Mãi mãi là bạn.
Trọn vẹn cho một kết thúc.
Tôi cùng Duy đi bộ trên thảm cỏ rộng……
Cũng đã 2 năm rồi nhỉ? Thời gian
trôi qua nhanh thật.
-Anh làm gì thế?- Tôi quay đầu lại hỏi Duy khi nhìn thấy anh ấy dừng lại và
ngồi xuống thảm cỏ.
-Không làm gì cả. –Duy cười cười nhìn tôi.- Em cũng ngồi
xuống đi.
Tôi miễn cưỡng ngồi xuống, hai tay đan vào nhau.
-Huy ở một mình trên ấy
không hay đâu. Chúng ta phải nhanh lên chứ!
Duy “à” một tiếng rồi đáp:
-Em
lên một mình đi! Anh muốn ở đây. Gặp anh coi chừng nó không vui.
-Trời ơi.
Khỏi lo anh ạ. Huy là thiên thần mà. Đâu có hẹp hòi như anh. – Tôi bĩu môi bốp
chát lại.
-Vậy em cứ lên trước đi. Anh ở đây một tí rồi lên
liền.
-Ừhm.
Tôi bước lên ngọn đồi cao. Huy cứ thích ở chỗ cao ngất trời này làm gì
chứ?
Có lẽ thiên thần luôn thích gần với bầu trời chăng?
Tôi đặt bó hoa và gói bánh kẹo xuống cạnh một mô đất nhô cao.
“Ngôi nhà”
của Huy rất đơn giản. Vốn dĩ chỉ là do chúng tôi tự tay đắp….
Một giọt nước mắt của tôi rơi ra….
Tôi quỳ xuống bên cạnh cậu ấy…. Khuôn
mặt cậu ấy trong ảnh vẫn thật đẹp đẽ….
Tại sao bỏ tôi?
Tại sao trừng phạt
tôi như thế này chứ???
“-Cô ấy không phải người như anh nghĩ đâu.”
“-Đừng khóc! Chỉ là anh Duy
làm việc nhiều mệt nên mới mắng cô….”
“Cậu thích tôi à?”
“-Đ..úng!”
“- Chúng ta……Chúng ta chia tay đi !”
-Mạc Huy, anh đến phút cuối cùng vẫn là kẻ dày vò em, anh là đồ khốn….-Tôi
cười nhẹ tự nói trong tim.
Lòng tôi đột nhiên quặn đau như cắt.
Tất cả như
một cơn ác mộng!!!
Tất cả ám ảnh tôi, dày vò tôi…..
Mỗi đêm thức dậy, tôi
đầm đìa mồ hôi,….
Căn nhà đầy máu ấy làm tôi bật dậy giữa đêm khuya….
Tại sao chứ?
Khuôn mặt nhợt nhạt không sức sống hòa vào không khí vốn lạnh toát
Tôi vẫn
rùng mình khi nhớ về hình ảnh ấy….
_____ >>>
2 năm trước….
Tôi và Huy vừa chạy đến bệnh viện thì bác sĩ cũng bước ra, khuôn mặt ông ta
sạm lại vẻ khó coi….
Tôi hoảng hốt:
-Huy…… anh ấy….. anh ấy ổn đúng
k?
Ông bác sĩ đột nhiên lạnh lùng nhìn tôi:
-Không.
-Ông nói sao?- Tôi
lặng người nhìn trân trân vào ông ta.
-Hai người không biết sao? – Ông bác sĩ
dừng lại một chút rồi nói tiếp khi nhận được cái lắc đầu ngơ ngác của chúng tôi-
Bệnh nhân bị ung thư giai đoạn cuối, nên dù không phải là vì tự tử thì có lẽ….
cũng chỉ cầm cự được thêm 3-4 tháng gì đó thôi!
Duy nhìn vào khoảng không vô hình nào đó rồi gào lên:
-Rốt cuộc em tôi như
thế nào hả?
-Xin lỗi. Chúng tôi đã cố hết sức nhưng do mất máu quá nhiều
nên……..
Tai tôi ù đi không còn nghe thấy bất kỳ âm thanh nào nữa, tôi cảm thấy dường
như cả thế giới này sụp đổ….
Tôi vẫn sống, mọi người vẫn sống nhưng trên thế
gian đã mất đi một thiên thần….
Một con người nhỏ bé trong hàng ngàn con người….
Sẽ chẳng ai nhớ về anh
ấy…..
Mọi người vẫn sẽ sống như thế, phải chăng quá tàn nhẫn????
Tôi trượt dài xuống sàn nhà, nước mắt rơi đều thấm đẫm…..
Một vài cô y tá
cười nói đi qua….
…..
Ngta đẩy thi thể Huy ra….
Đôi mắt cậu ấy nhắm nghiền, khuôn mặt trắng
bệch,
Tôi nhào đến, lay lay:
-Dậy đi. Đùa đủ rồi!! Dậy đi!!!!!
-…….-
Không có một âm thanh nào trả lời tôi cả.
- Anh muốn làm thiên thần và bỏ
tôi??? Anh thành công rồi. Anh…. Thành công rồi… – Tôi nấc mạnh.
Khuôn mặt Huy vẫn không có một biểu cảm, khuôn mặt ấm áp dịu dàng và tốt bụng
ngày nào….
Con người thánh thiện, nhân hậu đó đã mãi mãi không còn nói chuyện
với tôi, không còn an ủi tôi được nữa , và mãi mãi rời bỏ thế gian này ….
Tôi mất đi Huy cũng như mất đi thế giới này.
Và là sự mất đi mãi mãi,
không bao h tìm lại đc.
______
Hai năm trôi qua như chỉ chớp mắt….
Tôi không khóc được nữa vì dường như
nước mắt trong tôi đã cạn, tôi chỉ có thể ngồi bên cạnh cậu ấy như lúc
này…..
Tôi lấy trong túi xách một chiếc hộp gỗ nhỏ, thận trọng mở nó ra, tôi
cầm một tờ giấy hơi nhàu nhĩ, còn có vài vết máu đã khô…
“ Mẫn Hà Nhi, ngay từ lần đầu gặp em,
anh biết em không phải người
xấu.
Anh tin em vì đôi mắt sáng lấp lánh đến lạ lùng khi em cầu xin
anh.
Anh phải đi vì anh không thể mang lại cái gì cho em cả.
Anh không hối
hận vì yêu em nhưng anh hối hận vì đã nói câu: “Anh thích em”.
Anh nhớ lần
đầu gặp em trong tình trạng say khướt,
bộ dạng ấy thật muôn phần quyến rũ mà
anh không thể nào còn có thể được nhìn nữa…
Em đừng nhớ đến anh nữa
nhé….
Hãy ở bên Duy, anh ấy là chỗ dựa tốt nhất của em.
Vĩnh biệt
em.
Mạc Huy.”
Tôi thừ người gấp lá thư nhỏ lại rồi đứng dậy, vuốt lên cánh hoa cúc
vàng.
……..
Mạc Duy nhẹ nhàng cười nhìn tôi:
-Lần này có khá hơn.
-Sao?
-Em
không khóc.
-À…. – Tôi bật cười.
Duy kéo tôi ngồi xuống bên cạnh…..
Mặt trời đã bắt đầu lặn, ánh chiều tà
ráng đỏ trùm phủ lên người chúng tôi…
Lời nói của tôi nhẹ nhàng như bị gió cuốn đi:
-Chúng ta mãi mãi là bạn
nhé!
Bên kia im lặng một chút rồi khe khẽ đáp lại:
-Ừh. Chỉ là bạn
thôi.
Tôi thoáng áy náy nhìn Duy rồi bên chân trời ráng đỏ hiện lên khuôn mặt
Huy.
Sáng rỡ. Hồng hào. Như chính bầu trời đỏ. Đôi mắt long lanh của cậu ấy
như giọt nước nhỏ tan ra.
Ánh đỏ bao phủ cảnh vật, trong chiều tà, dường như là một cảnh đẹp tuyệt
vời.
Tôi say sưa ngắm nhìn hình ảnh Huy trên bầu trời đẹp đẽ…
Bầu trời hôm đó tuyệt đẹp .Mỹ miều đến khó tả.
Và như tôi đã từng nói,
hạnh phúc không nhất thiết phải cần ở bên nhau, mà hạnh phúc đôi khi chỉ là sự
hy sinh và sự chia lìa nào đó.
*************** THE END ***************
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT