Ở Ma giới, Hứa Tử không có người thân, nàng chỉ có thể đi tìm Lục Ngọc ở Nội phủ.
Ma vương vừa mới điều động nhân lực tìm Hứa Tử, hiện tại Hứa Tử lại
vừa khóc vừa chạy tới Nội phủ. Phong Tử Do mặc dù rất tò mò nhưng không
dám hỏi nhiều, chỉ để cho Lục Ngọc an ủi tiểu nữ nhân đang thương tâm
này. Ma vương đã sủng hạnh Hứa Tử, chuyện này không thể qua mặt Nội Phủ. Vì Nội phủ chuyên quản chuyện nội vụ hoàng cung chính là chuyện sinh
hoạt cá nhân của Ma vương. Hắn nghĩ rằng Ma vương sủng hạnh nàng xong
lại không có danh phận nên nàng đâm ra thương tâm thất vọng.
Hứa Tử khóc nức nở cầu Lục Ngọc mang nàng về Nhân gian. Lục Ngọc do
dự nhìn Phong Tử Do, thấy Phong Tử do lắc đầu. Nàng bất đắc dĩ nói: "Nếu Vương biết ta thả ngươi đi, ta sẽ chết rất thảm".
Hứa Tử khóc mệt rồi từ từ bình tĩnh trở lại. Nàng nói: "Cho dù không
về Nhân gian được ta cũng không muốn về Thiên cung, ta muốn ở chỗ này
của ngươi". Nàng không muốn gặp lại nam nhân đáng ghét ki
Lục Ngọc cùng Phong Tử Do nhìn nhau trao đổi ý tứ, Lục Ngọc do dự
hỏi: "Ngươi cùng Vương đã xảy ra chuyện gì? Là vì..." Lục Ngọc chần chờ
nửa ngày rồi hỏi tiếp: "Là vì Vương không cho ngươi danh phận sao?"
"Đừng nhắc tới hắn! Ta và hắn đã nhất đao lưỡng đoạn". Vừa nhắc tới
Ma vương, Hứa Tử lại kích động. "Ta có thể không cần danh phận nhưng
Ngọc San thì khác. Tuổi nàng quá nhỏ, lại còn là một công chúa cao quý,
hắn đã chạm qua người ta còn không cấp danh phận, điều này làm sao Ngọc
San chịu đựng nổi?" Nữ nhân cổ đại đều coi trọng nhất là trinh tiết.
Lục Ngọc thấy Hứa Tử giận dữ nên không dám hỏi lại, chỉ có thể sắp xếp cho nàng ở lại trong phủ.
Hứa Tử hận Ma vương, còn nói cùng Ma vương nhất đao lưỡng đoạn, Ma
vương đem hết lỗi đổ lên người công chúa Ngọc San. Sau khi Hứa Tử rời
đi, hắn lập tức nổi cơn thịnh nộ đi vào Ngự thiên cung- nơi tiếp đãi
khách nhân. Vừa thấy Ngọc San, ánh mắt hắn như muốn phun lửa, trừng mắt
nhìn Ngọc San đang sợ hãi rụt rè đứng phía sau Ngọc Linh, lạnh lùng nói: "Danh phận? Hừ! Một công chúa Tinh linh nho nhỏ dám cùng bổn vương đề
danh phận?" Không biết trời cao đất rộng, Yêu tinh Nữ vương cùng lắm
cũng chỉ là nữ nhân có nằm chung giường với hắn, một Tinh linh công chúa nhỏ bé cũng ảo tưởng muốn danh phận!
Ngọc San sợ tới mức lắp bắp giải thích: "Ta... không có..." Nàng
không muốn danh phận gì, nàng chỉHứa Tử chuyện của mình, Là Hứa Tử muốn
giúp nàng đòi danh phận thôi. Nàng vốn không nghĩ vì vậy mà làm cho Hứa
Tử và Ma vương rạn nứt tình cảm.
Tối qua bị hắn chà đạp, nàng tình nguyện kiếp này không bao giờ gặp lại hắn. Sao có thể muốn danh phận để ở bên cạnh hắn.
Ngọc Linh công chúa vội mỉm cười hòa giải: Vương, ngài dọa xá muội sợ hãi rồi". Kỳ thật nàng cũng bị vẻ mặt hiện tại của Ma vương làm cho sợ.
"Ngươi cút ngay!" Ma vương vung tay dùng âm phong mãnh liệt làm Ngọc
Linh bay sang một bên va vào không ít đổ đạc xung quanh. Đáng thương cho Ngọc Linh mình hạc xương mai trở thành đầu sưng máu chảy.
"Tỷ tỷ" Ngọc San sợ hãi vội chạy tới đỡ Ngọc Linh đứng dậy.
Ma vương lại vung tay lên, Ngọc San cũng bị âm phong mãnh liệt đánh
bay vào vách tường, rơi xuống đất phun máu tươi. Ma vương rít gào: "Hôm
nay Bổn vương có giết ngươi cũng không thể giải hận!" Hắn tiến đến chỗ
Ngọc San, hung hăng mạnh tay nắm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngọc San.
"Vương, đừng mà!" Ngọc Linh vội vã đi qua, không ngừng dập đầu lạy Ma vương, khóc lóc cầu xin: "Vương, thỉnh ngài khai ân cho xá muội. Ta lập tức mang nàng trở về, từ nay về sau sẽ không bao giờ... xuất hiện trước mặt vương nữa". Hôm nay nàng mới thấy được bộ mặt tàn khốc của Ma
vương.
Không nói tới chuyện thỉm, nói tới hắn liền nhớ tới Hứa Tử đã đoạn
tuyệt với hắn. Ma vương hung hăng một cước đá bay công chúa Ngọc Linh ra ngoài cửa.
"A!" Công chúa Ngọc Linh đau đớn kêu một tiếng rồi ngất xỉu.
Ngọc San bị hắn đánh cho đầu hoa mắt váng (mắt nảy đom đóm), chỉ có thể nằm chờ chết.
Ma vương bỗng nhiên thu tay lại, hắn dữ tợn đẩy ngã Ngọc San xuống
đất, hung hăng nói: "Ngươi muốn danh phận?" Hắn cười lạnh: "Được, Bổn
vương sẽ cho ngươi danh phận! Từ bây giờ ngươi sẽ là Ngọc Phi của Bổn
vương, sau này Bổn vương sẽ từ từ tra tấn ngươi!" Nói xong, Ma vương
ngoan độc đá nàng mấy đá mới phất tay áo bỏ đi.
Ngọc San lệ chan chứa, khó nhọc lê thân thể đi tới nâng Ngọc Linh dậy, nàng bị thương không nhẹ, vừa đi tới chỗ liền té xỉu.
Hứa Tử không biết chỉ vì bênh vực kẻ yếu mà hại tỷ muội Ngọc San gặp
nạn. Hứa Tử ở trong Nội phủ đóng cửa không ra ngoài, vốn dĩ không biết
chuyện của tỷ muội Ngọc San. Lục Ngọc và Phong Tử Do cũng không dám nói
cho nàng biết, sợ nàng lại đi tìm Ma vương tranh cãi.
Ma vương biết Hứa Tử ở Nội phủ, mỗi ngày hắn đều đến mấy lần nhưng
Hứa Tử nhất quyết không chịu gặp hắn. Nếu hắn cưỡng ép nhìn nàng, nàng
nói nàng sẽ chết cho hắn xem làm hắn sợ tới mức không dám làm gì cả
Ở Đại sảnh Nội phủ, Ma Vương phiền muộn đi tới đi lui, trong lòng hắn rối rắm, nhớ tới Hứa Tử chỉ trích cùng hận hắn, cơn thịnh nộ trong
người lập tức muốn bùng nổ, hắn không nghĩ mình sai lầm, hắn vẫn một mực cho rằng đó là lỗi của công chúa Ngọc San. Không phải tại cô ta nói gì
đó với Hứa Tử thì Hứa Tử sẽ không chỉ trích cùng hận hắn, lại nhất đao
lưỡng đoạn với hắn. Ba ngày, đã ba ngày rồi hắn chưa nhìn thấy Hứa Tử!
"Bổn vương muốn giết cô ta!" Đột ngột, Ma vương gầm lên, cuồng nộ chuẩn bị rời đi.
"Vương" Phong Tử Do vội vàng ngăn Ma vương lại, khuyên ngăn: "Vương
muốn đi giết Ngọc Phi sao? Nếu để Hứa cô nương biết, Vương còn có thể
xin nàng tha thứ sao? Huống chi Vương đã truyền chỉ sắc phong công chúa
là Ngọc Phi."
Nghe vậy, Ma vương dừng lại. Hắn cuồng nộ gào lên: "Chẳng lẽ Bổn
vương phải tha cho ả ta sao? Nếu không có ả ta, Tử nhi sẽ không dứt
khoát với ta!" Cái con hèn hạ kia, dám nói bậy trước mặt Tử nhi làm cho
Tử nhi hận hắn, làm hại hắn hiện tại không thể thấy nàng.
Ma vương chưa từng nóng vội muốn thấy ai như bây giờ.
Bởi vì không thấy Hứa Tử mà tim hắn như khô héo, tính tình càng khó
chịu. Hắn làm sao có thể bình tĩnh suy ngẫm lại là ai đúng ai sai? Hắn
luôn cho rằng tại Ngọc San nói gì đó nếu không Tử nhi sẽ không nổi giận
với hắn, không cùng hắn nhất đao lưỡng đoạn, lại càng không từ chối gặp
hắn.
Nam nhân này tại sao lại không nghĩ là do lỗi của mình chứ? Phong Tử
Do âm thầm nghĩ. Hắn cẩn thận nói: "Vương, sao vương không nghĩ là do
lỗi của mình?" Thái độ của vương đối với nữ nhân ngay cả bọn hắn cùng là nam nhân cũng không chấp nhận nổi, huống chi Hứa Tử cô nương lại là nữ
nhân. Nghĩ lại, ngoài vương ra thì không có nam nhân nào lại đem nữ nhân của mình đi làm quân kỹ. Dục vọng của nam nhân đều rất lớn, dù chính
mình không thích nữ nhân kia, một khi chạm qua rồi thì cũng muốn nữ nhân đó chỉ biết mỗi mình. Không ai giống như vương, đem nữ nhân của mình
đưa cho vô số nam nhân khác, thật không thể hiểu được.
Ma vương giận dữ trừng mắt nhìn Phong Tử Do, không đồng ý hỏi: "Bổn
vương làm sai chuyện gì? Đều là lỗi của Ngọc San hèn hạ kia! Nếu nàng
không nói với Tử nhi muốn Bổn vương cho nàng danh phận, liệu Tử nhi có
cùng Bổn vương tranh cãi không?"
Phong Tử Do cẩn thận dò xét sắc mặt của Ma vương, thận trọng nói:
"Vương đã hiểu lầm Ngọc Phi". Lục Ngọc đã hỏi Hứa cô nương, Ngọc Phi
không hề nói muốn Vương cho nàng danh phận". Chuyện xảy ra ngày đó, Lục
Ngọc chỉ mới quen biết Hứa Tử. "Hứa cô nương ở Hoa viên nhìn thấy Ngọc
Phi ngồi khóc một mình, nàng nghe Ngọc Phi nói về chuyện Vương sủng hạnh nàng ta. Sau đó Hứa cô nương nổi giận đùng đùng lôi kéo Ngọc Phi tìm
Vương đòi danh phận. Ở Nhân gian, tuổi của Ngọc Phi vẫn còn nhỏ cho nên
Hứa cô nương mới tức giận, giận Vương không nên sủng hạnh Ngọc Phi, sau
khi sủng hạnh rồi lại không chịu cho nàng ta
Ma vương nghi ngờ hỏi: "Tử nhi vốn không biết Ngọc San, nàng sao có
thể vì vậy mà hận Bổn vương? Quốc vương Tinh Linh giới cố ý mang Ngọc
San tới đây để tặng cho Bổn vương, Bổn vương cho hắn toại nguyện, Ngọc
San còn dám lén lút khóc lóc? Tiện nhân kia thật không biết điều. Thế
nào thì Bổn vương cũng không sai." Cho tới nay hắn đều đối xử với nữ
nhân như vậy, hắn không hề cho rằng mình đã sai lầm.
Lục Ngọc không chịu nổi ngắt lời: "Tuy Hứa cô nương không biết Ngọc
Phi nhưng vì nàng ấy có tấm lòng nhân ái, lại cùng là nữ nhân cho nên
nàng sẽ vì Ngọc Phi mà giận cá chém thớt vào Vương".
Cả hai đều thay Ngọc San nói chuyện, vì cái gì không ai thấy hắn đáng thương? Ma vương càng thêm cuồng nộ, "Tại sao các ngươi đều nói thay
người ngoài? Sao các ngươi không giúp Bổn vương nói lời hay? Bổn vương
muốn gặp Tử nhi, Bổn vương muốn gặp nàng!" Câu cuối Ma vương như rống
lên.
Phong Tử Do cùng Lục Ngọc cúi đầu không dám nói thêm.
Ma vương một chưởng úp lên bàn, cái bàn tròn lập tức vỡ nát. Ma vương không thể bình tĩnh được, cuồng nộ đánh vỡ đồ đạc trong đại sảnh Nội
phủ, tựa như cuồng phong vừa mới đi ngang.
Phong Tử Do cùng Lục Ngọc đều không dám tiến lên khuyên can, thị vệ bên ngoài cũng tránh xa không dám lại gần.
Thình lình, Lục Ngọc bị Ma vương kéo đến trước mặt, Ma vương khuôn
mặt tuấn tú cuồng nộ che đậy sự lo lắng cùng nhớ mong. "Đi! Khuyên Tử
nhi gặp mặt Bổn vương!"
Lục Ngọc vội quỳ xuống, "Thần thật sự bất lực". Nếu nàng khuyên được
nữ nhân mặt đầy lệ kia thì nàng đã sớm khuyên rồi, còn có thể để cho
Vương tức giận phá hư đồ đạc sao?
"Chết tiệt! Là ai đưa dao cho nàng?" Nếu không phải Hứa Tử mang dao
gọt trái cây bên mình, lấy cái chết uy hiếp hắn, hắn cũng không cần lo
thế này.
"Thưa... Hứa cô nương muốn ăn trái cây, là thần mang vào". Lục Ngọc nuốt nuốt nước miếng, sợ Ma vương đánh cho một chưởng.
Ma vương biết Hứa Tử muốn uy hiếp hắn, quyết tâm không gặp hắn, không tha thứ hắn, không thể trách Lục Ngọc.
Trừng mắt nhìn Lục Ngọc thật lâu sau đó chỉ phẫn nộ rời đi.
Đợi đến lúc Ma vương rời đi, Lục Ngọc mới thở ra một hơi, đưa tay lau mồ hôi trên trán. Hiện tại bọn hắn mới tận mắt nhìn thấy bản tính thật
sự của Ma vương, làm cho người ta run như cầy sấy, sợ không qua nổi trở
thành oan hồn dưới chưởng của hắn.
Thất thân cho hắn nhưng không được danh phận, nói thật Hứa Tử không
hề để ý. Nàng chỉ thật sự không thể tha thứ Ma vương đã chà đạp nữ nhân
mười bốn tuổi – Ngọc San, lại không cho người ta danh phận. Đừng nói tới là đem Ma nữ hậu cung đi làm quân kỹ. Nàng hận hắn lạnh lùng tàn bạo,
hận hắn vô tình, hận thái độ của hắn đối với nữ nhân. Nàng không biết Ma vương vì vậy mà giận cá chém thớt vào Ngọc San, nếu biết nàng có thể sẽ lấy dao giết hắn.
Nén lại nước mắt, nàng không muốn khóc nữa, đã thất thân khóc cũng chẳng được tích sự gì.
Mở cửa phòng, nàng ngây người đi ra.
Khi nàng đi vào đại sảnh thì phát hiện đại sảnh bừa bộn, còn thảm hơn so với cuồng phong đi qua nữa. Nàng kỳ quái hỏi: "Sao lại thế này? Có
bão sao? Ma giới cũng có bão sao?" Bão thế này cũng lớn quá đi, có thể
thổi vào nhà hủy hoại tất cả đồ đạc.
Vừa thấy nàng, Phong Tử Do không nhịn được trêu chọc: "Nếu Hứa cô nương ra sớm một chút thì bão cũng đã không đến".
"Là tên vô lại kia?" Nghe giọng điệu trêu chọc của Phong Tử Do, Hứa
Tử biết ngay là Ma vương, nàng tức giận nói, "Chết tiệt... tên vô lại
kia ! Các ngươi để cho hắn muốn làm gì thì làm sao? "
Phong Tử Do bất đắc dĩ nói: "Ai kêu hắn là vương". Hắn nhìn Hứa Tử
hai mắt sưng đỏ, quan tâm hỏi: "Hứa cô nương, ngươi không sao chứ?"
Hứa Tử lắc đầu, "Ta không sao, cám ơn ngươi đã quan tâm".
Phong Tử Do thử hỏi: "hi nào thì Hứa cô nương tha thứ cho Vương?"
hàng ngày đều phải lo sợ hãi hùng, cả hoàng cung ma quỷ đều không muốn
nghĩ tới. Vốn đã biết chuyện của Ma vương và Hứa Tử nhưng ngay cả trưởng lão cũng không dám nhúng tay vào, chỉ sợ trở thành nơi trút giận cho Ma vương.
Không ai có danh phận lại thê thảm như Ngọc San.
Ma vương hạ chỉ chiếu thư sắc phong trong ngày đồng thời đưa Ngọc
Linh công chúa trở về Tinh linh quốc, còn có nhiều lễ vật. Nhưng không
ai biết đương kim Ma vương sắc phong cho nữ nhân này cũng chính là thành đối tượng để tra tấn. Người mà Ma vương thật sự để ý chỉ có con người
kia, người mà chỉ có một số ít người biết.
Yêu tinh nữ vương thấy tỷ muội Ngọc Linh bị Ma vương hành hạ nên cũng không dám... muốn danh phận gì nữa, sớm cáo từ trở về vương quốc Yêu
tinh. Cho dù vị trí Ma hậu rất hấp dẫn nàng, vả lại Ma vương còn tuấn tú đẹp trai vô cùng, chỉ là mạng của mình quan trọng hơn. Trong khoảng
thời gian sắp tới tốt nhất vẫn là không nên đến Ma giới.
"Ta sẽ không tha thứ cho hắn!" Nhắc tới Ma vương, Hứa Tử liền thấy
khó chịu. "Về sau đừng nhắc tên vô lại kia trước mặt ta nữa. Các ngươi
cứ tiếp tục dọn dẹp nơi này đi, ta đi ra ngoài một chút." Đi hít thở
không khí trong lành.
"Muốn ta đi cùng không?" Lục Ngọc quan tâm hỏi, Phong Tử Do giật nhẹ
tay áo nàng, nàng không hiểu nhìn Phong Tử Do. Phong Tử Do vui vẻ tươi
cười nói với Hứa Tử: "Giam mình trong phòng ba ngày rồi, Hứa cô nương
nên đí ra ngoài hít thở không khí giải sầu."
"Ừm" Hứa Tử cảm thấy Phong Tử Do dường như rất vui vẻ, nhưng nàng cũng không nghĩ nhiều, một mình đi ra Nội phủ.
"Ngươi làm sao vậy, tại sao không cho ta đi cùng nàng ra ngoài?" Lục Ngọc hiếu kỳ hỏi.
Phong Tử Do ghé vào tai nàng nói gì đó, Lục Ngọc mới hiểu ý tứ.
"Cũng là ngươi thông minh." Lục Ngọc nghiêng đầu, đột ngột chạm vào
môi Phong Tử Do, mặc dù là do vô ý va chạm lại làm cho hai người giật
mình ngượng ngùng.
Khi Lục Ngọc thiếu chút nữa bị Ma vương hút ma pháp, như thế sẽ bị
đánh vào địa phủ, sau khi Hứa Tử cứu Lục Ngọc Phong Tử Do không kiềm chế tình cảm của mình nữa, không lấy thân phận quan lớn mà đối với Lục
Ngọc, cho phép nàng trực tiếp gọi "Ngươi".
Phong Tử Do không nhịn được nữa, hai tay ôm lấy mặt Lục Ngọc, chậm rãi cúi đầu đặt môi mình lên đôi môi ngọt ngào của nàng.
Hoàng cung hoa viên.
Hứa Tử tùy tiện tìm cái đình nghỉ mát ngồi xuống.
Bên ngoài đình nghỉ mát có đủ loại hoa thơm cỏ lạ, để tảng đá hai bên tạo thành con đường với đủ loại liễu rủ.
Thưởng thức phong cảự nhiên, tâm tình của Hứa Tử cũng dần tốt hơn. Còn đi ra đình nghỉ mát đuổi hoa bắt bướm.
Ma vương đang nhìn cảnh này.
Lúc nãy ở trong Nội phủ đại náo cũng không thấy được nàng, hắn giận
cá chém thớt đi tìm Ngọc San độc ác dùng ma tiên* hành hạ thân hình nhỏ
nhắn của nàng. Hắn còn chưa trút giận xong thì thị vệ Nội phủ đến thông
báo, nói Hứa cô nương đi ra Nội phủ, một mình ở Hoa viên. Hắn vừa nghe
liền vứt ma tiên sang một bên lập tức đi thẳng đến Hoa viên, tai nạn của Ngọc San tạm thời chấm dứt. [*tiên: roi]
Từ lúc nàng bị bắt tới Ma giới đến nay, hắn chưa từng thấy nàng có vẻ mặt vui vẻ như thế. Dáng người nhỏ xinh đứng giữa những khóm hoa, đuổi
theo cặp hồ điệp đang vờn trên những cánh hoa.
Động tác ngây thơ, tự nhiên đến vậy làm cho Ma vương si ngốc nhìn nàng.
Hứa Tử bỗng nhiên quay đầu lại hướng hắn cười.
Ma vương mừng rỡ, tuỏng Hứa Tử không còn giận nữa, đang muốn tiến lên thì bỗng thấy Hứa Tử nhanh chóng thu lại vẻ tươi cười, xoay người bỏ
chạy.
"Tử nhi". Ma vương vội vàng đuổi theo đến phía trước giữ nàng lại.
"Tử nhi, đừng rạch ròi như vậy nữa được không." Nàng không biết rằng
nàng tức giận hắn, lạnh lùng với hắn, làm cho hắn khó chịu đến c
"Buông ra!" Hứa tử vùng ra , "Ta đã nói chúng ta nhất đao lưỡng
đoạn". Nàng không muốn gặp lại tên vô tình này. Chỉ cần vừa thấy hắn,
liền nhớ đến hắn đã chà đạp Ngọc San như thế nào. Nàng thương tâm thay
cho cô gái xinh đẹp kia, tuy Ngọc San hơi yếu đuối, cũng không ảnh hưởng đến cảm tình của người khác đối với nàng.
"Ta không buông! Nói cái gì ta cũng không buông!" Ma vương gầm lên
giận dữ, hắn nổi giận đẩy Hứa Tử ngã trên cỏ, lập tức chèn ép nàng, đem
hai tay nhỏ bé đang ra sức chống cự đặt trên đỉnh đầu nàng, cúi đầu vội
vã hôn lên môi nàng. Cảm giác ấm áp tuyệt vời này mới có thể làm yên
lòng hắn đã nhiều ngày tồn đọng lửa giận.
'Uhm. . . . . . Uhm. . . . . ." Hứa Tử không tránh thoát được hắn cường hôn, nàng tức giận hung hăng cắn vào môi hắn.
Ma vương bị đau cũng không buông ra, ngược lại càng thêm dùng sức, hôn, mút vào, cắn cắn.
Hôn đến khi phát hiện Hứa Tử rơi lệ.
ứa Tử khóc càng dữ dội hơn.
Ma vương lúng túng, nâng Hứa Tử đứng dậy, ôm chặt nàng vào lòng, để nàng tựa vào trong ̣c hắn khóc.
"Ta hận ngươi!" Hứa Tử nghẹn ngào nói.
Ma vương thống khổ nói: "Ta biết". Nàng đã nói với hắn rồi. Nếu đổi
thành nữ nhân khác, hắn mới không cần quan tâm có hận hay không, nhưng
đối tượng lại là nhân loại này vô tri vô giác giữ chặt tim hắn, hắn đã
hồ đồ mất rồi.
Vuốt ve mái tóc dài rối của nàng, Ma vương gần như van nài nói: "Quay về Thiên cung ở có được không?" Cho dù nàng hận hắn, hắn cũng hy vọng
có thể mỗi ngày được thấy nàng.
"Trở về làm nô lệ của ngươi sao?" Hứa Tử ngẩng đầu chất vấn.
"Cái gì nô lệ?" Ma vương không vui hỏi, "Ngươi ở trong lòng Bổn vương là đặc biệt không sai, chứ không phải nô lệ". Nha đầu kia luôn thích
chọc giận hắn mới cam tâm sao?
Hứa Tử tức giận hỏi: "Vậy tại sao ngươi muốn chạm vào ta?" Có yêu mới có hoan ái, cho dù hắn không cho nàng danh phận nàng cũng sẽ không so
đo, dù sao cũng là đến từ nhân gian, đối với quan niệm trinh tiết có chỗ thông thoáng. Sẽ không vì thất thân mà muốn sống muốn chết. Chỉ là Ma
vương chạm nàng là vì yêu nàng sao?
". . . . . ." Ma vương trả lời không được. Hắn muốn nàng, cho nên rốt cuộc tại sao hắn cũng không biết. Hắn muốn nữ nhân cho tới bây giờ đều
không nghĩ đến là vì cái gì.
Thấy hắn lâuhư vậy không trả lời, Hứa Tử cho rằng hắn muốn biến mình
thành nữ nhân tùy tiện. Lúc muốn thì cần, không cần nữa liền để tại một
bên. Lúc nãy nàng có chút mềm lòng giờ thì lại cứng lên.
Tức giận dùng sức đẩy hắn ra, Hứa Tử xoay người bỏ đi.
"Tử nhi. . . . . ." Ma vương gọi không cách nào làm cho Hứa Tử dừng lại.
Ma vương không cam lòng cứ như vậy để nàng đi. Hắn sử dụng ma pháp làm cho Hứa Tử ngủ.
Đỡ lấy nhân nhi mềm mại sắp ngã xuống, Ma vương trong lòng rối rắm
phức tạp. Hắn không biết nên làm thế nào mới có thể quay lại cuộc sống
giống như trước kia, mới có thể để nàng luôn ở bên cạnh hắn. Phiền muộn
ôm nàng vào lòng, hôn nàng, hắn chỉ có thể ôm sát nàng vào lòng mới có
thể bình yên đi vào giấc ngủ. Mấy tháng qua, hắn đã thành thói quen có
nàng trong cuộc sống của mình.
Cố ý hôn nàng đến ý loạn tình mê. Ở bên cạnh nàng, hắn chưa bao giờ
hối hận. Chỉ là khi hắn sủng hạnh Ngọc San, nàng vì vậy mà tức giận, hắn thật sự không thể hiểu nổi. Thiếu nữ mười bốn tuổi thì không thể sủng
hạnh sao? Từ lúc hắn mười tám tuổi trở thành Ma vương, hậu cung ma nữ bị hắn sủng hạnh đều là mười mấy tuổi, cũng không thấy có ai nói không
thể. Danh phận? Cái đó quan trọng vậy sao? Vì cái gì hết thảy nữ nhân
đều đòi hắn danh phận? Nếu thật sự như vậy hắn chỉ muốn cho nàng, chứ
không phải là Ngọc San công chúa. Công chúa Ngọc San thật xi đẹp như
tiên nữ nhưng lại quá yếu đuối, nhát gan, nhìn thấy hắn giống như là
chuột thấy mèo, run như cầy sấy. Hắn có lạnh lùng nhưng cũng không đến
nỗi khủng bố như vậy chứ? Hứa Tử không hề sợ hắn mà.
Vừa mới có tự do một chút, Hứa Tử lại bị Ma vương giam lỏng ở Thiên cung.
Hứa Tử vì tức giận Ma vương lại đem nàng giam lỏng đến mức lấy tuyệt thực uy hiếp Ma vương.
Thấy Thiện thực quan đem thức ăn còn nguyên đi ra, Ma vương mặt không biến sắc đi vào đại sảnh. Hứa Tử vừa thấy hắn, cũng không nhìn vào mắt. Vì thế mà sắc mặt Ma vương càng trầm.
Ma vương thô lỗ nắm cằm nàng, nâng đầu nàng lên, bức nàng nhìn thẳng
vào hắn, tức giận hỏi: "Tại sao không ăn cơm? Tưởng lấy cái chết thì có
thể thoát khỏi Bổn vương ư?"
Hứa Tử dùng sức đẩy tay hắn ra, "Không có được tự do, ta thà chết còn hơn!
"Ngươi. . . . . ." Ma vương nén giận. Hắn chỉ là không muốn nàng rời
khỏi tầm mắt mình, cho dù nàng có thật sự hận hắn. Ma vương lấy ma tiên
mà hắn thường xuyên dùng để đánh Ngọc San ra, Lam Y, Lam Nguyệt thấy
thế, hốt hoảng, vội vàng quỳ xuống cầu xin: "Vương, đừng làm vậy. Hứa cô nương là con người, không thể chịu được ma tiên."
Ma vương lạnh lùng nhìn thoáng qua Hứa Tử không hề tỏ ra sợ hãi, giơ t lên, ma tiên hạ xuống, nhưng là rơi vào trên người Lam Y, Lam Nguyệt.
"A!" Hai ma nữ đáng thương không biết mình đã phạm tội gì mà bị trừng phạt.
Hứa Tử không hiểu hành động vừa rồi của Ma vương.
Ma vương lạnh lùng nói: "Các ngươi không thể khuyên Tử nhi ăn cơm, nô tài không hoàn thành trách nhiệm, phải bị phạt". Tay nâng lên lần nữa,
ma tiên vô tình từng cái rơi trên người hai ma nữ đáng thương.
Hứa Tử giờ đã hiểu, hắn lại dùng sự thống khổ của người khác để bức
nàng khuất phục. Nàng vừa tức vừa hận, đoạt lấy ma tiên trong tay ma
vương, quăng sang một bên, khóc nức nở nói: "Không cần lấy người vô tội
để uy hiếp ta, đây là chuyện riêng của hai chúng ta."
Nàng khóc!
Ma vương đau lòng vì lệ của nàng, càng đau lòng vì nàng hận hắn mà
lựa chọn dùng cái chết để rời khỏi hắn. Hắn muốn nàng khuất phục, ngoài
lợi dụng sự thiện lương của nàng thì không còn phương pháp nào nữa.
"Ngươi nếu còn không ăn cái gì, Bổn vương lập tức đem các nàng kéo ra
ngoài chém!"
"Ngươi..."
"Hứa cô nương". Lam Y, Lam Nguyệt vội vàng đi đến dưới chân Hứa Tử,
lôi kéo làn váy của nàng, khóc lóc nói: "Hứa cô nương, niệm tình chúng
ta đã hầu hạ ngươi, cứu chúng ta đi, đừng tuyệực nữa". Vương thật sự sẽ
đem các nàng kéo ra ngoài chém.
Nhìn thấy hai người bọn họ vì mình mà bị hại, Hứa Tử mềm lòng.
Từ đó, Hứa Tử cùng ma vương mâu thuẫn càng lúc càng sâu.
Ma vương không nói hắn đã cho Ngọc San danh phận, Hứa Tử cũng không
hỏi. Hai người gặp mặt luôn khắc khẩu, mỗi lần cãi nhau xong, Hứa Tử
càng thêm hận, Ma vương càng thêm giận.
Hoàng cung mỗi người đều cảm thấy bất an, sợ trở thành đối tượng cho
Ma vương giận cá chém thớt. Thị vệ của Thiên cung lại càng phải thật cẩn thận, nếu có chút sai lầm, liền trở thành nơi trút giận cho Ma vương.
Ma vương đem hết thảy tội lỗi đổ lên người Ngọc San, chỉ cần cùng Hứa Tử cãi nhau, lúc sau hắn liền nổi giận đùng đùng tìm Ngọc San trút
giận. Dù được phong làm phi tử, Ngọc San vẫn ngụ tại Ngự thiên cung như
cũ. Ma vương cũng không cho nàng hưởng thụ đãi ngộ của một phi tử.
Ngọc San chỉ cần vừa nghe đến giọng của Ma vương đã sợ hãi run rẩy
lui ra sau. Vừa thấy Ma vương biến ra ma tiên, liền sợ tới mức quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, nhưng dù cho nàng khóc lóc cầu xin thế nào cũng
không thể làm Ma vương động lòng, ma tiên cứ thế vô tình rơi trên người
nàng đến khi nàng gần hấp hối Ma vương mới dừng tay. Mời ma y chữa khỏi
cho nàng sau đó lại tiếp tục hành hạ nàng. Việc tra tấn cứ lặp đi lặp
lại như vậy sắp bức Ngọc San điên rồi.
Sau khi Ngọc San công chúa được phong phi, Ngọc Linh công chúa từng
đến thăm muội muội. Vừa lúc chứng kiến Ma vương hành hạ Ngọc San, Ngọc
Linh công chúa thiếu chút nữa ngất đi, nàng không nghĩ muội muội trở
thành Ma phi lại thảm hại đến như vậy. Nàng cũng từng tha thiết cầu xin
Ma vương buông tha Ngọc San, Ma vương giận dữ, vô tình dùng ma tiên quất vào người nàng. Ngọc Linh công chúa mang theo một thân thương tích trở
về Tinh linh quốc, Quốc vương, Hoàng hậu biết được hết thảy chuyện nhưng cũng chẳng thể làm gì. Thật bất đắc dĩ, bọn hắn không có thực lực đối
kháng cùng Ma giới, chỉ có thể đem lệ hối hận nuốt vào bụng.
Chuyện Ma vương tra tấn Ngọc San, không ai dám nói cho Hứa Tử biết, sợ mối quan hệ của Hứa Tử và Ma vương trở nên tồi tệ hơn.
Bị Ma vương tra tấn thể xác và tinh thần tàn tạ, một buổi sáng sớm
nọ, Ngọc San quyết định nhảy xuống hồ tự sát. May mắn có Thiếu tướng Tỷ
Hiền vào cung kiến giá cứu lên.
Vì thế, Ma vương càng thêm chán ghét Ngọc San.
Vì Hứa Tử cự tuyệt hắn cầu hoan, hắn phẫn hận hạ lệnh Nội phủ mỗi đêm đưa vài hậu cung ma nữ đến Thừa ân điện. Hắn vô tình chà đạp các nàng,
lạnh lùng đem các nàng đưa đi làm quân kỹ.
Hậu cung ma nữ đàm vương biến sắc.
Tỷ Hiền sau khi cứu Ngọc San thì đối nàng rấ, chỉ cần tiến cung sẽ lén đứng nhìn Ngọc San từ xa.
Ngọc San từ khi đến Ma giới tới giờ, ác vận luôn đi theo nàng, hiện
tại có một nam nhân luôn quan tâm đến nàng làm cho nàng một lòng muốn
chết lại có hy vọng tiếp tục sống.
Một là thần tử của Ma vương, một là phi tử của hắn, sau khi tiếp xúc, loại tình cảm chậm không nên có đã chậm rãi nảy mầm trong lòng hai
người.
Hôm nay Ma vương lại tự mình triệu Tỷ Hiền vào cung, đem mấy ma nữ
tối qua bị hắn chà đạp đưa cho Tỷ Hiền, kêu hắn đem mấy ma nữ đó an bài
đến đại quân doanh. Nếu là trước đây, Tỷ Hiền sẽ không hề do dự nghe
theo, chỉ là từ khi gặp được Ngọc San Tỷ Hiền lòng có chút mềm yếu, bắt
đầu cảm thấy Ma vương đối với nữ nhân thật sự tàn nhẫn, lạnh lùng. Đối
mặt với Quân vương vô tình, lạnh lùng như vậy, hắn biết hắn không có
cách nào khuyên can, chỉ có thể đồng tình với các ma nữ này, đem các
nàng mang đi khỏi hoàng cung.
Đi qua Ngự thiên cung hắn ngừng lại, nhìn nhìn vào bên trong, nghĩ nghĩ, hay là đi.
Hiện tại là thời kì rối ren, hắn không muốn vì hắn quan tâm mà làm cho nhân nhi của hắn gặp tai nạn.
Hứa Tử nổi giận đùng đùng đẩy cửa thư phòng ra, ào đi vào, hướng đến
người đang ngồi ở án đài* xử lý công vụ, rống lên: "Tại sao ngươi không
thể đối xử với các nàng tốt một chút? Vì cái gì lại muốn tra tấn các
nàng như vậy?" Nàng vô tình biết được hôm qua Ma vương lại chà đạp mấy
hậu cung ma nữ, cũng phân phó Thiếu tướng đại nhân đem các nàng đưa đến
đại quân doanh. Hắn không phải muốn tra tấn mấy ma nữ kia chết tươi chứ? (án đài: bàn dài)
Ma vương đang xem công văn thì ngẩng đầu lên, thoáng nhìn nhân nhi
đang kích động. Hắn đây là cố ý cho nàng biết, nàng càng cự tuyệt hắn
cầu hoan thì sẽ có càng nhiều nữ nhân không may mắn. Một dạo gần đây,
tuy rằng mỗi đêm hắn đều sủng hạnh mấy ma nữ, nhưng hắn luôn không cảm
thấy thỏa mãn. Hắn phi thường, phi thường hoài niệm sự ấm áp của nàng,
hết thảy các ma nữ đều không thể đem đến cho hắn loại cảm giác này.
"Đó là chuyện của Bổn vương, không liên quan tới ngươi". Ma vương
lạnh lùng nói, không hề để ý nàng, tiếp tục cúi đầu xuống xử lý công vụ.
"..." Hứa Tử không biết nói gì nữa. Nàng ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn nam
nhân lạnh lùng vô tình này, hiểu được hắn muốn mượn sự thống khổ của
người khác để làm nàng khuất phục, chính là hắn càng làm như vậy, nàng
lại càng hận hắn. Nếu hắn có thể thay đổi tính cách một chút, có lẽ nàng sẽ không hận hắn đến vậy.
Nàng xui xẻo bị bắt đến đây, phải chịu đựng nỗi khổ nhớ nhà, nhớ
người thân, còn thường bị hắn dùng thủ đoạn bức nàng khuất phục, nghĩ đi nghĩ lại, Hứa Tử cảm thấy mình rất ủy khuất*, nước mắt bất tri bất giác chảy ra. (ủy khuất: oan ức
Xoay người đi khỏi thư phòng, có một số việc không phải nàng muốn thay đổi là có thể thay đổi được.
Ma vương âm thầm nhìn nhân nhi xoay người rời đi, hắn không phải
không thấy nước mắt của nàng, bởi nước mắt nàng lại làm cho hắn đau
lòng. Cố ý tra tấn ma nữ là để nàng suy nghĩ lại mà có thể tha thứ hắn,
không cự tuyệt hắn ngoài cửa, hiện tại xem ra không có tác dụng lớn gì.
Chẳng lẽ nàng biết hắn đi sủng hạnh mấy ma nữ khác mà nàng vẫn không hề
động lòng sao?
Ma vương vẫn tự cho là mình đúng, làm cho hậu cung ma nữ càng thêm không hay rồi.
Hàng đêm tiếng khóc không ngừng ở Thừa ân điện, ma nữ bị Ma vương sủng hạnh càng ngày càng nhiều.
Hứa Tử không hề muốn hỏi việc này, cũng không biết vì chính mình mà làm không ít ma nữ chịu khổ.
Cứ như vậy qua một tháng kinh khủng, tất cả đều rơi vào tuyệt vọng,
lấy danh nghĩa trưởng lão triệu tập tám vị đại quan lớn, bàn bạc xem nên khuyên can Ma vương như thế nào.
"Trừ Hứa cô nương, vương sẽ không nghe người nào khuyên". Phong Tử Do là người hiểu rõ nhất tình cảm của Ma vương đối với Hứa Tử trước hết mở miệng. "Nhưng hiện tại Hứa cô nương ngay cả nói cũng không muốn nói với Vương". Bởi vậy mà Vương của bọn hắn không biết chính mình đã thật sự
yêu Hứa Tử càng ngày càng thêm nổi điên.
"Ai có thể cầu Hứa cô nương tha thứ vương không?" Trưởng lão nhìn mọi người chung quanh. Tuy hắn còn chưa ra mắt loài người đã làm Vương động tâm kia, chỉ nghe từ thị vệ Thiên cung và hai ma nữ hầu hạ Hứa Tử là
Lam Y, Lam Nguyệt. Hứa Tử tuy tính tình hiền hoà nhưng cũng cùng là
người cố chấp như Vương.
Mọi người lắc đầu. Bọn hắn đều không biết gì về nữ nhân đặc biệt này.
"Nếu cứ để cho Vương như vậy đi xuống, sẽ khiến cho mọi người bạo
động". Hậu cung ma nữ đều muốn chạy trốn, thậm chí chuẩn bị lấy trứng
chọi đá, ám sát Ma vương. Mà Ma vương hút không ít thuần âm máu, ma pháp lại càng lợi hại hơn trước. Trước đây, Ma vương vẫn khổ luyện mãi mà
không thành Ma công, nhưng khi Ma vương toàn tâm toàn ý sủng hạnh con
người kia thì nghe nói ma công mới luyện thành , điều này làm cho Ma
vương rất nghi hoặc.
"Trưởng lão, hạ quan có đề nghị". Thiếu tướng Tỷ Hiền bỗng nhiên nói.
"Nói xem". Trưởng lão bảo Thiếu tướng nói tiếp.
"Làm cho Ngọc phi nương nương ra mặt khuyên Hứa cô nương có lẽ sẽ
thành công". Thấy mọi người không hiểu, Tỷ Hiền tiếp tục nói: "Chỉ cần
Ngọc phi nương nương nói Vương đã cho nàng danh phận, cầu xin Hứa cô
nương cứu nàng lần nữa. Còn nói, nếu Hứa cô nương không tha thứ Vương,
Vương sẽ đem nàng tra tấn đến chết, còn có thể liên lụy Tinh linh quốc.
Để Ngọc phi nương nương mang Hứa cô nương đến hậu cung nghe hậu cung nữ
nhân khóc một chút. Tin tưởng với tấm lòng của Hứa cô nương, nàng sẽ vì
người khác mà hy sinh chính mình". Nhớ tới khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngọc
San, nhắc tới Vương thần tình liền sợ hãi, Tỷ Hiền không nén được đau
lòng. Cùng là ma quỷ, lúc trước cùng là người thừa kế, vì sao tâm Vương
có thể độc ác như thế, đem nữ nhân xinh đẹp như vậy tra tấn thành người
không ra người, ma không ra ma. Nếu đổi lại là hắn, hắn yêu thương còn
không kịp nữa là.
Mọi người cảm thấy được có lý. Có điều ở trước mặt Hứa Tử cáo trạng
Ma vương, nếu như bị Ma vương biết, tất cả mọi người sẽ không may rồi.
"Chỉ có thể thử một lần". Trưởng lão biết rõ nặng nhẹ trong việc này, chỉ là không còn biện pháp nào tốt hơn, đành phải mạo hiểm thử một lần .
Trưởng lão đi đầu tìm Ngọc San.
Ngọc San nhảy hồ tự sát không thành, càng ngày càng tiều tụy.
Nghe xong trưởng lão đề nghị, Ngọc san mặt tái nhợt. Ma vương không
đến nơi này, ta mỗi ngày đều lo lắng hãi hùng, hiện tại muốn nàng đi
Thiên cung, nàng sẽ chết nhanh hơn .
"Ngọc phi nương nương, vì ngài, cũng vì quốc gia ngài, vì tất cả hậu
cung nữ nhân, ngài nhất định phải đáp ứng thỉnh cầu của thần. Chỉ cần
nương nương đáp ứng, thần lãa sẽ mang nương nương tiến Thiên cung gặp
Hứa cô nương". Trưởng lão khuyên nhủ.
Tỷ Hiền cũng lên tiếng khuyên nhủ: "Thần thề sống chết bảo hộ ngài an toàn".
Giương mắt nhìn mấy vị đại thần, nhìn nhìn lại Tỷ Hiền, thấy ánh mắt
cổ vũ của hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của nàng mơ hồ ửng đỏ. Nàng
cắn môi, nhẹ nhàng gật gật đầu.
Chỉ cần liếc mắt một cái, nàng có thể thấy trong mắt Tỷ Hiền đối với
nàng có cổ vũ, có thương tiếc, có tưởng niệm. Điều này làm cho Ngọc San
trong lòng kinh hoàng không thôi, có hắn bên cạnh, cho dù muốn nàng lên
núi đao, xuống biển lửa, nàng cũng sẽ không sợ.
Bản thân mình đã là tàn hoa bại liễu, thân lại là Ma phi, biết rõ
không có khả năng lại có quyền lợi của một thê tử, chính là tâm của nàng chịu đủ thương tâm cũng không chịu kiềm chế. Ngọc San biết một khi bị
người khác phát hiện nàng với Tỷ Hiền có điều khác thường, chẳng những
mình sẽ chết, còn có thể liên lụy Tỷ Hiền cùng Tinh linh quốc. Nàng luôn cố gắng kiềm nén tình cảm của mình.
Tỷ Hiền ánh mắt lại luôn lớn mật mãnh liệt nhìn nàng, làm nàng không tránh né được.
Chỉ cần Tỷ Hiền tiến cung kiến giá, đều sẽ đến thăm nàng, có khi nàng từ chối không gặp, đến khi hắn thất vọng rời đi thì nàng lại không nhịn được đứng tránh ở phía sau cửa, nhìn bóng dáng tuấn lãng* của hắn biến
mất. (tuấn tú sáng ngời)
Loại tình cảm này dường như là thống khổ còn hơn so với Ma vương mỗi ngày tra tấn trên thân thể nàng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT