Mùa đông lại đến, vạn vật xơ xác. Mưa bay suốt ngày. Tất cả đẫm ướt.

Con đường Nhân Ái mới đắp xong, phẳng và rộng. Không người qua lại, không xe không cộ nên con đường như xác chết nằm im lìm. Mộ Phong và Thế Hạo, tay trong tay đi trong mưa phùn. Họ không vội bước vì cơn mưa làm tình thêm nồng.

- Mộ Phong, sau khi thi hành quân dịch xong, chúng ta sẽ làm đám cưới em nhé?

Thế Hạo đã ra trường. Thụ huấn khóa sĩ quan trừ bị xong, chàng được đưa đến làm việc trong một đơn vị ở Tân Điếm, thế nên chàng có cơ hội gặp Phong thường xuyên.

- Sao lúc trước nghe anh bảo là hết hạn quân dịch anh sẽ xuất ngoạỉ

Thế Hạo lắc đầu:

- Như thế bỏ em ở lại một mình sao? Không được, anh không đi đâu cả trừ phi có em đi cùng.

- Em còn phải thực tập một năm nữa cơ mà.

Theo chương trình trường đại học sư phạm Đài Loan, sinh viên tốt nghiệp xong phải thực tập một năm mới được lãnh bằng tốt nghiệp.

- Vậy thì anh chẳng đi đâu hết, chúng ta lấy nhau trước vậy.

Mộ Phong lắc đầu:

- Anh làm thế không phải, anh Hạo ạ. Việc cần kíp bây giờ không phải là lấy nhau mà là tạo sự nghiệp.

Thế Hạo xiết chặt tay Phong:

- Em tôi khá lắm, em đã nói đúng ý anh, có điều lâu nay vì ngại anh chẳng dám nói. Một người vừa mới ra trường như anh, trong tay không có một đồng thì lấy gì bảo đảm cuộc sống của hai đứa chứ. Vì vậy anh định nói với em hai đứa cần phải khổ cực một khoảng thời gian nữa. Nhưng không lấy nhau, bỏ một mình em ở nhà, anh xuất ngoại không yên tâm tí nào cả.

Mộ Phong tựa đầu vào vai Thế Hạo:

- Anh, anh khéo lo, khi em ra trường thì anh cũng đã hết hạn quân dịch. Chúng ta đính hôn trước, xong em ở lại đi dạy, còn anh sang Mỹ tiếp tục việc học. Chúng mình chung sức tạo đời sống mới cho cả hai. Xa nhau một năm nhưng đổi lại ta sẽ được hạnh phúc trọn đời, anh không thấy đẹp sao?

Thế Hạo đứng lại, nhìn thẳng vào mắt Phong, đôi mắt của chàng thật sáng:

- Mộ Phong, có thật em muốn thế không?

- Thật.

- Chúng ta sẽ phải cực khổ lắm. Có đời sống du học sinh nào mà không nhọc nhằn đâu.

- Em sẵn sàng chấp nhận.

Thế Hạo sờ nhẹ lên mặt người yêu:

- Mộ Phong, anh yêu em quá.

Họ tựa sát vào nhau, những bước chân thong thả tiếp tục bước. Thế Hạo yên lặng một lúc nói:

- Phong, em hãy hứa với anh một điều là dù khổ cực thế nào đi nữa, chúng ta cũng đừng ngửa tay xin cha mẹ một cắc em nhé?

- Tại sao anh lại nói câu đó?

Thế Hạo cắn môi:

- Vì anh không muốn đi vào vết xe của ông anh của anh.

Mộ Phong yên lặng một lúc, hỏi:

- Anh ấy thế nào nữa vậy?

- Lúc gần đây, không hiểu anh Triệt nói dối thế nào mà lấy được của bố vợ một số tiền to, suốt ngày lái xe rong chơi ngoài phố, la cà khắp chốn ăn chơi và xài tiền như nước. Thế mà không hiểu tại sao cha anh còn bênh vực và khen anh ấy tài giỏi.

- Hèn gì lúc xưa anh Hòa em có nói...

Vừa nói đến đây, Mộ Phong chợt im, Thế Hạo giục:

- Anh ấy nói sao?

- Thôi không nói đâu, nói ra anh giận.

- Cứ nói đi, anh chẳng giận đâu.

Mộ Phong ngập ngừng một chút lên tiếng:

- Anh Hòa bảo cha anh là một con cáo già và anh Triệt là một con cáo sắp già.

Thế Hạo cúi đầu nhìn xuống, yên lặng. Mộ Phong nói:

- Thấy không, anh bảo anh không giận mà anh đã giận rồi đấy, anh hiểu cho Anh Hòa em nói là vì giận Vũ Thường đấy thôi.

Thế Hạo thở dài, thành thật thú nhận:

- Anh không giận đâu, Phong ạ, anh chỉ cảm thấy khó chịu vì hổ thẹn thôi.

- Sao thế?

Nhìn cơn mưa phùn với những hạt mưa bay bay trước mặt, Thế Hạo chậm rãi nói:

- Tại em không hiểu nhiều về thân thế của cha anh. Thuở xưa người rất nghèo. Mất mẹ từ lúc mới chào đời, hơn mười tuổi lại mất cha. Người đã tạo lập sự nghiệp từ đôi bàn tay trắng, khổ cực trăm bề, nhưng vẫn cắn răng chịu đựng. Cha bảo cha đã tự hứa với lòng từ thuở hàn vi là sẽ không từ nan bất cứ thủ đoạn nào miễn đạt đến thành công là được. Sau đó người gặp mẹ anh. Mẹ anh thuở bấy giờ là một thiếu nữ yếu đuối, trong sạch và hiền hậu, rất giàu có. Cha anh đã cưới mẹ anh không phải vì yêu mà là vì mẹ anh có tiền, mẹ anh giàu như Vũ Thường bây giờ.

- Ồ! Thì ra lịch sử đang tái diễn.

Mộ Phong buột miệng.

- Cha đã tìm đủ mọi cách để chinh phục mẹ, sau cùng người đạt đến mục tiêu. Từ đó người lên đại học, đậu luật xong lại xuất ngoại và bây giờ là một luật sư tên tuổi. Cha anh chỉ biết có tiền chớ không cần đến lương tâm, tư cách hay nhân đạo. Anh Hòa so sánh ông như vậy cũng chẳng sao.

Chưa bao giờ Mộ Phong thấy chàng thành thật như thế này.

- Anh và anh Triệt ngay từ thuở nhỏ đã được cha anh nhắc nhở luôn là phải mạnh mới sống được, nếu không mạnh bị ức hiếp, chèn ép. Theo cha anh thì kẻ mạnh có nghĩa là kẻ có nhiều tiền, nhiều thế lực, và làm thế nào để trở thành kẻ mạnh thì cha anh quan niệm là lợi dụng tất cả thủ đoạn để đạt được mục đích mà không vi phạm luật lệ. Em cũng biết cha anh dù sao cũng là một luật sư thì đâu bao giờ ông chịu để con cái phạm tội. Chính nhờ lối giáo dục của người mà anh Triệt mới hoàn hảo như vậy.

Mộ Phong hỏi:

- Nhưng còn anh? Em thấy anh hoàn toàn khác hẳn anh Triệt cơ mà?

- Vâng, anh không thể chấp nhận lối giáo dục đó của cha anh. Sự chối từ tư tưởng đó phải nhận là do công mẹ anh. Từ khi về ở với cha anh, chỉ trong vòng một năm, mẹ anh đã nhìn ra lầm lẫn của mình, nhưng đã trễ rồi, nên đành phải chấp nhận. Anh Triệt từ nhỏ đã yêu cha hơn yêu mẹ, anh ấy coi ông như thần tượng. Còn với anh? Chỉ có mẹ, mẹ đã yêu anh, tin tưởng anh, người thường đem tâm sự mình ra tâm sự với anh. Anh chịu ảnh hưởng của mẹ rất nhiều, còn anh Triệt chịu ảnh hưởng cha, do đó bản tính hai anh em hoàn toàn khác biệt.

Mộ Phong thở dài, chùn chân:

- Tại sao anh không cho em biết sự thật sớm hơn?

- Có liên hệ gì đâu?

- Chúng ta đã chôn đời Vũ Thường một cách oan uổng như vậy mà anh bảo là không sao ư?

Mộ Phong kêu lên:

- Anh biết anh Triệt không tốt mà chẳng tìm cách để ngăn chận cuộc hôn nhân này.

- Em đừng quên là chính Vũ Thường muốn lấy anh Triệt nhé.

Thế Hạo nói:

- Vả lại anh cũng biết anh Triệt yêu Vũ Thường thật chứ không phải đùa đâu, nếu không làm gì anh ấy phải đeo đuổi đến ba năm? Mộ Phong, em nghĩ kỹ đi, em đừng trách anh như thế tội lắm. Dù tính tính có khác nhau, Thế Triệt dù sao cũng là anh ruột của anh, nếu không giúp cho chuyện thành thì thôi, ai lại ngăn cản bao giờ?

Mộ Phong cúi đầu thở dài:

- Vâng, đúng ra em không có quyền trách anh mà phải trách chính mình. Em có lỗi nhiều với Vũ Thường và anh Mộ Hòa của em.

Thế Hạo không hiểu:

- Tại sao em lại tự trách mình?

Mộ Phong lắc đầu:

- Vì em không tròn nhiệm vụ. Nếu lúc xưa em giúp họ thật tâm, nếu em đến kể cho Vũ Thường biết anh Hòa yêu nó vô cùng thì biết đâu Vũ Thường chẳng lấy anh Hòa? Chỉ tại em quá ích kỷ, em chỉ nghĩ đến chúng mình, không muốn anh em phá vỡ hạnh phúc của anh anh để giữa chúng ta có thể bị lủng củng. Thế nên em chỉ khuyên anh Hòa cho có vậy thôi. Đến lúc Vũ Thường đã chọn anh Triệt em lại vui nữa mới khổ chứ, và em lại khuyên anh Hòa quên Vũ Thường cho xong. Em ích kỷ quá!

Thế Hạo vòng tay ngang lưng Mộ Phong:

- Đừng tự trách mình như vậy, Phong ạ. Cá tính của Vũ Thường với cá tính của anh Hòa đều mạnh như nhau, dù em có hết sức giảng hòa đi nữa chưa chắc em đã thành công. Tóm lại, chuyện tình yêu là chuyện chỉ có hai người trong cuộc mới giải quyết được, không ai làm sao giúp được họ nếu chính họ không tự giúp mình. Anh nghĩ là tất cả chẳng qua chỉ là định mệnh.

Mộ Phong cười:

- Anh trở thành kẻ chấp nhận định mệnh từ bao giờ thế?

Thế Hạo cười:

- Khi có nhiều chuyện xảy ra mà ta không thể dùng những dự kiện thông thường để giải thích thì chỉ còn cách đổ thừa cho định mệnh vậy.

Hai người thả dọc theo lộ thứ tư của con đường Nhân Ái, qua khúc lộ số ba họ đến ngã rẽ sang lộ Đôn Hóa Nam. Đứng lại, Thế Hạo nói:

- Lạnh quá! Kiếm nơi nào ngồi em nhé?

Mộ Phong suy nghĩ một chút, nói:

- Em không lạnh. Hay là mình đến thăm Vũ Thường đi, lâu quá không ghé thăm họ.

Thế Hạo suy nghĩ:

- Cũng được, rủ cô ấy đi dạo cho vui.

Thế là họ đi về phía nhà Vũ Thường. Mười lăm phút sau họ đã ở trước cổng nhà Vũ Thường. Vũ Thường đón họ với cái vui ngạc nhiên. Mời vào phòng khách nàng hỏi hai người:

- Quí vị dầm mưa à?

Mộ Phong đáp:

- Không phải chỉ mới đây thôi mà tụi này đi từ khi chiều cơ.

- Tôi cũng thích đi trong mưa lắm.

- Tôi biết mà, cũng nhờ dầm mưa ở núi Dương Sơn mà bồ đã nằm liệt giường một trận nên thân.

Mộ Phong vừa cởi áo tơi ra vừa nói. Thu Quế bước ra mang hai chiếc áo ra sau. Ngắm một lúc gian phòng lờ mờ, lò sưởi ấm đỏ ở một bên bộ salon, Mộ Phong tiếp:

- Vũ Thường, bồ biết hưởng thụ lắm đấy, định đến đây kéo bồ đi chơi nhưng vào đây rồi chỉ muốn ở lại thôi.

Mộ Phong duỗi chân, nằm dài người ra để nghe hơi ấm đi vào từng thớ thịt.

- Vũ Thường biết không.

Thế Hạo nói, dù bây giờ Vũ Thường đã là chị dâu, nhưng Hạo vẫn chưa đổi được lối xưng hô:

- Mộ Phong nhất định ăn chực một bữa cơm đấy, Thường không cho chắc cô nàng không chịu về đâu.

Mộ Phong cười, quay sang Vũ Thường bảo:

- Mình chẳng bao giờ có ý nghĩ đó, chỉ tại Hạo hôm nay hết nhẵn tiền nên nói tránh đi đó.

Vũ Thường nhìn hai người đang mắng yêu nhau mà lòng chợt đau. Để che dấu một chút buồn phiền trong lòng, nàng giả vờ đưa tay lên vuốt tóc, cười nói:

- Thôi đừng có đổ lỗi cho nhau nữa, dù sao tôi cũng có phần cơm dành cho hai người cơ mà!

Thế Hạo nhìn quanh:

- Anh Triệt đi làm rồi à?

Vũ Thường bối rối:

- Ông ấy à? Có lẽ ông ấy chẳng về nhà dùng cơm đâu. Lúc gần đây anh Triệt bận lắm, ta khỏi phải đợi.

Mộ Phong chăm chú ngắm người bạn cũ. Vũ Thường ốm và xanh hơn trước nhiều, nụ cười héo úa, đôi mắt xa vời kia trông thật cô đơn. Mộ Phong đột nhiên xúc động vì bạn, mắt nàng đỏ lên. Nàng nghĩ đến những ngày vui đã qua, người con gái tinh nghịch hồn nhiên ngày xưa bây giờ đã đi đâu rồi?

Vũ Thường đứng lên bước về phía nhà sau:

- Hai người thích ăn gì để tôi bảo Thu Quế làm?

Mộ Phong níu áo bạn lại:

- Mày có gì cho chúng tao ăn nấy, bày vẽ làm chi cho mệt. Ngồi xuống đây, lúc này mày học được bản tính lăng xăng rồi đấy nhé.

Vũ Thường ngoan ngoãn ngồi xuống, nhìn Mộ Phong rồi nhìn Thế Hạo với nụ cười trên môi:

- Bao giờ cho tôi uống rượu? Có lẽ định mệnh muốn chúng ta trở thành bà con thân thích nhau cả, phải không?

Tại sao lại định mệnh? Nếu chẳng quyết định lấy Thế Triệt thì làm gì ta trở thành thân thích nhau được? Đúng ra ý Vũ Thường định nói nếu ta không lấy Thế Triệt, mà là lấy Mộ Hòa thì...Bất giác nàng đỏ cả mặt.

Nhìn thái độ của Vũ Thường, Mộ Phong vội lấp liếm cho bạn:

- Mày cứ bình tâm đợi, còn sớm chán cơ mà. Thế Hạo phải xuất ngoại học thêm một ít lâu, tao cũng định sang đấy học thêm nghành giáo dục. Bao giờ thành tài trở về sẽ làm đám cưới luôn.

Vũ Thường cười:

- Hai người định lấy tiến sĩ hết phải không?

Rồi nàng lại thở dài:

- Hai người thật đáng phục, làm bất cứ cái gì cũng có kế hoạch đàng hoàng, không giống tôi, bất cứ một cái gì cũng hành động theo ý thích nhất thời, không chịu suy nghĩ kỹ, để bây giờ...

Vũ Thường ngưng lại nhìn Hạo, nàng biết rằng mình đã lỡ lời.

Hạo biết, nhưng chàng không thể nói cho bà chị dâu hiểu rằng mình rất thông cảm nỗi buồn của nàng. Chàng ngồi yên, trong khi Mộ Phong hiểu bạn, đau cái đau của bạn nhưng nàng cũng không biết làm sao hơn là đỏ mắt. Không khí nặng nề vây quanh, một chút ngỡ ngàng bàng bạc. Tiếng mưa buồn của một buổi chiều tắt nắng đập lên kính. Giữa không khí yên lặng đó, đột nhiên có tiếng động nơi cửa, Vũ Thường hoảng hốt đứng dậy:

- Khổ rồi, có ai ngờ ông ấy trở về giờ này đâu? Để tôi hỏi Thu Quế xem có đủ thức ăn không?

Vũ Thường bước nhanh xuống bếp. Thế Hạo và Mộ Phong liếc nhau, xong cùng đứng dậy:

- Thôi khỏi phiền Thường ạ. Tụi này chỉ nói chơi thôi, chứ đâu thể ở lại dùng cơm được, tụi này có chuyện phảo đi ngay bây giờ.

Vũ Thường quay nhanh lại nắm lấy tay Mộ Phong van xin:

- Mộ Phong, mi đừng đi, ở đây với tao đi, tao xuống bếp đâu phải đuổi chúng mày đâu.

Mộ Phong đứng yên, nàng không biết nên ở lại hay nên đi, nhất là khi nhìn nét van xin trên mặt bạn. Vũ Thường! Người con gái hồn nhiên ngày nào, người con gái cao ngạo, tự phụ bây giờ ở đâu? Trước mặt nàng chỉ là một thiếu phụ yếu đuối.

Giữa lúc Mộ Phong còn nghĩ ngợi chưa trả lời thì bên ngoài cửa có tiếng của Thế Triệt:

- Vũ Thường, sao cô chẳng biết ra cổng đón chồng cô vào chứ? Cứ nằm mãi trong phòng nhớ người tình cũ ư?

Vũ Thường sợ hãi kêu lên:

- Anh Triệt!

Thế Triệt bước vào phòng khách, thấy Thế Hạo và Mộ Phong, một chút ngạc nhiên hiện lên mặt xong là nét cười đến ngay:

- Mấy người đến từ bao giờ, sao chẳng thấy xe?

- Tụi này đi bộ.

- Thả bộ trong mưa à? Thơ mộng thế?

Thế Triệt vỗ mạnh lên vai em trai tiếp:

- Đi lính có vui không cậu?

- Anh đã đi rồi chắc cũng biết. Đời sống quân ngũ bây giờ cũng nhàn lắm, bằng không em làm gì có thời giờ đi chơi như vầy?

Thế Triệt quay sang Vũ Thường:

- Thế thì hay lắm! Vũ Thường, cô giữ Mộ Phong với Thế Hạo ở lại dùng cơm nhé, tôi có việc bận phải đi ngay.

- Thế anh không ở nhà tiếp họ à?

Thế Triệt quay sang Thế Hạo:

- Tôi có hẹn. Hạo, mấy người ngồi đây chơi nhé, tôi có chuyện riêng cần nói với bà xã một tí.

Quay sang Vũ Thường, Triệt nói nghiêm nghị:

- Cô vào phòng ngủ, tôi có chuyện riêng cần bàn với cô.

Vũ Thường cắn môi, phản đối:

- Anh Triệt, Hạo với Mộ Phong phải là người ngoài đâu mà anh phải giữ ý như thế?

- Bây giờ cô có chịu đi không?

Thế Triệt bỏ đi về phía cầu thang. Vũ Thường đưa mắt hối tiếc về phía Mộ Phong xong ngoan ngoãn bước theo.

Nhìn theo dáng họ, Mộ Phong bất giác quay lại nhìn Hạo, nỗi buồn thoáng nhanh trong mắt:

- Anh Triệt lại dở trò gì nữa đây? Có lẽ chúng ta đã đến không đúng lúc.

Thế Hạo thở dài:

- Trời biết, chứ anh cũng không biết làm sao hiểu nỗi ông anh ruột của mình.

- Hay là chúng ta đi vậy!

Thế Hạo lắc đầu:

- Đi thế này Vũ Thường buồn em ạ, gắng ăn cơm xong hãy đi.

Họ ngồi yên trong phòng khách. Không khí nặng nề vây quanh. Từ trên phòng trên kia tiếng nói của Thế Triệt và Vũ Thường vọng xuống. Họ nghe được mấy tiếng tiền. Gần mười lăm phút sau Thế Triệt xuống lầu gương mặt tươi tắn:

- Xin lỗi, tôi không thể ở lại dùng cơm với quý vị, nhưng chẳng sao, mình thân thích nhau cả mà, ở lại nhé? Ở lại làm bạn với Vũ Thường, để cô ấy một mình cũng buồn. Tôi đi trước vậy, cậu tiếp đãi Mộ Phong đàng hoàng nhé, để không thôi cô ấy bảo người nhà họ Âu chẳng biết tiếp khách thì nhục đấy!

Vừa nói Thế Triệt vừa bước ra cửa. Mộ Phong đứng yên nhìn theo, Thế Hạo cũng thế.

Có tiếng xe hơi nổ máy xa dần.

- Gia đình là thế này à?

Mộ Phong hỏi, Thế Hạo lắc đầu:

- Không, đây chỉ là một hầm nước đá, trách chi Vũ Thường chẳng có một tí gì vui vẻ.

Trên lầu có tiếng chân bước xuống. Vũ Thường xuất hiện, trên gương mặt, trên mắt nàng, nét lệ còn hằn. Mộ Phong biết bạn vừa mới khóc.

Vũ Thường vừa tới chân cầu thang đã cười lấp liếm:

- Có lẽ quý vị đã đói lắm rồi phải không?

Rồi nàng quay nhanh vào trong:

- Thu Quế ơi, dọn cơm đi, chúng tôi đói lắm rồi.

Thu Quế bước nhanh ra:

- Dạ xong rồi, thưa bà.

- Thế à?

Quay sang Mộ Phong, kéo tay bạn Vũ Thường nói:

- Nào, chúng mình vào xem thức ăn có dùng được không?

Họ bước vào phòng ăn, ngồi xuống bàn. Bốn món cải, một tô canh khá ngon. Vũ Thường cầm đũa lên nhìn hai bạn nói:

- Ăn đi, ăn đi chứ! Đói quá, quý vị đừng trách tôi chẳng biết tiếp khách nhé? Chỉ có mấy món này thôi, tôi không xem quý vị là khách nên có gì đãi nấy. Ăn nhanh đi chứ, tại sao chẳng cầm đũa lên? Tại sao lại nhìn tôi? Ăn đi, nhanh lên, tôi đói quá rồi.

Vũ Thường nâng chén lên giả vờ ăn ngấu nghiến, Mộ Phong nhìn bạn thương hại:

- Vũ Thường! Thường đừng dối tôi!

Vũ Thường ngẩng mắt lên nhìn Mộ Phong. Đột nhiên bao nhiêu cố gắng đã tan vỡ hết, nàng buông đũa xuống òa lên khóc, vừa khóc vừa đứng dậy chạy ra phòng khách. Mộ Phong đuổi theo, Vũ Thường đã chạy lên phòng. Khi Mộ Phong tới nơi thì Vũ Thường nằm sóng soài trên giường nước mắt chảy như suối. Ôm lấy bạn Phong vỗ về:

- Vũ Thường! Vũ Thường làm sao thế?

Vũ Thường ôm chặt lấy Mộ Phong, vừa khóc vừa kể lể:

- Phong ơi, tao muốn bắt đầu lại. Tao muốn bắt đầu lại nhưng bắt đầu bằng cách nào? Làm sao? Làm sao đây hở Phong?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play