Phương Nhã loạng choạng, ôm mặt té nhào xuống đất, tiếng xè xè của axit đang dần hao mòn mặt cô, phá hủy dung nhan cô. Từ cánh tay trái, bả vai trái cho đến phần ngực đều bị nung nóng, tan chảy da thịt. Cô đau đớn,
thét lên giữa bóng đêm tĩnh mịch, vang vọng khắp con hẻm. Trước cảnh đó, người con gái tay cầm chai axit trước mặt Phương Nhã, đang nhìn cô với
đôi mắt rực lửa, cắn môi lại như đang kiềm chế cơn giận đang trào sôi
trong lòng, tức thì quay sang bọn mặc đồ đen đứng xung quanh mình, nói
như ra lệnh:
" Xử lý đi!"
Dứt lời, bọn côn đồ hung
hăng mặc áo đen đó liền xấn tới, đánh túi bụi lên người Phương Nhã. Cô
yếu ớt nói không ra hơi, máu hộc ra miệng, vừa đau đớn ôm mặt lại vừa
lấy tay che chắn cả người, cố đỡ những đòn đánh tới tấp của bọn chúng.
Thân người cô nhói lên, ruột gan quặn thắt lại, máu lại tràn trề ra
miệng, mặt mũi sưng vù, cộng thêm sự đau đớn của việc hao mòn axit còn
đang hành xác da thịt . Quá đau đớn, người thì quằn quại, cô khóc thét
lên:
" Đau quá, đừng đánh nữa! Quốc Thịnh, cứu em!!!!!!!!!"
Người con gái ban nãy cầm chai axit kia đang đứng dựa vào tường theo
dõi trò hay, thấy thế liền cười nhạt,sấn sổ tới nắm tóc Phương Nhã giật
lên gần sát mặt mình, nghiến răng nói:
" Mày nghĩ với bộ mặt
lúc này của mày còn có thể quyến rũ được anh ấy sao? Thật ngây thơ, Quốc Thịnh yêu mày chi vì mày đẹp thôi! Nhưng bây giờ thì sao? Chậc chậc,
xấu đến mức này rồi. Sau này sẽ không còn quyến rũ cướp bạn trai người
khác được nữa!"
Phương Nhã run rẩy nhìn người con gái trước mặt mình, đôi mắt đau thương đầy giọt lệ, chảy trên khóe mắt, miệng đầy máu cố gắng cất tiếng:
" Cẩm Tú! Tại sao... chúng ta là bạn cơ mà?"
" Cái gì? Bạn? Hahaha, mày nghĩ con gái của ông trùm Một Mắt khét
tiếng lại có thể kết bạn với con nhỏ hèn mọn như mày sao? Gia đình mày
thế nào? Cha thì cờ bạc, mẹ nghiện ma túy. Nợ chất đầy đầu phải vay nợ
khắp nơi kia kìa." - Cẩm Tú dừng lại mấy giây, rồi lại khinh khỉnh thì
thầm bên tai Phương Nhã - " Tiện thể tao cho mày biết, ba mẹ của mày đã
mượn tiền của bọn cho vay nặng lãi, mà chủ nợ lại là ba của tao!!!!"
Đôi mắt Phương Nhã đỏ ngầu, sâu trong đó là cái bóng tàn độc của Cẩm
Tú. Hình tượng người con gái nhu mì luôn thân thiện chạy đến bên cô, hỏi han ân cần, hóa ra tất cả đều là giả dối!!!
" Ba mẹ của mày đã trốn nợ, ba tao điên tiết lùng sục khắp Quận 4 này cũng không thấy bóng dáng ông bà già mày đâu. Nên đành phải trút món nợ lên đầu đứa con của
họ thôi!!!"
Tim Phương Nhã co thắt lại, cô ôm mặt mà khóc thét lên:
" Á!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!"
Chát!
Một cái tát in trên mặt Phương Nhã ngay tức khắc. Cẩm Tú nghiến răng nghiến lợi gào lên:
" Mày kêu cái gì??? Oan ức lắm sao? Đau khổ lắm sao? Biết điều thì hãy
tự nhắm mắt coi như là mày xui xẻo nên mới gánh lấy hậu quả này đi! Còn
nữa, đừng có mà tơ tưởng đến Quốc Thịnh! Anh ấy là của tao!!!"
Cẩm Tú vừa nói vừa vỗ bốp bốp lên má sưng vù của Phương Nhã, hai mắt
sưng húp, một bên má đã bị phỏng nặng, quần áo cũng rách rưới cùng "
chiến tích" của vụ tạt axit ban nãy.
Bất lực, miệng kêu ú ớ
trong miệng, Phương Nhã không còn sức lực để phản kháng nữa, đầu óc quay cuồng, vết đau âm ỉ trên người nhói lên từng hồi, khiến cô lăn xuống
đất bất tỉnh. Trước khi rơi vào trạng thái vô thức, cô còn nghe thấy
loáng thoáng lời nói khinh miệt của người từng là bạn thân của mình.
" Nếu không phải vì Quốc Thịnh, tao có chết cũng không làm bạn với mày!"
Ngày đó, bầu trời âm u, mây đen tối mịt, trời như nổi giông tố, khắp
con đường không một bóng người. Chỉ còn một cô gái đáng thương vật vã
với nỗi đau hành xác lẫn tinh thần, ngất lịm ngay trên đường vắng cho
đến sáng ngày hôm sau, một người lạ tốt bụng đã đưa Phương Nhã vào bệnh
viện. Khi đó, cô đã bị hủy hoại gần phân nửa khuôn mặt...
Người con gái tội nghiệp đó, chính là tôi... Mai Phương Nhã!!!!
Tôi nên hận Cẩm Tú, hay nên cám ơn cô ta đây? Nếu không phải vì cô ta, khuôn mặt của tôi đâu đến mức phải xấu xí ma chê quỷ hờn như thế, đâu
đến mức phải khiến tôi như người phát điên mỗi khi nhìn chính ảnh của
mình trong gương. Nhưng nếu không nhờ cô ta tạt axit tôi, thì có lẽ cả
đời này tôi cũng không tin rằng, Quốc Thịnh lại là con người bỉ ổi đê
tiện đểu giả như vậy. Anh ta, chẳng bao giờ là yêu tôi cả. Cái mà anh
yêu, chỉ là gương mặt xinh đẹp của tôi thôi!!!!
Trong mấy ngày
nằm viện, lòng tôi nhớ anh quay quắt, nhớ đến thắt ruột gan. Tôi luôn
mong chờ anh đến thăm tôi từng ngày, từng giờ. Nhưng anh không đến!!!
Cái mà tôi chờ, chỉ mãi là vô vọng, là nỗi đau sâu thẳm cùng cực đến phũ phàng. Tôi đau, tôi sợ ... khi phải nghĩ đến cảnh anh không dám đến
thăm thôi, tôi sợ bản thân mình đã xấu xí như thế này, anh rồi sẽ không
yêu tôi nữa ... Ngày qua ngày, cuối cùng cũng có một ngày, anh bất ngờ
liên lạc với tôi, và nói một câu rất phũ phàng. Câu nói đó, gần như đã
thay đổi hẳn toàn bộ con người của tôi!
" Nhã! Chúng ta chia
tay nhé! Anh yêu em, nhưng ... anh yêu gương mặt của em hơn! Rất tiếc,
anh không chịu đựng được khi suốt ngày phải ở bên cạnh một người xấu xí
như em! Anh không làm được! Xin lỗi!"
Gia đình, bạn bè, tình
yêu ... lẫn thể xác. Tất cả đều đang chống đối tôi! Phản bội tôi! Chúng
khiến tim tôi đau, đau đến mức không chịu được. Khi tôi cần một niềm
tin, cần lời an ủi, cần người nào đó bên cạnh tôi lúc tôi đau đớn nhất,
thì họ đang ở đâu, đang làm gì? Cha mẹ tôi thì mải mê với đam mê của họ, sẵn sàng ruồng bỏ tôi trốn chạy, mặc xác tôi làm nạn nhân của những kẻ
cho vay nặng lãi. Mà bọn chúng, lại là người nhà của cô bạn tôi yêu quý
nhất - Trương Cẩm Tú, đồng thời cũng là kẻ tạt axit tôi. Bạn trai tôi,
lại vì tôi xấu xí, mà ruồng bỏ luôn tôi. Trên đời này, còn ai đáng
thương như tôi nữa chứ???
Tôi đã từng nghĩ đến cái chết, từng
nghĩ đến việc kết liễu đời mình, để giải thoát cho bản thân! Cả hai lần
tự tử đều là lấy mảnh thủy tinh rạch mạch máu nhưng được kịp thời cứu.
Hai lần như thế, trái tim tôi đã ngộ ra được nhiều điều... Ông trời
không muốn tôi chết! Nếu tôi chết đi, chẳng phải sẽ dễ dàng toại nguyện
cho những kẻ đã khiến tôi thân tàn ma dại được hả hê sao? Ông trời đã
muốn tôi sống, nghĩa là ngài đang bảo tôi phải biết nắm lấy thời cơ,
thoát khỏi số phận bất hạnh. Và vì thế, tôi phải trả thù!!!!
Trả thù! Người con gái mà tôi luôn coi là bạn tốt nhất!
Trả thù! Người con trai tôi đã yêu nhất!!!
Họ, những người đã khiến tôi bị tổn thương. Nhất định phải trả giá!
" Này, ai đó, ai đó!"
Đang chuẩn bị băng ngang qua đường, tôi lại bị ai đó gọi giật lại, tay của người nào đó bất chợt giữ chặt lấy
tay tôi, giọng nói ngọt ngào ấy vang lên khiến tôi phải ngẩng mặt lên
nhìn:
" bạn kêu tôi à?"
" Phải, bạn làm rớt bóp tiền này!" - Anh chàng lạ mặt nhìn tôi cười, chìa bóp tiền màu nâu ra trước mặt.
Dưới ánh nắng chói chang, tôi ngẩn người nhìn thấy hàm răng đều như hạt bắp của anh ta, bất giác đưa tay lên đón lấy cái bóp theo bản năng:
" Tôi có tên, không phải ai đó!"
" À, xin lỗi! Nhưng mà này, sau này nhớ đừng bất cẩn thế nhá! Nếu không phải tôi nhìn thấy, thì kẻ khác đã nhặt lấy làm của riêng rồi!"
Không hiểu sao, lúc đó tôi lại ngẩn người nhìn anh như thế. Vài giây sau, giọng ngọt ngào ấy lại vang lên khiến tôi bừng tỉnh.
" Bạn ơi! Bạn ơi!!!" - Anh hươ hươ tay trước mặt tôi.
" Ơ, à ... tôi biết rồi. Cám ơn bạn!"
" Không có gì"
Lại một lần nữa, anh cười thật tươi để lộ hai hàm răng trắng đều, sau
đó đi thẳng về hướng ngược lại. Lập tức theo bản năng tôi mở banh túi
ra, và thở phào khi mọi thứ trong túi đều còn nguyên vẹn.
Lúc đó, tôi đặt tên cho anh là chàng trai ngọt ngào, trước khi tôi biết tên thật của anh " Vũ Quốc Thịnh"
Ba năm trước, tôi đã vô tình gặp anh trên đường. Và đúng môt ngày sau,
tôi lại tình cờ bắt gặp anh mặc đồng phục bước vào trường học. Cũng như
tôi, cũng như tất cả mọi người. Đó là ngày đầu tiên chúng tôi bắt đầu
nhập học. Lớp học của tôi, sát bên lớp anh. Chúng tôi khi đó, chỉ là học sinh lớp 10.
Từ đó trở đi, anh và tôi đột nhiên thân với nhau
như những người bạn. Chúng tôi bên nhau như hình với bóng, đi đâu cũng
có nhau khiến ai nấy đều tưởng lầm là đôi tình nhân. Mặc dù, chúng tôi
đã phủ nhận chuyện này biết bao nhiêu lần. Dưới con mắt của họ, tôi và
anh thật sự là một đôi tình nhân!
Cuộc sống yên bình của tôi và anh tưởng chừng sẽ trôi qua lặng lẽ suốt ba năm học cấp 3, nhưng đến
năm tôi học lớp 11, cuộc đời xô ngã khiến tôi phải rơi vào vòng quay của số phận. Mà điều đó, đã vô tình xoay chuyển cuộc đời tôi sang một ngã
rẽ khác.
Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, trên đời có lẽ không
thể nào tồn tại bốn chữ bạn bè khác giới. Tôi và anh, khi đó đã vô tình
dành cho nhau một thứ tình cảm vượt trên mức bạn bè. Và chúng tôi gọi
thứ tình cảm đó là " tình yêu".
Như một cái chớp mắt, chúng tôi chính thức quen nhau trước sự ngỡ ngàng của mọi người.
Nhưng chỉ được vài ngày, sau đó mọi người như đều ngấm ngầm thừa nhận
mối quan hệ của chúng tôi như một lẽ tất nhiên. Và có lẽ vì thế, tôi đã " vô tình" được làm quen, kết thân với một cô gái mới chuyển trường. Tên
cô ấy là Trương Cẩm Tú!
Dưới con mắt của tôi, Cẩm Tú là một cô
gái trong sáng lương thiện, hòa đồng và dễ mến. Chỉ trong vài tuần ngắn
ngủi, cô đã nhanh chóng kết thân được với hầu hết mọi người trong lớp,
bao gồm cả tôi. Thế là, tôi và cô ấy đã trở thành một cặp bài trùng nổi
trội nhất, thân thiết nhất trong lớp.
Khi ấy, tôi thât ngây thơ cứ hoàn toàn tin tưởng tuyệt đối cố gái ấy, đến mức chuyện tế nhị của
gia đình tôi cũng nói hết cho cô ấy nghe, ngay cả nhà tôi ở đâu cô ấy
cũng biết. Trong khi đó nhà cô ấy ở đâu, gia đình cô ấy thế nào, tôi
không hề biết gì cả!
Tôi đắm chìm trong giấc mộng của hoan hỉ,
sung sướng vì có người yêu tôi hết mực, bạn bè thân thiết bên cạnh. Mà
đâu có ngờ, đằng sau những nụ cười hồn nhiên của họ, là cả một bóng tối
dày đặc mà tôi không thể nào tìm thấy được đường đi.
Người ta
thường nói, một khi khu rừng im phăng phắc, nghĩa là có mối nguy hiểm
đang rình rập bên cạnh. Cũng như tôi, trước sóng gió cuộc đời, tôi đã
thực sự tận hưởng niềm hạnh phúc mà tôi cứ ngỡ là tất cả đều thuộc về
mình, mà không biết rằng mọi thứ đều là một tay người bạn tốt nhất của
tôi sắp đặt.
Thời gian đó, ba tôi nghiện cờ bạc, mẹ tôi nghiện ma túy nặng. Tôi lại không có đủ tiền để đáp ứng nhu cầu đam mê của họ. Thế rồi họ đã lén
sau lưng tôi mượn tiền của bọn cho vay nặng lãi. Sau cùng không có tiền
trả đành phải trốn nọ bỏ nhà đi, để mặc tôi ở lại thay họ gánh vác món
nợ kinh khủng này.Khi đó tôi chỉ đau lòng và thất vọng về cha mẹ của
mình, không ngỡ rằng sự thật đằng sau còn đau đớn hơn thế nữa.
Có một ngày, tôi nhận ra được Quốc Thịnh mà tôi yêu đã mang rất nhiều
tâm sự và bí mật tôi không hề biết. Trong đó, chỉ có đúng một việc tôi
biết được chính là, Cẩm Tú và Quốc Thịnh năm cấp 2 đã từng cặp bồ với
nhau!
Thế nhưng trong khoảng thời gian chúng tôi học cùng
trường cấp 3, lớp học sát nhau như vậy, đụng mặt nhau thường xuyên cũng
không phải là ít. Vậy mà hai người họ lại tỏ vẻ như không quen biết
nhau, trong khái niệm của họ cứ như là chẳng có đối phương tồn tại.
Chia tay rồi, không thể làm bạn, nhưng cũng không thể tỏ thái độ không
quen biết nhau như vậy. Tôi đã từng hỏi Cẩm Tú, nhưng cô ấy lại chối
phăng không có chuyện đó, thế nhưng chỉ nhìn ánh mắt cô ấy, tôi nhận ra
được một điều. Tình cảm của cô ấy dành cho Quốc Thịnh, rõ ràng không
thua kém gì tôi!
Đã có lúc tôi tự hỏi, có phải anh thật lòng
yêu tôi? Tại sao bất cứ chuyện gì anh cũng giấu diếm không cho tôi hay
biết? Ngay cả chuyện anh và Cẩm Tú đã từng yêu nhau, cũng do tôi tình cờ nghe được cuộc đối thoại của hai người họ. Tôi còn nhớ như in, khi đó
câu đầu tiên Cẩm Tú nói ra đã đâm một nhát vào con tim tôi, một nhát chí mạng!
" Anh yêu Phương Nhã vì con người cô ấy, hay sắc đẹp của cô ấy?"
Giọng điệu sắc bén đanh thép của Cẩm Tú như cứa vào tim tôi, đau đến
nhói lòng. Lúc đó, lòng tôi dấy lên một cảm giác bất an, không hiểu sao
trong khoảnh khắc đó tôi lại thấy rằng hai người tôi thương yêu nhất
trước mặt sao quá đỗi xa lạ.
Tôi vấn vương mãi câu hỏi của Cẩm
Tú, trong lòng cũng muốn tìm cho mình một câu trả lời. Thế nhưng ngày đó anh dứt khoát bỏ đi, không thẻm trả lời khiến Cẩm Tú đứng chưng hửng
nhìn dõi theo anh, điều đó làm tôi đau.
Mang theo nút thắt khó gỡ ấy cho đến tận hôm sau, bản thân tôi cũng
nhận ra được bộ mặt thật của người con gái tên Trương Cẩm Tú này!
Ngày đó, tôi bị cô ta tạt axit, sống dở chết dở. Người không ra người,
quỷ không ra quỷ. Ngay cả gia đình và người con trai tôi yêu nhất cũng
bỏ tôi mà đi. Điều đó đã khiến tôi ... từ một con bé ngốc nghếch luôn
tin tưởng người khác, yếu ớt như cây tăm ... nay đã trở thành một người
con gái hiểm độc nham hiểm hơn cô ta gấp bội phần.
Suốt một
thời gian dài đằng đẵng, hoa hướng dương tôi trồng trước nhà giờ cũng đã tàn, một con người mới trong tôi đã trỗi dậy. Mai Phương Nhã của ngày
nào, đã không còn nữa!!!
Tôi lặng lẽ, nghiêng mặt nhìn vào tấm
gương, sờ vào vết thẹo đang lồi lõm trên má trái mình mà cười thầm. Thời gian không đủ xóa nhòa được nỗi đau của tôi, cũng như qua thời gian vết thương trên gương mặt đã lưu lại thành một vết sẹo.
Thế nhưng, cuộc đời tôi cũng còn một tia sáng ấm áp nhỏ nhoi khác. Trong suốt thời gian tôi nằm bệnh viện, không người nhà, không thân thích, không ai trả tiền viện phí để tôi nằm viện chữa lành vết thương. Thì bỗng một người
tốt bụng nào đó, đã tặng số tiền 20 triệu để tôi được tiếp tục nằm viện. Nhờ ơn cố nhân ấy, tôi mới có thể lấy lại được niềm tin trong cuộc
sống. Rằng, ở hiền vẫn còn gặp lành!
Mặc dù khuôn mặt đã biến
dạng sau vụ tạt axit, nửa mặt của tôi đã bị hủy hoại. Nhưng dường như ý
định phục thù đang sôi sục tôi nhất định phải thực hiện điều đó ngay bây giờ.
Ân công! Người có thấy không? Nhờ ơn của ân công, tôi mới có thể lấy lại được mục đích của cuộc sống. Kể từ lúc này, tôi sẽ trả
thù hai con người đó. Dù rằng mọi người trên thế gian này đều chán ghét
tôi, bỏ rơi tôi. Nhưng tôi tin rằng ân công sẽ không như vậy, luôn ủng
hộ tôi, bên cạnh tôi. Phải không?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT