Hứa Tử lôi Lục Ngọc chạy thục mạng, không cần biết phương hướng, chỉ cần có đường là đi.

Bọn thị vệ hoàn toàn không kịp phản ứng, cũng không kịp thấy rõ là ai, chỉ thấy hai bóng người như hai con chuột chạy tán loạn khắp nơi. Bọn hắn hơn phân nửa bị giật mình đã quên mất nhiệm vụ của mình. Vì ở Thiên cung này thậm chí ở cả Vương cung, không có người nào dám làm càn như thế.

Lục Ngọc bị Ma vương hút không ít ma lực, thân thể suy yếu, hiện tại lại bị Hứa Tử lôi kéo không ngừng chạy loạn, nàng cảm giác mình sắp không thở nổi nữa rồi.

Nàng giật mình, Hứa Tử có thể phá giải định thân pháp của Ma vương, càng giật mình hơn nữa là Hứa Tử lại đi cứu nàng. Vốn dĩ là nàng đem Hứa Tử bắt tới đây, Hứa Tử phải hận nàng mới đúng, phải cảm thấy vui mừng vì nàng bị Ma vương trừng phạt. Nhưng Hứa Tử chẳng những không trách nàng, trái lại còn vì cứu nàng mà đắc tội với Ma vương. Người này hoàn toàn không biết hậu quả của việc đắc tội với Ma vương, cho dù lên trời xuống biển, Ma vương cũng sẽ bắt được các nàng. Một khi bị Ma vương tìm được, các nàng sẽ chết càng thảm hại hơn.

"Cô nương..." Lục ngọc rốt cục không thể chạy được nữa, ngừng lại, từng hơi, từng hơi, thở hổn hển..."Đừng chạy nữa, chúng ta không thoát được đâu. Vương sẽ thi triển phép tìm kiếm." Nàng cũng không có hơi sức tiếp tục chạy nữa.

Hứa Tử cũng ngừng lại, nàng thở dốc một hồi rồi mắng: "Ngươi, người gì mà, ah, không phải, là ma, sao lại ngu như vậy! Người ta muốn đưa ngươi vào chỗ chết, ngươi cũng không phản kháng, không trốn, thật sự là ngu hết chỗ nói rồi." Nếu không phải nàng dùng sức giãy thoát khỏi luồng lực lượng định trụ thân quái dị kia, chỉ sợ ma nữ áo xanh này đã sớm hồn bay phách tán rồi.

Thở dốc một hồi lâu, Lục Ngọc mới giải thích: "Ta bị Vương hấp thụ ma pháp có thể không bị chết. Vương mặc dù trừng phạt ta, cũng sẽ không đánh tan hồn phách của ta. Ta chỉ trở thành linh hồn ở địa phủ mà thôi, sẽ không còn là ma nữa, bắt đầu tiếp nhận sinh tử luân hồi của địa phủ, đầu thai chuyển thế." Ma vương nếu có chủ tâm đánh tan hồn phách của nàng, sẽưởng trực tiếp chụp vào đầu của nàng.

Hứa Tử sửng sốt, thì ra là thế, sớm biết như vậy nàng sẽ không đắc tội cái kia tòa băng sơn rồi. Nàng cảm thấy tội lỗi nói: "Ta đây lại thành vật cản trở ngươi có thể trở lại làm người." Cứu người đổi thành hại người rồi.

Lục Ngọc buồn bã nói: "Ta rất cảm kích ngươi đã cứu ta, bởi vì ta hoàn toàn không muốn đầu thai chuyển thế." Nơi này nàng còn vướng bận, hơn nữa lúc nàng sinh ra đã là ma, nơi này mới có người thân của nàng.

"Làm người không tốt sao?" Hứa Tử không hiểu, chẳng lẽ làm ma quỷ chuyên đi hại người khác là tốt sao?

"Người sống lâu lắm cũng chỉ ngắn ngủi vài năm, ma quỷ chúng ta chỉ cần không bị thần tiên trấn áp, là có thể sống mấy ngàn mấy vạn năm." Lục Ngọc suy nghĩ một chút, hỏi: "Cô nương không hận ta sao?"

Hứa Tử không hiểu, nàng kỳ quái hỏi: "Hận ngươi? Tại sao ta lại hận ngươi? Là vì ngươi đem ta bắt tới Ma giới sao? Có lẽ đây là kiếp số của ta. Ngươi có thể đem ta bắt tới, đương nhiên cũng có thể đem ta đưa trở về, đúng không." Hứa Tử không phải là người hẹp hòi, huống chi đầu sỏ bày ra chuyện chính là tòa băng sơn kia.

Nghe xong Hứa Tử nói, Lục Ngọc trong lòng liền thấy thích nàng, tại Ma giới, không có ma quỷ nào có tâm địa thiện lương. Bọn họ chỉ biết nghĩ cách đi hại người như thế nào, làm như thế nào mới có thể tranh thủ Vương tín nhiệm.

"Ta khôi phục nguyên khí sẽ đưa ngươi quay về nhân gian. Có điều sau khi ngươi trở về thì sẽ càng thêm nguy hiểm, Vương nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi." Lục Ngọc lo lắng nói, không biết Vương sẽ đối phó nàng như thế nào.

"Chỉ cần buổi tối ta không ra ngoài thì sẽ không sợ." Hứa Tử ngây thơ cho rằng ma quỷ chỉ ở đêm tối mới gặp phải. Nhưng lại đã quên chuyện ma quỷ thần tiên có nói, ma vốn là không sợ ánh mặt trời, ma cũng có thể cùng Thiên đình tranh thiên hạ, chính là hắn không chống lại được năng lượng mặt trời?

Lục Ngọc nhìn nàng, cười lạnh, "Nếu làm vậy có thể tránh được Vương đuổi giết thì sẽ không có người sợ Vương. Ma vương của chúng ta vốn dĩ không sợ ánh mặt trời."

Hứa Tử ngây người: "Vậy thì làm sao bây giờ?" Đối với tòa băng sơn kia, nàng ít nhiều gì đều cảm thấy có sợ hãi. Cá tính của nàng hiền lành, rất ít tiếp xúc với người lạnh lùng, nàng không thích ánh mắt lạnh lùng của bọn họ, dường như làm cho người ta rét lạnh thành khối băng.

Lục Ngọc còn chưa mở miệng, một thanh âm lạnh lùng truyền đến, "Đã chết là tốt rồi!"

Ma vương không biết khi nào đã đứng ở phía sau các nàng từ lâu rồi.

Hứa Tử lập tức muốn lôi kéo Lục Ngọc chạy trốn, đáng tiếc đã muộn.

Biết nàng có thể phá giải định thân pháp của mình, Ma vương liền nắm giữ nàng lại. Cười lạnh: "Còn muốn chạy trốn? Con người đi vào nơi này của ta không ai có thể còn sống đi ra ngoài." Nghĩ đến Phong Tử Do nói nàng có thể là trong truyền thuyết Ma vương chi mẫu, hắn liền vô cùng bực mình. Hắn luôn luôn ăn trên ngồi trước, không ai có thể thách thức quyền uy của hắn, cho dù nàng là ma vương chi mẫu, hắn cũng muốn nàng biến mất khỏi thế giới này, hắn quyết không cho phép có tồn tại một nữ nhân có thể kềm chế mình.

Lục Ngọc vội vàng quỳ xuống, cầu xin: "Vương, nô tỳ cam chịu nhận lấy cái chết, cầu Vương thả vị cô nương này đi."

Ma vương quét mắt liếc Lục Ngọc, hơi giật mình. Mới vừa rồi Lục Ngọc cũng không có cầu xin hắn tha thứ, bây giờ vì người này lại có thể quỳ xuống đất cầu xin hắn tha thứ, xem ra nha đầu kia đã thu mua được lòng cùa con ma này rồi. Cho nên, hắn càng muốn giết nàng, nếu không ngày sau nhất định trở thành tai họa ngầm cho hắn.

Mặc cho Hứa Tử giãy dụa như thế nào, cũng tránh không thoát bàn tay của Ma vương, nàng hết sức tức giận dùng sức đá một cước vào đầu gối Ma vương. Ma vương không nghĩ tới nàng có cái chiêu này, cho nên đã trúng một cước của nàng.

Khuôn mặt tuấn tú của Ma vương trầm xuống, ánh mắt càng thêm lạnh lẽo, hắn hung hăng trừng mắt nhìn Hứa Tử, nghiến răng nghiến lợ vẻ mặt hận không thể đem Hứa Tử bầm thây vạn đoạn.

Hứa Tử bị vẻ mặt của hắn hù dọa, bản năng co lại, sợ hãi nuốt nuốt nước miếng, nhỏ giọng nói: "Buông ta ra." Hắn tức giận bộ dáng thật là khủng khiếp!

Lục Ngọc cũng thay Hứa Tử vả mồ hôi.

Ma vương cười lạnh, một tay giữ chặt hai tay Hứa Tử, một tay nắm cằm của nàng nâng lên, làm lộ ra cái cổ trắng noãn, nhìn cổ họng trắng noãn của nàng, hắn không muốn tốn hơi thừa lời, hắn muốn hút máu của nàng, ăn thịt của nàng mới có thể hả giận.

"Vương, không nên!" Lục Ngọc nhìn ra ý tứ của Ma vương, vội vàng bò qua ôm chân Ma vương cầu xin. "Tất cả là lỗi của nô tỳ, van cầu Vương khai ân thả vị cô nương này đi."

Hứa Tử không biết Ma vương muốn hút máu của nàng, nàng cựa quậy cũng không động đậy được, bàn tay hắn nắm cằm nàng rồi dời xuống cổ nàng, sau đó tay hắn lạnh như băng chậm rãi dùng sức bóp chặt, hô hấp của nàng chậm rãi khó khăn. Thì ra tên Ma vương chết tiệt này muốn từ từ bóp chết nàng.

Lục Ngọc ngoại trừ cầu xin, cũng không dám cứu Hứa Tử từ trong tay Ma vương.

Ông trời muốn ta chết!

Ma vương vẻ mặt thưởng thức, Hứa Tử tuyệt vọng nhắm mắt

Ánh mắt của Ma vương hung ác nham hiểm mang theo vẻ cười lạnh, nhìn Hứa Tử đang trong tay mình hô hấp từ từ khó khăn, hắn dùng vẻ mặt thưởng thức nhìn nữ nhân mà Phong Tử Do nói sẽ trở thành Ma vương chi mẫu, đang dần chết đi trong tay hắn. Nhưng cứ như vậy bóp chết nàng, vẫn không làm cho hắn hả giận.

Hứa Tử cảm giác được mình hít thở không thông rồi, nghĩ thầm, nàng khó thoát tai kiếp.

Đột nhiên một đôi môi lạnh như băng hé ra, nặng nề đặt ở trên môi của nàng, sau đó, nàng cảm giác được toàn thân máu đang hướng tới yết hầu. Trên cổ, tay hắn cũng buông lỏng ra, nâng cằm của nàng. Hứa tử ngẩn người, rõ ràng đây không phải hôn. Trong đầu đột nhiên nhớ tới cảnh ma quỷ hút máu người, Hứa Tử đã hiểu. Ma vương là đang hút máu của nàng, làm cho nàng khô máu mà chết.

Hứa Tử theo bản năng liều mạng giãy dụa.

Thấy tình cảnh này, Lục Ngọc không quay đầu lại nhìn được, dù sao cũng chết, nhưng nàng không muốn vì cứu nàng mà Hứa Tử đắc tội với Ma vương chết ở Ma giới này, nàng làm ra chuyện phạm thượng rồi, từ trên mặt đất đứng lên, dùng thân thể xô vào Ma vương.

Ma vương bị Lục Ngọc xô vào, ngừng việc hút máu lại. Nhân cơ hội này, Hứa Tử rốt cục tránh được kềm chế của hắn. Nhưng Ma vương lập tức bắt nàng lại, Hứa Tử không dứt ra được, quay người lại ôm Mương, nhanh chóng kiễng chân kéo thấp đầu Ma vương xuống, hôn lên đôi môi lạnh như băng của Ma vương. Trong lòng than khóc: nụ hôn đầu tiên của ta!

Ma vương ngẩn ngơ, ngây người, choáng váng.

Môi của nàng rất mềm mại, rất ấm áp, không giống như việc hắn muốn hút máu của nàng-lạnh như vậy, mà là đem đầu lưỡi luồn vào trong miệng hắn, câu dẫn đầu lưỡi hắn cùng nàng giao quấn, cái loại cảm giác thật thoải mái này làm cho hắn bị lạc phương hướng.

Thừa dịp hắn ngây người, Hứa Tử buông Ma vương ra, lập tức vội vàng kéo Lục Ngọc chạy trốn. Nghĩ thầm, thì ra mỹ nhân kế đối với ác ma này có thể dùng được. Hắn vụng về như vậy thì biết hắn chưa từng có hôn qua.

Khi Ma vương hồi phục lại tinh thần thì đã sớm không thấy bóng dáng của hai người đâu.

Chết tiệt! Lại để cho các nàng chạy thoát!

Ma vương hận mình đã đắm chìm tại nơi môi lưỡi giao quấn, hận loại cảm giác tuyệt vời này, hắn chưa từng trải nghiệm qua. Hắn còn đang muốn nữa, nha đầu kia lại đột nhiên rời đi, làm cho hắn ảo não không thôi, trên môi còn lưu lại dư vị của nàng. Hắn phải bắt được nàng, hỏi nàng rốt cục cái này là cái gì, tại sao lại có cảm giác tuyệt vời như vậy.

Ma vương thi triển phép thu thập [phép tìm kiếm], đã biết hai người chạy trốn tới Hậu cung. Lúc ǹy, hắn không vội mà bắt các nàng, hắn có chuyện khác cần phải làm.

Hắn trở lại Thiên cung, tại Thư phòng, hắn lật xem lại ma thư ở các triều đại trước, muốn tra một chút chuyện nha đầu kia vừa làm với hắn có phải hay không một loại pháp thuật. Đáng tiếc, hắn xem tất cả ma thư cũng không tìm được môi chạm môi là cái gì ma pháp.

Hắn buồn bực, nọ vậy rốt cục là cái gì?

Hắn lại không nghĩ đi hỏi người khác, không biết vì sao, hắn không muốn cho người khác biết chuyện này.

Hắn không muốn tự mình đi Hậu cung bắt người, nơi đó nữ nhân thấy hắn, sắc mặt tựa như thế giới sắp tận thế tới nơi vậy, làm cho hắn nhìn liền chán ghét, lúc sủng hạnh các nàng cũng nhân tiện càng thêm thô bạo rồi.

Truyền Phong Tử Do đến, trước tiên ra lệnh hắn dẫn nội phủ tổng quản đi nhân gian bắt cô gái mười tám tuổi. Về phần nha đầu bất thường kia, hắn không hiểu tự nhiên tim đập nhanh. Bởi vì nàng tạo cho hắn cảm giác khoái hoạt [vui sướng] mà trước đây hắn chưa từng có trải nghiệm qua, mà hắn lại thích chứ, chết tiệt, hắn tạm thời không muốn ăn nàng nữa.

"Lục Ngọc..." Phong Tử Do chần chờ . "Nhãn lực của thần kém Lục Ngọc". Ngụ ý, Vương có thể tha thứ Lục Ngọc không?

"Bổn vương tha nàng". Ma vương buột miệng nói. Đây là lần đầu tiên hắn tha thứ cho thuộc hạ.

Phong Tử Do mừng rỡ, lập tức quỳ xuống thay Lục Ngọc tạ ơn.

"Có điều..." Ma vương trầm ngâm nửa ngày, làm cho tim Phong Tử Do đập thình thịch, sợ Vương đổi ý, không chịu buông tha Lục Ngọc. "Lục Ngọc cùng nha đầu kia trốn ở Hậu cung. Ngươi đi tìm Lục Ngọc, gọi nàng đem nha đầu kia đưa đến đây, Bổn vương sẽ bỏ qua chuyện cũ." Hiện tại, hắn một lòng muốn thử một lần nữa cái loại cảm giác đó, không có tâm tình đi xử trí Lục Ngọc, hắn trong lòng nghĩ muốn lần này hắn nhất định phải nếm đủ.

"Đưa đến Thiên cung sao?" Phong Tử Do giật mình. Trừ nữ nhân phải chết, chưa từng có nữ nhân còn sống ra vào thiên cung. Mới vừa rồi Vương đuổi giết hai người đã xảy ra chuyện gì? Làm cho Vương luôn lãnh khốc vô tình lại tha cho Lục Ngọc, còn gọi Lục Ngọc đem con người kia đưa đến Thiên cung? Chỉ trong nửa canh giờ, đã xảy ra chuyện gì kịch tính, làm cho Vương lập tức thay đổi.

Nghĩ đến con người khác thường kia, cho dù lúc nãy Ma vương phủ định hoàn toàn, Phong Tử Do cũng cho rằng nàng chính là Ma vương chi mẫu trong truyền thuyết, không thì với năng lực của Vương, một người không hề có pháp thuật làm sao phá giải ma pháp của Vương được?

"Bổn vương đã nói xong, rất rõ ràng rồi, còn muốn bổn vương lặp lại một lần sao?" Ma vương mất kiên nhẫn thét to, thần tử của hắn khi nào trở nên chậm chạp như thế rồi? Ma vương một lòng nghĩ́n chuyện kia, căn bản không có ý thức được chính mình khác thường làm cho thần tử của hắn trở nên chậm chạp. Trong đầu hắn chỉ toàn suy nghĩ môi cánh hoa mềm mại ấm áp kia, cái kia như con rắn nhỏ ở trong miệng hắn làm loạn, câu dẫn đầu lưỡi hắn cùng quấn quít dây dưa. Hắn thầm thề, nàng vào được cũng đừng nghĩ muốn ra được, hắn sẽ không tha nàng đi.

"Vương còn muốn ăn nàng sao?" Sự mất kiên nhẫn của Ma vương cũng không làm Phong Tử Do ngừng hỏi. Phong Tử Do đối với Hứa Tử có ấn tượng không tệ, hơn nữa hắn cho rằng Hứa Tử chính là Ma vương chi mẫu trong truyền thuyết, sẽ là Ma vương hoàng hậu tương lai.

"Tử Do, ngươi khi nào thì lớn mật như vậy? Hử? Bổn vương xử trí như thế nào còn muốn nói cho ngươi sao?" Ma vương bực dọc trách cứ .

Thấy Ma vương thật sự tức giận , Phong Tử Do vội quỳ xuống, nói: "Thần đáng chết! Thần lập tức đi tìm Lục Ngọc." Chỉ cần Vương tha Lục Ngọc là được. Nếu con người kia thật là Ma vương chi mẫu thì Ma vương vốn là đối nàng không có biện pháp. Nghĩ muốn thay đổi tính tình của Ma vương, có lẽ chỉ có nha đầu kia mới có thể làm.

"Còn chưa cút!" Ma vương thật muốn trực tiếp đá Tử Do đến Hậu cung.

Phong Tử Do vội vàng rời khỏi Thiên cung, đi thẳng đến hậu cung tìm Lục Ngọc.

Lục Ngọc sống chếtHứa Tử đến Thiên cung. Dù là Ma vương đồng ý khoan dung cho nàng. Nếu nói nàng cảm kích Hứa Tử cứu mạng nàng thì nàng cũng không kháng cự lệnh của Vương, nàng chỉ là cảm giác được nàng đối với Hứa Tử có một loại cảm giác tốt nói không nên lời, làm cho nàng nguyện ý chống lại mệnh lệnh của Vương mà đi bảo hộ nàng ta. Ở Ma giới từ nhỏ cho đến lớn, lần đầu cảm nhận được sự lương thiện, làm nàng cảm giác được con người có lương tri so với ma quỷ có ma pháp cao cường tốt hơn một ngàn lần, một vạn lần.

Phong Tử Do đem Lục Ngọc kéo đến một bên nhỏ giọng nói: "Người này rất khác thường, ngươi ngẫm lại, nàng ngay cả định thân pháp của Vương cũng có thể giải khai thì khẳng định nàng không đơn giản, cho dù đem nàng đưa vào Thiên cung, cũng sẽ không có chuyện gì xảy ra. Ngươi nếu không đem nàng đưa vào Thiên cung, Vương sẽ không tha cho ngươi." Cho dù hắn có thay đổi cách nghĩ đối với Hứa Tử nhưng hắn vẫn xem trọng Lục Ngọc hơn.

Lục Ngọc trừng mắt liếc nam nhân mà mình vẫn thầm mến, nam nhân này vốn không có lương tri. Nàng nhìn Hứa tử đang cùng Hậu cung ma nữ nói chuyện, nhẹ giọng nghiêm túc nói: "Vương sẽ hút máu của nàng!"

Phong Tử Do cũng nhìn Hứa Tử, nghĩ thầm, nha đầu kia có thể đến gần các ma nữ nhanh như vậy. Hắn nhẹ nhàng nói với Lục Ngọc: "Nhưng ta cảm giác được Vương vốn không nghĩ như vậy. Ánh mắt của Vương có điểm như... như... Đúng rồi, có điểm như thiết tha muốn nhìn thấy người yêu vậy. Mới vừa rồi Vương cùng nàng đã xảy ra chuyện gì sao

Lục Ngọc cau mày, không tin sự hình dung của Phong Tử Do, chính mình mới vừa rồi rõ ràng chứng kiến Vương là có ý hút máu Hứa Tử. Nghe Phong Tử Do hỏi, nàng suy nghĩ một chút rồi nói: "Lúc đầu Vương bắt được nàng, bóp cổ của nàng, sau đó muốn hút máu của nàng. Ta rất cuống, liền liều chết đẩy người về phía Vương, làm cho Vương ngừng lại. Nàng mới có thể giãy thoát khỏi sự kềm chế của Vương, mới vừa muốn chạy trốn, lại bị Vương bắt được. Sau đó lại đổi thành nàng hôn môi của Vương, sau đó Vương đột nhiên ngây dại cả người, nàng liền nhân cơ hội kéo ta chạy trốn. Quá trình chính là như vậy, ta không cho rằng Vương sẽ bỏ qua nàng, chắc chắn là Vương muốn hút máu của nàng lần nữa."

Phong Tử Do cũng không có suy nghĩ theo hướng khác, mặc dù hắn cũng cảm thấy thật kỳ quái. Hắn không suy nghĩ sâu xa, Nội tâm của Vương không phải thần tử bọn hắn có thể đoán ra được. Chỉ cần Vương đồng ý tha cho Lục Ngọc, làm cho nàng ở lại bên cạnh hắn là được.

Ba năm nay, hắn luôn lấy thân phận quan lớn ngăn lại tình cảm của hắn đối với Lục Ngọc, không để lộ cảm tình của chính mình ra. Đêm nay, khi Vương nói muốn hấp ma công của Lục Ngọc, nội tâm của hắn cực kỳ thống khổ, hắn đành phó mặc cho số phận, thân là thần tử, hắn cũng bất lực. Hiện tại, khó khăn lắm Vương mới tha nàng, hắn không thể để cho nàng đắc tội Vương lần nữa. Hắn không muốn gặp phải tình cảnh lại một lần nữa mất đi nàng. "Ngươi yên tâm đi, người này có khả năng là Ma vương chi mẫu trong truyền thuyết, Vương không có biện pháp đối nàng thế nào đâu."

Bất luận Phong Tử Do như thế nào khuyên bảo, Lục Ngọc vẫn như cũ không muốn đem Hứa Tử đưa vào quỷ môn quan.

Phong Tử Do đành phải dùng pháp định thân đem Lục Ngọc định trụ, tự mình cưỡng ép Hứa Tử bắt đến Thiên cung.

Dọc theo đường đi, Hứa Tử vừa đánh, vừa cắn, vừa đá hắn.

Phong Tử Do thật muốn một chưởng đánh nàng ngất tại chỗ.

Thật vất vả mới cưỡng ép Hứa Tử kéo vào Thư phòng của Ma vương, Phong Tử Do vội vàng lui ra ngoài.

Phong Tử Do vừa rời đi, Ma vương lập tức bắt được Hứa Tử đang muốn xoay người chạy trốn, sau đó lập tức hôn lên môi của nàng. Đôi môi như cánh hoa ấm áp mềm mại, kích thích hắn, làm cho hắn càng thêm hưng phấn, càng muốn nhiều hơn.

Trên môi truyền đến cái lạnh như băng làm cho Hứa Tử sửng sốt, rõ ràng Ma vương không phải đang hút máu của nàng, mà là đang chiếm tiện nghi của nàng, nàng tức giận đẩy Ma vương ra. Che môi lại, lui nhanh về phía sau, cảnh cáo: "Không cho phép chiếm tiện nghi của ta, nếu không ta đánh ngươi!"

Chưa được thỏa mãn, Ma vương rất tức giận, hắn mới không sợ lời cảnh cáo của Hứa Tử. Hắn sải bước về phía trước bắHứa Tử lại, kềm đôi tay nhỏ bé đang không ngừng đẩy hắn ra, tiếp tục đè trên đôi môi như cánh hoa đỏ mọng mềm mại của nàng, bắt chước động tác duyện hôn lúc nãy của nàng, bá đạo mút vào môi nàng. Khiêu khai hàm răng đóng chặt của nàng, tiến vào trong miệng của nàng, cuốn lấy cái lưỡi thơm mát của nàng đang không ngừng trốn tránh.

"Uhm... Buông ra... Uhm... uhm..."

Tay Hứa Tử đã bị giữ chặt, nàng nghiêng đầu tránh cuồng hôn của Ma vương, nhưng bất luận nàng cố gắng dứt ra như thế nào cũng dứt không ra môi của Ma vương đang áp tại đôi môi như cánh hoa của nàng. Mà nàng càng trốn tránh, Ma vương càng thêm bá đạo đòi hỏi.

Hứa Tử bất lực nhắm hai mắt lại, tùy ý để Ma vương tại trong miệng nàng muốn làm gì thì làm.

Một hồi lâu Ma vương mới thỏa mãn dời môi. Nhìn thấy vẻ mặt đỏ bừng của tiểu nữ nhân, tim hắn rung động, cúi đầu lần nữa hôn lên môi đỏ mọng đã bị hắn duyện hôn đến sưng lên.

Hứa Tử bị Ma vương cưỡng hôn mấy lần, Ma vương mới quyết định tạm thời buông tha nàng.

Nàng mất hết sức lực tựa vào khuôn ngực rộng lớn lạnh như băng của hắn, Hứa Tử không rõ tên Ma vương đáng chết này tại sao lại hôn nàng? Rõ ràng ở không lâu trước, hắn còn muốn hút máu của nàng, đặt nàng vào chỗ chết. Như thế nào hiện tại hắn giống như một tình nhân đầy ham muốn?

Thân hình nhỏ nhắn xinh xắn, mềm mại dán tại trên người mình, nhiệt độ ấm áp của cơ thể con người thỉnh thoảng hâm nóng thân thể lạnh như băng của hắn. Loại cảm giác này rất ấm áp. Ma vương vô thức ôm chặt Hứa Tử.

"Đây là cái gì?" Ma vương không ngại học hỏi kẻ dưới, hỏi lạnh một câu.

Hứa Tử ngẩng đầu nghi hoặc nhìn hắn: "Cái gì là cái gì?" Lúc này Hứa Tử mới phát hiện thì ra mình thấp đến như vậy, chỉ đứng đến ngực của Ma vương.

"Chính là cái này?" Ma vương chỉ vào môi mình rồi lại chỉ vào môi Hứa Tử.

Hứa Tử đã hiểu, thì ra tòa băng sơn căn bản không biết cái này gọi là hôn. Nàng buồn cười hỏi: "Ngươi không biết hành động này gọi là hôn sao?"

"Chưa người nào dạy Bổn vương." Ma vương khó chịu nói. Hắn chỉ học tập đạo làm vua, học tập ma pháp làm hại chúng sinh, chưa người nào dạy hắn vấn đề sinh hoạt riêng tư. Cho nên hắn đối với nữ nhân không có được sự dịu dàng, ở trong nhận thức của hắn, khi sủng hạnh ma nữ hậu cung chỉ là do sinh lý muốn, mà đó là nghĩa vụ của các nàng. Khi sủng hạnh xong, an bài như thế nào cũng là hắn định đoạt, bởi vì hắn vốn là Quân vương chí cao vô thượng.

"Đây là bản năng của con người, cho dù ngươi là ma quỷ, cũng sẽ có loại bản năng trời sinh này, nơi nào có người dạy. Không phải ngươi có một số lớn nữ nhân sao? Chẳng lẽ ngươi chưa từng hôn các nàng sao?" Mới vừa rồi khi hai nàng chạy trốn tới hậu cung, Lục Ngọc nói cho nàng, Hậu cung là nơi cho ma nữ chuẩn bị để được Ma vương sủng hạnh ở. Chỉ là Lục Ngọc không nói cho nàng Ma vương đối với nữ nhân có bao nhiêu tàn khốc.

"Bổn vương không có nữ nhân!" Ma vương không vui cải chính. Không biết vì sao, hắn không thích nàng nói hắn có nhiều nữ nhân. Hắn đã lâm hạnh không ít ma nữ hậu cung, cũng chà đạp không ít nữ nhân quốc gia khác, nhưng hắn chưa bao giờ thừa nhận các nàng là nữ nhân của hắn, các nàng chỉ là công cụ để cho hắn thỏa mãn.

"Cái gì? Vậy hậu cung nữ nhân kia không phải sao?" Chẳng lẽ Lục Ngọc lừa gạt nàng.

"Đó là công cụ phát tiết của Bổn vương. Sau khi dùng qua sẽ đưa đi làm quân kỹ. Vậy thì không thể xem là nữ nhân của Bổn vương." Ma vương ôm đầu của Hứa Tử, không ngừng vuốt mái tóc dài của nàng, mái tóc dài của nàng rất mềm mại, sờ vào rất thoải mái.

Hứa Tử trừng mắt nhìn Ma vương, sau đó dùng lực đẩy Ma vương ra, tức giận mắng: "Ngươi thật sự là động vật máu lạnh lãnh tâm, lãnh can!" Dám chà đạp nữ nhân như vậy.

"Ngươi đang mắng Bổn vương!" Ma vương thấy mất hứng, hắn nói sai cái gì rồi sao? Nha đầu kia liền mắng hắn như vậy.

Ngươi không nên mắng sao? Ngươi đối với nữ nhân của ngươi lãnh khốc vô tình như thế, nếu ngươi đối xử với ta như vậy, ta sẽ một đao giết ngươi!" Hứa Tử rất không quen nhìn nam nhân chà đạp nữ nhân.

"Các nàng không phải nữ nhân của Bổn vương!" Ma vương tức giận nhấn mạnh lần nữa. Xú nha đầu này thích làm cho hắn phát hỏa. Nàng chẳng lẽ không sợ chọc giận hắn một chút nào sao, không sợ hắn trong lúc tức giận sẽ ăn nàng sao?

"Ngươi chạm qua rồi chính là nữ nhân của ngươi !" Hứa Tử so với hắn càng tức giận hơn. "Ngươi không cho các nàng danh phận còn chưa tính, tại sao còn muốn tống các nàng đi làm quân kỹ? Ngươi có nghĩ tới cảm giác của các nàng không? Cho dù ngươi không thương các nàng, có thể cho các nàng ra cung tự kết hôn a." Đem nữ nhân của chính mình đưa đi làm kỹ nữ, nam nhân này thật tàn nhẫn.

"Những nữ nhân đã thị tẩm qua thì không cho phép lập gia đình, Bổn vương không nghĩ sủng hạnh các nàng lần thứ hai, đưa đi làm quân kỹ là tốt nhất rồi. Miễn cho ở trong cung choáng chỗ lại lãng phí lương thực." Ma vương cảm thấy chuyện này là lẽ dĩ nhiên. Sao Hứa Tử lại nổi trận lôi đình.

Hứa Tử ý thức được, nữ nhân của bậc Đế vương chính là hậu phi, tới lúc Đế vương sủng hạnh thì sẽ được hưởng thụ bao nhiêu là vinh hoa phú quý, cho tới bây giờ không nghe nói qua Đế vương đem nữ nhân sủng hạnh qua đưa đi làm quân kỹ. Cho dù cả đời chỉ sủng hạnh các nàng một lần, cũng để cho các nàng chết già trong cung

Tư tưởng của người cổ không có cách nào nói thông, Hứa Tử tức giận nói: "Mặc kệ ngươi, đại ma đầu!"

Ma vương vội vàng giữ chặt nàng, khẩn trương hỏi: "Ngươi lại muốn chạy trốn sao?" Vừa thấy nàng xoay người muốn chạy, tim hắn bắt đầu khẩn trương, thật kỳ quái, hắn chỉ mới biết nàng thôi mà.

"Chẳng lẽ ở yên chỗ này cho ngươi ăn sao?" Hứa Tử dùng sức vặn ra khỏi bàn tay đang kéo mình. Theo loại nam nhân lãnh khốc vô tình này, lúc nào chết cũng không biết.

"Bổn vương bây giờ không đói bụng, không muốn ăn ngươi. Huống chi ngươi cũng không phải cô gái mười tám tuổi, máu của ngươi đối với bổn vương mà nói không có tác dụng gì nhiều." Ma vương một mực kéo nàng ôm sát vào trong lòng, hắn rất thích cảm giác ôm nàng. Hắn cũng không biết tại sao, nàng cho hắn cảm giác mà hắn chưa từng gặp qua. Chết tiệt! Hắn lại thích hưởng thụ cảm giác này.

Bởi vì nàng tạo cho hắn cảm giác khoái hoạt mà hắn chưa từng hưởng thụ qua, làm hắn không muốn so đo với thái độ bất kính trước đây của nàng. Cũng đã quên mất chuyện nàng có thể là Ma vương chi mẫu.

"Đại băng sơn, ta dù không bị ngươi ăn tươi, cũng sẽ bị chết cóng." Tuy nàng không đến mức bị âm khí lạnh như băng trên người hắn xâm nhập vào người, nhưng bị một nam nhân không có độ ấm ôm thì thật sự không thoải mái. "Ngươ không muốn ăn ta, vậy ngươi đưa ta quay về nhân gian được không? Ta nếu cứ ở chỗ này lâu, khẳng định sẽ chết sớm mất." Hứa Tử khẩn cầu.

Ma vương giúp Hứa Tử sửa lại tóc, động tác rất dịu dàng. Hai người đều không để ý đến động tác nhỏ này. Hắn thản nhiên nói "Ngươi đến Ma giới nếu có thể tỉnh lại, điều đó cho thấy âm khí vốn không thể xâm hại tới thân thể của ngươi, ngươi sẽ không vì vậy mà chết." Dù sao hắn không ăn nàng cũng không muốn thả nàng đi.

Hứa Tử ngẩng đầu lên nhìn hắn, nghi hoặc hỏi: "Ngươi không ăn ta lại không thả ta đi, tại sao? Đừng nói là vì tùy thời có thể hôn ta chứ?" Trừ ra nguyên nhân này, Hứa Tử nghĩ không ra nguyên nhân khác.

Ma vương bị nói trúng tim có chút ảo não, hắn đích thật là vì tùy thời có thể hôn nàng, mới phá lệ khai ân cho nàng.

Hứa Tử chớp chớp mắt mấy cái, rất buồn bực nói: "Hậu cung của ngươi có rất nhiều nữ nhân, ngươi có thể đi hôn các nàng a." Nói thật, nàng không thích nụ hôn của hắn, rất bá đạo. Nàng không nghĩ tới dùng một lần mỹ nhân kế, sẽ gây ra phiền toái lớn như vậy. Càng không nghĩ tới Ma vương sẽ bị nghiện.

"Các nàng không có độ ấm." Ma vương buột miệng nói ra, lập tức thấy hối hận, Hứa Tử nhất định sẽ nói hắn cũng không có độ ấm.

"Không phải chính ngươi cũng không có độ ấm sao." Hứa Tử qu nhiên bắt bẻ lại hắn.

"Ngươi tên là gì?" Ma vương không muốn cùng Hứa Tử thảo luận vấn đề đó nữa.

"Hứa Tử. Còn ngươi?"

"Ma vương."

"Ta biết ngươi là Ma vương, đó là địa vị của ngươi, không phải tên của ngươi." Hứa Tử mở miệng ngáp, nàng cảm thấy mệt mỏi. Tại nhân gian bị bắt đến đây là lúc trời tối, tới nơi này giằng co hơn nửa đêm, ngẫm lại trời đã sắp sáng. Nàng rất tò mò ban ngày ở Ma giới là như thế nào, có hay không có ánh mặt trời?

"Long Nghịch Thiên." Tên húy này vốn là do Tiên vương chọn.

Nghịch Thiên? Muốn cùng lão Thiên đối nghịch sao?

"Người nào đặt cho ngươi vậy, không tốt. Sửa lại, gọi là Long Dật Thiên đi. Nghịch Thiên là muốn đối nghịch với trời." Hứa Tử lại ngáp cái nữa, nhắm mắt lại dựa vào trong lòng hắn ngủ thiếp đi.

Ma vương thấy nàng cả buổi không có động tĩnh gì, thoáng đẩy nàng ra, mới phát hiện nàng đã ngủ thiếp đi. Hắn không khỏi buồn cười, nha đầu kia đứng cũng có thể ngủ. Khom người ôm nàng đem đến phía sau bình phong, ở đó có một chiếc giường, vốn là chuẩn bị cho hắn nghỉ ngơi lúc hắn thấy mệt mỏi khi đọc sách. Nhẹ nhàng đem Hứa Tử đặt lên giường, tỉ miánh giá nàng, nàng không đẹp như Ngọc Linh Công chúa của Tinh linh giới, cũng không gợi cảm như Nữ vương của Yêu tinh giới. Nhưng nàng lại làm cho người ta cảm giác rất thoải mái, khi ngủ, nàng giống như một thiên thần. Hắn ngồi ở mép giường kinh ngạc nhìn nàng một hồi.

Lục Ngọc lo lắng Ma vương sẽ ăn Hứa Tử, cho nên rất cố gắng giúp đỡ Phong Tử Do bắt nhiều người. Chỉ là phần lớn nhân loại bị bắt đến Ma giới, sau khi bị làm ma pháp thì không có cách nào tỉnh lại. Bởi vậy Lục Ngọc bắt đầu tin tưởng lời Phong Tử Do nói Hứa Tử là Ma vương chi mẫu trong truyền thuyết, cũng là người duy nhất có thể khắc chế, thay đổi Ma vương.

Sau khi hút thuần âm máu của một cô gái, Ma vương tiến vào phòng luyện công. Một khi hắn luyện công sẽ mấy ngày mấy đêm, hắn lo lắng Hứa Tử bỏ trốn, cũng sợ Lục Ngọc đem Hứa Tử đưa về nhân gian. Hắn lập kết giới tại cửa Thiên cung, trừ chín đại thần ra, các ma quỷ khác đều không thể tiến vào. Hắn còn phân phó thị vệ trong Thiên cung trông coi Hứa Tử, không cho phép nàng bước ra Thiên cung nửa bước.

Thiên cung thị vệ cũng rất hiếu kỳ, tối hôm qua phát sinh bao nhiêu chuyện bọn họ có biết một chút, bọn họ cũng rất ngạc nhiên, một nhân loại cư nhiên có thể tỉnh lại ở Ma giới, còn có thể phá tan ma pháp của Vương, chạy ra Thiên cung. Mặc dù sau đó lại bị Vương bắt trở về, nhưng tại sao Ma vương lại thay đổi thái độ, đem nàng làm trân bảo trân quý? Chưa từng có nữ nhân nào được đặc biệt đãi ngộ của Vương. Bất quá bọn họ cũng không dám hỏi nhiều. Thiên cung không phải là nơi tất cả mọi người có thể đi vào,n người kia chẳng những có thể đi vào mà còn được Vương coi trọng như thế, tự nhiên không thể xem thường.

Hứa Tử tỉnh lại, đã là giữa trưa. Đối mặt với hoàn cảnh lạ lẫm, Hứa Tử mới nhớ lại tối hôm qua nàng gặp ma quỷ, còn bị ma quỷ bắt tới Ma giới. Nàng tưởng rằng chính mình chỉ là đang nằm mơ, không nghĩ tới đây lại là sự thật. Vậy kia... Nàng đã thật sự dùng mỹ nhân kế với cái kia vừa anh tuấn vừa lạnh lùng - Ma vương? Sau đó Ma vương bị nghiện, vì tùy thời có thể hôn nàng mà lưu tính mạng của nàng? Trời ạ! Đây là cái thế giới gì a, loại này ác vận cư nhiên rơi vào trên người nàng. Ai tới cứu cứu nàng? Từ ngoài cửa sổ chiếu vào một chút ánh sáng, Hứa Tử giật mình phát hiện, Ban ngày ở Ma giới thì ra cũng có ánh mặt trời, mặc dù không mạnh. Nhớ kỹ trên TV có nói, hấp thụ nhật nguyệt tinh hoa có thể thành tinh, khó trách ma so với yêu quái quỷ hồn lại khó đối phó như vậy.

Không thấy Ma vương đâu, chắc là lại đi làm hại nhân gian rồi.

Không gặp hắn cũng tốt, nàng có thể nhân cơ hội chạy trốn.

Nhớ tới tối hôm qua Ma vương đối với nàng bá đạo hôn, mặt Hứa Tử đỏ lên. Nàng biết chạy trốn sẽ rất khó, nhưng là không trốn đi lỡ ngày nào đó bị hắn ăn, rồi lại bị đưa đi tố quân kỹ, ai cũng có thể làm chồng, nhận hết hành hạ. Kia thật sự là khóc trời không thấu, đất không nghe mà. Hứa Tử biết chính mình cũng không phải đại mỹ nữ, Ma vương hậu cung ma nữ mỗi ngườít đẹp. Ăn nhiều thịt lâu rồi lại muốn đổi khẩu vị muốn ăn rau cải, đến khi bị ăn rồi mới biết hối hận, liền xong đời rồi.

Ngũ tạng phát ra âm thanh kháng nghị. Trấn an cái bụng trước, xong rồi mới đi, vấn đề là Ma giới có đồ cho người ăn sao?

Rời giường, Hứa Tử bất ngờ phát hiện quần áo của mình đã khác, đổi thành cẩm y tơ lụa, là ai thay quần áo của nàng? Sẽ không phải là cái kia sắc ma đi? Vậy chẳng phải là bị hắn chiếm hết tiện nghi rồi?

Hứa Tử vừa ra khỏi thư phòng của Ma vương, phát hiện tòa cung điện tráng lệ đường hoàng, núi giả suối phun, hành lang gấp khúc. Các loại kỳ hoa dị thảo sinh trưởng tươi tốt. Làm cho nàng thoáng như lạc vào cảnh tiên, thiếu chút nữa không nghĩ muốn đi. Chỉ là buối tối ngày hôm qua hình như không có nhiều thị vệ như vậy, hôm nay lại nhiều hơn gấp đôi. Chẳng lẽ là vì đề phòng nàng đào tẩu mà gia tăng thủ vệ? Vậy tòa băng sơn lớn kia rất coi trọng nàng rồi.

Bọn thị vệ nhìn thấy nàng, trừ ra tò mò cũng đối nàng rất cung kính. Chỉ là khi nàng còn muốn chạy ra tòa cung điện thì bọn họ sẽ ngăn cản nàng.

"Tại sao không cho ta đi ra ngoài?" Hứa Tử bực mình hỏi.

"Vương phân phó không cho phép cô nương bước ra Thiên cung nửa bước, mời cô nương trở về đi." Thị vệ cung kính nói. Thanh âm của nàng dù là đang tỏ ra mất hứng, nhưng nghe vào rất êm tai, rất

Đáng ghét! Thối Ma vương cư nhiên giam lỏng nàng!

"Không cho ta đi ra ngoài, chẳng lẽ muốn ta chết đói sao?" Hứa Tử chán nản, nhưng lại không có cách gì.

Thị vệ trả lời: "Thiện thực quan sẽ đưa tới thức ăn cho cô nương."

Thấy không có cách nào đi ra ngoài, Hứa Tử ủ rũ nói: "Ta không ăn thịt người, không uống máu người."

Thị vệ vẫn như cũ cung kính đáp: "Vương đã sớm phân phó Thiện thực quan chuẩn bị thức ăn của loài người rồi."

"Thối Ma vương của các ngươi chết đi nơi nào rồi?" Hứa Tử không nhịn được hỏi.

Kinh ngạc vì ngữ khí của Hứa Tử, thị vệ vội vàng khuyên giải: "Cô nương ngàn vạn lần đừng gọi Vương như vậy, nếu để cho Chấp pháp quan biết được, sẽ bị vả miệng."

Hứa Tử không đồng ý, hắn giam lỏng nàng, còn muốn nàng tôn kính hắn?

"Vương đã đi luyện công, ba ngày ba đêm mới trở ra." Thị vệ trả lời vấn đề của Hứa Tử.

"Hả?" Hứa Tử ra không được, chỉ có thể bất đắc dĩ mà đi trở về.

Thiên cung vốn là một quần kiến trúc rất lớn, còn có rất nhiều cung điện lạc viên, Hứa Tử không có tâm tư đi thưởng thức.

Mới vừa vào đại sảnh ngồi xuống, liền thấy một vị nam tử tuổi chừng ba mươi đang mang những món ăn ngon vào. Nam tử trước đánh giá Hứa Tử, mới để thức ăn ở trên bàn. Thản nhiên nói: "Cô nương xin mời dùng bữa."

"Cám ơn." Hứa Tử cực kỳ đói, nói cảm ơn xong liền không khách khí bắt đầu ăn.

Nam tử khóe miệng vẫn lộ vẻ tươi cười thản nhiên, đợi Hứa Tử ăn xong rồi hắn mới cười hỏi: "Vừa miệng không?" Lên làm Thiện thực quan mười năm rồi, đây là lần đầu tiên đích thân vì nữ nhân mà chuẩn bị đồ ăn. Hắn cũng là một trong mười người thừa kế năm đó, chỉ là ma pháp của hắn không học tốt như Ma vương, sau khi bại trận, làm một thiện thực quan, bình thường hắn chỉ cần vì một người-Ma vương chuẩn bị đồ ăn, đồ ăn của những người khác, đều là phòng thiện thực ba vị tổng quản an bài.

Sáng sớm hôm nay, Ma vương cư nhiên đi Thiện thực cung điện quấy rầy giấc mộng của hắn, phân phó hắn thay nữ nhân loài người này chuẩn bị đồ ăn, xem ra nữ nhân này Ma vương đang rất coi trọng. Nói không chừng nàng ngày sau sẽ trở thành Ma hậu đây. Cũng không trách được hắn có ý nghĩ như vậy, thật sự là không có bất cứ nữ nhân nào có thể ở lại trong Thiên cung, nhưng nàng lại được Ma vương đặc biệt đãi ngộ. Yêu tinh Nữ vương, Tinh Linh Quốc Công chúa, thậm chí tiên nữ thiên đình cũng chưa từng được ở Thiên cung, thì đừng nói là Ma vương phân phó hắn tự mình chuẩn bị đồ ăn. Trái tim của Ma vương so với ma quỷ khác còn muốn lạnh, lạnh đến nỗi có khi bọn họ ăn không tiêu, thật sự là nên có một người tâm địa thiện lương đến kềm chế Vương rồi.

"Rất ngon." Hứa Tử nhìn xem nam tử, cảm giác được từ tối hôm qua cho tới hôm nay hắn là ma quỷ hiền lành nhất mà nàng đã gặp. Vụt sáng một đôi mắt to, Hứa Tử nhỏ giọng hỏi: "Ngươi có thể mang ta đi ra ngoài sao?"

Nam tử kỳ quái hỏi: "Ngươi không thể tự do ra vào sao? Còn có nơi nào ngươi muốn đi?" Vương giam lỏng nàng! Điều này làm cho nam tử càng giật mình, vậy là nữ nhân này không cam tâm tình nguyện. Biết Thiên cung có một nữ nhân loài người ở, hắn cũng hiếu kỳ, nhưng hắn không hỏi nhiều.

"Thối Ma vương giam lỏng ta. Ta muốn đi tìm Lục Ngọc." Để đưa nàng quay về nhân gian.

Nam tử lắc đầu xin lỗi, "Ta chỉ là Thiện thực quan, không thể cũng không dám mang ngươi đi ra ngoài." Nữ nhân mà Vương coi trọng, cho dù hắn có gan lớn như trời cũng không dám mang nàng đi ra ngoài, hắn cũng không nghĩ muốn bị Vương lột một tầng da.

"Vậy ngươi có thể gọi Lục Ngọc đến một chút sao?" Không ra ngoài được cũng không sao cả, chỉ cần Lục Ngọc tiến vào thì có thể đem nàng đưa về

Nói thật, nơi này mọi thứ cũng rất đẹp, nhân tiện ngay cả tối hôm qua không biết người nào giúp nàng thay quần áo cũng rất đẹp. Nơi này toàn bộ ma quỷ cùng người cổ đại trên TV giống nhau, mặc cẩm y tơ lụa, mà không phải âu phục quần tây hoặc là áo sơmi, quần jean ....

Nam tử lắc đầu, "Lục Ngọc còn chưa đủ tư cách ra vào Thiên cung."

"Tại sao?" Hứa Tử kỳ quái hỏi, "Tối hôm qua bọn ta vào được." Mặc dù vốn là tiến vào chịu phạt.

"Sao?" Nam tử hơi giật mình, lập tức hiểu được tối hôm qua vốn là Vương muốn trừng phạt Lục Ngọc, muốn Lục Ngọc đến địa phủ báo danh. Nếu không thì tuyệt đối không thể làm cho nàng tiến vào Thiên cung. "Chắc là tiến vào chịu phạt. Thiên cung không phải nơi nữ nhân có thể đi vào, cô nương vốn là một ngoại lệ."

Ngoại lệ? Nàng không cần loại ngoại lệ này.

Hứa Tử không rõ quy củ nơi này, thấy cái này không được cái kia không được, thời gian rất cấp bách. Trong vòng ba ngày nếu trốn không thoát, vậy thì nàng chỉ có thể chờ chết rồi.

Nàng còn muốn nói thêm cái gì, nam tử thu thập xong nhanh nhẹn cáo lui.

Cầu người khác trợ giúp không thể thực hiện được, Hứa Tử liền đi dạo khắp nơi tại Thiên cung, nghĩ muốn tìm kiếm lối ra khác, nhưng ngay cả lỗ chó chu cũng không có. Tường vây lại rất cao, nàng đi không ra, mắt thấy chạy trốn vô vọng, nàng không khỏi nhụt chí.

Hứa Tử cả ngày lo lắng đề phòng, vắt hết óc cũng nghĩ không ra như thế nào chạy ra khỏi Thiên cung.

Đảo mắt ba ngày đã trôi qua.

Hứa Tử biết buổi tối hôm nay Ma vương sẽ từ phòng luyện công đi ra, cho nên không dám quay về thư phòng ngủ, mà tìm một gian sương phòng cách xa thư phòng nhất.

Nửa đêm nàng cảm giác được trên người truyền đến sức nặng cùng trên môi truyền đến lạnh như băng, lãnh tỉnh. Vừa mở mắt, nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Ma vương gần trong gang tấc, nàng sợ đến thét chói tai, Ma vương nhân cơ hội này tiến vào trong miệng nàng, hấp thu của nàng ngọt ngào.

Ma vương uể oải ra khỏi phòng luyện công, liền nhớ đến cảm giác tuyệt vời của nụ hôn. Trở lại thư phòng không tìm được Hứa Tử, tim hắn có điểm hoảng, ý nghĩ đầu tiên chính là Hứa Tử chạy trốn. Hắn ra khỏi thư phòng như gió, thị vệ nói Hứa Tử không có bước ra thiên cung nửa bước. Tim hắn mới thoáng an tâm, thi triển phép tìm kiếm tìm được Hứa Tử. Không cần biết nàng đang ở trong mộng, trực tiếp hôn lên môi của nàng.

"Uhm..." Hứa Tử tức giận đẩy hắn ra. Này thối ma quỷ luôn chiếm tiện nghi của nàng, môi của hắn lạnh như băng không có độ ấm, hôn lại không dịu dàng, chỉ biết thô lỗ cướp đoạt. "Buông ta ra" nàng nghiêng đầu, không muốn hắn chiếm tiện nghi.

Ma vương tức giận, một tay bắt hai tay của nàng khóa tại đỉnh đầu, một tay giữ chặt đầu của nàng, đè lên môi nàng một lần nữa, mặc sức mà hấp thu của nàng ngọt ngào.

Sau khi hôn xong, Ma vương mới buông Hứa Tử ra, ngồi ở bên cạnh nàng.

"Tại sao chạy đến đây ngủ?" Hắn chất vấn, nhấn mạnh nói: "Sau này chỉ cho ngủ tại bên trong thư phòng." Miễn cho hắn khi muốn hôn nàng còn phải tìm kiếm nàng khắp nơi.

"Tại sao không thể đến đây ngủ?" Hứa Tử hỏi ngược lại. Chán nản nói: "Không cho phép hôn ta nữa!" Hắn đem nàng thành cái gì rồi? Nàng cũng không cho rằng hắn sẽ thích nàng.

"Là ngươi dạy ta!" Ma vương tỏ ra vẻ mặt vô tội, làm cho Hứa Tử xấu hổ thành phẫn nộ, nàng nghiến răng nghiến lợi, thật muốn hung hăng mà cắn một cái động vật máu lạnh này! "Ta lúc ấy là vì chạy trối chết, có chút bất đắc dĩ." Hôn là muốn có tình cảm, mà hắn hôn đối với nàng vốn là bá đạo lục lọi.

"Ngươi nếu không cho ta hôn, thì ta ăn ngươi!" Ma vương hung hăng uy hiếp. Giữ lại tánh mạng của nàng, chính là tham luyến loại này cảm giác tuyệt vời. Nếu không thì lưu nàng để làm gì?

"Ngươi!" Hứa Tử rơi vào chán nản, "Ngươi đi hôn người khác không được sao?" Hậu cung của hắn có bao nhiêu nữ nhân xinh đẹp, hà tất cuốn lấàng chết không tha đây.

"Bổn vương chính là muốn hôn ngươi! Như thế nào?" Ma vương khiêu khích nhìn Hứa Tử. Nữ nhân khác hắn căn bản không nghĩ nếm thử, bởi vì các nàng cũng giống như mình, vốn là cơ thể không có nhiệt độ của người bình thường, hôn vào lạnh như băng. Nha đầu kia là nhân loại, môi của nàng ấm áp mềm mại, hôn vào rất thoải mái.

Hứa Tử cố gắng nén tức giận, hung hăng trừng mắt nhìn cái này tà mỹ kiêu hùng, nếu không phải sức mạnh chênh lệch, nàng thật muốn bóp chết hắn.

Ma vương cao hứng khi thấy mình chiếm thượng phong.

Hứa Tử xoay người kéo chăn che đầu lại, không nghĩ nhìn hắn, cũng chẳng muốn cùng hắn so đo nữa.

Động tác này làm cho Ma vương vô cùng không thích, hắn không cho phép nàng không để ý đến sự tồn tại của hắn như thế. Hắn dùng lực kéo, đem chăn vứt trên mặt đất, kinh ngạc phát hiện thân hình nhỏ nhắn xinh xắn rất hấp dẫn. Hắn kềm lòng không được đưa tay đến vạt áo Hứa Tử.

"Ngươi làm gì!" Hứa Tử sợ tới mức vội vàng đẩy tay hắn ra, lăn xuống giường. Bị hắn hôn sạch coi như xong, nàng không muốn trở thành nữ nhân của hắn, sau đó bị đưa đi tố quân kỹ, nghĩ đến khả năng này, nàng liền sợ đến sắc mặt tái nhợt, tay chân run lên.

Ma vương tim đập loạn nhịp, h không nghĩ tới Hứa Tử sẽ bị hù dọa thành như vậy, nếu là trước kia, hắn khẳng định không để ý cảm thụ của đối phương mà cưỡng ép sủng hạnh, nhưng bây giờ hắn lại cảm thấy đau lòng. Thâm trầm nhìn Hứa Tử một hồi, hắn im lặng rời đi sương phòng.

Hứa Tử lúc này mới thở dài nhẹ nhõm, từ trên mặt đất đứng lên. Nàng thề không bao giờ mặc áo ngủ nữa.

Ngày thứ hai, Hứa Tử bị thị vệ đưa đến đại sảnh, nói là bồi Ma vương ăn sáng.

Nhớ tới hành động của Ma vương tối hôm qua, mỗi bước đi, Hứa Tử đều sợ hãi không thôi. Mặc dù biết Ma vương tạm thời sẽ không ăn nàng, nhưng nàng còn chưa thăm dò tính tình của Ma vương, không biết bước tiếp theo hắn sẽ đối với nàng thế nào. Người xưa có nói: gần vua như gần cọp. Bởi vì quân vương trên tay thao túng quyền sinh sát. Bây giờ người nàng đang làm bạn chính là vua của ác ma không có nhân tính, chẳng những tùy thời sẽ giết người, còn có thể hút khô máu của ngươi, cho ngươi bị chết rất khó coi.

Ma vương một mình ngồi trong đại sảnh chờ Hứa Tử đến, khi Hứa Tử xuất hiện, hắn không vui hỏi: "Từ phòng ngươi đến đại sảnh phải đi lâu như vậy sao? Hay là cố ý làm cho bổn vương chờ?" Nếu là trước kia, hắn đã sớm gọi người đem nàng kéo xuống chém, làm gì có chuyện ngồi chờ.

"Ngươi đói ngươi có thể ăn trước a." Hứa Tử nhỏ giọng nói th̀m, nàng cũng không muốn hắn chờ, nàng tình nguyện không nhìn thấy hắn.

Ma vương vung ống tay áo lên, một cỗ mãnh liệt âm phong đem Hứa Tử kéo đến trước mặt hắn. Hắn đưa bàn tay ra, đem Hứa Tử kéo đến bên cạnh mình ngồi xuống, không nói lời nào, tự mình thay Hứa Tử múc một chén cháo.

"Bữa sáng các ngươi cũng ăn cháo sao?" Hứa Tử thấy kỳ quái. Bữa sáng trước mặt ngoài cháo còn có bánh mì, điểm tâm, bữa ăn sáng ngon miệng cùng nhân gian không có gì bất đồng. Nàng tưởng rằng thức ăn của Ma vương khẳng định là tay người chân người linh tinh....

"Chuẩn bị theo khẩu vị của ngươi." Ma vương thản nhiên nói. Hắn không nghĩ nói cho nàng tối hôm qua suốt đêm hắn đến nhân gian trộm một quyển sách dạy nấu ăn trở về, đưa cho Thiện thực quan, bảo hắn theo sách mà làm.

Hứa Tử kinh ngạc nhìn hắn. Nghĩ thầm, nam nhân này kỳ thật cũng không đáng sợ.

"Ăn đi." Ma vương lấy ánh mắt sủng nịch nhìn nàng. Ma công của hắn cũng không có luyện thành, hắn tâm tình uể oải, sau khi hôn nàng cảm thấy tâm tình đỡ hơn nhiều. Hắn thủy chung không rõ, ma công của hắn tại sao luôn luyện không được?

Hứa Tử không khách khí cứ thế mà ăn. Nói thật, tay nghề của Thiện thực quan tốt lắm. Ngay cả một chén cháo trắng bình thường cũng nấu được ngon miệng như vậy.

Sau khi ăn xong bữa sáng, Ma vương nói hắn bề bộn công vụ, muốn Hứa Tử bồi hắn đi thư phòng.

Hứa Tử đương nhiên không muốn đứng ở bên cạnh hắn, nhưng là do Ma vương định đoạt, nàng phản kháng cũng không hữu dụng.

Hứa Tử cảm giác được cực kỳ nhàm chán. Nàng nhìn lén nam nhân lãnh khốc này, nghĩ thầm, nếu hắn không quá lạnh, bề ngoài tuấn mỹ như vậy không biết làm cho bao nhiêu nữ nhân ái mộ đây. Nghĩ đến hắn sẽ đem những nữ nhân đã chạm qua đưa đi tố quân kỹ, trong lòng Hứa Tử đối với hắn có chút thay đổi lập tức biến mất.

Ma vương chỉ cần đứng dậy một cái, đem nàng kéo vào trong lòng, càng không ngừng hôn, làm cho Hứa Tử vừa tức vừa hận lại không thể tránh được.

Ma vương xử lý công vụ rất nhập tâm. Thừa dịp hắn nhập tâm không để ý đến nàng, Hứa Tử lén lút chuồn ra khỏi thư phòng.

Ma vương xử lý hết công vụ xong, ngẩng đầu lên, phát hiện Hứa Tử sớm đã không thấy bóng dáng.

Nha đầu kia luôn thích khiêu khích uy nghiêm của hắn, xem nhẹ lời nói của hắn. Không có hắn đồng ý, cư nhiên có dũng khí chuồn đi, hắn nhất định phải trừng phạt nàng thật nặng.

Hứa Tử đang cầu khẩn thị vệ thả nàng đi ra ngoài. Nhưng là vô luận nàng như thế nào uy hiếp dụ lợi, bọn họ chính là bất vi sở động, trung thành với Ma vương.

"Chỉ cần bổn vương một ngày không nói thả ngươi tự do, thì một ngày ngươi cũng không đi ra được." Ma vương lạnh lùng thanh âm tại sau lưng Hứa Tử truyền đến. Hứa Tử vội quay đầu lại, chứng kiến khuôn mặt lạnh như băng của hắn, không khỏi rùng mình, thật cẩn thận hỏi: "A, ngươi, công sự của ngươi xử lý xong hết rồi à?" Nhanh như vậy biết nàng chuồn êm rồi.

Ma vương chỉ lạnh lùng trừng mắt nhìn nàng.

Hứa Tử bị hắn trừng đến da đầu ngứa ran. Theo lý là hắn cưỡng chế bức nàng đứng bên cạnh hắn, là hắn không đúng trước. Hiện tại nàng lại cảm giác được dường như là chính mình làm sai rồi vậy. Nàng nhìn trái, nhìn phải, không dám trực tiếp nhìn vào ánh mắt của Ma vương. Trong lòng thầm nói: thối Ma vương, rốt cuộc muốn như thế nào?

Thấy nàng nhìn đâu đâu, Ma vương càng thêm tức giận, tiến lại gần, bắt của nàng tay nhỏ bé, dùng sức lôi kéo nàng trở lại thư phòng. Dùng tay gạt hết toàn bộ thư trên bàn rơi xuống đất, làm Hứa Tử càng hoảng sợ, không biết hắn đang tức giận cái gì? Muốn làm gì? Ma vương lập tức đem nàng áp đảo tại trên bàn, một tay kềm hai tay của nàng tại đỉnh đầu, một tay giữ chặt của nàng đầu, bức nàng nhìn thẳng vào hắn, sau đó gằn từng tiếng nói: "Sau này chưa có sự đồng ý của bổn vương không cho phép ngươi lén trốn đi! Nếu không...

"Nếu không như thế nào? Ăn ta?" Hứa Tử tưc giận chất vấn hắn."Thân là của ta, ngươi dựa vào cái gì hạn chế tự do của ta?" Ta còn chưa tìm hắn tính sổ, hắn dám so đo trước với nàng.

Ma vương cười lạnh, hắn cúi đầu xuống, tại bên tai Hứa Tử thổi khí, lạnh lùng thốt: "Dựa vào cái gì? Dựa vào ngươi là tù binh của Bổn vương. Bổn vương muốn ngươi như thế nào, ngươi phải như thế đó. Tại... trong Ma giới này, chưa người nào có dũng khí cãi lệnh của Bổn vương." Hắn chạm nhẹ vào môi Hứa Tử, "Cho dù Bổn vương tham luyến nụ hôn với ngươi, cũng không cho ngươi cãi lệnh của Bổn vương. Ngươi yên tâm, Bổn vương sẽ không ăn ngươi, Bổn vương sẽ hành hạ cho ngươi sống không bằng chết." Hài lòng khi chứng kiến sắc mặt khẩn trương của nàng. Hắn mãnh liệt đè lên đôi môi đỏ mọng của nàng, tham lam bá đạo hấp thu vị ngọt của nàng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play