Lúc gần đây công việc của Mộ Hòa không có gì bận rộn. Chưa đến mười một giờ công việc của chàng đã hoàn tất. Tựa lưng vào ghế, đốt một điếu thuốc, chàng nhìn quanh những bạn đồng nghiệp trong phòng. Họ đang cười đùa vui vẻ kể cho nhau nghe những mẫu chuyện nho nhỏ và bàn tán sôi nổi. Chỉ có Hòa là cảm thấy cô đơn. Chứng bệnh buồn đang trở lại. Ngay từ khi những hạt mưa phùn đầu tiên rơi xuống là Hòa đột ngột thấy bệnh trở nặng. Lòng chàng bàng hoàng, thấp thỏm lo âu, dễ giận với những điều thật vô căn cớ.

- Ê Hòa, xong việc chưa?

Có tiếng gọi và Dương Kiến Chương đến bàn Hòa.

- Xong rồi.

- Bây giờ định làm gì đây?

- Bây giờ à?

Du Mộ Hòa nhìn đồng hồ:

- Về nhà ngủ là hay nhất!

Chương trợn mắt:

- Sớm thế này mà đã định ngủ à? Đi với tụi này đến quán Huê Kiều đi, bằng lòng không? Mày hết thích cô vũ nữ Lệ Bình nữa sao? Nếu vậy đến quán May Flower uống trà vậy.

Mộ Hòa yên lặng. Cách đây nữa năm, khi Vũ Thường lấy chồng, có một lúc Hòa đã cùng Chương và lũ bạn chìm đắm trong tửu quán, phòng trà. Những ánh đèn hồng và những ly rượu cay xé xoa dịu cơn đau. Nhưng rồi Hòa nhận thức ra rằng hành động sa đọa của mình chẳng qua chỉ là để quên. Mỗi khi ánh đèn hồng tắt, rượu nhạt say chàng lại thấy cô đơn hơn, phiền muộn hơn. Mộ Hòa quyết định và chàng bắt đầu trở lại cuộc sống bình thường không thèm trốn lánh nữa.

Nhưng hôm nay Hòa không làm sao cưỡng lại được sự lôi kéo của Chương. Vả lại Hòa sợ nhất là phải trở về gian phòng lạnh với nỗi cô đơn ray rức, nghe thời gian chậm rãi trôi qua, để lắng nghe từng giọt mưa rơi thánh thót trên mặt kính. Ta phải đi! Mộ Hòa nhìn đồng hồ. Ta phải làm sao cho hết khoảng thời gian còn lại của ngày hôm nay. Tuy nhiên Mộ Hòa cũng do dự:

- Đi bây giờ có khuya lắm không?

Chương vỗ vai bạn:

- Đến vũ trường có giờ nào là muộn đâu?

Mộ Hòa đứng dậy, xách chiếc áo veste máng nơi lưng ghế lên:

- Thôi được, đến phòng trà uống một bữa cho đã vậy.

Họ kéo nhau ra khỏi tòa soạn, Chương hỏi bạn:

- Để xe mày ở lại tòa soạn đi. Mình đi taxi đi cho sướng, trời lạnh thế này mà ngồi xe gắn máy chắc chết mất.

- Tùy mày!

Cả hai bước ra đường, Hòa vẫy chiếc taxi chui vào. Xe chạy thẳng về phía quán rượu mà họ chỉ.

Đây là phòng trà sang trọng nhất Đài Bắc. ánh đèn mờ ảo, trải thảm, màn nhung sang trọng, tiếng cười đùa của các cô chiêu đãi mỹ miều với những khách hào hoa nghe thật sốt ruột. Bao nhiêu vẻ đẹp rực rỡ bày ra trước mặt. Khách đến đây để mua vui hay để làm áp phe.

Vừa ngồi xuống Hòa đã gọi rượu. Chương trái lại đến đây chẳng phải vì rượu mà là vì một lý do khác, hắn cho mời cô chiêu đãi đến tán tỉnh. Hòa ngồi suy tư bên cốc rượu của mình.

Mấy tuần rượu đã cạn, Hòa hơi say nhưng tai vẫn nghe Chương thương lượng với cô chiêu đãi về đêm vàng ngọc sắp đến. Khuya quá rồi, còn ngủ với nghỉ gì nữa. Hòa lẩm bẩm. Cuộc đời lạ thật! Cô chiêu đãi cạnh chàng vẫn tiếp tục rót rượu, rượu rót liên tiếp. Cuối cùng không thể yên tâm được với thái độ của Mộ Hòa, cô chiêu đãi lên tiếng:

- Ông Hòa thôi nhé, uống nhiều quá say bây giờ.

Mộ Hòa nghiêng đầu qua nhìn, cô bé còn trẻ quá.

- Em tên gì?

- Thu Bình.

- Cánh lục bình trôi trong mùa thu? Cô chính là chiếc hoa lục bình đó?

Thiếu nữ cúi đầu:

- Tất cả những người con gái hành nghề này đều là những cánh hoa đó cả. Chiếc hoa lục bình mùa thu tan tác, héo úa, hết ghé bến này lại sang bến khác, chớ có bao giờ được ở một nơi nhất định đâu.

Chiêu đãi mà cũng biết nói triết lý ta. Mộ Hòa mở to mắt ngắm nghía nàng. Ai bảo trong quán rượu chẳng có những thiếu nữ biết suy tư, biết khắc khoải với thân phận mình?

- Cô đã học đến đâu rồi.

- Em học đến tú tài.

- Tại sao lại làm nghề này?

- Kiếm tiền chớ để làm gì? Chuyện của chúng em, tuy anh là ký giả nhưng chắc chắn chẳng bao giờ anh khai thác được gì hết. Bi đát lắm anh ạ, nói không hết đâu.

Cô chiêu đãi trẻ tuổi đưa tay chận lên ly rượu, bảo Hòa:

- Thôi đừng uống nữa, anh.

- Các cô phải ép cho khách uống thật nhiều mà tại sao em lại không muốn như vậy?

- Người ta uống là vì vui, nhưng em biết anh uống là để tiêu sầu, khác chứ!

- Tại sao em biết?

- Em từng gặp quá nhiều người thì phải biết chứ. Anh nhìn xem những người bên bàn kia, đó, họ uống là vì vui đấy!

Mộ Hòa nhìn sang, mấy cô chiêu đãi mang rượu ra vào chẳng ngớt. Đám đông đang lao nhao đùa cợt. Một quang cảnh hỗn loạn dâm dật.

- Đây là khách thường xuyên lui tới hở em?

- Vâng, họ thường đến đây bàn chuyện áp phe, uống tí rượu là lựa một người

Mộ Hòa nhìn kỹ chiếc bàn sang trọng đó. Đột nhiên chàng đứng bật dậy, ly rượu trên bàn đổ xuống áo, Thu Bình vội vàng lấy khăn tay lau nhanh.

- Anh làm sao thế? Anh say hả?

Mộ Hòa chỉ vào bàn nọ lấp bấp hỏi:

- Trong đấy có một người. Đó cô thấy không? Anh chàng ốm ốm, cao cao đó. Trời ơi! Hắn hôn cả chiêu đãi viên nữa.

Thu Bình vội vàng kéo Mộ Hòa ngồi xuống:

- Anh Hòa, anh say rồi à?

Dương Kiến Chương cũng lên tiếng:

- Hòa, mày làm gì thế?

Mộ Hòa có vẻ giận dữ, xắn tay áo lên:

- Tao phải đập chết hắn mới được!

Thu Bình ngạc nhiên:

- Hắn là kẻ thù của anh à? Anh có nhìn lầm không? Ông Triệt đấy, giám đốc hãng Kiến Thành, khách hàng thường xuyên của quán chúng em đấy. Ông ấy đã làm gì để anh giận vậy? Ông Triệt tốt lắm, rộng rãi lắm mà, ở đây ai cũng quý ông ấy cả.

Mộ Hòa cong tay lại:

- Nhưng tại sao hắn hôn người ta? Kìa, kìa, hắn lại hôn nữa kìa.

Chương ôm bụng cười ngất:

- Bộ mày tưởng bao chiêu đãi viên ở đây đều là nữ tu cả sao? Hỏi Thu Bình xem, dù có đứng đắn thế nào đi nữa, đã hành nghề này bắt buộc phải chịu như vậy.

Mộ Hòa đập mạnh tay xuống bàn:

- Tao không nói đến mấy cô chiêu đãi kia mà tao chỉ giận tên Âu Thế Triệt kia thôi. Hắn không đủ tư cách để hôn đàn bà. Hắn không có quyền làm như vậy.

Chương thắc mắc:

- Tại sao thế?

Mộ Hòa mở to mắt, nói như hét:

- Vì nó đã có vợ!

Chương ôm bụng cười to. Thu Bình và cô chiêu đãi bạn cũng không nín được. Bình nói:

- Anh Hòa, có lẽ anh uống hơi nhiều rồi đấy. Mười người đàn ông đến đây là hết tám chín ông đã có vợ rồi anh ạ.

Mộ Hòa lắc đầu:

- Nhưng hắn không có quyền, vì hắn đã có người vợ dễ thương nhất đời. Hắn không có quyền đến với bất cứ người đàn bà nào khác nữa. Tôi phải đến dạy hắn một bài học, tôi phải đập vỡ mặt hắn mới được.

Chương kéo vai bạn:

- Đừng có giở trò điên khùng ở đây Hòa ạ. Chuyện của người ta thì mặt người ta, có liên hệ gì đến mình đâu mà mày lại chen vàỏ Vả lại không lẽ mày định đập lộn trong quán à? Bây giờ mày lại muốn đưa tên mày lên mặt báo nữa sao? Đừng có điên, có mấy ly mà đã say rồi. Thu Bình, cô làm ơn lấy khăn thật lạnh lau cho ông ấy, cho ông ấy tỉnh lại xem.

Mộ Hòa rơi phịch xuống ghế, hai tay ôm lấy đầu:

- Tao không say, chỉ tại tao giận quá. Có con vợ đẹp như vậy còn ra đây tìm gái để làm gì?

Chương cười:

- Mày nói thế là lầm rồi Hòa ạ. Dù có vợ đẹp thế nào đi nữa, không lẽ suốt ngày ngồi bên vợ mãi được sao? Bây giờ giả dụ mày ăn mãi thịt gà, heo, cá, thì thỉnh thoảng ăn rau trái phải thấy ngon chứ. Ăn mãi một thứ cũng phải chán chứ! Lâu lâu phải đổi món một bữa chứ.

Mộ Hòa trừng mắt bảo Chương:

- Chúng mày toàn một lũ tán tận lương tâm không à!

Chương ngạc nhiên:

- Tại sao bây giờ mày lại chửi cả tao nữa vậy? Mày đừng quên là mày đã từng là dân ăn chơi, mày đã từng tìm gái chứ không phải thần thánh gì đâu nhé. Ở Tân Gia Ba, mày cũng đã cặp với cô ca sĩ.

- Đừng nhắc đến nữa!

Mộ Hòa đỏ ngầu mắt, chàng chỉ ngay vào mặt Chương:

- Mày mà nhắc lại một lần nữa tao đấm mày vỡ mặt!

Chương càng ngạc nhiên hơn nhìn bạn, xong đứng dậy:

- Thôi được rồi, để tao đưa mày về.

Mộ Hòa hét:

- Tao không cần đứa nào đưa về hết. Tao chưa say, tao có thể về một mình. Mày cứ ngồi đây mà tiếp tục dùng rau cải của mày.

Chương phì cười:

- Hôm nay mày làm sao vậy? Có thật mày về một mình được không?

- Được!

Mộ Hòa đứng dậy móc túi định trả tiền nhưng Chương đã cản lại:

- Hôm nay tao mời, để bảo bồi gọi taxi cho mày nhé?

Mộ Hòa khoát tay:

- Không cần, để tao đi bộ.

Quay sang cô chiêu đãi ngồi cạnh Chương, Hòa hỏi:

- Cô tên gì?

- Lệ Châu, tên quá tầm thường phải không anh?

- Không, dù sao làm một hạt châu quý giá vẫn hay hơn làm cỏ lục bình trong mùa thu nhiều.

Nói xong, Mộ Hòa quay lưng bước ra khỏi quán.

Cơn gió lạnh như cắt ùa đến, mưa phủ vây quanh người, Mộ Hòa tỉnh táo đôi chút. Mấy taxi trờ tới Hòa đều khoát tay bỏ đi. Những bước chân hoang trong mưa, gió thật lạnh, Mộ Hòa vẫn lầm lũi bước.

Đi như thế không biết bao lâu, những hạt mưa trên tóc chảy dài xuống cổ len qua lớp áo dầy làm Mộ Hòa lạnh run, nhưng chàng vẫn đi như kẻ mộng du. Những đại lộ trống vắng, những con hẻm hẹp, bước chân không ngờ dẫn về phía nhà Vũ Thường trên đường Trung Hiếu Đông.

Trước khi Vũ Thường lấy chồng, Mộ Hòa đã biết ngôi biệt thự xinh xắn này sẽ trở thành tân gia của cố nhân. Sau khi Vũ Thường lấy chồng, nhiều lúc Hòa cố ý lái xe lướt qua cổng để biết đâu sẽ trông thấy nàng, chẳng đưa đến mối trùng phùng? Nhưng không một lần Hòa gặp lại Vũ Thường. Mấy lần đi qua chỉ nhìn thấy xe, chiếc Mustang màu đỏ chói từ ngạ phóng vụt ra.

Bây giờ, đứng trước cổng nhà nàng, Hòa tựa lưng vào chiếc cột đèn bên vệ đường nhìn vô. Cả gian nhà tối đen. Có lẽ Vũ Thường đã ngủ yên tự bao giờ. Hòa nhìn vào nhà xe, cổng nhà xe còn chưa đóng. Anh chồng thích dùng rau cải chưa về! Mộ Hòa yên lặng nghĩ ngợi mông lung. Anh chồng phải chăng là kẻ thích ăn chay suốt đờỉ.

Đứng một lúc thật lâu, những giọt mưa trên mặt chảy xuống, thân thể cũng bắt đầu ướt đẫm. Chàng nghĩ đến đêm mưa năm nào trên chiếc phà lần đầu tiên gặp Vũ Thường. Nàng cũng đã đứng trong cơn mưa, cô bé gàn dở thích dầm mưa đó! Đột nhiên mắt Hòa ươn ướt, chàng huýt sáo, huýt bâng quơ, nhưng một lúc chợt thấy đúng bản nhạc quen thuộc của Vũ Thường:

Đêm dần buông

Hải Âu bay

Bay về đâu, về đâu?

Mộ Hòa mê mẩn lập đi lập lại mấy lần, và một lúc sau, đột nhiên chàng thấy ánh đèn nơi song cửa bật sáng. Trên nền kính bóng một người con gái bước tới bên song nhìn ra ngoài. Mộ Hòa đứng bất động, tiếng huýt sáo vẫn không ngừng. Cửa sổ đã mở, mắt chàng đăm đăm nhìn về phía người đàn bà trẻ, tim Mộ Hòa như đang kêu gào:

- Xuống đây, Vũ Thường em! Nếu em còn nghe được lời mời gọi của anh, xin em hãy ra đây!

Cửa khép lại, rồi bóng người đàn bà lại biến mất. Mộ Hòa vẫn đứng yên trong mưa huýt sáo, mặc cho những giọt nước đẫm ướt người.

Cánh cửa chính đã mở, tim Mộ Hòa đập mạnh, chàng bắt đầu cảm thấy bối rối, tiếng huýt sáo chợt ngừng. Đôi cánh cổng khép kín kia từ từ mở ra và Vũ Thường xuất hiện trong chiếc áo ngủ mỏng manh, nàng như một pho tượng thạch cao. Cái nhìn say đắm và bất động. Mộ Hòa không nói một tiếng nào cả, chàng mở rộng đôi tay và Vũ Thường chạy nhanh đến ngã vào lòng chàng, toàn thân nàng run rẩy, những giọt lệ đầm đìa trên má. Nàng đã khóc. Mộ Hòa xiết chặt, chàng cúi đầu xuống hôn như mưa trên môi, trên mặt, trên cả những sợi lông mi dài. Vũ trụ tan biến, thời gian cũng không còn. Nước mắt của Hòa chan hòa với nước mắt của người yêu.

Vũ Thường run rẩy:

- Em chẳng phải nằm mơ phải không anh?

- Không.

Mộ Hòa tiếp tục hôn, cánh tay xiết mạnh như muốn bóp nát thân xác nàng ra từng mảnh:

- Sự thật đấy Vũ Thường ạ. Tóc em dài quá, dài thật đấy, dài như ngày nào anh gặp em trên chuyến phà Hương Cảng - Cửu Long.

Bàn tay Vũ Thường vuốt ve khuôn mặt người yêu, nàng nói:

- Anh ướt hết rồi.

Ngón tay Vũ Thường lại ấn nhẹ trên mắt chàng:

- Anh khóc à?

Chỉ nói được mấy tiếng là những giọt nước mắt của nàng lan ra má:

- Như hôm nào, anh lại đến giữa khuya, giữa cơm mưa phùn. Anh Hòa, anh hãy xiết mạnh em hơn, anh đừng bỏ em nữa nhé!

Mộ Hòa xiết chặt tấm thân run rẩy của Thường:

- Em bị cảm lạnh rồi, vào nhà đi!

- Không! không!

Vũ Thường lắc đầu, nàng bíu chặt chàng như kẻ chết đuối vớ được phao:

- Anh đừng bỏ em, em chỉ cần được trong vòng tay rồi mai có chết đi, em vẫn mãn nguyện.

Cổ họng Mộ Hòa như nghẹn lại:

- Em đừng chết, chúng ta mới bắt đầu mà em đã nghĩ đến cái chết rồi sao?

Vũ Thường ngước mắt lên, những tia mắt ngời sáng lên khuôn mặt rạng rỡ. Ánh đèn đường nhạt nhòa, Mộ Hòa chợt thấy Vũ Thường đẹp vô cùng, chàng ngơ ngẩn cho đến lúc có tiếng của Vũ Thường gọi:

- Anh Hòa, đây là sự thật? Em không nhầm chứ? Anh vẫn tên Mộ Hòa phải không?

- Vâng cô bé ạ, thế tên cô vẫn là Vũ Thường chứ?

Vũ Thường lắc đầu:

- Không, em tên là Hải Âu.

- Vậy thì anh tên Hải Thiên vậy.

- Hải Thiên?

- Em quên rồi à? Hải Thiên là bầu trời trên biển như trong bản nhạc em hát đó.

Vũ Thường khóc òa:

- Thôi, thôi em nhớ rồi, tại sao anh lại nhớ từng câu hát được như vậy?

- Không phải từng câu mà là từng chữ trong bài hát. Không phải chỉ có bài hát thôi mà ngay cả những việc làm, anh vẫn nhớ thật rạ.

Vũ Thường đưa tay vuốt lấy mặt Hòa:

- Anh đến đây bằng gì? Tại sao anh dám đến đây? Ai đưa anh lạỉ Hở? Anh vừa uống rượu phải không? Cả người anh đầy mùi rượu, vậy thì có phải rượu đã đưa anh đến đây không? Rượu đã mang cho anh sức can đảm để đến gặp em phải không?

- Vâng, anh đã uống rượu. Khi chồng em thích dùng rau cải thì anh biết là anh phải đến đây để gặp em.

- Anh nói gì thế?

- Đừng hỏi, cũng như đừng nên hiểu điều anh vừa nói.

Mộ Hòa lùa tay vào tóc Thường, chàng kề môi bên tai nàng thì thầm:

- Tất cả những câu gì anh nói cũng không quan trọng hơn một câu mà đã từ lâu đúng ra anh phải nói. Bây giờ thì muộn rồi Vũ Thường. Anh yêu em!

Vũ Thường xúc động mạnh, nàng van xin:

- Lập lại đi anh.

- Anh yêu em!

Vũ Thường yên lặng. Một lúc sau, Mộ Hòa nghe có tiếng khóc thút thít, chàng nâng cằm Vũ Thường lên, kề môi lên những giọt nước mắt đẫm má nàng:

- Đừng khóc nữa em!

- Em không khóc, em vui ngay!

Vả quả nhiên Vũ Thường đã cười.

- Đã được nghe anh bảo anh yêu em thì em còn khóc làm gì nữa? Em ngu thật, tội em đáng để anh mắng.

- Anh định mắng, nhưng không phải vì em khóc mà là vì nhiều việc làm khác của em, nhưng không hiểu sao anh lại không làm thế được.

Mộ Hoà áp mặt Vũ Thường vào lồng ngực mình:

- Thường, em nghe đây này, bây giờ anh không có quyền đứng đây mãi. Anh phải về. Hãy dành cho anh một thời gian, hãy chờ anh nhé Thường.

- Em nghĩ là...

- Đừng nghĩ, hãy chấp nhận sự thật đi.

Vũ Thường thở dài:

- Những lời nói hôm nay của anh là vì cơn say, qua đến ngày mai là anh không bao giờ nghĩ đến em nữa.

- Đừng nói xàm, lúc này là lúc anh tỉnh nhất đấy em ạ. Anh biết mình hiện đang làm gì.

- Em

Vũ Thường ngập ngừng nhìn lên, nụ cười e ấp trên môi, nép mặt vào ngực chàng nàng nói:

- Em gọi giây nói cho anh nhé?

Mộ Hòa lắc đầu:

- Đừng. Đừng gọi điện thoại, anh không thể nào ngồi suốt ngày đợi điện thoại em được, anh điên mất! Chỉ cần em cho biết là bao giờ anh có thể gặp lại em? Hay là...

Mộ Hoà hoài nghi:

- Hay là em không muốn gặp anh? Em cứ nói đi, anh hứa sẽ chẳng bao giờ làm phiền em nữa

Vũ Thường đưa tay lên chận môi Hòa, nhìn chàng với ánh mắt say đắm:

- Làm gì có chuyện đó? Em đã trăm lần khấn nguyện, trăm lần nằm mơ thấy anh, trăm lần gào tên anh. Nhưng anh vẫn không biết một tí nào cả.

Nước mắt trên má tiếp tục lăn, Mộ Hòa vội vã ngăn:

- Thôi bây giờ anh biết rồi, em đừng khóc nữa.

- Em đâu có khóc, anh nhìn kỹ xem, em đang cười mà.

Nụ cười trên môi Vũ Thường trông thật tội:

- Anh Hòa, em ngu thật, nhưng phải chi lúc xưa anh chịu tha thứ cho em một chút.

Mộ Hoà xiết chặt vòng tay, chàng nghe quả tim mình đang đập mạnh:

- Em đã mắng anh là tên khốn nạn, hồ đồ. Em quên rồi sao?

- Không, anh Hòa, đúng ra những tiếng chửi đó phải dùng để chỉ em mới phải.

Mưa vẫn rơi, mái tóc nàng đã đẫm nước, áo ngủ nàng để lộ ra những mảnh thịt, cái lạnh làm cho nàng rùng mình.

- Em vào đi, hắn sắp về đến rồi đấy. Bây giờ em cho anh biết, bao giờ chúng ta có thể gặp lại nhau?

- Mai!

- Ở đâu? Mấy giờ?

- Hai giờ chiều, em đứng tại bùng binh phía Nam lộ Đôn Hòa chờ, anh đừng đi xe gắn máy. Chúng ta sẽ định chỗ sau.

- Được rồi, nhưng chắc em có đến không?

Vũ Thường ngần ngừ:

- Trong trường hợp em chẳng đến được

Mộ Hòa chận ngang:

- Đừng nói nữa, dù sao anh cũng sẽ đợi, đợi mãi đến sáu giờ chiều nếu em vẫn chưa đến, ngày sau rồi qua ngày sau nữa, anh vẫn đợi.

Vũ Thường nhìn Mộ Hòa nghi ngờ:

- Anh Hòa, thật đấy chứ?

- Vũ Thường! Thật đấy em!

Họ lại ôm nhau với nụ hôn dài.

- Thôi về đi, bằng không em sẽ bị bệnh bây giờ, làm sao mai ta gặp lại nhau? Vào nhà đi em, việc gì mai ta sẽ nói tiếp, bây giờ khuya rồi.

- Vâng.

Vũ Thường ngoan ngoãn quay lưng lại định bước đi, nhưng Mộ Hòa lại kéo nàng trở lại.

- Nghe anh bảo cái này, vào nhà lau khô tóc rồi tắm bằng nước nóng liền em nhé, xong leo lên giường. Ngủ ngon!

- Vâng.

- Thôi vào đi em.

Vũ Thường nhìn Mộ Hòa luyến tiếc xong chậm rãi lui về phía cổng. Đứng yên mấy phút, nàng lại chạy trở lại đặt tay lên môi chàng:

- Anh cắn em một cái đi!

- Tại sao vậy em?

- Anh cắn em thật mạnh, để em thật đau, như thế khi trở về phòng em mới tin rằng tất cả những cái gì vừa xảy ra đều là sự thật cả.

Mộ Hòa nghe xót xa, chàng nhắm nghiền mắt lại:

- Vũ Thường em!

Hòa gọi, chàng cắn mạnh trên tay nàng, hình như những chiếc răng của chàng đã đi vào tận cùng da thịt nàng. Khi ngẩng đầu lên nhìn vết răng in sâu trên da thịt nàng Mộ Hòa vội cúi xuống hôn:

- Đau không em?

- Đau.

Vũ Thường đáp, nụ cười nàng thật tươi. Rút tay lại nàng nói:

- Mai ta gặp nhau.

Và bóng nàng biến thật nhanh vào bên trong cánh cửa khép hờ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play