Mình vừa vào phòng ngủ của mẹ (thầy G
đang phải chạy gấp đến cửa hàng Grand Union để mua thêm đồ cho mẹ) và
bắt mẹ nói thật về tình trạng sức khỏe của mình.
"Mẹ, con có mắc chứng Asperger hay không?"
Mẹ đang định xem lại mấy tập phim Phép thuật mà mẹ mới thu lại. Mẹ nói Phép thuật là một bộ phim đề cao phụ nữ vì nó ca ngợi hình ảnh những cô gái trẻ tiêu diệt ác quỷ mà không cần đàn ông giúp, nhưng mình thì
thấy là: a) bọn họ toàn ăn mặc rất sexy khi đánh nhau với bọn ác quỷ và b) đơn giản là mẹ thích phim ấy.
Câu trả lời của mẹ làm mình thêm lơ lửng.
Mẹ nói: "Vì Chúa, Mia, con lại đang làm báo cáo môn Sức khỏe và An toàn đấy hả?"
"Vâng. Và con nhận thấy là mẹ đang cố giấu mọi người rằng con đang mắc chứng Asperger, và thật ra mẹ đang gửi con tới một ngôi trường đặc biệt dành cho toàn những bệnh nhân của chứng Asperger. Sao mẹ lại giấu con bao lâu nay?"
Mẹ ngước nhìn mình và hỏi: "Con vẫn nhớ vụ tháng trước con đã khăng khăng kêu mình mắc chứng Tourette đấy chứ?"
Mình khẳng định rằng lần này là khác hẳn. Tourette chỉ là trạng thái
bất ổn như hành động liên tục hay phát âm co giật, thường xảy ra với
lứa tuổi 18, và theo mình thì thói quen dùng mấy từ "như" hay "hoàn
toàn" của mình hoàn toàn khớp với mô tả của bệnh này.
"Có phải ý mẹ là con không mắc chứng Asperger không?"
"Mia, con không làm sao hết." - mẹ nói - "Con hoàn toàn không mắc chứng Asperger gì cả."
Tuy nhiên sau những gì mình vừa đọc được thì vẫn chưa thể tin được.
"Mẹ có chắc không đấy? Thế còn Lilly thì sao?"
Mẹ hắng giọng: "Thật ra thì mẹ cũng không thể nói Lilly bình thường. Nhưng mẹ không nghĩ là nó mắc chứng Asperger."
Chán thật! Mình cứ mong là phải. Chuyện Lilly bị mắc chứng Asperger ý
mà. Bởi khi đó mình sẽ có thể tha thứ cho cậu ấy vì đã gọi mình là đồ
kém cỏi.
Nhưng nếu cậu ấy không bệnh tật gì thì cái cách mà cậu ấy đối xử với mình quả là không thể chấp nhận nổi.
Thú thật mình hơi buồn vì mình không mắc chứng Asperger. Bởi vì thế
nghĩa là những ám ảnh về buổi vũ hội của mình chỉ đơn giản là: nỗi ám
ảnh vũ hội. Và đấy không phải là triệu chứng của bệnh mà mình không kiềm chế được gì cả.
Kể ra mình cũng may thật!
Thứ Tư, ngày 7 tháng 5, 3:30 sáng.
Mình vừa nghĩ ra là phải làm gì rồi. Thật ra mình cũng vẫn biết, nhưng lúc trước không nói ra thôi.
Nhưng mình thật hết cách rồi! Ngay đến Michael cũng nói: anh ấy sẽ đi dự dạ hội nếu mấy gã trong ban nhạc cùng đi.
Chúa ơi mình không ngờ lại khó khăn đến mức này. Nếu mình phải hạ mình đến nước này thì đời mình đúng là đi xuống hố rồi. Mình không thể nào
ngủ được nữa. Mình đang sợ quá mà.The Atom
Tờ báo chính thức của hội-học-sinh trường Trung Học Albert Einstein
Niềm tự hào của Những chú Sư Tử trường TH AE
Tuần từ 12 tháng 5
Số 456/28
Thông báo tới toàn thể Học sinh:
Do kỳ thi cuối kỳ sẽ bắt đầu trong vài tuần nữa, Ban Giám hiệu nhà
trường yêu cầu toàn thể học sinh cần xem lại những nhiệm vụ và lưu ý của trường TH AE:
Nhiệm vụ
Trường Trung Học Albert
Einstein có nhiệm vụ trang bị cho học sinh của mình những kinh nghiệm
học tập thiết yếu, phù hợp và hiệu quả.
Lưu ý
1. Trường sẽ cung cấp giáo trình học đa dạng bao gồm cả những chương trình hàn lâm và được tự do lựa chọn.
2. Một chương trình hoạt động ngoại khóa được củng cố kỹ lưỡng và đa
dạng là sự bổ sung cần thiết cho giáo trình hàn lâm chính quy, nhằm giúp các em học sinh có cơ hội phát huy tối đa sở thích và khả năng của
mình.
3. Học sinh cần được khuyến khích phát triển hành vi có trách nhiệm và biết chịu trách nhiệm cho hành động của mình.
4. Luôn luôn ân cần và thấu hiểu những văn hóa khác biệt và quan điểm của học sinh.
5. Gian lận thi cử và đạo văn dưới bất kỳ hình thức nào đều không được chấp nhận và có thể bị đình chỉ hoặc bị đuổi học.
Ban Giám hiệu hy vọng các em học sinh ý thức được rằng cần phải đặc
biệt lưu ý để không mắc phải điều thứ 5. Các em nên biết trước để sẵn
sàng chuẩn bị.
Sự cố tại nhà hàng Les Hautes Manger
Tác giả Mia Thermopolis
Theo yêu cầu của Ban Biên tập tờ The Atom muốn cung cấp thông tin chính xác về vụ việc xảy ra tuần trước tại nhà hàng Les Hautes Manger, là
người có mặt tại hiện trường, tác giả xin lưu ý rằng toàn bộ sự việc là do lỗi của bà tác giả, người đã mang theo chó của mình vào nhà hàng.
Chú chó này đã nhảy xổ ra khiến cho nhân viên phục vụ Jangbu Pinasa
không may lật cả khay súp lên người Nữ hoàng xứ Genovia. Hành động đuổi việc Jangbu Pinasa ngay sau đó quả thực và vô cùng bất công và có thể
là trái với luật pháp. Mặc dù vậy tác giả cũng không chắc chắn lắm do
còn thiếu hiểu biết về luật pháp. Theo tác giả thì ông Pinasa xứng đáng được trả lại công việc.
Lời của Tổng Biên tập
Mặc dù theo quy tắc của tờ báo là không in những bài viết giấu tên, nhưng do
bài thơ dưới đây gần như phản ánh được hết những gì xảy ra trong thời
gian gần đây, vì thế chúng tôi vẫn quyết định đăng - Tổng Biên tập.
Sự nổi loạn của Mùa Xuân
Tác giả: giấu tên
Một lần chuồn khỏi giữa bữa trưa -
Sa-lát trộn thịt chiên giòn. Chúa ơi, sao Người nỡ làm vậy với chúng con?
Công viên Central Park đang vẫy gọi dịu dàng
Thảm cỏ xanh và hoa thủy tiên vàng
Nhón chân qua đám tàn thuốc lá
Lẫn trong vỏ lon soda ngổn ngang.
Đám con giời vụt chạy băng băng trong gió -
Liệu có ai nhìn thấy chúng tôi không đó?
Tôi nghĩ là không.
Không lẽ chịu bị cấm túc, ngay lần vi phạm đầu tiên?
Ở đời không có gì là không thể.
Tưởng chừng có thể thoải mái nằm dài ra tắm nắng...
Để rồi bẽ bàng nhận ra đã quên kính râm trong tủ đựng đồ.
Lưu ý: Theo quy định của Ban Giám hiệu, nghiêm cấm tất cả học sinh rời khỏi phạm vi trường học trong giờ học dù BẤT CỨ LÝ DO nào. Tâm trạng
mệt mỏi khi mùa xuân về cũng không được coi là lý do để vi phạm nội quy của trường.
Học sinh bị thương vì Quả Địa Cầu
Tác giả: Melanie Greenbaum
Một học sinh trường TH AE đã bị chấn thương trong lớp học ngày hôm qua do bị một quả địa cầu rơi xuống và đập vào đầu. Cần phải đặt câu hỏi:
những người lớn có trách nhiệm đã ở đâu vào thời điểm quả địa cầu rơi
xuống? Và quan trọng hơn nữa là tại sao Ban Giám hiệu lại cho phép đặt
một vật nguy hiểm như thế ở trong lớp học. Tác giả yêu cầu một cuộc điều tra ngọn ngành.
Thư gửi Ban Biên tập
Gửi đến người có liên quan: Sự khó chịu mà hội học sinh khóa này đang gây ra cho toàn
thể học sinh trong trường là một sự xấu hổ với cá nhân tôi và là sự hổ
thẹn của cả thế hệ chúng ta. Trong khi học sinh trường Trung Học Albert Einstein chỉ biết loanh quanh với kế hoạch vũ hội cuối năm và ca cẩm
về kỳ thi cuối kỳ thì người dân ở nhiều nước đang phải sống một cuộc
sống vô cùng nghèo nàn và lạc hậu.
Nhưng chính phủ chúng ta đã
làm gì để giúp cho người dân những nước này chứ? Xin thưa, không gì cả, thậm chí còn cảnh báo khách du lịch không nên lai vãng tới một số đất
nước này. Trong khi người dân xứ họ đang chủ yếu sống dựa vào nguồn
khách du lịch. Xin đừng bỏ qua. Hãy động viên bố mẹ cho bạn tới đó vào
nghỉ hè này - chắc chắn sẽ giúp được người dân xứ họ.
Lilly Moscovitz
Thực đơn nhà ăn trường TH AE
Tổng hợp bởi Mia Thermopolis
Thứ Hai
Thịt gà cay
Thịt viên
Pizza
Cá tẩm bột
Khoai tây
Thứ Ba
Khoai tây chiên
Pizza chay
Thịt gà
Súp & Sandwich
Bánh mỳ kẹp cá ngừ
Thứ Tư
Thịt bò Ý
Bánh ngô giòn
Salát trộn thịt chiên giòn
Ngô/Hoa quả dầm
Thứ Năm
Cá chiên giòn Thịt gà
Phần ăn Châu Á
Ngô/Mỳ Ý
Thứ Sáu
Bánh quy xoắn mềm
Thịt trâu
Pho-mát nướng
Đậu Hà Lan
Khoai tây chiên
Hãy tự quảng cáo cho mình nào!
Dành cho tất cả học sinh trường TH AE với giá 50cent/dòng
Tin nhắn vui
Hãy tới cửa hàng Ho's Deli để sắm cho mình tất cả những dụng cụ học tập cần thiết!
Hàng mới tuần này: GIẤY, GHIM KẸP, BĂNG DÍNH.
Ngoài ra còn cả tú-lơ-khơ, bài Yu-Gi-Oh.
Cần bán:
Một cây bass chính hiệu Fender, màu xanh baby, chưa từng chơi. Kèm theo ổ cắm và video hướng dẫn. 300$, tủ số 345.
Tìm "đối tượng":
Nữ, năm nhất, thích đọc tiểu thuyết lãng mạn, muốn tìm bạn nam lớn tuổi hơn, có cùng sở thích.
Cao trên 1m75, không bần tiện, không hút thuốc. KHÔNG NGỚ NGẨN. Email:
[email protected] Tin nhắn vui
Tin nhắn từ BP gửi cho LM - Mình xin lỗi vì những gì mình đã làm, nhưng mình muốn cậu biết rằng mình vẫn yêu cậu.
LÀM ƠN hãy gặp mình chỗ tủ đựng đồ sau giờ học hôm nay để mình có cơ hội bày tỏ với cậu.
Lilly, cậu là niềm cảm hứng của mình. Không có cậu, với mình âm nhạc
không còn nghĩa lý gì nữa. Xin đừng để tình yêu của chúng ta kết thúc
như vậy.
Tin nhắn vui
Từ CF gửi GD: VÂNG!!!!!!!!!!!
Tin nhắn vui
JR, em VÔ CÙNG mong đợi đến hôm dạ hội, em không thể CHỜ ĐỢI THÊM nữa, chúng mình nhất định sẽ TỎA SÁNG RỰC R� cho mà xem.
Em thấy RẤT TỘI NGHIỆP cho mấy người không đi dự dạ hội. Tội nghiệp bọn họ anh nhỉ?
Bọn họ phải xa xẩn xó nhà trong khi anh và em KHIÊU VŨ SUỐT CẲ ĐÊM!
Em yêu anh nhiều LẮMMMMMMM. LW
Tin nhắn vui
LW - Anh cũng vậy, em yêu - JR
Thứ Tư, ngày 7 tháng 5, giờ Đại số
Mình đã làm chuyện đó. Mình không dám nói là mọi việc thuận lợi - thật ra mọi việc chẳng suôn sẻ MỘT CHÚT NÀO. Nhưng mình đã làm chuyện đó.
Giờ thì đố ai dám nói là mình không cố gắng thử MỌI THỨ để bạn trai
mình chịu đưa mình đi dự dạ hội nhé.
Chúa ơi, nhưng TẠI SAO
lại cứ phải là LANA WEINBERGER cơ chứ????? TẠI SAO hả giời???? Ý mình
là sao không phải BẤT KỲ AI KHÁC - thậm chí là Melanie Greenbaum cũng
được. Ấy thế mà ông trời vẫn cứ muốn trêu chọc mình. Lại cứ phải là
Lana cơ. Mình đã phải nhượng bộ trước LANA WEINBERGER.
Trời ơi đến giờ mình vẫn còn chưa hết run đây này.
Nó có vẻ không mặn mà gì lắm với đề nghị của mình thì phải.
Mình đến lớp sớm vì mình biết Lana luôn đến lớp trước khi chuông reo
lần 2 để cố gọi nốt mấy cuộc điện thoại. Duy nhất trong phòng chỉ có
mình nó đang ngồi lảm nhảm gì đó qua điện thoại với đứa nào tên Sandy
về bộ váy dạ hội của nó - nó đã lấy bộ váy đen hở-một-vai với đường
viền kim tuyến lấp lánh của hãng Nicole Miller (mình ghét nó quá đi
mất!). Mình tiến lại gần nó - phải nói là mình hơi bị dũng cảm, vì lần
nào bị lọt vào tầm ngắm của Lana là y như rằng sẽ bị nó chế giễu về
ngoại hình của mình. Nhưng hôm nay thì mình mặc xác! Mình đứng ngay
trước mặt nó, trong khi cô nàng vẫn đang mải huyên thuyên trò chuyện
qua điện thoại. Mãi nó mới nhận thấy là mình vẫn đứng lì ở đấy: "Chờ
một chút, Sandy. Có một ... người đang có chuyện cần nói thì phải." Rồi nó giơ xa điện thoại ra, ngước lên nhìn mình đầy cảnh giác: "GÌ THẾ?"
"Lana..." - Mình thề là mình đã từng ngồi cạnh Đức vua Nhật Bản, từng
bắt tay Hoàng Tử William, thậm chí mình đứng ngay sau Imelda Marcos
trong khi xếp hàng để vào toa lét ở khách sạn. Nhưng không lần nào khiến mình hồi hộp như lúc Lana liếc mắt nhìn mình. Có lẽ mình đã bị nó hành hạ lâu ngày khiến cho nỗi sợ hãi ăn sâu vào tiềm thức, còn ghê hơn cả khi gặp gỡ quốc vương hay hoàng tử hay vợ của kẻ độc tài.
Mình cố gắng hết mức có thể để giọng không bị run rẩy: "Lana. Tôi có việc muốn nhờ cậu."
"Không." - Lana nói lạnh tanh và quay lại nói điện thoại.
"Tôi còn chưa nhờ cơ mà." - mình phẫn nộ.
"Dù có thế nào thì câu trả lời vẫn là không." - Lana vừa nói vừa lấy
tay mân mê lọn tóc vàng óng - "Mình nói đến đâu ý nhỉ? À đúng rồi, tớ
sẽ dùng kim tuyến lóng lánh và bôi - không, không phải ở chỗ đó, Sandy! Cậu là đồ hư hỏng."
"Chỉ là..." - mình phải nói thật nhanh
bởi vì rất có thể anh Michael sẽ tạt qua lớp Đại số của mình, như mọi
ngày. Mình không thể để anh ấy biết ý định của mình được - "...tôi biết cậu ở trong Ban tổ chức vũ hội, và tôi nghĩ các học sinh năm cuối xứng đáng được thưởng thức nhạc sống trong đêm dạ hội, chứ không chỉ mỗi
mấy đĩa nhạc và 1 tay DJ. Vì thế tôi nghĩ cậu nên mời ban Skinner Box
tới chơi."
Lana nói: "Chờ chút nhé Sandy. Cái người đó vẫn chưa biến đi." - Rồi nó nhìn mình qua hàng mi chuốt mascara dầy cộm, cong
cớn hỏi - "Skinner Box á? Cái ban nhạc toàn mấy gã quái gở đã chơi bản
công-chúa-của-lòng-anh hôm sinh nhật cậu ý hả?"
Mình cảm thấy bị xúc phạm.
"Cậu không nên mỉa mai họ như thế. Nếu không có mấy gã quái gở như vậy thì chúng ta cũng chả có máy vi tính mà dùng, hay vắc-xin phòng cả đống bệnh, hay thuốc kháng sinh, và cả cái điện thoại cậu đang xài nữa..."
"Tùy tâm. Nhưng không là không."
Rồi nó lại tiếp tục gọi điện thoại.
Mình đứng đấy thêm chừng một phút, cảm thấy nóng hết cả mặt. Rõ ràng là mình đã tiến bộ rất nhiều trong khoản kiềm chế đấy chứ, nếu không mình đã chồm tới giựt điện thoại của nó và dùng đôi giày Doc Martens này
nghiền nát nó như lần trước rồi. Từ khi được sở hữu chiếc điện thoại
cưng của mình, mình mới hiểu rằng hành động ấy thật kinh khủng. Chưa kể đến cả lố rắc rối lần trước mình dính phải nữa chứ.
Thay vào
đó, mình cứ đứng lì ở đấy, mặt nóng bừng bừng, tim đập loạn xạ và bắt
đầu thở dốc. Có vẻ như cho dù mình đã vạch ra biết bao dự định tương
lai - như trở nên bình tĩnh trong các ca cấp cứu, tiến thêm một bước
nữa với bạn trai - thì mình vẫn cứ luống ca luống cuống trước mặt Lana. Mình vẫn không hiểu sao nó ghét mình đến thế? Rốt cục mình đã LÀM gì
nó chứ? Không làm gì luôn.
À, à... trừ vụ giẫm nát điện thoại
của nó và lần mình đóng sầm quyển sách Đại số vào tóc nó. Nhưng cũng
chỉ có ngần ấy thứ thôi, ngoài ra mình chẳng làm gì nó cả.
Nhưng mình cũng không có cơ hội quỳ gối van xin nó bởi vì chuông lần 2
ngay sau đó và mọi người bắt đầu vào lớp, kể cả Michael. Anh ấy tạt qua đưa cho mình một đống tài liệu anh ấy in ra từ mạng Internet về sự nguy hiểm do mất nước ở phụ nữ mang thai - "Đưa cho mẹ của em", anh ấy nói
và hôn một cái lên má mình (tất nhiên là trước mặt mọi người!)
Nhưng trong niềm vui ấy vẫn có rất nhiều nỗi buồn: một là mình đã không thành công trong việc giúp ban nhạc của bạn trai mình chơi trong dạ
hội. Như thế nghĩa là gần như chắc chắn mình sẽ không bao giờ có được
giây phút Người đẹp trong bộ váy hồng với Michael rồi. Hai là bạn thân
nhất của mình chẳng thèm nói chuyện với mình, và mình cũng thế, sau
những hành vi điên rồ và cách cư xử nhẫn tâm với bạn trai cũ của cậu
ta. Thứ ba, đấy là bài viết đầu tiên của mình trên tờ The Atom thảm
ngoài sức tưởng tượng (mặc dù bọn họ có đăng bài thơ của mình, mà chỉ
mỗi mình biết đấy là của mình). Thật ra chuyện bài viết dở như thế
không hẳn là lỗi của mình. Rõ ràng thời gian chị Lesley cho mình là quá ít, không thể sáng tạo ra một tác phẩm xứng tầm Pulitzer được. Mình có phải là Nellie Bly hay Ida M.Tarbell đâu. Mình còn bao nhiêu bài tập
về nhà phải làm nữa.
Nhưng trên hết tất cả nỗi lo lắng sợ mẹ
sẽ ngất xỉu thêm lần nữa. Và lần tới sẽ không có sự trợ giúp của Đội
trưởng đội cứu hỏa Logan hay các thành viên của Đội Chữa Cháy số Ba
nữa. Và tất nhiên là cả nỗi sợ khi phải nghĩ đến cảnh hai tháng hè tới
mình sẽ phải rời xa thành phố và những người bạn thân yêu để đến cái xứ Genovia khỉ ho cò gáy kia.
Không phải nói quá, chứ rõ ràng
ngần ấy nỗi lo lắng thật quá sức chịu đựng đối với một cô bé 15 tuổi
như mình. Chẳng hiểu mình còn giữ được chút bình tĩnh ít ỏi này đến bao giờ.
Khi cộng hoặc trừ các số có chung biến số, cần tổ hợp các hệ số. Thứ Tư, ngày 7 tháng 5, giờ Năng khiếu và Tài năng
ĐÌNH CÔNG!!!!!!!!!!!!!!!!
Trên TV đang đưa tin. Cô Hill cho bọn mình vây quanh tivi trong Phòng
Nghỉ của Giáo viên để xem. Mình chưa từng vào Phòng Nghỉ của Giáo viên
bao giờ. Thật ra cũng chẳng đẹp lắm. Lại còn có mấy vết bẩn rất kỳ quặc trên thảm nữa.
Nhưng vấn đề là công đoàn nhân viên khách sạn
đã cùng các nhân viên phục vụ tham gia đình công. Điều đấy nghĩa là sẽ
không có ai làm việc trong các nhà hàng hay khách sạn ở New York. Cả
khu vực quanh ga tàu điện ngầm có khi sẽ sập mất. Rồi thiệt hại kinh tế từ du lịch và đền bù sẽ lên tới tiền tỉ.
Và tất cả là do lỗi của con Rommel.
Thật tình, ai mà ngờ một con chó trụi lông bé tí lại có thể gây ra lắm rắc rối như thế này cơ chứ?
Công bằng mà nói cũng không hẳn là lỗi của con Rommel. Là lỗi của bà.
Ngay từ đầu bà đã không nên mang theo chó vào nhà hàng, cho dù người ta không cấm chuyện đó ở Pháp đi chăng nữa. Nhìn Lilly trên Tivi cũng thật là buồn cười. Mặc dù mình đã thấy Lilly trên TV đầy lần rồi, nhưng dù sao đây cũng là một kênh truyền hình lớn - thật ra chỉ là kênh New York One, cũng chẳng phải là truyền hình quốc gia gì, nhưng rõ ràng vẫn
nhiều người xem hơn là kênh truyền hình cáp miễn phí ở Manhattan. Không phải Lilly đang tổ chức họp báo. Buổi họp báo hôm nay do đích thân chủ tịch công đoàn khách sạn và nhà hàng chủ trì cơ. Nhưng nếu để ý kỹ
hàng ghế phía bên trái, có thể thấy Jangbu đang đứng hùng dũng ở đó,
bên cạnh là Lilly với vẻ rất kiên cường, cầm một tấm bảng lớn đề chữ
ĐỒNG LƯƠNG ĐỦ SỐNG CHO CON NGƯỜI.
Lần này thì cậu ấy tiêu rồi. Cậu ấy đã nghỉ không phép cả ngày hôm nay. Tối nay cô Hiệu trưởng
Gupta sẽ gọi điện cho Bác Moscovitz cho mà xem. Anh Michael thì lắc đầu ngao ngán khi nhìn thấy cô em mình hả hê trên tivi. Đành rằng anh ý
đứng về phía những người bồi bàn - họ CẦN được trả lương xứng đáng.
Nhưng theo lời Michael thì anh ấy cho rằng Lilly đấu tranh đòi tăng
lương cho giới nhân viên phục vụ chẳng qua là trót mê muội Jangbu chứ
thật ra cũng chả quan tâm đến cảnh ngộ của những người dân nhập cư gì
cả.
Giá mà anh Michael đừng nói gì cả bởi Boris đang đứng ngay
sát TV. Nhìn cậu ấy thật thê thảm với cái đầu băng kín mít. Cậu ấy
tưởng chả ai để ý nên cứ không ngừng lấy tay vuốt ve hình ảnh của Lilly trên màn hình. Nhìn cảnh ấy trông cực kỳ xúc động. Mình đã khóc mất
một lúc.
Tuy nhiên nước mắt mình đã khô ngay tức thì khi phát
hiện ra là TV trong Phòng Nghỉ của Giáo viên to những 40 inch trong khi TV trong các phòng thông tin cho học sinh chỉ có 27 inch.