1. Ngừng ngay việc tơ tưởng về anh Michael, nhất là khi bây giờ mình cần phải học.
2. Ngừng ngay việc kể cho bà nghe bất cứ chuyện gì về đời sống riêng của mình.
3. Phải hành động:
A. Trưởng thành hơn
B. Có trách nhiệm hơn
C. Quý phái hơn.
4. Ngừng cắn móng tay.
5. Viết tất cả những gì mẹ và thầy G cần biết về cách chăm sóc Louie Mập khi mình vắng nhà.
6. QUÀ GIÁNG SINH VÀ LỄ HANUKKAH!
7. Ngừng xem phim Baywatch vì mình cần phải học bài.
8. Ngừng chơi điện tử vì mình cần phải học bài
9. Chia tay với Kenny.
Thứ Sáu ngày 11 tháng 12, phòng cô Hiệu trưởng Gupta
Thế là xong! Giờ mình có thể chính thức tuyên bố:
Mình, Mia Thermopolis, là một thiếu niên hư hỏng. Rõ ràng chuyện mình kéo chuông báo cháy chỉ là sự khởi đầu.
Mình thực sự không hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra với mình gần đây nữa. Xem ra càng gần đến ngày sang Genovia chính thức nhận trọng trách công chúa thì mình càng cư xử không giống một công chúa chút nào.
Không hiểu mình có bị đuổi học không nhỉ?
Thật không công bằng nếu họ đuổi học mình, Lana là người gây chuyện
trước mà!!! Mình đang ngồi trong lớp Đại số, nghe thầy G giảng về hệ tọa độ Đề-các thì đột nhiên Lana quay xuống và ném phạch một tờ USA Today vào mặt mình. Đập vào mắt mình là hàng tít lớn:
Cuộc thăm dò của tờ USA Today
Nhân vật Hoàng gia trẻ tuổi nổi tiếng nhất
57% người bầu cho Hoàng tử William của nước Anh là nhân vật hoàng gia
trẻ tuổi được yêu thích nhất, theo sau là em trai của Will, Harry với
28%. Nhân vật hoàng gia của nước Mĩ, Công chúa Mia Renaldo của Genovia, đứng ở vị trí thứ ba, với 13%phiếu bầu, còn lại là Hoàng tử Andrew cùng hai con gái của Sarah Ferguson, Beatrice và Eugenie, giữ các vị trí
còn lại với 1% mỗi người.
Lí do gì khiến công chúa Mia không
giành được mấy quan tâm của mọi người? Xin thưa, câu trả lời là "do
thiếu thân thiện". Trớ trêu thay, Công chúa Mia cũng bị cho rằng khá dè dặt giống như Công nương Diana - mẹ của William và Harry - trong lần
đầu tiên ra mắt giới truyền thông vốn nối tiếng là soi mói và khắc
nghiệt.
Tuần tới, Công chúa Mia, người mới gần đây phát hiện ra mình là người thừa kế ngai vàng của Genovia - một công quốc nhỏ gần
Cote d'Azur - sẽ thực hiện chuyến thăm chính thức đầu tiên của mình tới Genovia với cương vị là người cầm quyền tương lai của đất nước này.
Người đại diện của công chúa cho hay hiện cô đang rất mong chờ chuyến
viếng thăm này với "một niềm hân hoan khôn xiết". Công chúa sẽ tiếp tục theo học ở Hoa Kỳ và chỉ đến Genovia vào các dịp nghỉ hè.
Sau khi đọc xong bài báo si độn trên, mình quẳng lại nó cho Lana.
"Thế thì sao?" - mình thì thào hỏi.
"Thì..." - Lana thì thào lại - "Tớ đang nghĩ rồi cậu sẽ nổi tiếng
nhường nào - đặc biết đối với người dân Genovia - nếu họ biết rằng
người lãnh đạo tương lai của họ lại đi kéo chuông báo cháy trong khi
không hề có đám cháy nào."
Chắc nó chỉ đoán thế thôi chứ làm sao nó nhìn thấy mình làm chuyện đó được. Trừ phi...
Trừ phi anh GÌusstin Baxendale đã đoán ra sự việc - vì anh ấy nhìn thấy mình đứng ở ngay hành lang ngay trước khi chuông báo reo mà - và kể
với Lana...
Làm sao có thể như thế được??? Mình hoàn toàn nằm
ngoài phạm vi phủ sóng của anh Justin Baxendale cơ mà nhỉ? Mình nghi
anh ấy thậm chí còn không biết đến sự tồn tại của mình ở cái trường này ấy chứ!!! Chắc Lana chỉ đoán mò, như thầy G, khi thấy chuông báo cháy
vang lên hai phút ngay sau khi mình xin ra khỏi lớp để đi toa-lét trong ngày thứ Tư định mệnh ấy.
Nhưng cho dù là vậy, cho dù mới chỉ
là đoán mò nhưng nó vẫn làm như ta đây biết rõ lắm ý. Đảm bảo nó sẽ
không để yên như thế đâu
Mình thực sự không hiểu chuyện gì đang xảy ra với mình nữa. Không biết có phải do:
A. Căng thẳng vì kì thi sắp tới.
B. Chuyến đi sắp tới đến Genovia.
C. Chuyện với Kenny.
D. Sự thật là anh chàng mình thích đang hẹn hò với cô nàng ruồi giấm.
E. Sự thật là mẹ sắp sinh con với thầy giáo Đại số của mình.
F. Sự thật là Lana luôn tìm mọi cách hành hạ mình mà không phải chịu bất kì một sự trừng phạt nào.
Hoặc:
Tất cả những điều trên.
Cho dù lí do có là gì đi nữa thì mình cũng hết chịu nổi con quái vật
Lana hiểm độc này rồi! Trước khi mình kịp hiểu bản thân đang làm gì thì đã thấy điện thoại của Lana nằm trong lòng bàn tay mình rồi (trước đó
còn thấy ở trên bàn, bên cạnh cái máy tính của nó cơ đấy)
Và điều tiếp theo mình làm là quẳng cái vật nhỏ xinh màu hồng ấy xuống đất và giẫm nát bằng đôi giày khủng bố số tám của mình.
Mình cũng không thể trách thầy G khi bắt mình tới phòng cô hiệu trưởng.
Tuy nhiên nếu được cha dượng thông cảm hơn một chút thì có lẽ vẫn tốt hơn.
Úi, cô Hiệu trưởng Gupta vào rồi.Thứ 6, ngày 11 tháng 12, 5h chiều, ở nhà
Thế là hết. Mình đã bị đình chỉ học.
Đúng vậy, bị đình chỉ! thật không thể tin được. MÌNH! Mia thermopolis! chuyện gì xảy ra với mình thế này? Mình vẫn luôn được coi là 1 đứa trẻ ngoan mà.
Thật ra cũng chỉ 1 ngày thôi, nhưng đình chỉ vẫn là
đình chỉ. sự việc này sẽ vĩnh viễn bị lưu lại trong học bạ của mình!
Các vị bộ trưởng trong nội các của Genovia sẽ nói gì đây?
Mình đang dần biến thành 1 courtney love thứ 2.
Tất nhiên không có chuyện mình không thể đi học đại học, chỉ vì bị đình chỉ học 1 ngày ngay trong học kì đầu tiên của năm học lớp 10. Nhưng
thế cũng đủ ê chề lắm rồi!!! Cô hiệu trưởng Gupta ví von mình như tội
phạm không bằng ý!
Mà người ta vẫn thường nói: nếu cứ đối xử
với 1 người như tội phạm thì chẳng mấy chốc họ sẽ có hành vi phạm tội
thực sự. ít nhất thì đó là điều mình vẫn nghĩ! nếu câu nói đó là đúng,
sẽ chẳng có gì là ngạc nhiên nếu mình chuyển sang đi tất lưới và nhuộm
tóc đen. Thậm chí có khi mình còn hút thuốc và xỏ 2 lỗ tai ý chứ. Và
rồi họ sẽ làm 1 bộ phim truyền hình về mình mang tên Vụ bê bối hoàng
gia. Trong phim sẽ có cảnh mình đứng trước mặt Hoàng tử William, hất
hàm hỏi: "Chú em, giờ thì ai mới là nhân vật hoàng gia trẻ tuổi nổi
tiếng nhất, hả?", sau đó sút cho anh ta 1 phát.
Ngoại trừ việc mình suýt ngất xỉu trong lần đầu xỏ lỗ tai, và hiểu rất rõ rằng thuốc
lá có hại cho sức khoẻ, thì mình cũng luôn cảm thấy có lỗi nếu phải đá
ai đó.
Nói túm lại, mình hoàn toàn không có 1 chút tố chất nào để trở thành thiếu niên hư hỏng cả.
Bố mình cũng nghĩ như vậy. Bố đã sẵn sàng tập trung toàn bộ đoàn luật
sư hoàng gia của Genovia để kiện cô hiệu trưởng Gupta. Chỉ có điều mình không nói cho bố hay bất kì ai khác biết nguyên nhân thực sự khiến
mình phá hỏng điện thoại của Lana. Sẽ rất khó chứng minh vụ phá hoại
trên là do bị khiêu khích nếu như thủ phạm không chịu nói ra nguyên
nhân. Bố đã tìm mọi cách thuyết phục mình khai ra, lúc ông đến đón mình ở trường sau khi nhận được điện thoại của cô hiệu trưởng Gupta. Nhưng
tất nhiên bố không cạy được miệng mình rồi, còn chú Lars thì dõi mắt
nhìn ra xa. Cuối cùng bố đành nói: "Thôi được rồi" và bặm chặt môi lại. Bố thường làm như vậy mỗi khi bà uống quá nhiều rượu sidecar và gọi
ông là papa cueball.
Làm sao mình có thể kể cho bố nghe về
những gì Lana nói được? Nếu mình nói ra thì mọi người sẽ biết mình
không chỉ phạm 1, mà tận 2 tội!
Giờ thì mình đang ở nhà, ngồi
xem kênh Lifetime cùng với mẹ. Từ khi có thai, mẹ không còn hay tới
phòng tranh vẽ nữa. Vì mẹ quá mệt! Mà nằm bò ra vẽ thật chẳng dễ dàng
gì. Mẹ thường chỉ nằm vẽ phác hoạ trên giường - chủ yếu là vẽ Louie
Mập. Dạo này con Louie có vẻ vui vì luôn có người ở nhà với nó cả ngày. Nó có thể nằm hàng giờ trên giường mẹ, ngắm mấy con chim bồ câu trên
lỗ thoát hiểm bên ngoài cửa sổ.
Nhưng vì hôm nay mình ở nhà nên mẹ chuyển sang vẽ mình. Mình nghĩ mẹ vẽ mồm mình hơi bị rộng, nhưng
mình quyết định không nói gì hết vì mình và thầy Gianini đã thống nhất
với nhau rằng: tốt hơn hết là không nên làm mẹ xuống tinh thần trong
giai đoạn rối loạn hoóc môn này. Giờ thì dù là lời trách móc nhỏ nhất - kiểu như hỏi mẹ vì sao lại để hoá đơn điện thoại ở trong bát đựng sa
lát - cũng có thể khiến mẹ khóc lóc hàng tiếng đồng hồ.
Trong
khi mẹ vẽ phác hoạ mình, mình đã ngồi xem 1 bộ fim khá hay tên là
Mother, may I sleep with danger? Do Tori Spelling trong fim Beverly
Hills 90210 đóng. Cô vào vai 1 cô gái thường bị bạn trai bạo hành. Mình không thể hiểu nổi tại sao lại có người có thể chung sống cùng 1 kẻ vũ phu như thế. Nhưng mẹ nói tất cả là do lòng tự trọng và mối quan hệ cha con của 1 người. Trừ việc quan hệ giữa mẹ mình và ông ngoại không được tốt cho lắm, thì nếu có bất cứ người đàn ông nào định đánh mẹ, dám cá
là mẹ sẽ cho kẻ đó vào bệnh viện.
Trong khi vẽ, mẹ tìm mọi
cách để moi bí mật của mình - về chuyện Lana đã nói gì để khiến mình
nổi khùng lên như thế. Mẹ hình như đang cố bắt chước cách mấy bà mẹ
thường làm trên TV thì phải.
Ấy thế mà lại có tác dụng mới lạ
chứ!!! Mình đã nói mọi chuyện cho mẹ nghe, từ chuyện hẹn hò với Kenny,
việc mình không thích hôn cậu ấy ra sao, đến chuyện cậu ấy đứng giữa
hành lang gào to tỏ tình với mình. Và tiết lộ luôn kế hoạch chia tay
với cậu ấy sau khi đợt thi cuối kì kết thúc.
Trong khi kể,
mình cũng nhắc đến anh Michael, chị Judith Gershner, Tina và vụ cái
thiếp, vũ hội mùa đông, Lilly và hội phản đối của cậu ấy. Rồi vì sao
mình lại trở thành thư kí của hội, và còn nhiều nhiều chuyện khác nữa,
trừ chuyện kéo chuông báo cháy.
Sau 1 hồi thì mẹ ngừng vẽ và ngồi nhìn mình.
Cuối cùng, khi mình đã kể xong, mẹ nói: " con biết mẹ đang nghĩ con cần gì không?"
"Gì cơ ạ?"
Mẹ từ tốn nói: " 1 kì nghỉ"
Thế rồi mình làm luôn 1 kỳ nghỉ trên giường của mẹ, tức là mẹ không bắt mình làm bài. Thay vào đó, mẹ bảo mình gọi bánh pizza và cùng nhau xem đoạn viên mãn nhưng hơi khó tin của bộ fim Mother, may I sleep with
danger? Sau đó là bộ fim yêu thích của 2 mẹ con mình, Midwest Obsession. Trong fim, Courtney Thorne Smith thủ vai Dairy Princess, đi xe
cadillac hồng, đeo bông tai hình con bò, chuyên đi tìm giết những kẻ
như Tracey Gold (người vẫn đang khổ sở vì chứng biếng ăn kể từ fim
Growing Pains) vì dám ve vãn bạn trai của mình.
Nhưng hay nhất là ở chỗ tất cả những chi tiết trên đều được dựa trên 1 câu chuyện có thực.
Hai mẹ con mình nằm trò chuyện với nhau giống y như hồi trước vậy, khi mà mẹ chưa gặp thầy Gianini, còn mình thì chưa phát hiện ra thân phận
công chúa của mình.
À mà cũng không giống hoàn toàn bởi vì mẹ đang mang thai, còn mình thì bị đình chỉ học.
Sự thật là thế mà, sao phải né tránh?
Thứ sáu, ngày 11 tháng 12, 8h tối, ở nhà
Chúa ơi, mình vừa check mail. Hòm thư của mình đã ngập lụt bởi thư ủng hộ của các bạn!
Tất cả đều muốn chúc mừng mình vì đã dám dằn mặt Lana Weinberger đầy
quyết đoán và đầy uy quyền đến như vậy. Bọn họ tỏ ra vô cùng cảm thông
với quyết định đình chỉ học của mình và động viên mình hãy giữ vững lập trường, không được chùn bước trong "sự nghiệp đấu tranh" chống lại ban giám hiệu (chống lại ban giám hiệu gì chứ? mình chỉ làm mỗi 1 việc là
giẫm nát cái điện thoại thôi mà. chả liên quan gì đến ban giám hiệu cả). Lilly đã đi quá xa khi đem ví mình như Mary Queen của xứ Scotland,
người bị nữ hoàng Elizabeth đệ nhất bỏ tù và chặt thủ.
Không
biết Lilly có còn nghĩ như vậy không ... nếu cậu ấy biết lý do mình phá điện thoại của Lana là vì con quái vật ấy doạ sẽ nói ra sự thật mình
chính là người kéo chuông báo cháy phá vỡ kế hoạch biểu tình của cậu
ấy.
Lilly thì cho rằng đây gọi là nguyên tắc sống - rằng mình
bị đình chỉ học vì đã không chịu từ bỏ quan điểm riêng. Nhưng thật ra,
mình bị đình chỉ là vì phá hoại tài sản cá nhân của người khác đấy chứ - chưa kể mình làm vậy là để che đậy 1 tội lỗi khác của bản thân.
Tuy nhiên, trừ mình ra không ai biết chuyện này hết. Đúng hơn là mình
và Lana. Mà có khi chính Lana cũng không hiểu tại sao mình lại hành
động như thế, và cho rằng đó chỉ là 1 trong những hành vi bạo lực vẫn
thường diễn ra nhan nhản trong trường mà thôi.
Tuy nhiên, tất
cả mọi người lại coi đó là 1 hành động mang màu sắc chính trị rất đáng
hoan nghênh. Ngày mai, trong cuộc họp mặt đầu tiên với hội học sinh
chống lại ban điều hành trường trung học Albert Einstein (HSCBĐHTAE),
đảm bảo trường hợp của mình sẽ được lấy ra để làm mình chứng cho những
phản quyết bất công của ban giám hiệu mà người đứng đầu là cô Gupta.
Thôi, ngày mai phải vu lên là bị viêm họng do khuẩn liên cầu mới được!
Nghĩ vậy nhưng mình vẫn trả lời thư từng người, rằng mình rất biết ơn
sự ủng hộ của mọi người và mong rằng đừng ai phóng đại mọi chuyện lên
như thế. Chuyện mình làm đâu có gì để tự hào đâu! Mình thà rằng đã
KHÔNG làm gì hết và được đi học bình thường.
Một tin vui trong ngày: anh Michael chắc chắn đã nhận được 2 tấm thiệp do mình gửi. Hôm
nay sau giờ TD Tina đã đi ngang qua tủ đồ của anh Michael và thấy anh ý lấy tất cả mọi thứ ra cho hết vào túi! Thật không may, theo như lời
Tina, thì nét mặt anh ấy không lộ vẻ gì cả, thản nhiên đút tấm thiệp
vào túi, không buồn nhìn lại đến lần thứ 2. Anh ấy thậm chí còn không
cất tấm thiệp cho cẩn thận, nhét luôn cả chiếc mấy tính imac vào túi,
không khéo sẽ làm nát tấm thiệp mất.
"Nhưng biết đâu anh ấy sẽ
không làm như vậy" - Tina vội vàng an ủi mình - " ... nếu biết do cậu
gửi, Mia ạ! giá như cậu kí tên ..."
Nhưng nếu mình kí tên thì
anh ấy sẽ biết là mình thích anh ý! Ấy khoan, anh ấy sẽ biết là mình
yêu anh ấy!! Bởi vì mình biết chắc mình đã dùng chữ Y ít nhất 1 lần. Và nếu như anh ấy không có cảm xúc gì với mình thì sao? Sẽ xấu hổ chết
mất! Còn tệ hơn bị đình chỉ học cả tỉ lần.
Ôi...ôi... đúng lúc
mình đang viết những dòng này, mình nhận được tin nhắn của ... anh
Michael! Mình đã hét ầm lên, khiến con Louie Mập đang nằm im re trong
lòng mình "ngoéo" lên 1 tiếng kinh hãi, cào cấu khắp người mình. Trên
đùi tao chẳng nhẽ vẫn chưa đủ mấy vết cào cấu của mày hay sao hả Louie
Mập kiaaaaa ???
anh Michael viết:
cracking: này, Thermopolis, vụ em bị đình chỉ học là thế nào đấy?
mình trả lời:
ftLouie: chỉ 1 ngày thôi ý mà.
>
cracking: em đã làm gì thế?
>
ftLouie: giẫm nát điện thoại của 1 cô nàng trong đội cổ vũ.
>
cracking: chắc hẳn bố mẹ em phải tự hào lắm.
>
ftLouie: nếu vậy họ đã có thể che đậy vụ này tốt hơn.
>
cracking: thế nghĩa là em bị oan à?
>
ftLouie: không hề! ngạc nhiên chưa? Em nói với họ là em bị khiêu khích.
>
cracking: thế em sẽ vẫn đi dự vũ hội tuần tới chứ?
>
ftLouie: với tư cách là thư kí của hội học sinh chống lại ban điều hành trường trung học Albert Einstein, em tin rằng mình bắt buộc phải có
mặt. Em gái anh đang có ý định mở 1 gian hàng riêng của hội bọn em.
>
cracking: con bé lilly này lúc nào cũng muốn phục vụ vì lợi ích của toàn nhân loại.
>
ftLouie: đấy cũng là 1 cách nói.
Đáng nhẽ chúng mình đã có thể nói chuyện lâu hơn, nhưng ngay sau đó mẹ hét lên bắt mình tắt máy bởi vì mẹ đang chờ điện của thầy Gianini. Thật lạ lùng, tới giờ mà thầy ấy vẫn chưa về nhà mặc dù đã qua giờ ăn tối
rất lâu rồi. Vì thế mình đành phải tắt máy.
Đây là lần thứ 2 anh Michael hỏi mình có đi dự vũ hội mùa đông không. Thế là có ý gì nhỉ?
Thứ Sáu, ngày 11 tháng 12, 9h tối, ở nhà
Giờ thì mình đã biết vì sao hôm nay thầy G về muộn đến thế. Thầy đã
dừng lại dọc đường để mua một cây thông Noel. Đây không phải là một cây thông Noel bình thường, chiều cao gần 4m, bề rộng khoảng 2m.
Tất nhiên mình không dám ho he gì hết bởi mẹ đang rất đỗi hạnh phúc và
háo hức với cái cây. Mẹ lập tức lôi đồ trang trí ra, và đó là Bộ sưu tập những Ngôi Sao Quá Cố ra (mẹ không thích dùng quả cầu thủy tinh hay
dây kim tuyến để trang trí cây như những người bình thường khác. Thay
vào đó mẹ vẽ lên đó hình những người nổi tiếng đã qua đời và treo lên
cây). Đấy là lý do tại sao nhà mình có 1 cây thông độc nhất vô nhị tại
khu vực Bắc Mỹ với đồ trang trí toàn là hình của Richard và Pat Nixon,
Elvis, John lenon và nhiều người khác.
Thầy G cứ liên tục
nghía xem mình có vui không Thầy ấy mua cái cây này với mục đích là
muốn làm cho mình vui, bởi thầy biết hôm nay là ngày rất không ra gì
đối với mình. Hiển nhiên là thầy G không biết tí gì về chủ đề bài luận
Tiếng Anh của mình!
Mình phải nói gì đây? Dù gì thầy ý cũng đã
mua rồi, và 1 cái cây to thế này sẽ đắt vô cùng. Hơn nữa, về căn bản là thầy ấy có ý tốt mà.
Nhưng mình vẫn hy vọng mọi người xung
quanh mình nên hỏi ý kiến của mình trước khi quyết định hay làm một
việc gì đó. Ví dụ như chuyện có thai của mẹ, hay giờ là cái cây này
chẳng hạn. Nếu thầy G mà hỏi, mình sẽ góp ý rằng: "Thầy hãy đến siêu
thị Big K trên đường Astor Place và mua 1 cây thông giả, như vậy chúng
ta sẽ không góp phần tàn phá môi trường sống của loài gấu, được không
ạ?"
Vấn đề là thầy ấy đã không hỏi ý kiến mình.
Và sự
thật là, kể cả nếu thầy ấy có hỏi thì mẹ cũng không đời nào chịu. Điều
mẹ thích làm nhất vào lễ Giáng sinh là được nằm trên sàn nhà, tựa vào
dưới gốc cây, ngước lên ngắm các cành cây và tận thưởng hương thơm ngọt ngào của nhựa cây tùng. Mẹ nói đấy là ký ức duy nhất của mẹ còn nhớ về thời thơ ấu ở Ấn Độ.
Thử hỏi ai còn nỡ gào lên về loài gấu khi mà mẹ bạn nói những lời kiểu như vậy?
Thứ Bảy, ngày 12 tháng 12, 2h chiều, tại nhà Lilly
Thế đấy, buổi họp đầu tiên của hội học sinh chống lại Ban Điều hành trường trung học AE đã hoàn toàn phá sản.
Nguyên nhân: không một ai có mặt trừ mình và Boris. Mình có chút phật
lòng vì Kenny không tới. Nếu cậu ấy thực sự yêu mình như vẫn nói thì
đáng ra phải tận dụng mọi cơ hội dù là nhỏ nhất để được ở bên mình chứ. Kể cả dù cho phải tham gia một buổi họp mặt tẻ ngắt của Hội Học Sinh
Chống lại BĐH trường TH AE.
Nhưng xét cho cùng, tình yêu của
Kenny chẳng thể vĩ đại đến thế được. Đáng ra đến giờ mình sáng mắt ra
rồi mới đúng! Chuyện đã quá rõ ràng rồi còn gì? Này nhé, chính xác chỉ
còn 6 ngày nữa là đến Vũ hội Mùa Đông Không Phân Biệt Tôn Giáo, vậy mà
Kenny VẪN CHƯA KỀ HỎI MÌNH XEM CÓ MUỐN ĐI DỰ CÙNG CẬU ẤY KHÔNG.
Không phải mình có ý sốt ruột gì đâu. Chẳng nhẽ 1 người dám kéo chuông báo cháy VÀ đập vỡ điện thoại của Lana như mình lại phải sốt ruột vì
không có ai mời đi dự cái dạ hội ngớ ngẩn đấy sao?
Thôi được
rồi... Xin thú thật: đúng là mình đang cực kỳ sốt ruột. Nhưng không sốt ruột tới mức phải muối mặt đích thân đi mời Kenny tới buổi vũ hội.
Lilly rõ ràng không thể kiềm chế được trước sự thật phũ phàng là không 1 ai trừ mình và Boris có mặt. Mình đã cố nói với cậu ấy rằng lúc này
mọi người đều đang bận học ôn thi cuối kỳ, nhưng tất cả đều bị cậu ý
phớt lờ. Giờ Lilly đang ngồi hậm hực trên ghế bành, còn Boris đang cố
tỉ tê thêm vài lời đường mật dỗ ngọt cậu ấy. Trông Boris bề ngoài có
thể rất lôi thôi lếch thếch - với cái áo len suốt ngày dắt trong quần
cùng cái niềng răng kì dị mà nha sĩ bắt cậu ấy đeo - nhưng không thể
phủ nhận cậu ấy yêu Lilly chân thành. Cứ theo cái cách cậu ấy âu yếm
nhìn Lilly khi cô nàng rống lên một mực đòi gọi điện cho văn phòng
chính phủ thì rõ.
Cách Boris nhìn Lilly lại khiến tim mình thắt lại.
Là sự ghen tị chăng? Mình rất mong muốn có 1 anh chàng nhìn mình như
vậy. Mình không định nói đến Kenny .Ý mình là 1 anh chàng mà mình thực
sự thích, hơn 1 người bạn đơn thuần.
Mình không thể tiếp tục
nhìn cái cảnh này nữa rồi. Mình sẽ chết vì ghen tị mất thôi! Xuống bếp
xem cô Maya, quản gia của nhà Moscovitz, đang làm gì vậy. Giờ thì kể cả giúp cô ấy rửa chén bát cũng dễ chịu gấp tỷ việc ngồi đây nhìn hai anh chị kia dỗ dành nhau
Thứ Bảy ngày 12 tháng 12, 2h30 chiều, vẫn ở nhà Lilly
Cô Maya không có trong bếp. Cô ấy đang ở đây, trong phòng của anh
Michael, cất bộ đồng phục vừa được là phẳng phiu vào tủ. Cô Maya vừa đi quanh phòng thu dọn đồ cho anh Michael, vừa kể cho mình nghe về Manuel, con trai cô ý. Nhờ sự giúp đỡ của hai bác Mozcovitz, mới đây anh
Manuel đã được thả khỏi nhà tù nước Cộng hòa Dominica - nơi anh ấy đã
bị bỏ tù do bị tình nghi phạm tội chống lại liên bang. Bây giờ anh
Manuel đang xây dựng Đảng chính trị riêng của mình, và cô Maya thì vô
cùng tự hào vì điều đó. Chỉ có điều cô ấy lo anh ta có thể bị tống trở
lại nhà tù nếu không giảm bớt những tuyên bố chống đối lại chính phủ.
Mình thấy về cơ bản anh Manuel và Lilly có khá nhiều điểm tương đồng.
Chuyện cô Maya kể về anh Manuel lúc nào nghe cũng hấp dẫn. Nhưng còn
hay hơn nhiều khi được ngồi nghe trong phòg anh Michael như thế này.
Hồi trước mình đã từng vào đây, nhưng lúc anh ấy vắng nhà thì chưa bao
giờ (mặc dù hôm nay là thứ Bảy nhưng anh ấy vẫn đến trường để làm việc
trong phòng thực hành vi tính chuẩn bị cho vũ hội; rõ ràng là mạng ở
trường nhanh hơn nhiều nhà. Hơn nữa, mực dù mình ghét phải thừa nhận
điều này, nhưng... có lẽ ở trường anh Michael và chị Judith sẽ được tự
do hơn mà không bị bố mẹ cản trở.)
Mình đang nằm trên giường
anh Michael trong khi cô Maya tất bật dọn dẹp xung quanh, vừa gấp quần
áo vừa kể chuyện về đường, một trong những mặt hàng xuất khẩu chính ở
nước cô ấy ( và có lẽ cũng là nguồn cung cấp kinh phí chính cho sự
nghiệp chính trị của con cô ấy). Con con chó Pavlov nằm bên cạnh liếm
mặt mình. Mình thì không ngừng nghĩ, Đây là cảm giác của anh Michael
khi nằm trên chiếc giường này. Đây là những gì anh Michael nhìn thấy
mỗi khi nhìn lên trần nhà vào ban đêm ( anh ấy đã dán sao-phản-quang
lên trần nhà theo hình Chòm sao Thiên Nữ trong dải ngân hà) và Đây là
mùi ga trải giường của anh Michael ( mùi của mùa xuân, nhờ loại bột
giặt mà cô Maya thường dùng) và Đây là hình ảnh bàn học của anh Michael nhìn từ phía giường ngủ.
Ngay khi nhìn sang bàn anh ấy, mình chợt nhận ra một thứ. Một trong hai tấm thiệp của mình! Tấm với hình quả dâu bên trên!
Nó không hẳn là được bày ở đấy hay gì cả. Chỉ là nằm trên bàn thôi.
Nhưng dù sao thế còn tốt hơn vạn lần bị vò nát nhầu nhĩ ở dưới đáy ba
lô. Chứng tỏ tấm thiếp cũng có ý nghĩa với anh ấy, vì thế mà anh ấy
không nhét nó lẫn vào cùng mấy quyển sách hướng dẫn sử dụng HỆ ĐIỀU HÀNH DOS và tài liệu phản Microsoft... dưới gầm bàn, hay tệ hơn nữa là vứt nó vào sọt rác.
Đây chí ít cũng là sự khích lệ to lớn đối với
mình rồi. Oái... Mình vừa nghe thấy tiếng mở cửa. Là anh Michael ư? Hay bác Moscovitz???? Mình nên ra khỏi đây ngay. Anh Michael không vô cớ
mà đi chưng tấm biển "Bước Vào Là Mạo Hiểm" ở bên ngoài cửa phòng.
Thứ Bảy ngày 12 tháng 12, 3h chiều, tại chỗ của bà
Bằng cách nào mà mình có thể từ nhà Moscovitz phóng đến chỗ khách sạn
của bà trong vòng có nửa tiếng ư? Tất cả là do cái thảm họa mang tên
"Sebastiano" ban cho. Đành rằng mình đã luôn đề phòng cảnh giác với anh Sebastiano, rằng anh ta không hề ngây thơ như cái vẻ bề ngoài. Nhưng
giờ thì có vẻ như người cần lo bị ám sát chính là anh Sebastiano, chứ
không phải mình. Bởi nếu bố mà tóm được anh ý lúc này thì Sebastiano
chết chắc.
Nhưng mình lại ước gì mình mới chính là người không còn tồn tại trên cõi đời này. Tất nhiên nếu mình chết đi sẽ là điều vô cùng đáng tiếc - nhất là khi mình còn chưa viết xong cái hướng dẫn
cách chăm sóc Louie Mập khi mình vắng nhà - nhưng ít nhất mình sẽ không phải đến trường vào thứ hai tới.
Tệ hơn nữa, mình vẫn phải
đến trường ngày thứ Hai kể cả khi biết rõ ràng tất cả học sinh của cái
trường AE này đều đã xem phần phụ lục đính kèm tờ Sunday Times: với
khoảng 20 tấm hình của MÌNH đang õng ẹo, èo uột trước 3 tấm gương lớn
ngắm nhìn bản thân trong các bộ trang phục của anh Sebastiano. Đập vào
mắt người đọc là dòng tít to đùng: Thời trang dành cho Công Chúa.
Đúng vậy, Thời trang dành cho Công chúa cơ đấy!
Mình cũng không thể trách anh Sebstiano được. Rõ ràng đây là một cơ hội quá tuyệt vời khó ai cưỡng lại được. Dù gì anh ấy cũng là người kinh
doanh mà. Tự dưng có cả 1 cô công chúa làm người mẫu cho trang phục của mình... ai lại đi từ chối một món hời như vậy chứ.
Chắc chắn tất cả các tờ báo khác sẽ nhân cơ hội này mà thêu dệt. Kiểu như Công chúa xứ Genovia tập làm người mẫu...
Thế là chỉ với việc trưng bày vài tấm hình, anh Sebastiano đã có thể
khiến cả thế giới chú ý đến dòng thời trang mới của mình. Một bộ sưu tập mà có vẻ như đã được chính mình kiểm chứng.
Bà không hiểu tại sao bố và mình lại không vui đến như vậy. Nói vậy thôi chứ đảm bảo bà
biết quá rõ lý do khiến bố nổi giận. Kiểu như "con gái tôi đã bị lợi
dụng" ý. Bà chỉ không hiểu nổi vì sao mình lại không vui. ''Trông cháu
rất xinh mà'' - bà liên tục xoa dịu.
Bà tưởng mấy câu đó sẽ có tác dụng chắc?
Bà cho rằng mình đã phản ứng hơi thái quá. Nhưng sao bà không chịu hiểu là mình không hề có 1 chút ý định nào bước tiếp con đường của Claudia Schiffer. Không bao giờ luôn! Trước giờ mình đâu có để ý gì đến mấy cái vụ thời trang này. Ai sẽ quan tâm đến vấn đề môi trường? Và quyền lợi của các loài động vật nữa chứ? Như loài CUA MÓNG NGỰA chẳng hạn????
Thử hỏi ai chịu tin là mình không hề tạo dáng trong những bức ảnh ấy.
Tất cả sẽ cho rằng mình đang phô diễn, rằng mình là 1 đứa ti toe muốn
học đòi làm người mẫu. Chẳng thà mọi người nghĩ mình là 1 thiếu niên hư hỏng còn hơn.
Lúc nghe thấy tiếng cửa nhà Moscovitz mở, và phi ra khỏi phòng anh Michael, mình đâu ngờ sẽ phải nghe 1 tin khủng khiếp như thế này. Là bố mẹ của Lilly cùng người hướng dẫn riêng của họ trở
về nhà từ phòng tập. Sau đó họ ngồi ăn bánh và đọc báo ngày Chủ nhật.
Không hiểu sao người ta lại giao báo ngày Chủ nhật từ thứ Bảy, nếu đặt
định kì nhỉ???
Còn bác ý ồ lên ngạc nhiên khi mở tờ báo ra và
thấy Công chúa Genovia trong bộ sưu tập mùa xuân cực kỳ bắt mắt. Nhưng
còn ngạc nhiên hơn khi 2 bác Moscovitz vỗ vai chúng mừng mình vì đã có
thêm 1 nghề tay trái - là người mẫu. Lúc đó mình chỉ đực mặt ra hỏi:
''Bác đang nói về chuyện gì đấy ạ?''
Đúng lúc đó Lilly và Boris cũng vừa từ trong phòng lò dò đi ra. Bác Moscovitz mở tờ báo ra và giơ cho mình xem:
Ten... ten... tất cả các bức hình đều được in 4 màu cực kỳ lung linh.
Mình sẽ không nói dối rằng trông mình rất xấu. Trái lại, trông mình cực ổn là đằng khác! Họ chỉ phải làm mỗi 1 việc là lựa chọn trong xấp hình mà trợ lý của anh Sebastiano đã chụp trong lúc mình thử váy để quyết
định xem sẽ mặc bộ nào vào hôm ra mắt nhân dân Genovia. Sau đó đưa tất
cả lên 1 cái phông nền tím huyền ảo. Trong hình mình không hề cười hay
làm gì khó coi cả. Mình chỉ đang nhìn vào gương và tự vấn: Lạy hồn,
trông tôi có khác gì một cái tăm xỉa răng không?
Nhưng tất
nhiên, nếu là 1 người không biết mình và không biết VÌ SAO mình lại đi
thử những bộ đồ này thì họ sẽ nghĩ khác. Họ sẽ cho rằng mình chả khác
gì mấy đứa con gái rách việc luôn QUÁ cực đoan trong việc bản thân mặc
trang phục dạ hội thì sẽ trông như thế nào.
Đấy chính xác là mẫu người mình luôn KHÔNG muốn bị gán cho.
Không thể hiểu anh Sebastiano đã ăn gì mà lại làm như vậy nữa??? Phải
thú thật là mình hơi bị tổn thương 1 chút. Khi anh ấy hỏi mình những câu hỏi về anh Michael, mình đã cho rằng 2 anh em bọn mình cuối cùng cũng có 1 mối liên hệ nào đó. Nhưng giờ thì hết rồi. Sẽ không bao giờ có
chuyện thân thiết giữa mình và anh Sebastiano!
Bố đã gọi điện
đến tờ Times yêu cầu họ cắt bỏ toàn bộ phần phụ lục của những tờ báo
chưa được giao đi. Ông còn gọi cho người gác cửa khách sạn Plaza và yêu cầu liệt Sebastiano vào danh sách người không được phép ra vào. Điều
đó có nghĩa là đứa cháu họ này của Hoàng tử Genovia sẽ không được phép
đặt chân vào khách sạn.
Làm thế hình như hơi gay gắt, nhưng
chưa thấm vào đâu so với việc bố đòi gọi cho Cảnh sát New York để kiện
anh Sebastiano về tội sử dụng hình ảnh của trẻ vị thành niên mà không
được phép của cha mẹ. Ơn chúa là bà đã thuyết phục được bố không làm
vậy. Bà nói dư luận đã đủ xôn xao lắm rồi, không cần thên 1 vụ bắt giữ
hoàng gia nào nữa.
Bố mình vẫn giận sôi lên, đến nỗi không ngồi yên 1 chỗ được. Bố cứ đi đi lại lại , quay mòng mòng quanh phòng. Con
Rommel nằm trên lòng bà nhìn bố với vẻ lo lắng. Hai mắt nó nhìn bố chăm chăm, cái đầu nó cứ lắc đi lắc lại dõi theo nhịp chân bố như thể đang
xem giải Tennis Mỹ mở rộng vậy.
Mình cá là nếu anh Sebastiano ở đây, thì nố sẽ không chỉ đập tan cái điện thoại của anh ấy đâu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT