Hôm nay lúc vừa bước vào căng-tin trường đã thấy la liệt tờ rơi gắn trên tờ thực đơn của mọi người. Không phải là cùng một loại đâu nhá, mỗi bàn mang một thông điệp khác nhau. Ví dụ tờ trên bàn mình có nội dung:

CẲNH BÁO:

Các bạn có biết hiện nay nước Mỹ đang có nguy cơ đối mặt với rất nhiều đại dịch lớn, nhất là mối đe dọa về nạn khủng bố sinh học luôn kề cận. Ngày nay với việc con người có thể dễ dàng đi lại bằng đường hàng không, những căn bệnh chết người như cúm gia cầm và bệnh đậu mùa có thể bùng phát BẤT CỨ LÚC NÀO trên đất nước chúng ta. Liệu CÁC BẠN có biết phải làm thế nào khi nước Mỹ bị tấn công bằng vũ khí hóa học hay không?

CÔNG CHÚA MIA XỨ GENOVIA BIẾT.

Hãy bầu cho VỊ LÃNH ĐẠO THỰC SỰ.

Hãy bầu cho NGƯỜI CÓ TÀI.

Hãy bầu cho Mia.

Còn trong cái bàn kế bên lại có:

CẲNH BÁO:

Các bạn có biết nếu một quả bom phóng xạ nổ trên Quảng trường Thời đại vào giờ học, chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng có thể phát tán phần không khí nhiễm xạ đó tới từng lớp học chỉ trong vài phút, làm cho tất cả chúng ta bị nhiễm xạ dẫn tới bệnh ung thư và/hoặc tử vong? Liệu CÁC BẠN có biết phải làm thế nào khi nước Mỹ bị tấn công bằng bom phóng xạ không?

CÔNG CHÚA MIA XỨ GENOVIA BIẾT.

Hãy bầu cho VỊ LÃNH ĐẠO THỰC SỰ.

Hãy bầu cho NGƯỜI CÓ TÀI.

Hãy bầu cho Mia.

Tiếp đến là:

CẲNH BÁO:

Các bạn có biết năm 1737 và 1884, cả thành phố New York đã bị rung chuyển bởi một trận động đất 5,0 độ rích-te? Một nửa phần đất Manhattan này hiện đang nằm trên phần trầm tích của Trung tâm Thương Mại Thế giới khi lần đầu được xây dựng. Còn các tòa nhà ở khu phố Đông giàu có được xây dựng từ trước khi các quy định về an toàn xây dựng để giảm-thiểu-thiệt-hại-nếu-có-động-đất được đưa ra. Thử hỏi cơ hội sống sót của chúng ta là bao nhiêu nếu có một trận động đất 5,0 độ rích-te hoặc hơn xảy ra trong khi chúng ta đang ở trong lớp học? Liệu CÁC BẠN có biết phải làm thế nào khi một thảm họa như vậy xảy ra không?

CÔNG CHÚA MIA XỨ GENOVIA BIẾT.

Hãy bầu cho VỊ LÃNH ĐẠO THỰC SỰ.

Hãy bầu cho NGƯỜI CÓ TÀI.

Hãy bầu cho Mia.

Không cần phải là một VỊ LÃNH ĐẠO THỰC SỰ mới đoán ra được mấy tác phẩm này là do ai làm. Vừa thấy bóng dáng cô nàng từ xa - đang khệ nệ bưng một khay bự sa-lát và thịt gà nạc (dạo gần đây Lilly ăn uống khoa học hơn. Cậu ấy đã giảm được 4 cân rưỡi, và trông đỡ giống một chú cún púc hơn trước. Giờ hai gò má trông cũng lộ rõ hơn), mình đưa tay chỉ vào cái tờ rơi trên bàn, cau có hỏi:"Cậu đang làm cái quái gì thế?"

"Hay không?" - Lilly hí hửng nói - "J.P đã dùng nhờ máy photocopy ở văn phòng bố anh ấy đấy".

"Không" - mình cau có -"Chẳng hay ho gì hết. Lilly. Mục đích của cậu là gì? DỌA cho mọi người sợ chết khiếp lên rồi đổ xô đi bỏ phiếu cho mình phải không?".

"Chính xác" - Lilly thản nhiên ngồi xuống, đủng đỉnh nói - "Đó là cách duy nhất để đám trẻ con đó hiểu. Trước gì chúng chỉ sống cùng bản tin Fox News và những tờ báo lá cải chuyên đăng tin giật gân. Đâu biết được vấn đề thực sự phải đối mặt là gì. Chúng chỉ biết sợ và sợ thôi. Đó là lý do tại sao chúng ta sẽ giành được phiếu bầu của chúng".

"Lilly" - mình trợn tròn mắt nhìn cô bạn thân - "Mình không MUỐN mọi người bỏ phiếu cho mình chỉ vì sợ không biết phải làm sao khi có bom phóng xạ nổ ra. Mình muốn họ bỏ phiếu cho mình bởi vì họ đánh giá cao khả năng của mình và ủng hộ quan điểm của mình về những vấn đề đó".

"Nhưng cậu làm gì có cái quan điểm hay lập trường nào" - Lilly tranh luận - "Đằng nào mà cậu chẳng từ chức sau khi đắc cử. Việc gì cậu phải quan tâm?"

"Chỉ là..." - mình lắc lắc đầu - "Mình cũng chẳng biết diễn tả sao nữa. Chỉ thấy có gì đó không đúng".

"Gớm, giới truyền thông và giới chính trị gia ai chẳng làm như vậy" - Lilly phẩy tay - "Tại sao chúng ta lại không chứ?"

"Không thể biện hộ như thế được".

"Xin chào" - J.P đặt khay thức ăn xuống bàn, ngồi đối diện với Lilly - "Mấy đứa có biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu một cơn lốc xoáy ở mức báo động 3 hoặc cao hơn ập vào thành phố New York này không? Đừng có cười. Điều này đã từng xảy ra rồi đấy. Năm 1893, chỉ một cơn lốc xoáy mức báo động 2 thôi mà đã đủ phá hủy toàn bộ hoàn đảo Hog tại Queens đấy. Nguyên cả một HÒN ĐẲO luôn. Toàn bộ khách sạn, nhà nghỉ... mọi thứ đều biến mất chỉ sau có một đêm. Mọi người thử nghĩ xem sức tàn phá của một cơn lốc xoáy mạnh hơn thế thì sẽ còn khủng khiếp tới thế nào. Mấy đứa có biết phải làm gì nếu thảm họa đó xảy ra không?" - nói rồi anh ấy rút trong túi quần ra miếng tờ rơi nhàu nát - "Đừng lo, Công chú Mia xứ Genovia biết đấy".

"He he, câu chuyện của anh vui thật đấy" - mình nguýt J.P một cái rõ dài, trước khi quay sang nhăn nhó với Lilly - "Lilly, thật..."

"Mia, tỉnh cơn đi" - cậu ấy thậm chí không để cho mình nói hết câu - "Cậu chỉ cần lo mỗi chuyện làm sao giữ chân anh trai mình lại, không để ông ý đi Nhật là đủ. Còn vụ bầu cử cứ để mình lo".

Mình há hốc mồm, không tin nổi những gì vừa nghe được. Khoan. Lilly BIẾT RỒI ư???? LÀM SAO MÀ CẬU ẤY BIẾT ĐƯỢC?????

Hình như Lilly cũng nhận thấy sự sửng sốt đang hiện rõ trên khuôn mặt mình nên đã thở dài cái thượt rồi nói tiếp: "Ôi dào, xin cậu đấy, C2G. Chúng ta đã là bạn thân từ hồi mẫu giáo. Cậu nghĩ mình không hiểu não bộ của cậu hoạt động thế nào sao? Dám chắc một điều: cái kế hoạch giữ chân Michael của cậu rất dở hơi và cực kỳ không hiệu quả. Anh mình đã quyết định rồi không bao giờ thay đổi đâu. Cậu thôi ngay mơ mộng đi được rồi đó".

"Mia!" - Ling Su chạy bổ tới bàn bọn mình, mặt hớt hơ hớt hải - "Có thật không? Có thật là cái nhà máy sản xuất khí clo ở Kearny, thuộc New Jersey nếu bị bọn khủng bố tấn công sẽ tạo thành một đám mây khí clo độc hại trên toàn Manhattan, khiến chúng ta bị ốm hoặc bị chết gần như ngay lập tức?"

"Thế còn vụ nổ ở nhà máy điện hạt nhân Indian Point thì sao?" - tới lượt Perin mặt xanh như tàu lá chuối - "Liệu đám bụi phóng xạ có thực sự sẽ di chuyển về phía nam và làm ô nhiễm nguồn nước của thành phố chúng ta, cướp đi hàng ngàn sinh mạng và biến Manhattan trở thành thành phố bỏ hoang trong nhiều thập kỷ?"

Mình quay sang nhìn Lilly đầy phẫn nộ: "Hãy xem cậu đã làm gì này! Cậu đang làm mọi người hoảng sợ vì những điều chẳng bao giờ có thể xảy ra!".

"Ai bảo cậu là những điều như thế chẳng bao giờ có thể xảy ra?" - Lilly vặc lại - "Cậu quên vụ mất điện toàn thành phố vừa rồi à? Chẳng phải lâu nay mọi người vẫn nói sẽ không bao giờ có chuyện đo xảy ra sao? Thế mà VẪN XẲY RA đó thôi. Chỉ có điều chúng ta may mắn khi điện có trở lại gần như ngay tức khắc, chứ không có lẽ mọi người đã chạy tán loạn khắp nơi tranh cướp máy phát điện của nhau".

"Cậu thật biết phải làm sao khi đại dịch đậu mùa xảy ra sao?" - Ling Su cuống quýt đặt câu hỏi - "Bởi vì cả nước Mỹ hiện chỉ có 300 triệu liều thuốc dự phòng thôi. Nếu không xếp hàng sớm có khi bọn mình sẽ chết trước khi người ta kịp chế thêm vắc-xin. Chắc cậu phải có kho dự trữ thuốc bí mật riêng chứ Mia? Vì cậu dù gì cũng là một công chúa mà. Cậu có thể cho mỗi đứa bọn mình xin một mũi vắc-xin trước không, để nếu chẳng may ngày mai bọn khủng bố phát tán bệnh đậu mùa ra không khí thật thì bọn mình còn chống đỡ nổi".

"Lilly! Kệ cậu đấy!" - mình gắt lên đầy bực bội. Sắp chịu hết nổi cậu ta rồi - "Cậu thôi ngay cái trò tuyên truyền vớ vẩn này đi. Xem cậu đang gây ra chuyện gì này! Cậu khiến mọi người nghĩ mình có kho vắc-xin ngừa bệnh đậu mùa bí mật và nếu họ chịu bỏ phiếu cho mình thì mình sẽ cho họ một liều vắc-xin! Hay ho chưa?"

Ling Su và Perin lộ rõ vẻ thất vọng khi biết mình không có kho vắc-xin phòng đậu mùa riêng. Trong khi đó, Boris đang ôm bụng cười ngặt nghẽo lộ đầy vẻ ngớ ngẩn.

"Cười cái gì?" - mình quát lên bực bội.

"Chỉ là..." - Boris hổn hển cười cố rồi tịt ngóm trước khi bắt gặp ánh mắt hình viên đạn của Tina liếc sang - "À, không có gì".

"Nghe này C2G, mình cũng không ngờ hiệu ứng cảu mấy lời cảnh báo đó lại có tác dụng kinh khủng đến thế. Hãy nhìn xung quanh cậu mà xem".

Mình nhìn quanh căng-tin. Không bàn nào không đang bàn luận sôi nổi về nội dung của mấy tờ rơi. Ai cũng quay ra nhìn về phía mình đầy vẻ e dè và sợ sệt.

"Thấy chưa?" - Lilly hỉ hả nói - "Nó có tác dụng. Mọi người đã hoàn toàn bị các luận điểm của mình thuyết phục. Họ sẽ phải bỏ phiếu bầu cho cậu, bởi họ nghĩ cậu có đáp án cho mọi vấn đề. Mà hỏi thật, nếu nhà máy điện hạt nhân Indian Point NỔ thật thì cậu SẼ làm gì?"

"Đảm bảo mọi người được cung cấp đủ thuốc kali iođua trong vòng vài giờ sau vụ nổ, để giúp họ không bị nhiễm xạ. Đảm bảo cung cấp nước sạch, đồ hộp và thuốc cho mọi người dùng đủ trong vài tuần, để họ có thể yên tâm ở trong hầm kín không có lỗ thông hơi. Cho tới khi mọi thứ được trở lại bình thường" - mình nói như một cái máy.

"Thế còn nếu có động đất?"

"Núp dưới mấy cái ô cửa hoặc dưới chỗ nào thật chắc chắn. Sau cơn địa chấn đầu tiên, khẩn trương tắt hết điện, nước và ga".

"Thế nếu có dịch cúm gia cầm thì sao?"

"Hiển nhiên là mọi người phải dùng Tamiflu ngay lập tức rồi. Tiếp đó là rửa tay thật sạch, đeo khẩu trang y tế, đồng thời tránh xa các bốt điện thoại công cộng, tay vịn lan-can cầu thang, nơi tụ tập đông người như vào giờ cao điểm".

Lilly hớn hở đầy tự hào nói: "Thấy chưa? Mình có bịa tẹo nào đâu. Cậu THỰC SỰ biết rõ phải làm gì trong trường hợp mấy thảm họa đó xảy ra mà. Mình biết điều đó bởi cậu, Mia ạ, là một người hay lo lắng và có lẽ là người chuẩn-bị-tốt-nhất-cho-các-thảm-họa tại cái đất Manhattan này. Đừng chối làm gì. Ai chẳng vừa được chứng kiến khả năng đó của cậu!"

Mình còn biết cãi lại được câu nào nữa. Mọi thứ Lilly vừa nói đúng là không thể chối cãi được. Nhưng sao mình vẫn thấy có gì đó không ổn. Nhất là cách đi dọa nạt đám học sinh mới như vậy. Trước khi giờ ăn trưa kết thúc, lại có thêm 3 em chạy tới chỗ mình hỏi xem mình sẽ làm gì nếu có bom phóng xạ (chỉ dẫn cho mọi người phải ở yên tại chỗ, sau đó khi đã được phép rời khỏi nơi ẩn nấp, phải yêu cầu họ vứt bỏ toàn bộ quần áo, giày dép, túi xách trước khi bước vào nhà. Sau đó phải tắm rửa sạch sẽ bằng nước và xà phòng), hoặc có lốc xoáy (xời, phải sơ tán chứ sao. Nhớ cắp theo con mèo nữa).

Có lẽ Lilly đã ĐÚNG. Vào thời buổi mọi thứ nhiễu nhương như hiện nay, có lẽ mọi người đang tìm kiếm một người lãnh đạo - người đã sẵn sàng hay lo lắng và lên trước kế hoạch đối phó cho mấy chuyện kiểu này rồi - để họ không còn phải nơm nớp lo sợ, và cứ thế rảnh rang chơi bời thỏa thích.

Có lẽ đó là lý do tại sao mình được sinh trên thế gian này - không phải để làm Công chúa xứ Genovia mà là để lo lắng mọi chuyện thay cho mọi người.

Thứ năm, ngày 9 tháng 9, giờ NK&TN

Lilly vừa cho mình xem món quà chia tay của cậu ấy dành cho anh trai - một chiếc hộp đa năng, để anh ấy có thể đựng các thứ lặt vặt vào trong đó mà không lo bị mất hay thất lạc, ví dụ như bộ bài ma thuật của anh ấy.

Mình không nỡ nói với cậu ấy rằng

a) Michael không còn chơi bài ma thuật nữa, và

b) Anh ấy sẽ không đi Nhật bởi mình đã quyết định tặng cho anh ấy một món quà đặc biệt, khiến anh ấy không còn lý do nào muốn rời khỏi thiên đường Manhattan này nữa.

Không phải là mình không nỡ mà thực ra là mình không dám nói. Bởi mình sợ bị... đánh. Cậu ấy dạo này thể dục thể thao hơi bị kinh (để giảm cân), lại còn suốt ngày đi tập yoga với mẹ nữa chứ.

Trên thực đơn có bốn món khai vị, năm món chính và ba món tráng miệng. Hỏi có thể gọi bao nhiêu bữa tối khác nhau có đầy đủ một món khia vị, một món chính và một món tráng miệng?

Thế còn đồ uống thì sao? Không ai nghĩ ra ĐIỀU NÀY à? Ăn mà không uống thì ai mà ăn cho nổi? Ai VIẾT cuốn sách này thế không biết?

Giá một chiếc quần jeans tăng 30% so với năm ngoái. Nếu giá một chiếc quần jeans của năm ngoái là x thì hỏi giá một chiếc quần jeans của năm nay là bao nhiêu?

Ôi bao nhiêu mà chẳng phải mua, chẳng nhẽ người ta định không mặc quần dài ra đường?

Chiều cao trung bình của bốn thành viên trong đội cổ vũ sáu người là 1m75. Hỏi chiều cao trung bình của hai thành viên còn lại phải là bao nhiêu nếu chiều cao trung bình của toàn đội là 1m80.

ĐỘI CỔ VŨ Á??????? TRONG BÀI THI SAT????

Ôi Chúa ơi, tự dưng tim mình đập thình thịch. Mình không thể làm chuyện đó. MÌNH KHÔNG THỂ LÀM CHUYỆN ĐÓ!!! Mình không thể. Mình là CÔNG CHÚA cơ mà!!!

Ôi Chúa ơi, mình nghĩ mình sắp bị nhồi máu cơ tim rồi!Thứ năm, ngày 9 tháng 9, phòng y tế

OK. Mình đã suýt ngất xỉu trong giờ Giáo dục thể chất, lúc cả lớp chạy vòng quanh cái bể chứa nước của trường. Tự dưng mình như bị hụt hơi, không làm sao thở nổi.

Về lý thuyết thì những lúc như thế mình cần lấy một cái túi giấy, cúi đầu thấp xuống tới tận đầu gối và thở liên tục vào cái túi đó. Mình cũng đã làm như sách dạy nhưng chẳng khá hơn là mấy. Giờ thì mình đã có thể thở lại bình thường rồi, nhưng vẫn CỰC KỲ LO LẮNG. Không thể tin được mình sắp LÀM CHUYỆN ĐÓ.

Nhỡ có chuyện gì đó xảy ra thì sao? Nhỡ bố mẹ phát hiện ra thì sao? Nhỡ chẳng may mình bị băng huyết và Michael phải đưa mình tới bệnh viện cấp cứu rồi mình rơi vào tình trạng hôn mê như trong phim ER thì sao?

MỌI NGƯỜI SẼ BIẾT MÌNH ĐÃ TRAO ĐI MÓN QUÀ QUÝ GIÁ NHẤT CỦA NGƯỜI CON GÁI.

Đành rằng trước giờ mình chưa bao giờ thấy có chuyện tương tự xảy ra ngoài đời thực nhưng trong các cuốn tiểu thuyết lãng mạn của Tina, chuyện gì cũng có thể xảy ra.

Ôi không, cô y tá vào rồi.

Cô y tá Lloyd nói khả năng một người bị băng huyết trong lần đầu quan hệ là hầu như không xảy ra. Lại càng không có chuyện chảy máu nhiều tới mức phải nhập viện, trừ phi họ mắc chứng ưa chảy máu. Cô ấy còn nói các cuốn tiểu thuyết lãng mạn không phải lúc nào cũng thông tin chính xác về sức khỏe và an toàn giới tính.

Sau đó cô đưa cho mình một cuốn sách hướng dẫn về giới tính có tựa đề Khi bạn nghĩ đã sẵn sàng quan hệ. Bìa sách là một cặp đôi đang cười hạnh phúc, bên trong nói về tầm quan trọng của việc sử dụng các biện pháp tránh thai an toàn. Tuyệt nhiên không nói một câu nào về chuyện trinh tiết của người con gái là Món quà Quý giá cần phải được gìn giữ cho tới đêm tân hôn. Nhưng nó có khuyên rằng các đôi nên chờ cho tới khi đã thực sự hiểu nhau và chắc chắn về tình yêu của mình dành cho đối phương. Cái này thì mình đã biết.

À, trong đó còn nói cả vụ đủ tuổi quan hệ nữa chứ. (Không quan tâm! Bố làm sao dám kiện Michael. Chẳng nhẽ bố muốn cả thế giới này biết con gái ông đã có quan hệ trước hôn nhân? Không đời nào!).

Ở phía sau của cuốn sách bàn về chuyện không nên cảm thấy bị áp lực, và rằng hoàn toàn bình thường nếu bạn chưa sẵn sàng làm Chuyện Đó. Cái này thì ai chẳng biết. Những bạn gái khác bằng tuổi mình chưa nên nghĩ tới làm Chuyện Đó.

Bởi bạn trai họ không hề có dự án chế tạo cánh tay rô-bốt cho công nghệ phẫu thuật tim nào cả. Và bạn trai của họ cũng không hề chuyển sang sống ở Nhật trong vòng một năm tới.

Tất nhiên mình không kể mấy chuyện này cho cô y tá Lloyd nghe. Chuyện mình sắp làm. Nhưng mình có kể cho cô ấy nghe về dự định sắp tới của Michael, rằng mình đang rất lo lắng không biết sẽ làm gì khi anh ấy đi biền biệt như vậy.

Cô Lloyd hiền từ nói: "Năm ngoái anh trai cô bị đau tim và phải phẫu thuật bằng phương pháp mổ phanh. Anh ấy nói chưa bao giờ cảm thấy đau đớn đến như vậy trong cuộc đời của mình. Và 6 tuần sau đó anh ấy chỉ mong thà chết đi còn hơn".

Mình rất tiếc về chuyện của anh trai cô Lloyd nhưng nó chẳng giúp gì được cho VẤN ĐỀ CỦA MÌNH.

Thứ năm, ngày 9 tháng 9, giờ Hóa

Mia, em không sao chứ? Nghe nói em phải vào phòng y tế.

Ôi giời, ở cái trường này tốc độ truyền tin kinh thật. Em không sao, cám ơn anh, J.P. Chỉ hơi bị chóng mặt vì chạy quanh cái bể chứa nước đó thôi.

Hiểu. Em không sao là tốt rồi. Anh thấy em hơi xanh.

Dạo gần đây em hay nghĩ ngợi linh tinh.

À, chuyện Michael bay đi Nhật ngày mai đúng không?

Vâng, chắc thế.

Em nói chắc thế vậy là sao? Anh tưởng anh ấy chắc chắn sẽ đi chứ?

Vâng, cũng có thể. Thôi cứ chờ xem ạ.

Nếu anh ấy không đi được thì thật phí. Đây là cơ hội ngàn năm có một.

Em biết. Đó là với anh ấy. Còn EM? Em là đứa sẽ bị kẹt ở đây một mình, không có gì cả.

Ý em không có gì cả là sao? Em còn có ANH mà!

Ha. Ha. Anh hiểu ý em muốn nói gì mà.

Anh đã nghĩ khá nhiều về những điều Boris nói hôm trước tại bữa trưa. Anh biết em không thích nghe những chuyện như thế, nhưng không phải là cậu ấy không có lý... Em có định hẹn hò với ai khác trong khi anh Michael ở Nhật không? Hai người đã thảo luận với nhau về chuyện đó chưa? Bởi vì sẽ là không công bằng với anh ấy nếu cứ nuôi niềm hy vọng rằng em sẽ không cặp với người khác trong suốt thời gian anh ấy ở Nhật. Bởi vì em hoàn toàn có quyền làm chuyện đó.

Nhưng em không muốn!!! Em yêu Michael.

Anh hiểu. Nhưng em mới 16 tuổi. Em định ru rú ở nhà hằng tối thứ Bảy cho tới khi Michael quay lại thật sao???

Đâu nhất thiết phải như vậy. Em có đám bạn gái của em nữa mà.

Các bạn gái của em cũng đều đã có một nửa kia của mình. Anh không nói rằng họ sẽ không dành thời gian cho em, nhưng em không thấy cô đơn khi thấy bạn bè mình cùng bạn trai đi chơi, còn mình chỉ có một mình sao?

Không. Em càng có thời gian cho cuốn tiểu thuyết của mình. Và kịch bản phim nữa! Nếu Michael thực sự sẽ đi Nhật, em sẽ có thể hoàn thành hai tác phẩm đó vào thời điểm anh ấy trở về. Biết đâu em sẽ đạt được thành công nào riêng... Có thể không vĩ đại như thành công của Michael nhưng ít nhất là CÁI GÌ ĐÓ của riêng em, chứ không phải nhờ vào cái danh công chúa.

Anh tưởng ngày hôm qua chúng ta đã thống nhất được là em chỉ cần là em, đó đã là một thành công rồi?

Vâng, nhưng đấy là lời nói lịch sự của anh thôi. Ai chẳng có thể là CHÍNH MÌNH. Em muốn làm được cái gì đó đặc biệt cơ.

Mia, nếu cậu không tập trung nghe giảng, mình không nghĩ là cậu sẽ có thể thi đậu môn này đâu. Đừng hy vọng mình sẽ làm bài giúp cậu như năm ngoái. Mình còn rất nhiều việc phải làm - Kenny.

Anh chẳng thích cậu ta chút nào.

Nhưng cậu ấy nói đúng mà. Chúng ta phải ngừng vụ thư từ trong lớp này thôi. Phải tập trung nghe giảng.

Kenny ơi viết thư trong giờ thế này mới vui.

J.P! Anh lại làm em phì cười bây giờ.

Tốt. Em cần phải cười lên một chút.

Anh J.P thật tốt!!!! Lilly thật tốt phước kiếm được một người bạn trai hoàn hảo đến như vậy.

Thôi quay lại với môn Hóa nào!

Khoan... Sao có NHIỀU nguyên tố hóa học thế này? Bọn mình phải học thuộc TẤT TẦN TẬT á??????

Thứ năm, ngày 9 tháng 9, giờ Chuẩn bị cho Toán tích phân

LÝ DO NÊN LÀM CHUYỆN ĐÓ ĐÊM NAY

VS

NÊN ĐỢI CHO TỚI ĐÊM PROM

Nên:

Bởi như thế có thể thuyết phục Michael ở lại New York và không đi Nhật nữa. Mình sẽ không phải căng thẳng lo lắng khi không còn Michael ở bên cạnh.

Không nên:

Michael ở lại New York đồng nghĩa với việc không còn phát minh y học có thể cứu sống hàng nghìn người. Bà nội càng có lý do gán ghép mình với những anh chàng mà bà thấy "xứng đáng hơn" (hay nói đúng hơn là giàu có hơn) Michael.

Nên:

Đằng nào thì Michael cũng sẽ không tham dự Prom cùng với mình. Vì thế làm chuyện đó bây giờ hay đợi tới đêm Prom thì cũng chẳng khác nhau là mấy.

Không nên:

Có thể tới gần hôm Prom, Michael lại thay đổi ý kiến và quyết định đi cùng với mình thì sao?

Nên:

Đây là cơ hội để bọn mình khẳng định tình yêu của hai đứa dành cho nhau. Sau đêm nay bọn mình sẽ hòa chung một con tim, một trí óc, một tâm hồn.

Không nên:

Nhỡ mình làm gì đó sai thì sao? Sách vở cũng đã dạy, nhưng đôi khi thực tế lại không hề giống với lý thuyết.

Nên:

Michael sẽ thuộc về mình mãi mãi.

Không nên:

Mình sẽ thuộc về Michael mãi mãi.

Nên:

Nếu làm chuyện đó tối nay, thay vì đêm Prom, bọn mình sẽ tránh được mô-týp thường thấy trong các phim tuổi teen.

Không nên:

Mình chưa đủ tuổi quan hệ nên Michael có thể sẽ gặp rắc rối với pháp luật. Mặc dù mình biết chắc bố sẽ không dám làm to chuyện nếu phát hiện ra vụ này.

Nên:

Lilly cũng đã làm chuyện đó rồi. Ít nhất là theo như lời thiên hạ đồn đại. Và xem ra cậu ấy và anh J.P chẳng làm sao cả.

Không nên:

Mình không dám chắc về điều này.

Nên:

Bằng việc trao cho nhau Món quà Quý giá nhất của mình, Michael và mình sẽ được liên kết với nhau cả về tinh thần lẫn cảm xúc - sợi dây liên kết mà không ai trong hai bọn mình có thể tìm thấy được với bất kỳ ai khác trong cuộc đời của mình, ngay cả khi bọn mình không ở bên nhau hay có chuyện không may xảy ra.

Không nên:

Mình không nghĩ ra được nhược điểm của điều này.

Ôi giời, phân tích làm gì cho mất thời gian. Đằng nào thì bọn mình cũng làm Chuyện Đó.

Mình sắp thành người lớn rồi.

BÀI TẬP VỀ NHÀ

Kỹ năng viết Nhập môn: nhảm nhí, chẳng để làm gì.

Tiếng Anh: 1000 từ về cuốn sách Raise High the Roof Beams, Carpenters.

Tiếng Pháp: tiếp tục decrier in soir amusant avec les amis.

NK&TN: không có.

Giáo dục thể chất: không có.

Hóa học: Ai mà biết được?

Chuẩn bị cho toán Tích phân: Ai thèm quan tâm?

Chỉ còn 6 tiếng nữa mình và Michael sẽ làm Chuyện Đó!!!!!!!!!!!!

Thứ năm, ngày 9 tháng 9, khách sạn Bốn Mùa

Dạo này càng ngày càng khó gặp được bà. Hôm nay bà chuyển sang tầng áp mái của khách sạn Bốn Mùa. Vừa bước đẩy cửa bước vào mình đã nghe thấy tiếng quát tháo ầm ĩ rộn cả phòng, như mọi lần.

"Mấy cái rèm cửa này không thể chấp nhận được" - bà giận dữ chỉ mặt anh nhân viên khách sạn, trên ngực đề bảng tên Jonathan Greer.

"Thưa bà, tôi sẽ cho người thay ngay lập tức" - Jonathan Greer vội vã trấn an.

Bà có hơi giật mình khi thấy anh ta không hề cãi lại. "Dùng rèm cửa hoa, chứ KHÔNG PHẲI kẻ sọc".

"Chắc chắn rồi, thưa bà" - Jonathan vẫn từ tốn nói - "Chúng tôi sẽ thay ngay bằng rèm cửa hoa".

Bà lộ rõ vẻ bất ngờ khi thấy thái độ hòa nhã của anh nhân viên khách sạn này. Bởi một lẽ, dạo gần đây bà đã quá quen với những lời bào chữa xấc láo, giải thích lòng vòng của các nhân viên khách sạn bà đã đi qua.

"Ta không thích đồ bọc da" - bà chỉ vào chiếc ghế bành ở góc phòng - "Quá trơn. Con Rommel rất ghét đồ da. Mùi da thuộc khiến nó bồn chồn không yên bởi nó đã từng bị một con bò đá vào đầu".

"Tôi sẽ cho người bọc lại chiếc ghế đó ngay lập tức, thưa bà" - Jonathan rất bình tĩnh trả lời. Vừa nhìn thấy mình anh ấy liền gật đầu chào một cách lịch sự. Sau đó quay về phía bà nói tiếp - "Tôi sẽ dùng chất liệu như cái rèm cửa chứ, thưa bà?"

Càng lúc bà càng giật mình thấy rõ: "Tại sao...à, ừm... được... thế cũng được"

"Xin hỏi bà có muốn dùng chút trà không ạ? Tôi thấy cháu gái bà vừa tới" - anh ấy kính cẩn hỏi - "Tôi sẽ cho người mang trà lên ngay. Thêm một chút bánh sandwich hay bánh nướng hay cả hai loại, được không ạ?"

Bà trông như muốn ngất xỉu ngay tại chỗ, vì ngạc nhiên: "Tất nhiên là cả hai loại rồi" - bà cố tỏ ra bình tĩnh - "và trà Earl Grey".

"Hiển nhiên rồi, thưa bà" - Jonathan nói, như thể không còn loại trà nào khác ngoài Earl Grey - "Và có lẽ một ly cốc-tai cho bà chăng, thưa Nữ hoàng? Tôi tin rằng một ly Sidecar - đựng trong ly cốc-tai có chân, không có đường trên miệng cốc - sẽ là sự lựa chọn yêu thích của bà?"

Bà đã phải ngồi xuống ghế. Mặc dù đang vô cùng sửng sốt nhưng bà vẫn cố gắng ngồi xuống một cách đài các - trừ khúc suýt ngồi đè lên con Rommel. Nhưng con púc ấy đã tránh kịp trong tích tắc. Đây đâu phải lần đầu tiên nó suýt bị đè chết.

"Được vậy thì tốt quá" - bà nói không nên lời.

"Thưa Nữ hoàng, chúng tôi sẽ làm mọi thứ để bà thấy thoải mái trong suốt thời gian lưu tại Phòng Hoàng Gia của khách sạn chúng tôi" - Jonathan cúi đầu kính cẩn nói - "Bà chỉ cần nhấc tay gọi điện thoại là được".

Sau đó anh đi giật lùi về phía cửa và ra khỏi phòng - đúng lúc đó mình nhìn thấy bố (nhưng bà thì không) dúi vào tay anh ta một tờ đôla và thì thầm cám ơn.

Wow. Thỉnh thoảng bố mình cũng lắm kế hay thật.

"Thế nào mẹ?" - bố bước vào tỉnh bơ như không có gì xảy ra - "Mẹ thấy sao? Nơi này đã vừa lòng mẹ chưa?"

"Họ gọi đây là Phòng Hoàng Gia nữa chứ" - bà hớn hở nói, giọng vẫn chưa hết bất ngờ.

"Đúng vậy" - bố nói - "ba phòng ngủ hạng nhất dành cho mẹ, Rommel và trợ lý của mẹ. Con hy vọng là mẹ thích. Mẹ nhìn xem... ở đây thậm chí còn có gạt tàn nữa này".

Hai mắt bà hấp háy nhìn cái gạt tàn pha lê trên tay bố: "Còn có hoa hồng. Đỏ và trắng. Khắp phòng".

"Vâng, cắm ngay ngắn trong các lọ pha lê. Mẹ có thể ở tạm đây cho tới khi căn hộ của mẹ ở khách sạn Plaza hoàn thành xong không?"

Bà ngồi thẳng lưng, dõng dạc nói: "Mẹ nghĩ là có thể ở tạm được. Mặc dù điều kiện không bằng ở Plaza".

"Tất nhiên rồi. Nhưng đôi khi trong cuộc sống chúng ta buộc phải chịu đựng một chút" - bố dỗ dành - "Mia. Con khỏe không?".

Mình giật mình quay ngoắt lại khỏi cửa sổ, nơi nãy giờ mình đang đứng nhìn đăm đăm xuống phía dưới. Mình đang ở trên tầng thứ 32, và mặc dù quang cảnh bên ngoài rất đẹp nhưng vẫn không dập tắt đi được cảm giác buồn nôn mình đang cố phải kìm nén, khi nghe đoạn hội thoại giả dối vừa rồi giữa bà và bố.

Không chỉ buồn nôn thôi đâu, mình còn thấy trong bụng chộn rộn cực kỳ khó chịu. Như thể một trong mấy con chim sẻ mình vẫn thấy lượn lờ ngoài cửa sổ phòng mình ở Genovia, đang bay loạn xạ ở trong bụng mình.

Mà có khi đó là cảm giác sợ hãi, lo lắng khi nghĩ tới những gì sắp xảy ra tối nay.

"Con khỏe, bố ạ" - mình liếc qua bố thật nhanh.

"Con chắc không?" - bố nhìn mình rất lạ - "Con trông hơi... tái".

"Con khỏe mà" - mình nói - "Con... con đã sẵn sàng cho buổi học làm công chúa với bà hôm nay".

Giờ thì bố nhìn mình như nhìn sinh vật lạ. Mình CHƯA BAO GIỜ tình nguyện hay sẵn sàng học với bà cả. CHƯA BAO GIỜ luôn!

"Ôi, Amelia" - bà rền rĩ - "Hôm nay ta không có thời gian hay kiên nhẫn để dạy cháu đâu. Jeane và ta có rất nhiều đồ đạc phải sắp xếp" - câu đó có thể dịch ra là Người hầu gái Jeane của ta sẽ sắp xếp đồ còn ta, nữ hoàng xứ Genovia sẽ ngồi chỉ tay năm ngón, ra lệnh cho cô ta - "Ta phải ổn định đã, trước khi có thể nghĩ ra thêm điều để dạy cho cháu. Dạo này chuyển đi chuyển lại liên tục mệt quá. Không chỉ với ta, mà với cả Rommel nữa".

Mọi người quay ra nhìn Rommel, nó đang cuộn tròn trên ghế ngủ say sưa. Có lẽ nó đang mơ tới một ngày có thể trốn thoát khỏi bà tới một nơi thật xa, thật xa!

"Mẹ, giờ đã có cậu Greer phục vụ mẹ. Có lẽ con phải đi xa vài ngày để..."

Bà trề môi: "Lần này lại tới cô người mẫu đồ lót của Victoria 's Secret nào đây, Phillipe?" - rồi không để cho bố kịp nói câu nào, bà cười khẩy nói tiếp - "Amelia, mấy hôm nay chuyển đi chuyển lại làm da ta xấu hẳn đi. Giờ ta phải đi đắp mặt nạ đây. Hôm nay buổi học của chúng ta hủy bỏ nhé".

"Vầng, tùy bà" - mình nói, trong bụng mừng như được mùa. Mình có RẤT NHIỀU việc phải chuẩn bị cho buổi tối nay.

Không biết bà có biết chuyện này không nhỉ? Hay vì thể mà bà cho mình về sớm hôm nay?

Không, chắc không đâu. Làm gì có người BÀ nào lại MUỐN cháu mình có quan hệ trước hôn nhân.

Không, bà không thể tính toán xa đến vậy đâu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play