Những ngày trăng mật đã qua.

Vũ Thường tựa người trên ghế, tay ôm quyển Đường Thi Tống Từ Tuyển nhưng mắt lại hướng về vùng mưa mù ngoài song.

Trời đầu thu không khí mát lạnh. Sáng mai thức dậy đã nghe thấy tiếng mưa êm đềm trên cửa kính. Bầu trời xám xịt, nhưng tòa nhà và bóng cây bên ngoài đã nhạt nhòa trong màn mưa lạnh. Gió đến lay nhẹ màn cửa, cái lạnh lùa vào, Vũ Thường chéo tay bóp nhẹ đôi vai. Mùa thu năm nay đến sớm hơn thường lệ.

Có tiếng động ở cửa, Thu Quế người tớ gái mới thò đầu vào:

- Thưa bà, ông có về dùng cơm không ạ?

Vũ Thường mở to mắt. Về hay không làm sao ai biết được?

- Chị cứ lo cho đủ đi. Nhiều một tí chẳng sao chứ ít thì phiền ra.

- Vâng.

Thu Quế đã bước ra, Vũ Thường duỗi chân trên ghế, nàng tiếp tục nhìn ra ngoài trời một cách vô ý thức. Phòng không mở đèn để mặc bóng tối thao túng. Càng tối càng tốt, không ai nhìn thấy gì cả, trái lại còn vướng vấp một vẻ đẹp liêu trai. Để người nhìn thấy rõ thì bề trái xấu xa làm sao che dấu được.

Lúc mới về Vũ Thường chẳng để tâm vào việc trang trí nhà cửa, nên bao nhiêu đồ đạc trong nhà đều là do Thế Triệt sắm sửa cả. Chiếc màn cửa màu vàng, thảm màu trắng, ghế bàn màu cà phê. Vũ Thường không thể phủ nhận óc mỹ thuật của Thế Triệt, nhưng nàng vẫn cảm thấy mọi đồ vật không đi với nhau cho lắm. Thí dụ như chiếc kỷ trà màu tím và chiếc bàn ăn bằng gỗ dầu, ghế màu xanh. Mỗi một đồ vật cho ta cái cảm giác hào nhoáng hơn là thực dụng.

Lúc từ Nhật trở về, nàng cũng đã từng đề cập đến, nhưng Thế Triệt nhún vai bảo:

- Cha em giàu có quá phải sắm những món đắt tiền như thế mới xứng đáng.

Vũ Thường ngạc nhiên:

- Anh nói sao? Tất cả tiện nghi trong nhà đều do cha em bỏ tiền ra cả à?

- Chớ sao, em muốn anh phải ra tiền sao? Cha em có đủ tiền mua nhà thì đồ đạc trong nhà chi luôn cũng đâu có gì đáng thắc mắc.

Vũ Thường mở to mắt nhìn Thế Triệt, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy con người thật của chàng. Dưới dáng dấp hào phóng nhã nhặn, Vũ Thường thấy có một cái gì ẩn núp bên trong. Thở dài, Vũ Thường hỏi tiếp:

- Thế những chi phí của tuần trăng mật của chúng ta ở Nhật, từ vé máy bay đến tiền phòng khách sạn, những buổi vui chơi ai lo?

Thế Triệt cười đắc ý:

- Em không biết thật à? Em có người cha mập địa như vậy mà còn phải hỏi.

Bước tới cạnh Vũ Thường, Thế Triệt hôn nhẹ lên trán vợ:

- Những việc đó có gì đáng mà em phải bận tâm. Không lẽ em cũng biết lo lắng chuyện tiền nong nữa sao? Lấy chồng thì lấy, quyền xài tiền của cha mẹ đâu có mất đâu. Vả lại cha em bỏ tiền ra cũng đâu có lỗ lã gì, ông mang tiền ra để mua hạnh phúc cho em đấy.

- Thế gia đình anh đã chi tiền gì cho đám cưới chúng mình?

- Gia đình anh à? Cha anh đâu phải là tỷ phú. Vả lại anh đã lớn, xài tiền của cha mẹ coi sao được.

Vũ Thường nén giận:

- Anh không thể hỏi tiền cha anh, thế sao anh hỏi tiền cha em được chứ?

Thế Triệt trầm mặt xuống:

- Em định nói gì thế? Em phải nhớ kỹ là anh không bao giờ ngửa tay ra xin tiền cha em đâu nhé. Ông ấy sợ em khổ, sợ em sầu, sợ em lấy phải một thằng chồng nghèo không đủ cung phụng em. Em tưởng như vậy là sung sướng lắm sao? Tất cả chỉ vì em, em thử nghĩ kỹ lại xem có đúng không?

Nói xong là Thế Triệt bỏ đi, cánh cửa phòng đóng sầm lại. Tiếng xe gắn máy vang bên ngoài, Thế Triệt quên cả việc nói với vợ mình đi đâu nữa.

Kể từ hôm ấy, Vũ Thường ít khi tìm hiểu căn nguyên cuộc hôn nhân của mình. Nàng bắt đầu cảm thấy sợ hãi những đồ vật bày biện trong nhà, từ những tấm giấy hoa dán tường kiểu cách đến màn cửa, thảm lót nhà. Cả ngôi nhà này nữa. Cha cẩn thận sợ con không quen sống chung đụng nên mới tậu ngôi biệt thự hai tầng cho vợ chồng nàng.

Biệt thự có cả vườn hoa rộng thênh thang, phòng khách, nhà ăn, nhà bếp. Vũ Thường không biết trị giá của bất động sản này. Từ ngôi nhà đến đồ đạc bày biện bên trong, lúc nào cũng muốn làm nàng ngộp thở. Tại sao? Vũ Thường cũng không hiểu. Thế Triệt lúc nào cũng làm cho nàng bối rối. Tất cả không còn gì đẹp đối với nàng nữa.

Trời càng lúc càng tối, mưa càng lúc càng to, cánh cửa sổ khép hờ đã đồng lạa với bóng đêm làm tối thêm căn phòng nàng. Lạ thật, trước khi lấy chồng Vũ Thường chẳng hiểu thế nào gọi là cô đơn, là đơn lạnh. Lúc nào nàng cũng bận rộn, hết đùa vui với bạn bè là bày đặt những trò đùa vô trách nhiệm. Sau khoảng thời gian đó là đến cuộc giận hờn với Mộ Hòa, còn thì giờ đâu để cảm thấy cô đơn. Nhưng bây giờ không hiểu sao thời gian lại dài thăm thẳm.

Nàng không còn nhớ tuần trăng mật đã trôi qua bằng cách nào. Ở Nhật cuộc sống luôn luôn bận rộn, hết Đông Kinh là ghé Kinh Đô, Đại Bản, Thần Hộ thăm địa danh khét tiếng Nại Lương. Mỗi nơi ở vài ngày, kể cả thời gian ngồi xe. Hết vùng chùa chiền ở Kinh Đô, công viên ở Nại Lương là đến Thần Hộ thăm trại nuôi ngọc trai, ăn món thịt bò xâu tuyệt vời. Lần đầu tiên Thế Triệt đến Nhật nên chàng muốn tìm hiểu thật nhiều để thỏa mãn tính tò mò. Triệt đã vui chơi suốt canh thâu trong những vũ trường sang trọng nhất Đông Kinh, mê mẩn tâm thần trong những quán rượu nhỏ. Cuộc trăng mật chẳng ngọt cũng chẳng keo sơn như mọi người tưởng. Ngoại cảnh đã chi phối hồn chàng. Đối với Vũ Thường dầu sao chuyện cũng đã lỡ rồi. Những ngày tân hôn đáng sợ rồi cũng trôi qua. Trong vườn Nai ở Nại Lương giữa công viên đền đài yên tĩnh, cạnh đại thính đường xưa cũ với những nấm mốc rêu xanh hay trên con đường rậm mát, Vũ Thường đột nhiên thấy nhớ Mộ Hòa chi lạ. Nếu bây giờ người bên cạnh ta không là Thế Triệt mà là Mộ Hòa thì có lẽ hoàn cảnh sẽ khác ngay. May là con người chưa văn minh đến độ khám phá ra kính chiếu suốt tư tưởng của kẻ khác. Thế Triệt không bao giờ trông thấy được những tư tưởng thầm kín của Vũ Thường vì chàng quá bận, bận quan sát và hưởng thụ đến nỗi quên cả người vợ mới luôn bên cạnh mình.

Sau khi trở về Đài Loan, Vũ Thường có cảm giác như mình là người đi từ mộng ra đối diện với thực tế. Đời sống mới cầu kỳ xa hoa nhưng lại thiếu hẳn cái ấm áp của gia đình. Thế Triệt bắt đầu đi làm trở lại, sáng đi tối về, có khi cả buổi tối cũng không về nữa, chỉ cần gọi điện thoại về thông báo rồi thôi. Lúc gần đây cả điện thoại cũng lười quay số. Vũ Thường không biết phải làm gì hơn là ngồi trong căn nhà rộng mênh mông chờ đợi. Thời gian thật dài, nàng định trở lại trường, nhưng Thế Triệt phản đối:

- Lấy chồng rồi còn học hành gì nữa? Mấy bức họa của cô cũng không hơn được Picasso đâu. Định lấy cớ đến trường để giao du bạn trai hả? Cô nên nhớ là bây giờ cô đã mất tư cách tự do giao dịch với bạn trai rồi nhé.

Vũ Thường tức giận:

- Anh nói gì? Anh nghĩ về tôi thế nào mà nói vậy? Tôi có phải là loại gái lăng loàn đó đâu?

Thế Triệt cười:

- Tôi hiểu cô quá nhiều mà, lịch sử đời cô mà nói ra nghe chẳng tốt lành gì cả!

- Anh nói gì? Anh nói gì mà tiểu sử đời tôi chứ?

Thế Triệt cười đểu giả:

- Cần gì phải nói, tôi hiểu thấu tim đen cô mà, nhưng hãy giữ hòa khí với nhau, tôi không muốn nhiều lời với cô. Bây giờ tôi có việc phải đi.

Vũ Thường đuổi theo hét:

- Anh Triệt, anh không có quyền đi! Anh nói cho rõ rồi mới được phép đi!

Nhưng Thế Triệt đã bỏ đi mất.

Vũ Thường không trở lại trường không phải vì sợ sự chống đối của Thế Triệt, nhưng vì một thứ tình cảm lạ đột khởi trong tim. Vũ Thường tự thấy mình không còn ưa thích hay ham muốn điều gì nữa. Nàng như một khúc gỗ, như những loài sâu bọ bất động trong những giấc đông miên, không có bất cứ một cái gì có thể khích động hứng thú của nàng. Vũ Thường trở nên ngoan ngoãn lạ thường, suốt ngày nàng ngồi yên lặng. Nhìn dáng dấp bề ngoài người ta sẽ nghĩ ngay đây chính là một người vợ hiền điển hình. Ngay cả ông Dương Thừa Võ, cha nàng, cũng đắc ý nói với vợ:

- Em thấy không, anh nói có sai đâu? Con chúng ta đã hoàn toàn đổi khác, không còn là một đứa con gái tinh nghịch gây lắm phiền hà nữa. Nó đã trưởng thành.

Vâng, Vũ Thường đã trưởng thành, sự an phận của Vũ Thường khiến bà Dương sung sướng. Với trực giác, bà thật sự thấy biến đổi đó nhanh quá, lạ quá. Thừa lúc chỉ có hai mẹ con, bà hỏi:

- Vũ Thường, con sống với Thế Triệt có hạnh phúc không?

Vũ Thường thờ ơ:

- Cũng được.

- Có cãi nhau lần nào chưa con?

- Cãi nhau à?

Vũ Thường yên lặng suy nghĩ rồi bỗng nói:

- Cãi nhau cần đến hai người, còn nếu chỉ có một người sống gần một khúc gỗ thì làm gì có chuyện cãi nhau.

Bà Dương chau mày:

- Con nói thế là thế nào?

Vũ Thường cười nói cho qua:

- Không thế nào cả, con chỉ định nói, chúng con hòa thuận lắm, chẳng bao giờ cãi nhau cả.

Bà Dương nghi ngờ:

- Hạnh phúc lắm à?

- Hạnh phúc?

Hai chữ đó thật xa lạ đối với Vũ Thường, ngập ngừng một giây nàng nói:

- Con nghĩ, con với Thế Triệt đúng là một đôi vợ chồng lý tưởng.

Bà Dương càng thấy rắc rối:

- Thế nào là vợ chồng lý tưởng?

- Lý tưởng có nghĩa là giống như bao nhiêu cặp vợ chồng khác, khi chồng đi ngoài, vợ ở nhà chăm sóc nhà cửa, chồng đi làm việc, vợ sẽ lo việc cơm nước cho chồng. Không có một cái gì khác biệt dù có đồng sàng dị mộng đi nữa.

Bà Dương nghe không rõ câu cuối, bà hỏi:

- Con nói kể cả cái gì?

Vũ Thường bắt đầu khó chịu:

- Kể cả buổi tối cùng lên giường nằm!

Bà Dương thở dài, không hỏi nữa, nhưng thầm trách con gái thay đổi nhiều quá, không biết lựa cả lời nặng nhẹ với cha mẹ.

Thế là bà bỏ qua việc hỏi han chuyện riêng của con gái. Vũ Thường tiếp tục giấc ngủ mùa đông. Những ngày dài trôi qua, hồn nàng phiêu lãng bên ngoài khung cửa, trở về chuyến phà năm nào trong đêm mưa, những ngày dài du ngoạn ở Tân Gia Ba. Chuyện cũ như khói mây, như cơn mộng đẹp, không nghĩ đến không được.

Anh đã từng nghe em kể nỗi niềm

Rồi ra đi phương trời nào chẳng rạ

Kỷ niệm cũ em vẫn còn ấp ủ

Dệt thành thơ, em sắp xếp đợi chờ

Mong một ngày sẽ đọc lại nghe anh

Mơ ước đó biết bao giờ thực hiện.

Vũ Thường đặt cho bài thơ đó cái tựa là Hồi Tưởng và kẹp nó vào quyển Đường Thi.

Mỗi lần mở quyển thơ ra đọc là Vũ Thường lại nghĩ ngay đến bài thơ. Mong một ngày sẽ đọc lại anh nghe. Mơ ước đó biết bao giờ thực hiện. Vũ Thường hiểu rằng sẽ không bao giờ có giờ phút đó. Từ ngày trở về Đài Loan, Mộ Phong và Thế Hạo ghé thăm luôn nhưng không bao giờ nàng nghe họ nhắc đến Mộ Hoà. Nàng cũng không muốn hỏi, vì biết mình không có quyền hỏi như thế. Sau ngày cưới đến nay, Vũ Thường không gặp lại Mộ Hoà. Căn nhà ở đường Trung Nghĩa Đông này chỉ cách lộ Đôn Hóa Nam có mấy bước nhưng lại xa vạn dặm.

Trời càng tối, Vũ Thường ngồi co ro trên ghế, không buồn cử động. Thu Quế nấu thức ăn ở nhà bếp, mùi thơm sực nức cả nhà. Sắp đến giờ dùng cơm tốỉ, chắc chắn Thế Triệt không về dùng cơm rồi. Vậy cũng hay, Vũ Thường sẽ được tự do cô đơn, cũng như thong thả hồi tưởng. Nàng thở hắt ra, tựa mặt vào thành ghế.

Đột nhiên, ngoài cửa có tiếng còi xe hơi, tiếp đó tiếng chuông reo. Ai thế? Không lẽ cha mẹ ta đến à? Mấy ngày rồi không gặp cha mẹ, Vũ Thường nhảy ngay xuống ghế, gọi Thu Quế ra mở cổng, rồi mở đèn lên. Nàng không muốn để cha mẹ nhìn cảnh âu sầu của mình.

Thu Quế vừa ra mở cổng, lập tức Vũ Thường nghe tiếng Thế Triệt gọi lớn vào:

- Vũ Thường ơi, Vũ Thường, ra xem xe mới của anh này!

Tiếp đó là tiếng còi xe inh ỏi.

Thì ra là Thế Triệt! Vũ Thường chạy ra, ngay trên sỏi một chiếc xe du lịch mới toanh, Thế Triệt từ cửa sổ xe thò đầu ra cười thật tươi:

- Vũ Thường, xem chiếc Mustang mới tinh này. Em biết của ai không? Anh mới mua đấy, đẹp không?

Chiếc xe sport màu đỏ, bóng loáng thật đẹp, trông thật dễ thương. Vũ Thường ngạc nhiên:

- Em không ngờ anh cũng biết lái xe hơi.

- Còn nhiều thứ em không biết lắm. Anh cho em biết, ngay từ mười tám tuổi anh đã biết lái xe, nhưng rất tiếc là anh chẳng làm sao tậu xe được. Tới bây giờ mới mãn nguyện. Thế nào? Tại sao em lại đứng yên thế? Lên xe đi, ta đi dạo một vòng và để cho em thấy tài lái xe của anh.

Vũ Thường nghi ngờ:

- Anh có bằng lái không đấy?

Thế Triệt móc mảnh giấy trong túi ra, để lên chỗ ngồi:

- Em xem thử xem đây là cái gì?

Vũ Thường càng ngạc nhiên:

- Bằng lái? Anh thi từ bao giờ thế?

- Mới ba hôm trước thôi, lúc anh có ý định mua xe này. Thôi lên đi chứ đứng mãi ở đó sao?

Vũ Thường miễn cưỡng leo lên xe. Ngồi xe không phải là chuyện lạ, nhà Vũ Thường xe cộ không ít mà nàng lái xe cũng chưa chắc kém ai. Nhưng giữa lúc Thế Triệt vui vẻ thì cứ để mặc chàng khoe khoang. Đi một vòng sang lộ Đôn Hóa Bắc, phi trường rồi trở về nhà ngừng cạnh bờ tường. Khi bước xuống xe Thế Triệt ngắm nghía khu đất với thái độ bất mãn:

- Đúng ra cha em phải chọn một ngôi nhà có cả xe mới phải, thế này làm sao cho xe vào? Mai anh gọi thợ đến phá bờ rào này, dẹp khu vườn hoa này làm thành nhà xe mới được.

Vũ Thường tức giận:

- Anh đừng đụng đến vườn hoa, em muốn giữ mấy cây hồng này lại.

- Vì mấy cây hồng rồi bỏ xe nằm ngoài đường à? Đừng có bướng!

- Nhưng em không muốn biến vườn hoa thành nhà xe, em muốn giữ nguyên tình trạng này.

Thế Triệt nhếch môi:

- Mai tôi bảo thợ đến phá ngay.

Vũ Thường trừng mắt:

- Cái gì? Anh định gây chuyện à?

Thế Triệt vẫn điềm nhiên:

- Tôi không gây sự với ai cả, chỉ muốn cất một cái nhà xe và cái gì tôi muốn là tôi làm, không có ai cản tôi được hết!

Vũ Thường lớn tiếng:

- Tôi cản đó! Nhà này là nhà của tôi, của cha tôi cho tôi, tôi không đồng ý thì chẳng ai được quyền phá một cọng cỏ.

Thế Triệt từ tốn đáp:

- Cô có quyền xem giấy sở hữu căn nhà. Cả tôi và cô cùng đứng tên, cha cô không phải cho riêng một mình cô mà cho cả hai đứa. Vì vậy dù cô đồng ý hay chống đối tôi vẫn có quyền sửa chữa như thường.

- Tôi không biết! Dù do hai người đứng tên, nhưng do tiền của cha tôi cơ mà!

Thế Triệt cười khẩy:

- Cô là con của cha cô, mà sao cô vẫn núp dưới tên tôi?

Vũ Thường trừng mắt, cổ họng như bị chận lại:

- Anh nói thế là thế nào?

- Tôi chỉ muốn cho cô biết là đừng có bướng như vậy, thời kỳ làm cô Vũ Thường của cô đã qua rồi. Bây giờ cô là bà Thế Triệt, dù cô có cứng cổ, khó chịu đến đâu, cô cũng vẫn là bà Thế Triệt mà thôi. Và điều đầu tiên mà bà phải làm là phục tùng, vâng lời chồng bà, chủ nhân ông của gia đình này.

Vũ Thường giận đỏ mặt, hét to:

- Đừng hòng. Phục tùng anh à? Còn lâu! Từ nhỏ dại cho đến ngày nay tôi chưa hề biết phục tùng một ai cả.

Thế Triệt tảng lờ như không nghe thấy, bỏ lên lầu:

- Vậy thì bắt đầu từ bây giờ cô phải nghe lời tôi. Nói với Thu Quế khoan hãy dọn cơm, tôi còn phải tắm rồi mới ăn.

- Đứng lại! Đồ khốn nạn!

Thế Triệt dừng chân lại, quay sang:

- Cô vừa gọi tôi là gì?

- Đồ khốn nạn!

- Cô không được hỗn như thế, gọi một tiếng nữa tôi có đánh thì đừng trách.

- Anh dám đánh tôi à?

Thế Triệt trở xuống đứng trước mặt vợ:

- Phải, cô đừng chọc tôi, tôi không thích nghe một ai hỗn láo với tôi cả.

Vũ Thường mở to mắt, sự sợ hãi làm át cả cơn giận, nàng nhìn khuôn mặt đẹp trai trước mặt. Ai đây? Thế Triệt à? Người đàn ông quen biết hơn ba năm nay mà nàng đã chọn làm chồng đây à? Người mà Vũ Thường phải sống mãi bên cạnh cho đến chết?

Vũ Thường sợ hãi thụt lùi ra sau:

- Anh định đánh tôi thật à?

- Tôi mong cô đừng dồn tôi đến chổ phải xử sự như vậy. Tôi không phải vũ phu nhưng tôi cũng không thích nghe ai nhục mạ tôi hết.

Vũ Thường lắp bắp hỏi không ăn nhập gì đến câu chuyện đang xảy ra.

- Tại sao anh lại cưới tôi?

Thế Triệt cười:

- Hỏi lạ không, đúng ra cô phải hỏi câu này lâu rồi chứ.

Ngưng một chút với thái độ châm biếm, Triệt tiếp:

- Vì cô là người con gái xứng đáng để cưới nhất trong đám con gái tôi gặp.

- Tôi không hiểu.

- Không hiểu à?

Thế Triệt cười:

- Thế thì cho cô biết nhé, vì cô đẹp, dễ thương lại có thể giúp tôi thỏa mãn tất cả những đòi hỏi của tôi.

- Tôi vẫn không hiểu!

- Sao cô chậm hiểu thế? Vậy thì ví dụ như chiếc xe, nhà này.

- Chiếc xe? Chiếc xe làm sao?

Thế Triệt cười hì hì:

- Dĩ nhiên thì cũng của cha cô cho, Vũ Thường, cô có ông bố tốt bụng thật.

Vũ Thường rùng mình:

- Anh lại cả gan đòi cha tôi mua xe à.

- Đừng hiểu lầm, tôi không hề lên tiếng xin xỏ, đó là do cha cô van nài tôi chấp nhận đấy chứ!

- Cha tôi van cầu anh mua? Ông ấy điên hay sao mà làm thế?

Thế Triệt nhún vai:

- Tôi chỉ cần báo cho ông ấy biết con số thống kê tai nạn do xe gắn máy gây ra tại Đài Loan này và tôi lại cho ông ấy biết một cách ma le là tôi thích phóng xe thật nhanh, thích dùng xe gắn máy đưa cô đi khắp nơi là ông ấy đưa tôi đi xem xe bốn bánh ngay. Ông ấy đã hết lời thuyết phục, van nài tôi nhận một chiếc. Trong hoàn cảnh như vậy tôi chỉ còn biết nhận chứ không làm sao khác hơn được. Cha cô biết tánh cô gàn nên còn bảo tôi dối cô nói là xe trả góp. Bây giờ cô muốn biết thì tôi cũng chẳng dấu làm gì. Sao? Cô vừa ý chưa?

Vũ Thường cắn môi, cơn giận như muốn cháy con tim đã bị tổn thương:

- Anh đã lợi dụng lòng yêu con của cha tôi để lấy chiếc xe này. Anh đúng là cầm thú chứ không phải là con người.

Thế Triệt cười hiểm độc:

- Cô lại nhục mạ, lần sau mà còn tái phạm thì tôi không tha đâu nhé. Tôi đã nói rồi, tôi bảo đánh là đánh chứ không dọa xuông đâu. Riêng về chiếc xe, cô dùng chữ lợi dụng tôi không thích, vì đó là của tôi được cơ mà!

- Được? Anh bảo được mà nghe lọt tai à? Nói mà chẳng biết xấu hổ.

- Cô còn phải học hỏi nhiều lắm. Đời này có nhiều cách để đạt được ý muốn, làm thế nào mà đạt được thì đều coi như đã thành công rồi. Không bao giờ người ta hỏi cô làm thế nào có được thế, mà người ta chỉ biết cô có là được rồi. Nghĩ kỹ xem, công trình đầu tư ba năm trời của tôi mới đạt được có thế này cũng mệt nhọc lắm chứ!

- Đầu tư à? Anh coi việc lấy tôi như một chuyện đầu tư sao? Phải mà, anh đã đào được mỏ vàng mà!

Thế Triệt cười:

- Cô muốn nói sao cũng được, có điều tôi không phải là Mộ Hòa của cô, chỉ biết có tình yêu, yêu như điên như dại. Tôi biết tôi thành công là được rồi, trong khi gã phải đứng trơ mắt ngó, quả là một thằng ngu!

Vũ Thường ôm đầu:

- Trời ơi! Anh đúng là thằng khốn nạn! Quỷ sứ! Vô học!

Bốp! Một tát tai như trời giáng lên má Vũ Thường. Vũ Thường chết lặng ngẩng mặt nhìn lên. Thế Triệt buông tay xuống thản nhiên:

- Tôi đã cảnh cáo cô mấy lần rồi!

Vũ Thường vẫn còn ngơ ngác trong nỗi sợ hãi. Nàng không tưởng tượng nổi sự việc lại có thể xảy ra như vậy. Mấy phút trôi qua Vũ Thường mới bình tĩnh trở lại. Nàng chạy nhanh đến máy điện thoại, nhưng Thế Triệt đã nhanh chân hơn, bàn tay hắn dằn trên máy cười với nàng:

- Cô định làm trò gì đó? Mách cho bố cô biết à? Tốt lắm, cứ gọi đi, cô cứ bảo là cô mắng tôi là đồ khốn nạn, rồi tôi cho cô ăn một tát tai. Nói cho bố cô biết đi! Tôi quay số cho nhé? Cô đâu phải là đứa con nít mới lên ba, học lớp mẫu giáo, đập lộn với bạn rồi bày trò mách cha mách mẹ, phải không?

Thế Triệt quay số xong trao ống nói cho Vũ Thường:

- Đây nói đi, mách cho họ biết đi, búp bê!

Vũ Thường bối rối nhận ống nghe một cách vô tri giác. Nước mắt tràn ra mi, nàng không biết mình đang làm gì. Bên kia đầu giây có tiếng bà Dương hỏi:

- Ai đấy?

Vũ Thường hít mạnh, nàng yếu ớt trả lời:

- Con này mẹ.

Tiếng bà Dương vui vẻ:

- Vũ Thường đấy à? May thật. Thế Triệt nói hai hôm nay con bị cảm, mẹ lo quá, có đi bác sĩ chưa? Giữ gìn sức khỏe con nhé. Thế Triệt mua xe rồi, con thích không? Cha con đưa nó đi mua đấy, con gọi giây nói đến vì vấn đề đó à? Đừng lo, Thế Triệt trả góp đấy, mỗi tháng trả không bao nhiêu đâu vì chủ xe là bạn của cha con mà. Có xe rồi con với Triệt mới đi chơi được, ở nhà mãi rồi sinh bệnh không tốt.

Bà Dương nói một hơi rồi đột nhiên ngừng lại, giọng lo lắng:

- Vũ Thường có chuyện gì vậy? Tại sao con không nói gì cả thế?

- Con, con...

Vũ Thường lắp bắp:

- Không có chuyện gì cả, con thấy nhớ mẹ quá!

Bà Dương trách yêu:

- Con vẫn trẻ con. Được rồi, ngày mai khi Thế Triệt đến sở, con sang đây đi phố với mẹ nhé?

- Vâng.

Điện thoại cắt rồi mà Vũ Thường vẫn ngồi bất động bên cạnh, nàng có cảm giác của một kẻ tuyệt vọng. Thế Triệt đứng tựa lưng vào người nàng, tay nâng cằm Vũ Thường lên, nụ cười bàng bạc trên môi:

- Thế mới ngoan chứ, cô phải tập ngoan thế này, dù sao cũng đã là vợ tôi, phải ngoan mới được.

Vũ Thường mở to mắt, ngẩn ngơ nhìn chồng, những giọt nước mắt lăn ra má. Nụ cười trước mặt, nụ cười mà nàng không biết làm thế nào để dập tắt nó đi.

- Đừng khóc, tôi không thích thấy bộ mặt đưa đám của mấy bà góa phụ, cô làm ơn lau sạch những giọt nước mắt đó cho tôi.

Thế Triệt ra lệnh xong bỏ tay xuống, quay lưng bước lên lầu:

- Cô nói với Thu Quế đợi tôi tắm xong mới dọn cơm nhé.

Lên đến cầu thang, Thế Triệt còn quay đầu xuống nói một câu:

- Ngày mai thợ bắt đầu đến phá vườn làm nhà xe, cô đừng cãi.

Vũ Thường ngồi bất động, bên tai nàng chỉ có tiếng mưa rơi bên ngoài cửa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play