Cậu ta bối rối nhìn tôi rồi nhìn anh trai, cuối cùng…..
Cậu ta lấy hết can
đảm nói:
-Cô ấy không phải người như anh nghĩ đâu.
Duy cười nửa miệng đá mắt nhìn tôi rồi vỗ tay:
-Cô giỏi lắm ! Điều cô muốn
hình như được đáp ứng quá nhiều rồi đấy!
Tôi không trả lời cũng không nhìn
anh ta.
Anh ta nói với Huy:
-Chờ anh 5’! Anh sẽ cho em thấy bản chất của ả
đàn bà lỳ lợm này!
Anh ta vào phòng thay quần áo.
Bước ra trong bộ đồ thể thao adidas màu
xanh dương, anh ta vẫn cái vẻ coi thường ấy nhìn tôi.
Tôi không phòng bị và
cũng không có niệm ý nhắc nhở chính mình phải phòng bị.
Anh ta bất chợt kéo
mạnh tay tôi và bàn tay anh ta ngự trị ở eo tôi.
Đôi môi anh ta chạm vào môi tôi, hơi thở anh ta dồn dập bủa vây tôi, tôi cảm
thấy nghẹt thở và ghê tởm. Không biết đôi môi này đã chạm vào những đôi môi nhơ
nhuốc tanh bẩn khác bao nhiêu lần rồi?
Tôi giẫy giụa và đẩy mạnh anh ta ra.
Tôi nhìn về phía Huy.
Cậu ta trố
mắt nhìn tôi, sững lại.
Khuôn mặt cậu ta có vẻ như đang bị xúc phạm.
Đôi
mắt cậu ta hình như đã chuẩn bị rơi lệ….
Tôi đột nhiên cảm thấy như mình là một tội nhân thiên cổ, cảm giác như đứng
giữa cả một biển người đang chỉ tay buộc tội tôi….
Tôi hoảng hốt lắc đầu định giải thích cho cậu ta nhưng miệng tôi khi đó đơ
cứng lại:
-Tôi… Không phải vậy! Cậu….
Duy nhìn em trai vẻ đắc
thắng:
-Em thấy chưa? Thấy cái cách cô ta hôn chưa?
Huy không mở miệng nói
chút gì.
Còn tôi, thì cảm thấy nhục nhã.
Tôi giương ánh mắt sắc lạnh nhìn
Duy:
-Đạt được mục đích rồi. Anh cũng rất giỏi. Hôn điệu nghệ nữa. Có tư chất
làm trai bao đấy!
Tôi quỳ xuống bên cạnh Huy, khẽ đặt một nụ hôn lên trán cậu ấy và thì
thầm:
-Sự trong sạch của cậu sẽ làm biến mất thứ bẩn thỉu trước đó đã chạm
vào môi tôi. …..
Tôi nói xong cầm túi xách và quay người đi, không quên nói với Duy:
-Anh
là ác quỷ. Anh sắp đuổi một cô gái không còn nơi nào để đi, ra khỏi nhà mình
đấy- Tôi cố nói để xem anh ta còn chút nhân tính nào nữa không rồi tiếp tục chơi
trò mỉa mai với anh ta- . Anh thật bẩn thỉu và em trai anh thì hoàn toàn trái
ngược. Giờ thì tôi hiểu vì sao, Thiên Đường và Địa Ngục có thể cùng song song
tồn tại dù chúng chẳng khác gì nước và lửa.
Tôi rút từ trong ví ra vài tờ
ngân phiếu, ném xuống sàn:
-Cảm ơn vì nụ hôn của anh. Đó là tiền công!
Tôi chạy thật nhanh ra khỏi căn nhà chung cư ấy vì tôi sợ anh ta sẽ đuổi
theo…
……
Ngồi bên vỉa hè thật không dễ chịu chút nào.
Tôi không muốn như thế
này….
Vì tôi sẽ nhớ đến anh….
Khương Hải Minh.
Ba chữ ấy khắc đậm trong
lòng tôi, khiến bây giờ tôi có muốn cũng khó lòng xoá sạch, chỉ trách mình tại
sao khi ấy lại khắc sâu như thế…
Đột nhiên bên cạnh tôi có tiếng nói:
-Cô chủ…..
Tôi ngẩng đầu
lên:
-Ừ!
-Cô phải về nhà chứ ?
-Ừ!- Tôi đứng dậy gật đầu.
Tên vệ sĩ ấy có vẻ rất ngạc nhiên tại sao hôm nay tôi lại ngoan ngoãn đến mức
đó??
Ngồi trên cái siêu xe, tôi tự nhủ chính mình…
Ừ, đúng rồi! Tại sao
phải chịu khổ sở dày vò chính mình vì một tên không ra gì với cái bao rách của
hắn trong khi tôi có tất cả rồi?
……
Trong một biệt thự…
Mẹ tôi nhìn tôi
vẻ hạnh phúc:
-Cuối cùng, con cũng chịu về!
-Dạ.
-Con cần ăn gì
không?
-Không.
-À, hôm nay….
-Có chuyện gì?
-Con trai…. Đứa con trai
thất lạc mới tìm được của Lý Hiển Mạc và ông ấy đến chơi….
Tôi gật
đầu.
-Con vào một chút được k? À… mà không vào cũng đc.
Tôi bước vào vẻ chán nản
Và….
Tôi sửng sốt nhìn con người đang ngồi ở
bàn ăn nhà tôi….
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT