Mình đã rất run khi về nhà sáng nay vì sợ mẹ buồn. Vì tội mình đã buột miệng nói
ra chuyện mẹ và thầy G.
Mình không phải sợ bị mẹ la mắng vì mẹ vốn dĩ
không phải là tuýt người thích la hét.
Nhưng mẹ sẽ buồn nếu mình làm mấy
chuyện ngu ngốc kiểu như đi chơi về muộn mà không chịu gọi điện về nhà (mà cứ
nhìn cuộc sống xã hội của mình thì thấy, chuyện này khò mà xảy ra lắm).
Vậy mà lần này mình đã gây ra một chuyện tày đình như thế. Sáng nay cứ
nghĩ đến cảnh mẹ đang ủ ê thất thểu ở nhà là mình không tài nào bước chân ra
khỏi nhà Moscovitz được.
Lần nào từ nhà Lilly về mình cũng thấy trong
lòng mênh mang làm sao! Cứ như đi dã ngoại về vậy. Gia đình cậu ấy thật đầm ấm
và đời thường làm sao. Mặc dù gia đình họ toàn là những thiên tài, bố mẹ là hai
nhà tâm lý học có tiếng, anh con trai thì sở hữu riêng một tờ báo điện tử, còn
cô gái út thì làm chủ một chương trình cáp. Ở nhà Moscovitz, vấn đề tranh cãi
duy nhất chỉ là đến lượt ai đưa chú chó Pavlov đi dạo, hoặc nên gọi món ăn Trung
Quốc hay món ăn Thái.
Trong khi ở nhà mình các vấn đề luôn rối rắm, phức
tạp hơn nhiều.
Thật lạ là mẹ dường như rất hành phúc khi thấy mình bước
vào nhà. Mẹ chạy ra ôm mình và bảo mình đừng lo lắng gì về chuyện phỏng vấn ngày
hôm qua. Bố đã nói chuyện với mẹ và mẹ hoàn toàn biết cảm nhận của mình. Hình
như mẹ đang cố nhận hết mọi trách nhiệm. Nhưng về việc mẹ không chịu kể cho bố
nghe về chuyện của mẹ và thầy G ngay từ đầu đâu phải lỗi của mẹ. Tất cả chỉ tại
mình và cái mồm quàng quạc ngu ngốc của mình. Nhưng dù sao mình cũng cảm thấy
vui vui khi mẹ lo lắng như vậy cho mình.
Và rồi hai mẹ con mình đã dành
cả buổi tối lên kế hoạch cho đám cưới của mẹ và thầy G. Mẹ cho rằng ngày
Halloween là ngày lý tưởng nhất để kết hôn vì chỉ riêng cái ý nghĩ kết hôn thôi
đã đủ đáng sợ lắm rồi.
Vì là ngày Halloween nên thay vì mặc áo cưới, mẹ
muốn đến Toà nhà thương mại Empire State (chiều cao của mình quá lý tưởng cho
mấy màn cải trang kiểu này). Mẹ đang thuyết phục thầy G đóng giả làm chú chó Fay
Ray thì chuông điện thoại reo. Lilly gọi.
Mình cũng hơi bất ngờ vì mình
vừa mới từ nhà cậu ấy về mà. Ờ, có thể mình bỏ quên cái bàn chải đánh răng hay
cái gì ở đó.
Nhưng không... Cú điện thoãi này chẳng hề liên quan một tí
gì đến chuyện đó cả.
Giọng Lilly nghe rất chanh chua qua điện thoại:
"Cái vụ cậu được phỏng vấn trên chương trình 24/7 tuần này là sao?"
Mình
đứng chết trân bên cạnh cái điện thoại. Trong một giây mình đã nghĩ Lilly có khả
năng ngoại cảm và đã giấu mình suốt bao năm qua. Mình chỉ còn biết lắp bắp hỏi:
"Sao cậu biết?"
"Bởi vì cứ 5 phút trên TV lại chiếu cái đoạn quảng cáo
về cuộc phỏng vấn đó chị Hai ạ."
Mình vội với tay bật TV. Lilly nói
đúng. Bật kênh Tv nào cũng thấy có dòng chữ quàng cáo về buổi phỏng vấn độc
quyền của Berverly Bellerieve với "nàng công chúa nước Mỹ - công chúa Mia" sẽ
phát sóng vào tối mai.
Thôi xong, cuộc đời mình thế là tiêu rồi.
"Tại sao cậu không kể cho mình nghe về câu chuyện cậu sẽ lên TV?" -
Lilly hoạnh hoẹ.
Lúc đó tự dưng mình thấy người nôn nao, đầu óc mụ mị
nên cứ trả lời bừa: "Cũng chẳng hiểu nữa. Tự dưng hôm qua người ta đến thôi. Có
chuyện gì to tát đâu".
Mình vừa dứt lời thì đầu kia nghe thấy tiếng
Lilly gào toáng lên nên vội để xa cái tai nghe ra.
"Không có gì to tát
á??? Cậu được cô Berverly Bellerieve phỏng vấn mà cho là không có gì to tát
sao??? Chẳng nhẽ cậu không biết Berverly Bellerieve là một trong những phóng
viên nổi tiếng và khó tiếp cận nhất nước Mỹ hay sao hả? Cô ấy xưa nay luôn là
hình mẫu lí tưởng và thần tượng của tớ đấy, có biết không hả".
Đợi cho
Lilly bình tĩnh xong mình mới dám thẽ thọt giải thích rằng mình không hề biết
cái cô Berverly Bellrieve đó lại nổi tiếng đến như vậy. Mình càng không hề biết
cô ấy lại là hình mẫu lí tưởng, là thần tượng của Lilly. Mình chỉ thấy rằng cô
ấy rất đáng mến, thế thôi.
Nhưng hình như Lilly không buồn nghe mình
giải thích. Cậu ấy làu bàu: "Lý do duy nhất tớ không nổi điên lên với cậu vì
sáng mai cậu phải kể tường tận từng chi tiết về buổi phỏng vấn đó cho tớ nghe".
"Hả?"
Mình còn muốn biết: "Mà tại sao cậu phải nổi điên lên với
mình?"
"Bởi vì cậu từng hứa sẽ để cho mình thực hiện buổi phỏng vấn độc
quyền đầu tiên với cậu trên chương trình Lilly chỉ nói lên sự thật, nhớ chưa?"
Mình không hề nhớ vụ đó nhưng cũng có thể là mình có hứa thật.
À
mà lúc nãy xem đoạn quảng cáo trên TV mình phải thừa nhận rằng bà đã đúng về
việc dùng màu mắt xanh da trời. Thật đang kinh ngạc, vì trước giờ bà chưa bao
giờ đưa ra quyết định gì đúng đắn cả.
Top 5 điều bà đã sai:
1. Rằng bố sẽ chịu yên ổn khi tìm người phụ nữa của đời ông
2. Rằng con Louie Mập sẽ hút hết sinh khí của mình lúc ngủ và mình sẽ bị
nó đè bẹp cho chết ngạt.
3. Rằng nếu mình không chịu học ở trường nữ
sinh, mình sẽ bị mắc các bệnh xã hội.
4. Rằng nếu mình xỏ lỗ tai, mình
sẽ bị nhiễm trùng và chết thẳng cánh vì nhiễm trùng máu.
5. Rằng cơ thể
mình sẽ phát triển đầy đặn hơn khi mình đến tuổi dậy thì.
Chủ
nhật, 25 tháng 10, 9 giờ tối
Có thư của Jo-C-Rox!!!!!!
Nội dung
bức thư viết:
JoCrox: Chào bạn, Mia. Mình
vừa xem đoạn quảng cáo về buổi hpỏng vấn sắp tới của bạn. Trông bạn thật tuyệt.
Thứ lỗi cho mình không thể nói cho bạn biết mình là ai. Mình thật không ngờ bạn
chưa đoán ra được mình là ai. Còn giờ thì ngừng check mail và đi làm bài tập Đại
số của bạn đi nhé. Mình hiểu rõ tính bạn mà. Đó cũng chính là một trong những
điễm mình thích nhất ở bạn.
Bạn của bạn.
OK, giờ thì mình
sắp phát điên rồi. Ruốt cuộc thì đó là ai mới được chứ? Là ai???
Mình vội viết lại ngay:
FtLouie: Bạn là ai thế??????????????????????
Mình đã mong là cậu ấy sẽ trả lời nhưng không, không một dòng luôn.
Những ai biết được thói quen luôn đợi sát ngày đi học mới chịu là bài tập Đại số
của mỉnh nhỉ? À mà tất cả lớp ai chẳng biết chuyện đó.
Nhưng người biết
rõ nhất là anh Michael. Có ngày nào mà anh ấy không phải giúp mình làm bài tập
môn Đại số trong lớp NK&TN chứ? Và anh ấy luôn mắng mình về tội không chịu
viết các con số cho thẳng hàng đấy thôi.
ƯỚC GÌ Jo-C-Rox là anh Michael
Moscovitz nhỉ. Chỉ là ước thôi, ước gì... ước gì...
Nhưng mình dám chắc
đó không phải là anh Michael. Chuyện đó chỉ xảy ra trong mơ thôi. Mà nếu có
ngoài đời thực sự thì cũng chỉ xảy ra với những đứa con gái kiểu như Lana
Weinberger thôi chứ làm gì đến lượt mình.
Dạng dấm dớ như mình giỏi lắm
là vớ được mấy đứa dơ bẩn như kiểu Boris là cùng.
TẠI SAO LẠI LÀ MÌNH
CHỨ???????????????????
Thứ Hai, 26 tháng 10, lớp NK&TN
Thật không may,
Lilly không phải là đứa duy nhất xem đoạn băng quảng cáo giới thiệu chương trình
tối nay.
Mọi người trong trường đều nói về nó. TẤT CẢ MỌI NGƯỜI.
Và tất cả đề nói sẽ theo dõi chương trình tối nay.
Điều đó đồng
nghĩa với việc bằng giờ này sáng mai, tất cả mọi người sẽ biết chuyện của mẹ và
thầy Gianini.
Mình cũng không quá để tâm đến chuyện đó. Có gì đâu mà phải
xấu hổ. Có thai là một chuyện rất đỗi tự nhiên và đáng tự hào.
Chỉ có
điều mình không tài nào nhớ nỗi nội dung cuộc trò chuyện giữa mình và cô Beverly
Bellerieve. Chắc chắn chuyện của mẹ không phải là câu chuyện duy nhất "rền vang"
trong buổi phỏng vấn. Mình rất lo hôn đó có buột miệng nói lỡ ra điều gì ngu dốt
nữa hay không.
Mình quyết định rồi, phải nghiên cứu học tại nhà, phòng
trường hợp...
Tina Hakim Baba kể với mình rằng trước khi cưới bố cậu ấy,
mẹ cậu ấy là một siêu mẫu tại Anh và thường xuyên phải tham gia các buổi phỏng
vấn. Và theo lời bác Hakim Baba thì trước khi phát sóng chính thức, bao giờ đài
truyền hình cũng phải gửi cho bác ý một bản xem trước vì nếu có gì còn biên tập
lại được.
Nghe thấy vậy sau giờ ăn trưa mình vội gọi ngay cho bố hỏi xem
liệu cô Beverly có thể gửi cho mình một bản xem trước được không.
Bố
nói: "Đợi bố chút" và quay sang hỏi cô ấy. Hoá ra cô Beverly đang có mặt ở đó.
Trong phòng khách sạn của bố! Vào một buổi chiều thứ Hai!
Không hiểu bố
mẹ mình làm sao nữa? Hai người đã già rồi mà vẫn cặp kè hết người này đến người
khác. Mình đang tuổi lớn, đáng ra mình cần phải hẹn hò nhiều mới đúng.
Nhưng có mới nói!
Và cô ấy không ngại ngùng cầm lấy điện
thoại:"Chuyện gì thế, Mia?"
Mình nói với cô ấy là mình đang rất lo lắng
về cuộc phỏng vấn hôm đ1o và hỏi xem có thể xem đoạn băng trước khi phát sóng
không.
Thế là cô Beverly tuôn ra như suối về chuyện không việc gì phải
xem trước làm gì và rằng trong mình rất dễ thương trong cuộc nói chuyện ngày hôm
đó. Nói chung dau khi đặt máy xuống mình lãng đãng như bị tiêm thuốc mê chả nhớ
nỗi cô ấy đã nói gì nhưng nói chung mình thấy vững tin hẳn và tin rằng mọi
chuyện rồi sẽ ổn.
Cô Beverly lá một người trong số ít người có khả năng
làm người khác cảm thấy tự tin hơn vào bản thân. Không hiểu cô ấy làm cách nào
mà tài thế nhỉ.
Chẳng trách bố cứ xoắn xuýt bên cô ấy suốt từ thứ Bảy
tuần trước.
2 chiếc xe cùng xuất phát, một chiếc đi về hướng Bắc với tốc
độ 40 dặm/giờ còn chiếc kia đi về hướng Nam với tốc độ 50 dặm/giờ. Hỏi sau bao
lâu thì hai xe cách nhau 360 dặm?
2 chiếc xe rỗi việc ấy có cách nhau
bao nhiêu dặm thì cũng có liên quan gì đến mình cơ chứ?
Thứ Hai,
26 tháng 10, giờ sinh học
Cô Sing dạy môn sinh từng nói về mặt
sinh lý mà nòi thì không bao giờ có chuyện ai đó có thể tắt thở vì buồn chán
hoặc xấu hổ. Nhưng đảm bảo điều đó hoàn toàn có thể xảy ra vì chỉ vài phút trước
thôi mình mới bị một cơn đau tim suýt chết.
Chuyện là vầy, sau giờ
NK&TN, Lilly đi sang lớp Tâm lý, mình sang lớp Sinh học còn anh Michael thì
tới lớp Lượng giác nhưng vì cả ba lớp ngay kề sát nhau nên tụi mình cùng đi
chung với nhau. Ai dè đang đi tới sảnh thì nhỏ Lana Weinberger loe ngoe tiến về
phía tụi mình - TIẾN THẲNG ĐẾN TRƯỚC MẶT ANH MICHAEL VÀ MÌNH-giơ tay chỉ vào mặt
bọn mình và véo von: "Hai người đang hẹn hò hả?"
Lúc đó mình tưởng mình
chết ngay tại chỗ rồi. Cứ nhìn nét mặt anh Michael lúc đó sẽ thấy, đầu anh ấy
như sắp nổ tung, còn mặt thì đỏ ửng hết cả lên.
Mặt mình thì không còn
có thể tái hơn.
Còn cô bạn thân nhất của mình thì sao? Cậu ấy còn đang
mãi bò ra cười ngất ngây: "Điên à?"
Làm Lana và lũ bạn cũng phá lên cười
hùa theo.
Mình chẳng thấy có gì đáng buồn cười ở đây cả. Bọn chúng rõ
ràng chưa bao giờ nhìn thấy anh Michael Moscovitz lúc không mặc áo. Còn mình thì
đã được chiêm ngưỡng rồi.
Chắc hẳn anh Michael cho rằng câu hỏi đó của
Lana thật lố bịch nên lờ đi như không nghe thấy gì. Còn mình thì càng lúc càng
muốn hỏi cho rõ xem anh ấy có phải là Jo-C-rox không. Mình luôn tìm mọi cách đưa
đề tài Josie ang the Pussycats vào mỗi câu chuyện của tụi mình. Đã biết là không
nên làm thế nhưng quả thật không thể kiềm chế nổi.
Mình thật chẳng muốn
là đứa con gái lớp 10 duy nhất trong cái trường này chưa có bạn trai.
Bài tập về nhà:
Môn Đại số: bài tập trang 135
Tiếng Anh: "Hãy sống hết mình bởi đó là tất cả những gì bạn có" - trích
lới Ralph Waldo Emerson. Hãy viết cảm nhận của em về câu nói trên.
Văn
minh Thế giới: câu hỏi cuối chương 9
Lớp NK&TN: miễn bàn
Tiếng Pháp: Lên kế hoạch cho một chuyến đi tới Paris
Môn Sinh
học: Kenny đang làm rồi!
Nhắc mẹ về cuộc hẹn với bác sĩ. Hy vọng rằng em
bé không bị mắc chứng đột biến gene Tay-Sach. Nghe nói hội chứng này khá phổ
biến ở những người Do Thái gốc Đông Âu và ở những người Canada gốc Pháp. Không
biết họ nhà mình có ai là người Canada gốc Pháp không nhỉ? PHẢI TÌM HIỂU CHO KĨ
MỚI ĐƯỢC!!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT