Tiễn mùa xuân đi, mùa hè nóng bức lại đến. Hứa Tử vẫn bị giam lỏng trong Thiên Cung, chỗ nào cũng không được đi.
Không những hắn bá đạo, bắt nàng ngủ trong thư phòng của hắn, lại còn chung giường chung gối với hắn nữa chứ.
Nàng từng phản kháng qua nhưng vô dụng. Hắn là loại nam nhân đã nói là làm.
Ma Vương càng ngày càng mê luyến nàng, dễ dàng khoan dung cho sự càn
rỡ của nàng, cũng đối vớ càng ngày càng đặc biệt. Ma Vương không để ý
đến những sự biến hóa này, Hứa Tử cũng không thấy có gì không thích hợp ở đây.
Sau đó, hắn còn an bài hai ma nữ đến hầu hạ nàng.
Không ít ma quỷ trong Vương cung đã biết có con người ở trong cung, mà lại còn được hưởng sự đãi ngộ đặc biệt của Ma Vương.
Hai ma nữ kia đối xử với nàng rất tốt, nói nàng là nữ nhân duy nhất
được Ma Vương coi trọng. Cũng là bởi vì nàng, bọn họ mới có cơ hội đặt
chân đến Thiên Cung. Hứa Tử không hiểu lắm, tất cả ma quỷ đều cho rằng
được đặt chân vào Thiên Cung là một vinh hạnh vô cùng to lớn, nhưng nàng lại nghĩ hoàn toàn trái ngược. Bị bắt đến Ma giới, nếu tính theo thời
gian bình thường thì cũng đã hơn ba tháng rồi, vậy mà nàng vẫn cứ bị
giam lỏng như trước, đừng nói là quay về nhân gian, ngay cả đến cửa cung còn chưa bước ra được nữa là.
Thiên Cung thực sự rất đẹp, nhưng nàng cũng không bị vẻ tráng lệ của
nó mê hoặc mà quên mất bản thân mình không thuộc về nơi này. Nàng không
biết kiếp trước mình đã làm nên cái nghiệp chướng gì, mà xui xẻo gặp
trúng loại ma quỷ ăn thịt người như vậy. Đại nạn không chết, nhưng lại
trở thành bạn trên giường của Ma Vương. Tuy hắn không làm gì nàng, nhưng mỗi ngày đều ngủ chung với nàng là chuyện thật không thể chối cãi được. Mà hắn thì chỉ cần huyết mạch dâng trào, không cần quan tâm lúc đấy là
lúc nào, đem nàng ôm vào trong lòng, cúi đầu nuốt lấy cái
Âm thầm thở dài một cái, Hứa Tử đi vào đình nghỉ mát.
"Hứa cô nương không vui?" Hai ma nữ hầu hạ nàng một người là Lam Y,
người còn lại là Lam Nguyệt. Thấy nàng thởi dài, Lam Y quan tâm hỏi han.
Hứa Tử tính tình hiền lành, cho dù nhận được sự đối đãi đặc biệt của
Ma Vương cũng không có chút tự cao tự đại nào, nên được tất cả ma quỷ
trong Thiên Cung yêu quý.
Bị người ta xem như chim lồng cá chậu, ai mà vui cho nổi? Thế nhưng
Hứa Tử cũng không nói gì cả. Nhất cử nhất động của nàng đều được hai ma
nữ này đem đi báo lại cho Ma Vương. Sau khi Ma Vương đáng ghét hôn nàng
xong, nhắc nhở bên tai nàng rằng, không được chạy trốn!
Kỳ thực mùa hè ở Ma giới cũng không nóng bức cho lắm, đại khái là vì âm khí quá nặng ấy mà.
Một thị vệ đi vào đình nghỉ mát, cung kính nói với Hứa Tử: "Hứa cô nương Vương truyền người đến thư phòng."
"Ta không muốn đi." Chắc là hắn lại muốn hành hạ môi nàng đây mà. Hứa Tử không rõ vì sao hắn lại mê luyến hôn nàng như vậy, một ngày làm
không dưới mười lần. Mỗi lần đều làm môi nàng sưng đỏ mới chịu buông ra, hại nàng không dám ra khỏi cửa vì sợ bọn thị vệ phát hiện ra nàng có
điều gì không ổn.
"Hứa cô nương đừng làm khó thuộc hạ mà." Khuôn mặt thị vệ không khỏi
lộ ra vẻ đau khổ. Nếu bọn họ không đưa được Hứa cô nương đến thư phòng,
Vương sẽ quở trách bọn họ, đôi khi còn làm ầm lên đòi lôi bọn họ ra chém đầu.
Hứa Tử không nói gì? Nàng làm khó cho họ? Nhưng nếu nàng giúp họ thì ai sẽ giúp nàng bây giờ?
"Hứa cô nương.........." Thị vệ khẩn khoản van nài.
Lúc này lại có một thị vệ nữa đi đến, nói chung là Ma Vương thấy Hứa
Tử chậm chạp chưa đến, nên phái thêm một thị vệ đến nữa đó mà.
"Lam Nguyệt cô nương, Vương cho mời." Thị vệ mời luôn Lam Nguyệt vào.
Lam Nguyệt theo thị vệ đi rồi. Hứa Tử vẫn giữ vẻ mặt đau khổ mà nói
với thị vệ rằng: "Ngươi đi làm việc của ngươi đi, ta tự đến thư phòng."
Chung quy nàng cũng không đành lòng vì mình mà làm người khác khó xử.
Thi vệ cảm kích lui đi.
Hứa Tử vẫn ngồi yên tại chỗ đó, cho đến khi Lam Nguyệt trở về, lần
nữa thỉnh nàng đến thư phòng của Vương. Nàng biết nàng không thể cự
tuyệt, chỉ biết trách ma quỷ mang đến tai họa cho người vô tội như nàng.
Hứa Tử đi vào thư phòng mà nàng đã quá quen thuộc, nhìn thấy vẻ mặt
không chút hờn giận của nam nhân đang lạnh lùng ngồi ở án thai. Trải ơn
một tháng tìm hiểu, nàng từ lâu đã thăm dò được tính tình nóng nảy của
hắn có bao nhiêu thối tha, tất cả ma quỷ có bao nhiêu sợ hãi khi nhìn
thấy hắn. Nàng thầm thở dài một hơi, nàng sao lại không sợ hắn cơ chứ?
Tuy rằng hắn đối với nàng càng ngày càng mê đắm, nhưng luôn luôn muốn
nàng đến xoa dịu tính tình nóng nảy thối tha của hắn. Mà biện pháp duy
nhất có thể làm hắn nguôi giận chính là để hắn tùy ý chà đạp đôi môi
mọng đỏ của nàng.
Tất cả ma quỷ trong Thiên Cung luôn nói với nàng rằng nàng đối với Ma Vương mà nói, rất đặc biệt. Chỉ có nàng là hiểu rõ, hắn chẳng qua chỉ
là tham luyến đôi môi của nàng mà thôi, căn bản là không yêu thích gì
nàng cả. Nàng có bao nhiêu trọng lượng, trong lòng nàng tự hiểu rõ. Ma
Vương đối với nữ nhân không chút quan tâm, không có khả năng động chân
tình đối với sự thanh tú của nàng.
Tâm tư của Ma Vương đừng nói Hứa Tử không hiểu, ngay cả bản thân Ma
Vương cũng không hiểu rõ. Chỉ cần khuôn mặt nàng chợt lóe lên trong đầu
hắn, hắn liền sốt ruột không thôi, nhất là lần trước phát hiện ra thân
thể của nàng rất mê người. Thầm nghĩ đem nàng gắt gao giam vào trong
lòng, hung hăng hôn nàng ngàn lần vạn lần. Khi hắn giận dữ, cũng chỉ có
nàng xuất hiện mới có thể làm cho hắn nguôi giận được. Rõ ràng dung mạo
của nàng không quá xuất sắc, nhưng chết tiệt là hắn không thể buông nàng ra. Thầm nghĩ đem nàng vĩnh viễn giam lại bên cạnh hắn.
Ma vương cất bước đi ra khỏi án thai, đem Hứa Tử kéo vào trong lòng. Cúi đầu tìm kiếm đôi môi của nàng, tham lam nuốt
Sau một hồi môi lưỡi dây dưa, những nụ hôn Ma vương vẫn rơi trên mặt
nàng. "Nha đầu, vì sao lại không vui?", vừa rồi hắn có hỏi qua Lam
Nguyệt, biết rằng nàng đang không vui.
"Nếu như ngươi bị người khác giam lỏng, mất đi tự do, ngươi có thể
vui vẻ được sao?" Hứa Tử tức giận nói. Hiện tại hỉ nộ ái ố của nàng,
nhất cử nhất động của nàng, chuyện gì cũng không thể qua khỏi mắt của
hắn. Loại cảm giác này khiến nàng không thoải mái chút nào, giống như là bị người ta lột hết quần áo, lõa thể mà nằm trước mặt hắn.
Trong lòng trống rỗng khiến Ma vương có điểm khó chịu, bàn tay to
tiến tới, lần nữa đem nàng ôm chặt vào lòng. Ôm nàng ngồi xuống chiếc
ghế bành, chiếc ghế bành này lúc đầu vốn là hắn chuẩn bị cho Xà vương,
bạn tri kỉ của hắn ngồi.
"Buông ra đi." Hứa Tử giãy dụa. Hắn lại dùng sức mạnh để khuất phục nàng.
Ma vương ngược lại ôm nàng chặt hơn nữa.
Hứa Tử hung hăng cắn một cái vào tay hắn, cái này rõ là chọc giận Ma
vương. Hơi nghiêng người, đem nàng đặt trong chiếc ghế, giữ chặt lấy tay của nàng, nghiêm khắc trừng phạt bằng cách hôn lên môi nàng. Bình
thường hôn nàng, khi thì hắn thật bá đạo, lúc lại rất ôn nhu, lần này là hắn nghiêm khắc trừng trị nàng nên hắn cắn xé môi nàng.
́ng một lúc thì hết sạch sức lực, đành để mặc hắn chà đạp.
Thấy Hứa Tử nhu thuận, hắn không khỏi giảm bớt lực đạo.
"Từ khi bản vương trở thành Ma vương đến nay, toàn bộ Ma giới cũng
không có ai dám mắng chửi bản vương, chứ đừng nói là cắn. Ngươi là người đầu tiên không sợ bản vương." Thật không biết hắn có chỗ nào bất
thường, luôn dễ dàng tha thứ cho sự càn rỡ của nàng.
Hứa Tử nhìn hắn, không lên tiếng. Ở chung đã được ba tháng, biết rõ
hắn sẽ không đọc ý nghĩ của nàng nữa, nàng đối với hắn cũng có chút biến đổi, có đôi khi rất sợ phải gặp mặt hắn, nhưng có đôi khi lại nghĩ đến
hắn.
Ma vương vươn tay, xoa nhẹ lên khuôn mặt trắng trẻo, thanh khiết của
nàng. Nàng rất giản dị, không đeo vàng đeo bạc, không tô son điểm phấn.
Nếu những bộ y phục mà hắn cấp cho nàng không hoa mỹ, tin rằng nàng sẽ
thích mặc những bộ y phục đơn giản như của cung nữ. Nàng rất tự nhiên,
không giống kẻ khác, ngoài miệng thì nói là yêu hắn, nhưng thực tế chỉ
là ham muốn ngôi vị Ma hậu, cho dù là nữ vương hay công chúa cũng đều
giả dối như vậy. Tóc nàng luôn tự nhiên tung bay phía sau, mà nàng cũng
rất thơm, là mùi thơm tự nhiên của cơ thể nữ nhân, chỉ cần ôm lấy nàng,
hắn lại cảm thấy an tâm. Nếu như không được nhìn thấy nàng, hắn sẽ căng
thẳng không ngớt, rất sợ nàng sẽ chạy trốn, rất sợ sẽ không còn được gặp lại nàng nữa. "Chỉ cần ngươi đáp ứng bản vương, không chạy trốn, bản
vương sẽươi tự do." Rốt cuộc là không đành lòng khi nhìn thấy bộ dạng
buồn bực của nàng, Ma vương đành nhượng bộ.
Nghe vậy, Hứa Tử mừng rỡ. Nàng lập tức gật đầu như gà con mổ gạo vậy, "Ta không có ma pháp, không thể tự mình quay về nhân gian được, ngươi
cứ yên tâm đi." Chỉ cần có được tự do, chuyện quay về nhân gian sau này
sẽ nghĩ cách vậy.
Ma Vương nhìn nàng cười cười, điểm nhẹ lên mũi nàng, cười nhẹ nói: "Vui vẻ như thế kia à! Không có chút gì để cảm tạ sao?"
Hứa tử buồn cười, nói: "Ngươi cái gì cũng có, chả thiếu thứ gì, mà ta thì chả có cái gì cả, còn muốn ta cảm tạ cái gì chứ?" Thật đúng là một
kẻ tham lam mà.
Ma vương nhún vai, nói thầm: "Đã biết ngươi nhỏ mọn rồi." Ngay cả một cái hôn cảm kích cũng không thèm cho hắn. Từ sau lần đầu tiên hôn nàng
tới giờ, toàn là hắn cường hôn nàng thôi, hắn muốn nàng chủ động hôn hắn giống như lần đầu tiên vậy.
"Được rồi, giống tiểu hài tử đòi kẹo mà không được quá đi." Hứa Tử
cười cười, kéo đầu hắn xuống thấp, chủ động đưa cặp môi thơm của mình
lên.
Ma vương đại hỉ, hắn muốn chính là loại thù lao này đây.
Sau một hồi môi lưỡi dây dưa, Hứa Tử nửa đùa nửa thật nói: "Giống như mấy lần ta ăn kem vậy."
Ma vương điểm khẽ lên trán nàng. Trong lòng vạch ra một kế hoạch, nếu mà có thể lấy được cỏ trường sinh cho nàng ăn, nàng sẽ không cảm thấy
hắn lạnh giống như tảng băng nữa, lại còn có thể trường sinh bất lão.
Ma vương buông tay ra, để Hứa Tử tự đứng dậy khỏi ghế, thản nhiên
nói: "Ngay mai sẽ có một số khách nhân đặc biệt đến, ngươi đừng đi đâu
lung tung, đặc biệt là Ngự thiên cung." Ngày mai Xà vương của Động vật
giới, Ngọc Linh công chúa, Ngọc San công chúa của Tinh linh giới, Nữ
vương của Yêu tinh giới cùng Hiền thân vương, đệ đệ không có chút quan
hệ huyết thống nào với hắn sẽ đến thăm Ma giới. Ngọc Linh công chúa cùng Nữ vương Yêu tinh đều chủ động hiến thân cho hắn, nhưng mà hắn không
thể đem hai người kia đi làm quân kĩ (kĩ nữ cho quân đội), mà hai nữ
nhân này lại luôn mơ tưởng trở thành Vương hậu của hắn, bình thường đối
chọi gay gắt, nếu để hai nàng biết được sự sủng nịnh của hắn đối với nha đầu kia, khẳng định sẽ mang đến cho nàng thật nhiều những phiền phức
không cần thiết. Hắn không muốn nàng bị tổn thương.
Hứa Tử rất hiếu kì, rốt cuộc là khách nhân nào vậy? Hắn có thể đồng ý để cho nàng được tự do, vì sao lại không cho nàng đến Ngự thiên cung
chứ?
Ma vương nhìn thấu suy nghĩ của nàng, hắn liền uy hiếp: "Nếu như
ngươi không nghe lời, bản vương sẽ không để cho ngươi tự do nữa."
Nghe vậy, Hứa Tử vội vàng cam đoan là sẽ yên một chỗ, không chạy loạn.
(Cảm ơn Cốc đã giúp Mèo làm phần đầu.)
Rốt cuộc đã có thể đi ra Thiên cung. Hứa Tử lập tức đến Nội phủ tìm Lục Ngọc.
Đi hơn nửa ngày mới tới cửa cung Nội phủ, Vương cung rộng lớn, Hứa Tử không nhịn được mà líu lưỡi. Cấu trúc Cung điện rắc rối phức tạp làm
cho nàng phảng phất thấy mình như đang đi trong mê cung, nếu không hỏi
qua Lam Y đường đến cung Nội phủ, nàng không biết phải đi đến ngày tháng năm nào?
Thị vệ của cung Nội phủ cùng Cung điện không giống nhau, vì có một
nửa là nữ, bình thường các nàng phụ trách đem nữ nhân Hậu cung đến Thừa
ân điện. Ma vương sủng hạnh ma nữ xong rời đi, các nàng còn phải giúp
những cô gái đã ngất mặc quần áo, đưa đến chỗ Ma y cho họ uống vô tử
canh, sau đó mới đưa họ giao cho nam thị vệ đưa đến chỗ Thiếu tướng.
Những nữ hầu vệ này đều rất vô tình. Chỉ có như vậy mới không mềm lòng
trước tiếng khóc của những nữ nhân Hậu cung.
Trừ thị vệ của Thiên cung, thủ vệ của cung điện khác không nhận ra
Hứa Tử, cho nên khi Hứa Tử bước vào cung Nội phủ thì bị thủ vệ ngăn cản, cho dù nàng giải thích như thế nào họ cũng không cho nàng đi vào, còn
nói sẽ đem nàng đưa đến Chấp pháp quan thẩm tra. Lúc này Hứa Tử mới hối
hận là đã không mang theo Lam Y, lam Nguyệt đến đâ
" Xảy ra chuyện gì?" Nghe được bên ngoài có tiếng ồn, Phong Tử Do từ trong điện đi ra.
Thủ vệ lập tức thay đổi thái độ cung kính, "Quan trên, nữ nhân này
không biết từ nơi nào tới, nói là muốn đi vào tìm Lục tổng quản."
Phong Tử Do nhìn Hứa Tử đang bị thủ vệ giữ, chuẩn bị lôi đi. Hắn vội
vàng quát: "Mau thả nàng ra!" Nàng chính là Vương hậu tương lai của Ma
giới. Những tên nô tài này bất kính như vậy nếu để cho Ma vương thấy
được thì bọn họ sẽ bị xử phạt.
Đã qua ba tháng, Phong Tử Do mặc dù không biết tình hình của Hứa Tử,
chỉ là mỗi lần Vương nhắc tới nàng đều có vẻ mặt yêu thương đắm đuối,
hắn chỉ biết Vương đã từ từ bị con người này chinh phục rồi, chỉ là
chính bản thân Vương còn không biết đó thôi.
"Vâng" thủ vệ vội vàng buông Hứa Tử ra.
"Sau này, khi vị cô nương này tới, các ngươi phải cung kính dẫn nàng
đi vào." Phong Tử Do phân phó, sau đó dẫn Hứa Tử đi vào Nội phủ.
Nội phủ cung so với Thiên cung kém khá xa.
"Lục Ngọc đang ở đại sảnh." Phong Tử Do vừa đi vừa nói chuyện, mang
theo Hứa Tử đến đại sảnh. "Lục Ngọc vẫn lo lắng Vương sẽ ăn ngươi, bây
giờ xem ra ngươi sống rất tốt." Vương cho nàng tựlại, có thể nói Vương
đối nàng rất đặc biệt.
Hứa Tử cười khổ, cũng không nói nhiều.
Vừa thấy Lục Ngọc, đầu tiên Hứa Tử cho nàng một cái ôm thân mật kiểu Pháp.
"Cô nương..." Lục Ngọc không quen với sự nhiệt tình của nàng.
"Hứa Tử, gọi ta là Hứa Tử. gần đây Ngươi sống tốt không, Đại băng sơn không có làm khó dễ ngươi chứ ?" Hứa Tử sớm đã xem Lục Ngọc là bằng hữu tại Ma giới này.
"Ta sống rất tốt. Hứa cô nương dám gọi Vương là 'Đại băng sơn'?"
Vương thực sự rất lạnh lùng, nhưng chưa từng có người nào dám nói hắn
lạnh, chứ đừng nói đến gọi hắn là "Đại băng sơn". "Vương không có khiển
trách cách gọi của ngươi sao?" Trong trí nhớ của nàng, Vương vốn là
không cho phép có người bất kính đối với hắn. Lục Ngọc hiếu kỳ, Vương
cùng Hứa Tử ở chung một chỗ thì như thế nào.
"Hắn hình như có nói qua mà lại hình như không có, ta không nhớ rõ,
ta mặc kệ hắn." Hứa Tử vô tình nói, hắn vốn lạnh như tòa núi băng. Nàng
hướng Lục Ngọc oán than, "Ngươi không biết ta bi thảm thế nào đâu, bị
Vương của các ngươi giam lỏng suốt ba tháng, buồn bực muốn chết. Hôm nay hắn mới cho phép ta ra khỏi cái đại lao 'thiên cung' kia. Đúng rồi, hôm nay hắn có khách đến, không có thời gian bận tâm đến ta, ngươi có thể
lén đưa ta quay về thế giới của ta được không?" Hứa Tử đồng ý với Ma
vương không trốn đi chỉ là hình thức ứng phó. Nàng vốn dĩ không phải
người của thế giới này, nàng nhớ người nhà, bạn bè của nàng.
Lục Ngọc chưa trả lời, Phong Tử Do ở bên cạnh lập tức ngăn cản nói:
"Ngươi muốn hại chết Lục Ngọc sao?" Nói đùa, bây giờ đem nàng đưa về
nhân gian chẳng khác nào kêu Ma vương đem Lục Ngọc bầm thây vạn đoạn.
Hứa Tử không đồng ý. "Lần trước chẳng phải Lục Ngọc đã nói hắn sẽ
không thật sự lấy mạng của nàng, nhiều lắm chỉ là bị hút đi ma pháp,
đánh vào quỷ đạo. Như vậy tốt lắm, có cơ hội đầu thai chuyển thế, không
cần phải đi làm hại nhân gian."
Phong Tử Do thầm nghĩ: nha đầu kia còn chưa biết tầm quan trọng của
nàng đối với Ma vương. Năm đó, ngoài hắn và Ma vương còn có tám tiểu nam hài khác, được Ma vương đời trước tuyển làm người thừa kế, Ma vương lúc đó cũng có vẻ đặc biệt lạnh lùng tàn nhẫn, ngay cả tiên vương đều nói
không ai có thể khắc chế hắn, hắn sẽ trở thành Ma vương vô tình nhất
trong các triều đại Ma giới từ trước đến nay. Từ khi Ma vương đăng cơ,
sự lạnh lùng tàn nhẫn của hắn ngày càng được phát huy, làm cho bọn họ
cùng là ma quỷ cũng thường ăn không tiêu. Thiên cung trước kia vốn không có khó khăn cấm đoán, sau khi Ma vương đăng cơ, lập tức hạ chỉ trừ ra
chín đại quan trên ở ngoài, bất luận kẻ nào cũng không thể tự tiện ra
vào Thiên cung, nhất là nữ nhân. Bây giờ ngoại trừ Hứa Tử, không có nữ
nhân thứ hai có được đãi ngộ đặc biệt này. Còn cũng là có liên quan đến
Hứa Tử mới có thể ra vào Thiên cung.
Phong Tử Do hừ nói: "Ngươi cho rằng có thể đơn giản như vậy sao? Nếu
Lục Ngọc giúp ngươi sẽ bị đánh vỡ hồn phách, hoàn toàn chết đi, còn có
thể liên lụy đến người nhà."
Hứa Tử không tin, nghiêm trọng như vậy sao? Có điều nàng cũng không
muốn thử, Đại băng sơn ngoại trừ đối với nàng có chút dịu dàng, đối với
những người khác đều vẫn là lạnh như băng, nàng sợ vạn nhất thật sự như
vậy thì sẽ hại cả nhà Lục Ngọc.
Vậy nàng đến đây chẳng phải là vô nghĩa rồi sao? Ai..., Hứa Tử thở
dài, xem ra nàng không có cơ hội gặp lại người thân rồi. Đã ba tháng,
bọn họ chắc chắn tưởng rằng nàng đã chết.
Không đành lòng thấy bộ dáng thất vọng của Hứa Tử. Lục Ngọc nói cùng nàng đi dạo khắp nơi trong phủ.
Lục Ngọc cùng Hứa Tử ở trong Nội phủ cung đi dạo một ngày, đến lúc
trời sập tối mới đưa nàng quay về Thiên cung. Ma vương còn chưa trở về,
Hứa Tử vô thức hỏi thị vệ, Ma vương bao giờ mới trở về?
"Đêm nay Vương có thể sẽ không trở về, ngài chắc là sẽ qua đêm ở Thừa Ân điện." Thị vệ cũng không xác định. Trước kia dù là Ngọc Linh công
chúa của Tinh linh giới hay là Nữ vương của Yêu tinh giới tới, Ma vương
cũng sẽ không quay về Thiên cung ngủ. Bây giờ Vương mê luyến Hứa cô
nương như thế thể sẽ trở về.
Không biết vì sao, Hứa Tử cảm giác có chút thất vọng.
"Ngươi biết hôm nay khách nhân tới là ai chăng?" Có thể làm cho Đại
băng sơn cả ngày ở cùng, Hứa Tử hiếu kỳ khách nhân kia có thân phận gì.
Thị vệ trả lời: "Là công chúa của Tinh linh giới và Nữ vương của Yêu tinh giới, còn có Xà vương của Động vật giới."
Đều là yêu ma quỷ quái.
HứaTử cũng lười không hỏi nữa.
Thừa ân điện.
Công chúa Ngọc Linh duyên dáng, xinh đẹp và Nữ vương Yêu tinh giới
gợi cảm, quyến rũ đang tranh cãi xem người nào thị tẩm trước. Ma vương
phiền bực ngồi ở mép giường gầm nhẹ: "Không cần ầm ĩ, các ngươi đều cấp
bổn vương rồi cút đi!" Hắn thầm nghĩ nhanh giải quyết sinh lý, không có
tâm tình nghe các nàng ghen tuông. Trong đầu hiện lên khuôn mặt thanh
khiết kia trong lòng lập tức buồn bực, hắn muốn chủ nhân của khuôn mặt
thanh khiết đó nhưng bây giờ không phải lúc. Trong trí nhớ đột nhiên lại hiện lên khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt sắc, nhớ lại hôm nay khách đến còn có một công chúa tên Ngọc San. Công chúa Ngọc San dung mạo tuyệt sắc trong tuyệt sắc, một nữ nhân xinh đẹp như vậy, thật không có ngôn từ nào để
hình dung vẻ đẹp của nàng, hôm nay hắn vừa thấy nàng, liền bị thu hút.
Hắn tạm thời chưa chiếm được chủ nhân của khuôn mặt thanh khiết kia, còn nữ nhân khác̀ chỉ cần hắn muốn, tùy thời có thể đem tới tay, đối phương tuyệt đối không dám cự tuyệt. Hắn đưa tay kéo Ngọc Linh công chúa đến
trước mặt thấp giọng nói bên tai nàng: "Lệnh muội so với ngươi càng xinh đẹp hơn!"
Ngọc linh khe khẽ cười, "Vương trúng ý xá muội(em gái) rồi sao? Xá
muội tuổi quá nhỏ, chịu không được Vương ân ái nha." Thật ra phụ vương
nàng thấy nàng không cách nào đả động được trái tim của Ma vương, mới
kêu nàng đem muội muội đẹp nhất mang đến, chuẩn bị tỷ muội đồng tâm, xem có thể đoạt được ngôi vị Ma hậu không.
"Bao nhiêu tuổi?" Ma vương bất kể đối phương bao nhiêu tuổi, hắn
trúng ý rồi sẽ không bỏ qua. Hơn nữa hắn biết Quốc vương Tinh linh giới
vốn chuẩn bị đem công chúa Ngọc San đưa cho hắn. Trừ Thiên giới, trong
không gian dị vực này hầu như tất cả các nước đều e ngại Ma giới của
hắn, đều muốn cùng hắn nhấc lên quan hệ, hy vọng có được sự bảo hộ của
hắn.
"Mười bốn." Công chúa Ngọc Linh thật sự không hy vọng muội muội cùng
nàng tranh đoạt Ma vương, nàng biết rõ dung mạo của nàng không bằng muội muội. Càng không hi vọng muội muội cũng bị Ma vương chà đạp, khinh rẻ,
chỉ là phụ vương của nàng vì lợi ích và an toàn của quốc gia mà bất đắc
dĩ hy sinh các nàng. Tinh linh giới mấy ngàn năm nay đều bị khi dễ, bất
cứ quốc gia nào cũng không xem quốc gia nàng ra gì, chỉ trách thực lực
và pháp lực của Tinh linh giới đều thấp nhất.
Ma vương cười lạnh, đem Ngọc Linh công chúa đẩy ngã lên giường, như
mọi khi thô bạo sủng hạnhàng. Mặc dù đã như vậy vô số lần, Ngọc Linh
công chúa vẫn bị đau đến kêu lên. Ma vương cười lạnh hơn, hắn cúi đầu
nói nhỏ: "Ngươi lần đầu tiên cũng mười bốn tuổi." Ngụ ý hắn muốn công
chúa Ngọc San. Hắn vẫn có hứng thú sủng hạnh xữ nữ hơn, nếu không phải
mấy nữ nhân này có thân phận khác biệt, hắn căn bản không nghĩ tới sủng
hạnh lần thứ hai.
Công chúa Ngọc Linh thống khổ nói: "Bổn công chúa nhất định đem xá
muội đưa tới hầu hạ Vương, chỉ là Vương có thể cho chúng tỷ muội ta một
cái danh phận?" Cho dù không thể làm hậu, làm phi cũng được.
Ma vương cười lạnh, lạnh từ trong tâm làm kẻ khác không thể nắm bắt
tâm tư của hắn. Hắn lạnh lùng âm trầm bên tai công chúa Ngọc Linh hỏi:
"Ngươi muốn danh phận gì? Ma hậu hay ma phi hay là tiện thiếp?" Theo hắn đòi hỏi danh phận? Lá gan của nữ nhân này càng lúc càng lớn, đã vượt
qua giới hạn nhẫn nại của hắn rồi.
Ma vương sủng hạnh Ngọc Linh công chúa, tiếp theo lại muốn sủng hạnh
Ngọc San công chúa, mà Ngọc Linh công chúa còn muốn danh phận, Nữ vương
Yêu tinh đứng một bên tức giận đến phát run. Nhưng giờ phút này nàng
không làm gì được, tại địa bàn của Ma vương, cho dù nàng là Nữ vương yêu tinh, cũng không thể làm càn. Vẫn là nhẫn nại đến khi rời khỏi Ma giới, nàng chỉnh Ngọc Linh công chúa sau cũng không muộn.
Ngọc Linh công chúa nghe được Ma vương lời nói của Ma Vương có vẻ không vui, không dám nhắc lại chuyện danh phận.
Ma vương phát tiết trên người Ngọc nh, đến nỗi hắn xem Ngọc Linh công chúa là Hứa Tử, hắn muốn nữ nhân kia nhưng lại không thể làm gì. Vừa
nghĩ đến nàng, dục vọng của hắn càng thêm mãnh liệt.
Chà đạp hai người nữ nhân thân phận tôn quý xong. Ma vương phân phó thị nữ Nội phủ mang hai người đến chỗ Ma y uống vô tử canh.
"Vương, ta muốn có hài tử của Vương." Nữ vương Yêu tinh làm nũng lôi
kéo tay Ma vương. Nếu nàng có thể sinh con nối dõi cho Ma vương, tin
rằng có thể có được danh phận.
Ma vương vô tình bỏ tay nàng ra, lạnh lùng thốt: "Bổn vương không cần hài tử."
"Vương..." Nữ vương không thuận kêu.
"Đi xuống!" Sắc mặt Ma vương trong nháy mắt trầm xuống. Hai nữ nhân
đành phải ngoan ngoãn theo sát thị vệ Nội phủ, rời Thừa ân điện.
Một lát sau, Ngọc San công chúa vẻ mặt sợ hãi vì bị tỷ tỷ của nàng cưỡng ép lôi kéo vào Thừa ân điện.
"Tỷ tỷ..." Ngọc San vừa thấy ánh mắt quỷ dị của Ma vương, liền sợ hãi giữ chặt Ngọc Linh đang xoay người đi, nhút nhát nhỏ giọng nói: "Ta
sợ." Mặc dù biết lần này viếng thăm Ma giới là muốn nàng hiến thân cho
Ma vương, nhưng dù sao nàng chỉ mới mười bốn tuổi, tình cảm chưa có, đối với chuyện nam nữ lại hoàn toàn không biết gì cả. Trước khi xuất phát,
từ trong lời nói của tỷ tỷ mới biết chuyện nam nữ như thế nào. Hơna tỷ
tỷ còn nói, khi Ma vương sủng hạnh nữ nhân thì thô bạo đến mức nào. Nàng sợ, nàng sợ chính mình không chịu được.
Ngọc Linh vỗ vỗ tay muội muội, nhẹ nhàng kéo tay Ngọc San ra, xoay
người rời đi, không ai biết nàng xoay người một khắc, nước mắt từ trên
mặt nàng chảy xuống.
Cửa vô tình đóng lại.
Ngoài cửa, Ngọc Linh vô cùng thương cảm, vì vương quốc các nàng nhỏ
yếu, để con dân có thể an cư lạc nghiệp, phụ vương không thể không đem
các nàng như hoa như ngọc trở thành cống phẩm, chỉ là các nàng hy sinh
cũng không biết tới lúc nào mới có hồi báo. Sự thật nàng yêu Ma vương,
cam tâm tình nguyện trở thành bạn cùng giường của hắn, chịu được hắn thô bạo. Muội muội thì khác, rất ngây thơ, rất vô tri, nhưng lại phải chịu
thống khổ.
Sự thật luôn rất tàn nhẫn. Không ai thật sự thương cảm ngươi. Bên
trong nam nhân kia đang chuẩn bị chà đạp muội muội của nàng, không hề vì thân phận của các nàng mà dịu dàng, mềm lòng. Một khi hắn vừa ý nữ nhân nào, nếu không cho hắn như ý, cả quốc gia đó chuẩn bị gặp nguy cơ.
Trong phòng, Ngọc San vừa khẩn trương vừa sợ hãi nắm chặt quần áo của mình. Thấy Ma vương đi tới chỗ nàng, nàng sợ hãi lui về phía sau.
Ma vương mặt tỏ ra không vui, không đi về phía trước nữa, xoay người
trở về ngồi trên giường, lạnh lùng thốt: "Ngươi nếu không muốn, có thể
đi ra ngoài." Thấy Ngọc San công chúa thở dài ṃt hơi chuẩn bị mở cửa
chạy trốn, hắn lạnh lùng mở miệng: "Ngày mai sẽ không có Vương Quốc Tinh Linh!" Hài lòng chứng kiến Ngọc San cả người cứng lại.
Ngọc San tái nhợt cứng mặt, cắn chặt môi dưới, kìm nén nước mắt khuất nhục, xoay người lại đi từng bước một tới trước mặt Ma vương.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt đẹp nước mắt rơi như mưa, ai thấy liền
thương xót nhưng Ma vương một chút thương tiếc cũng không có, chỉ cảm
thấy ghét, hắn sủng hạnh liền kinh khủng như vậy sao? Chủ nhân của khuôn mặt thanh khiết kia cũng bị dọa đến toàn thân run rẩy, ngay khi nàng
biết hắn là Ma vương cũng chưa từng sợ hãi đến thế, nhưng lại bởi vì dục vọng của hắn mà sợ run lên. Hắn hết lần này tới lần khác thương tiếc
nàng, nhưng chỉ một mình nàng, nữ nhân khác không có đãi ngộ đặc biệt
này.
"Thu hồi nước mắt của ngươi, nằm trên giường đi!" Ma vương lạnh lùng ra lệnh.
Ngọc San cố nén nước mắt làm theo. Trong lòng không ngừng an ủi chính mình, sẽ qua nhanh thôi. Lúc thân hình cao lớn của Ma vương đè trên
người nàng, nàng cảm thấy sắp không thở nổi, nhắm hai mắt lại, không dám nhìn mắt phượng vô tình của Ma vương.
Từ thiếu nữ biến thành đàn bà, Ngọc San đau muốn chết đi.
Ma vương nào có xem sự thống khổ của nàng ra gì. Nghĩ tới Hứa Tử, hắn cảm giác những nữ nhân này không thể thỏa mãn được dục vọng của hắn.
Ngọc San công chúa không chịu được sự thô bạo của hắn nên đã ngất đi.
Phát tiết xong, Ma vương cũng không thèm liếc mắt một cái tới Ngọc San, xuống giường sửa sang lại quần áo, rời Thừa ân điện.
Chuyện còn lại để Nội phủ xử lý.
Trở lại Thiên cung, đã là nửa đêm.
Không thấy Hứa Tử ngủ trong thư phòng, hắn có hơi tức giận đành phải
đi tìm, nàng lại ngủ ở gian phòng nào đây. Hắn đã nói với nàng hắn muốn
nàng ngủ tại thư phòng của hắn, muốn ngủ ở chỗ khác phải được hắn cho
phép. Nha đầu kia lại xem lời hắn nói như gió thổi bên tai.
Tìm được nhân nhi đang ngủ say, Ma vương phát hiện tim mình mới có
thể an tâm một chút. Nhìn đôi môi đỏ mọng đầy cám dỗ, hôm nay hắn chưa
hôn nàng. Nhẹ nhàng vén chăn lên, ngắm nghía dáng người xinh xắn nhỏ
nhắn của nàng, ánh mắt nóng rực, cho dù đã sủng hạnh ba nữ nhân nhưng
hắn vẫn như cũ muốn có nàng, nhưng nàng lại không muốn, nàng sợ! Hắn
không nỡ thấy dáng vẻ sợ hãi đến run lên của nàng.
Hôn lên cái trán trơn mịn của nàng sau đó mới ôm tiểu nhân nhi vào lòng, đem đến thư phòng của hắn.
Ban đêm ở Ma giới rất lạnh, trong lúc Hứa Tử ngủ say luôn tìm kiếm
chỗ ấm ápưng mỗi lần ở cùng Ma vương ngủ đều như nằm trong tủ lạnh. Vốn
ngủ rất ấm, nhưng bây giờ lại có cảm giác như nằm trong tủ lạnh. Nàng mở mắt mơ màng, phát hiện mình đang bị giữ tại trong lòng ngực lạnh như
băng. Không cần đoán cũng biết là Đại băng sơn rồi. Nàng lấy làm lạ, cho dù nàng trốn ngủ ở nơi nào, hắn đều có biện pháp tìm được nàng.
Cái tên bá đạo vô tình đang nằm bên cạnh đã sớm đi cùng chu công đấu
pháp rồi [ngủ say]. Nghiêng người nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của hắn. Trong
lúc ngủ say, hắn không có ánh mắt lạnh như băng, không có giọng điệu
lạnh lùng. Đưa tay xoa xoa khuôn mặt tuấn tú, nếu hắn không lạnh lùng vô tình, sẽ trở thành người trong mộng của tất cả nữ nhân.
Len lén xuống giường, chuẩn bị đi phòng khác ngủ, nàng vẫn không quen cùng chung giường chung gối với hắn.
Thình lình, một đôi tay ôm nàng từ sau lưng, dùng chút sức đem nàng
kéo lại lên giường. Âm thanh lạnh như băng có nồng đậm yêu chiều, "Lại
muốn đi nơi nào?" Từ sau khi bắt nàng cùng giường cùng gối với hắn, hắn
đều ôm lấy nàng, cảm nhận nhiệt độ ấm áp trong cơ thể nàng hắn mới có
thể an tâm đi vào giấc ngủ, chỉ cần nàng vừa rời đi, hắn lập tức sẽ tỉnh lại.
Bất đắc dĩ thở dài, Hứa Tử nhỏ giọng nói thầm: "Ma quỷ chính là ma quỷ." Cái gì cũng không lừa được hắn.
Đem tiểu nhân nhi áp đảo trên giường, Ma vương buông tay nàng ra, yêu thương chạm vào mặt nàng, "ha đầu, ngươi thật sự rất xinh xắn đáng yêu. Cho ta hôn một chút." Nói xong cúi đầu ngăn miệng nàng lại bằng nụ hôn.
Hắn cũng không biết vì cái gì hắn đối nàng càng ngày càng mê luyến,
tuy hắn vẫn không ngừng sủng hạnh hậu cung ma nữ, nhưng trái tim của hắn dần dần toàn là hình bóng của nàng. Bởi vì không chiếm được nàng, trong lòng vừa bực bội vừa bất đắc dĩ, chỉ có thể phát tiết trên các ma nữ
hậu cung. Hắn luôn nghĩ rằng nàng là con người, có nhiệt độ cơ thể bình
thường, có thể làm ấm áp trái tim lạnh như băng của hắn. Kỳ thật nàng
không phải rất đẹp, nhưng nàng lại có ngũ quan thanh tú, dáng người xinh xắn nhỏ nhắn đáng yêu, dám coi thường uy nghiêm của hắn, sự can đảm đó
đã hấp dẫn hắn rất sâu rồi.
Chỉ là trái tim của tiểu nhân nhi vẫn muốn rời khỏi Ma giới như cũ.
Hắn định một thời gian sau sẽ đi Bồng lai tiên đảo trộm trường sinh thảo.
Hắn sẽ không buông tha nàng, hắn muốn nàng cùng hắn ở chung một chỗ.
"Nha đầu, muốn có một người bạn hay không?" Thoáng dời môi, thở hổn
hển thỏa mãn hỏi khuôn mặt đang đỏ bừng. Đã hôn nàng rất nhiều lần, nàng vẫn hay đỏ mặt.
"Đã có Lam Y, Lam Nguyệt rồi." Nàng không muốn có nhiều người hầu hạ.
"Các nàng chỉ là người hầu." Nhìn thấy tóc của nàng hỗn độn rối tung ở trên gối, vẻ mặt đỏ bừng, say mê gợi cảm. Ma vương nhịn không được lại
hôn lên đôi môi mềm mại, thơm ngon, ướt át đỏ mọng, mặc sức hấp thu sự
ngọt ngào của nàng. Dần dần nhận thấy dưới thân nhân nhi đang không
ngừng thở gấp, không có lý trí như lúc trước, cũng không đẩy hắn ra. Mắt phượng chợt hiện quỷ dị mưu kế, khẩn trương hôn lên môi nàng, thừa dịp
Hứa Tử đang lúc ý loạn tình mê thì tay hắn lén kéo váy của nàng ra.
Môi hắn càng không ngừng dời xuống cổ, tai của Hứa tử, hôn khắp cơ thể nàng.
"Uhm..." Hứa Tử bỡ ngỡ cảm thấy khắp người như thiêu đốt, cái gì cũng không nhớ rõ, trong đầu trống rỗng.
Ma vương rất thiết tha muốn nàng, nhưng hắn không thô lỗ với nàng như những nữ nhân khác, đối với nàng rất dịu dàng rất mềm mại, làm cho nàng cái gì cũng không biết, không nhớ rõ.
Khi hắn thật sự ở trong nàng một khắc nọ, bởi vì đau đớn, nàng như
bừng tỉnh, hắn lập tức hôn lên môi nàng, không cho phép nàng kháng cự
hắn vào lúc này.
Trong phòng, tiếng thở dốc không ngừng, kết hợp như thiên địa không gian ban sơ.
Tình cảm mãnh liệt trôi qua, Hứa Tử ngủ say trong lòng Ma vương.
Đạt được ý nguyện, Ma vương thỏa mãn ôm tiểu nhân nhi nhưng không
cách nào đi vào giấc ngủ. Hắn còn đang rung động vì nàng là́n vui sướng. Trong lòng nhân nhi mặt ngày càng đỏ, hoan ái trôi qua càng lộ vẻ mê
người. Hắn đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve hai vai của nàng, thích thú khi
thấy khắp nơi trên người nàng đều là ấn ký của hắn. Nàng đã là của hắn,
loại nhận thức này làm cho tim hắn vô cùng vui sướng. Chưa bao giờ có
được một nữ nhân khiến hắn phấn chấn, an tâm nhu vậy. Cho tới nay, nữ
nhân chỉ là công cụ cho hắn phát tiết sinh lý, hắn chưa bao giờ thừa
nhận các nàng là nữ nhân của hắn.
Tiểu nhân nhi thanh tú đang nằm trong lòng hắn, ngay từ đầu nàng đã
không sợ hắn, còn đắc tội với hắn. Lúc sắp hút máu nàng thì nàng lại dám sử dụng mỹ nhân kế và hắn đã bị đôi môi ấm áp của nàng chinh phục. Tuy
hắn không chịu thừa nhận vì nàng mà mình đã thay đổi nhưng không thể phủ nhận vì nụ hôn của nàng mà hắn đã thay đổi thái độ với nàng. Hắn lưu
luyến môi nàng, lưu luyến nhiệt độ cơ thể nàng, vẻ bề ngoài đối với hắn
không hề quan trọng. Lần trước phát hiện dáng người nhỏ nhắn đáng yêu
của nàng đã vô cùng cám dỗ hắn, từ đó hắn vẫn luôn muốn có nàng, bây giờ thì hắn đã đạt được ý nguyện rồi.
Cả đời này hắn muốn nàng phải ở bên cạnh hắn.
Nhìn nhân nhi đang ngủ say, Ma vương cũng dần buồn ngủ.
Ôm chặt Hứa Tử vào lòng.
Sáng sớm, ánh sáng mỏng manh xuyên qua cửa sổ rọi vào, chiếu vào nam nhân đang nằm trên giường làm hắn từ từ
Ma vương theo thói quen vươn tay kéo tiểu nhân nhi vào lòng, nhưng
lại trống không. Hắn mở to hai mắt, phát hiện nhân nhi hắn ôm trong lòng cả tối qua đã không thấy đâu. Hắn hoảng hốt nhảy xuống giường, nhặt bộ
quần áo mà tối qua đã vứt tùy tiện dưới đất lên, mặc vào qua loa. Bước
ra thư phòng tìm người chạy trốn.
Bởi vì hoảng hốt nên hắn đã quên mình là Ma Vương biết phép tìm kiếm, nhìn thấy bất cứ người thị vệ nào cũng bắt tới hỏi có thấy Hứa cô nương không? Hắn như con ruồi không có đầu bay loạn khắp nơi ở thiên cung,
không tìm được người, hắn phân phó thị vệ tìm kiếm mọi nơi.
Giọt sương trong suốt long lanh còn đọng lại trên mấy đóa hoa, trên
những chiếc lá xanh ở hoa viên Vương cung. Ánh sáng yếu ớt rọi vào lung
linh trông rất đẹp mắt.
Sáng sớm, Công chúa Ngọc San chuồn ra Ngự thiên cung, lén trốn trong
hoa viên Vương cung ngồi khóc. Nhớ đến tối qua cuồng phong bão táp, lòng nàng sợ hãi đến run rẩy. Tối qua Ma vương không một chút thương tiếc
nàng vẫn còn là một thiếu nữ chưa hiểu chuyện, giống như một tay đạo tặc hái hoa không hề biết thương hoa tiếc ngọc.
"Ngươi làm sao vậy?" Một âm thanh từ phía sau truyền đến, nàng quay
đầu lại thấy một nữ nhân cao tầm tầm với nàng, tóc dài qua vai, mặc cẩm
phục màu trắng, trên cổ đầy ứ thanh. Nữ nhân kia hảo tâm hỏi: "Ai khi dễ ngươi à?" Khi nàng đến gần, Ngọc San ngưởi được mùi của loài người,
nàng kinh ngạc: "Ngươi là con người!
Vương cung ma giới như thế nào lại có con người! Điều này sao có thể? Trong cái nơi ăn thịt người này làm sao có con người sinh tồn?
Nữ nhân kia đúng là Hứa Tử chạy trốn từ Thiên cung ra.
Tối hôm qua ngây ngốc bị Ma vương ăn, tỉnh lại mới thấy hối hận. Bởi
vì sợ bị đưa đi làm quân kỹ nên thừa dịp Ma vương chưa tỉnh nàng đã
hoảng sợ bỏ chạy.
Hứa Tử gật đầu, "Ta là con người, tên của ta là Hứa Tử. Còn ngươi? Sao lại trốn ở chỗ này khóc, người nào khi dễ ngươi?"
Ngọc San dùng khăn lụa lau đi nước mắt trên mặt, nhẹ nhàng đáp: "Ta là công chúa Ngọc San của Tinh linh giới."
Hứa Tử nhớ tới ngày hôm qua Ma Vương có nói qua là tiếp đãi vài vị
khách nhân, thì ra là tiểu công chúa xinh đẹp này. Chỉ là lúc này tiểu
công chúa xinh đẹp như thiên tiên trên mặt đầy lệ, trên trán còn chứa
nỗi sợ hãi, là ai tổn thương nàng? Kẻ nào lớn gan dám ở địa bàn của Ma
vương khi dễ khách quý?
"Mới sáng sớm, sao ngươi lại trốn ở chỗ này khóc? Rốt cuộc người nào
khi dễ ngươi? Nói cho ta biết, ta sẽ giúp ngươi lấy lại công đạo." Hứa
Tử thấy bất bình nói.
"Ta..." Ngọc San do dự không biết nên nói hay không nên
"Ở đây không có người thứ ba, ngươi đừng sợ, nói cho ta biết, đã xảy ra chuyện gì?" Hứa Tử trấn an nói.
Ngọc San cắn cắn môi dưới, nàng có thể đem chuyện kinh khủng tối qua
nói cho con người này sao? Nàng không biết nàng ta, cũng không biết nàng có thân phận gì tại Ma giới. Từ trước đến nay nàng chưa từng nghe nói
Ma giới có con người. Nhưng trước mặt cái người cao cỡ nàng này lại là
con người, nhìn vẻ ngoài rất ôn hòa, chắc không phải là người xấu, nói
cho cô ta chuyện đau lòng của mình chắc là an toàn.
Ngọc San dù sao cũng còn nhỏ, tối qua bị Ma vương sủng hạnh nàng vô
cùng sợ hãi, thầm nghĩ tìm một người để tâm sự, một người an ủi mình.
Nàng ấp úng nói ra chuyện tối qua.
Hứa Tử nhẹ nhàng hỏi: "Ngươi bao nhiêu tuổi rồi?" Giọng nàng rất nhẹ, Ngọc San không nghe ra nàng đang ẩn nhẫn lửa giận.
"Mười bốn tuổi."
Vừa nghe Hứa Tử liền nổi trận lôi đình. Thì ra tối qua hắn không chỉ
ăn một mình nàng mà còn có một hài tử mới mười bốn tuổi. Hứa Tử quên
chính mình đang muốn chạy trốn, giận dữ kéo Ngọc San đi tìm Ma vương hỏi tội.
Ma vương điều động binh lực đi tìm nàng, khi nhìn thấy nàng xuất
hiện, nhanh như cắt xông tới gắt gao đem nàng kéo vào trong lòng.
Ma vương điều động binh lực tìm người, kinh động cả Ngự thiên cung,
Ngọc Linh, Yêu tinh Nữ vương, Xà Vương, cả bọn nghe tiếng đi ra, vừa vặn chứng kiến cảnh này. Bọn họ giật mình há to miệng, tưởng hai mắt của
mình có vấn đề. Ma vương lạnh lùng vô tình lại có thể đem một tiểu nữ
nhân gắt gao ôm vào lòng, giống như hắn mà buông tay thì nhân nhi trong
lòng hắn sẽ bay mất vậy. Bọn họ biết Ma vương cũng không phải ngày một
ngày hai, cho tới giờ chưa từng thấy qua Ma vương khẩn trương đến thế.
Ngọc Linh công chúa và Yêu tinh Nữ vương thì càng ghen tuông, các
nàng cho tới bây giờ vẫn chưa được Ma vương ôm. Người được Ma vương ôm
kia các nàng chưa bao giờ gặp qua, cũng không biết tiểu nữ nhân kia
tướng mạo thế nào, dựa vào cái gì mà được đãi ngộ như thế?
"Buông ra!" Hứa Tử dùng sức đẩy Ma vương ra, gọi thẳng tục danh của
hắn: "Long Nghịch Thiên, cái tên vô lại này! Ngươi làm hại ta còn chưa
tính, ngay cả nàng ngươi cũng không tha! Nàng bao nhiêu tuổi, mới mười
bốn tuổi thôi, chỉ là một hài tử mà ngươi cũng tàn nhẫn được sao? Ngươi, ngươi... Đại vô lại! ! !" Hứa Tử tức giận đến độ không biết mắng như
thế nào cho đáng. Nàng xoay người đem Ngọc San đang sợ sệt phía sau kéo
lên trước mặt Ma vương, nghiến răng nghiến lợi trầm thét: "Ta muốn ngươi lấy nàng, chịu trách nhiệm với nàng!"
MĐ: lâu lâu anh MV mới bị kêu tên, riết rồi mèo chẳng nhớ tên anh luôn, kì này anh bị HT xử chắc mọi ng' hả dạ rồi chứ
MĐ: Hắc hắc, anh bị chửi là "Đại vô lại kìa" ; MV: *lườm, lườm*; MĐ: *chuồn lẹ*
Lúc đầu định để hỗn đản = khốn nạn, nhưng văng tục quá nên để vô lại thôi, hỗn đản đều là chửi khốn nạn, đểu cáng, vô lại
Ma vương thô lỗ đẩy công chúa Ngọc San ra, tiến lên kéo Hứa Tử qua,
gầm nhẹ: "Chúng ta quay về Thiên cung rồi nói sau." Hắn không muốn vì
tầm quan trọng của nàng đối với hắn mà mang đến nguy hiểm cho nàng. Ngọc Linh công chúa ngoại trừ tức giận ra thì không dám làm gì Hứa Tử, Yêu
tinh Nữ vương cũng vậy, nàng bình thường cùng Ngọc Linh công chúa tranh
phong uống dấm chua, luôn lợi dụng địa vị cùng pháp thuật cao siêu của
mình chỉnh Ngọc Linh công chúa loạn thất bát tao (lung tung, lộn xộn),
sống không bằng chết.
"Ta không muốn trở về với ngươi! Ngươi là đồ đại sắc lang! Đại vô
lại! Ta xui xẻo tám đời mới gặp phải ngươi!" Còn bị hắn ăn sạch sẽ nữa
chứ !
Hứa Tử chống đối không chịu quay về Thiên cung, còn dùng chân đá Ma
vương, thấy Ma vương thờ ơ kiên quyết kéo nàng đến Thiên cung, nàng tức
giận cúi đầu hung hăng cắn một cái vào bắp tay Ma vương.
Nha đầu kia kiếp trước khẳng định là chó con, luôn cắn hắn.
Ma vương bị đau buông tay ra, lập tức xoay người đem Hứa Tử khiêng trên vai trực tiếp trở về Thiên cung.
Mọi người hoàn hồn.
Có kịch vui để xem nhưng không ai dám đi xem. Mặc dù người nào cũng nhìn ra Ma vương đang trong cơn giận dữ.
Từ ngày này trở đi, tất cả ma quỷ đã biết con người này là nữ nhân duy nhất được Ma vương coi trọng.
Ma vương đem Hứa Tử không ngừng đấm đánh hắn khiêng về thiên cung.
Vào đại sảnh, đem Hứa Tử để vào ghế thái sư trước mặt tức giận quát:
"Tại sao chạy trốn?" Tối qua nhân nhi còn yêu kiều dưới thân hắn, mới
sáng sớm đã bỏ chạy vô tung vô ảnh, còn muốn hắn chịu trách nhiệm với nữ nhân khác, nàng chán ghét hắn như vậy sao? Hận không thể đem hắn giao
cho nữ nhân khác, một chút nàng cũng không cần hắn sao?
Đã vô lý còn lớn tiếng với nàng. Hứa Tử càng tức giận, nàng đứng lên gào thét: "Ta không muốn làm quân kỹ!"
Quân kỹ? Ma vương nghe thấy liền sửng sốt, hắn khi nào thì nói sẽ đưa nàng đi làm quân kỹ? "Bổn vương có nói đưa ngươi đi làm quân kỹ sao?"
Hắn làm sao có thể đem nàng đưa đi làm quân kỹ, chỉ cần nghĩ có nam nhân khác chạm vào nàng, hắn liền xúc động muốn đi giết người.
"Nữ nhân bị ngươi chạm qua không phải đều bị đưa đi làm quân kỹ sao?
Ta, ta tối qua đã..." Vừa nói xong Hứa Tử ô ô khóc lên. Nàng hận ̀nh tối qua ngây ngốc bị hắn giữ lấy, biết rõ trở thành nữ nhân của hắn sẽ
không có kết cuộc tốt, càng hận chính mình đã mê muội trong sự dịu dàng
của hắn.
Biết nàng lâu như vậy cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy nàng khóc,
Ma vương chân tay luống cuống. Hắn yêu thương kéo nàng lại gần, dịu dàng thay nàng lau nước mắt, lại dịu dàng nói: "Đừng khóc! Bổn vương sẽ
không đưa ngươi đi làm quân kỹ."
"Thật sao?" Hứa Tử bán tín bán nghi. "Vậy công chúa Ngọc San thì sao? Ngươi an bài nàng sau này như thế nào?"
"Trừ ngươi ra, Bổn vương không để ý đến người khác." Ma vương lạnh lùng nói. Đặc thù cũng chỉ có một người.
"Ngươi không để ý? Vậy ngươi còn chạm nàng!" Hứa Tử lại tức giận đứng lên. "Cho dù thế nào, ngươi cũng phải cho nàng một danh phận." Nhớ tới
khuôn mặt Ngọc San xinh đẹp, nhỏ nhắn, khóc như mưa, nàng cảm thấy đau
lòng. Mà cái người hại Ngọc San lại vô tình nói không để ý đến nàng ta.
Nàng thật muốn móc trái tim Ma vương ra để xem nó có phải làm bằng sắt
hay không.
"Không có khả năng!" Ma vương không đồng ý, "Đó là chuyện của Bổn
vương, ngươi không cần lo, ta sẽ không cho bất cứ nữ nhân nào danh
phận."
Nghe vậy, Hứa Tử tức giận đá hắn. Nàng hét to: "Còn ta? Ta thì sao?
Ngươi không cho chúng ta danh phận, tại sao còn muốn chà đạp chúng ta?
Ngươi nghĩ rằng bọn ta là kỹ nữ sao" Kỳ thật nàng không phải tức giận Ma vương không cho nàng danh phận, nàng vốn dĩ tức giận thái độ của hắn
đối với nữ nhân. Trong mắt hắn, nữ nhân không đáng một xu, nữ nhân đều
là công cụ cho hắn phát tiết.
"Ngươi là đặc biệt!" Ma vương bị Hứa Tử chỉ trích chọc tức.
Hứa Tử oán hận trừng mắt nhìn nam nhân đã đoạt sự trong trắng của
nàng, hận hắn vô tình cùng lạnh lùng. Nàng không bao giờ muốn dây dưa
cùng hắn nữa. Nàng đau buồn cười khổ: "Đặc biệt? Là đặc biệt như nô lệ
sao?" Nàng dùng sức đẩy Ma vương ra, lui nhanh về phía sau, khóc kêu to: "Long Nghịch Thiên, ta hận ngươi! Bắt đầu từ hôm nay chúng ta nhất đao
lưỡng đoạn!" Nói xong, nàng khóc xoay người bỏ chạy.
"Tử nhi!" Ma vương vội vàng đuổi theo.
Hứa Tử dừng lại, đoạt lấy cây đao từ tay một người thị vệ, đặt trên
cổ mình, xoay người đối mặt với Ma vương, lạnh lùng nói: "Nếu ngươi đuổi theo, ta sẽ chết cho ngươi xem!" Nói xong, tay dùng một chút lực, trên
cổ nàng lập tức xuất hiện một vết máu hù dọa Ma vương.
"Tử nhi, bỏ đao xuống!" Ma vương không dám tiến lên, sợ Hứa Tử thật sự chết cho hắn xem.
Hứa Tử khóc đỏ hai mắt oán hận trừng mắt nhìn Ma vương, Ma vương bị
sự oán hận của nàng làm cho sợ hãi. Hắn không biết tại sao nàng lại hận
mình như thế, rõ ràng tối qua nàng cũng rất nhiệt tình.
Biết Ma vương sẽ không đi theo, Hứa Tử mới xoay người chạy trốn khỏi Thiên cung.
Ma vương bất đắc dĩ nhìn Hứa Tử rời đi trước mặt mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT