Hơi thở của anh ngày càng dồn dập, bước chân ngày một tiến gần tôi hơn, nhắm mắt, nặng nhọc nói tiếp:
“ Anh bắt đầu phát hiện ra rằng bản thân không cách nào đối mặt với em
được. Mặc dù những điều đó đều bắt nguồn từ hoàn cảnh, em trở thành như
vậy cũng chỉ vì phải bảo vệ lấy bản thân. Nhưng ...” – Sắc mặt anh ngày
một tái đi, kích động run rẩy – “ Em có biết, anh rất căm hận khi em tự
động rời xa anh, nhưng khi biết hết mọi chuyện, thì anh lại càng hận em
hơn, khi biết rằng em đã phải đánh đổi cả thứ quý giá nhất của mình để
trả thù!!!”
Trong bầu không khí im lặng chỉ vang vọng mỗi tiếng nói anh, tôi bắt đầu chăm chú lắng nghe, bàn tay cầm chặt lấy mảnh kính vỡ cũng vô thức nới lỏng.
“ Chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng đó,
anh không còn dám đối mặt được với em nữa, vì vậy chỉ có thể trốn tránh. Trong mấy ngày qua, anh luôn không ngừng căm hận bản thân, vì sao lại
không quen biết em sớm hơn. Nếu là như vậy, em sẽ không khốn khổ như lúc này. Vì anh nhất định sẽ không để em phải chịu khổ!”
Những
ngón tay anh bắt đầu vuốt ve gương mặt tôi, tay còn lại nhanh chóng giật lấy mảnh kính vỡ rồi hất ra xa, sau đó ôm chặt tôi vào lòng, lồng ngực
anh lạnh ngắt:
“ Anh đã âm thầm sai người tìm hiểu mọi chuyện, và
hoàn toàn biết rõ được quá khứ của em, bao gồm người con trai tên Quốc
Thịnh đó, cả đứa con gái của Một Mắt – Trương Cẩm Tú kia!” – Nghe đến
đây, tôi không khỏi kinh hãi ngóc đầu lên, nhưng sức anh quá mạnh, lại
một tay ép đầu tôi vào trong lồng ngực rắn chắc của mình, thì thầm nói
tiếp – “ Em rời khỏi anh, một phần cũng vì anh ta có phải không? Vì anh
ta chính là người mà em yêu sâu đậm, có phải vậy không?”
“
Khuôn mặt của em bị hủy hoại, cũng chính do một tay Cẩm Tú gây nên, vì
vậy đã khiến em trả thù. Và hơn hết, người con gái độc ác kia cũng vô
tình bị làm nhục bởi bốn tên bợm nhậu, hẩu quả để lại là một đứa con
hoang, hiện giờ đã được hai tuổi!”
Tôi bắt đầu thấy nghẹt thở, hai tay dùng sức rời khỏi lồng ngực của anh, nghiến răng rít lên:
“ Anh điều tra chúng tôi?”
“ Jessica, anh không nghĩ rằng em đã phải chịu bao nhiêu ấm ức vào đau khổ như thế này. Anh xin lỗi!”
Đôi mắt anh đỏ au, nhìn vào mu bàn tay đầy máu của tôi mà run rẩy,
thoáng trong đôi mắt hiện lên những tia đau đớn xót xa, bi thương đến
cùng cực.
Lại một lần nữa, anh ôm tôi vào lòng, bờ ngực anh run rẩy:
“ Anh có thể lựa chọn cuộc sống hiện tại, không cần quá khứ cay đắng
đó. Anh cần em, vì em là người con gái của anh, không bao giờ thay đổi!” – Đôi môi anh trắng nhợt, nói bằng ngữ điệu dứt khoát – “ Gia đình của
em đã tan nát, anh ta cũng không thể giúp gì được, cũng không thể bảo vệ cho em. Nhưng anh thì khác, cả đời Kevin Nguyễn này dù có chết, cũng
phải liều mạng bảo vệ em đến hơi thở cuối cùng. Nhất quyết không để em
phải chịu khổ lần nữa!”
Khóe mắt tôi rưng rưng vì xúc động, anh thật sự có thể lựa chọn hiện tại, không cần quá khứ của tôi. Có thể
chấp nhận tôi, yêu thương bảo vệ tôi sao???
Kevin, tại sao anh lại tốt như thế?
“ Em là Jessica cũng được, là Phương Nhã hay gì cũng được. Anh cũng có
thể chăm sóc cho em, kéo em tránh xa những nỗi đau của quá khứ, không để em phải mờ mắt vì trả thù nữa.”
Anh tì cằm lên đầu tôi, nhẹ nhàng vuốt ve những lọn tóc tung bay trước gió, thì thầm nói:
“ Vì vậy, đừng bao giờ tự hành hạ, làm tổn thương bản thân, được không? Tin anh, anh sẽ giúp em giải quyết tất cả. Chỉ cần em đừng hận thù, và
tuyệt đối đừng rời xa anh nữa!”
HẠNH PHÚC MONG MANH
Mùa hè chôn đi mọi thứ, kể cả khoảng thời gian đã qua đi. Những ám ảnh quá khứ luôn không ngừng đeo đuổi, đến mức em không ngừng nghĩ rằng, tình yêu của ngày xưa là cuộc sống. Nhưng lại không hề hay biết, chính tình cảm hiện tại mới là điều quan trọng nhất!
Không phải ngộ nhận, cũng chẳng phải nghĩa tình, cảm giác đó, không thể nào chỉ dùng trong 3 từ là đủ.
Trước mắt em, là thiên đường. Nhưng, cuộc sống thiên đường này sẽ tồn tại bao lâu đây?
---------
Tại một bệnh viện ở Sài Thành ...
“ Quốc Thịnh, anh làm cái gì vậy?”
Cẩm Tú trên tay đang cầm hộp thức ăn, vừa bước chân vào phòng bệnh thì
đã trông thấy anh đang chuẩn bị gói ghém đồ đạc, ngay cả đồ bệnh nhân
cũng đã được thay ra, xếp lại gọn gàng và đặt ngay ngắn trên giường.
“ Anh đang làm gì thế? Bệnh anh chưa khỏi hẳn còn tính đi đâu?”
Cẩm Tú vội vàng chạy đến, giật từ tay anh túi đồ, nhăn mặt gắt lên. Cả
một tuần nay, bệnh phổi của anh ngày càng nặng, đến mức đành phải nhập
viện điều trị. Anh đúng là người cứng đầu, bệnh như thế còn không chịu
uống thuốc, đã vậy bác sĩ còn bảo rằng anh có dấu hiệu uống rượu, hơn
nữa còn dầm mưa cả đêm nên mới ra nông nỗi này. Bây giờ bệnh tình chỉ
mới có chuyến biển tốt lên một tí thì anh lại đòi xuất viện. Thế này là
thế nào đây?
“ Cẩm Tú, em nói đi, rốt cuộc em đã thấy gì trong điện thoại của tôi rồi???”
Anh cố kềm chế cơn ho, sẵng giọng nói với Cẩm Tú, tay chìa điện thoại của mình ra trước mặt cô, gầm gè:
“ Sao em có thể tự tiện động vào điện thoại của tôi hả???”
Cô cắn môi, lòng thấy chột dạ, nhưng vẫn cố ra vẻ không hay biết gì:
“ Anh nói gì thế?”
“ Đừng làm ra vẻ vô tội như thế trước mặt tôi. Tôi luôn nghĩ rằng em
không có ác ý, nên luôn đợi sự thú nhận của em. Nhưng không, em không hề lên tiếng một câu nào cả. Em nghĩ tôi thật sự ngu ngốc không biết gì
sao hả???”
Cơn thịnh nộ của anh bất ngờ bộc phát khiến Cẩm Tú
như chết sững, chân lùi một bước theo quán tính, sắc mặt từ trắng bệch
chuyển sang tím bầm. Cô trừng mắt nhìn anh, nỗi căm phẫn bấy lâu nay
được dịp tuôn ra hết:
“ Anh hung dữ cái gì chứ? Anh sợ em biết
được hai người liên lạc với nhau sao? Anh sợ em sẽ thấy cái tên “ Phương Nhã” xuất hiện trong danh bạ điện thoại của anh sao? Vũ Quốc Thịnh, rốt cuộc trái tim anh làm bằng sắt đá có phải không? Tình cảm em dành cho
anh bao năm qua, chẳng lẽ không đủ để anh quên được cô ta??? Tại sao đã
hai năm rồi, mà hai người còn có thể liên lạc được với nhau chứ hả???”
Đôi mắt anh tối sầm, dạ dày như bị thứ gì đó cuộn lên, quặn thắt, trào
lên cổ họng khiến anh không kềm được cơn ho bộc phát. Anh trừng mắt nhìn cô, hận đến mức không tự tay giết chết bản thân mình. Sao có thể ngu
ngốc vậy chứ, nếu anh không quá chủ quan mà cho rằng Cẩm Tú đã hoàn toàn thay đổi, tuyệt đối không đụng chạm vào điện thoại của anh, và anh
không ngây thơ đến mức để tên Phương Nhã lộ liễu như vậy, thì sẽ không
có chuyện Cẩm Tú biết được chuyện này.
“ Rốt cuộc cô đã làm gì
Phương Nhã rồi hả? Từ lúc cô chịu trao lại điện thoại, thì tôi đã không
cách nào liên lạc được với cô ấy rồi! Cẩm Tú, trong lúc tôi còn bình
tĩnh, hãy mau khai thật cho tôi!!!”
Sắc mặt anh đỏ au vì đè nén cơn ho lại, đôi mắt cũng đầy tia máu đỏ, trừng trừng nhìn cô như đe
dọa. Một tuần qua, bệnh tình trở nặng khiến anh không tài nào xuất viện
được. Nên anh đã phải uống thuốc đều đặn, chỉ mong bản thân có thể khỏe
hẳn mà tìm kiếm Phương Nhã. Ngày hôm nay nhân lúc cơ thể đã có chuyển
biến, muốn xuất viện nhưng lại bị Cẩm Tú làm tức chết, khiến hô hấp anh
ngày càng khó nhọc hơn, tay dựa vào thành giường thở dốc.
Nhìn
thấy sắc mặt anh ngày càng nghiêm trọng, cô bắt đầu thấy hoảng, cắn môi
cố gắng kềm chế những tủi hờn trong lòng, nuốt vào bụng, quyết định
không cãi với anh nữa. Cả người nghiêng về một bên, dìu anh ngồi xuống,
nói nhỏ nhẹ:
“ Quốc Thịnh, anh đừng kích động quá, bệnh phổi của anh còn chưa khỏi, anh ...”
Nói chưa hết câu, anh đã gạt tay cô ra, gằng tên cô từng chữ:
“ Trương Cẩm Tú!!!”
Dưới ánh nắng, cô có thể nhìn thấy rõ khuôn mặt của anh, sắc mặt trắng
bệch nhưng giọng nói khi gọi tên cô lại rất khỏe và kiên định. Đã lâu
lắm rồi, dường như đã có lúc cô ngỡ như đã quên mất cả họ của chính
mình. Hai năm qua, cả anh và cô luôn ngấm ngầm tránh đi cái từ này,
không bao giờ thốt ra. Ngờ đâu hôm nay lại có dịp nghe lại, lý do duy
nhất chỉ vì Phương Nhã?
Cô cúi đầu nhìn chiếc bóng của anh in
nghiêng dưới chân mình, nước mắt lặng lẽ trào ra, nỗi đau như cào xé tim phổi, đến mức cô phải lấy tay đấm lên ngực mình ngăn chặn cơn đau đớn
đó.
“ Một người mất tích hai năm trời, không ngờ khi xuất hiện
lại có thể thay hình đổi dạng, đến mức tôi thật không thể nhận ra được
nữa. Quốc Thịnh, rốt cuộc anh và cô ta đã gặp nhau như thế nào? Ngày
sinh nhật tôi, anh sang Hàn Quốc và không nói một câu chúc mừng sinh
nhật, tôi gọi anh cũng không bắt máy, để rồi khi trở về nước lại mang
theo một Phương Nhã lột xác hoàn toàn. Ha! Jessica là tên mới anh đặt
cho cô ta sao? Rốt cuộc anh giấu diếm tôi, là sợ tôi sẽ làm gì cô ta có
phải không hả???”
Cô quay mặt đi, lấy cùi tay chùi nước mắt:
“ Phải, anh không sai! Tôi đã biết cô ta không phải là bạn đối tác gì
của anh cả, cô ta cũng không phải là Jessica, mà là Mai Phương Nhã -
tình địch lớn nhất của tôi!!! Cái ngày anh sốt li bì ở nhà không hay
biết gì, cô ta đã gọi cho anh, nhưng tôi lại bắt máy. Cũng chính vì vậy
tôi mới biết được Jessica chính là Phương Nhã!!!”
“ Cô đã nói gì???”
Giọng anh lạnh tanh, khô khốc đến mức cô cảm thấy cay đắng, cơn lạnh
thấu xương từ đâu ập đến, khiến khóe môi cong lên thành nụ cười giễu
cợt:
“ Trễ rồi, bây giờ cô ta đã bị ba tôi bắt giữ, số tiền nhà cô ta nợ đã không thể trả được. Anh nghĩ một người trong hoàn cảnh như
vậy có thể toàn mạng thoát khỏi ba tôi sao?”
Lời nói vừa dứt,
cô liền cảm thấy kinh hãi khi nhận ra cái nhói đau từ cổ mình bởi bàn
tay rắn chắc siết chặt của Quốc Thịnh. Anh nghiến răng trợn mắt, gân
xanh nổi đầy trên mặt chứng tỏ đang rất giận dữ, rít lên như thú dữ bị
thương:
“ Chết tiệt! Cô là loại đàn bà gì thế hả??? Phương Nhã có xảy ra chuyện gì, tôi quyết không tha cho cô!!!”
Hai lỗ tai anh đỏ bừng, buông cô ra và lập tức xoay người chạy thật
nhanh ra khỏi phòng, không quên trừng mắt nhìn người phụ nữ xấu xa trước mặt mình lần cuối cùng. Nếu như Phương Nhã có xảy ra chuyện gì thật, cả đời anh sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân!!!
Đến khi thấy
anh khuất dần sau cánh cửa, Cẩm Tú lúc này mới bật khóc thành tiếng, hận bản thân tại sao không chạy ra ngăn cản anh, dù cho có níu kéo, van xin cũng không muốn anh chạy đi tìm cô ta. Ngàn lần, vạn lần cũng không
muốn!
Nhưng, dường như cô đã quá đau đớn, đến mức không thể cử
động được. Đôi chân không biết nghe lời, không tài nào nhấc chân lên mà
đuổi theo anh được nữa.
Đến lúc này, cô mới cảm nhận được nỗi
đau bên ngoài từ da thịt mang lại. Những vết bầm tím vẫn còn nguyên vẹn, chỉ vơi đi một ít nhưng lại đủ làm cả người cô ê ẩm, nhức nhối. Một
tuần trước, cô bất chấp tất cả lao đến sào huyệt của Một Mắt, chỉ để báo tin là Phương Nhã đã trở về. Nhưng họ không tin, hoàn toàn không tin,
còn đánh đập cô rất tàn bạo, rất quyết liệt. Khi đó, cô đã không hề
chống trả, cũng không hề than vãn một câu nào.
Chỉ vì cô muốn
họ tin rằng lời nói của cô là thật, cô muốn họ bắt giữ Phương Nhã và
hành hạ cô ta, để cô ta thấm thía những nỗi đau mà cô phải gánh chịu!
Khoảnh khắc Phương Nhã bị Một Mắt bắt đi, cô vĩnh viễn cũng không thể
nào quên ánh mắt mà ba cô dành cho mình. Đôi mắt đó đầy lạnh lẽo tàn
khốc, hoàn toàn không một chút cảm xúc, chỉ có căm hận đến mức không thể băm nát cô thành trăm mảnh.
Cho dù không muốn thừa nhận, nhưng quả thật từ đầu đến cuối, tất cả đều là do cô tạo nghiệt. Cô biết, bản
thân đã trở thành một người phụ nữ độc ác đến mức cả chính mình cũng
phải ghê tởm. Vì quá yêu một người, nên bất chấp tất cả. Có thể cắn răng chịu nhịn nhục cái danh phận con riêng suốt hai năm qua, không một
tiếng đính chính, cũng không muốn trở lại là con của trùm xã hội đen Một Mắt. Dù cho bản thân chịu rất nhiều khổ sở, nhưng cô không một câu oán
than. Chỉ vì, hai năm sống bên anh chính là điều hạnh phúc nhất cô mong
có được.
Cô bị mọi người ganh ghét cũng không sao, cô bị chính
ba ruột của mình căm ghét cũng không sao, chỉ cần cô được ở bên cạnh
anh. Như vậy là đủ!
Từ khi gặp và yêu Quốc Thịnh, cô biết mình
chẳng khác gì một con thiêu thân, dù biết rằng lao đầu vào sẽ chết,
nhưng lại không cách nào ngăn cản được ham muốn của con tim mình, bất
chấp cả lý trí mà đâm đầm vào, mong muốn có được anh, tình yêu của anh.
Cô từng rất khâm phục bản thân, vì lý do gì mà có thể kiên trì, quyết
tâm dẻo dai vững bền đến mức này, dù cho cả người mang nhiều vết thương, nước mắt sắp đóng băng thành đá, con tim đã trơ lì đến mức chai sạn,
cũng vẫn không thể buông tay.
Mở tung cửa sổ, cô nhắm mắt tận
hưởng làn gió mạnh như tát vào mặt, như cố gắng cho những cơn gió mau
chóng cuốn đi những buồn phiền, đau đớn. Cô cần thời gian để tự huyễn
hoặc mình, xoa dịu đi cảm giác tội lỗi dâng tràn trong lòng, vứt bỏ đi
hình ảnh của một Cẩm Tú đầy yếu đuối.
Cứ đứng như thế hồi lâu,
bất chợt trong đầu cô lóe lên một ý nghĩ quái gở, cô và Phương Nhã có lẽ sẽ thật sự là bạn, nếu như không có Quốc Thịnh xuất hiện trong cuộc đời của hai người.
Trong khi Quốc Thịnh đang phóng xe như bay đến nơi ở của Một Mắt, lòng nóng như lửa đốt vì sợ rằng Phương Nhã sẽ xảy ra chuyện. Mà không hề
hay biết rằng lúc này cô đang ở trong vòng tay của một người đàn ông
khác.
Tại ngôi nhà của Kevin ...
Phương Nhã ngồi thơ
thẩn nhìn chiếc đồng hồ cát to đùng đặt trên bàn, một tay chống cằm, tay còn lại dù đang quấn băng cũng vẫn mân mê chiếc đồng hồ trước mặt,
thỉnh thoảng lại không nén được thở dài. Như biết được cô gái mình đang
ôm chặt có tâm sự, anh càng siết chặt eo cô hơn, thì thào sau gáy cô nói nhỏ:
“ Em đang nghĩ gì?”
Anh tì cằm lên vai cô, ở cự
ly gần như thế cô có thể nghe được cả tiếng thở của anh, hai lỗ tai phút chốc đỏ bừng, đầu vô thức nghiêng một bên, trịnh trọng nói:
“ Nhột quá, buông em ra!!!”
Biết cô xấu hổ, anh càng muốn trêu chọc cô hơn, khóe môi không tự chủ
được cũng nhếch lên mãn nguyện, tay càng vì thế mà siết chặt, cứng đầu
nói:
“ Không!”
Có nói với anh thêm nữa cũng không ích
gì, cô bắt đầu bực bội, dùng tay không bị thương cố thoát khỏi vòng tay
rắn chắc kia, nhưng suy cho cùng vẫn không được, hơn thế nữa còn bị anh
cốc một phát lên trán, hậm hực nói:
“ Con bé này, trừ phi anh cho phép, thì em tuyệt đối không được buông tay anh ra, có rõ chưa?”
Vòng eo lại bị anh siết chặt, cô vừa đưa tay lên xoa trán, vừa trừng
mắt nhìn anh. Một lúc sau cảm giác lại chùn xuống, cô không nhịn được mà nói với anh:
“ Kevin, chúng ta có thể ...”
Cô nói
chưa hết, thì hai tay anh đã ôm lấy mặt cô, bắt nhìn thẳng vào mắt anh.
Mất vài phút sau, anh mới lên tiếng, giọng dịu dàng như dứt khoát:
“ Jessica, em nói đi, em có yêu anh không?”
Cô nhìn sâu vào mắt anh, cảm nhận rõ một tình cảm thắm thiết không thể
diễn tả thành lời. Cô hiểu, và cô cũng biết, cảm giác hiện tại mà mình
đang có, đích thực cũng giống như anh.
Kể từ khi anh vì cô mà
bị dính liếu đến Một Mắt, khi cô nghĩ rằng anh sẽ gặp nguy hiểm, thì cảm giác lúc đó, thật sự rất đau, đau đớn đến mức không thở nổi.
Đó là lúc cô biết rằng, bản thân mình đã yêu anh rồi!
Chỉ là, cô không muốn mình phải yêu anh. Cảm giác an toàn vẫn chưa thể
tìm lại, những nỗi đau của quá khứ vẫn chưa thể nguôi ngoai, cô lại càng không muốn làm tổn thương đến Quốc Thịnh. Người đàn ông đó đã vì cô mà
cố gắng, đã chờ cô hai năm, làm sao có thể phụ anh được nữa đây.
Cô cau mày nghĩ ngợi, Kevin liền dùng ngón trỏ vuốt cặp chân mày của cô giãn ra, sau đó mới dịu dàng lên tiếng, nhưng lần này giọng nói rõ ràng có chút buồn bã:
“ Jessica, em đang nghĩ đến anh ta, có phải không?”
Anh ho khan, đôi mắt đượm buồn, nói tiếp:
“ Em đừng dối lòng nữa, người hiện tại em yêu là anh, không phải là
Quốc Thịnh. Thật ra em có từng nghĩ đến, tình cảm bấy lâu nay của em và
anh ta đã không còn nữa, đơn giản đó chỉ là một thói quen hay không?”
Cô nhìn anh đăm đăm, lòng bàn tay bỗng đổ đầy mồ hôi, tại sao anh có
thể nói những lời nói giống hệt trong suy nghĩ của cô như thế???
“ Jessica, em đừng như vậy nữa. Nếu có thể, anh rất muốn em trở lại là
Jessica của ngày xưa. Những lúc đó, em sẽ không suy nghĩ, không đau
buồn, cũng không nhiều tâm sự như bây giờ.” – Anh vuốt ve gương mặt cô,
thở dài – “ Hãy gạt bỏ quá khứ, sống một cuộc sống mới. Và anh, sẽ cho
em một cuộc sống hoàn toàn khác, không có hận thù, không có đau khổ! Chỉ cần, em toàn tâm toàn ý ở bên anh thôi!”
“ Kevin!”
Cô mím chặt môi, ngăn những giọt nước mắt vì xúc động, đôi mắt đỏ hoe nhìn anh không nói nên lời, để yên bàn tay mình trong tay anh, cảm nhận được sự ấm áp lan tỏa tận trong tim.
“ Anh sẽ thay em làm tất cả.
Từ bây giờ, em phải ở lại đây. Nhất định phải nằm trong vòng kiểm soát
của anh, có như vậy anh mới an tâm được!”
Anh nói một cách chắc nịch, đôi mắt lộ rõ vẻ cương quyết khiến cô không khỏi giật mình, vùng tay khỏi anh, cô đáp nhanh:
“ Không được!”
Kevin nhất thời liền cau mày, đôi mắt u ám hệt như đêm đen, có thể từ
chối anh nhanh như thế mà không cần phải tốn thời gian suy nghĩ, chẳng
lẽ cô không muốn ở bên anh:
“ Em dám cãi lời? Anh nói rồi, em phải ở đây, không được đi đâu hết!”
“ Anh sao có thể vô lý như thế, em ...” – Cô trợn mắt, não bắt đầu hoạt động để tìm kiếm ra lý do nào đó – “ Em có nhà, sao có thể ở nhà của
anh được!”
“ Chẳng phải nhà em đã bị Một Mắt lấy đi rồi sao? Em còn có nhà khác để về à?”
Cô không khỏi kinh hãi, đứng phắt dậy, chỉ tay vào mặt anh, trợn mắt gầm gè:
“ Anh!!! Ngay cả chuyện này anh cũng biết sao?”
Cô vuốt ngực, ngăn chặn cơn thịnh nộ sắp bộc phát, quay mặt đi không
nói thêm lời nào nữa. Anh thật quá quắt, âm thầm điều tra tất cả mọi
việc liên quan đến cô. Có biết cái gì gọi là quyền riêng tư hay không???
Trong lúc cơn giận của cô bốc lên tới đỉnh đầu, thì cả người
liền cảm nhận được mùi nam tính đầy mạnh mẽ bao trùm toàn thân, kèm theo đó là tiếng nói nhỏ nhẹ đầy xót xa, cả vòng eo đột nhiên bị siết chặt,
kềm *** trong lồng ngực rắn chắc:
“ Anh xin lỗi, Jessica! Anh
chỉ muốn bản thân có thể hiểu em hơn, muốn mình có thể làm điều gì đó
cho người con gái ngu ngốc này! Thật sự, anh không muốn em phải đau
lòng, phải chịu khổ một mình nữa, có biết không?”
Anh lập tức xoay người cô lại, một tay nhẹ nhàng nâng niu bàn tay bị thương của cô, xót xa nói:
“ Em đau, cũng có nghĩa là anh đau. Nếu như có thể, anh sẽ thay em giải quyết tất cả. Tuyệt đối em đừng dại dột mà làm ra những chuyện gây tổn
hại đến bản thân mình, đừng hành hạ bản thân như thế này nữa. Anh sẽ
không vui đâu!”
Trong nháy mắt, hai hàng lệ tuôn trào, gương mặt anh mờ dần trong mắt cô, phải cố gắng lắm cô mới có thể cất thành tiếng:
“ Kevin!”
“ Jessica!” – Anh nhẹ nhàng gọi tên cô – “ Đừng nghĩ nữa, mọi chuyện sẽ ổn thôi!”
Không biết mất bao nhiêu lâu, khi mọi thứ xung quanh chìm trong vắng
lặng, cô mới gục đầu vào vai anh, tâm sự tất cả những chuyện đã xảy ra
khi cô đặt chân trở về nước sau hai năm mất trí nhớ. Không hiểu sao, cô
lại muốn nói hết cho anh nghe, không giấu giếm, có như vậy, lòng cô mới
cảm thấy ấm áp và thanh thản hơn.
Anh nghe cô kể về người mẹ ở
trong ngục tù cùng với người cha đã mất của mình, và sự xuất hiện bất
ngờ của Một Mắt, tất cả đều do một tay Cẩm Tú gây ra. Người con gái đó
cũng chính là nơi bắt nguồn mọi ân oán, mọi đau khổ. Hơn hết, cô ta cũng là một xúc tác khiến vận mệnh của cô hoàn toàn thay đổi.
Thật
ra, cho dù cô không nói, anh cũng biết được chuyện gia đình cô rất rõ
ràng, hơn thế nữa là cái chết đau thương của người cha nghiện ma túy, cả chuyện tên bác sĩ đã cưỡng bức cô, anh cũng điều tra hắn ta rất rõ, từ
gia đình, thân thế cho đến gương mặt, tất cả đều không hề bỏ sót bất cứ
chi tiết nào.
Anh cau mày, tên bác sĩ đốn mạt năm xưa, dù có
biến thành tro cũng có thể nhận ra được. Chính là hắn, Phi Vũ – tên đàn
em của Một Mắt. Theo như anh tìm hiểu, thì gia đình của hắn ta sụp đổ
chỉ trong một đêm, đều là do Một Mắt gây nên. Đáng lý ra hắn sẽ phải rất căm hận ông ta, chứ lý nào lại gia nhập vào băng đản xã hội đen, tôn
vinh ông ta làm đại ca như thế được?
Nếu như không có Một Mắt
chống lưng, anh có lẽ sẽ giết chết tên khốn đó vì đã dám động vào
Jessica của anh. Nhưng bây giờ vị trí của hắn ta thật sự không nhỏ bên
cạnh Một Mắt, lỡ như làm kinh động đến ông ta, rất có thể chuyện cô đánh tráo ADN sẽ bị bại lộ. Vậy thì cô nhất định sẽ gặp nguy hiểm!
Vấn đề quan trọng nhất bây giờ, là phải đảm bảo cho cô được an toàn,
tuyệt đối không để bất kỳ ai động vào cô dù chỉ là một sợi tóc!
Còn mọi chuyện còn lại, anh sẽ gánh vác tất cả thay cô!
Nếu như bàn tay anh có nhuốm đầy tội ác, anh cũng mong rằng cô vẫn không bị bất kỳ tổn thương nào!
------
Tại địa bàn của Một Mắt ...
Trong không khí ngột ngạt đến khó thở, những tên đàn em của Một Mắt
ngồi xung quanh chiếc bàn tròn, ai cũng im lặng đợi chờ một lời phán
quyết từ phía đại ca của họ, vẻ mặt vô cùng căng thẳng.
Một Mắt ngồi yên một chỗ, mắt vẫn dán chặt vào bản hợp đồng về quyền sở hữu
mảnh đất ở Quận 7, thỉnh thoảng khóe mép lại co giật như ngụ ý cười:
“ Vụ bàn bạc đã xong, mảnh đất này đã thuộc về chúng ta. Phi Vũ, mày
liên lạc với địa bàn bên Tên Lửa, dặn dò chúng kỹ càng thứ bảy tuần này
8h tối sẽ có cuộc giao dịch!”
Phi Vũ đút bàn tay bị mất bốn
ngón của mình vào trong túi áo, gật đầu nghe lệnh của Một Mắt, tay còn
lại chắp ra sau lưng, hết sức gồng chặt rồi lại thả ra, hệt như đang cố
sức khắc chế cảm xúc nào đó.
“ Dạ, đại ca!”
“ Lão Đầu, hàng trắng bên tụi mày thế nào rồi?”
“ Đại ca, đã có đầy đủ không thiếu một lô hàng nào!”
Một tên trong số đàn em của Một Mắt, tóc bờm ngựa màu đỏ chói, đeo một
khuyên tai bên mũi, cánh tay trái còn để lộ hình xăm hình chim ưng,
nhếch môi đắc thắng:
“ Đại ca thật sáng suốt, lợi dụng miếng
đất nhỏ nhoi này để làm thành một lò sản xuất hàng trắng. Nơi thông giáp với những du khách nước ngoài, sẽ càng tiện lợi cho chúng ta hơn! Có
trách, phải trách tên giám đốc ngu ngốc kia đã tự dâng món mồi ngon vào
tay đại ca!”
Xung quanh chiếc bàn tròn lại được rầm rộ tiếng
cười nắc nẻ, bọn đàn em thay phiên nhau xua nịnh, ùa theo đồng tình với
cách làm của Một Mắt. Thật ra chuyện này đối với bọn chúng thật sự là
một chuyện tốt, chỉ cần những lô hàng bán chạy thành công, thì sẽ mở
thêm được thế lực của Một Mắt. Đến lúc đó, dù có là mười khách sạn Red
cũng không thành vấn đề!!!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT