của hai người này khá là sạch. Rèm tắm có in hình bản đồ thế giới nữa chứ. Anh Doo Pak sẽ có thể vừa tắm vừa ngắm nhìn quê hương
mình, không còn phải buồn vì nhớ nhà nữa.
Hô hô… Doo Pak không còn thì thào nữa. Cả hai chắc nghĩ rằng mình BỊ ĐIẾC thì phải.
“Nhưng mình không hiểu, Mike” – Doo Pak nói – “Tại sao CÔ ẤY lại hẹn hò với CẬU được?”.
Khoannnnnnnnnnnn, MIKE áaaaaaaaaaaaaa?????
Và chuyện có vẻ đã rõ, anh Doo Pak chắc hẳn đã nhận ra mình. Gần đây
mình xuất hiện trên báo chí và vô tuyến hơi bị nhiều, nhất là sau vụ mấy con ốc sên và cuộc bầu cử sắp tới. Có lẽ anh ta không thể tin được
chuyện Michael hẹn hò với một công chúa.
Chẳng trách anh ta
được. Michael không báo trước cho anh ta cũng phải. Chỉ riêng chuyện
cặp kè với một nữ sinh trung học đã đủ mất mặt sinh viên đại học lắm
rồi, lại thêm vụ công chúa nữa…
Tội nghiệp Michael. Mình đã
không biết rằng mọi người lại đi TRÊU CHỌC anh ý vì chuyện hẹn hò với
một công chúa, lúc nào cũng có vệ sỹ kè kè bên cạnh.
Điều này càng chứng tỏ tình yêu của Michael dành cho mình thật đáng quý làm sao!!!
Ui…ui… họ ngừng nói chuyện rồi. Chắc mình đi ra được rồi…
Thứ Bảy, ngày 12 tháng 9, 7 giờ tối, trong quán Cà phê
Phải tranh thủ viết lúc Michael đi thanh toán tiền. Cũng may là quán
hôm nay đông nghẹt, phải một lúc nữa may ra mới tới lượt Michael.
Mình đã phát hiện ra lý do tại sao anh Doo Pak nghĩ rằng Michael đang
trêu chọc mình. Hóa ra chẳng liên quan gì đến cái tước danh công chúa
Genovia của mình. Chỉ là anh Doo Pak cho rằng mình QUÁ ĐẸP đối với một
người như Michael.
Thật đấy. Anh Doo Pak đã đích thân nói với
mình như vậy. Mặt anh ý ửng đỏ vì ngượng. Không cần phải đợi Michael
nhắc, vừa nhìn thấy mặt mình anh ấy đã hấp tấp nói: “Anh rất xin lỗi vì đã không chịu tin em là bạn gái cgiaisMike. Em đẹp như vậy mà đi hẹn
hò với một người như Mike. Cậu ta là – mọi người hay dùng từ gì nhỉ? À, đúng rồi – một kẻ lập dị” – giọng anh ta nghe đầy vẻ hối lỗi – “Giống
anh. Mấy thằng lập dị như bọn anh thường không bao giờ có được bạn gái
xinh xắn như thế. Vì thế anh mới tưởng cậu ta lừa anh. Em đừng giận anh nhé.”
Mình hết nhìn Michael lại quay sang Doo Pak, xem có phải
họ đang lừa mình không. Nhưng cứ nhìn khuôn mặt bối rối đỏ ửng lên vì
ngượng của anh Doo Pak (mặc dù mặt Michael còn đỏ hơn, ngượng nghịu hơn tỷ lần) thì biết anh ấy đang nói thật: Anh ấy nghĩ mình quá đẹp, đối
với một người như Michael !!! THẬT ĐẤY !!!!!!!!!!
Xem ra tiêu
chuẩn về vẻ đẹp của người Hàn Quốc hoàn toàn khác với tiêu chuẩn ở Mỹ.
Chẳng trách các cô gái trong truyện tranh và phim hoạt hình của Hàn
chẳng có nét gì giống châu Á cả. Mình giải thích với Doo Pak rằng ở Mỹ, lập dị được coi là một trào lưu, các cô gái thường thích kết bạn với
mấy người lập dị hơn là mấy tay cầu thủ bóng đá.
Vẻ mặt Doo Pak
lộ rõ mồn một vẻ nghi ngờ. Nhưng khi mình chỉ ra cho anh ấy thấy rằng
Vua lập dị Bill Gates chẳng phải đã kết hôn rồi đấy thôi. Doo Pak vừa
bắt tay mình vừa hồ hởi nói: “Lần tới ghé chơi em nhớ rủ theo mấy cô
bạn em đến cùng nhé. Giới thiệu cho anh và mấy anh khác nữa.”
“Dạ…dạ…”
Nói rồi Doo Pak tạm biệt bọn mình để chạy bán sống bán chết ra cửa hàng máy tính mua bản game mới nhất vừa xuất xưởng. Michael có vẻ vẫn chưa hết tức. Anh ấy không ngừng lẩm bẩm: “Tại sao họ không cho sinh viên
năm nhất ở phòng riêng cơ chứ. Sao phải chia phòng với người khác là
sao???”
Nhắc tới mới nhớ, ngay khi chuẩn bị ra khỏi phòng tắm
lúc nãy mình có nhìn thấy một thứ. Thứ mà cho tới lúc này mình mới kịp
định thần ra là cái gì:
MỘT HỘP BAO CAO SU – TRONG TỦ ĐỰNG THUỐC CỦA MICHAEL VÀ DOO PAK.
Đúng thế đấy. Ôi chúa ơi! Là nó!
Như vậy nghĩa là sao nhỉ??? Rõ ràng cái đó không phải của anh Doo Pak
vì anh ý chẳng phải đã THỪA NHẬN là chưa bao giờ có bạn gái hay sao.
Vậy thì mấy cái đó là CỦA AI chứ???
Úi, “Mike” quay lại rồi…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT