Cạch!

Cánh cửa xe bật mở, Kevin thô bạo kéo tay cô ra ngoài, vẫn lạnh lùng không nói lời nào, từng bước đi thật nhanh tiến về ngôi biệt thự trước mặt.

” Buông ra!”

Không còn nghi ngờ gì nữa, ngôi biệt thự xinh đẹp kia chính là nhà của anh đang sống ở nước Việt. Đến lúc này cô không thể mặt dày được như anh xem như không có chuyện gì, ghì hết sức lực giằng tay thoát khỏi anh, hậm hực nói:

” Xin anh, đừng bắt em phải chịu ơn của anh thêm lần nữa. Em có nhà, không cần phải ở nhà của anh!”

Kevin cả người như bị cơn địa chấn, mặt biến sắc, quay đầu liếc cô một cái đầy giận dữ, sau cùng vẫn lì lợm lôi cô bước tiếp về phía ngôi nhà.

” Tiền em nợ anh nhất định em sẽ trả! Cho dù có bán mạng, em cũng trả hết cho anh!”

Bước chân của anh liền khựng lại, mất một lúc sau mới khàn khàn nói, không hề quay đầu lại:

” Muốn dứt khoát tránh xa tôi đến thế sao?”

Bàn tay nắm chặt lấy cô bỗng buông ra, khiến tay cô rơi vào trạng thái mất trọng lực, tay buông thõng, nhất thời không kìm nén nỗi hụt hẫng.

Anh xoay lưng về phía cô, nên cô không thể nhìn rõ được sắc mặt của anh lúc này. Cả người cứng đờ không nhúc nhích, hệt như một bức tượng gỗ.

” Chị Jessica!”

Giọng nói quen thuộc đột ngột vang lên bên tai, khiến Phương Nhã kinh ngạc ngoái đầu nhìn. Cách hai người mấy bước, ngay trước cửa ra vào ngôi biệt thự, Thảo Nhi đứng đó, mắt mở to nhìn cô đầy mừng rỡ. Ngay lập tức liền lao đến ôm chầm lấy cô, quên mất cả việc mang dép vào chân.

” Huhu, chị Jessica! Tìm được chị thiệt là may quá!!! Huhuhu, sao chị lại bỏ đi như thế. Em lo cho chị lắm!!!”

Bị Thảo Nhi ôm chặt, cô không kiềm chế nổi sự ngạc nhiên trong đôi mắt, sắc mặt thẫn thờ:

” Thảo Nhi!”

” Chị thật xấu xa, báo hại mọi người lo cho chi đến thế. Giám đốc rất lo lắng cho chị, em về đây cũng là vì chị đó!!! Huhuhu!”

Nhìn nước mắt lưng tròng của cô bé, trái tim lạnh băng của cô như được sưởi ấm, nhất thời cũng không kìm được nước mắt. Môi mím chặt lại không biết nói gì hơn, chỉ đành giang tay ôm lấy Thảo Nhi vào lòng mà nức nở khóc.

” Cô thật sự không có gì để nói với tôi sao?”

Kevin lúc này mới lên tiếng, vẫn không hề quay đầu lại, giọng nói thốt ra lạnh lùng khô khốc đến mức Phương Nhã phải rùng mình. Trong vài giây kế tiếp, anh không đợi cô trả lời mà cứ thế đi thật nhanh vào nhà, gằng giọng như ra lệnh:

“ Đưa cô ấy vào nhà, không cho rời khỏi nơi này một bước!”

Vầng trăng sáng trên bầu trời bị màn đêm che khuất đi một nửa, sự tĩnh lặng trong bóng tối lan tỏa, có một chút thảng thốt, một chút đau thương và một chút tình cảm bị bỏ sót. Không biết mất bao nhiêu lâu, cô mới ngẫm được một thứ.

Đúng vậy! Chuyện của quá khứ, chẳng phải cô cũng có ý định nói với anh rõ ràng về quá khứ của mình hay sao? Để anh có thể hoàn toàn gạt bỏ đi tình cảm dành cho cô, không yêu cô nữa …

Rồi sau đó, cả hai người sẽ không ai nợ ai. Mỗi người đi về một con đường riêng của mình!!!

Không thuộc về nhau, không thuộc một thế giới!

LỰA CHỌN

{trích lời kể của Phương Nhã**

Từng ngày từng tháng được lắp đầy bằng những kí ức đau thương, đến mức dường như tự đánh mất đi nụ cười của chính mình. Giọt nước mắt nóng hổi không thể tự mình lau đi, những nổi đau không thể tự mình kết thúc... vậy thì đến lúc nào mới có thể thoát khỏi vũng lầy của quá khứ, tìm một người giúp ta vá lại con tim đang dần vụn vỡ?

Hạnh phúc đôi khi ngắn ngủi, nhưng lại có đủ sức mạnh để phá tan những đau đớn bủa vây giằng xé qua bao nhiêu năm tháng. Đi qua một con đường, rồi sẽ tiếp bước một con đường mới, ngã rẽ mới. Tuyệt đối không được quay đầu lại, không được vương vấn ... chỉ có vậy, ta mới tìm thấy được hạnh phúc đích thực trước mắt.

Phương Nhã, liệu cô có làm được không?

----------

Sắc đêm ảm đạm, cơn mưa ngoài trời đã dứt hẳn.

Từng ngọn đèn trên trần nhà vẫn sáng ...

Anh và tôi bây giờ, thật sự chỉ cách nhau mỗi một bức tường. Đã hai tiếng từ khi bước chân vào ngôi nhà này, một câu anh cũng không nói với tôi, một bước cũng không hề ra khỏi căn phòng của mình. Và tôi biết, anh đang rất khó chịu!

Ngày hôm nay tôi đã trải qua biết bao nhiêu cung bậc của cảm xúc, từ cảm động chuyển sang kinh ngạc, rồi biến thành sợ hãi tột độ khi bị Một Mắt bắt giữ, và cuối cùng là nỗi đau giằng xé khi gặp lại anh trong tình trạng trớ trêu này.

Hai năm trước, là tôi nợ anh. Lúc này, cũng là do tôi nợ anh. Suốt đời này làm sao có thể trả hết những ân tình mà anh đã làm cho tôi đây?

Tôi biết, bản thân đã quá tuyệt tình khi nói ra những lời đó. Nhưng tôi biết mình không sai, dù có phải bán mạng cũng phải trả hết số tiền tôi đã nợ anh, không thể để bản thân có dính liếu gì đến cuộc đời của anh được.

Vì tôi nhơ nhuốc, bẩn thỉu, sống trong vũng lầy tăm tối. Còn anh, một người ở vị trí cao quý của tầng lớp xã hội, tương lai sáng lạng, tuyệt đối không thể dính dáng đến một cô gái như tôi!

Bầu trời thấm đượm màu đen buồn bã u uất, hệt như tâm trạng của tôi lúc này. Khó khăn lắm tôi mới thoát khỏi trận tỉ tê sướt mướt của Thảo Nhi và chạy lên phòng anh. Nhưng không hiểu sao khi đứng trước cửa phòng thì lại chết trân ra đó, cả người đờ ra hệt như khúc gỗ.

Được một lúc, tôi lại hít một hơi thật sâu, sau đó mạnh dạn gõ cửa phòng, giọng lí nhí:

" Kevin!"

Mím chặt môi, tôi nín thở chờ đợi anh trả lời. Nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng kéo dài đến đáng sợ. Lần này, tôi gọi to hơn, cả người cũng đứng thẳng:

" Kevin!"

Đến khi tôi gọi tên anh lần thứ 3, bên trong phòng cũng không có tiếng trả lời. Nhưng sau đó lại có tiếng tiếng ngáy ngủ khe khẽ vang lên. Âm thanh đó tuy không quá chói tai, cũng không đến mức lớn ... nhưng lại vô tình khiến trái tim tôi hụt hẫng.

Thì ra là anh đang ngủ!

Bất giác, tôi tự cười nhạo mình rằng đã quá tự đề cao bản thân, xem rằng chính mình là người có vị trí quan trọng trong lòng anh, khiến anh phải đau lòng đến mức không buồn nhìn mặt tôi nữa.

Nhưng, sự thật có lẽ không phải như thế.

Không biết mất bao nhiêu lâu, tôi vẫn không thể nào nhấc chân khỏi đây, chỉ biết nhìn chằm chằm vào cánh cửa, tưởng tượng ra khuôn mặt anh đang say ngủ, không lo âu tính toán, không chau mày mỗi khi tức giận ... và không tỏ ra đau đớn xót xa mỗi khi nhìn thấy tôi.

" Kevin, em xin lỗi!"

Tiếng ngáy ngủ vẫn đều đều, trong không gian vắng lặng vẫn chỉ có một mình tôi độc thoại. Không biết từ lúc nào, gương mặt đã ướt đẫm những giọt nước mắt, có muốn ngăn lại cũng không thể được.

" Em đã từng nói với anh, dù cho quá khứ của em như thế nào. Thì hiện tại người em yêu là anh, tuyệt đối sẽ không rời xa anh. Nhưng ..."

Tôi dựa lưng vào tường, đôi mắt đẫm lệ nhìn lên trần nhà, nói tiếp:

" Em rất hối hận, khi ngày xưa đã hứa với anh một điều vọng tưởng. Anh biết không, Jessica yêu anh ... là thật. Nhưng khi ký ức ngày xưa đã trở lại, thì em đã không còn là Jessica mà anh yêu nữa.Em là Mai Phương Nhã, một cô gái hoàn toàn xa lạ không thể yêu anh!"

Ánh mắt sầu thảm, tim quặn lên hệt như bị ai đó cào xé:

" Kevin, anh đã hiểu rồi đó. Em là Phương Nhã, không phải là cô gái ngây thơ không biết gì như ở Hàn Quốc nữa. Em thật sự cám ơn anh đã ban cho em một thân phận, một gương mặt và một cuộc sống mới. Hai năm qua là khoảng thời gian hạnh phúc nhất mà em có được, không lo âu, không đau khổ. Thế nhưng, đi rong chơi đến đâu cũng phải có ngày trở về nhà. Em có cuộc sống riêng của mình, không thể mãi ở bên anh. Huống gì, em còn có ... một người em yêu!"

Nói đến đây, giọng tôi trở nên đứt quãng. Những câu tiếp theo đột nhiên nghẹn lại trong cổ họng, không thể thốt ra khỏi miệng được nữa. Bất chợt, tôi không nén được việc giễu bản thân vì cứ mãi nói chuyện một mình, dù biết rằng anh sẽ không nghe được những gì tôi nói.

Tôi cúi thấp đầu, nhìn những ngón chân của mình qua đôi mắt ướt nhòe, đột nhiên cảm thấy tủi thân và cô đơn kinh khủng. Trên thế giới này, ngay cả người tôi yêu nhất cũng chưa chắc hiểu được trái tim tôi thật sự muốn gì.

Cảm giác an toàn từ lâu tôi đánh mất, đến khi nào mới tìm lại được?

Rầm!!!

Cánh cửa phòng anh đột ngột bật tung, đập vào bức tường thật mạnh khiến tôi giật nảy mình ngẩng đầu lên, liền bắt gặp ngay ánh mắt nảy lửa của anh, trầm uất nhưng lại vô cùng giận dữ, không nói không rằng nắm lấy tay tôi kéo vào phòng mình, sau đó đóng rầm cửa lại.

Lực kéo của anh quá mạnh khiến tôi có phần hoảng sợ, mồ hôi lạnh túa ra trên trán, cả người nghiêng ngả vì không kịp thời giữ thăng bằng. Cuối cùng anh cũng thả tôi ra, và xô tôi thật mạnh lên giường, nghiến răng rít lên:

" Bây giờ cô giỏi rồi! Đã tìm được người yêu cũ nên sẵn sàng vứt bỏ tôi, coi tôi là đồ phế thải, không thèm ngó ngàng tới, cũng không muốn đến gần. Có phải không??? Jess ... à không, tôi nên gọi cô là Phương Nhã mới đúng."

Đôi mắt anh như bị sương mù bao phủ, nghiến răng bóp chặt cằm tôi đầy thô bạo, giọng khàn đặc:

" Vì cô mà tôi đã bất hòa với ba ruột của mình. Vì cô, tôi lần đầu tiên không thể phân biệt nổi việc công với việc tư, sẵn sàng chấp nhận ..."

Nói chưa hết câu, cả người anh liền cứng đờ, mắt nhắm lại như cố sức khắc chế cảm xúc của mình. Bàn tay mạnh mẽ của anh cũng bắt đầu nới lỏng, và nhanh chóng rời cằm tôi ra, lạnh lùng quay lưng đi, một hồi sau mới nói khẽ:

" Ra ngoài!"

Trái tim tôi như nát vụn khi nhìn thấy thái độ quyết liệt của anh, thật lòng rất muốn khóc nhưng không tài nào nặn nổi được một giọt nước mắt. Tại sao ban nãy đứng trước cửa phòng anh, tôi có thể khóc một cách ngon lành. Mà lúc này, lại không thể!?

" Em xin lỗi!"

Hai chân đau buốt đến tê dại, ngay lúc này tôi thật không thể nhấc chân đứng lên nổi nữa, chỉ có thể ngồi ì một chỗ, cúi thấp đầu xin lỗi anh.

" Xin lỗi sao?" - Anh lạnh lùng lên tiếng, ngoái đầu lại nhìn tôi với vẻ châm biếm - " Tự động rời xa tôi, tránh né tôi và trở về với người tình cũ, bây giờ lại nói xin lỗi? Cô coi tôi là cái gì?"

Hơi lạnh bao trùm toàn thân,tôi ngước đôi mắt ráo hoảnh nhìn anh, bất chợt đưa tay lên níu lấy vạt áo anh, nói như van xin, nhưng lại đầy dứt khoát:

" Có thể nghe em nói một chút được không?"

Nhếch mép, anh cười khẩy như chế nhạo, nhưng lại không có ý định phản bác lời tôi nói. Và rồi, tôi bắt đầu kể chuyện của mình, nói một hơi, không hề dừng lại.

--------

Ngoài trời gió se lạnh, tiếng chuông gió ngoài ban công ngân vang, mọi thứ trong phòng trở nên im ắng đến khác thường. Không biết qua bao nhiêu lâu, sau khi tôi kể hết tất cả chuyện của mình ra, anh vẫn không thể nói được lời nào.

Đôi mắt anh ngây dại, một lúc sau như chịu không nổi đả kích, cả người run lên bần bật, xoáy đôi mắt u ám như đêm đen, giơ một tay về phía tôi, những ngón tay anh ngày một gần hơn, rồi khẽ khàng chạm vào má tôi.

" Jessica!" - Giọng anh khàn đặc, đôi mắt vằn lên những tia đỏ, hơi thở nghèn nghẹn.

Tôi mím môi, đẩy tay anh ra và nhắm chặt mắt lại. Một lúc sau mới chầm chậm mở mắt, nói bằng giọng dứt khoát, rành mạch từng câu chữ:

" Kevin, có thể anh đã nghe Một Mắt nói về em. Nhưng mọi thứ không chỉ đơn giản như những gì ông ta nói đâu! Ông ta thật sự không biết, em đã đánh đổi mẫu xét nghiệm ADN của con gái ông ta, khiến ông ta sẵn sàng vứt bỏ đánh đập cả đứa con ruột của mình. Và để làm được điều đó, em ... đã đánh đổi bằng chính trinh tiết của bản thân!"

Tôi bắt đầu cảm thấy mọi thứ quay cuồng, quá khứ bất chợt tái hiện trong đầu, ào ạt như dòng suối chảy không ngừng, nhưng vẫn cắn răng nói tiếp:

" Vì trả thù, em sẵn sàng chấp nhận để tên bác sĩ làm nhục, chỉ với một mục đích duy nhất, tráo đổi ADN để ông ta nghĩ rằng Cẩm Tú không phải là con ruột của mình!!! Em muốn Một Mắt tống cổ đuổi cô ta, khiến cô ta có nhà mà không được về. Mất đi danh vọng, quyền lực, vậy thì sẽ không thể đấu với em được nữa!!!"

Bầu trời đen ngòm, những ngọn đèn đường đã tắt ngóm tự lúc nào. Bóng đêm hiu quạnh hoàn toàn bao trùm lấy toàn thân, ngăn không cho tôi được thở. Không hiểu vì sao, tôi lúc này thật không có đủ dũng cảm để nhìn vào đôi mắt của anh nữa.

" Kevin, anh có thể yêu một người như em được nữa không?"

Hít một hơi thật sâu, tôi đứng phắt dậy và nhanh chóng bước ra ngoài không đợi anh trả lời. Vì thật sự tôi biết rằng, anh có lẽ cũng không thể nào giải đáp được câu hỏi đó.

Tối ngày hôm nay, quả thật là một đêm dài đằng đẳng! Có lẽ cả tôi và anh, cũng không tài nào chợp mắt được!

LỰA CHỌN (TT)

Tks những mem đã ủng hộ fic mình, chúc mng xem truyện vui vẻ ^^

Trong ký ức xa xăm, tôi nhớ như in những khoảnh khắc hạnh phúc ngắn ngủi bên Quốc Thịnh, và nỗi đau như giằng xé bao năm qua. Nhưng không hiểu sao, những nỗi đau đó lại nhanh chóng được lắp đầy bởi nụ cười của Kevin. Thời gian hai năm, có phải đã đập tan đi phần nào con tim vụn vỡ của tôi chăng? Hay là tôi vẫn chưa thể thoát khỏi giấc mộng thiên đường khi ở bên anh?

Nếu không phải vì giấc mơ đêm qua, thì tôi tuyệt đối sẽ không nghĩ đến điều này!

Một đêm trôi qua thật dài, khó khăn lắm tôi mới có thể chợp mắt. Nhưng không ngờ khi bản thân rơi vào trạng thái vô thức, thì lại có thể mơ thấy anh.

Anh trong giấc mơ có đủ mọi thái độ, cử chỉ dành cho tôi. Nhưng tất cả những hành động của anh đều thật lòng lo lắng, luôn ân cần chu đáo, dịu dàng nhưng lại quyết đoán. Và tôi trong giấc mơ, luôn nở một nụ cười rất tươi.

Đó là nụ cười hạnh phúc!

Và bất ngờ hơn, khi tôi tỉnh dậy ... thì cảm giác hạnh phúc đó vẫn còn thoang thoảng trong tim!

Chính cảm giác đó lại khiến tôi hoảng sợ vô cùng. Tôi sợ, rồi mình yêu anh thật. Sợ rằng bản thân sẽ làm điều có lỗi với Quốc Thịnh, có lỗi với chính mình. Và hơn hết, tôi sợ sẽ làm vấy bẩn Kevin - người con trai ở tầng lớp cao quý như anh.

Vẫn là cái tiết trời nóng bức đặc trưng của Sài Gòn, nắng phủ lên chiếc ra trải giường màu hồng phấn như hân hoan chào đón một ngày mới. Tôi đưa mắt nhìn ngắm căn phòng của Thảo Nhi một lượt quanh phòng, rồi mới thận trọng bước ra ngoài.

Nhưng vừa ra khỏi cửa, tôi đã bị cô bé cùng những cô giúp việc trong nhà anh chặn lại, vẻ mặt ngày một nghiêm trọng hơn khi đoán được tôi sẽ rời khỏi đây:

“ Chị Jessica, chị không được rời khỏi đây đâu!”

“ Cái gì?” – Tôi quắc mắt nhìn cô bé.

“ Chị Jessica, giám đốc đã dặn dò tuyệt đối không để chị ra khỏi nhà này một bước. Phòng của chị chúng em cũng đã dọp dẹp sạch sẽ rồi, tối nay chị không cần phải ngủ chung với em nữa!”

Dường như tôi cảm nhận được sự bức bối khó chịu lan tỏa trong người. Mất vài giây sau mới định thần lại được. Anh muốn giam cầm tôi sao?

Khóe miệng nhếch lên thành nụ cười lạnh châm biếm, tôi hừ một tiếng:

“ Kevin đâu?”

“ Giám đốc ... đã ra ngoài từ sớm rồi. Không quên dặn rằng nếu chị dám bỏ đi lần nữa, anh ấy sẽ không tha thứ!”

Tôi trợn mắt, kinh ngạc khi nghe thấy lời nói đầy đe dọa anh gửi gắm cho Thảo Nhi. Một mặt thì lạnh lùng, mặt khác lại chèn ép tôi ở lại. Rốt cuộc anh muốn cái gì? Muốn hành hạ tôi vì đã khiến anh bị tổn thương sao?

Không tha thứ thì sao chứ? Dù sao cả đời này, tôi cũng không mong anh tha thứ!

“ Nực cười!”

Tôi hai tay đẩy Thảo Nhi sang bên, chạy thật nhanh xuống lầu. Nhưng khi vừa đặt chân xuống sàn nhà thì liền bị chấn động bởi những tên bảo vệ đô con lực lưỡng, họ chặn tôi ngay đầu cầu thang, khi đứng gần thì có vẻ cao hơn tôi gần hai cái đầu, mặt mũi bặm trợn như sẵn sàng lâm trận bất cứ lúc nào có thể.

“ Xin thứ lỗi!”

Họ trịnh trọng cúi đầu, cánh tay đưa ngang về phía cầu thang một cách lịch sự, phớt lờ ánh mắt trợn trừng vì tức giận của tôi, xem như không hề bận tâm.

Những người này là sao, thái độ này là sao? Anh cưỡng ép người quá đáng, biết chắc tôi sẽ bỏ đi nên dùng những tên bảo vệ này để giam cầm tôi???

Tôi nghiến răng trèo trẹo, cố dằn cục tức vào trong lòng, quay người nói với Thảo Nhi:

“ Tôi muốn gọi điện cho Kevin!”

Thảo Nhi trầm ngâm hồi lâu, mắt nhắm lại buồn bã:

“ Chị Jessica, xin lỗi. Giám đốc hiện không muốn nói chuyện với chị!”

Sống mũi tôi chợt cay cay, cảm giác tủi hờn dâng tràn trong lòng không cách nào khắc chế được nữa, nước mắt đột nhiên ứa ra, tôi bật khóc.

Ở bên anh khoảng thời gian hai năm, tôi có thể tự tin rằng bản thân nắm bắt được cảm xúc của anh, tính cách anh. Nhưng cho đến lúc này, tôi không thể nào hiểu được anh nữa...

Anh không muốn nói chuyện với tôi, không muốn nhìn mặt, tôi có thể hiểu. Nhưng tại sao lại dùng cách này để giữ chân tôi lại? Nếu suốt đời này không còn gặp lại nhau, nếu tôi hoàn toàn rời khỏi cuộc đời anh, chẳng phải anh sẽ vui vẻ hơn sao?

Vậy thì anh lấy lí do gì để bắt ép tôi? Quyền lực, hay với vai trò là chủ nợ?

Nỗi tuyệt vọng xé nát tim tôi, khiến vết thương trong lòng càng thêm lở loét. Mối quan hệ của chúng tôi đã trở nên không thể cứu vãn!

Đường dài, khoảng cách càng rộng...

Nơi mà tôi và anh đang đứng là cùng chung một đất nước. Nhưng tôi lại ngỡ như cả hai đang ở cách nhau cả một vòng trái đất!

--------

Một ngày ... hai ngày ... rồi gần một tuần trôi qua ...

Cho đến lúc này, tôi không thể nào chịu đựng được nữa.

Anh đang trốn tránh, tôi biết. Vì mỗi tối, dù cố gắng thức khuya đến mức nào anh vẫn không hề trở về. Chỉ cho đến khi tôi thiếp đi anh mới xuất hiện, rồi sáng sớm lại bỏ đi khi tôi chưa thức dậy. Cứ như thế lặp đi lặp lại bốn năm ngày liên tục, cục tức tôi đè nén bao lâu nay lại có dịp bùng nổ dữ dội.

Nếu như di động tôi không bị tên Thái Vũ lấy mất thì đã có thể gọi điện cho anh, dù anh không bắt máy tôi cũng kiên trì gọi đến cùng. Tôi rất muốn hỏi vị giám đốc đa tài đó thật ra muốn cái gì? Hết ngày này đến ngày khác tránh né, nhưng lại không cho tôi ra ngoài. Cứ âm thầm lặng lẽ tránh xa tầm mắt tôi, tuyệt nhiên xem như Phương Nhã này không hề tồn tại.

Xoảng!

Cánh cửa kính trong suốt vỡ tan tành, rơi thành từng mảnh nhỏ li ti xuống đất, vô tình làm sướt chân tôi chảy cả máu. Đúng như tôi dự tính, chỉ vài giây sau đã có tiếng thình thịch của nhiều bước chân vang lên, bọn họ sắp chạy vào phòng tôi rồi.

Tôi khom người nhặt lên một mảnh thủy tinh sắc nhọn, cứa nhẹ vào mu bàn tay chỉ đủ để rỉ ra vài giọt máu. Ngay lập tức, cánh cửa phòng mở tung, những người làm trên dưới trong nhà đều có mặt đầy đủ hết, không thiếu một ai, kèm theo sau là tiếng hét lên cực kỳ giận dữ:

“ Jessica, em làm cái gì vậy hả?”

Từ trong đám người làm bao gồm cả hai tên vệ sĩ đứng cạnh Thảo Nhi, bóng dáng Kevin từ từ lộ ra, ánh mắt tối sầm lại, rít lên như thú dữ bị thương, đôi chân muốn tiến về phía tôi nhưng lạ do dự, dường như đang giằng xé nội tâm một cách dữ dội, sắc mặt cũng vì thế mà tím bầm lại:

“ Đừng làm càn, buông thứ đó xuống ngay!”

Tôi lặng người nhìn vào mắt anh, nếu không lầm, tôi có thể thấy được những tia máu đầy bi thương của anh, có xót xa, có giận dữ, nhưng hơn hết ... là sự sợ hãi.

Thoang thoảng trong căn phòng có mùi máu tanh, đến lúc này tôi mới phát hiện ra cái đau buốt từ mu bàn tay mình lan tỏa, đau đến mức tê dại, nhưng vẫn cố gượng nắm chặt lấy mảnh vỡ trên tay hết sức có thể, cười gằng từng tiếng:

“ Kevin, bây giờ anh chịu xuất hiện rồi sao? Anh giỏi thì trốn tránh tôi suốt đời đi, giam cầm tôi suốt đời ở đây luôn đi!!!”

Anh nhăn mặt, mím môi lại như đang kìm chế điều gì đó, một lúc sau mới rời mắt tôi đi, dặn dò với những người làm xung quanh, giọng khàn khàn:

“ Ra ngoài hết đi!”

“ Giám đốc!!!”

Thảo Nhi từ nãy đến giờ im như thóc cũng phải thốt lên kinh ngạc, sắc mặt cũng tái mét đi vì sợ. Cô bé nhìn anh trân trối, rồi lại quay sang tôi kêu lên:

“ Chị Jessica ...”

“ Tôi bảo ra ngoài!!!” – Anh quay lưng đi, cắn răng hét lên với đám người làm, trong đó có cả Thảo Nhi – “ Ra ngoài hết cho tôi, không được bén mảng đến gần phòng này nửa bước!”

Tôi ngẩn người nhìn bọn họ tức tốc chạy ra khỏi phòng và đóng cửa lại một cách ngoan ngoãn mà bắt đầu thấy chột dạ. Không chỉ riêng Thảo Nhi mà ngay cả tôi cũng thấy lạ với thái độ của anh. Tại sao lại bắt bọn họ ra ngoài? Anh có gì muốn nói riêng với tôi sao?

Anh không sợ tôi sẽ làm điều dại dột trước mặt anh sao?

Thật sự không sợ sao?

Tôi nhìn anh đăm đăm, tay vô thức bóp chặt lấy mảnh vỡ sắc nhọn kia, khiến máu chảy ra ngày một nhiều hơn, rơi từng giọt xuống sàn nhà, lênh láng một vũng.

“ Đừng như vậy nữa, buông thứ đó xuống đi. Có được không, Jessica?”

Qua làn gió, giọng anh lành lạnh, khó nhọc như bị nghẽn lại, đôi mắt đỏ ngầu, hai tay cũng bắt đầu run run:

“ Anh xin lỗi, mấy ngày qua anh luôn né tránh em, là vì muốn bản thân xác định rõ một thứ!”

Hình dáng anh ngày càng tiến gần về phía tôi, bước chân nặng chịch khẽ khàng vang lên, trong căn phòng đặc mùi máu tanh, hòa quyện cùng với mồ hôi lạnh, tôi phát hiện ra rằng hơi thở của anh ngày càng dồn dập, đến mức có thể nghe được mùi hương dịu nhẹ quen thuộc mà tôi ngỡ như đã quên.

“ Anh thật sự rất sốc khi nghe em kể về cuộc sống trước đây của mình. Anh đau đến mức tim muốn vỡ ra, và càng không thể chịu đựng được mỗi khi tưởng tượng đến hình ảnh của em trước kia cùng tên bác sĩ, và cả hành động trả thù tàn nhẫn của em nữa. Mọi thứ quay cuồng trong đầu anh, khiến mọi tế bào trong người anh căng cứng không thể hoạt động được. Chúng khiến anh sợ!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play