Mình đang ngồi
chờ phỏng vấn. Giờ thì không chỉ đau họng mà còn buồn nôn nữa. Có lẽ bệnh viêm
phổi của mình đã biến chuyển thành cảm cúm mất rồi. Mà cũng có thể đồ ăn tối qua
của mình làm từ đậu thối không biết chừng?
Hoặc đơn giản là vì mình đang
lo lắng thái quá về buổi phỏng vấn sẽ được phát sóng tới khoảng 22 triệu gia
đình vào tối thứ Hai này..
Nhưng mình không nghĩ rằng 22 triệu gia đình
kia sẽ hứng thú với mấy câu chuyện nhạt nhẽo thiếu muối của mình.
Nghe
nói trước bất kì buổi phỏng vấn nào Hoàng tử William luôn nhận được danh sách
các câu hỏi trước hẳn một tuần để đưa ra những câu trả lời thật thông minh và
sắc sảo. Xem ra các thành viên Hoàng gia Genovia không được hưởng những đặc
quyền như vậy. Mà cho dù có cho mình chuẩn bị trước một tuần thì cũng chả chắc
mình sẽ nghĩ ra cách đối đáp thông minh và sắc sảo. Nếu gượng ép thì chắc rặn ra
được vài câu thông minh nhưng sắc sảo thì chắc chẳng bao giờ rồi.
Mà
thậm chí có khi thông minh cũng khó ý chứ, còn phải tuỳ xem họ hỏi gì mới được.
Giờ thì mình thực sự cảm thấy chóng mặt và buồn nôn, ước gì có thể nhanh
kết thúc chuyện này cho rồi. Đáng ra đã phải bắt đầu từ 2 tiếng trước.
Nhưng bà không hài lòng với cách cô chuyên viên trang điểm đánh mắt cho
mình. Bà nói trông giống một poulet. Trong tiếng Pháp từ đó có nghĩa là gái
điếm. Hoặc con gà. Nhưng vào miệng bà thì nó luôn chỉ có một nghĩa thôi - gái
điếm.
Sao mình không thể có một người bà bình thường hơn được nhỉ? Bất
cứ một người bà nào sẽ luôn thấy cháu mình xinh đẹp cho dù có trang điểm thế nào
đi chăng nữa. Bà của Lilly thậm chí còn chưa bao giờ thốt ra từ gái điếm trước
mặt cậu ấy, ngay cả bằng tiếng Yiddish cổ cũng không.
Cô chuyên viên
trang điểm phải te tẩy chạy xuống cửa hàng dưới khách sạn xem họ có phấn màu mắt
xanh da trời không. Bà muốn dùng màu xanh da trời vì theo bà màu đó hợp với mắt
mình. Trong khi thật ra mắt mình màu xám. Mình thực sự không hiểu ý đồ phối màu
này của bà.
Nếu vậy mới lý giải được nhiều điều.
Cuối cùng thì
mình cũng gặp cô Bevely Bellerieve. Xem ra cô ấy cũng khá nhân đạo. Cô ấy nói
nếu thấy câu hỏi nào mình thấy quá riêng tư hay xấu hổ thì chỉ việc nói không
muốn trả lời. Cô ấy thật tử tế!
Cộng thêm là cô ấy rất xinh. Cứ nhìn bố
thì biết. Đảm bảo cô Beverly sẽ trở thành bạn gái của bố tuần này. Vậy cũng hay,
dù sao cô ấy cũng hơi hẳn mấy cô lanh canh vẫn thường cặp với bố. Ít ra cô
Beverly ăn mặc có vẻ đàng hoàng, lại còn có chút đầu óc.
Ban đấu mình
cũng cho rằng cô Beverly Bellerieve tử tế như vậy thì chắc mình không còn gì
phải lo lắng nữa.
Nhưng thực sự giờ mình cũng không hiểu có phải buổi
phỏng vấn làm cho mình thấy bồn chồn thế này không nữa. Hay là chuyện bố nói với
mình hôm nay. Từ hôm bố lên gác xép thăm mình, hôm nay mình mới gặp lại bố. Bố
hỏi mình đã khoẻ hẳn chưa và mình nói dối là đã khoẻ. Rồi bố nói: "Mia, có phải
thầy Đại số của con ___"
Thế là mình hốt hoảng: "Thầy Đại số của con làm
sao cơ?", mình tưởng bố định hỏi xem thầy Gianini có dạy mình về các số đồng vị
hay không.
Nhưng đó HOÀN TOÀN không phải điều bố định hỏi mình: "Có phải
thầy Đại số của con đang sống cùng nhà với hai mẹ con con không?"
Lúc đó
mình choáng váng nên chẳng biết phải nói thế nào. Tất nhiên là thầy Gianini
không sống ở đấy rồi. Mà cũng không hẳn.
Nhưng thầy ấy sắp rồi. Cũng
không còn lâu nữa đâu.
Mình đàng ậm ự: "Dạ không ạ".
Trong bố
lúc đó như vừa trút được một gánh nặng! Bố thực sự đã thở phào!
Không
hiểu bố sẽ phản ứng thế nào khi biết sự thật đây?
Làm sao mình có thể
tập trung vào cuộc phỏng vấn với một trong những phóng viên nổi tiếng nhất thế
giới? Trong khi tất cả những gì mình suy nghĩ lúc này là người bố tội nghiệp. Bố
sẽ cảm thấy thế nào nếu biết được mẹ sắp làm đám cưới với thầy Đại số, lại còn
sinh con nữa chứ. Mình dám chắc bố không còn yêu mẹ hay gì cả. Chỉ có điều Lilly
đã từng phân tích, việc bố thay người yêu như thay áo chứng tỏ rằng bố rất có
vấn đề về các mối quan hệ thân mật.
Với một ngườ mẹ như bà thì điều đó
cũng không khó hiểu cho lắm.
Mình nghĩ bố thực sự mong có một mối quan
hệ khăng khít như thầy Gianini và mẹ. Ai mà biết được bố sẽ đón nhận tin kết hôn
của mẹ như thế nào đây? Có thể bố sẽ bị hoảng loạn. Có khi bố sẽ muốn mình đến
Genovia sống với bố để vơi đi nỗi buồn!
Và tất nhiên mình sẽ đồng ý thôi
vì dầu gì ông cũng là bố của mình và mình yêu bố vô cùng.
Nhưng vấn đề
chính là mình chẳng hề muốn sống ở Genovia chút nào. Mình sẽ nhớ Lilly, Tina
Hakim Baba và các bạn khác lắm. Còn con Louie Mập nữa chú? Mình có được phép
mang nó theo hay không? Nó rất ngoan (trừ thói quen nhai bít tất và thích những
thứ lấp lánh) và nếu trong lâu đài có vấn đề về mối mọt thì đảm bảo nó sẽ giải
quyết ngon lành.
Nhưng nhỡ họ không cho mèo ở trong lâu đài thì sao?
Mình chưa bao giờ cắt móng cho nó, vì thế có khi phải bỏ hết các loại đồ đạt hay
thảm nhung gì quý báu không thì…
Thầy G và mẹ cũng đã bàn bạc xem đồ đạt
của thầy sẽ để ở đâu khi dọn về. Thầy ý có rất nhiều món đồ hay ho. Ví dụ như
một cái bàn đá bóng, 1 bộ trống (ai mà ngờ thầy G lại đam mê âm nhạc chứ?), 1
cái máy bắn súng, VÀ một TV mạn hình phẳng 36 inch.
Thầy ấy đúng là
tuyệt hơn nhiều so với những gì mình nghĩ.
Nếu mình phải dọn đến
Genovia, mình sẽ bỏ lỡ cơ hội chơi cái bàn đá bóng đó.
Nhưng nếu mình
không dọn đến Genovia thì lấy ai để an ủi và vỗ về ông bố tội nghiệp của mình
đây?
Úi cô trang điểm vừa quay lại với phấn mắt xanh da trời rồi.
Thế là mình sẽ bị nôn mất. May mà cả ngày nay mình lo lắng quá nên cũng
chưa ăn gì.
Mình làm hỏng hết mọi chuyện
rồi. Mình THỰA SỰ làm hỏng hết mọi chuyện rồi.
Không hiểu chuyện gi đã
xảy ra nữa. Đến giờ mình vẫn không thể hiểu tại sao mọi chuyện lại ra nông nỗi
thế này. Ban đầu mọi chuyện diễn ra rất ổn cơ mà. Cô Beverly Bellerieve đã
rất... tử tế với mình. Khi thấy mình quá hồi hộp cô ấy đã tìm mọi cách để giúp
mình bình tĩnh lại.
Nhưng thực sự mình đã lảm nhảm rất nhiều câu vô
nghĩa.
Mình có suy nghĩ không á??? Có chứ, MÌNH CÓ SUY NGHĨ mà.
Và chính vì mình đã suy nghĩ quá nhiều nên giờ thì ông bố tội nghiệp...
ông bố đáng thương của mình... đã biết mọi chuyện. Về mẹ và thầy G.
Mình
không hề muốn chuyện này xảy ra. Mình thực sự không muốn. Mình cũng không biết
làm thế nào lại buộc miệng. Mình đã quá lo lắng và hồi hộp, mình bị bao vây bởi
quá nhiều đèn, micro và nhiều thứ khác. Mình cảm thấy... giống như lần ở phòng
cô Hiệu trưởng Gupta và trình bày về việc chai siro ho chứa côđêin vậy.
Thế nên khi cô Berverly Bellerieve hỏi: "Mia, không phải gần đây cháu có
tin vui gì sao?" Mình đã nảy tưng lên. Một phần trong mình nghĩ, làm sao cô ấy
biết? Phần còn lại nghĩ, hàng triệu người đang xem chương trình này. Phải cố tỏ
ra thật vui.
Và rồi mình nhanh nhảu nói: "Ồ vâng. Thật sự cháu đang rất
háo hức. Cháu luôn mong được làm chị từ lâu. Nhưng mọi người không muốn làm rùm
beng chuyện này lên. Thế nên sẽ chỉ là một hôn lễ nhỏ ở Toà thị chính, với cháu
là người làm chứng___"
Cùng lúc đó bố đánh rơi ly rượu đang uống dở. Còn
bà bắt đầu thở dốc và người ta phải đưa ngay cho bà một cái túi giấy.
Còn mình thì ngồi chết trân tại chỗ hốt hoảng, Ôi Chúa ơi. Ôi Chúa ơi,
mình vừa làm gì thế này?
Rõ ràng cô Beverly Bellerieve chẳng đả động gì
đến việc mẹ có mang. Làm sao cô ấy biết được cơ chứ?
Thực ra cô ấy chỉ
muốn tán hưu tán vượn một chút về chuyện mình đã nâng hạng từ điểm F lên điểm D
môn Đại số như thế nào.
Mình định đứng dậy chạy ra an ủi bố khi thấy ông
ngã bổ người ra hỏi ghế, hai tay bưng lấy mặt nhưng cả người bị vướng vào cả
đống dây micro loằng ngoằng. Chú phụ trách âm thanh đã mất gần nửa tiếng để
chỉnh mấy cái dây đó nên mình không muốn làm rối tung chúng lên. Ngồi từ chỗ
mình có thể thấy hai vai bố run lên và mình đã nghĩ là bố đang khóc. Giống như
mỗi lần xem đến đoạn cuối phim Giải cứu Willy, bố luôn nói là bố dị ứng nhưng
mình biết thừa là bố đang khóc.
THấy vậy cô Beverly liền làm động tác
gọi anh quay phim đến nhanh chóng gỡ dây ra giúp mình.
Nhưng khi chạy
đến chỗ bố, mình mới phát hiện ra rằng bố không hề khóc...
Tuy vậy,
trông sắc mặt bố không được ổn lắm. Ông thều thào gọi người mang thêm cho ly
rượu khác.
Sau ba bốn hớp rượu, bố đã có vẻ gần như bình thường trở lại.
Nhưng còn bà thì không. Mình e rằng bà khó có thể hồi phục nhanh thế được. Hình
ảnh cuối cùng mình nhìn thấy bà lúc rời khỏi đó là bà đang ngồi trong xe và có
người đưa thuốc Alka-Seltzer cho uống.
Mình thậm chí còn chưa nghĩ đến
chuyện mẹ sẽ nói gì nếu mẹ biết chuyện mình vừa làm. Mặc dù bố đã nói yên tâm,
bố sẽ giải thích với mẹ cho, nhưng mình cũng không biết thế nào nữa. Nét mặt bố
có vẻ gì đó rất lạ. Hy vọng bố không định nện thầy G một trận.
Đúng là
cái mồm tai vạ. Phen này mình bị cái mồm BÉP XÉP. LẮM ĐIỀU, TỌC MẠCH của chính
mình hại chết rồi.
Không rõ sau đó mình còn nói cái gì khác nữa không vì
quả thực mình đã quá hoảng loạng nên thậm chí chẳng thể nhớ nổi bất cứ điều gì
khác mà cô Beverly đã hỏi.
Bố thì quả quyết với mình - sau khi mình đếm
được bố đã uống hết ba ly rượu whisky - rằng bố không hề gen với thầy G một tí
nào, rằng bố rất hạnh hpúc cho mẹ, và rằng bố nghĩ mẹ với thầy G là một cặp trời
phú.
Vậy đó, dù gì thì đó cũng là những gì bố đã nói .
Tạ ơn
Chúa là mình đã đi thẳng từ khách sạn về nhà Lilly. Cậu ấy muốn tập trung tất cả
bọn mình lại để ghi hình cho chương trình tuần tới của cậu ấy. Mình đang nghĩ
xem không biết tối nay có nên ở lại nhà cậu ấy không.
Mình biết như thế
là rất hèn. Nhưng biết đâu sáng mai khi gặp lại mẹ thì bố đã kịp nópi chuyện một
chút với mẹ rồi. Và có lẽ mẹ đã kịp có thời gian suy nghĩ, và sẽ tha thứ cho sự
bồng bột của mình.
Hy vọng thế.
Chủ nhật, ngày 25 tháng 10, 2 giờ sáng.
Tại phòng ngủ của
Lilly
Ai đó làm ơn trả lời giùm mình một câu thôi: tại sao tất
cả mọi việc càng ngày càng trở nên tồi tệ thế này?
Rõ ràng là
vẫn chưa đủ tệ khi:
Mình sinh ra trong một cơ thể không hề phát
triển vòng một.
Bàn chân của mình thì to và dài như bắp đùi của người
bình thường.
Mình là người thừa kế ngai vàng duy nhất của một nước quân
chủ ở Châu Âu.
Dù có cố gắng đến đêu thì điểm trung bình các môn của
mình vẫn tụt thảm hại.
Mình có một người hâm mộ bí mật nhất định không
chịu lộ mặt.
Mẹ mình đang mang thai đứa con của thầy giáo Đại số, và…
… cả nước Mỹ này sẽ biết chuyện này sau khi chương trình phỏng vấn đặc
biệt 24/7 được phát sóng vào tối thứ Hai tới.
Chưa hết, ngoài tất cả mấy
chuyện đó ra, mình vô tình còn là đứa duy nhất trong hội bạn chưa biết thế nào
là hôn kiểu Pháp nữa chứ.
Thật đấy. Trong chương trình tuần tới, Lilly
nhất định đòi quay chủ đề Lời thú tội, qua đó cậu ấy hy vọng sẽ phát hoạ được
mức độ suy đồi đạo đức của giới trẻ ngày nay. Và cậu ấy bắt tất cả bọn mình
trước máy quay phải kể về những tội lỗi lớn nhất mà bản thân đã từng mắc phải.
Hoá ra là Shameeka, Tina Hakim Baba, Ling Su và Lilly, TẤT CẢ đều đã từng hôn
kiểu Pháp. Tất cả bọn họ.
Trừ mình.
OK, mình không mấy ngạc
nhiên về Shameeka. Từ khi ngực cậu ấy phát triển sau mùa hè vừa rồi thì bọn con
trai suốt ngày bu xung quanh như thể cậu ấy là bản sao mới nhất của Lra Croft
vậy. Còn Ling Su với anh bạn Clifford thì quá thắm thiết ồi.
Nhưng còn
Tina thì sao? Ý mình là, cậu ấy cũng có vệ sĩ, giống như mình. Làm thế nào mà
cậu ấy có đủ thời gian cùng một cậu con trai nào đó thực hành hôn nhau kiểu Pháp
cơ chứ?
Lại còn Lilly nữa chứ? Lilly, CÔ BẠN THÂN NHẤT CỦA MÌNH sao??
Người mà mình luôn nghĩ rằng sẽ kể cho mình nghe mọi chuyện của cậu ấy (mặc dù
không phải lúc nào mình cũng làm vậy với cậu ấy)? Cậu ấy đã biết cảm giác hôn
một cậu con trai kiểu Pháp là thế nào nhưng phải đợi tới tận BÂY GIỜ mới nghĩ
đến chuyện nói cho mình nghe sao???
Hẳn là Boris Pelkowski hôn giỏi hơn
mình tưởng. Vì mặc dù cậu ấy chẳng hề bỏ cái tật dắt áo len trong quần nhưng
Lilly vẫn chấp nhận làm bạn gái cậu ấy.
Chuyện này đúng là bệnh. Bệnh,
bệnh, bệnh lắm. Mình thà làm gái già chưa-từng-được-hôn còn hơn là trao nụ hôn
kiểu Pháp cho Boris Pelkowski. Cậu ấy luôn cất ĐỒ ĂN trong mấy cái túi áo. Và
đâu chỉ thức ăn đơn thuần đâu, còn có đủ các loại bánh kẹo màu sắc sặc sỡ như
kẹo Gum hình gấu hay thạch Babies.
Lilly kể Boris sẽ bỏ đồ ăn ra ngoài
khi họ hôn nhau.
Chúa ơn, mình đúng là một đứa thất bại.
Và mình
chưa từng được hôn kiểu Pháp, và không có gì để tự thú trong chương trình nên
Lilly đã quyết định đưa ra cho mình một lời Thách Đố. Giống như trong trò chơi
Nói Thật hay Thách Đố ý. Mà mình lại không có chuyện gì để Nói Thật, nên đành bị
Thách Đố vậy:
Lilly thách mình lẳng một quả cà xuống vỉa hè dưới cửa sổ
phòng cậu ấy từ tầng 16.
Và mình nói nhất định mình sẽ làm được, mặc dù
tất nhiên là mình chẳng muốn chút nào. Mình thấy chuyện này thật ngớ ngẩn. Có
thể sẽ có người bị thương. Tuy mình đang đóng minh hoạ cho sự suy đồi của giới
trẻ Mỹ ngày nay nhưng mình không hề muốn ai bị bể đầu tẹo nào.
Nhưng
mình có thể làm gì đây? Đó là lời Thách Đố mà. Mình phải thưc hiện thôi. Chưa
từng được hôn kiểu Pháp đã đủ xấu hổ lắm rồi. Mình không muốn bị gắn thêm cái
mác hèn nhát nữa.
Mà mình cũng đâu đủ can đảm để nói cho mọi người biết
rằng mặc dù chưa bao giờ hôn kiểu Pháp, nhưng mình đã nhận được một lá thư tình
đầy mơ mộng của một người giấu mặt. Là con trai, tất nhiên rồi.
Vì nhỡ
anh Michael chính là Jo-C-rox thì sao? Mình biết rất có thể không phải anh ấy
nhưng… nhỡ phải thì sao? Mình không muốn Lilly biết. Mình lại càng không muốn
cậu ấy biết về buổi phỏng vấn với Berverly Bellerieve, hay chuyện mẹ và thầy G
sắp kết hôn. Mình chỉ khát khao được làm một cô gái bình thường, và thật tình mà
nói trong tất cả những chuyện trên, không có gì gọi là bình thường cả.
Hình như biết được ở nơi nào đó trên thế giới có người đang thầm yêu
trộm nhớ mình đã tiếp thêm cho mình rất nhiều dũng khí (mà đáng ra phải sử dụng
trong buổi phỏng vấn vừa rồi với cô Berverly Bellerieve mới phải). Nhưng thôi,
sao cũng được. Có lẽ mình không có khiếu ăn nói khi bị máy quay chĩa thẳng vào
mặt. Nhưng ít ra mình cũng phải đủ bản lĩnh để thả một quả cà ra ngoài cửa sổ
chứ.
Lilly đã bị sốc. Bởi trước giờ mình chưa từng chấp nhận Lời Thách
Đố như thế bao giờ mà.
Bản thân mình cũng còn không lý giải được tại sao
mình lại làm như vậy nữa là. Chắc có lẽ mình đang cố làm cho ra dáng một cô gái
kiểu Josie.
Hoặc cũng có thể vì mình sợ không biết Lilly sẽ làm bắt mình
làm gì khác nếu mình từ chối. Đã có lần cậu ấy thách đố mình cởi đố chạy lên
xuống hành lang. Mà không phải hành lang bên trong nhà Moscovitz đâu. Mà là hành
lang bên ngoài nhà cơ.
Rút cuộc thì cuối cùng mình cũng rón rén đi qua
mặt hai bác Moscovitz và bò vào nhà bếp. Hai bác ý đang nằm nghỉ trong phòng
khách, xung quanh la liệt hàng chồng sách y khoa dày cộm - nhưng mình biết thừa
thận ra bố của Lilly đang nghiền ngẫm tạp chí thể thao Sport Illustrated còn mẹ
cậu ấy thì đang cấu nghiến tờ Cosmo.
"Chào cháu, Mia" - Bố Lilly nói
vọng qua cuốn tạp chí - "Mọi chuyện vẫn ổn chứ?"
Mình vội trả lời: "Dạ
vâng ạ."
"Còn mẹ cháu thế nào?" Mẹ Lilly hỏi.
"Mẹ cháu khoẻ ạ".
Mình nói.
"Mẹ cháu vẫn đang hẹn hò với thầy giáo Đại số của cháu đúng
không?"
"Dạ vâng ạ" - mình nói, trong khi bụng nghĩ thầm mối quan hệ của
họ giờ còn khăng khít hơn thế nhiều ấy chứ.
"Và cháu ủng hộ mối quan hệ
đó?" - Bác ý vẫn chưa chịu để mình đi.
"Dạ vâng ạ". Mình cũng chỉ biết
nói thế thôi chứ chẳng nhẽ lại đem chuyện mẹ đang có thai với thấy G ra kể. Mà
mình đang phải thực hiện lời thách đố kia mà, làm gì có thời gian cho trò chơi
phân tích tâm lý cơ chứ.
"Cho bác gửi lời hỏi thăm đến mẹ nhé. Chắc chắn
hai bác sẽ tới xem triển lãm sắp tới của mẹ con. Ở phòng tranh Mary Boone đúng
không?" - Mẹ Lilly hỏi.
"Dạ đúng rồi ạ". Hai bác nhà Moscovitz là fan
hâm mộ tranh của mẹ từ lâu rồi. Một trong những bức tranh thành công nhất của mẹ
có tên là Woman Enjoying a Quick Snack at Starbucks hiện đang treo trong phòng
khách nhà Lilly.
"Hai bác sẽ đến" - bố Lilly nói.
Và rồi hai bác
ý quay trở lại với những thế giới riêng trong hai tờ tạp chí còn mình vọt ngay
vào bếp.
Có một quả cà trong ngăn đựng rau quả và mình lấy vội giấu dưới
áo và tót về phòng. Cố gắng hết sức không để hai bác Moscovitz nhìn thấy lại mất
công bị hỏi han. Lúc giấu quả cà dưới áo mình chợt nhận ra rằng chỉ vài tháng
nữa thôi bụng mẹ cũng phình to ra như vậy. Nhưng cái cảm giác đó chẳng dễ chịu
chút nào. Mình dám cá mẹ sẽ không vì thế mà thay đổi cái gu ăn mặc của mình đâu.
Trong khi Shameeka đang quay cảnh Lilly lải nhải vào micro về việc Mia
Thermopolis chuẩn bị làm cái điều mà không cô gái ngoan nào có thể tưởng tượng
được thì mình ngó vội ra ngoài cửa sổ xem có người nào đi qua không và rồi…
"NÉM!" - mình hét lên đầy khí thế, y như trong mấy bộ phim mà mình
thường xem.
Đứng nhìn cảnh một quả cà tím to đùng - cỡ một quả bóng đá -
xoay tròn trong không khí cũng thật là thú vị. Đường số 5 nhà Lilly ở có rất
nhiều đèn đường vì thế dù bây giờ đã muộn nhưng bọn mình vẫn có thể nhìn rõ cảnh
quả cà rơi cái vèo xuống đất. Cứ thế quả cà rơi tự do bên ngoài cánh cửa đóng im
ỉm của các nhà tâm lý học và các nhà tài chính ngân hàng (chỉ có họ mới trả nổi
tiền thuê nhà ở chung cư nhà Lilly) cho tới khi…
BẸP!
Qủa cà đã
"ĐÁP" xuống vỉa hè.
Vấn đề là nó không chỉ đơn giản rơi xuống, mà là bắn
toé toè loe khắp nơi trên vỉa hè thì đúng hơn. Một vài mảnh vụn bắn lên chiếc xe
buýt M1 vừa chạy ngang qua, còn lại toàn bộ thì con xe Jaguar đậu gần đó lãnh
đủ.
Đúng lúc mình đang thậm thụt ngó ra cửa sổ để nhìn cho rõ vụ nổ thì
thấy cửa chiếc xe Jaguar bật mở. Một người đàn ông bước ra khỏi xe, cùng lúc đó
bảo vệ khu nhà Lilly từ trong mái hiên tầng một đi ra và nhìn lên.
Bỗng
có ai đó ôm lấy eo mình kéo giật ra đằng sau, nhấc bổng cả người mình lên.
"Cúi xuống!" - anh Michael rít lên, kéo ngửa mình ra sàn.
Tất cả
mọi người đồng loạt núp vội xuống. Thực ra là Lilly, anh Michael, Shameeka, Ling
Su và Tina núp còn mình thì đã nằm ngửa trên sàn.
Không hiểu anh Michael
từ đâu chui ra không biết. Mình thậm chí không hề biết anh ấy ở nhà nữa cơ. Ban
nãy mình phải hỏi để đề phòng vụ chạy lông nhông ngoài hành lang rồi đấy chứ. Và
Lilly nói anh ấy đang tham dự một buổi thuyết trình về mấy người sao mọc ở tít
tận Columbia và sẽ không có mặt trong vài giờ tới.
"Mấy đứa không biết
nghĩ hay sao hả? Ngoài chuyện có thể làm người khác bị thương ra, mấy đứa có
biết là ở thành phố New York này luật pháp nghiêm cấm ném đồ ra cửa sổ không
hả?" - Anh Michael có vẻ nổi giận thật.
"Thôi đi anh Michael. Anh đừng
có mà trẻ con như thế, đó chỉ là loại rau quả bình thường thôi mà". - Lilly nói,
giọng khinh khỉnh.
"Anh nói nghiêm túc đấy. Nếu ai đó nhìn thấy Mia làm
chuyện đó cô bé sẽ bị bắt ngay" - anh Michael giận dữ nói.
"Không đời
nào, cậu ấy là trẻ vị thành niên".
"Người ta vẫn có thể đưa ra xét xử ở
toà án dành cho trẻ vị thành niên. Mà em cũng đừng nghĩ đến chuyện chiếu đoạn
băng vừa rồi lên đấy" - anh Michael nói.
Ôi... ôi... anh Michael đang lo
bảo vệ cho danh dự của mình. Hoặc chí ít là không để cho mình bị đưa ra toà vị
thành niên. Anh ấy thật đáng yêu làm sao... Chắc Jo-C-Rox là anh ấy rồi.
Lilly cong cớn: "Tất nhiên là em vẫn chiếu".
"Nếu thế thì phải
bỏ phần có mặt Mia đi".
Lilly bướng bỉnh nói: "Không đời nào".
"Lilly, giờ ai cũng biết Mia. Nếu em chiếu đoạn băng đó lên thì ngay lập
tức cái tin Công chúa xứ Genovia bị bắt quả tang ném đồ ra khỏi cửa sổ căn hộ
cao tầng nhà bạn thân sẽ được đăng tải lên các mặt báo. Hiểu chứ?"
Lúc
này mình nhận ra rằng anh Michael đã buông tay ra khỏi eo của mình, chậc...
Tina Hakim Baba hưởng ứng: "Lilly, anh Michael nói đúng đấy. Chúng ta
nên cắt phần đó đi. Mia đã đủ nổi tiếng rồi không cần phải thu hút thêm sự chú ý
làm gì nữa".
Đấy là Tina vẫn còn chưa biết vụ phỏng vấn trên chương
trình 24/7 đó.
Lilly đứng phắt dậy và hậm hực đi về phía cửa sổ, chắc
chắn là để xem xem bác bảo vệ và chiếc chủ xe Jaguar còn có ở đó không nhưng bị
anh Michael kéo giật lại.
"Nguyên tắc đầu tiên, nếu muốn ném vật gì đó
ra ngoài cửa sổ thì không bao giờ được nhoài người ra kiểm tra xem có ai đang
đứng bên dưới nhìn lên không. Họ sẽ nhìn thấy và đoán được em ở nhà số bao
nhiêu. Và em sẽ lãnh đủ mọi trách nhiệm về bất cứ vật gì vừa thảy xuống. Chẳng
ai điên lại đi ngó nghiêng nhìn xuống dưới trong những tình huống như vậy, nếu
không phải vì thấy có lỗi".
"Oài, anh Michael, anh vừa nói cứ như thể đã
từng làm việc này nhiều lần rồi ý" - Shameeka ồ lên ngưỡng mộ.
Không chỉ
có vậy. Cái cách anh ấy nói giống như cảnh sát trưởng Dirty Harry vậy.
Khi mình ném quả cà tím ra cửa sổ mình cũng có cảm giác oai phong như
Dirty Harry vậy.
Cảm giác đó thật thú vị.
Nhưng vẫn không thú vị
bằng lúc anh Michael lao vào bảo vệ cho mình như bây giờ.
Anh ấy nói:
"Có thể nói rằng anh đã thường hay làm thí nghiệm về lực hút của Trái đất."
Ôi, còn quá nhiều điều mình chưa biết về ông anh trai của Lilly. Hoá ra
anh ấy từng là một thanh niên nổi loạn.
Liệu một thanh niên nổi loạn/một
thiên tài máy tính có thể nào đi thích một cô công chúa có ngực phẳng lì không
nhỉ? Tối hôm nay anh ấy đã cứu mình. (Ừ thì cứu mình khỏỉ hàng giờ lao động công
ích nếu mình bị tóm cổ)
Giờ mình không quan tâm đến nụ hôn kiểu Pháp hay
điệu valse tình tứ gì cả, kể cả chuyện anh ấy có phải là tác giả của bức thư nặc
danh kia không.
Mình chỉ biết tối nay là một sự khởi đầu của một cái gì
đó.
Những việc cần làm:
Viết nhật kí môn tiếng
Anh
Ngừng suy nghĩ về lá thư ngu ngốc kia
Ngừng suy nghĩ về anh
Michael Moscovitz
Ngừng suy nghĩ về buổi phỏng vấn
Ngừng suy
nghĩ về mẹ
Thay lót ổ cho mèo
Lấy đồ giặt
Sửa khoá phòng
tắm
Mua: Nước rửa bát
Bông ngoái tai
Nẹp tranh sơn
dầu(cho mẹ)
mấy thứ bôi lên móng tay khiến chúng có mùi thum thủm để
mình khỏi cắn
Món quà gì đó hay hay tặng thầy G chào đón thầy đến với
gia đình mới
Mòn quà gì đó hay hay tặng bố để an ủi bố đừng lo lắng, rồi
sẽ có ngày bố tìm thấy tình yêu đích thực của mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT