Ôi.Giời.Ơi!

Tina vừa mới rắc xong bơ lên chỗ bỏng ngô ít-béo để cho nó thêm ngậy thì người gác cổng nhà cậu ấy thông báo có Boris và "một người bạn" đang đứng đợi ở dưới sảnh.

Tất nhiên là Tina mặt mày tái xanh tái mét rồi, bởi cậu ấy không được mời con trai đến nhà khi bố mẹ vắng nhà.

Nhưng Boris nói qua bộ đàm rằng cậu ấy chỉ ghé qua tặng bọn mình một món quà rồi đi ngay. Tất nhiên với lời đề nghị hấp dẫn như thế, Tina không thể không để họ lên lầu rồi. Cô nàng nhảy cẫng lên nói với mình: "CÓ QUÀ!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!"

Còn mình thì nghĩ đó chỉ là cái cớ để Boris lên lầu và gặp Tina thôi. Bởi vì cái được gọi là "món quà" của cậu ta chỉ là một hộp kem Hagen - Dazs (được cái là loại yêu thích của Tina và mình, sô-cô-la, vanilla hạt điều Thuỵ Sĩ).

Nhưng điều ngạc nhiên nhất - ít ra là đối với mình - lại nằm ở chỗ "người bạn" đi cùng Boris. Là J.P.

Không ngờ Boris và J.P thân nhau tới cỡ này rồi cơ đấy. Tưởng hai người đó chỉ xã giao trong phạm vi căng-tin trường thôi chứ.

Hôm nay anh J.P đẹp trai tới choáng váng luôn. Không hiểu anh ý đã làm gì với bản thân nhưng quả thực là lúc anh ý cũng Boris bước vào phòng của Tina, trông anh ý thật cao ráo và... đầy nam tính.

Vấn đề là xưa nay mình chưa hề có ý nghĩ tương tự với bất kì người con trai nào khác ngoài Michael. Không hiểu hôm nay mình bị sao nữa! Có lẽ vì quá bất ngờ khi gặp anh J.P, bên ngoài trường học, trong bộ quần áo đời thường (chứ không phải đồng phục hay trang phục kịch). Hoặc cũng có thể vì mọi người quanh mình liên tục ngợi ca J.P đẹp trai và hấp dẫn.

Hay tại mình là tuýp người dễ bị hấp dẫn bởi hotboy, nhất là khi Michael không còn ở bên cạnh nữa?

Những nói sao thì nói chuyện này vẫn thật kì cục khó hiểu!

Ngoài việc anh ý cực kì hấp dẫn tối nay, J.P còn có vẻ lúng túng, ngại ngùng gì đó. Anh ấy chỉ đứng nép vào một góc, mỉm cười chào mình trong khi Tina hớn hở chạy đi tìm thìa, tay ôm khư khư lấy hộp kem.

Nói về khoản quà cáp thì Tina đúng là đứa dễ chiều nhất thế gian này. Chỉ một món đồ trang sức Kay thôi cũng đủ khiến cô nàng chết lịm vì sung sướng.

"Chào anh" - mình ngượng ngùng chào lại (chắc tại ý nghĩ J.P-thật-hấp-dẫn vừa rồi của mình). Mình cứ thấy làm sao ý. Chắc tại ban sáng, khi J.P hỏi mình có kế hoạch gì tối nay chưa thì mình viện lí do ốm can ở nhà tĩnh dưỡng... vậy mà bây giờ lại gặp anh ý ở đây.

Và cũng vì cái ý nghĩ J.P-thật-hot kia nữa!

Sau đó, mọi chuyện diến ra rất bình thường. Bốn người bọn mình cùng ngồi ăn kem và xem phim Ever After (Tina nói Boris và J.P chỉ được ở lại xem hết MỘT bộ phim thôi và sau đó họ phải về. Vì nếu bố mẹ cậu ấy mà phát hiện ra thì họ sẽ giết cậu ấy mất. Ít ra là bố cậu ấy. Bác ý có thể sẽ giết cả Boris luôn, bằng cái cách đau đớn nhất mà bác ý học từ chú Wahim, vệ sĩ riêng của Tina. Hôm nay chú Wahim được nghỉ, giống như chú Lars bởi vì Tina và mình sẽ chỉ "ở trong nhà" cả buổi tối).

Cho tới khi Tina và Boris không còn tập trung vào phim nữa mà quay ra tập trung vào nhau. Phải nói là QUẤN QUÝT lấy nhau ý. Ngay trước mũi J.P và mình! Làm mình ngượng chín cả mặt!

Mình đã cố tình vặn to tiếng TV lên để ra hiệu cho hai người đó mà cũng không có tác dụng.

Cuối cùng mình đứng bật dậy vớ lấy hộp kem nói: "Cần phải cất lên ngăn đá trước khi nó chảy hết ra", và chuồn ra khỏi phòng.

Thật không may - hoặc cũng có thể là thật may mắn, mình cũng không biết nữa - anh J.P thấy vậy cũng lật đật chạy theo: "Anh sẽ giúp em." Có mỗi việc cất kem vào tủ thôi mà, mình hoàn toàn có thể tự làm.

Chính giữa căn bếp sạch sẽ và đầu đủ tiện nghi của nhà Hakim Baba là cái bàn đá gran-nít đen có gắn bếp âm. Anh J.P lấy ở cánh tủ ra một chai nước ngọt, trong khi mình sắp xếp lại ngăn đá để có chỗ cất hộp kem. Công nhận nhà Hakim Baba ăn uống điều độ thật. Trong tủ toàn các món ăn bổ dưỡng, tốt cho sức khoẻ (tại bố Tina bị bệnh nên cần kiểm soát được lượng calo và cholesterol vào cơ thể mà).

"Ừm..." - J.P mở lời trước - "Tuần vừa rồi em nghỉ học hơi bị nhiều thì phải."

"À vâng ạ" - mình vừa nói vừa cố nhét tảng thịt bò đông cứng trở lại tủ.

"Giờ em thấy trong người thế nào rồi?" - J.P hỏi tiếp - "Chắc em phải làm nhiều bài tập lắm nhỉ?"

"Vâng" - mình thở dài nói. Từ hôm qua tới giờ mình thậm chí còn chưa đụng đến một trang sách nào cả. Khi con người ta bị tuột xuống một cái hố sâu thăm thẳm như mình bây giờ, bài tập về nhà chẳng còn nghĩa lí cóc gì. Nó không thể quan trọng bằng mấy cái quần bồ thời trang mới - "Mai em sẽ làm."

"Ờ thế à? Thế hôm nay em đã làm những gì?"

Do đang mải đánh vật với tảng thịt bò nên mình cũng không ý thức được với chính câu trả lời của mình: "Em đi mua sắm với Lana." CUỐI CÙNG thì cũng nhét được tảng thịt đó vào chỗ cũ. Bên cạnh hộp kem đang ăn dở.

Phải đến khi đóng tủ lạnh lại, quay ra lau tay và nhận ra vẻ biến sắc của anh J.P, mình mới giật mình.

"Lana á?" - J.P hỏi lại đầy nghi hoặc.

Mình liếc vội về phía phòng chiếu phim. Vẫn im lìm. Hai người kia vẫn chưa nghe thấy, hú hồn!

"Ừm..." - mình đờ đẫn mất một lúc. tay chân toát hết cả mồ hôi. Mình đã làm gì thế này không biết? - "Ờ thì... Chuyện đó... Nói thật em cũng chẳng hiểu tại sao em lại làm như vậy. Và me cũng không điịnh kể cho ai biết."

"Anh có thể hiểu tại sao" - J.P gật gù ra chiều hiểu biết - "Vì đó là LANA mà! Mà này, cô ấy chọn cho em cái áo này đấy hả?"

Mình cúi xuống nhìn cái áo lụa màu hồng, rộng cổ dễ thương đang mặc trên người. Cái áo chíp mới cũng làm tôn vòng một của mình lên đáng kể! "Vâng" - mình ngượng ngùng nói - "Lana mua sắm giỏi lắm ý ...". Nói xong cũng thấy xấu hổ thay cho bản thân. Tự dưng đi tán dương một đứa như Lana với người khác.

Nhưng anh J.P chỉ gật đầu: "Công nhận. Cô ấy có con mắt rất tinh. Nhưng làm sao em và Lana lại trở nên THÂN THIẾT thế?"

Sau một hồi ấp úng, cuối cùng mình cũng kể cho anh J.P nghe về hội Domina Rei và chuyện mẹ Lana mời mình phát biểu tại buổi từ thiện của hội. Rồi Lana nói lời cảm ơn mình vì đồng ý nhận lời tham gia ra sao ... và chuyện này dẫn tới chuyện kia.

"Anh hoàn toàn hiểu tại sao Lana rủ em đi shopping cùng. Lâu nay cô ấy vẫn luôn muốn làm bạn với em mà. Nhưng tại sao em lại ĐỒNG Ý?".

Mình không biết phải giải thích như thế nào về chuyện xảy ra sau đó. Cái cách mà mình giải thích với anh J.P tại sao mình nhận lời đi mua sắm với Lana. Có lẽ bời vì chỉ có hai bọn mình trong văn bếp yên tĩnh nhà Hakim Baba (trừ âm thanh rất nhỏ phát ra từ cái máy rửa bát đang dọn rửa đống bát đĩa ăn pizza lúc nãy).

Cũng có lẽ bởi vì anh J.P trông thật hấp dẫn trong chiếc quần bò bạc màu, tay áo len lông cừu màu xám xắn lên tới khuỷu, chiếc khăn len quàng hững hờ trên cổ. Mới có tháng 9 mà thời tiết mấy hôm nay đột ngột trở lạnh. Các nhà khí tượng đổ lỗi cho hiện tượng ấm dần lên của Trái Đất.

Hoặc cũng có thể vì ý nghĩ J.P-thât-hấp-dẫn-kia... tại vì anh ấy quả thực trông ... rất dễ thương.

Hay tại mình KHÔNG quen thân với anh ấy lắm - bằng Tina, Boris và những người bạn khác, trừ Lilly vì cậu ấy giờ không thèm nói năng gì với mình nữa.

Mà nói chung vì một lý do nào đó, trước khi kịp định thần chuyện gì đang xảy ra với mình đã nghe thấy tiếng của chính mình: "Anh phải hiểu là em đang phải đi điều trị tâm lý. Và bác sĩ tâm lý của em đã khuyên là mỗi ngày phải làm một việc gì đó khiến mình sợ hãi. Em đã cho rằng việc đi shopping với Lana là một trong những điều kinh dị nhất đời rồi. Nhưng thực tế hoàn toàn ngược lại".

Nói xong mình cắn chặt môi chờ đợi. Bởi vì thông tin động trời vừa mới được mình tiết lộ, một người bình thường cần có chút thời gian để lấy lại bình tĩnh. Nhất là khi người đó lại là con trai - nghe có tin đồn với mình trên các mặt báo, mặc dù không hề có 1% sự thật nào trong đó.

Anh J.P không nói gì cả, chỉ ngồi im hí hoáy bóc cái nhãn trên chai nước ngọt. Việc làm đó quả không phải là một tín hiệu tốt! Anh ý hình như không dám nhìn mình thì phải. Ok!

Mình có cảm giác như đang trượt sâu hơn xuống cái hố đen kia.Thôi thì đằng nào cũng trượt, mình lại buột mồm nói tiếp: "Tự dưng em lại đi thừa nhận với anh rằng em đang phải điều trị tâm lý. Giờ anh nghĩ em bị hâm lắm nhỉ? Ý em là còn dở hơi hơn nhiều lúc trước".

Thay vì đứng bật dậy lấy lí do cáo lui như mình đã nghĩ, anh J.P ngước mắt nhìn mình đầy ngạc nhiên và mỉm cười.

Đột nhiên cảm giác tối om om vì trượt vào hố đen của mình cũng biến mất. Không hiểu có phải vì nụ cười dễ thương kia không nữa?

"Em đùa anh đấy à?" - J.P hỏi - "Anh chỉ đang nghĩ không hiểu trong cái trường Albert Einstein của chúng ta có học sinh nào là KHÔNG phải đi điều trị tâm lý không. Ngoài Tina và Boris".

Mình chớp mắt kinh ngạc:" Khoan ... anh ... cũng ... ?"

"Từ năm 12 tuổi cơ. Đó là khi anh bắt đầu có thú vui thả chai lọ từ trên tầng cao xuống đất. Thật là ngu ngốc ... bởi ai đó có thể bị chết vì việc làm thiếu suy nghĩ trên. Cuối cùng anh bị tóm - rất đáng bị như vậy - và từ đó tới nay bố mẹ buộc anh phải đi gặp bác sỹ tâm lý đều đặn hàng tuần".

Không thể tin nổi. Một người mình quen cũng đang phải trải qua những điều tương tự??? Choáng quá!

Mình hăm hở tiến gần tới chỗ J.P ngồi và tò mò hỏi: "Thế anh có phải làm mỗi ngày một điều anh sợ hãi không?"

"Ừm... không. Anh thực ra là phảỉ làm ÍT việc đáng sợ đi thì đúng hơn"

"Ừ nhỉ..."- giọng mình ỉu xìu đầy thất vọng- "Thế anh thấy có hiện quả không?"

"Gần đây..." - J.P tu một ngụm nước ngọt rồi nói tiếp - "Gần đây mọi chuyện diễn ra rất tốt đẹp. Em muốn uống một ngụm không?"

Mình lắc đầu. "Sẽ phải mất bao lâu hả anh?" - Thật tuyệt vời! Không ngờ mình lại có người đồng cảnh ngộ để chia sẻ về những vấn đề như thế này- "Ý em là mất bao lâu để có thể bình thường trở lại?"

J.P chỉ nhìn mình cười. Phải mất một lúc mình mới nhận ra nét mặt của sự cảm thông. Anh ấy thương hại mình!

"Tệ hại đến thế sao em?" - Giọng J.P đầy vẻ thương cảm.

Mình đâu cần cái đó. Mình không muốn ai thương hại mình hết.. Mình thật ngu ngốc khi ngày nào cũng than thân trách phận trong khi cuộc sống của mình tốt đẹp hơn biết bao nhiêu người khác. Cứ lấy Lana ra làm ví dụ, cậu ấy phải chịu đựng một người mẹ đang tâm bán đi con ngựa yêu quý của mình mà không buồn thông báo, và đe doạ nếu không vào được trường của Ivy League thì đừng hi vọng nhận được bất kỳ sự trợ giúp về kinh tế nào. Trong khi mình là một CÔNG CHÚA hẳn hoi. Mình có thể làm bất cứ điều gì mình muốn. Mua bất cứ thứ gì mình thích. Tất nhiên là phải chính đáng. Trừ một thứ - Thứ duy nhất mà mình không có - đó là người con trai mình yêu.

Chỉ vì hành động nông nổi mà mình đã đánh mất anh ấy. "Em có hơi... "đao đao" một chút thôi" - mình chối vội. May mà mình không kể về chuyện cả tuần không muốn rời khỏi giường.

"Vì Michael à?" - J.P nghiêm giọng lại, không còn thấy có chút thông cảm nào trong giọng nói đó.

MÌnh gật đầu. Mình thâm chí không thốt nên lời được nữa. Họng mình như nghẹn lại mỗi khi nghe thấy - thậm chí là nghĩ tới - cái tên của anh.

Mà mình cũng không phải nói thêm lời nào cả. J.P đặt chai nước ngọt xuống bàn và nắm lấy tay mình.

Giá mà anh ấy đừng làm vậy, bởi điều đó chỉ càng khiến mình muốn khóc hơn bao giờ hết. Bởi nó khiến mình không thể không so sánh bàn tay của anh ấy - ấm áp và đầy sự che chở nhưng vẫn không bì nổi - với bàn tay của một ai đó.

"Em nghe này" - J.P khẽ bóp nhẹ các ngón tay của mình - "Mọi chuyện sẽ khá lên. Anh hứa đấy!"

"Thật ạ?" - qua muộn rồi, nước mắt mình đã trào ra. Mặc dù mình đã cố kiềm chế - "Vấn để là không phải chỉ... chỉ riêng chuyện với Micheal không đâu" - mình giải thích. Bởi mình không muốn mọi người cho rằng mình bị trầm cảm chỉ vì một người con trai. Cho dù có là sự thật đi chăng nữa - "Cả chuyện với Lilly nữa. Em không dám tin là cậu ấy có thể nghĩ anh và em... anh và em..."

"Em đừng vậy mà" - J.P cuống cuồng khi thấy nước mắt mình bắt đầu tuôn lã chã - "Ôi đừng thế này".

Đột nhiên anh choàng tay ôm mình vào lòng, còn mình vẫn tiếp tục nức nở trong vòng tay J.P. Cái áo len của anh ý có mùi nước tẩy khô.

Điều đó càng khiến mình khóc tợn hơn khi chợt nhận ra rằng mình sẽ không bao giờ còn được ngửi thấy mùi thơm quyến rũ của Micheal nữa.

Nó khác hẳn với cái mùi nước tẩy khô này.

"Shhhh" - J.P vỗ nhè nhẹ vào lưng mình dỗ dành - "Mọi chuyện sẽ tốt mà em. Thật đấy".

"Tốt kiểu gì bây giờ?" - mình thổn thức - "Lilly ghét em! Cậu ấy chẳng thèm nhìn mặt em nữa".

"Có lẽ điều đó khiến em nhận ra vài điều" - J.P an ủi.

"Điều gì?" - nước mắt mình vẫn tuôn trào trên ngực áo J.P - "rằng cậu ấy ghét em à? Em biết rõ mà."

"Không. Có thể cô ấy không phải là người bạn tốt như em đã nghĩ".

Câu nói này khiến mình ngưng khóc cái rụp, bật người ra khỏi vòng tay của J.P và trố mắt nhìn J.P

"Ý anh là s-s-sao?"

"Em thử nghĩ mà xem, nếu cô ấy thực sự là người bạn tốt như em vẫn nghĩ thì cô ấy đã không tin vào chuyện giữa hai chúng ta có cái gì đó. Bởi vì cô ấy phải hiểu em không phải là người có khả năng làm một chuyện như vậy. Càng không nên nổi cáu với em vì một việc mà em không hề làm - mặc dù nhìn vào thì dễ gây hiểu lầm. Anh hỏi em, cô ấy đã một lần nào hỏi em thật hư về những điều tờ Post viết về chúng ta chưa?" - J.P với tay đưa cho mình một tờ giấy ăn để lau nước mắt.

"Chưa" - mình nói.

"Anh không hề có nhiều bạn" - J.P tiếp tục - "Anh thừa nhận. Nhưng anh vẫn không cho rằng bạn bè nên đối xử với nhau như vậy - chỉ tin vào những điều họ đọc đươc hoặc nghe thấy được, mà không buồn xác định lại xem có đúng hay không. Thử hỏi đó là loại bạn gì thế không biết?"

"Em hiểu" - mình thú nhận - "Anh nói đúng". "Nghe này anh biết em và Lilly là bạn thân rất lâu rồi. Nhưng có rất nhiều điều về Lilly mà anh không nghĩ là em biết. Những điều cô ấy kể với anh, khi bọn anh còn đang hẹn hò - ví dụ như chuyện cô ấy rất ghen tỵ với em".

Mình sửng sốt nhìn J.P.

"Anh ĐANG NÓI cái gì thế?" - mình kêu lên - "Cậu ấy lại ghen tỵ với EM điều gì cơ chứ?"

"Cùng cái lý do mà rất nhiều cô gái khác - kể cả Lana Weinberger - phải ghen tỵ với em. Em vừa xinh đẹp, thông minh, nổi tiếng, lại là một công chúa. Mọi người ai cũng yêu quý em..."

"CÁI GÌ CƠ?" - giờ thì mình phá lên cười. Như thế vẫn còn hơn là khóc- "Em trông giống như một cái bông ngoáy tai! Em trượt gần một nửa các môn học ở trường. ĐA SỐ học sinh trong trường đều nghĩ em là một đứa lập dị, cao nghều, màn hình phẳng..."

"Ừ thì có thể vài người từng nghĩ thế thật" - J.P mỉm cười nói với mình - "Nhưng bây giờ em soi gương mà xem! Không còn thế nữa. Chính Lilly mới có vấn đề. Bởi em thay đổi... còn cô ý thì không"

"Có phải thế đâu!" - mình ngỡ ngàng - "Em vẫn thế, em có..."

"Ai ăn thịt và đi shopping với Lana Weinberger?" - J.P nheo mắt nhìn mình - "Em thay đổi rồi còn gì. Nhưng cũng chẳng xấu. Không phải vì em ăn thịt hay kết thêm bạn mới mà mọi người quay ra ghét em. Tất nhiên cũng có người này người khác, nhưng nói chung mọi người đều hoan nghênh sự thay đổi này của em, như Tina và anh".

Mình vẫn đứng đơ người nhìn chằm chằm vào J.P. Không lẽ chuyện này là thật? Không lẽ lý do thực sự khiến Lilly không muốn chơi với mình nữa là vì cậu ấy ghen tỵ với mình, chứ không phải ghét mình?

"Nhưng chuyện ghen tị này thật dớ dẩn đấy! Lilly thông minh và giỏi giang hơn em tỉ lần. Cậu ấy là một thiên tài cơ mà! Em có gì mà cậu ấy không có? Ngoài một cái vương miện?" - mình phẫn nộ phản đối.

"Đấy đấy, chính là ở chỗ đấy. Việc em là một Công chúa thực sự rất đặc biệt. Anh cũng không hiểu tại sao em không nhận thấy điều đó. Người ta sẵn sàng chết để được làm người của hoàng gia trong khi mình em lúc nào cũng ước thoát khỏi cái tước vị ấy. Chính suy nghĩ khác người đó khiến em trở nên đặc biệt... dưới mọi góc độ".

"Anh cứ thử đứng vào vị trí của em 5 phút thôi" - mình gằn giọng - "anh sẽ biết cái sự khác người đó của em là thế nào. Tin em đi, từ đầu tới chân em không hề có gì đặc biệt cả!"

"Mia" - J.P nắm lấy tay mình - "Có một chuyện anh cần phải nói với em..."

Nhưng ngay lúc đó người gác cổng nhà Tina gọi điện thông báo bố mẹ Tina đang vào đến cổng chính (may là Tina thường xuyên chia bánh trái cho mấy người đó nên họ rất trung thành với cậu ấy). Tina cuống quít chạy ra giục Boris và J.P đi về bằng lối cửa phụ của người giúp việc...

Vì thế mình không kịp biết anh J.P định nói gì với mình.

Sau đó bọn mình xuống chào bố mẹ Tina rồi quay trở lại phòng ngủ. Tina cứ xin lỗi mãi vì để mình một mình với J.P.

"Xin lỗi nhé".

"Không sao. Mình hiểu mà".

"Bọn mình thật thiếu tế nhị. Tỏ ra hạnh phúc ngay trước mặt cậu, trong khi cậu đang khổ sở muốn quên đi anh Micheal. Mà cậu và anh J.P đã nói những chuyện gì thế?"

"À" - mình bối rối - "Cũng chẳng có gì".

Tina ngạc nhiên hỏi: "Tại Boris kể lúc biết tin cậu sẽ tới nhà mình ngủ hôm nay, anh J.P không ngừng thuyết phục Boris cùng đến nhà mình chơi. Mặc dù Boris đã khăng khăng giải thích về quy định của bố mình. Nhưng anh ý nói có chuyện cực kỳ quan trọng cần nói với cậu, rồi gần như ép Boris phải đưa anh ý tới đây. Cậu có chắc là anh ý không nói gì không?"

"Bọn mình nói về rất nhiều chuyện" - mình rất ghét phải nói dối Tina! Nhưng mình không thể cho cậu biết vụ cả hai bọn mình đang đi điều trị tâm lý được. Mình vẫn chưa chuẩn bị tâm lý. Mặc dù mình biết cậu ấy sẽ không đánh giá sai về mình nếu biết chuyện đó nhưng chỉ đơn giản là mình không thể. - "Hầu hết là vì Lilly".

"Vậy sao? Nhưng Boris lại cho rằng anh J.P đang yêu cậu. Và mình cũng nghĩ như thế. Có lẽ đó là điều anh ý định nói với cậu".

Mình phì cười. Đây là tiếng cười DUY NHẤT của mình từ lúc chia tay Micheal tới giờ.

Hoá ra Tina không hề có ý muốn chọc cười mình. Cậu ấy đang nói rất nghiêm chỉnh.

"Cậu cứ thử nghĩ mà xem. Anh J.P chia tay với Lilly ngay khi biết tin cậu và anh Micheal chia tay. Anh ấy bỏ Lilly bởi vì anh ấy yêu cậu và nhận thấy cơ hội có được cậu".

"Tina" - mình liếc nhìn cậu ấy - "Xin cậu!".

"Mình đang rất nghiêm túc đấy, Mia. Chuyện tương tự đã xảy ra trong cuốn Đứa con riêng của tù trưởng... và mình dám chắc đó chính là lý do tại sao Lilly giận cậu tới vậy".

"Bởi vì mình làm lộ ra bí mật cậu ấy có con riêng với tù trưởng á? Hay như nào?" - mình lại rinh rích cười. Những ý nghĩ hâm hâm cứ tuôn ra trong đầu mình, kể từ kúc nghe được ý tưởng về chuyện anh J.P thích mình. Đúng là khó có thể trầm cảm khi ở quanh Tina. Ngay cả khi bạn đang bị nhốt dưới đáy một cái bể chứa nước.

Tina trông có vẻ thất vọng với mình: "Không. Bởi vì Lilly nghĩ cậu là lý do thực sự khiến J.P bỏ cậu ấy. Bởi vì anh ấy yêu cậu. Nhưng Lilly làm vậy là không công bằng, bởi đó có phải lỗi của cậu đâu. Cậu không thể cấm một người con trai yêu mình được, cũng giống như cô công chúa trong truyện Đứa con riêng của tù trưởng. Cậu thừa nhận đi, đó chính là nguồn cơn của sự việc. Bởi chỉ như thế mới có thể giải thích được MỌI CHUYỆN".

Công nhận Tina đang sống trong thế giới tưởng tượng dễ thương không thể tả được! Cậu ấy hoàn toàn có thể viết tiểu thuyết để kiếm sống! Hoặc làm diễn viên hài!

Tiếc là cậu ấy lại muốn trở thành một nhà ngoại khoa. Chủ nhật ngày 19 tháng 9, 5 giờ chiều, ở nhà

Ở cạnh bà chẳng có bao giờ vui cả.

Nhất là lại trong phòng truyền thống của hoàng gia ở Đại sứ quán Genovia, sau khi mất ngủ cả đêm hôm trước. Phải nói là NGƯỢC HOÀN TOÀN với mọi niềm vui. Chẳng khác nào cực hình!

Một ngày hôm nay của mình với bà là thế đấy!

Đành rằng mình rất ngưỡng mộ cuộc đời và sự nghiệp của tổ tiên mình nhưng sau ngần đấy năm trời ... cùng ngần ấy cuộc chiến tranh và nạn đói ... tổ tiên hoàng gia nào chẳng giống như nhau.

Nhưng bà vẫn quả quyết rằng các tư liệu cũ của hoàng gia chính là thứ có thể giúp mình có thêm cảm hứng để phát biểu tại hội Domina Rei sắp tới.

"Giờ cháu hãy nghĩ cho kĩ, Amelia" - bà luôn miệng nhắc - "Cháu cần làm sao để vừa TRUYỀN CẲM HỨNG ... lại vừa GÂY BẤT NGỜ và GỢI TRÍ TÒ MÒ cho mọi người. Để khi ra về, toàn bộ con tim, trí óc, thậm chí cả TÂM HỒN của họ đều hướng về cháu.

Ok, thưa bà. Bà muốn sao cũng được

Mà sao bà đòi hỏi cao thế không biết!

Bà muốn tập trung vào các tài liệu của những người nhà Renaldo danh tiếng để lại và yêu cầu mang tới toàn bộ các công trình trước của ông nội.

Nhưng mình lại có hứng thú với các tài liệu của những người ít-nổi-tiếng hơn. Bởi vì biết đâu mình có thể xào lại ý tưởng, biến chúng như là của mình.

Mình đang bị trầm cảm, lấy đâu ra chỗ cho sáng tác cơ chứ. Mặc dù mấy ông nhạc sỹ hay nghĩ ngược lại.

Người phụ trách bảo quản các tư liệu đó - giống như tưởng tượng ban đầu của mình về bác sỹ Knutz: già, hói và để râu dê - thở hồng hộc sau mỗi lần trèo lên tầng tìm tài liệu.

"Chúng tôi không lưu giữ TOÀN BỘ các tài liệu của hoàng gia ở Đại sứ quán" - ông cố giải thích - "Hầu hết đều nằm ở cung điện. Người ta mang một ít qua đây nhân dịp kỷ niệm 50 năm của Đại sứ quán, hồi 10 năm về trước. Chúng tôi chưa đem cất trở lại Genovia bời vì cũng chằng có ai bày tỏ hứng thú muốn xem các tài liệu này kể từ khi ..."

Tất nhiên là bà khó chịu ra mặt khi nghe thấy mấy câu này. Cũng như việc con chó Puc yêu quý Rommel của bà không được phép vào phòng truyền thống bởi nó có thể làm hỏng các bản viết tay. Nhưng quy định là một chuyện còn bà có muốn tuân theo hay không lại là một chuyện khác. Và con Rommel vẫn đang yên vị ở nơi mà nó vẫn ngồi - trong lòng bà.

"Đừng đứng đơ 1 chỗ như thế, ông Christophe" - bà cao giọng - "Hãy mang cho chúng tôi ít trà. Và lần này đừng có tiết kiệm món bánh táo đấy nhé".

"Bánh táo?" - Ông Christophe thảng thốt kêu lên mặt mày tái xanh (xanh hơn mức bình thường bởi ông ấy có vẻ hiếm khi bước ra ngoài thì phải) - "Nhưng thưa Nữ hoàng, các bản thảo ... Nếu bị thức ăn hay nước uống rây vào ... các bản thảo có thể sẽ ..."

"Chúa ơi, chúng tôi có phải trẻ con đâu, ông Christophe" - bà quát lên - "Chúng tôi cũng không định tranh giành đồ ăn đâu mà lo! Giờ thì mang toàn bộ các bản viết tay của chồng tôi lại đây, trước khi tôi tự đứng dậy và đi lấy!"

Ông Christophe miễn cưỡng quay đi, mặt đầy vẻ không vui. Còn bà tiếp tục lia mắt sang mình tìm nạn nhân chỉ trích tiếp theo.

"Lạy Chúa, Amelia! Cháu đeo CÁI GÌ trên tai thế kia???"

Oé, quên béng mất không tháo cái khuyên tai mới ra.

"À ... Cái này ý ạ ... Cháu vừa mua hôm trước"

"Trông y như dân gíp-sy" - Bà khó chịu nói - "Tháo ra ngay! Mà ngực cháu bị làm sao thế?"

Mình đã cố ăn mặc kín đáo với cái váy hiệu Marc Jacob cổ cao - mà Lana đảm bảo là rất phù hợp với phong cách cổ điền của mình. Bên dưới là đôi tất nâu và đôi giày cao gót hiệu Mary Janes.

Cái đó bà không nhận ra mà lại để ý tới cái bên trong chúng! Thật hết biết!

"Cháu mua áo lót mới!" - Mình nghiến chặt hai răng lại.

"Ta cũng nhìn ra được mà. Ta có mù đâu. Nhưng ta không hiểu tại sao cháu phải độn nó cao tớn lên thế"

"Cháu có độn cái gì đâu bà" - mình gần như rít lên qua kẽ răng - "Cháu đang tuổi lớn mà".

"Làm gì nhanh tới mức đó" - bà vừa nói vừa nhoài người ra đưa tay chạm vào ... ngực mình!

"Á!" - mình nhảy dựng lên - "Bà BỊ LÀM SAO thế?"

Bà tửng từng tưng nhún vai nói: "Cháu ĐÚNG LÀ đã trưởng thành rồi. Chắc nhờ ăn dầu ôliu của Genovia mùa hè vừa rồi ..."

"Phải nói là nhờ mấy loại hóoc-môn độc hại mà Bộ Nông nghiệp Mỹ bơm cho bầy gia súc mới đúng" - mình cười - "Từ lúc cháu ăn thịt tới giờ đã cao thêm hai phân và to ra một số chỗ. Vì thế bà không phải thử xem đồ thật hay đồ giả đâu. Cháu cam đoan đều là thật hết đấy!"

"Chúng ta phải tới tiệm Chanel để đo lại các vòng của cháu" - bà nói đầy hài lòng - "Thật tuyệt, Amelia! Cuối cùng thì cháu có thể mặc mấy món đồ hở vai - không cần dùng tới dây hỗ trợ nữa"

Bà nói chuyện thật ... chẳng ý tứ gì cả Ông Christophe vừa quay lại với trà, bánh táo...và mấy bản viết tay của ông nội. Chúng được đựng trong mấy tầng hộp giấy, chắc để phòng bị ngấm nước bởi thời ông trị vì Genovia rất có vấn đề về hệ thống thoát nước.

"Cháu không muốn phát biểu về HỆ THỐNG THOÁT NƯỚC đâu" - mình thông báo ngay với bà. Mà nói thật, mình chẳng muốn phát biểu về bất cứ cái gì. Nhưng mình cũng thừa biết là không thể mặc cả với bà trong vụ này. Mình chỉ có tiếng nói trong vụ lựa chọn chủ đề của bài phát biểu mà thôi - "Bà...mấy tờ giấy đó...toàn nói về hệ thống thoát nước thôi mà. Làm sao cháu có thể nói về CỐNG RÃNH ở hội Domina Rei được. Ông không tìm được cái nào liên quan tới CON NGƯỜI hơn một chút à?" - mình quay sang hỏi ông Christophe, người đang run rẩy lo lắng mỗi lần bà hoặc mình đưa đẩy tay chạm vào đống giấy tờ quý giá kia của ông.

"Cháu đừng có vớ vẩn, Amelia!" - bà nạt - "Làm sao cháu có thể đọc tài liệu cá nhân của ông ra trước toàn hội Domina Rei được".

Hú hồn, tưởng bà có ý định đó chứ!

"Thế còn người này thì sao ạ? - mình chỉ về tấm chân dung treo ở góc phòng, ngay phía trên bộ tản nhiệt. Đó là bức tranh nhỏ rất xinh xắn vẽ hình một cô gái trẻ có khuôn mặt hơi tròn trong chiếc váy thời Trung cổ.

"Người đó á?" - bà đột nhiên tỏ ra cáu bẳn - "Quên bà ta đi!"

"Bà ấy là ai thế ạ?" - mình tò mò hỏi. Mục đích chính là để chọc tức bà, người đang chúi múi vào tập tài liệu về hệ thống tưới tiêu của ông nội. Cũng một phần vì bức tranh đó rất đẹp, nhưng cô gái trong tranh có khuôn mặt thật buồn. Như thể cô ấy cũng đang rơi vào trạng thái bị trượt sâu xuống hố đen giống mình.

"Đó" - bà miễn cưỡng trả lời - "là công chúa Amelie Virginie Renaldo, Công chúa đời thứ 57 của Genovia, người đã trị vì vào năm 1669".

Mình trợn tròn mắt ngạc nhiên hết quay ra nhìn bà lại quay sang nhìn bức chân dung trên tường.

"Tại sao bà chưa bao giờ kể cho cháu nghe về bà ấy?" - mình vội hỏi. Bởi bà thường xuyên bắt mình phải thuộc lòng toàn bộ gia phả của dòng họ Renaldo và mình nhớ rất rõ chưa bao giờ thấy cái tên Amelie Virginie trong đó. Amelie là một cái tên rất phổ biến ở Genovia, bởi vì đó là tên của một vị thánh bảo hộ cho cả đất nước - một cô thôn nữ đã cứu công quốc nhỏ bé này khỏi sự xâm chiếm của bọn thổ phỉ, bằng một bài hát ru buồn.

"Bởi vì bà ấy chỉ trị vì có 12 ngày" - bà gần như đã hết kiên nhẫn với mình - "trước khi băng hà bởi bệnh dịch hạch".

"THẾ Ạ???" - mình chạy vội ra phía bức tranh ở góc ngắm thật kỹ khuôn mặt của bà Amelie - "Trông bà ấy chỉ cỡ tuổi cháu!"

"Đúng vậy" - bà mệt mỏi nói - "Amelia, giờ thì cháu ngồi xuống được không. Chúng ta không có thời gian cho mấy chuyện vớ vẩn này. Buổi từ thiện sẽ diễn ra trong chưa đầy một tuần nữa, chúng ta cần phải chuẩn bị cho bài phát biểu của cháu ngay..."

"Cuộc đời của bà Amelia thật khổ" - mình lẩm bẩm. Có lẽ một trong nhưng triệu chứng của bệnh trầm cảm là người bệnh có thể khóc bất cứ lúc nào. Công chúa Amelie Virginie thật đẹp, trông bà ấy thật giống nữ ca sỹ Madonna hồi trước khi tập thể hình, ăn chay và theo đạo Kabbalah. Ở một góc khác trông bà lại có vẻ gì đó hơi giống Lilly. Nếu Lilly nhuộm tóc màu hạt dẻ, đeo vương miện và cái vòng cổ nhung màu xanh da trời - "Lúc đó bà ấy chỉ mới 16 tuổi chứ mấy".

"Chính xác, thưa Công chúa" - ông Christophe đi tới đứng cạnh mình - "Thời kỳ đó nạn dịch hoành hành, nó không chỉ tấn công vào các làng mạc, thôn quê mà còn lai tới cả hoàng cung. Công chúa Amelie đã mất cả bố mẹ và các anh chị em trong đại dịch này. Chính vì vậy mà bà ấy trở thành người duy nhất thừa kế ngai vàng. Nhưng rồi cũng chỉ chấp chính được 12 ngày, trước khi bị Thần Chết mang đi. Nhưng trong quãng thời gian lên ngôi ngắn ngủi ấy, bà đã đưa ra một số quyết định quan trọng, mặc dù gây nhiều tranh cãi vào thời điểm đó. Nhưng cuối cùng chính những quyết định đó đã cứu sống được rất nhiều người dân Genovia, nếu không muốn nói là toàn bộ dân vùng bờ biển này ... Đó là đóng cửa cảng Genovia với toàn bộ các tàu bè ra vào cảng, đóng cửa cung điện không cho phép người ra vào ... kể cả bác sỹ có khả năng chữa lành bệnh cho bà. Bà không muốn mạo hiểm để căn bệnh này phát tán lây nhiễm thêm cho người dân của mình. "Ôi thật ạ?" - mình xúc động đến nỗi bất ra từng tiếng khó nhọc - "Ông còn giữ giấy tờ nào của bà ý không?"

Ông Christophe ngước mắt lên nhìn mình trân trối (vì trong đôi giày cao gót hiệu Mary Janes, mình lênh khênh như một cái sào): "Xin lỗi, thưa Công Chúa, ý cô là sao?"

"Các bản viết tay của Công chúa Amelie Vriginie, cháu muốn xem chúng".

"Ối giời ơi, Amelie!" - bà đùng đùng nổi giận, dáo dác tìm hộp thuốc lá và ly Sidecar yêu thích, thay vì một tách trà và miếng bánh táo (ít đường) như chỉ định của bác sỹ - "Bà ấy không để lại tập viết tay nào cả! Bà ấy còn phải chiến đấu với bệnh dịch, lấy đâu ra thời gian viết lách cơ chứ!"

"Thực ra" - ông Christophe ngập ngừng xen vào - "bà ấy có để lại một cuốn nhật ký..."

"ĐỪNG CÓ ĐỘNG VÀO QUYỂN NHẬT KÝ ĐÓ!" - bà lừ mắt cảnh cáo - "CHÚNG TA KHÔNG CÓ THỜI GIAN CHO CHUYỆN ĐÓ!"

"Ông hãy tìm giùm cháu cuốn nhật ký!" - mình quay sang nói với ông Christophe - "Cháu muốn đọc nó!"

"Chúng tôi..." - ông chuyên gia lưu trữ già tự hào nói - "có bản dịch của cuốn nhật ký đó. Bởi vì nó được viết bằng thứ tiếng Pháp của thế kỷ thứ 17, hơn nữa lại quá ngắn - chỉ có 12 ngày - nên chúng tôi quyết định dịch hết ra. Chỉ có điều, nội dung của nó chẳng hề đả động gì tới 12 ngày lịch sử đó của Genovia. Mấy trang đầu của cuốn nhật ký chủ yếu nói về việc Công chúa nhớ con mèo bị lạc của mình..."

Có MÈO ư? Vậy thì mình CÀNG PHẲI đọc.

"Cháu muốn xem bản dịch đó" - mình khăng khăng.

"Amelia, NGỒI XUỐNG!" - bà hét lên.

Ông Christophe ngập ngừng không biết phải nghe theo ai, Một mặt, tương lai mình mới là người thừa kế ngai vàng, chứ không phải bà. Nhưng mặt khác bà luôn là người nói ta và đáng sợ hơn mình.

"Thôi" - mình thì thào - "Cháu sẽ gọi cho ông sau".

Nhưng mình không đích thân làm việc đó.

Ngay khi vừa ra khỏi Đại sứ quán, an toàn một mình trong xe limo, mình gọi điện cho bố và nói về món đồ mình muốn có.

Với bố, chỉ cần mình chịu thích một cái gì đó, ngoài cái giường của mình ra, đã được coi là một sự tiến bộ lớn lắm rồi.

Vừa về đến nhà mình đã thấy có bưu phẩm gửi cho mình. Bố đã nhờ người tới chỗ ông Christophe lấy, không chỉ bản dịch cuốn nhật ký của Công chúa Amelie Virginie mà còn cả bức chân dung của bà ấy nữa.

Mình đã để nó trên cái tủ cuối giường, nơi chiếc TV từng đặt ở đó. Công nhận bức tranh đó làm sáng cả căn phòng. Giờ mình ngồi ở đâu trên giường cũng có thể nhìn thấy chân dung của bà cố tổ của mình.

Mà giờ mình đang nằm ườn trên giường thật.

Mọi người có thể lấy đi TV của mình.

Mọi người có thể vứt bộ đồ Hello Kitty của mình.

Mọi người có thể bắt mình đi học và điều trị tâm lý.

Nhưng không ai có thể cấm mình nằm trên cái giường của mình.

(Phải thừa nhận một điều: các vấn đề của mình chỉ là muỗi nếu so với nhưng gì Công chúa Amelie Virginie bất hạnh đã phải trải qua. Ít ra thì mình không bị mắc BỆNH DỊCH).

Chủ Nhật, ngày 19 tháng 9, 11 giờ đêm, ở nhà

Vậy là đã tròn một tuần kể từ cú điện thoại định mệnh của Michael, thông báo mọi chuyện giữa hai bọn mình đã chấm dứt,chỉ còn lại tình bạn.

Bản thân mình cũng không biết phải làm sao nữa. một phần trong mình muốn bò lại giường và khóc nỉ non cho đến khi cạn kiệt nước mắt (bởi cứ nghĩ tới chuyện sẽ không bao giờ còn được Michael ôm vào lòng là nước mắt mình lại tứa ra).

Nhưng mặt khác, còn bao người khổ hơn mình gấp trăm gấp nghìn lần, ví dụ như Công chúa Amelie Virginie chẳng hạn. Đầu tiên là bố mẹ mất vì nạn dịch. Mặc dù có thể bà ấy cũng không đến nỗi đau lòng lắm bởi ngay từ khi mới 4 tuổi đã được bố mẹ gửi vào tu viện. Từ đó về sau họ gần như không còn liên lạc với nhau nữa vì tu viện ở cách nhà quá xa.

Tiếp đến các anh chị em của bà cũng trở thành nạn nhân của đại dịch nói trên. Nhưng cũng như với bố mẹ, mối quan hệ của bà với anh chị em cũng không phải là thân cho lắm.

Và điều đó đồng nghĩa với việc bà là người tiếp theo kế thừa ngai vàng của Genovia.

Các sơ đã buộc bà gói ghém đồ đạc để tới hoàng cung nhận chức. Trái ngược với niềm hân hoan của mọi người, bà Amelie không hề cảm thấy vui mừng tẹo nào, bởi vào cung đồng nghĩa với việc bà sẽ phải rời xa con mèo Agnès-Claire yêu quí.

Bởi xưa nay mèo không được phép xuất hiện trong Cung điện Genovia (và đến giờ cái qui định lố bịch đó vẫn còn hiệu lực).

Vừa chuyển vào đến hoàng cung bà đã thấy em trai của bố bà -tức chú Francesco- có mặt ở đó tác oai tác quái rồi (cả nhà bà không ai ưa người chú này bởi có lần chú ý dám thẳng chân đá vào mông con chó Padapouf một cách không thương tiếc).

Nếu mình nhớ không nhầm về lịch sử Genovia (mà mình chắc là đúng vì ngày nào bà chẳng ra rả bắt mình tua đi tua lại) thì người chú Francesso đó - người sau này trở thành Hoàng tử Francessco Đệ Nhất, sau khi bà Amelia qua đời (hay nói đúng hơn là Hoàng tử Francessco Đệ DUY NHẤT vì ông ta xấu xa đến mức chẳng ai ở Genovia muốn đặt tên cho con cháu mình là Francessco nữa) - bị tất cả mọi người ghét chứ không riêng gì người trong gia đình. Ông được coi là người trị vì kém cỏi nhất trong lịch sử Genovia, do chính sách đặt thuế ngất trời lên người dân sau nạn dịch, nhằm bù đắp lại ngân khố quốc gia, khiến cho hàng ngàn người bị chết đói.

Ông này còn nổi tiếng là lăng nhăng (việc gần 30 đứa con ngoài giá thú thi nhau tranh giành ngôi báu sau khi ông ta qua đời cũng đủ chứng minh được sự thật này). Trong suốt thời gian trị vì của ông Francessco, Genovia suýt nữa thì bị Pháp thôn tình vì vị Hoàng tử này có máu cờ bạc, nợ nần chồng chất. Trong một canh bạc với vua William Đệ Tam của nước Anh, ông đã mất luôn cả cái vương miện vào tay vị vua người Anh kia (và phải gần 100 năm sau chiếc vương miện ấy mới quay trở lại về Genovia, nhờ Công chúa Margaréthe quyến rũ được từ tay vua George Đệ Tam. Nghe đồn lúc đó thần trí của ông này không được tỉnh táo cho lắm.)

Cũng nhờ cái ý tưởng tự huyễn hoặc mình-đã-là-Hoàng-tử của ông Francessco (mặc dù khi đó mới chỉ là chú của Công chúa) nên bà Amelia chẳng phải đụng tay vào việc gì cả. Giống như các cô gái tuổi teen khác không có ai trò chuyện cùng - vì các cung nữ trong nữ trong cung đều đã chết vì bệnh dịch - Công chúa Amelia ngày ngày chỉ biết trốn vào trong Thư viện hoàng cung để đọc sách. Tình cảnh ấy thật giống nàng Belle trong câu chuyện Người đẹp và Ác thú! Chỉ có điều Ác thù ở đây lại là ông chú Francessco độc ác nên chẳng báo giờ có cơ may phát triển thành câu chuyện tình lãng mạn của Belle.

Và thay vì các chân nến, bình trà biết hát thì ở đây chỉ có độc vài cái đèn chùm đầy bụi mù.

Mình mới đọc đến đó thôi và không đủ can đảm đọc tiếp nữa. Vì nó quá ư là tẻ nhạt!

Nhưng mình vẫn muốn biết chuyện gì xảy ra với con mèo!

Mình...

Mình có email!

Cheergirl: Chào cậu, Mia! Là mình, Lana đây! Hy vọng buổi tối hôm qua của cậu không đến nỗi nào. Cậu đã bỏ lỡ một buổi tiệc TUYỆT Đỉnh của năm! Cậu vào trang Buatiectoiqua.com mà xem ảnh nhé. À còn nữa, hôm qua lúc trên đường về nhà mình có thấy cô bạn Lilly của cậu ôm hôn một anh chàng ninja nào đó trong quán ăn. Không hiểu cậu ta thì có liên quan gì tới ninja nhỉ? Chắc tại mình tiệc tùng QUÁ NHIỀU nên hoa mắt chăng? Mà mấy bộ đồ mới mua mặc vừa chứ? Tiếc là cậu không thể mặc đến trường. Thôi, nói chuyện sau nhé!

~*Lana*~

Vậy là mối quan hệ của Lilly với anh chàng nào đó trong lớp quyền anh Thái vẫn tiếp tục!

Không biết đến bao giờ cậu ấy mới nhận ra rằng cậu ấy sẽ không bao giờ tìm được tình yêu đích thực ở một mối quan hệ chỉ dựa trên sự hấp dẫn bề ngoài. Thử hỏi một võ sĩ quyền Anh làm sao có thể bắt kịp trình độ trí tuệ của Lilly?

Thật buồn! Mình đã hy vọng con gái của hai nhà tâm lí nổi tiếng như thế phải nhận ra bệnh của mình chứ.

Hay vì cậu ấy không tham gia điều trị chính thống như mình nên không biết bản thân có vấn đề.

Ha!

Mai lại đi học rồi!

Mà mình vẫn chưa động tí nào vào đống bài tập về nhà kia.

Không biết mình có thể xin bác sĩ Knutz viết cho cái đơn xin nghỉ phép không nhỉ. Đề nghị cho phép học sinh Mia chậm nộp bài tập. Cô bé đang bị trầm cảm. Thân ái, bác sĩ Arthur T.Knutz.

Vậy thì tuyệt quá! Nhất là khi chuồn được tiết của cô Martinez.

ÔI CHÚA ƠI, lại thêm một email mới của Michael.

Ok, mình phải chấm dứt ngay việc toàn thân run lẩy bẩy khi nhận được email của anh ấy. Bởi bọn mình vẫn là bạn và anh ấy sẽ còn viết thư cho mình. Mình cần phải tỏ ra bình thường. Không thể hễ nhận được tin tức của anh ấy là mình như muốn lên cơn nhồi máu cơ tim như thế.

Giờ thì mình có thể chắc chắn anh ý không viết thư không phải vì nhận ra sai lầm chết người của bàn thân khi nói lời chia tay với mình hay vì anh ấy muốn hai đứa quay lại với nhau. Chỉ là anh ấy băn khoăn tại sao mình không chịu trả lời thư của anh ấy.

Hoặc có thể mình nằm trong danh sách nhóm bạn thân của Michael nên anh ấy gửi thư hàng loạt để cập nhật tin tức cho mọi người mà thôi.

Tốt nhất là mình mở thư ra đọc, khỏi phải đoán mò làm gì cho mệt xác.

Hay đợi một chút cho tim nó đập trở lại bình thường đã...

SKINNERBX: Mia yêu quí,

Anh nghe nói em bị viêm phổi. Thật tệ, hy vọng giờ em đã khá nhiều rồi.

Mọi chuyện ở đây vẫn tốt. Bọn anh vẫn đang trong quá trình hoàn thiện giai đoạn đầu của cánh tay rô-bốt hay hay còn goi là Charlie. Anh cũng đã quen với thức ăn ở đây, nhưng vãn chưa thích ứng nổi với món gỏi bạch tuộc. Anh cũng biết cô em gái bướng bỉnh của anh đã gây nhiều phiền toái cho em. Em hiểu Lilly mà Mia. Con bé sẽ sớm nguôi ngoai mọi chuyện thôi. Em chỉ cần cho nó một chút thời gian. Anh hiểu em đang rất căng thẳng, ngập lụt với đống bài vở ở trường và nghĩa vụ của một Công chúa nhưng nếu có thời gian, em hãy viết thư cho anh nhé. Michael. Ôi... chúa.. ơi!

Sau hơn một tiếng rưỡi khóc than trước màn hình vi tính, mình bấm nút XOÁ email đó đi mà không viết lại dòng nào bởi vì... mình Không thể làm bạn với anh ấy.

Mình không thể.

Thà mình bị dịch hạch còn hơn.

Thứ Hai, ngày 20 tháng 9, giờ tiếng Pháp

"Mia, cậu đang đọc gì thế?"

"Không có gì, Tina. Chỉ là cuốn nhật kí của một trong bà cô tổ của mình thôi."

"Có chuyện gì lãng mạn nào trong đó không?"

"Ừm... cũng không hẳn. Nếu không muốn nói là rất nhạt nhẽo. Mình đang đọc tới đoạn bà ý phác thảo mấy cái chính sách mới để điều hành đất nước, dựa trên những kiến thức thu nhặt được trên thư viện. Vấn đề là bà không sống được tới lúc đó, bởi bà và toàn bộ những người khác trong cung đều bị chết vì nạn dịch."

"Nghe chẳng giống mấy cuốn sách cậu vẫn thường đọc tẹo nào !"

"Ừ, mình cũng biết thế. Chẳng hiểu dạo này bị sao nữa?"

"Thì cậu gặp quá nhiều chuyện mà. Con người phải trưởng thành và thay đổi theo thời gian thôi. Nói về chuyện trưởng thành mới nhớ, cậu thay đồng phục mới rồi đấy hả?"

"À, ừ. Thật may là nó đến kịp lúc. Mình đã tưởng là sẽ chết ngạt trong bộ đồng phục cũ rồi ý. Nhưng nó vẫn còn hơn chán mấy cái áo cứng đơ đơ mà các bà cố tổ của mình thường phải mặc. Mà này, cậu đã biết tin cuối tuần vừa rồi Lilly lại đi chơi với anh chàng quyền anh Thái hôm trước chưa?"

"Chưa! Cậu nghe tin đó ở đâu thế ?"

"Ờ... mình quên rồi. Tina ơi, chuyện này nghiêm trọng rồi đấy. Cậu phải điều tra thông tin về anh chàng này đi. Lilly có thể bị lợi dụng thì sao."

"Mình không biết nữa. Dạo gần đây mình cũng không phải được Lilly quý mến gì lắm đâu. Cậu ấy hình như cũng quay ra ghét mình vì can tội vẫn chơi với cậu. Có khi cậu hỏi Kenny may ra moi được tin gì đó ."

"Ừ nhỉ. Để mình. Ôi Chúa ơi, vào những năm 1600, người ta coi việc bặt chấy trên đầu người yêu rồi cho vào sợi dây chuyền hình trái tim đeo trên cổ chính là một biểu tượng của tình yêu không?"

"Eo, kinh thế. Thật may chúng ta có hãng trang sức Kay."

"Thật, không hiểu thời xưa mọi người nghĩ gì nữa!!!"


Mình đã không nghĩ mọi chuyện còn có thể tồi tệ hơn chuyện bị bạn trai bỏ, bị bạn thân nhất kết tội giật người yêu của bạn và không thèm nói chuyện với mình nữa. Và cả chuyện ai đó lập ra một trang web bôi xấu và nhạo báng mình.

Rồi Lane Weinberger quyết định sẽ thay thế, trở thành người bạn thân nhất đời của mình.

Mình không nói là mình không cần có thêm bạn. Bởi Chúa biết là mình cần bạn bè đến thế nào.

Nhưng mình không dám chắc là mình đã sẵn sàng để kết giao với NHIỀU bạn ngay bây giờ.

Nhất là khi tâm trạng hiện nay của mình lúc nào cũng chỉ muốn quay trở lại giường và ở lỳ trên đó.

Mãi mãi.

Nhưng rõ ràng là cái mong muốn đó của mình là hoang tưởng.

Tại bữa trưa hôm nay, khi mình vừa định ngồi xuống ăn cùng Tina, Boris và J.P thì bỗng thấy Lana và Trisha đặt uỵch cái khay thức ăn ngay bên cạnh.

"Ôi Chúa ơi" - Lana thốt lên khi nhìn thấy bữa trưa của mình - "Cậu ăn đùi gà đấy à? Cậu có biết da gà béo đến thế nào không hả? Chẳng trách người cậu to lên đến cả một cỡ. Á, đó có phải đôi hoa tai mới mua hôm thứ Bảy không? Trông dễ thương thật!"

Bể mánh rồi.

Giờ thì ai cũng biết mình là bạn của Lana.

Mà sao cũng được. Vì cậu ấy cũng không đến nỗi tệ. Đành rằng trong quá khứ giữa bọn mình có quá nhiều bất đồng.

Nhưng cậu ấy biết rất nhiều mẹo để không cắn móng tay và cách chọn đồ đẹp...

Tina há hốc mồm sửng sốt nhìn Lana chằm chằm, khiến Trisha phải quay sang "đánh thức": "Bạn hiền, chụp ảnh nhiều vào. Như vậy mới lưu lại được những khoảnh khắc độc đáo, có một không hai... Mà này, mình rất thích cái cách cậu kẻ mắt. Đó có phải là một thứ tôn giáo không?"

Nghe xong câu đó, Tina sặc luôn món sa-lát cá ngừ.

"À, có ai trong số các cậu học thêm môn Chuẩn bị cho Toán tích phân không?" - La na hỏi - "Bỏi vì mình chẳng hiểu cái môn đó nói về cái gì nữa".

"Ừm... mình hiểu" - Boris ngập ngừng nói.

Sau đó cậu ấy dành cả buổi trưa giúp Lana làm bài tập trong khi Tina mải mê dạy Trisha cách kẻ mắt, còn J.P thì cần mẫn nhặt từng hạt ngô ra khỏi đĩa.

Mình chỉ muốn đọc nốt cuốn nhật kí của bà Amelie nhưng lại không dám vì sợ mọi người chụp cho cái tội xa lánh xã hội.

Gần đây mình đã bị gán cho hơi bị nhiều tội danh rồi, không muốn bị đính thêm danh hiệu mới là "xa lánh cộng đồng" nữa.

Mình cũng kịp tia thấy cái nhìn dè bỉu của Lilly khi bê đĩa thức ăn ngang qua bàn bọn mình.

Nhưng có thể cậu ấy nhìn thấy cảnh mình để Lana chỉnh lại tóc cho mình, bởi trước giờ Lilly vẫn phản đối chuyện mọi người sửa sang tóc giữa chốn đông người như căn-tin.

Thứ hai, ngày 20 tháng 9, giờ Hoá

Anh J.P muốn biết làm thế nào mình kéo được Lana nhập hội chỉ sau có một buổi shopping cùng nhau.

Mình giải thích rằng đó không phải là buổi shopping bình thường, bởi vì bọn mình đi mua hẳn bra cùng nhau.

J.P còn hỏi thêm nhiều nữa nhưng mình còn đang mải đọc nhật ký của bà Amelie nên chẳng buồn trả lời.

Đang đến đoạn ông chú Francesco lao vào thư viện, bắt đốt toàn bộ sách báo có trong đó. Cốt để chọc tức Công chúa Amelie là chính, bởi ông ý biết cô cháu gái mình rất thích đọc sách. Chứ đâu phải vì lý do nơi đây là mầm mống gây ra bệnh dịch hạch như lời ông ý nói.

Buồn hơn nữa, ông ấy đang tâm ném cả bản dự thảo luật mà bà Amelie đã cẩn thận chấp bút và ký - dưới sự chứng kiến của một người thứ hai - vào lửa. Trong hoàn cảnh nạn dịch hoành hành như khi ấy, việc tìm được một người làm chứng lúc bà ký dự thảo luật quả là không hề đơn giản. Bà Amelie đã cố gắng giải thích cho chú mình hiểu rằng những gì bà làm chỉ vì lợi ích của người dân Genovia mà thôi! Nhưng ông ta chẳng hề mảy may quan tâm! Người dân vẫn cứ tiếp tục chết như ngả rạ, vậy mà ông Francesco vẫn ngang nhiên cho phép tàu bè nước ngoài cập cảng - khiến cho cả đất nước càng chìm sâu vào những dịch bệnh mới... đồng thời phát tán bệnh sang các nước láng giềng khi những con tàu này rời đi.

Bà Amelie lên án chú mình chỉ quan tâm tới việc xuất khẩu dầu ô-liu và cái vương miện! Và ông ta cho rằng đốt sách (cùng bản dự thảo luật mới) chính là câu trả lời cho toàn bộ các vấn đề mà họ đang gặp phải.

Mình còn muốn đọc tiếp xem chuyện về sau thế nào...

Nhưng Kenny vừa quát nhặng lên là nếu mình không chịu giúp làm thí nghiệm, mình chỉ đáng nhận điểm 0 thôi!

Vì thế mình đang vừa viết vừa phải quấy dung dịch cho cậu ấy.Hèn gì chữ viết của mình như gà bới thế này.

Thứ Hai, ngày 20 tháng 9, ở nhà

Mặc dù mình vẫn chưa hết khủng hoảng nhưng thực sự hôm nay mình cảm thấy rất phấn chấn sau giờ học bởi vì:

1. Không phải đi học làm công chúa với bà.

2. Mặc dù không có TV nhưng mình có cái rất hay để đọc.

Mình đang định về thay đồng phục rồi chui vào chăn nằm đọc tiếp câu chuyện đang hấp dẫn của bà cố tổ.

Nhưng niềm vui (hiếm hoi) ấy của mình thật ngắn ngủi! Bởi vì vừa bước chân vào nhà đã thấy thầy G ngồi trong phòng bếp với cả xấp bài tập về nhà của mình trên bàn.

"Ngồi đi!" - thầy kéo ghế ra cho mình.

Không còn cách nào khác. Đành phải ngồi thôi.

Và giờ hai thầy trò ngồi ôn lại từng môn một.

Thật bất Thứ Hai, ngày 20 tháng 9, ở nhà

Mặc dù mình vẫn chưa hết khủng hoảng nhưng thực sự hôm nay mình cảm thấy rất phấn chấn sau giờ học bởi vì:

1. Không phải đi học làm công chúa với bà.

2. Mặc dù không có TV nhưng mình có cái rất hay để đọc.

Mình đang định về thay đồng phục rồi chui vào chăn nằm đọc tiếp câu chuyện đang hấp dẫn của bà cố tổ.

Nhưng niềm vui (hiếm hoi) ấy của mình thật ngắn ngủi! Bởi vì vừa bước chân vào nhà đã thấy thầy G ngồi trong phòng bếp với cả xấp bài tập về nhà của mình trên bàn.

"Ngồi đi!" - thầy kéo ghế ra cho mình.

Không còn cách nào khác. Đành phải ngồi thôi.

Và giờ hai thầy trò ngồi ôn lại từng môn một.

Thật bất công!

Thứ Hai, ngày 20 tháng 9, 11 giờ đêm, ở nhà

Ôi giời ơi, mệt quá mất thôi! Vậy mà vẫn chưa ôn được tới một nửa.

Tại sao học sinh bọn mình phải làm nhiều bài tập đến thế cơ chứ? Chỉ tổ khiến mấy cái đầu non nớt này luôn trong tình trạng căng thẳng mà thôi. Không lẽ đó là điều người lớn mong muốn ở bọn mình? Một thế hệ bị què quặt về tâm hồn?

Ông Francesco thật quá đáng! Chẳng coi bà Amelie ra gì! Ông ý dám lớn tiếng tuyên bố: nếu bà thực sự quan tâm đến người dân Genovia, thì bà nên thoái vị và nhường ngôi cho ông ta. Bởi vì bà chỉ là "một đứa con gái không biết bản thân đang làm cái gì".!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Nhưng ông ấy đã lầm! Bà Amelie biết rất rõ mình đang làm gì, bởi bà đã thảo ra một bản dự luật KHÁC - tuyên bố đóng cửa toàn bộ các con đường và cầu cảng Genovia. Nội bất xuất, ngoại bất nhập nhằm giảm thiểu sự lây lan của nạn dịch, thay vì đem toàn bộ sách báo của quốc gia ra đốt.

Ha! Đáng đời ông, Francesco!

Đồng thời bà cho huấn luyện một "đội quân" mèo bắt chuột tinh nhuệ trong cung điện. Bởi bà phát hiện ra nơi nào có mèo nơi đó không xuất hiện bóng dáng của nạn dịch - ví dụ như ở tu viện, nơi bà buộc phải bỏ lại Agnès-Claire.

Với một cô gái trẻ sống vào những năm 1600 - khi con người vẫn chưa biết cái gì gọi là vi khuẩn - thì Công chúa Amelie quả thực rất thông minh.

À, cuối cùng bà ấy cũng tống cổ ông chú bất tài vô dụng kia ra khỏi cung điện.

Thế mà đã có lúc mình nghĩ gia tộc NHÀ MÌNH có vấn đề về trí tuệ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play