Hôm nay lúc vừa lò dò bước vào phòng bà ở khách sạn Ritz (cuối cùng thì bà cũng không chịu nổi khách sạn W và đã dọn đi chỉ sau có một đêm), mình đã rất ngạc nhiên khi thấy bố có mặt ở đó.
Mình quên béng mất vụ bố sang đây để họp với Hội đồng Bảo an Liên Hợp Quốc.
Và hiển nhiên bố cũng quên béng mất nguyên tắc
đừng-bao-giờ-ghé-thăm-bà-trước-giờ-uống-cốc-tai (bác sỹ đã khuyên bà
không được uống quá 3 ly Sidecar một ngày, nếu không muốn làm tổn thương tới cái cổ họng của mình) bởi vì khi đó tâm trạng của bà rất không ổn định.
"Xem này, xem này" - bà khuơ loạn cái gối trước mặt bố - "Dùng loại ga trải giường rẻ tiền như thế này, chẳng trách Rommel bị
mẩn ngứa!"
"Con Rommel lúc nào mà chẳng bị mẩn ngứa hả mẹ" -
giọng bố uể oải, mắt nhìn ra cửa và thấy mình đang đi vào - "Con gái,
chào con! Lâu lắm rồi không... Có chuyện gì với mái tóc của con thế?"
Mình nghe câu này quen quá rồi nên chẳng còn thấy chạnh lòng tẹo nào
nữa. Hơn nữa, giờ đầu óc mình đang bị độc chiếm bởi chuyện bạn trai mình sắp rời xa mình để bay sang Nhật.
"Con cắt rồi" - mình nói
giọng tỉnh queo - "Dù bố có không thích thì con cũng đành chịu. Con
không muốn phải mất quá nhiều thời gian chăm sóc cho nó. Như thế này
tiện hơn cho con nhiều".
"Ồ..." - bố ậm ừ - "Ừm... cũng dễ thương. Thế con có chuyện gì?"
"Chuyện gì là sao ạ? Chẳng có chuyện gì cả".
"Mia, chắc chắn là có chuyện gì đó. Nhìn bộ dạng của con là bố đoán ra".
"Không có gì mà bố" - mình chối. Cả bố cả mẹ đều có thể đoán ra mình có chuyện, chỉ nhìn vào bộ dạng của mình! Hóa ra mình bị tổn thương vì
cái vụ Michael này nhiều hơn là mình tưởng tượng. Mình đã CỐ GẮNG che
giấu. Thật đấy. Vì Michael. Là một người bạn gái, mình cần phải tỏ ra
vui mừng và hạnh phúc thay cho anh ấy.
Mình THỰC SỰ đã cố tỏ ra vui mừng và hạnh phúc thay cho Michael đấy chứ!!!
Nhưng trái tim bên trong thì đang khóc rống lên.
"Con có nghe mẹ nói không đấy Phillipe?" - bà sẵng giọng - "Con thừa biết là con Rommel cần loại ga cao cấp hơn mà".
Bố thở dài: "Con sẽ cho người gửi mấy cái ga cao cấp từ cửa hàng
Bergdorf về cho mẹ, được không ạ? Mia, bố biết là con có chuyện gì đó.
Mẹ con lại gây ra chuyện gì à? Hay lại bị bắt giữ vì đi biểu tình phản
đối chiến tranh? Bố đã nói với mẹ con bao nhiêu lần rằng không nên dính líu tới mấy chuyện kiểu như vậy rồi."
"Không phải là chuyện
của mẹ" - mình vừa nói vừa ngồi phịch xuống cái ghế bành cổ thêu kim
tuyến bên cạnh bố - "Nhiều năm nay mẹ đã không còn dính líu tới mấy thứ đó rồi bố ạ".
"Hừm, mẹ con là một người phụ nữ... rất khó
đoán" - bố nói. Đấy là cách nói lịch sự của bố để ám chỉ cái tính gàn
dở, đồng bóng và thiếu trách nhiệm của mẹ. Nhưng đó là với bản thân mẹ, chứ không phải với con cái - "Nhưng con nói đúng, bố không nên vội vã
đưa ra kết luận như vậy. Chuyện không liên quan gì đến Dượng Frankcuar
con chứ? Hai người đó vẫn ổn chứ? Trong nhà có trẻ con đôi khi cũng rất căng thẳng. Bố nghe nói như vậy".
Mình đảo tròng mắt nhìn bố
đầy nghi ngờ. Sao bố lúc nào cũng muốn dò hỏi tình hình của mẹ và thầy
Gianini thế nhỉ? Chẳng có gì không ổn giữa mẹ và thầy G cả. Trừ vụ
thường xuyên tranh cãi xem nên xem gì vào bữa sáng, CNN (thầy G) hay
MTV (mẹ). Mẹ rất ghét phải nghe các thông tin liên quan tới chính trị
vào buổi sáng. Mẹ thích cái gì đó thật sôi động, bốc lửa.
"Không phải chỉ mấy cái ga trải giường đâu, Phillipe" - bà vẫn tiếp tục phàn nàn - "Con có thấy là mấy cái TV trong phòng khách này chỉ có
hai-mươi-bảy-inch không?"
"Ý mẹ muốn nói là các chương trình
truyền hình Mỹ chẳng có gì đáng xem ngoài bạo lực và những câu nói tục, đúng không?" - bố hỏi.
"Ừm, cũng có" - bà nói - "Có đấy. Trừ phim Thẩm phán Judy".
"Vấn đề của con là... tất cả mọi thứ" - mình nói, lờ đi như không thấy bà. Bởi vì bố cũng đang làm y như vậy - "Chỉ mới đi học lại có hai ngày mà con đã thấy đây là năm học tồi tệ nhất từ trước tới giờ của mình.
Cô Martinez tống con vào lớp Kỹ năng viết NHẬP MÔN. Là nhập môn, bố ạ.
Con đâu cần phải học viết văn lại từ đầu như thế. Vậy mà giờ con luôn
phải ăn, ngủ và thở chung với nó. Đấy là chưa nói tới môn Chuẩn bị cho
Toán tích phân và Hóa học. Nhưng chuyện nghiêm trọng nhất vẫn là...
ừm... là anh Michael".
Bố không hề có vẻ ngạc nhiên khi nghe thấy câu đó. Trái lại, trông bố còn khá hài lòng là đằng khác.
"Mia, bố rất không muốn phải nói với con điều này nhưng... ngay từ đầu bố đã lường trước rồi chuyện này sẽ xảy ra. Giờ Michael đã là sinh viên đại học, và con thì vẫn mới chỉ đang học trung học. Hơn nữa con phải
dành rất nhiều thời gian cho các hoạt động của hoàng gia ở Genovia. Con không thể đòi hỏi một cậu thanh niên trẻ đang trong thời kỳ đỉnh cao
lặng lẽ chờ đợi con. Chuyện Michael tìm được người con gái khác gần với tuổi và dành nhiều thời gian cho cậu ấy hơn, là điều rất dễ hiểu. Hiển nhiên luôn ý! Có một số việc chỉ phù hợp với sinh viên đại học, hơn là với một công chúa tuổi teen vẫn còn đang học trung học như con".
"Bố" - mình chớp chớp mắt nhìn bố - "Michael không hề chia tay với con. Nếu đó là ý nãy giờ bố muốn nói".
"Không à?" - bố hỏi giọng chưng hửng - "Ô. Vậy thì cậu ta đã làm gì?"
"Anh ấy... ừm, bố còn nhớ phim Chúa tể những chiếc nhẫn mà hai bố con mình cùng xem trên chuyến bay về Genovia không?"
"Ừ, có" - bố nhướn lông mày tỏ vẻ khó hiểu - "Con đừng nói với bố là Michael đang sở hữu một trong những chiếc nhẫn đó?"
"Không" - mình thở dài thõng thượt. Không thể tin được bố lại lấy
chuyện đó ra làm trò cười - "Vấn đề là anh ấy đang muốn chứng tỏ bản
thân với Đức vua của thế giới Tiên, giống như nhân vật Aragorn đã làm"
"Ai là Đức vua của thế giới Tiên?" - bố giả đò ngây ngô.
"Thì BỐ chứ ai nữa".
"Bố á?" - bố đưa tay lên chỉnh lại cái cà-vạt, mặt đầy tự hào. Bỗng đột nhiên bố khựng lại, sờ lên tai rồi quay qua hỏi mình - "Khoan... hai
tai của bố không nhọn đấy chứ?"
"Đấy chỉ là cách VÍ VON ẨN DỤ
mà thôi bố ơi" - mình giải thích - "Anh Michael cảm thấy cần phải đạt
được một thành công nào đó để xứng đáng với con gái bố. Như Aragorn với Arwen".
"Hừm" - bố nói giọng rất mỉa mai - "Vậy thì có gì sai
đâu mà trông con ủ rũ như thế. Mà cậu ta tính làm gì để chứng minh bản
thân? Để nhận được sự ủng hộ của bố? Bởi vì nếu Michael định gây ấn
tượng với bố bằng cách cầm đầu một binh đoàn xác chết đi chiến đấu với
đạo quân Orcs thì cậu ta chọn nhầm phương pháp rồi".
"Anh ấy
sẽ không cầm đầu đạo quân nào cả, bố yên tâm. Anh ấy đã chế tạo ra một
cánh tay rô-bốt có khả năng giúp cho các nhà ngoại khoa tiến hành phẫu
thuật tim mà không cần mở phanh ngực bệnh nhân ra".
Ngay lập tức nụ cười chế nhạo trên mặt bố tắt hẳn.
"Thật sao?" - giọng bố thay đổi 180 độ - "Michael làm được điều đó cơ à?"
"Vâng, anh ấy đã có bản mẫu phác thảo rồi" - mình tự hào khoe - "Một
công ty Nhật Bản nào dó hiện đang mời Michael sang Nhật để giúp họ hoàn chỉnh mẫu thiết kế đó để đưa vào ứng dụng thực tiễn. Hay gì đó. Vấn đề là sẽ phải mất MỘT NĂM! Anh ấy sẽ phải ở Tsukuba trong MỘT NĂM! Hoặc
hơn!"
"Một năm" - bố nhắc lại - "Hoặc hơn. Hừm. Vậy thì cũng lâu thật".
"Quá lâu" - đau khổ lại dồn đến với mình - "Anh ấy sẽ ở cách xa con
hàng ngàn dặm, chế tạo ra mấy thứ máy móc hiện đại, trong khi con bị
kẹt ở đây với cáo lớp Kỹ năng viết Nhập môn và Hóa học lớp 11 - mà con
biết chắc là sẽ trượt. Còn cái môn Chuẩn bị cho Toán tích phân nữa,
không hiểu con phải học nó làm gì khi mà chúng ta đã có cả một đội kế
toán hoàng gia giúp ta rồi..."
"Con gái, con gái" - bố nói - "Ai thì cũng phải học Toán cả".
"Nhưng nó đâu có giúp được con hay bố trở thành một nhà từ thiện nổi
tiếng, được tạp chí Time bầu chọn làm Nhân vật của năm?" - mình cãi -
"Để đạt được điều đó bố chỉ cần thành lập một phòng thí nghiệm ngay giữa lòng thành phố New York này để anh Michael có thể chế tạo ra cái tay
rô-bốt của mình".
Nghe tới đó bố lăn ra cười ngặt nghẽo.
Cứ như mình đang kể chuyện cười không bằng.
Không hề nhá. Thật lòng đấy!
"Con nói thật mà bố" - mình nói lẫy - "Tại sao lại không được chứ? Đâu phải bố không có tiền?"
"Mia" - bố vẫn chưa hết cười - "Bố đâu hiểu gì về mấy phòng thí nghiệm chế tạo rô-bốt?"
"Nhưng anh Michael hiểu" - mình thuyết phục - "Anh ấy có thể nói cho bố biết anh ấy cần cái gì. Và bố chỉ việc... trả tiền. Khi anh Michael
chế tạo thành công cánh tay rô-bốt ấy bố cũng được tiếng thơm. Thề là
họ sẽ mời bố lên chương trình Larry King cho coi. Chứ mấy tờ kiểu như
Vogue thì nhằm nhò gì... Bố hãy nghĩ xem khi đó danh tiếng và vị thế
của Genovia sẽ được nâng lên đến thế nào trong mắt giới truyền thông?
Genovia sẽ trở thành điểm đến HẤP DẪN dành cho khách du lịch. Chắc bố
cũng nhận thấy rằng ngành du lịch nước mình dạo này đang sút giảm nghiêm trọng, nhất là khi đồng đôla ngày càng mất giá".
"Mia" - bố
lắc đầu - "Chuyện đó dừng ở đây được rồi đấy. Bố rất mừng cho Michael - bố luôn đánh giá cậu ấy là một người có tiềm năng. Nhưng bố sẽ không
bỏ ra hàng triệu đôla để xây dựng một phòng thí nghiệm rô-bốt nào đó để con suốt ngày cặp kè với bạn trai của mình và thi trượt môn Chuẩn bị
cho Toán tích phân".
Mình há hốc miệng nhìn bố, không cãi thêm được câu nào nữa.
"Phillipe, Mia" - bà xông thẳng vào giữa chỗ hai bố con mình đang ngồi - "Xin thứ lỗi đã làm gián đoạn câu chuyện quan trọng của hai bố con về CẬU THANH NIÊN ĐÓ. Nhưng chẳng nhẽ hai đứa không nhìn ra vấn đề nghiêm trọng của căn phòng này sao? Có cái gì đó THIÊU THIẾU".
Bố con mình đảo mắt nhìn quanh phòng. Căn hộ hạng nhất rộng gần 500 m2 với
hai phòng ngủ, hai phòng tắm rưỡi - mỗi phòng đều được trang bị đầy đủ
các thiết bị tối tân mua tại cửa hàng Frédéric Fekkai và Côté Bastide,
bộ đồ cạo râu hiệu Floris, nến thơm hiệu Frette cùng hai chiếc TV 12
inch màn hình phẳng (đây chỉ là 2 cái TV ở riêng trong phòng tắm thôi
đấy), phòng khách, phòng ăn cho 8 người, phòng để thức ăn riêng biệt,
thư viện sách, đầu DVD, dàn loa âm thanh nổi, phòng chiếu phim mini,
điện thoại không dây có thiết bị ghi âm và truyền dữ liệu, mạng
internet nhanh đến chóng mặt và một chiếc kính thiên văn để bà có thể
ngắm sao trời hoặc ngắm nhìn New York về đêm.
Không có gì mà căn phòng của bà không có. KHÔNG GÌ LUÔN.
"MỘT CÁI GẠT TÀN!" - bà hét lên kinh hãi - "ĐÂY LÀ CĂN PHÒNG KHÔNG HÚT THUỐC!!!!!!!"
Bố ngán ngẩm ngửa đầu lên nhìn trần nhà rồi tiếp tục nói: "Mia. Nếu
Michael, như con nói, muốn chứng minh với bố rằng cậu ta hoàn toàn xứng đáng với con, thì cậu ấy sẽ không hề cần tới sự giúp đỡ của bố. Bố rất tiếc, nhưng hai đứa sẽ phải xa nhau khoảng một năm. Như thế cũng tốt,
bởi con sẽ có thể yên tâm tập trung hơn vào việc học hành... Và... MẸ!" - bố quay sang nói với bà - "Mẹ thật là khó chiều. Con sẽ cho người
chuyển khách sạn khác cho mẹ. Sau khi con gọi xong mấy cú điện thoại
quan trọng". Nói rồi bố đi vào phòng ăn gọi điện.
Trông bà bây giờ đầy thỏa mãn và đắc ý. Bà nhón tay mở ví rút ra cái chìa khóa phòng, quẳng lên mặt bàn cà-phê trước mặt mình.
"Hô hô" - bà cười giòn tan - "Tệ thật. Xem ra ta phải chuyển khách sạn rồi. Một lần nữa".
"Bà" - mình bực bội nói - "Bà có biết trên thế giới có bao nhiêu người đang phải sống trong LỀU VẲI và XE MOÓC, sau những cơn bão lốc, sóng
thần và những trận động đất không? Còn bà chỉ biết phàn nàn chuyện không thể HÚT THUỐC trong phòng là sao? Căn phòng này chẳng làm sao cả. Nó
đẹp thế này cơ mà. Không thua kém gì căn phòng của bà ở khách sạn Plaza . Bà chỉ là đang gây khó dễ cho mọi người, vì đã bắt bà thay đổi chỗ ở".
"Có lẽ là vậy" - bà kiêu kỳ ngồi xuống cái ghế bành bọc kim
tuyến đối diện mình - "Nhưng ta tin rằng cháu sẽ trục lợi được từ những yêu cầu tai quái đó của ta đấy".
"Dạ?" - mình không hiểu ý bà muốn nói gì. Bởi mình vẫn chưa hết bàng hoàng trước sự từ chối thẳng
thừng của bố với kế hoạch xây dựng phòng thí nghiệm của mình. Mình đã
mất cả đêm mới nghĩ ra được ý tưởng đó. Mà đâu phải là bố không thể làm được. Bố đã xây dựng biết bao nhiêu bệnh viện ở Genovia và đặt tên
chúng theo tên bố đó thôi. Cái tên "Phòng Thí Nghiệm Hệ Thống Phẫu
Thuật bằng Rô-bốt của Hoàng tử Phillipe Renaldo" nghe cũng hay đấy chứ.
"Căn phòng này đã được trả tiền thuê đến cuối tuần" - bà nói,
mắt liếc về chiếc chìa khóa trên bàn - "Tất nhiên là ta sẽ không ở đây. Nhưng không phải là cháu không thể dùng nó, nếu cháu muốn".
"Cháu biết làm gì trong cái phòng khách sạn Ritz này hả bà?" - mình ngán ngẩm hỏi - "Bà xem cháu có tí thời gian rảnh rỗi nào cho riêng mình
nữa đâu? Lấy đâu ra thời gian tiệc tùng? Cháu đang cực kỳ khủng hoảng
đây".
Bà nhếch mép cực nhanh: "Nhiều lúc ta cũng chẳng hiểu tại sao ta và cháu lại có quan hệ huyết thống với nhau nữa".
"Chào mừng bà tới thế giới của cháu" - mình nói.
"Mấy cái phòng này là của cháu" - bà vừa nói vừa đẩy cái chìa khóa về
phía mình - "Thích dùng nó làm gì thì làm. Nếu ta sống cùng với bố mẹ và bạn trai của ta sắp đi xa một năm để chứng minh bản thân với bố TA, ta sẽ tổ chức một bữa tiệc chia tay thật lãng mạn và riêng tư với người
ấy. Nhưng đó là nếu là ta. Xưa nay ta vẫn luôn là một người phụ nữ nồng nàn, sôi nổi. Ta..."
Blah, blah, blah. Bà nói, nói, và nói,
không ngừng ca ngợi bản thân cho tới khi bố quay lại phòng thông báo
với bà rằng đã đăng ký phòng cho bà ở khách sạn Bốn Mùa. Sau dó mấy
người phục vụ được gọi đến thu dọn đồ cho bà, lần thứ ba trong tuần.
Và đó là bài học làm công chúa ngày hôm nay của mình.
Thật may là mình không phải trả tiền cho những bài học đó bởi chất lượng bài học càng ngày càng xuống cấp.
Mình nghĩ mình đang bị mất nước thì phải vì mình đang có những triệu chứng sau:
+ Cực kỳ khát nước
+ Mồm miệng khô khốc
+ Mắt mũi khô cong
+ Hầu như không đi toa-lét, cả ngày đi chưa tới 3 lần.
+ Tay chân lạnh toát
+ Cảm thấy cực kỳ mệt mỏi, mất ngủ và bực bội
+ Chỉ khi nằm xuống mới đỡ chóng mặt
Mà nói đúng hơn là mình thường xuyên gặp phải hiện tượng này sau mỗi lần gặp với bà.
Nhưng để cho an toàn mình vẫn uống sạch chai nước trên xe limo.
Thứ tư, ngày 8 tháng 9, ở nhà
Michael muốn đi chơi khắp New York thêm một lần nữa trước khi bay thứ
Sáu tới. Tối nay bọn mình đi ăn ở nhà hàng burger yêu thích của anh ấy - Corner Bistro ở khu phía Tây. Theo lời anh ấy thì đây là nơi bán
burger tuyệt vời nhất New York , không tính Johnny Rockets.
Nhưng Michael không bao giờ tới quán Johnny Rockets bởi vì anh ấy không tin vào các chuỗi nhà hàng ăn nhanh. Nó góp phần làm đồng hóa nước Mỹ, khiến cho các nhà hàng tư nhân phải phá sản. Làm mất đi tính độc đáo và sắc thái riêng biệt của các cộng đồng người dân nơi đây. Nước Mỹ sẽ
trở thành một trung tâm mua bán lớn, nơi mà sự khác biệt giữa các cộng
đồng không còn tồn tại, thay vào đó là các chuỗi siêu thị Wal-Marts,
cửa hàng ăn nhanh McDonald's... Nước Mỹ sẽ chẳng khác nào thứ nước xốt
một màu mayonne.
Là một người ăn chay, mình không thể hoàn toàn tham gia sứ mệnh Bữa-Burger-Cuối-Cùng trước khi bay sang vùng Viễn
Đông của Michael. Mình chỉ ăn sa-lát và ít khoai tây chiên.
Hôm nay mẹ không có ý kiến gì với việc mình đi chơi tối (mặc dù không
phải cuối tuần) bởi mẹ biết đây là lần cuối cùng Michael ở cùng bán cầu này với mình. Thầy G định nói gì đó về bài tập môn Chuẩn bị cho Toán
tích phân của mình - chắc thầy đã nói chuyện với cô Hong ở phòng giáo
viên - nhưng mẹ ý nhị nhìn thầy một cái, và thầy thôi không nói nữa.
Mình thật may mắn khi có được bố mẹ tuyệt vời như vậy.
Trừ phần bố. Không thể tin được là bố nói không với ý tưởng xây dựng phòng thí
nghiệm thông minh của mình. Đấy là thiệt thòi của bố thôi. Mình sẽ
không kể cho Michael nghe về chuyện này. Bố tưởng bố chịu xây phòng thí nghiệm mà anh Michael chịu ở lại Mỹ chắc? Anh ấy cơ bản là muốn trốn
sang Nhật để không phải nghĩ tới chuyện đó với mình mà.
Mình THỀ là sẽ không kể cho anh ấy nghe về vụ chìa khóa phòng khách sạn Ritz mà bà vừa đưa cho mình.
ÔI.
CHÚA.
ƠI.Thứ tư, ngày 8 tháng 9, tại quán Corner Bistro
Mình phải viết thật nhanh mới được. Michael vừa đứng dậy xin thêm giấy ăn. Không biết cái cô phục vụ bàn mình biến đi đâu rồi. Nơi này chẳng
khác gì một cái sở thú. Ai đó đã viết về món burger ở nhà hàng này vào
sách hướng dẫn du lịch thì phải. Cả một chiếc xe buýt hai tầng chật cứng khách du lịch vừa đỗ lại trước cửa, có tới cả trăm người ùa vào nhà
hàng.
Ngay khi Michael tới đón, mình chợt nhận ra một điều. Mục đích THỰC SỰ khi bà đưa cho mình cái chìa khóa phòng khách sạn kia:
một bữa tiệc chia tay thật lãng mạn và riêng tư? Bà HẲN MUỐN mình làm
cái điều mà mình nghĩ bà muốn ám chỉ.
Bà giao cho mình căn phòng ở khách sạn Ritz để
LÀM CHUYỆN ĐÓ!!!!
Thật đấy, bà muốn giao phòng khách sạn Ritz cho mình để mình có thể
dùng nó "chia tay" với Michael. Với mấy chuyện riêng tư kiểu như vậy
bọn mình làm sao tìm được nơi nào thích hợp hơn? Cả hai đứa đều ở chung với bố mẹ mà.
Không thể tin nổi một người đàn bà lại đi làm
như vậy. Nhưng với một người đàn bà như bà nội mình thì có điều gì là
không thể. Bà muốn mình làm chuyện đó với bạn trai vào đêm trước khi
anh ấy bay sang Nhật.
Nhưng tại sao bà lại khuyến khích mình
dâng hiến cái quý giá nhất của đời con gái khi mình mới chỉ là một đứa
con gái tuổi teen? Các người bà khác thì suy nghĩ theo lối truyền
thống, khuyên bảo cháu mình không nên làm chuyện đó cho tới đêm tân
hôn. Họ không tin vào cái lý thuyết nên-thử-trước-khi-mua. Người bà nào cũng sẽ nói một câu giống nhau: "Không ai muốn mua một con bò nếu có
thể uống sữa miễn phí". Họ luôn muốn những điều tốt đẹp nhất với con
cháu mình.
Còn bà thì sao? Chẳng lẽ bà cho rằng tạm biệt nhau kiểu đó trong một căn phòng ở khách sạn Ritz là TỐT NHẤT cho mình sao?
Trừ khi...
ÔI CHÚA ƠI. Mình nghĩ ra rồi: Biết đâu bà đang tìm cách giúp mình giữ
chân Michael lại, để anh ấy không bay sang Nhật thì sao????
Thật đấy. Bởi vì chẳng có tên con trai nào khi được chọn giữa làm chuyện đó và không làm chuyện đó, lại đi chọn không. Nguyên nhân khiến
Michael quyết định bay sang Nhật là vì không được làm chuyện đó với
mình còn gì.
Bên cạnh chuyện
cứu-sống-hàng-ngàn-mạng-sống-và-tiết-kiệm-hàng-triệu-đôla-và-chứng-minh-bản-thân-với-gia-đình-mình-và-tờ-US-Weekly.
Nhưng nếu anh ấy biết sẽ có cơ hội làm chuyện đó, chẳng lẽ anh ấy không chịu... ở lại?
Mình biết là cách làm này RẤT ĐIÊN.
CỰC ĐIÊN. Nhưng có khi lại hiệu quả.
Không. KHÔNG!!! Không thể tin mình có thể viết ra được điều kinh khủng thế này!!! Như thế là sai!!! Không ai lại đem chuyện đó ra để chi phối người khác. Điều này đi ngược lại hoàn toàn với nguyên tắc nam nữ bình quyền của mình. Chúa ơi, không hiểu bà mình NGHĨ GÌ nữa!!!
Mà bà mình cũng đâu có mấy cái nguyên tắc đó đâu. Hoặc có thể có, nhưng không suy nghĩ giống như mình.
Khoan. Không phải mình đang phân vân chuyện đó đấy chứ? Không! Không!
Như vậy là sai! Thật kinh khủng! Mình không thể! Mình không thể tước
đoạt thế giới rô-bốt khỏi tay Michael. Mình không thể làm một điều tồi
tệ như vậy được. Dù gì mình cũng là một CÔNG CHÚA mà!!!
Nhưng
nhỡ... nhỡ... sau khi bọn mình làm chuyện đó và Michael thay đổi quyết
định không đi nữa thì sao? Một sự đánh đổi hoàn toàn XỨNG ĐÁNG! Bởi với Michael ở bên cạnh mình sẽ không còn suy nghĩ vẩn vơ, chú tâm học
hành, chuyên tâm lãnh đạo Hội học sinh, trở thành hình mẫu lý tưởng cho các teen nữ trẻ trên toàn nước Mỹ.
AHHHHHHHH Michael lấy giấy ăn quay lại rồi. Viết sau vậy.
Thứ tư, ngày 8 tháng 9, 11 giờ đêm, ở nhà
Buổi tối này thật tuyệt. Bọn mình đã có một bữa tối rất ngon miệng,
nhất là món bánh nướng Mông Cổ (mà mình từng xem giới thiệu trên chương trình Saturday Night Live).
Sau đó bọn mình ra ngoài hiên
ngồi tâm sự với nhau khoảng nửa tiếng, trong khi chú Lars giả vờ đi đút tiền vào đồng hồ tính phí đỗ xe trước cửa. Mặc dù xe limo của mình đã
mang biển ngoại giao và không bao giờ có thể bị ghi phiếu phạt.
Mùi thơm từ tóc Michael tỏa ra khiến mình mụ mẫm hết cả đầu óc. Chẳng
trách trong môn Sức khỏe và An toàn, người ta khuyên không nên làm
chuyện đó với người mình không quen biết. Bởi vì nhiều khi chỉ cần một
mùi hương lạ cũng có thể kích thích làm che mờ khả năng phán đoán của
mình, khiến mình có cảm giác như mình đang yêu người đó vậy. Trong khi
cả hai người chẳng hề có chút điểm chung nào, thậm chí là chẳng hề thích gì nhau. Thực ra cảm giác đó là tác động của hoócmôn lên não bộ của
chúng ta. Như thế mới giải thích được tại sao ông nội lại chấp nhận lấy bà.
Không. Mình nghĩ rồi. Mình đã sẵn sàng. Sẵn sàng cho đi Món Quà Quý Giá của mình. Tặng nó cho Michael đi.
Chính vì thế khi Michael đứng dậy chuẩn bị ra về, mình kéo tay anh ấy
lại và nói: "Tối mai đừng lên kế hoạch với ai khác. Em có một bất ngờ
dành cho anh".
"Vậy sao? Cái gì thế em?" - Michael tò mò.
"Nếu nói cho anh biết thì còn gì gọi là bất ngờ nữa, đúng không?" - mình ra vẻ bí ẩn.
"OK" - Michael cười và cúi xuống hôn tạm biệt mình.
Anh ấy sẽ cực kỳ ngạc nhiên cho coi.
Mình biết về lý thuyết thì chuyện mình sắp làm tới đây với Michael là
bất hợp pháp, bởi vì theo luật của bang New York thì phải đủ 17 tuổi mới được coi là quan hệ hợp pháp. Mình mới 16.
Mình cũng nhận
thức được rằng việc quyết định làm chuyện đó với bạn trai sớm trước hai năm so với dự định - chỉ vì không muốn anh ấy đi Nhật và rằng điều đó
có thể giúp giữ chân anh ấy lại mãi mãi - là nông nổi và thiếu suy
nghĩ.
Nhưng MÌNH MẶC KỆ.
Mình KHÔNG THỂ để anh ý đi
Nhật. Mình chỉ là KHÔNG THỂ. Mình rất lấy làm tiếc cho những bệnh nhân
đang phải phẫu thuật tim bằng biện pháp mổ phanh - những người có thể
sẽ phải chịu nhiều đau đớn vì quyết định ích kỷ này của mình.
Nhưng đôi khi một cô gái phải làm điều mà cô ấy phải làm để bảo vệ tình yêu của mình trong cái thế giới hỗn loạn này - nơi mà mới một phút
trước bạn có thể đang ngon lành thưởng thức món mỳ lạnh vậy mà một phút sau bạn đã nhận được tin bạn trai bạn sắp sửa đi Nhật.
Rất tiếc, nhưng mình cần phải làm điều đó.
Ôi Chúa ơi. Không ngờ là mình phải làm chuyện này sớm như vậy. Mình có nên không? MÌNH CÓ NÊN KHÔNG????
Haizzz, dù có hỏi thế chứ hỏi nữa thì mình cũng chẳng thể tìm ra được
câu trả lời trong cuốn nhật ký này. Không ai có thể trả lời được câu hỏi này, ngoài mình!
TÔI, MỘT CÔNG CHÚA Ư???? ĐỪNG CÓ ĐÙA.
Kịch bản của Mia Thermopolis
(bản thảo lần thứ nhất)
Cảnh 16
Tại tầng áp mái khách sạn Plaza. Một người phụ nữ già nua mặt mày dữ
tợn với đôi mắt xăm đen xì (NỮ HOÀNG CLARISSE) đang nhìn chằm chằm vào
mặt MIA, người đang co rúm trong cái ghế bành trước mặt bà. Một con chó púc trụi lông (ROMMEL) đang run rẩy bên cạnh.
NỮ HOÀNG CLAIRSSE
Giờ thì nói ta nghe. Khi nghe được tin mình là công chúa xứ Genovia, cháu đã bật khóc, đúng không? Tại sao lại thế?
MIA
Cháu không muốn làm công chúa. Cháu chỉ muốn là cháu, Mia.
NỮ HOÀNG CLAIRSSE
Ngồi thẳng lên. Đừng có vòng tay qua đầu gối như thế. Còn nữa, cháu
không phải là Mia. Cháu là Amelia. Cháu định nói với ta là cháu không
muốn trở về với đúng vị trí của mình tại hoàng gai Genovia sao?
MIA
Bà, bà và cháu biết rất rõ cháu không phải là người thích hợp với vị
trí công chúa đó mà. Việc gì bà phải phí thời gian như vậy?
NỮ HOÀNG CLAIRSSE
Cháu là người thừa kế ngai vàng của Genovia. Và cháu sẽ phải đảm nhận
vị trí đó khi bố cháu mất đi. Mọi chuyện sẽ phải là như vậy. Không còn cách nào khác đâu.
MIA
Vầng, sao cũng được. Tùy bà. Cháu có nhiều bài tập phải làm lắm. Mấy chuyện công chúa này còn lâu không ạ?
Thứ năm, ngày 9 tháng 9, phòng điểm danh
Mình sẽ làm chuyện đó. Làm Chuyện Đó. Tối nay. Mình đã thức cả đêm qua suy nghĩ về quyết định này. Và giờ mình nhận ra rằng đó là cách duy
nhất.
Mình biết như thế là ích kỷ. Mình biết mình sẽ cướp đi hy vọng của hàng ngàn bệnh nhân mắc bệnh tim mà Michael có thể sẽ giúp
được họ với phát minh của mình.
Nhưng nói thế chứ trước giờ
người ta vẫn mổ phanh ngực để phẫu thuật đó thôi, mà có ai làm sao đâu. Như David Letterman hay Bill Clinton chẳng hạn. Mọi người sẽ phải chấp nhận sự thật đó thôi. Nếu họ ăn ít thịt đi một chút có lẽ họ sẽ KHÔNG
CẦN PHẲI phẫu thuật tim làm gì. Sao không ai nghĩ theo hướng như thế
nhỉ?
Ôi Chúa ơi! Mình vừa viết cái gì thế này? Không thể tin
nổi mình lại viết ra những lời nhẫn tâm như vậy. MÌNH BỊ LÀM SAO THẾ
NÀY? Mình chẳng khác nào mấy người ăn chay quá khích biểu tình phản đối tổ chức Heifer - một tổ chức chuyên cung cấp bò sữa và dê cho những
quả phụ nghèo để họ có thêm chút thu nhập từ việc bán sữa và có thể mua thức ăn cho đàn con của mình - vì cho rằng hành động của họ đã biến
gia súc thành nô lệ.
Mình cũng chẳng hiểu mình bị sao nữa. Hay
mình bị điên rồi. Sáng nay mình thậm chí còn đi tìm lại mấy cái bao cao su mà hồi làm bài tập "Quan hệ tình dục an toàn" của môn Sức khỏe và
An toàn bọn mình đã buộc phải mua. Tất nhiên là mình có biết gì về mấy
cái đó đâu, cứ thấy màu nào đẹp thì mua thôi. Không ngờ CÓ NHIỀU loại
đến vậy. Mình không hề biết mấy loại mình mua hóa ra có MÙI dâu tây và
bạc hà, cho tới khi mình kiểm tra ngày hết hạn hồi sáng nay. Ơn Chúa
vẫn còn trong hạn sử dụng.
Mình đã sẵn sàng hy sinh trinh tiết của mình để giữ chân tình yêu của cuộc đời mình.
Mình đang dần trưởng thành hơn rồi thì phải.
Thứ năm, ngày 9 tháng 9, Kỹ năng viết Nhập môn
Miêu tả một người quen của em
Nếu nhìn thoáng qua, mái tóc của anh ấy chỉ có màu đen như bao người
khác. Nhưng nếu đến gần nhìn kỹ hơn một chút sẽ thấy đó là sự pha trộn
của những sợi màu nâu hạt dẻ, màu vàng và màu đen. Nếu so với mái tóc
của những nam thanh niên khác thì tóc của anh khá dài. Không phải vì anh muốn khác người, đơn giản chỉ vì anh quá bận rộn với các dự định của
mình, không còn thời gian để đi cắt thường xuyên. Nếu nhìn thoáng qua,
màu mắt của anh có vẻ như là màu đen. Nhưng thực ra chúng như một cặp
kính vạn hoa, kết hợp bởi màu nâu đỏ và màu vỏ đỗ, kèm theo những đốm
ngọc đỏ và vàng. Đôi mắt anh sáng long lanh, trong vắt như hai hồ nước
màu Hè - mang lại cho người đối diện cảm giác muốn được lặn ngụp và bơi lội trong đó mãi mãi. Mũi: khoằm. Miệng: nhìn thấy là muốn hôn. Cổ:
luôn toát ra một mùi thơm không cưỡng lại được - đó là sự pha trộn của
mùi nước hoa Tide trên cổ áo sơmi, kem cạo râu Gillette và xà phòng
Ivory. Tất cả những đặc điểm trên tạo ra: bạn trai của em.
Điểm B-
Có tiến bộ. Sẽ tốt hơn nếu em tả chi tiết về cái miệng của cậu ta, tại sao nó lại khiến em nhìn thấy là muốn hôn.
- Cô C.Martinez
Thứ năm, ngày 9 tháng 9, giờ Tiếng Anh
Đến vấn đề lớn nhất bây giờ là: mình có nên kể cho Tina nghe không?
Hiển nhiên là mình không thể cho Lilly nghe rồi. Cậu ấy sẽ nhìn thấu ra được chân tướng sự việc. Rằng mục đích của mình không phải là để chứng tỏ tình yêu và lòng tận tụy của mình với Michael, mà là để kiểm soát
anh ấy.
Bằng chuyện đó.
Và cậu ấy sẽ chẳng đời nào ủng hộ quyết định này.
Hơn nữa, cậu ấy sẽ được thể lên án hành động của mình là đi ngược lại
với tôn chỉ của thuyết nam nữ bình quyền, dùng thân xác thay vì dùng đầu óc để đạt được cái mình muốn.
Nhưng nhân vật Gloria Steinem
chẳng phải đã cải trang làm gái nhảy để vách trần mặt nạ của mấy tay
chủ tạp chí Playboy chuyên bóc lột người làm công và trả cho họ những
đồng lương rẻ mạt đó sao? Nhờ vậy mà điều kiện làm việc của họ ở Grotto mới được cải thiện rõ rệt. Mình về cơ bản cũng đang làm một điều tương tự thôi. Mình sẵn sàng hy sinh thứ quý giá nhất của mình để giữ lại
món tài sản giá trị cho đất nước, không cho nó rơi vào tay người Nhật.
Nếu xét về lâu dài thì rõ ràng việc mình sắp làm tới đây với Michael
tối nay sẽ chỉ mang lại lợi ích cho nền kinh tế Mỹ mà thôi.
Nói văn hoa hơn một chút thì với tư cách là một công dân của nước Mỹ, mình cần phải làm chuyện đó.
Mặt khác, nếu Lilly và anh J.P thực sự đã làm chuyện đó mùa Hè vừa rồi, chắc cậu ấy sẽ hiểu. Chỉ có điều mặc dù mình đã quan sát hai người rất kỹ nhưng vẫn không phát hiện ra cử chỉ gì đặc biệt giữa hai người, trừ lúc chia nhau cái bánh quy bữa trưa hôm trước. Họ thậm chí không nắm
tay nhau lúc ở trường hay hôn chào nhau mỗi buổi sáng tới lớp. Tất
nhiên có thể họ không quen với chuyện biểu lộ tình cảm ở nơi công cộng. HOẶC có lẽ mối quan hệ của họ chưa hề tiến triển xa tới mức đó như
thiên hạ đồn đại.
Hoócmôn của con người là một thứ VÔ CÙNG KHÓ HIỂU. Không dễ gì để mà kiềm chế được nó. Mình đoán Lilly sẽ hiểu cho mình.
Trừ phi... nếu ta bỏ cuộc, không tự kiềm chế vì một lý do sai lầm.
Mia - cậu đang làm gì thế? Cậu đang làm bài đó à? Tưởng cậu phải đọc xong cuốn Franny và Zooey rồi chứ?
Không. Mình không làm bài. Mình đang viết nhật ký. Tina, mình có một
chuyện cần hỏi ý kiến cậu. Nhưng mình chỉ sợ nghe xong cậu lại quay ra
ghét bỏ mình.
Mình sẽ không bao giờ có thể ghét nổi cậu! Hơn
nữa giờ nghe gì cũng còn hơn nghe cô ấy rao giảng về sự liên hiệp giữa
các tôn giáo phương Đông và phương Tây của tác giả Salinger.
Ừm, chuyện là: sau hôm nay mình e là mình sẽ không còn ở trong hội Những cô gái đồng trinh cuối cùng của THAE nữa.
CÁI GÌ???? CẬU VÀ ANH MICHAEL SẼ LÀM CHUYỆN ĐÓ SAO, MIA??? HAI NGƯỜI QUYẾT ĐỊNH KHI NÀO THẾ???
BỌN MÌNH không hề quyết định. Chỉ có mình mình quyết định. Đừng ghét
mình nhé? Bà vừa đưa cho mình cái chìa kháo phòng khách sạn bỏ không ở
Ritz, và tối nay mình sẽ đưa anh Michael tới đó. Anh ấy hẳn sẽ rất bất
ngờ.
Ý cậu muốn để lại cho anh Michael một kỷ niệm đẹp và khó
quên trước khi lên đường sang Nhật chứng minh bản thân xứng đáng với
cậu? Mia, THẬT LÃNG MẠN làm sao!!!!!!!
Chính xác hơn, mình
muốn sau đêm nay Michael sẽ quyết định thay đổi ý kiến và ở lại New
York . Bởi vì có ông con trai nào lại muốn bay sang tận Nhật khi mà đã
có bạn gái sẵn sàng đáp ứng mọi yêu cầu ở gần bên cạnh.
Ờ, thế cũng hay.
Thật sao? Cậu không cho rằng việc mình tính dùng chuyện đó để chi phối Michael là nham hiểm và thủ đoạn sao?
Mình hiểu tại sao cậu lại quyết định như thế. Ý mình là cậu yêu anh
Michael và vì thế đương nhiên cậu không muốn mất anh ấy. Mình biết Boris chẳng giúp được gì trong bữa trưa hôm qua, khi toàn luyên thuyên về
chuyện mấy cô thổi clarinet. Mà cơ hội để anh Michael gặp gỡ được mấy cô thổi clarinet ở Nhật là gần như bằng 0.
Ừm, nhưng cẩn thận
vẫn hơn. Mình không muốn mạo hiểm với tình yêu của mình, Tina ạ. Mình
cần phải làm MỘT CÁI GÌ ĐÓ. Mình cần phải THỬ.
OK. Nhưng cậu THỰC SỰ tính đi đến cùng đấy hả?
Ừ, mặc dù cũng hơi mạo hiểm nhưng mình cần phải làm điều đó để giữ chân Michael lại.
Hiểu rồi. Mình ủng hộ cậu 100%. Mà cậu đã có bao cao su chưa đấy?
Tất nhiên. Sau giờ học mình sẽ rẽ qua cửa hàng Duane Reade mua thêm ít dụng cụ tránh thai dành cho phụ nữ cho chắc ăn. Cậu cũng biết rồi đấy, nếu dùng đúng cách bao cao su cũng chỉ có hiệu quả tránh thai được 95% thôi. Mình không muốn mạo hiểm với 5% còn lại.
Nhưng chú Lars
sẽ nói gì khi thấy cậu mua mấy thứ đó? Chú ấy sẽ biết thừa không phải
để phục vụ cho chuyện học, như lần trước mua bao cao su. Giờ học nào
chú ấy chẳng ngồi dưới cuối lớp chờ cậu - mặc dù có thể không tập trung nghe giảng (cũng giống như cậu).
Mình sẽ nói với chú ấy đây là một món quà giả vờ để chọc cậu. Vì thế hãy đóng cho khéo, đừng có lật tẩy mình.
Ôi một món quà để trêu mình, cậu thật là ngộ nghĩnh và nhanh trí!
Mình không thể nói đó là quà dành cho Lilly được. Bởi nhỡ đâu chú ấy hỏi Lilly thì sao???
Cậu không định nói với Lilly về chuyện này sao?
Tina, làm sao mình có thể? Cậu biết thừa Lilly sẽ phản ứng thể nào mà.
Ừ, rằng nếu anh Michael không đi Nhật thì cái dự án cánh tay rô-bốt kia sẽ không bao giờ thành hiện thực và rằng nếu cậu chịu hy sinh một chút để anh ấy đi thì hàng ngàn người đã không bị chết oan uổng.
Thôi mà Tina. Hơi bị động chạm đấy.
Mình chỉ là nói lại những câu LILLY sẽ nói thôi. Chứ mình thì KHÔNG TIN vào mấy chuyện đó. Không nhiều lắm. Anh Michael là một người rất nhiều tài năng. Chắc chắn anh ấy sẽ tìm ra được cách chế tạo cánh tay rô-bốt phẫu thuật ở tại nước Mỹ này. Chỉ là... mình đã kể cho cậu nghe chuyện bố mình hiện đang phải uống thuốc vì cao huyết áp và nồng độ
cholesterol cao chưa? Bác sỹ nói nếu bố mình không giảm ăn thịt đi thì
nguy cơ ông phải phẫu thuật là rất lớn.
Hãy bảo mẹ cậu đừng để bố cậu gọi món thịt bò tái từ cửa hàng Wu Liang Ye nữa.
Ừ, mình sẽ nói. Mia! Chuyện này thật lãng mạn! Cậu sẽ là đứa đầu tiên
trong nhóm mình trao tặng đi Món Quà Quý Giá. Sau Lilly, tất nhiên. Nếu cậu ấy và J.P thực sự đã Làm Chuyện Đó mùa Hè vừa rồi.
Cậu chắc chắn là không ghét mình chứ? Vì mình không chịu đợi tới đêm Prom cuối cấp như chúng ta đã hứa với nhau?
Ôi, Mia, tất nhiên là không rồi. Mình hiểu hoàn cảnh của cậu mà. Nếu
Boris được mời vào vị trí đầu trong dàn nhạc giao hưởng Úc và có ý định qua đó tu nghiệp, chắc mình cũng làm như cậu thôi. Mà việc Boris tham
gia vào dàn nhạc giao hưởng Sydney Philharmonic chẳng cứu sống được ai. Mà mình cũng chẳng phải là công chúa để cậu ấy phải chứng minh bản thân xứng đáng với mình.
Cám ơn cậu, Tina. Mình nói thật lòng đấy. Sự ủng hộ của cậu có ý nghĩa với mình cực kỳ.
Bạn bè để làm gì! Không cần cám ơn.
Thử hỏi trên đời còn có một người bạn nào tuyệt vời hơn Tina Hakim Baba? Mình không nghĩ là có.
OK, những việc tiếp theo phải làm là:
NHỮNG VIỆC CẦN LÀM TRƯỚC KHI LÀM-CÁI-CHUYỆN-MÀ-MÌNH-SẮP-LÀM:
1. Mua dụng cụ tránh thai dành cho phụ nữ.
2. Cạo lông chân/nách.
3. Tìm một bộ đồ ngủ thật đẹp (trong tủ mình có không nhỉ??? À, có. Bà tặng mình một bộ cực xịn mua ở cửa hàng La Perla hôm sinh nhật. Hình
như vẫn còn chưa cắt mác. Phải nhớ giặt qua trước, nếu không rất dễ bị
dị ứng).
4. Chất khử mùi cơ thế.
5. Kiểm tra lại xem trên người có cái mụn nào không.
6. Đánh lạc hướng chú Lars (Dễ. Mình sẽ nói là mình tới nhà anh Michael chơi, chú ấy có thể quay lại và đón mình lúc 11 giờ đêm. Sau đó mình
sẽ cùng Michael lẻn ra bằng đường cầu thang và tầng hầm của tòa nhà.
Hai đứa sẽ bắt taxi đến Ritz. Michael có thể sẽ nghi ngờ nhưng mình sẽ
trấn an anh ấy đó là một phần của sự bất ngờ).
7. TẮM!
8. Cho Louie Mập ăn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT