Tina vừa gọi điện. Cậu ấy đang sắp hoá
dại vì mấy cậu em nghịch quá công suất ở nhà. Cậu ấy hỏi xem có thể đến nhà mình học không. Tất nhiên là mình đồng ý rồi.
Làm sao
mình có thể từ chối được? Hơn nữa, cậu ấy hứa là sẽ dừng lại ở cửa hàng H&H để mua bánh vòng và pho-mát kem rau cho mình. Ngoài việc không ngớt lời tán dương mấy tấm hình của mình trên cuốn phụ lục quảng cáo,
Tina còn khuyên mình chẳng việc gì phải phiền lòng nếu bị mọi người cho là thích phô trương chỉ vì mình trông quá quyến rũ.
Chủ nhật, ngày 13 tháng 12, buổi trưa, ở nhà
Anh Micheal đã cho Boris biết Lilly đang ở đâu, và thế là giờ Boris cũng đang ở đây.
Lilly nói quả không sai. Đúng là Boris thở quá to. Mà mình vốn đã là đứa rất dễ bị phân tâm.
Cậu ấy lại còn thượng cả giày lên giường mình nữa chứ! Nhưng khi mình
có ý muốn nhắc cậu ấy cởi giày ra thì Lilly bảo không nên làm như vậy.
Giời ạ! Không hiểu Lilly thấy gì hay ho ở cái cậu bạn trai vừa hôi miệng vừa hôi chân này nhỉ?
Boris có thể là một thần đồng âm nhạc thật nhưng cậu ấy còn phải học rất nhiều về vệ sinh cá nhân. Đang nói nghiêm túc đấy!
Chủ nhật, ngày 13 tháng 12, 12h30 trưa, ở nhà
Giờ thì cả Kenny cũng đang ở đây. Mình chẳng biết phải học thế nào với đám người bát nháo này nữa. Thấy Gianini lại còn nhè đúng lúc này lôi
trống ra tập nữa chứ.
Chủ nhật, ngày 13 tháng 12, 8h tối, ở nhà
Cả mình và Lilly đều nhất trí là từ lúc Boris và Kenny xuất hiện thì kế hoạch ôn tập của bọn mình đã phá sản. Tiếng trống của thầy G lại càng làm cho tình hình trở nên căng thẳng hơn. Vì thế bọn mình quyết định
tạm nghỉ xuống Làng Trung Hoa chơi.
Cả lũ đã chơi rất vui ở
chợ Thượng Hải, ăn bánh bao nhân rau và hành tay áp chảo với nước sốt
tỏi. Chả hiểu sao mà mình lại ngồi cạnh Boris. Cậu ấy làm mình cười lăn cười bò vì liên tục đứng lên sắp xếp lại bàn ăn mỗi khi có món mới
được bưng ra. Nguyên nhân là do: khoảng trống duy nhất trên bàn còn có
thể đặt thức ăn là ở trước mặt Boris. Đồng nghĩa với chuyện cứ có món
mới là Boris và mình được chén đầu tiên.
Chuyện này giúp mình
nhận ra một điều: mặc dù vẫn chưa bỏ được thói quen dắt áo len trong
quần và bệnh hôi miệng nhưng về căn bản Boris vẫn là người vui tính và
tử tế. Lilly thật may mắn! Vì người cậu ấy yêu cũng yêu cậu ấy. Giá như mình cũng có thể yêu Kenny như cách Lilly yêu Boris nhỉ!
Nói
vậy thôi chứ mình đâu thể khống chế được trái tim của mình! Bởi nếu
được mình đã bắt nó KHÔNG ĐƯỢC yêu anh Micheal rồi. Thứ nhất, anh ấy là anh trai của đứa bạn thân nhất của mình. Thứ hai, nếu Lilly biết mình
yêu anh Micheal, cậu ấy sẽ KHÔNG BAO GIỜ chịu hiểu đâu. Thứ ba, anh ấy
đang học năm cuối, đang chuẩn bị tốt nghiệp.
Và cuối cùng, anh ấy đã có bạn gái.
Nhưng mình biết làm gì đây? Đâu thể ép bản thân yêu Kenny, lại càng không thể cấm cậu ấy thích mình!
Mặc dù cậu ấy vẫn chưa buồn ngỏ lời mời mình đi dự vũ hội. Thậm chí
chưa một lần đề cập đến chuyện ấy. Lilly nói mình nên chủ động gọi điện cho cậu ấy và nói: "Thế rút cuộc bọn mình có đi hay không đây?". Cậu
ấy lập luận rằng đến điện thoại của Lana mà mình còn dám đập nát bét,
Thì sợ gì mà không gọi điện cho bạn trai để đặt thẳng vấn đề là có định đưa nhau đi dự vũ hội không?
Vấn đề là mình đập nát điện
thoại của Lana trong cơn nóng giận! Chứ với Kenny mình đâu có thù hằn
gì đâu, lấy đâu ra nhiều nhiệt huyết đến thế. Hơn nữa, một phần trong
mình không muốn đi dự vũ hội với Kenny! Nên thâm tâm mình cảm thấy nhẹ
nhõm khi chưa thấy cậu ấy đả động gì đến chuyện đó.
Mặc dù đấy chỉ là một phần rất nhỏ, nhưng vẫn là có!
Ngồi cạnh Boris vui là vậy nhưng mình vẫn hơi buồn khi nghĩ về chuyện với Kenny.
Mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn khi có mấy cô bé người Hoa lai Mỹ chạy
tới xin chữ ký của mình. Đúng lúc mình đang nhăm nhe bóc bánh ăn mới
ngượng chứ! Nói rồi chúng chìa ra cho mình một cây bút và mấy phụ trang quảng cáo của tờ Times vừa ra ngày hôm nay.
Mình chỉ muốn đầu thai sang kiếp khác ngay lúc đó! Chỉ có đều mình chưa nghĩ ra phải
chết thế nào cho đỡ đau đớn một chút. Chứ cái cách dùng đũa đâm vào tim thì ghê quá!
Thế là mình đành gượng gạo ký tặng lên mấy trang
báo đáng chán ấy, miệng cười mà trông như mếu. Ngoài mặt thì cố ra vẻ
như thế chứ trong lòng mình thực sự vô cùng HOẢNG LOẠN. Nhất là khi
chứng kiến nụ cười quá rạng rỡ của mấy đứa trẻ vì được gặp mình. Điều
đáng buồn là bọn trẻ hâm mộ mình chỉ vì mấy bộ váy dạ hội lộng lẫy mà
mình đã mặc trên tạp chí, và vì dáng người cao khảnh như người mẫu của
mình. Chứ không phải vì những nỗ lực không ngừng nghĩ của mình! Những
nỗ lực nhằm kêu gọi lòng nhân từ của mọi người đối với hàng triệu trẻ
em nghèo đang bị chết đói, cùng loài gấu bắc cực và cá voi xanh. Tất
nhiên hiện giờ mình chưa làm được gì nhưng chắc chắn trong tương lai
mình sẽ làm!
Nhưng xét cho cùng, tất cả mấy cái đó mới chỉ là dự định!!!
Cơn đau đầu của mình cũng vì thế mà tái phát trở lại, cho nên mình nói với mọi người là muốn về nhà.
Không ai phản kháng. Rõ ràng bọn mình đã tiêu tốn nhiều thời gian rồi, trong khi còn bao nhiêu thứ phải học. Thế là cả lũ lục đục buông đũa ra về. Mẹ nói nãy giờ anh Sebastaino đã gọi tới bốn lần VÀ vừa cho người mang tới một chiếc váy mới coong.
Không phải tự nhiên mà anh ý gửi váy cho mình. Đây là chiếc anh Sebastiano thiết kế cho mình để mặc hôm Vũ Hội Mùa Đông Không Phân Biệt Tôn Giáo. Trông nó
tuyệt-đối-không-đẹp chút nào! Một chiếc váy nhung dài tay màu xanh lá
cây đậm, cổ rộng hình vuông.
Treo trên mắc thì xấu đau xấu đớn, vậy mà lúc mặc lên người thì... đến mình cũng không tin nỗi vào mắt mình nữa.
Mình trông rất xinh. Thực sự rất xinh!
Trên đó còn có một mẩu giấy đính kèm trên váy nữa chứ:
Hãy tha lỗi cho anh nhé!.
Đảm bảo với chiếc váy này, cậu ta sẽ không còn
coi em là bạn thân nhất của em gái mình nữa.
Anh S.
Thật ngọt ngào làm sao! Buồn, nhưng ngọt ngào! Anh Sebastiano không thể biết được rằng chuyện của mình với anh Micheal hoàn toàn vô vọng và
không chiếc váy nào có thể thay đổi được sự thật đó, cho dù mình có xinh đẹp đến thế nào đi chăng nữa.
Nhưng ít ra thì anh Sebastiano đã nói lời xin lỗi. Chứ không như bà!
Tất nhiên là mình tha thứ cho anh Sebastiano rồi. Mà nghĩ kỹ lại anh ấy có lỗi gì đâu.
Và mình nghĩ một ngày nào đó có lẽ mình cũng sẽ tha lỗi cho bà vì dù
sao bà cũng già quá rồi. Không thể mong đợi có sự thay đổi nào từ phía
bà.
Người duy nhất mình sẽ không bao giờ có thể tha thứ được
chính bản thân mình! Nếu mình chịu động não lên một chút có lẽ đã không phải rơi vào tình cảnh dở khóc dở cười này. Đáng ra ngay từ đầu phải
nói với anh Sebastiano và đám trợ lý của anh ấy rằng: "Làm ơn, không
chụp ảnh!"
Phải nỗi lúc đó mình được tâng lên quá cao, mải ngắm nhìn bản thân trong những bộ váy lộng lẫy, để rồi quên mất rằng: một
công chúa thực thụ không phải chỉ cần mặc đồ đẹp là đủ, người đó phải
là tấm gương cho mọi người noi theo... những người thậm chí không hề
quen biết và có lẽ chẳng bao giờ gặp mặt.
Đấy cũng là lý do vì sao nếu trượt môn Đại số lần này, mình sẽ chết chắc!Thứ hai, ngày 14 tháng 12, phòng điểm danh
Số học sinh ở trường Trung Học Albert Einstein đã (cho tới thời điểm
này) có ý kiến về chuyện mình đập vỡ điện thoại của Lana Weinberger hôm thứ Sáu tuần trước:
37
Số học sinh ở trường Trung Học Albert Einstein đã (cho tới thời điểm này) có ý kiến về vụ đình chỉ
của mình hôm thứ Sáu tuần trước:
59
Số học sinh ở
trường Trung Học Albert Einstein đã (cho tới thời điểm này) có ý kiến
về việc mình xuất hiện trên phụ trang quảng cáo của tờ New York Times
hồi cuối tuần:
74
Tổng số những lời nhận xét mà mình nhận được từ các học sinh của trường Trung Học Albert Einstein, cho tới lúc này:
170
Kỳ cục thật! Sau tất cả những lời góp ý đầy tiêu cực mà mình nhận được từ lúc đặt chân đến trường sáng nay, mình lại bất ngờ nhận được một
bông hồng vàng từ một nhân vật bí ẩn, gài bên ngoài tủ để đồ.
Vậy nghĩa là sao nhỉ? Không lẽ ở cái trường này vẫn có người không ghét mình?
Mình dáo dát nhìn xung quanh, tìm người ủng hộ giấu mặt nhưng chỉ thấy mỗi anh Justin Baxendale, như mọi ngày, đang bị vây kín bởi các cô gái vàng hoe.
Mình cố tự vỗ về trí tò mò đang cuồn cuộn trong đầu
rằng người-tặng-hoa-hồng-giấu-mặt ấy không thể là ai khác, ngoài Kenny. Cậu ấy sẽ không chịu nhận là mình đâu, nhưng còn ai vào đây nữa chứ?
Hôm nay là Ngày Đọc Sách, nghĩa là bọn mình sẽ phải dành cả ngày - trừ giờ ăn trưa - ngồi chết dí trong cái phòng điểm danh này, chuẩn bị cho kì thi bắt đầu từ ngày mai. Tốt thôi, còn hơn là phải chạm mặt với
Lana. Phòng điểm danh của nó ở tận tầng trên cơ.
Vấn đề duy
nhất là Kenny cũng ngồi ở phòng này. Bọn mình phải ngồi theo thứ tự
bảng chữ cái, vì thế cậu ấy phải ngồi tít dãy đầu. Cậu ấy đã chuyển
giấy xuống cho mình, trong đó viết mấy câu đại loại như sau: Hãy luôn
mỉm cười bạn nhé! Cố gắng lên, ánh Mặt Trời của tôi!
Tuy nhiên cậu ấy không hề đá động đến vụ hoa hồng.
Tính tới giờ, Micheal Moscovitz đã đưa ra bao nhiêu nhận xét với mình ư? Xin thưa...
1
Mà cũng không thể gọi đó là lời nhận xét... bởi lúc đó bọn mình tình cờ gặp nhau ngoài hành lang và anh ấy chỉ cho mình biết dây giày của mình đang bị tụt.
Dây giày của mình đúng là bị tụt thật!
Đời mình thế là xong!
Năm ngày nữa thôi là đến Vũ Hội Mùa Đông Không Phân Biệt Tôn Giáo, vậy mà đến giờ vẫn không có lấy một cái hẹn.
Công thức tính khoảng cách: d-10xrt
r = 10
t = 2
d = 10 + (10)(2)
= 10 + 20 = 30
Biến số có thể thay bằng số (chữ cái)
Quy luật phân phối
5x + 5y -5
5 (x + y - 1)
2a - 2b + 2c
2(-1) - 2(-2) + 2(5)
-2 + 4 + 10 = 12
Nhân một số lên bốn lần, rồi cộng thêm với ba. Kết quả một số có giá trị bằng năm lần số cần tìm.
Hãy tìm ra số cần tìm.
x = số phải tìm
4x +3 = 5x
-4x -4x
3 = x
Regardez les oiseaux stupides!
Hệ toạ độ Đề-các vuông góc chia mặt phẳng toạ độ thành bốn phần gọi là bốn góc phần tư
Góc phần tư thứ 1 (dương, dương)
Góc phần tư thứ 2 (âm, dương)
Góc phần tư thứ 3 (âm, âm)
Góc phần tư thứ 4 (dương, âm)
Hệ số góc: hệ số góc của một đường thẳng là một đường thẳng ký hiệu là m
Tìm hệ số góc
hệ số góc âm
hệ số góc dương
hệ số góc bằng 0
đường thẳng đứng không có hệ số góc
đường thẳng ngang có hệ số góc bằng 0
Cộng tuyến - những điểm cùng nằm trên một đường thẳng
những đường thẳng song song có hệ số góc bằng nhau
4x + 2y = 6
2y = -4x + 6
Y = -2x + 3
Thì chủ động biểu hiện chủ thể của động từ đang hành động.
Thì bị động biểu hiện chủ thể của hành động đang chịu sự tác động
Thứ ba, ngày 15 tháng 12
Môn Đại số và tiếng Anh đã xong.
Chỉ còn ba môn cộng thêm một bài luận tiếng Anh nữa thôi.
76 ý kiến hôm nay, trong đó có 53 ý kiến tiêu cực:
"Phô trương" = 29 lần
"Đầu-óc-của-tôi-chỉ-nghĩ-được-có-thế-thôi" = 14 lần
"Cô nàng đỏng đảnh" = 6 lần
Lilly động viên mình theo kiểu vớt vát lấy được: "Ai thèm quan tâm
người ta nói gì chứ? Cậu biết rõ cậu không phải như thế mà, đúng không? Thế là đủ."
Chỉ nói thôi thì ai chẳng nói được, nhưng Lilly đâu phải là người bị mọi người nói xấu. Mà là mình.
Lại có ai đó đặt thêm một bông hồng vàng vào tủ đồ của mình. Thế là sao nhỉ? Mình đã hỏi Kenny một lần nữa xem có phải cậu ấy không, nhưng cậu ấy gạt phăng đi. Thật lạ, mặt cậu ấy lúc đó đỏ bừng bừng. Cũng có thể
vì anh Justin Baxendale vừa đi qua và giẫm lên chân Kenny. Phải công
nhận cậu ấy có bàn chân rất to - thậm chí còn to hơn cả chân mình.
Còn bốn ngày nữa là đến Vũ Hội Mùa Đông Không Phân Biệt Tôn Giáo, và mình vẫn trắng tay, không một lời mời
Thứ tư, ngày 16 tháng 12
Môn Văn minh Thế giới đã xong.
Hai môn nữa, cộng thêm bài luận nữa là xong.
62 ý kiến, 34 ý kiến tiêu cực:
"Đừng từ bỏ công việc hằng ngày của cậu" = 12 lần
"Phô trương" = 5 lần
"Nếu ngực mình cũng lép như cậu, chắc mình cũng có thể làm người mẫu rồi Mia ạ" = 6 lần
Tiếp tục một bông hồng vàng nữa và mình vẫn chưa xác định được nhân vật bí ẩn ấy là ai. Chắc là nhầm tủ của mình với Lana rồi!!! Ngày nào nó
chẳng lượn lờ ở khu này để chờ Josh Rishter (Tủ đồ của anh ta ngay bên
cạnh mình mà). Có lẽ là người đó muốn tặng hoa cho Lana.
Có ai ở cái trường Trung Học Albert Einstein này lại muốn tặng hoa cho mình?
Trừ phi... nếu mình ngỏm, bọn họ sẽ ném hoa xuống cho mình và thở đánh
phào: "Thế là thoát nợ, đồ phô trương!"
Còn ba ngày nữa là đến vũ hội. Vẫn chả có tin tức gì.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT