Tôi dựa hẳn vào người cậu ta vì dù muốn dù không tôi cũng chẳng đủ sức để
đứng nữa.
Cậu ta có vẻ rất khó khăn khi ôm ghì tôi hay nói chính xác hơn là
khi tôi tựa hẳn vào người cậu ta thế này….
-Ha! – Tôi cười một tiếng cụt ngủn rồi hỏi- Tôi nặng đến mức đó à?
-
Không!- Cậu ta lắc đầu.
-Vậy thì…. chắc cậu hối hận khi đưa một người như tôi
về? Bố mẹ cậu sẽ tức giận hả?
- Không phải. Tôi…. Không sống với gđ.
Bầu không khí trầm hẳn xuống. Tôi chợt cảm thấy tay cậu ta lạnh toát đi giông
như đang buồn bã và tức giận.
Tôi cũng không muốn tranh cãi nhiều với một
người mà tôi cho là “cậu nhóc”.
Cũng khi đó, dây váy của tôi tuột hẳn xuống
sang một bên. Cậu nhóc đỏ bừng mặt đẩy tôi ra….
Tôi ngã xuống đường.
Chết
tiệt!
Trật chân rồi!
Cậu nhóc thấy tôi nhăn nhó thì vội chạy lại:
-Cô sao vậy?
Tôi giận dữ
nhìn cậu ta rồi thở dài. Đúng là có một số người khiến ngta không sao giận
nổi.
Tôi khẽ nói:
-Tôi bị trật chân rồi.
Cậu ta nhìn tôi rồi quay mặt
đi:
-Thưa cô,…. Cô có thể kéo …. Nó lên đc k? Tôi….
Tôi trố mắt nhìn cậu
ta và tự hỏi với chính mình: Trên đời này vẫn còn một người đàn ông như thế này
sao? Cậu ta là người tiền sử hay sao?
Tôi kéo dây váy lên rồi nói:
-Được rồi đấy!
Cậu ta cởi áo khoác đắp lên
người tôi:
-Thưa cô, cô có đi được không?
-Không. – Tôi lạnh lùng trả lời
và mắng thầm: “Đồ ngốc!”
Cậu ta cúi người xuống để tôi trèo lên lưng và cõng tôi đi ra đường
lớn.
Trong quãng đường ngắn ngủi ấy, tôi đã chợt nghĩ với bản thân mình rằng,
tôi sẽ không bao giờ yêu hay kết hôn với một người như cậu ta đâu.
Một kẻ
ngốc nghếch.
Khi gió lạnh ùa vào tóc tôi, tôi như tỉnh rượu ra. Chỉ là nhất thời
thôi.
Cậu ta thực sự quá trẻ con đối với tôi.
Ừ, cậu ta có thể là thiên sứ
nhưng tôi không cần một thiên sứ đứng trên cao và nói những điều vớ vẩn xa vời,
thứ tôi cần là một con người sành đời, à không, một ác quỷ biết mọi ngóc ngách
xấu xa và bao giờ cũng thông minh với những vẫn đề hết sức thực dụng.
……..
“ Cạch”
-Cô vào đi!
Tôi bước vào căn nhà chung cư khá đàg hoàng với màu
trắng chủ đạo.
Cậu ta nhìn tôi rồi bảo tôi:
-Cô ngồi đằng kia, chờ tôi một chút! Tôi sẽ
làm cái gì đó cho cô ăn.
Tôi gật đầu rồi bước lại đó.
Môt lát sau, cậu ta bước ra với một đĩa trứng tráng ,một bát mỳ và một đĩa
kim chi hẳn là đồ đóng hộp bán ở siêu thị.
Tôi cúi người xuống ăn từng miếng
một, cảm thấy vị đắng trong họng hoà với hương vị món ăn.
Cậu ta nhìn tôi ăn rồi quỳ xuống bên cạnh:
-Cô không sao chứ? Không ngon
à?
-Không!
Bỗng trong nhà có tiếng mở cửa.
Tôi và cậu ta cùng quay về hướng
đó.
Một chàng trai chỉ quấn độc một cái khăn tắm. Nước đang nhỏ giọt trên
khuôn mặt hoàn mỹ của anh ta.
Đó là một ác quỷ!!!!!!!!!!
Đôi mắt anh ta
đen láy ma mị. Khuôn mặt thì hoàn hảo đến từng mi-li-mét.
Anh ta nhìn tôi với vẻ giễu cợt và hỏi cậu :
-Huy, em đem con đàn bà này
từ quán bar về à?
Cậu gật đầu.
Anh ta nhìn tôi bằng ánh mắt như thể từng
nhìn thấy tôi khoả thân, ánh mắt ấy như tia laze xét nét tôi,rồi anh ta nói với
Huy:
-Có phải khi em hỏi con đàn bà này, ả đang say đúng k?
Gật
đầu.
-Có phải ả vờ đẩy em ra? Và ả hét lên phải k?
Gật đầu.
-Có phải ….
Cô ta làm lộ cái gì đó trên cơ thể cô ta để… khêu gợi em?
Gật đầu ( nhưng do
dự).
Anh ta bước lại gần tôi, ánh mắt có cái gì đó như chán ghét và ghê
tởm:
-Bao nhiêu?
-Cái gì bao nhiêu?
-Giá của cô. Chẳng phải đó là cái
cô cần sao?
Tôi cười. À, ra anh ta đang hỏi thứ đó.
Tôi nuốt nước bọt rồi trả lời bằng
vẻ quyến rũ nhất:
-Không có giá.
Anh ta bật cười ngặt nghẽo:
-Thẳng
thắn đó. Vậy cô muốn gì?
-Không gì cả.
-Tôi hỏi là cô muốn gì khi chơi trò
này với thằng em ngây thơ ngu ngốc của tôi hả?
-Tôi nói tôi chẳng chơi trò gì
cả. – Tôi nhìn anh ta rồi tiếp tục nói với vẻ ngoan cường cố hữu.
Anh ta hình như h không kìm chế được nữa, giận dữ nhìn tôi:
-Con đàn bà
chết tiệt! Mày tưởng tao tốt bụng và ngây thơ như thằng em của tao à? Mày bước
ra từ quán bar với tình trạng say mèm không biết giả hay thật là tao đã biết mày
là hạng gì rồi!
-…….
-Mày còn giở trò dụ dỗ em tao! Tao biết ngay mà!
Thằng em tao không thể làm nổi ở quán bar vì những đứa như mày đấy!- Anh ta nói
rồi quay sang Huy- Huy, anh đã bảo em rồi! Hạng này phải biết mà đối phó chứ
không phải dắt nó về nhà đâu, nghe chưa??? Mới làm thay anh một ngày mà đã nên
chuyện rồi!!!
-Anh Duy à….- Cậu chỉ biết nói chừng ấy rồi im bặt.
Tôi bật cười cho một miếng trứng tráng nhỏ vào miệng rồi thản nhiên nhìn anh
ta.
Anh ta nói với tôi:
-Không đi ư?
-Tại sao phải đi? Tôi không phải
khách của anh. Tôi là khách của Huy. Cậu ấy đuổi thì tôi sẽ đi!
Duy nhìn cậu:
-Đuổi cô ta đi!
Rồi anh ta quay người đi nhưng không thấy
em trai trả lời, anh ta giận dữ quay lại:
-Huy!!!
Cậu ta bối rối nhìn tôi
rồi nhìn anh trai, cuối cùng…..
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT