Thật không thể tin được. Hôm nay, lúc mình vừa bước vào hành lang khách sạn, chuẩn bị "lên lớp" học công chúa với bà, mình thực sự sững sờ trước cảnh tượng đang diễn ra ngay trước mắt. Cả cái chỗ này không khác gì sở thú cả.

Người gác cửa với cái huy hiệu vàng trên vai, luôn mở cửa xe limo cho mình đâu rồi? Đi rồi.

Nhân viên tiếp tân lịch sự ở quầy lễ tân đâu rồi? Cũng đi luôn.

Khỏi cần phải nói về quầy trà ở trong sân cỏ bởi vì tất cả đang tán loạn hết cả lên.

Do không có nhân viên xếp chỗ hay người ghi thực đơn cho khách.

Chú Lars và mình đã phải quyết liệt lắm mới chọi lại được với gia đình 12 người đến từ Iowa gì đấy. Bọn họ chen bằng được vào thang máy của mình, mang theo cả một mô hình gorilla to tổ chảng vừa mua ở bên đường. Ông bố thì cứ hét toáng lên: "Có chỗ này! Ở đây có chỗ này! Nhanh lên nào các con!". Mãi một lúc sau khi chú Lars cố tình cho ông bố thấy khẩu súng dắt bên hông và nói: "Không có chỗ đâu. Làm ơn chờ thang máy sau đi" thì ông bố mới chịu lùi ra, mặt cắt không còn giọt máu.

Nếu như có người trực thang máy ở đây thì không bao giờ có chuyện như thế xảy ra rồi. Nhưng chiều nay công đoàn hội cửu vạn cũng đã bày tỏ sự đồng tình với sự vụ lần này và tham gia đình công cùng nhân viên nhà hàng và khách sạn.

Cứ tưởng sau bao nhiêu gian nan mình mới đến được lớp học công chúa thì bà sẽ phải tỏ ra cảm thông cho mình một chút. Thế nhưng bà lại đứng sừng sững giữa phòng và đang quát tháo ầm lên qua điện thoại.

"Anh nói cái gì mà nhà bếp đóng cửa hả? Sao nhà bếp lại đóng cửa được cơ chứ? Tôi gọi bữa trưa hàng tiếng đồng hồ rồi mà vẫn chưa có là thế nào. Tôi sẽ không cúp máy cho tới khi người chịu trách nhiệm Phòng Dịch Vụ chịu ra đây nói chuyện. Ông ta thừa biết tôi là ai rồi." - bà xổ một tràng.

Bố thì đang ngồi trên ghế salon xem thời sự trên Kênh New York One với vẻ mặt rất căng thẳng. Vừa thấy mình bố trông có vẻ hơi ngạc nhiên: "Mia, mẹ con sao rồi?"

"Khỏe ạ." - mình trả lời đại, mặc dù từ sáng đến giờ mình chưa gặp mẹ, nhưng mình biết mẹ vẫn ổn vì không thấy ai gọi điện cho mình hết - "Mẹ đang đổi giữa Gatorade và PediaLyte. Mẹ thích mấy cái có vị nho. Cuộc đình công sao rồi hả bố?"

Bố lắc đầu có vẻ nản lắm.

"Đại diện công đoàn đang gặp mặt Thị trưởng. Họ hy vọng sẽ sớm đàm phán xong."

Mình thở dài: "Bố biết mà đúng không, mấy chuyện này sẽ không xảy ra nếu con không sinh ra trên đời. Vì nếu thế sẽ không có bữa tiệc sinh nhật của con."

Bố nghiêm mặt nhìn mình: "Con không định tự trách bản thân vì chuyện này đấy chứ Mia?"

Suýt nữa mình đã hét lên: "Bố đùa đấy à? Con đang trách bà thì có." Nhưng mình chợt nhận thấy bố đang có vẻ rất thương xót cho mình thì phải, nên đã đổi giọng ngay lập tức. Mình tranh thủ giở thứ sầu não nhất có thể: "Thật tiếc là hè này con lại phải sang Genovia. Giá như con có thể dành chút thời gian trong hè này tham gia vào các hoạt động tình nguyện giúp đỡ những người bồi bàn bất hạnh kia thì tốt biết mấy..."

Tuy nhiên bố đã không mắc bẫy mình. Ông nháy mắt với mình và nói: "Con khá lắm. Nhưng không là không."

Giời ơi là giời! Với một ông bố chỉ muốn xua mình đi đến Genovia cả tháng 7 và tháng 8 cho nhanh, và một bà mẹ suốt ngày đòi đưa mình đến gặp bác sỹ phụ khoa thế này thì mình cũng sớm phát điên lên thôi. Chả trách mình lại hình thành tính cách tạp nham như thế này. Hoặc có khi cả hội chứng Asperger nữa ấy chứ.

Trong khi mình đang ngồi than thân trách phận vì phải nghỉ hè ở cái chỗ khỉ ho cò gáy Cote d'Azur thì bà vừa nói điện thoại vừa ra dấu cho mình. Bà ngoắc ngoắc tay rồi chỉ về phía phòng ngủ. Mình vẫn ngồi ngây ra nhìn bà chằm chằm, mãi tới khi bà ngắt điện thoại và rít lên: "Amelia! Trong phòng của ta ấy! Có đồ cho cháu đấy!"

Một món quà ư? Cho mình ư? Sao bà lại mua quà cho mình? Chẳng phải mình đã nhận được quà sinh nhật rồi đó sao? Nhưng kệ, được nhận quà thì mình chẳng bao giờ từ chối... trừ phi trong đấy giấu xác một con thú chết.

Thế là mình bật ngay dậy và chạy vào phòng bà. Lúc mình vừa vặn chốt cửa thì nghe thấy tiếng bà hét ầm lên, chắc ai đấy lại làm bà phát điên rồi: "Nhưng tôi gọi món salad trộn ấy BỐN TIẾNG TRƯỚC rồi. Liệu có cần tôi phải xuống tận nơi để tự làm không thế? Anh nói cái gì cơ, vi phạm sức khỏe cộng đồng à? Cái gì mà cộng đồng ở đây? Tôi muốn làm chút sa-lát cho bản thân mình, chứ không phải cho tất cả mọi người!"

Mình mở cửa phòng bà. Đấy là phòng ngủ thượng hạng trên tầng cao nhất của Khách sạn Plaza, một căn phòng cực kỳ độc đáo, tràn ngập lá vàng và hoa tươi thơm ngào ngạt... tuy nhiên nếu cứ đình công thế này thì chả mấy chốc hoa sẽ thối hoăng lên vì không có người thay nước.

Mình nhìn quanh phòng xem quà của mình đâu, vừa ước thầm: Cầu trời không phải khăn choàng lông chồn. Cầu trời không phải khăn choàng lông chồn - chợt mình liếc thấy chiếc váy nằm trên giường. Chiếc váy có màu như chiếc nhẫn đính hôn mà Jennifer Lopez nhận được từ Ben Affleck - một màu hồng phớt. Sờ vào mềm mại kinh khủng, lại còn được đính hạt lấp lánh ánh hồng nữa chứ. Đó là một chiếc váy hở vai, trông vừa sang trọng vừa tinh tế. Bên cạnh là chiếc váy lót mỏng màu hồng để mặc bên trong.

Mình biết ngay đấy là cái gì. Và mặc dù không phải màu đen, cũng không có đường xẻ dài bên hông, nhưng mình đảm bảo đây là chiếc váy dạ hội đẹp nhất mình từng thấy. Còn lung linh tuyệt mỹ hơn chiếc váy Rachael Leigh Cook mặc trong phim She's All That. Kiêu sa hơn cả váy của Drew Barrymore trong Never Been Kissed. Lộng lẫy hơn cả vạn lần váy của Molly Ringwald mặc trong Pretty in Pink trước khi Molly nổi cơn điên và làm mọi chuyện rối tung cả lên.

Tóm lại một câu, đây là chiếc váy dạ hội đẹp nhất mà mình từng thấy.

Khi mình đang mải ngắm nhìn bộ váy thì mình chợt nghẹn ngào nhớ ra mình sẽ không được đi dự dạ hội.

Thế là mình đóng sầm cửa và quay lại ngồi cạnh bố, trong khi bố vẫn đang chăm chú dán mắt vào màn hình.

Một giây sau, bà cúp điện thoại và quay sang nói với mình: "Cháu thấy sao?"

"Thực sự rất đẹp bà ạ." - mình thú thật.

"Ta biết nó đẹp rồi. Cháu không định mặc thử à?"

Mình phải cố gắng lắm mới nuốt được cục nghẹn để nói với giọng bình thường nhất có thể.

"Cháu không thể. Cháu nói với bà rồi mà. Cháu sẽ không đi dự dạ hội."

"Vớ vẩn. Vua Thổ Nhĩ Kỳ vừa gọi điện hoãn bữa tối nay - nhà hàng Le Cirque đóng cửa rồi - nhưng cuộc đình công nhảm nhí này sẽ bị dẹp trước thứ Bảy thôi. Thế nên cháu sẽ vẫn đi dự buổi dạ hội nho nhỏ của cháu được."

"Không phải vì vụ đình công. Mà vì lý do cháu đã nói với bà đấy. Vì anh Michael."

"Cậu Michael đó làm sao cơ?" - bố đột nhiên quay ra hỏi. Thật ra mình không muốn nói gì xấu về Michael trước mặt bố bởi vì lúc nào bố cũng kiếm lý do để ghét anh ấy. Đơn giản vì bố là một ông bố và ông bố nào cũng ghét bạn trai của con gái mình. Từ hồi ấy đến giờ quan hệ của bố với Michael đang khá ổn và mình muốn giữ mãi như thế. Mình nhẹ nhàng giải thích: "Bố biết mà, bọn con trai vốn không coi trọng các buổi dạ hội như bọn con gái."

Bố nhăn mặt và quay lại xem TV: "Đúng vậy đấy". Bố chỉ nói là giỏi thôi! Hồi học trung học bố học ở trường nam sinh mà! Thậm chí bố còn không CÓ một buổi dạ hội nào ý chứ!

Bà nói: "Cứ thử mặc xem nào. Để ta còn kịp gửi đi nhỡ phải chỉnh sửa gì chứ."

"Bà! Chả ích gì đâu..." - mình cố nói tiếp, nhưng giọng mình bị tắc nghẽn khi bắt gặp ÁNH MẮT của Bà. Ánh mắt kiểu như nếu bà là một sát thủ chuyên nghiệp, chứ không phải là một công chúa, thì đồng nghĩa với việc có kẻ sắp bị mất mạng.

Thế nên mình đứng ngay dậy và đi vào phòng bà mặc thử váy. Tất nhiên là vừa khít bởi vì hãng Chanel đã có hết số đo của mình do lần trước bà mua váy cho mình ở đó, với cả Chúa có cho mình lớn lên tí nào đâu, nhất là vòng một.

Mình đứng ngắm mình trong chiếc gương cao-tới-trần-nhà. Nhưng rồi mình chợt nhớ ra là bọn mình sẽ chẳng đến chỗ nào phù hợp với cái váy này cả. Bởi vì Michael đã tỏ rõ quan điểm của anh ấy về dạ hội và mình thì chẳng thể nào thuyết phục nổi. Thế là mình cởi váy ra và đặt lại lên giường bà. Cũng có khi mình sẽ có dịp mặc chiếc váy này cho mùa hè tới ở Genovia không biết chừng. Một dịp nào đó mà Michael thậm chí còn không tới dự.

Mình ra khỏi phòng ngủ đúng lúc Lilly xuất hiện trên TV. Cậu ấy đang trả lời trước cả cả một rừng phóng viên ở một nơi trông giống như quán Holiday ở khi Phố Tàu thì phải. Cậu ấy phát biểu hùng hồn, hừng hực khí thế: "Tôi muốn nói rằng tất cả chuyện này sẽ không xảy ra nếu như Nữ hoàng xứ Genovia đồng ý công khai thừa nhận sai phạm của mình khi không thể kiểm soát nổi con chó của mình và cả việc bà đã mang theo chó vào nhà hàng."

Bà sững cả người. Còn bố thì vẫn dán mặt vào TV.

"Để chứng minh những gì tôi nói là sự thật," - Lilly vừa nói vừa rút ra một tờ The Atom số ra hôm nay - "Tôi xin trích dẫn bài báo do chính cháu gái của Nữ hoàng đã viết."

Rồi Lilly cất cái giọng véo von như hát đọc to bài báo của mình lên. Phải nói thật, nghe lại bài báo trong khung cảnh như thế này khiến mình chợt nhận ra rằng những gì mình viết thật ngu xuẩn.

Úi, cả bố và bà đều đang nhìn chằm chằm vào mình. Trông cả hai người đều không vui. Nếu không muốn nói là rất...Thứ Tư, ngày 7 tháng 5, 10 giờ tối, ở Nhà

Mình thực sự không hiểu sao mọi người lại tức giận như thế. Nhiệm vụ của nhà báo là nói đúng sự thật, và mình đã làm đúng như thế. Đúng là bà ĐÃ mang theo chó vào nhà hàng, và Jangbu ĐÚNG LÀ chỉ bị trượt chân khi con Rommel nhảy bổ vào người anh ấy. Bố và bà không thể phủ nhận được sự thật đó. Cũng không thể làm như không có gì xảy ra, và mong rằng Lesley Cho đã không yêu cầu mình tường thuật lại đúng tính chất sự việc.

Và nhất là không thể nào trách cứ mình vì đã làm đúng trách nhiệm của một người làm báo. Đấy là còn chưa kể đến đạo đức nghề nghiệp của mình nữa.

Giờ thì mình đã hiểu cảm giác của những nhà báo lớn trước mình. Ernie Pyle với những bài phóng sự đanh thép trong suốt Đại Chiến II. Ethel Payne - người phụ nữ đầu tiên hoạt động báo chí ngầm trong cuộc vận động giành quyền công dân. Margaret Higgins - người phụ nữ đầu tiên giành giải báo chí quốc tế Pulitzer. Lois Lane với những nỗ lực không ngừng nghỉ vì tờ báo Daily Planet. Không thể bỏ qua hai phóng viên Woodward và Bernstein với vụ bê bối Watergate nổi tiếng, mặc dù mình cũng chẳng biết nó nói về cái gì.

Giờ mình đã hiểu cảm giác kinh khủng họ phải chịu đựng khi thực hiện những thiên phóng sự đó. Đó là áp lực. Là những lời đe dọa phạt cấm túc. Là những cú điện thoại gọi về cho mẹ của họ.

Cái cuối cùng là đau đầu nhất. Bà đã kịp gọi điện về mách mẹ. Chẳng nhẽ bà không hiểu là mẹ đang còn nhiều thứ phải quan tâm hơn hay sao? Có Chúa mới biết liệu bây giờ hai thận của mẹ có đang nhảy loạn xạ trong người không. Sao bà cứ phải kéo mẹ vào cuộc chỉ vì mấy chuyện cỏn con như thế cơ chứ?

Hơn nữa mẹ luôn đứng về phía mình. Chẳng hiểu bố đang nghĩ gì nữa. Không lẽ bố thực sự cho rằng mẹ sẽ đứng về phía BÀ trong chuyện lần này sao?

Mẹ có khuyên mình ít nhất cũng nên nói câu xin lỗi để giữ hòa khí trong nhà, nhưng mình thấy không việc gì phải làm như vậy cả. Mình cũng là một nạn nhân của sự việc này mà. Nó không những đã phá vỡ một trong những tình bạn lâu bền nhất ở trường TH AE, mà nó còn khiến cho mình phải trở mặt với chính ĐỨA BẠN THÂN NHẤT của mình.

Mình đã kịp nói thế với cả bố và bà, trước khi bà giận dữ thét ra câu khẩu lệnh yêu cầu chú Lars lôi mình "xéo khỏi tầm mắt". May là mình đã kịp lén mang cái váy dạ hội ra khỏi phòng bà và nhét vào ba-lô trước khi mấy chuyện này xảy ra. Chiếc váy chỉ hơi bị nhăn một chút thôi, nhưng chỉ cần là hơi một tí là lại trông như mới ngay ý mà.

Mình cứ nghĩ mãi, đáng nhẽ bà đã có thể giải quyết vụ này theo cách đúng đắn hơn. Ví dụ như mở một cuộc họp báo, thừa nhận toàn bộ vụ con-chó-trong-nhà-hàng và chấm dứt mọi chuyện.

Nhưng khôngggggg..... Và giờ thì cũng đã quá muộn rồi. Cho dù bà có chịu thừa nhận sai lầm của mình đi chăng nữa thì công đoàn khách sạn, nhà hàng và những người cửu vạn cũng không dễ dàng chịu lùi bước đâu.

Đây là một minh chứng của việc người lớn không chịu nghe lời khuyên của bọn trẻ. Và giờ thì bọn họ phải gánh chịu hậu quả thôi.

Thật đáng tiếc!

Thứ Năm, ngày 8 tháng 5, tại Phòng điểm danh

ÔI CHÚA ƠI!!!!!!!!! BUỔI VŨ HỘI ĐÃ BỊ HOÃN!!!!!!!!!!!!!!!!!!

The Atom

Tờ báo chính thức của Hội-học-sinh trường Trung Học Albert Einstein

Phụ bản đặc biệt

BUỔI VŨ HỘI CUỐI NĂM BỊ HOÃN LẠI!!!!!!!!!!!

Tác giả Lesley Cho

Do ảnh hưởng của cuộc đình công của công đoàn khách sạn, nhà hàng và nhân viên cửu vạn toàn thành phố, buổi vũ hội cuối năm năm nay đã bị hoãn lại. Nhà hàng Maxim đã chính thức thông báo với nhà trường là do cuộc đình công, họ buộc phải đóng cửa ngay lập tức. Khoản tiền đặt cọc 4000$ của Ban tổ chức đã được hoàn trả. Ban tổ chức hiện đã xem xét đến khả năng các lớp năm cuối năm nay có thể sẽ phải tổ chức vũ hội ở căng-tin nhà trường, nhưng đề nghị này đã bị bác bỏ ngay sau đó.

Trưởng Ban tổ chức vũ hội, Lana Weinberger, cho biết: "Đây là một buổi khiêu vũ đặc biệt. Không phải là một buổi khiêu vũ bình thường. Chúng ta không thể tổ chức ở căng-tin được, thế thì khác gì một cái Vũ Hội Mùa Đông Không Phân Biệt Tôn Giáo. Thà không có dạ hội còn hơn chứ không thể tổ chức úi xùi như thế được."

Tuy nhiên không phải mọi người trong trường đều tán thành quyết định của Ban tổ chức vũ hội. Judith Gershner, một học sinh năm cuối, phát biểu cảm tưởng khi nghe ý kiến của Lana Weinberger: "Chúng tôi đã chờ mong buổi vũ hội tốt nghiệp cuối năm từ khi mới học lớp chín. Giờ lại bị mất cơ hội đó. Nếu chỉ có một bữa tiệc nhỏ với khoai tây chiên Pháp tầm thường thì quá sợ luôn đấy! Nhưng tôi thà dự hội với khoai tây chiên Pháp dính vào gót giầy còn hơn là không có gì hết."

Ban tổ chức Vũ hội vẫn rất cương quyết hoặc là tổ chức ngoài phạm vi trường học, hoặc là không làm gì hết.

"Chẳng có gì đặc biệt khi diện đồ lung linh để đến trường cả." - Lana Weinberger nói tiếp - "Nếu đã bỏ công bỏ sức diện đồ thật đẹp thì việc gì lại phải đến lại cái nơi mà sáng nào chúng cũng đến suốt cả năm trời cơ chứ."

Theo tóm tắt trên tờ The Atom tuần này thì nguyên nhân chính của cuộc đình công vẫn là do sự cố tại nhà hàng Les Hautes Manger nơi học sinh năm nhất của trường TH AE và cũng là Công chúa Genovia Mia Thermopolis ăn tối cùng bà mình hồi tuần trước. Theo Lilly Moscovitz, từng là bạn của công chúa và là chủ tịch Hội Học Sinh Phản Đối Việc Sa Thải Sai Trái Jangbu Pinasa thì: "Tất cả là lỗi của Mia. Hoặc không thì cũng là lỗi của bà cậu ta. Chúng tôi chỉ muốn Jangbu được trở lại làm việc và một lời xin lỗi chính thức từ phía bà Clarisse Renaldo. À, còn cả phí nghỉ ngơi và dưỡng bệnh, cũng như phúc lợi sức khỏe cho nhân viên bồi bàn trên toàn thành phố nữa."

Tuy nhiên khi được hỏi, công chúa Mia đã không thể đưa ra lời bình luận nào vì theo lời mẹ cô, Helen Thermopolis, thì cô đang tắm.

Ban biên tập tờ The Atom chúng tôi sẽ liên tục cập nhật thông tin về tình hình đàm phán cuộc đình công nói trên.

Chúa ơi. CON XIN CẲM ƠN MẸ. CẲM ƠN MẸ VÌ ĐÃ NÓI VỚI PHÓNG VIÊN LÀ CON ĐANG TẮM.

Ai cũng dễ dàng NHẬN RA những ánh mắt soi mói dành cho mình trên đường đến tủ để đồ sáng nay. Ơn Chúa là mình còn có một chú vệ sĩ mang theo súng, nếu không chắc mình gặp rắc rối to rồi. Mấy đứa chuyên hút thuốc trộm trên phòng thay đồ trên tầng ba đã có những cử chỉ CỰC KỲ vô học lúc mình vừa bước ra khỏi xe limo. Ai đó còn dùng phấn viết lên mình con sư tử đá Joe trước cổng trường dòng chữ: BỌN GENOVIA ĐÁNG KHINH.

BỌN GENOVIA ĐÁNG KHINH!!!!!!!!!!! Danh tiếng của cả đất nước mình đang bị bôi nhọ thê thảm, tất cả chỉ vì một buổi vũ hội ngu xuẩn bị hoãn!

Không... không, vũ hội cuối năm không hề ngu xuẩn. Tất cả mọi người đều BIẾT điều đó. Đấy thậm chí còn là một trải nghiệm không thể thiếu trong đời học sinh của mỗi người!

Và chỉ vì mình mà những học sinh năm cuối của trường TH AE năm nay đều sẽ bị vỡ mộng.

Mình PHẲI làm cái gì đấy! Nhưng mà là cái gì??????????

MÌNH PHẲI LÀM GÌ BÂY GIỜ???????????

Thứ Năm, ngày 8 tháng 5, giờ Đại số

Không thể tin những gì Lana vừa nói với mình.

LANA: (ngồi lắc lư trên ghế và nhìn mình chằm chặp) Mày cố tình làm thế đúng không? Gây ra vụ đình công, khiến cho buổi dạ hội phải hoãn lại.

MÌNH: Cái gì? Không. Cậu đang lảm nhảm cái gì đấy?

LANA: Thú nhận đi. Mày làm thế vì tao không cho ban nhạc ngu xuẩn của thằng bạn trai mày chơi trong đêm vũ hội đúng không. Nhận đi cho rồi.

MÌNH: Không! Đã bảo không phải mà. Tôi chả làm gì cả. Là lỗi của bà tôi hết.

LANA: Thế cả thôi. Tất cả người Genovia các người đều cùng một giuộc.

Rồi nó quay lại trước khi mình kịp nói thêm điều gì.

Tất cả người Genovia các người ư? Gượm đã, mình là người Genovia duy nhất mà Lana từng gặp cơ mà.

Nó đúng là điên rồi...

Thứ Năm, ngày 8 tháng 5, giờ Sinh học

Mia, cậu vẫn ổn chứ hả?

Ừ. Chuyện nhỏ ý mà.

Nhưng mà nhìn chú Lars oánh cái thằng đấy đã thật đấy. Vệ sĩ của cậu đúng là đỉnh thật.

Ừ. Thế thì chú ấy mới được thuê chứ. Mà sao cậu lại nói chuyện với mình? Cậu không ghét mình à? Ý mình là, cậu và Jeff cũng đang háo hức về dạ hội mà.

Buổi vũ hội bị hoãn có phải lỗi của cậu đâu. Mà mình cũng chẳng hào hứng với buổi dạ hội lắm đâu. Phải rồi, cậu có nghe tin gì về Tina không?

Không. Có gì à?

Hôm qua, khi Boris đang đứng ở tủ đồ chờ Lilly - cậu ấy đã đăng Tin nhắn Vui trên báo hẹn gặp Lilly sau giờ học để nói chuyện mà. Tina đã quyết định đến gặp cậu ấy và rủ cậu ấy đi uống chút sôcôla nóng ở quán Serendipity vì thấy thương cho Boris. Mình nghĩ Boris đã quyết định quên Lilly thật rồi. Hai người bọn họ đã đi uống nước và đi chơi với nhau. Và sáng nay, thề với cậu là mình đã nhìn thấy hai người tay trong tay bên cạnh bức tượng Parthenon bên ngoài phòng lab.

CHỜ MỘT TÍ. CÁI GÌ CƠ? CẬU THẤY TINA VÀ BORIS NẮM TAY NHAU??? TINA VÀ BORIS Á? TINA VÀ BORIS PELKOWSKI Á?????

Ừ.

Tina. Tina Hakim Baba. Và Boris Pelkowski. TINA VÀ BORIS sao??????

Chúa ơi thế giới loạn hết cả rồi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play